Tâm tư của những Phó Chủ tịch huyện khác, cơ bản đều nhất trí với ý kiến của Tề Chính Hồng.
Chủ tịch huyện Phạm làm như vậy là quá lập dị, ngựa non háu đá, có thể lý giải. Nhưng việc này thật sự quá nhạy cảm, mọi người không có nghĩa vụ phải ôm lựu đạn cùng hắn.
Nếu như xảy ra chuyện, trên đầu hắn còn có người, có lẽ cũng không cần lo lắng, nhưng mọi người ở đây đâu có sự “bao che” của Chủ tịch tỉnh chứ?
Tề Chính Hồng và các Phó chủ tịch huyện khác phản ứng, đúng theo dự liệu của Phạm Hồng Vũ. Cái gọi là giải phóng tư tưởng, cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Trên thế giới này, điều khó thay đổi nhất, chính là tư tưởng của con người.
Trong suy nghĩ của đảm người Tề Chính Hồng, việc này nếu như thành công thì thành tích cũng chủ yếu sẽ thuộc về Phạm Hồng Vũ, hắn là người đề xướng. Còn nếu chẳng may xảy ra vấn đề thì lại bị chết cả loạt.
Cái này thật sự là không công bằng.
Phạm Hồng Vũ khẽ vuốt cằm nói: - Tôi vẫn kiên trì ý kiến đó, Chủ nhiệm Trần, ông hãy viết rõ ràng vào biên bản cuộc họp.
Điều này để nói rõ ràng, Phạm Hồng Vũ không có ý định để mọi người đi mạo hiểm cùng hắn. Biên bản được ghi rõ ràng Tề Chính Hồng và những Phó chủ tịch huyện khác nghi ngờ, thậm chí là phản đối, Phạm Hồng Vũ lấy thân phận của Chủ tịch huyện để quyết định. Về sau nếu bị truy cứu, thì trách nhiệm chủ yếu thuộc về Phạm Hồng Vũ, không liên quan đến các phó Chủ tịch huyện khác.
Phạm Hồng Vũ gọn gàng linh hoạt như vậy, thật sự nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Tề Chính Hồng hơi ngượng ngùng nói: - Chủ tịch huyện Phạm, chúng tôi không phải ý đó.
Xu lợi tránh hại, chính là bản năng của con người. Đám người Tề Chính Hồng suy nghĩ vì tiền đồ của mình, không có gì đáng trách cả. Nhưng Phạm Hồng Vũ lại nói trắng ra như vậy, vẫn khiến cho người ta cảm thấy ngượng ngùng.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói: - Chủ tịch huyện Tề, tôi hiểu. Ý kiến của ông rất có lý, chuyện này đúng là chưa có tiền lệ. Nhưng cải cách mở cửa, chính là lần theo đá mà qua sông. Bất kể thể chế xã hội nào, muốn phát triển kinh tế thì cũng phải nhìn ra ngoài thế giới, cóp nhặt những cái hay cái tốt của người ta về để bổ sung cho mình. Như vậy chúng ta mới có thể hòa nhập được với quốc tế. Chỉ ở nhà, nhắm mắt làm liều thì không được. Cứ coi chuyện này như là một hình thức thí điểm của cải cách mở cửa đi. Nếu xảy ra vấn đề, trách nhiệm một mình tôi gánh chịu.
Giọng điệu bình tĩnh, không chút nào mãnh liệt cả.
Trong mắt trần hà hiện lên thần thái kỳ lạ.
Đều nói Lục Cửu mạnh mẽ cứng rắn, nhưng Phạm Hồng Vũ rõ ràng còn mạnh mẽ cứng rắn hơn cả ông ta. Cái gọi là mạnh mẽ cứng rắn ở đây, cũng không phải lấy quyền đè người. Bắt buộc mọi người phải mạo hiểm theo mình, mà là thời khắc mấu chốt dũng cảm đảm đương.
Có lẽ nguyên nhân chính là Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi.
Chủ tịch huyện trước mặt mọi người nói như vậy, những người khác đều không còn điều gì để nói nữa.
Lập tức mọi người dựa theo ý kiến của Phạm Hồng Vũ, bắt đầu thực hiện “chỉ tiêu” đi cùng đoàn khảo sát, cho đến tận trưa, cuộc họp mới két thúc.
Phạm Hồng Vũ yêu cầu ngày mai các đơn vị phải gửi danh sách, Trần Hà không dám chậm trễ, ăn cơm trưa xong liền trở lại văn phòng, đốc thúc thư ký khẩn trương đóng dấu văn kiện để gửi xuống các khu thị trấn và các đơn vị trực thuộc huyện.
Thư ký ai nấy đều tất bật, Chủ nhiệm Trần trở lại phòng mình, gọi điện cho Lục Cửu.
- Họp xong rồi à? Lại có chuyện mới mẻ gì thế?
Lục Cửu ở phòng ngủ trả lời điện thoại của Trần Hà, Quan Tú Lệ ăn cơm xong liền đi ra ngoài. Vị phu nhân của Bí thư Huyện ủy này luôn không thích ở nhà. Đương nhiên, có người đến tặng quà thì lại là chuyện khác.
Bất kể là hội nghị công việc Chủ tịch huyện hay là họp thường vụ UBND, Lục Cửu đều yêu cầu Trần Hà báo cáo nội dung chủ yếu cho mình. Mặc dù nói, quyết nghị trọng yếu, UBND nhất định phải báo cáo cho Huyện ủy…nhưng quy trình công vụ như vậy, Lục Cửu cảm thấy không thú vị. Ít nhất văn kiện báo cáo của UBND sẽ không có ý kiến phân tích của Trần Hà.
Trần Hà hạ giọng nói: - Đúng là có việc mới mẻ. Lần trước em đã nói với anh rồi đấy, chuyện liên quan đến đoàn chuyên gia Hongkong, anh còn nhớ không?
Hai hàng lông mày Lục Cửu dựng lên, nói: - Sao, hắn định làm thật à?
Trần Hà bĩu môi nói: - Anh đã thấy anh ta nói lung tung báo giờ chưa?
Lời này khiến Lục Cửu im lặng một lúc.
Dường như sự tôn sùng của Trần Hà đối với Phạm Hồng Vũ càng ngày càng rõ ràng, khiến cho Lục Cửu cảm thấy không ổn. Chẳng lẽ người đàn bà này định ôm mộng với Phạm Hồng Vũ hay sao?
Lẽ ra thân là Bí thư Huyện ủy, đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi, suy xét vấn đề sẽ không đến mức cảm tính như vậy. Nhưng chuyện “tình cảm” này lại rất khó nắm chắc.
Đây cũng là vì nguyên nhân Lục Cửu rất để ý Trần Hà, nếu cô chỉ là một cô gái xinh đẹp bình thường thì Lục Cửu sẽ không để ý lắm đến việc Trần Hà có “phản bội” mình hay không. Phụ nữ xinh đẹp thì vơ chỗ nào mà chẳng được.
Nhưng Trần Hà không chỉ là “bạn trên giường” của Lục Cửu, mà còn là đồng minh chính trị của ông ta. Nếu Trần Hà chuyển hướng sang Phạm Hồng Vũ thì sẽ không đơn giản như việc mất một người đàn bà trên giường. Những thứ mà Trần Hà nắm trong tay, đủ để tạo thành sức uy hiếp trí mạng đối với Lục Cửu.
Tuy nhiên, Lục Cửu rất nhanh đã rứt được ra từ cảm xúc buồn cười này.
Trần Hà không phải đáng báo cáo hướng đi của Phạm Hồng Vũ với mình sao?
Mình quá nhạy cảm rồi.
- Tình hình như thế nào?
Trần Hà đem nội dung cơ bản báo cáo với Lục Cửu.
Hai hàng lông mày Lục Cửu nhíu lại, hỏi: - Em thấy thế nào?
- Rất mới mẻ. Trần Hà thuận miệng đáp.
Lục Cửu thản nhiên nói: - Chỉ đơn giản là điều mới mẻ? Trần Hà một câu hai nghĩa, nói: - Đúng, chủ yếu chính là mới mẻ. Từ trước đến giờ chưa từng làm qua, khẩu vị Phạm Hồng Vũ thật khác lạ.
Lục Cửu cười lạnh một tiếng: - Chắc nó định thành lập trường quân đội Hoàng Phố ở Vân Hồ đây mà.
Trần Hà cười cười.
Lục Cửu là Bí thư huyện ủy, con mắt nhìn vấn đề đúng là khác với người bình thường. Những người khác lo “tính nhạy cảm chính trị” của chuyện này, chỉ có Lục Cửu mới thấy được ý đồ thật sự của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ rõ ràng là muốn nhanh chóng tổ chức và thành laakp “bộ đội dòng chính” của mình. Đoàn chuyên gia Hongkong này là Phạm Hồng Vũ mời đến, đương nhiên là phụ trách đối với hắn. Những cán bộ trẻ tuổi được cử đi “huấn luyện” sau này sẽ trở thành chủ lực trong việc xây dựng kinh tế của Vân Hồ.
Công tác xây dựng kinh tế là do Chủ tịch huyện quản, Phạm Hồng Vũ cũng có thể lấy lý do này để điều phối một số người lên nắm vị trí quan trọng, dần dần hình thành “phe cánh” của mình.
- Ha ha, đúng là khác thật. Đại sự như vậy, không thông qua Huyện ủy, không bàn bạc trên hội nghị thường vụ mà trực tiếp phát văn kiện luôn. Xem ra tên Chủ tịch huyện hậu sinh này coi bản thân mình quá nặng rồi.
Lục Cửu nói với giọng rất không hài lòng.
Cho dù là đoàn chuyên gia Hongkong kia đến là vì công cuộc phát triển kinh tế của Vân Hồ, thì thế nào cũng phải báo cáo với huyện ủy một tiếng. Đằng này hắn lại tự mình quyết định như vậy.
Trần Hà trầm ngâm nói: - Đây vẫn chỉ là một mặt, còn mặt khác quan trọng hơn.
- Mặt nào?
- Chính là bản thân việc này. 12 chuyên gia Hongkong, ba bốn mươi cán bộ huyện cùng đi, anh không cảm thấy quá rõ ràng hay sao? Tỉnh ta trước giờ chưa có tiền lệ như vậy…nếu chẳng may phạm sai lầm thì sẽ không đơn giản chỉ là chuyện cá nhân của Phạm Hồng Vũ.
Thân là Bí thư Huyện ủy, anh quản cái gì chứ?
- Em thấy chuyện này, quả thật là nên thận trọng, anh tìm anh ta nói chuyện đi, xem anh ta có chương trình gì?
Dừng lại một chút, Trần Hà tiếp tục nói.
Lục Cửu khẽ cười, tâm tình lại trở nên vui vẻ, bất kể thế nào, hiện tại Trần Hà vẫn đang đứng về phía ông ta.
- Chắc chắn là phải như vậy rồi, nhưng anh đoán nó sẽ vẫn giữ ý kiến của mình.
Trần Hà liền châm chọc nói: - Anh ta giữ ý kiến thì anh không có cách gì à?
- Em sai rồi, anh cũng hy vọng là nó sẽ giữ ý kiến…
Lục Cửu cười ngạo nghễ, nói một câu đầy thâm ý. Hai mắt Trần Hà tỏa sáng, dường như hiểu ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Những người đàn ông này, ánh mắt nhìn thật xa rộng…
Chủ tịch huyện Phạm làm như vậy là quá lập dị, ngựa non háu đá, có thể lý giải. Nhưng việc này thật sự quá nhạy cảm, mọi người không có nghĩa vụ phải ôm lựu đạn cùng hắn.
Nếu như xảy ra chuyện, trên đầu hắn còn có người, có lẽ cũng không cần lo lắng, nhưng mọi người ở đây đâu có sự “bao che” của Chủ tịch tỉnh chứ?
Tề Chính Hồng và các Phó chủ tịch huyện khác phản ứng, đúng theo dự liệu của Phạm Hồng Vũ. Cái gọi là giải phóng tư tưởng, cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Trên thế giới này, điều khó thay đổi nhất, chính là tư tưởng của con người.
Trong suy nghĩ của đảm người Tề Chính Hồng, việc này nếu như thành công thì thành tích cũng chủ yếu sẽ thuộc về Phạm Hồng Vũ, hắn là người đề xướng. Còn nếu chẳng may xảy ra vấn đề thì lại bị chết cả loạt.
Cái này thật sự là không công bằng.
Phạm Hồng Vũ khẽ vuốt cằm nói: - Tôi vẫn kiên trì ý kiến đó, Chủ nhiệm Trần, ông hãy viết rõ ràng vào biên bản cuộc họp.
Điều này để nói rõ ràng, Phạm Hồng Vũ không có ý định để mọi người đi mạo hiểm cùng hắn. Biên bản được ghi rõ ràng Tề Chính Hồng và những Phó chủ tịch huyện khác nghi ngờ, thậm chí là phản đối, Phạm Hồng Vũ lấy thân phận của Chủ tịch huyện để quyết định. Về sau nếu bị truy cứu, thì trách nhiệm chủ yếu thuộc về Phạm Hồng Vũ, không liên quan đến các phó Chủ tịch huyện khác.
Phạm Hồng Vũ gọn gàng linh hoạt như vậy, thật sự nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Tề Chính Hồng hơi ngượng ngùng nói: - Chủ tịch huyện Phạm, chúng tôi không phải ý đó.
Xu lợi tránh hại, chính là bản năng của con người. Đám người Tề Chính Hồng suy nghĩ vì tiền đồ của mình, không có gì đáng trách cả. Nhưng Phạm Hồng Vũ lại nói trắng ra như vậy, vẫn khiến cho người ta cảm thấy ngượng ngùng.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói: - Chủ tịch huyện Tề, tôi hiểu. Ý kiến của ông rất có lý, chuyện này đúng là chưa có tiền lệ. Nhưng cải cách mở cửa, chính là lần theo đá mà qua sông. Bất kể thể chế xã hội nào, muốn phát triển kinh tế thì cũng phải nhìn ra ngoài thế giới, cóp nhặt những cái hay cái tốt của người ta về để bổ sung cho mình. Như vậy chúng ta mới có thể hòa nhập được với quốc tế. Chỉ ở nhà, nhắm mắt làm liều thì không được. Cứ coi chuyện này như là một hình thức thí điểm của cải cách mở cửa đi. Nếu xảy ra vấn đề, trách nhiệm một mình tôi gánh chịu.
Giọng điệu bình tĩnh, không chút nào mãnh liệt cả.
Trong mắt trần hà hiện lên thần thái kỳ lạ.
Đều nói Lục Cửu mạnh mẽ cứng rắn, nhưng Phạm Hồng Vũ rõ ràng còn mạnh mẽ cứng rắn hơn cả ông ta. Cái gọi là mạnh mẽ cứng rắn ở đây, cũng không phải lấy quyền đè người. Bắt buộc mọi người phải mạo hiểm theo mình, mà là thời khắc mấu chốt dũng cảm đảm đương.
Có lẽ nguyên nhân chính là Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi.
Chủ tịch huyện trước mặt mọi người nói như vậy, những người khác đều không còn điều gì để nói nữa.
Lập tức mọi người dựa theo ý kiến của Phạm Hồng Vũ, bắt đầu thực hiện “chỉ tiêu” đi cùng đoàn khảo sát, cho đến tận trưa, cuộc họp mới két thúc.
Phạm Hồng Vũ yêu cầu ngày mai các đơn vị phải gửi danh sách, Trần Hà không dám chậm trễ, ăn cơm trưa xong liền trở lại văn phòng, đốc thúc thư ký khẩn trương đóng dấu văn kiện để gửi xuống các khu thị trấn và các đơn vị trực thuộc huyện.
Thư ký ai nấy đều tất bật, Chủ nhiệm Trần trở lại phòng mình, gọi điện cho Lục Cửu.
- Họp xong rồi à? Lại có chuyện mới mẻ gì thế?
Lục Cửu ở phòng ngủ trả lời điện thoại của Trần Hà, Quan Tú Lệ ăn cơm xong liền đi ra ngoài. Vị phu nhân của Bí thư Huyện ủy này luôn không thích ở nhà. Đương nhiên, có người đến tặng quà thì lại là chuyện khác.
Bất kể là hội nghị công việc Chủ tịch huyện hay là họp thường vụ UBND, Lục Cửu đều yêu cầu Trần Hà báo cáo nội dung chủ yếu cho mình. Mặc dù nói, quyết nghị trọng yếu, UBND nhất định phải báo cáo cho Huyện ủy…nhưng quy trình công vụ như vậy, Lục Cửu cảm thấy không thú vị. Ít nhất văn kiện báo cáo của UBND sẽ không có ý kiến phân tích của Trần Hà.
Trần Hà hạ giọng nói: - Đúng là có việc mới mẻ. Lần trước em đã nói với anh rồi đấy, chuyện liên quan đến đoàn chuyên gia Hongkong, anh còn nhớ không?
Hai hàng lông mày Lục Cửu dựng lên, nói: - Sao, hắn định làm thật à?
Trần Hà bĩu môi nói: - Anh đã thấy anh ta nói lung tung báo giờ chưa?
Lời này khiến Lục Cửu im lặng một lúc.
Dường như sự tôn sùng của Trần Hà đối với Phạm Hồng Vũ càng ngày càng rõ ràng, khiến cho Lục Cửu cảm thấy không ổn. Chẳng lẽ người đàn bà này định ôm mộng với Phạm Hồng Vũ hay sao?
Lẽ ra thân là Bí thư Huyện ủy, đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi, suy xét vấn đề sẽ không đến mức cảm tính như vậy. Nhưng chuyện “tình cảm” này lại rất khó nắm chắc.
Đây cũng là vì nguyên nhân Lục Cửu rất để ý Trần Hà, nếu cô chỉ là một cô gái xinh đẹp bình thường thì Lục Cửu sẽ không để ý lắm đến việc Trần Hà có “phản bội” mình hay không. Phụ nữ xinh đẹp thì vơ chỗ nào mà chẳng được.
Nhưng Trần Hà không chỉ là “bạn trên giường” của Lục Cửu, mà còn là đồng minh chính trị của ông ta. Nếu Trần Hà chuyển hướng sang Phạm Hồng Vũ thì sẽ không đơn giản như việc mất một người đàn bà trên giường. Những thứ mà Trần Hà nắm trong tay, đủ để tạo thành sức uy hiếp trí mạng đối với Lục Cửu.
Tuy nhiên, Lục Cửu rất nhanh đã rứt được ra từ cảm xúc buồn cười này.
Trần Hà không phải đáng báo cáo hướng đi của Phạm Hồng Vũ với mình sao?
Mình quá nhạy cảm rồi.
- Tình hình như thế nào?
Trần Hà đem nội dung cơ bản báo cáo với Lục Cửu.
Hai hàng lông mày Lục Cửu nhíu lại, hỏi: - Em thấy thế nào?
- Rất mới mẻ. Trần Hà thuận miệng đáp.
Lục Cửu thản nhiên nói: - Chỉ đơn giản là điều mới mẻ? Trần Hà một câu hai nghĩa, nói: - Đúng, chủ yếu chính là mới mẻ. Từ trước đến giờ chưa từng làm qua, khẩu vị Phạm Hồng Vũ thật khác lạ.
Lục Cửu cười lạnh một tiếng: - Chắc nó định thành lập trường quân đội Hoàng Phố ở Vân Hồ đây mà.
Trần Hà cười cười.
Lục Cửu là Bí thư huyện ủy, con mắt nhìn vấn đề đúng là khác với người bình thường. Những người khác lo “tính nhạy cảm chính trị” của chuyện này, chỉ có Lục Cửu mới thấy được ý đồ thật sự của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ rõ ràng là muốn nhanh chóng tổ chức và thành laakp “bộ đội dòng chính” của mình. Đoàn chuyên gia Hongkong này là Phạm Hồng Vũ mời đến, đương nhiên là phụ trách đối với hắn. Những cán bộ trẻ tuổi được cử đi “huấn luyện” sau này sẽ trở thành chủ lực trong việc xây dựng kinh tế của Vân Hồ.
Công tác xây dựng kinh tế là do Chủ tịch huyện quản, Phạm Hồng Vũ cũng có thể lấy lý do này để điều phối một số người lên nắm vị trí quan trọng, dần dần hình thành “phe cánh” của mình.
- Ha ha, đúng là khác thật. Đại sự như vậy, không thông qua Huyện ủy, không bàn bạc trên hội nghị thường vụ mà trực tiếp phát văn kiện luôn. Xem ra tên Chủ tịch huyện hậu sinh này coi bản thân mình quá nặng rồi.
Lục Cửu nói với giọng rất không hài lòng.
Cho dù là đoàn chuyên gia Hongkong kia đến là vì công cuộc phát triển kinh tế của Vân Hồ, thì thế nào cũng phải báo cáo với huyện ủy một tiếng. Đằng này hắn lại tự mình quyết định như vậy.
Trần Hà trầm ngâm nói: - Đây vẫn chỉ là một mặt, còn mặt khác quan trọng hơn.
- Mặt nào?
- Chính là bản thân việc này. 12 chuyên gia Hongkong, ba bốn mươi cán bộ huyện cùng đi, anh không cảm thấy quá rõ ràng hay sao? Tỉnh ta trước giờ chưa có tiền lệ như vậy…nếu chẳng may phạm sai lầm thì sẽ không đơn giản chỉ là chuyện cá nhân của Phạm Hồng Vũ.
Thân là Bí thư Huyện ủy, anh quản cái gì chứ?
- Em thấy chuyện này, quả thật là nên thận trọng, anh tìm anh ta nói chuyện đi, xem anh ta có chương trình gì?
Dừng lại một chút, Trần Hà tiếp tục nói.
Lục Cửu khẽ cười, tâm tình lại trở nên vui vẻ, bất kể thế nào, hiện tại Trần Hà vẫn đang đứng về phía ông ta.
- Chắc chắn là phải như vậy rồi, nhưng anh đoán nó sẽ vẫn giữ ý kiến của mình.
Trần Hà liền châm chọc nói: - Anh ta giữ ý kiến thì anh không có cách gì à?
- Em sai rồi, anh cũng hy vọng là nó sẽ giữ ý kiến…
Lục Cửu cười ngạo nghễ, nói một câu đầy thâm ý. Hai mắt Trần Hà tỏa sáng, dường như hiểu ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Những người đàn ông này, ánh mắt nhìn thật xa rộng…
/885
|