Chiếc xe Nissan còn chưa đi khỏi thị trấn Lô Hoa thì Chu Tử Kỳ liền vội vàng chạy về phòng làm việc gọi điện thoại cho Lục Cửu.
Việc này nhất định phải báo cáo với Bí thư Lục.
Đừng nhìn vừa rồi Chu Tử Kỳ ngang ngạnh, tráng khí như trâu, nhưng Phạm Hồng Vũ vừa đi thì cả người đầy mồ hôi lạnh. Từ trong sân nhảy xuống xe, chạy vù lên lầu hai chỉ trong vòng có 10m nhưng lại thở hổn hển.
- Alo!
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm bình thản của Lục Cửu.
Chu Tử Kỳ trong lòng liền kính nể một phen. Bí thư Lục chính là như vậy, vĩnh viễn đều không vội vàng, hấp tấp, lúc nào cũng khí định thần nhàn.
- Bí thư, là tôi, Tử Kỳ.
Chu Tử Kỳ tận lực bình phục lại hơi thở của mình, kính cẩn nói.
- Tử Kỳ, có chuyện gì vậy?
Giọng điệu của Lục Cửu rất dịu dàng.
Chu Tử Kỳ trong lòng lại càng thêm yên tâm. Bất kể là phát sinh chuyện gì, Bí thư Lục vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường của y. Lúc trước khi Bí thư Lục mới tới huyện Vân Hồ, mình có thể được tuyển làm thư ký cho Bí thư Lục, thật sự là may mắn cả đời.
Thầy bói nói mình có quý nhân tương trợ, không thể nghi ngờ đó chính là Bí thư Lục.
- Bí thư Lục, là như vầy, vừa rồi, Phạm Hồng Vũ đến thị trấn của chúng tôi, đã nổi trận lôi đình, bày ra cái giá của Chủ tịch huyện, đem tôi và Lã Mẫn Phong mắng đến xói đầu.
Chu Tử Kỳ lập tức hướng Lục Cửu khóc lóc ủy khuất.
Lục Cửu thản nhiên hỏi:
- Thế tại sao hắn lại chửi mắng các người?
- Còn không phải bởi vì con đê phòng đại hồng thủy sao? Bí thư, anh nói không phải là hắn cố ý à? Thị trấn Lô Hoa có bờ đê chống lũ dài hơn hai mươi km, mà chỉ cấp cho chúng tôi có hai mươi ngày, làm sao mà đủ? Hắn cho rằng chúng tôi là thần tiên? Hắn đây là cố ý kiếm cớ, muốn làm khó tôi. Tôi thật ra không có gì, hắn chỉ là đánh chó khinh chủ mà thôi.
Chu Tử Kỳ phẫn nộ nói, không chút để ý đã biến mình thành cẩu.
- Khi hắn đi còn uy hiếp tôi và Lã Mẫn Phong, nói sẽ cấp cho chúng tôi thêm bảy ngày. Nếu trong thời gian bảy ngày chúng tôi không thể hoàn thành công việc thì sẽ cắt chức chúng tôi. Bí thư, huyện của chúng tôi vẫn là của Bí thư, chứ không phải là của Phạm Hồng Vũ. Hắn dựa vào cái gì mà cắt chức chúng tôi?
Lục Cửu vẫn bất động thanh sắc hỏi:
- Vậy trong vòng bảy ngày rốt cuộc mọi người có thể làm tốt con đê chống lũ không?
- Bí thư, bảy ngày thì thời gian quá gấp, nếu không mưa thì còn có biện pháp, tăng ca làm liên tục. Nếu mưa to thì chỉ sợ rất khó. Mưa lớn như vậy, công nhân lao động cũng không thể làm được.
- Thế còn buổi chiều này? Buổi chiều nay trong thị trấn các người có mưa không?
- À, không có!
- Thế hôm nay là thứ mấy nhỉ?
Lục Cửu đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.
- Thứ tư!
- Thứ tư? Cậu xác định là thứ tư chứ không phải cuối tuần?
- Không phải cuối tuần. Bí thư, anh đây là…
Chu Tử Kỳ bỗng nhiên dự cảm bất thường, nói chuyện trở nên lắp bắp.
- Cậu cũng biết hiện tại không phải là cuối tuần, vậy tại sao các người lại đến nhà khách Hồng Ngư? Bí thư Chu, trong giờ làm việc đến nhà khách đánh bài, công tác của thị trấn Lô Hoa thật sự là thanh nhàn.
Lục Cửu thản nhiên nói.
Chu Tử Kỳ đầu óc lập tức ầm một tiếng, sắc mặt trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống, ấp úng giải thích:
- Bí thư, chúng tôi…chúng tôi không phải là thường xuyên đi đâu, chỉ có chiều nay mà thôi. Lã Mẫn phong nói dù sao thì trời cũng mưa rồi, cũng không có việc gì, chi bằng đi đánh bài giải trí một chút.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ có người đã báo cáo lại với Bí thư Lục.
Lẽ ra Phạm Hồng Vũ bây giờ đang trên đường về lại huyện, cũng không đến mức vội vàng gọi điện thoại cáo trạng với Lục Cửu chứ?
- Cậu thật là khốn kiếp!
Lục Cửu gầm lên một tiếng. Ầm, dường như vỗ vào bàn một cái rất mạnh.
Chu Tử Kỳ lập tức từ trong ghế nhảy dựng lên, hai chân đứng nghiêm, bộ dạng phục tùng, thở mạnh cũng không dám, giống như Lục Cửu đang ở ngay trước mắt.
- Trong thời gian làm việc, không lo hoàn thành công tác mà lại chạy tới nhà khách đánh bài. Chu Tử Kỳ, ai bảo cậu làm như vậy? Nhiều năm làm cán bộ lãnh đạo, cậu đã trở nên suy đồi rồi à? Còn dám hướng tôi cáo trạng, nói hươu nói vượn. Anh đây là lá gan không nhỏ đấy.
- Bí thư, tôi…
Chu Tử Kỳ lau mồ hôi lạnh trên mặt, sắc mặt trắng bệch. Y có thể trước mặt mọi người chống đối Phạm Hồng Vũ, nhưng trước mặt Lục Cửu lại không dám có nửa điểm. Có cho y cái gan mười tám đời tổ tông y cũng không dám.
- Cậu muốn chết à? Cậu cảm thấy chán làm Bí thư Đảng ủy thị trấn nữa rồi phải không? Nếu không thì gửi đơn từ chức đi, đừng làm cho tôi mất mặt.
Lục Cửu rống lên.
- Bí thư, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Xin anh hãy tha cho tôi lần này…
Chu Tử Kỳ sợ hãi. Đi theo Lục Cửu nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa thấy Lục Cửu giận dữ như thế.
- Đồ khốn kiếp, cậu còn sợ rằng trong huyện chúng ta chưa đủ loạn? Lũ lụt lập tức sẽ đến, cậu còn có tâm tư đi đánh bài trong giờ làm việc? Còn bị người ta bắt ngay tại hiện trường. Cậu đó, càng ngày càng giỏi. Bí thư Chu, chiếu theo như vậy thì tôi thấy huyện Vân Hồ cũng không quản nổi cậu rồi. Tôi đây là Bí thư Huyện ủy, nhưng cũng không thể bênh vực cậu rồi.
- Bí thư, tôi sai lầm rồi, đều là tôi không đúng, anh ngàn vạn lần đừng có nóng giận.
Chu Tử Kỳ sợ tới mức tè ra quần, đầu óc quay mòng mòng, không biết dùng lời nào để nói.
Lục Cửu vừa mới nhận được điện thoại của Trần Hà, nói Chu Tử Kỳ, Lã Mẫn Phong ở nhà khách Hồng Ngư đánh bài, bị Phạm Hồng Vũ tóm được. Lục Cửu lúc ấy tức giận đến phát hộc máu.
Đúng là khốn kiếp!
Không biết ở huyện hiện tại đang là cục diện gì sao?
Tạ Hậu Minh đã hoàn toàn bị Phạm Hồng Vũ đánh ngã. Căn cứ vào đủ loại dấu hiệu phân tích, Hoàng Vĩ Kiệt đã quyết tâm dựa vào Phạm Hồng Vũ. Tạ Hậu Minh vì tiền đồ của con gái và con rể, không thể không hạ thấp người xuống, bỏ đi da mặt, thật sự lau giày cho Phạm Hồng Vũ rồi.
Đối với Lục Cửu mà nói, không còn kết quả nào tệ hơn nữa.
Lúc trước, Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh đấu nhau, Lục Cửu thật sự là có tâm tư ngồi nhìn hai hổ đấu, chuẩn bị ngư ông thủ lợi, rốt cuộc không nghĩ tới kết quả đấu tranh lại như vậy.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy công an đã rơi vào trong tay Lý Văn Hàn. Phạm Hồng Vũ không nói là một tay nắm hết toàn bộ hệ thống chính trị trong toàn huyện, nhưng ít nhất có quyền lên tiếng rất lớn. Tạ Hậu Minh đã hoàn toàn “đầu hàng” trước Phạm Hồng Vũ. Thực lực của Phạm Hồng Vũ đã bành trướng lên, cấu thành uy hiếp rất lớn với Lục Cửu.
Lục Cửu bất đắc dĩ, chuẩn bị tạm lánh cạnh sắc, chờ Phạm Hồng Vũ tự mình phạm sai lầm thì sẽ từ bên cạnh nhảy ra.
Lần này, đoàn chuyên gia Hongkong đến đây, nói không chừng đó chính là một cơ hội.
Ai ngờ trong lúc mấu chốt, Chu Tử Kỳ lại cấp cho Phạm Hồng Vũ một nhược điểm lớn như vậy.
Nếu là Bí thư đảng ủy thị trấn khác cũng thì thôi, Phạm Hồng Vũ nếu quả thật đề xuất cắt chức thì có lẽ Lục Cửu sẽ cân nhắc thiệt hơn mà đáp ứng. Nhưng cố tình lại trúng vào ngay tên Chu Tử Kỳ này. Dứt bỏ tình cảm mấy năm không nói, chỉ cần với thân phận đã từng là thư ký của Lục Cửu thì tuyệt đối không thể bị Phạm Hồng Vũ cắt chức.
Nếu thực đem Chu Tử Kỳ cắt chức, vậy thì sẽ nói cho toàn bộ huyện được biết, Bí thư Lục đã bị Chủ tịch huyện Phạm đánh bại.
Ngay cả thân tín của mình mà cũng không bảo vệ được.
Nếu ở hậu thế, Lục Cửu chỉ sợ sẽ từ trong đáy lòng phát ra cảm thán. Không sợ đối thủ là thần, chỉ sợ đồng đội là heo.
- Chu Tử Kỳ, cậu đã đạp cứt thì mau dọn cho sạch sẽ. Tôi cho cậu biết, nếu Chủ tịch huyện Phạm đề nghị triệt tiêu cậu, tôi tuyệt sẽ không phản đối. Trong giờ làm việc, lại cùng với Chủ tịch thị trấn, Phó bí thư, Chánh văn phòng Đảng chính cùng đến nhà khách đánh bài, cậu cũng cả gan thật.
Lục Cửu nổi giận quát.
- Bí thư, tôi biết tôi sai rồi, tôi xin kiểm điểm, khắc sâu kiểm điểm.
Chu Tử Kỳ nói năng lộn xộn, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Rầm một tiếng, Lục Cửu ném điện thoại.
Nghe tiếng ong ong trong máy, Chu Tử Kỳ một trận ngẩn ngơ, sắc mặt càng khó coi, đặt mông ngồi lại ghế, chỉ cảm thấy cả người không còn sức lực.
Y tin rằng Lục Cửu sẽ không thật sự cách chức y, nhưng lần này, Bí thư Lục đã thật sự tức giận rồi. Chu Tử Kỳ hoàn toàn có thể cảm giác được sự phẫn nộ phát ra từ sâu trong nội tâm của Lục Cửu.
Liên tưởng đến những biến cố ở huyện thời gian trước, liên tưởng đến việc Tạ Hậu Minh tự mình đến chỗ ranh giới nghênh đón Phạm Hồng Vũ, liên tưởng đến việc Hoàng Vĩ Kiệt lấy thân phận Chủ tịch quận mà báo danh tham gia đoàn cán bộ, Chu Tử Kỳ tin tưởng, tình cảnh của Bí thư Lục là vô cùng gian nan.
Vận mệnh chính trị huyện Vân Hồ đã thật sự xảy ra biến hóa rất lớn.
Phạm Hồng Vũ đã khiến cho hết thảy huyện Vân Hồ loạn lên.
Lau lung tung mồ hôi lạnh, Chu Tử Kỳ chậm rãi lấy ra một điếu thuốc, dùng sức rít một hơi mới miễn cưỡng khiến cho trái tim của mình đập chậm lại, thở phào một hơi, rồi hung hăng dịu nửa điếu thuốc lá vào trong gạt tàn, rồi đưa tay nhấc điện thoại lên.
Điện thoại liền thông.
- Xin chào, xin hỏi ai vậy?
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm quyến rũ của Trần Hà.
- Chánh văn phòng Trần, xin chào, tôi là Chu Tử Kỳ.
Chu Tử Kỳ cũng rất khách khí nói.
Đối với quan hệ giữa Trần Hà và Lục Cửu, ước chừng người biết rõ ràng nhất chính là Chu Tử Kỳ. Nếu như nói, ở huyện Vân Hồ này còn có một người phân lượng còn nặng hơn Chu Tử Kỳ trong lòng Lục Cửu thì chính là Trần Hà.
- Bí thư Chu, có chỉ thị gì không?
Trần Hà cũng rất nhã nhặn nói.
- Haha, Chánh văn phòng Trần, cô thực là biết nói giỡn. Tôi nào dám chỉ thị cho cô chứ? Trong huyện chúng ta có ai dám mạnh như vậy? Haha, Chánh văn phòng Trần, là như vầy, trước mắt đã xảy ra một sự hiểu lầm…
Chu Tử Kỳ bật cười ha hả, rồi lắp bắp giải thích tình huống.
Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện hôm nay, có lẽ chỉ có Trần Hà là có thể giúp đỡ được. Là “bạn gái” của Lục Cửu, lại còn là Chánh văn phòng UBND huyện, ở trước mặt Phạm Hồng Vũ cũng có quyền lên tiếng.
Bản lĩnh của người phụ nữ này tuyệt đối không thể đánh giá thấp.
- Như vậy à, Bí thư Chu, cái này thì thật không tốt rồi.
Trần Hà rất kinh ngạc nói, giống như cô mới nghe lần đầu.
- Vâng, rất không khéo léo rồi. Chánh văn phòng Trần, lúc này, xin cô bất kể thế nào cũng giúp cho tôi một việc.
Chu Tử Kỳ càng thêm khách khí, thậm chí có điểm ăn nói khép nép.
Việc này nhất định phải báo cáo với Bí thư Lục.
Đừng nhìn vừa rồi Chu Tử Kỳ ngang ngạnh, tráng khí như trâu, nhưng Phạm Hồng Vũ vừa đi thì cả người đầy mồ hôi lạnh. Từ trong sân nhảy xuống xe, chạy vù lên lầu hai chỉ trong vòng có 10m nhưng lại thở hổn hển.
- Alo!
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm bình thản của Lục Cửu.
Chu Tử Kỳ trong lòng liền kính nể một phen. Bí thư Lục chính là như vậy, vĩnh viễn đều không vội vàng, hấp tấp, lúc nào cũng khí định thần nhàn.
- Bí thư, là tôi, Tử Kỳ.
Chu Tử Kỳ tận lực bình phục lại hơi thở của mình, kính cẩn nói.
- Tử Kỳ, có chuyện gì vậy?
Giọng điệu của Lục Cửu rất dịu dàng.
Chu Tử Kỳ trong lòng lại càng thêm yên tâm. Bất kể là phát sinh chuyện gì, Bí thư Lục vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường của y. Lúc trước khi Bí thư Lục mới tới huyện Vân Hồ, mình có thể được tuyển làm thư ký cho Bí thư Lục, thật sự là may mắn cả đời.
Thầy bói nói mình có quý nhân tương trợ, không thể nghi ngờ đó chính là Bí thư Lục.
- Bí thư Lục, là như vầy, vừa rồi, Phạm Hồng Vũ đến thị trấn của chúng tôi, đã nổi trận lôi đình, bày ra cái giá của Chủ tịch huyện, đem tôi và Lã Mẫn Phong mắng đến xói đầu.
Chu Tử Kỳ lập tức hướng Lục Cửu khóc lóc ủy khuất.
Lục Cửu thản nhiên hỏi:
- Thế tại sao hắn lại chửi mắng các người?
- Còn không phải bởi vì con đê phòng đại hồng thủy sao? Bí thư, anh nói không phải là hắn cố ý à? Thị trấn Lô Hoa có bờ đê chống lũ dài hơn hai mươi km, mà chỉ cấp cho chúng tôi có hai mươi ngày, làm sao mà đủ? Hắn cho rằng chúng tôi là thần tiên? Hắn đây là cố ý kiếm cớ, muốn làm khó tôi. Tôi thật ra không có gì, hắn chỉ là đánh chó khinh chủ mà thôi.
Chu Tử Kỳ phẫn nộ nói, không chút để ý đã biến mình thành cẩu.
- Khi hắn đi còn uy hiếp tôi và Lã Mẫn Phong, nói sẽ cấp cho chúng tôi thêm bảy ngày. Nếu trong thời gian bảy ngày chúng tôi không thể hoàn thành công việc thì sẽ cắt chức chúng tôi. Bí thư, huyện của chúng tôi vẫn là của Bí thư, chứ không phải là của Phạm Hồng Vũ. Hắn dựa vào cái gì mà cắt chức chúng tôi?
Lục Cửu vẫn bất động thanh sắc hỏi:
- Vậy trong vòng bảy ngày rốt cuộc mọi người có thể làm tốt con đê chống lũ không?
- Bí thư, bảy ngày thì thời gian quá gấp, nếu không mưa thì còn có biện pháp, tăng ca làm liên tục. Nếu mưa to thì chỉ sợ rất khó. Mưa lớn như vậy, công nhân lao động cũng không thể làm được.
- Thế còn buổi chiều này? Buổi chiều nay trong thị trấn các người có mưa không?
- À, không có!
- Thế hôm nay là thứ mấy nhỉ?
Lục Cửu đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.
- Thứ tư!
- Thứ tư? Cậu xác định là thứ tư chứ không phải cuối tuần?
- Không phải cuối tuần. Bí thư, anh đây là…
Chu Tử Kỳ bỗng nhiên dự cảm bất thường, nói chuyện trở nên lắp bắp.
- Cậu cũng biết hiện tại không phải là cuối tuần, vậy tại sao các người lại đến nhà khách Hồng Ngư? Bí thư Chu, trong giờ làm việc đến nhà khách đánh bài, công tác của thị trấn Lô Hoa thật sự là thanh nhàn.
Lục Cửu thản nhiên nói.
Chu Tử Kỳ đầu óc lập tức ầm một tiếng, sắc mặt trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống, ấp úng giải thích:
- Bí thư, chúng tôi…chúng tôi không phải là thường xuyên đi đâu, chỉ có chiều nay mà thôi. Lã Mẫn phong nói dù sao thì trời cũng mưa rồi, cũng không có việc gì, chi bằng đi đánh bài giải trí một chút.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ có người đã báo cáo lại với Bí thư Lục.
Lẽ ra Phạm Hồng Vũ bây giờ đang trên đường về lại huyện, cũng không đến mức vội vàng gọi điện thoại cáo trạng với Lục Cửu chứ?
- Cậu thật là khốn kiếp!
Lục Cửu gầm lên một tiếng. Ầm, dường như vỗ vào bàn một cái rất mạnh.
Chu Tử Kỳ lập tức từ trong ghế nhảy dựng lên, hai chân đứng nghiêm, bộ dạng phục tùng, thở mạnh cũng không dám, giống như Lục Cửu đang ở ngay trước mắt.
- Trong thời gian làm việc, không lo hoàn thành công tác mà lại chạy tới nhà khách đánh bài. Chu Tử Kỳ, ai bảo cậu làm như vậy? Nhiều năm làm cán bộ lãnh đạo, cậu đã trở nên suy đồi rồi à? Còn dám hướng tôi cáo trạng, nói hươu nói vượn. Anh đây là lá gan không nhỏ đấy.
- Bí thư, tôi…
Chu Tử Kỳ lau mồ hôi lạnh trên mặt, sắc mặt trắng bệch. Y có thể trước mặt mọi người chống đối Phạm Hồng Vũ, nhưng trước mặt Lục Cửu lại không dám có nửa điểm. Có cho y cái gan mười tám đời tổ tông y cũng không dám.
- Cậu muốn chết à? Cậu cảm thấy chán làm Bí thư Đảng ủy thị trấn nữa rồi phải không? Nếu không thì gửi đơn từ chức đi, đừng làm cho tôi mất mặt.
Lục Cửu rống lên.
- Bí thư, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Xin anh hãy tha cho tôi lần này…
Chu Tử Kỳ sợ hãi. Đi theo Lục Cửu nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa thấy Lục Cửu giận dữ như thế.
- Đồ khốn kiếp, cậu còn sợ rằng trong huyện chúng ta chưa đủ loạn? Lũ lụt lập tức sẽ đến, cậu còn có tâm tư đi đánh bài trong giờ làm việc? Còn bị người ta bắt ngay tại hiện trường. Cậu đó, càng ngày càng giỏi. Bí thư Chu, chiếu theo như vậy thì tôi thấy huyện Vân Hồ cũng không quản nổi cậu rồi. Tôi đây là Bí thư Huyện ủy, nhưng cũng không thể bênh vực cậu rồi.
- Bí thư, tôi sai lầm rồi, đều là tôi không đúng, anh ngàn vạn lần đừng có nóng giận.
Chu Tử Kỳ sợ tới mức tè ra quần, đầu óc quay mòng mòng, không biết dùng lời nào để nói.
Lục Cửu vừa mới nhận được điện thoại của Trần Hà, nói Chu Tử Kỳ, Lã Mẫn Phong ở nhà khách Hồng Ngư đánh bài, bị Phạm Hồng Vũ tóm được. Lục Cửu lúc ấy tức giận đến phát hộc máu.
Đúng là khốn kiếp!
Không biết ở huyện hiện tại đang là cục diện gì sao?
Tạ Hậu Minh đã hoàn toàn bị Phạm Hồng Vũ đánh ngã. Căn cứ vào đủ loại dấu hiệu phân tích, Hoàng Vĩ Kiệt đã quyết tâm dựa vào Phạm Hồng Vũ. Tạ Hậu Minh vì tiền đồ của con gái và con rể, không thể không hạ thấp người xuống, bỏ đi da mặt, thật sự lau giày cho Phạm Hồng Vũ rồi.
Đối với Lục Cửu mà nói, không còn kết quả nào tệ hơn nữa.
Lúc trước, Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh đấu nhau, Lục Cửu thật sự là có tâm tư ngồi nhìn hai hổ đấu, chuẩn bị ngư ông thủ lợi, rốt cuộc không nghĩ tới kết quả đấu tranh lại như vậy.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy công an đã rơi vào trong tay Lý Văn Hàn. Phạm Hồng Vũ không nói là một tay nắm hết toàn bộ hệ thống chính trị trong toàn huyện, nhưng ít nhất có quyền lên tiếng rất lớn. Tạ Hậu Minh đã hoàn toàn “đầu hàng” trước Phạm Hồng Vũ. Thực lực của Phạm Hồng Vũ đã bành trướng lên, cấu thành uy hiếp rất lớn với Lục Cửu.
Lục Cửu bất đắc dĩ, chuẩn bị tạm lánh cạnh sắc, chờ Phạm Hồng Vũ tự mình phạm sai lầm thì sẽ từ bên cạnh nhảy ra.
Lần này, đoàn chuyên gia Hongkong đến đây, nói không chừng đó chính là một cơ hội.
Ai ngờ trong lúc mấu chốt, Chu Tử Kỳ lại cấp cho Phạm Hồng Vũ một nhược điểm lớn như vậy.
Nếu là Bí thư đảng ủy thị trấn khác cũng thì thôi, Phạm Hồng Vũ nếu quả thật đề xuất cắt chức thì có lẽ Lục Cửu sẽ cân nhắc thiệt hơn mà đáp ứng. Nhưng cố tình lại trúng vào ngay tên Chu Tử Kỳ này. Dứt bỏ tình cảm mấy năm không nói, chỉ cần với thân phận đã từng là thư ký của Lục Cửu thì tuyệt đối không thể bị Phạm Hồng Vũ cắt chức.
Nếu thực đem Chu Tử Kỳ cắt chức, vậy thì sẽ nói cho toàn bộ huyện được biết, Bí thư Lục đã bị Chủ tịch huyện Phạm đánh bại.
Ngay cả thân tín của mình mà cũng không bảo vệ được.
Nếu ở hậu thế, Lục Cửu chỉ sợ sẽ từ trong đáy lòng phát ra cảm thán. Không sợ đối thủ là thần, chỉ sợ đồng đội là heo.
- Chu Tử Kỳ, cậu đã đạp cứt thì mau dọn cho sạch sẽ. Tôi cho cậu biết, nếu Chủ tịch huyện Phạm đề nghị triệt tiêu cậu, tôi tuyệt sẽ không phản đối. Trong giờ làm việc, lại cùng với Chủ tịch thị trấn, Phó bí thư, Chánh văn phòng Đảng chính cùng đến nhà khách đánh bài, cậu cũng cả gan thật.
Lục Cửu nổi giận quát.
- Bí thư, tôi biết tôi sai rồi, tôi xin kiểm điểm, khắc sâu kiểm điểm.
Chu Tử Kỳ nói năng lộn xộn, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Rầm một tiếng, Lục Cửu ném điện thoại.
Nghe tiếng ong ong trong máy, Chu Tử Kỳ một trận ngẩn ngơ, sắc mặt càng khó coi, đặt mông ngồi lại ghế, chỉ cảm thấy cả người không còn sức lực.
Y tin rằng Lục Cửu sẽ không thật sự cách chức y, nhưng lần này, Bí thư Lục đã thật sự tức giận rồi. Chu Tử Kỳ hoàn toàn có thể cảm giác được sự phẫn nộ phát ra từ sâu trong nội tâm của Lục Cửu.
Liên tưởng đến những biến cố ở huyện thời gian trước, liên tưởng đến việc Tạ Hậu Minh tự mình đến chỗ ranh giới nghênh đón Phạm Hồng Vũ, liên tưởng đến việc Hoàng Vĩ Kiệt lấy thân phận Chủ tịch quận mà báo danh tham gia đoàn cán bộ, Chu Tử Kỳ tin tưởng, tình cảnh của Bí thư Lục là vô cùng gian nan.
Vận mệnh chính trị huyện Vân Hồ đã thật sự xảy ra biến hóa rất lớn.
Phạm Hồng Vũ đã khiến cho hết thảy huyện Vân Hồ loạn lên.
Lau lung tung mồ hôi lạnh, Chu Tử Kỳ chậm rãi lấy ra một điếu thuốc, dùng sức rít một hơi mới miễn cưỡng khiến cho trái tim của mình đập chậm lại, thở phào một hơi, rồi hung hăng dịu nửa điếu thuốc lá vào trong gạt tàn, rồi đưa tay nhấc điện thoại lên.
Điện thoại liền thông.
- Xin chào, xin hỏi ai vậy?
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm quyến rũ của Trần Hà.
- Chánh văn phòng Trần, xin chào, tôi là Chu Tử Kỳ.
Chu Tử Kỳ cũng rất khách khí nói.
Đối với quan hệ giữa Trần Hà và Lục Cửu, ước chừng người biết rõ ràng nhất chính là Chu Tử Kỳ. Nếu như nói, ở huyện Vân Hồ này còn có một người phân lượng còn nặng hơn Chu Tử Kỳ trong lòng Lục Cửu thì chính là Trần Hà.
- Bí thư Chu, có chỉ thị gì không?
Trần Hà cũng rất nhã nhặn nói.
- Haha, Chánh văn phòng Trần, cô thực là biết nói giỡn. Tôi nào dám chỉ thị cho cô chứ? Trong huyện chúng ta có ai dám mạnh như vậy? Haha, Chánh văn phòng Trần, là như vầy, trước mắt đã xảy ra một sự hiểu lầm…
Chu Tử Kỳ bật cười ha hả, rồi lắp bắp giải thích tình huống.
Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện hôm nay, có lẽ chỉ có Trần Hà là có thể giúp đỡ được. Là “bạn gái” của Lục Cửu, lại còn là Chánh văn phòng UBND huyện, ở trước mặt Phạm Hồng Vũ cũng có quyền lên tiếng.
Bản lĩnh của người phụ nữ này tuyệt đối không thể đánh giá thấp.
- Như vậy à, Bí thư Chu, cái này thì thật không tốt rồi.
Trần Hà rất kinh ngạc nói, giống như cô mới nghe lần đầu.
- Vâng, rất không khéo léo rồi. Chánh văn phòng Trần, lúc này, xin cô bất kể thế nào cũng giúp cho tôi một việc.
Chu Tử Kỳ càng thêm khách khí, thậm chí có điểm ăn nói khép nép.
/885
|