Đông Vũ bừng tỉnh!
Nhưng lúc này cũng không phải là lúc truy vấn nguyên do.
Cứu người quan trọng hơn.
- Tôi…tôi không biết bọn họ nhốt Bảo Hưng ở đâu nữa.
Đông Vũ vội vàng nói.
- Không sao, cô không biết, nhưng anh ta biết. Trịnh Phong Khuông, đi.
Phạm Hồng Vũ vô cùng quyết đoán, lập tức hướng Trịnh Phong Khuông quát to.
- Phạm Hồng Vũ, rốt cuộc mày muốn làm gì? Mày… mày điên rồi.
Trịnh Phong Khuông hổn hển nói, khàn giọng kêu to lên.
Phạm Hồng Vũ ghé sát vào lỗ tai của y, hạ giọng nói:
- Trịnh Phong Khuông, anh mau tỉnh lại đi. Bố hôm nay súng cũng đoạt, súng cũng mở, người cũng bị thương rồi, chính là tôi đây bằng bất cứ giá nào. Anh tốt nhất là nên thành thật hợp tác với tôi. Bằng không, tôi xử anh trước. Tôi nói được là làm được đấy. Cây súng này, pằng một cái, đầu của anh bể như quả dưa hấu. Anh có muốn thử một chút hay không?
Thanh âm lạnh như băng, khẩu súng lục 64 hướng huyệt thái dương của Trịnh Phong Khuông kề sát lại.
Trịnh Phong Khuông cả người run lên, hạ thân thiếu chút nữa là tiểu tiện ra luôn.
Y không hoài nghi lời nói của Phạm Hồng Vũ chút nào.
Phạm Hồng Vũ một súng vừa rồi khiến cho y hiểu được Phạm Hồng Vũ tuyệt không nói chơi.
Đây là không có đầu óc!
- Đi!
Phạm Hồng Vũ dùng sức đẩy Trịnh Phong Khuông đi đến trụ sở làm việc của phòng công an.
Hạ Ngôn không nói một tiếng, xoay người nhặt cây dao găm trên mặt đất, hộ vệ bên người Phạm Hồng Vũ, còn Đông Vũ thì theo sát phía sau.
Tiếng súng vừa rồi sớm kinh động người trong phòng công an huyện. Một số cảnh sát nhân dân chạy ra cửa lớn, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì một đám trợn mắt há hốc mồm.
Đã xảy ra chuyện gì?
Thậm chí có người lấy súng chĩa vào đầu của Trịnh công tử.
Nhìn kỹ lại.
Mẹ cha ơi, đây không phải là Nhị thiếu gia của Phạm phó chủ tịch sao?
Quả thật rất náo nhiệt!
Phạm Hồng Vũ không thèm để ý đến đám cảnh sát này, một tay gắt gao bóp chặt cổ Trịnh Phong Khuông, một tay nắm chặt khẩu súng 64, để lên huyệt thái dương của Trịnh Phong Khuông, sắc mặt lạnh lùng. Trịnh Phong Khuông đầu nở hoa, máu tươi chảy ra không dứt, khiến y phục của hai người đều nhuộm đỏ bừng. Phạm Hồng Vũ cũng không chút để ý, chỉ đẩy Trịnh Phong Khuông đi nhanh về phía trước.
Thấy tư thế như vậy, đám cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không dám ngăn trở, đều nhường đường.
Nói thật, đây tuy rằng là trụ sở làm việc của phòng công an, nhưng cảnh tượng như vậy, tất cả cảnh sát là lần đầu gặp phải. Không cần nói là vụ án khẩn cấp, chỉ sợ bình thường có muốn nghĩ cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như vậy.
Có người đoạt súng khống chế cảnh sát, lại không chạy đi mà ngược lại lại chạy vào trụ sở làm việc của phòng công an.
Quả thực không thể tin nổi.
- Trịnh Phong Khuông, Bảo Hưng nhốt ở đâu?
Phạm Hồng Vũ lớn tiếng quát hỏi.
- Không…không biết!
Trịnh Phong Khuông hãy còn mạnh miệng. Y đây là đánh cuộc Phạm Hồng Vũ không dám giết y.
Phạm Hồng Vũ không chút do dự, khẩu súng lục pằng một tiếng. Trịnh Phong Khuông kêu lên thảm thiết, máu từ lỗ tai bắn ra, cái đầu ầm ầm rung động, rốt cuộc không nghe được bất cứ một âm thanh nào.
- Nói!
Phạm Hồng Vũ hét to.
Trịnh Phong Khuông lỗ tai như vỡ ra, máu thịt văng đầy mặt và cổ, tựa hồ như hung thần ác sát.
- Ba, phòng thẩm vấn số ba.
Trịnh Phong Khuông đã hoàn toàn sụp đổ, đại tiểu tiện gần như không khống chế được, cũng không dám quật cường nữa, lắp bắp cung khai.
Phạm Hồng Vũ không có hỏi lại, áp Trịnh Phong Khuông đến phòng thẩm vấn số ba.
Tình hình trong trụ sở làm việc của phòng công an, hắn so với Trịnh Phong Khuông còn quen thuộc hơn. Ở kiếp trước, chỉ sau hai tháng, Trịnh Phong Khuông đã đi gặp Diêm Vương. Phạm Hồng Vũ đã ở lại đây công tác mười năm.
- Hạ Ngôn, theo sát. Ai dám động thủ, không cần nương tay.
Phạm Hồng Vũ không quên tiếp đón Hạ Ngôn một câu.
- Biết rồi!
Hạ Ngôn đáp gọn gàng, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn.
Wow, Nhị ca không động thủ thì thôi, vừa động thủ thì trực tiếp nổ súng, quyết tâm khiến cho Trịnh Phong Khuông phải chết.
Hạ Ngôn thích ý vô cùng.
Đám cảnh sát ngu ngốc kia ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết nên làm thế nào.
Phạm Hồng Vũ vừa rồi trước mặt bọn hắn đã đả thương Trịnh Phong Khuông.
Trụ sở làm việc của phòng công an không lớn, rất nhanh, đám người Phạm Hồng Vũ đã đến trước phòng thẩm vấn số ba. Cửa phòng thẩm vấn vẫn bị đóng chặt.
- Hạ Ngôn!
Phạm Hồng Vũ hét lớn, lập tức áp Trịnh Phong Khuông tránh sang bên cạnh, nhường lối đi.
Hạ Ngôn không nói hai lời, thân mình vừa lui lại, lập tức dũng mãnh bay về phía trước, đá lên một cước.
Ầm! Một tiếng động vang lên thật lớn. Tấm cửa phòng thẩm vấn số ba thật dày, Hạ Ngôn đập mạnh vào tường, bắn ngược trở về. Y đã sớm có chuẩn bị, lại một cước bay lên, lực đạo nhẹ hơn. Tấm cửa gỗ lúc này bị bật ra.
Phạm Hồng Vũ áp Trịnh Phong Khuông vọt vào phòng thẩm vấn số ba.
Trong phòng thẩm vấn số ba cũng là một mùi máu tanh.
Một chàng thanh niên trẻ tuổi đang quỳ rạp dưới đất, cả người cũng là máu thịt mơ hồ. Ba gã thanh niên khỏe mạnh, cường tráng đang vây xung quanh. Một người trong tay cầm cái chén, bên trong chứa nước lạnh, đang chuẩn bị tạt vào Bảo Hưng đang quỳ trên mặt đất. Lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đá văng, khiến mọi người giật nảy mình. Gã đàn ông kia tay run lên, chén nước bị rớt ra hết một nửa.
- Đều cút hết ra ngoài.
Phạm Hồng Vũ hét lớn một tiếng, họng súng đen ngòm thẳng tắp chỉ về phía ba người.
Ba người này trước đó mấy ngày đã cùng với Phạm nhị ca uống rượu, ra vẻ đều là đội viên dân phòng trị an. Lúc ấy cũng đã cùng với Phạm đại ca thông qua tính danh, Phạm Hồng Vũ làm sao mà không nhớ rõ chứ?
Nhưng lúc này, ai mà lại có tâm tư đi nhớ mấy cái tên chứ.
Chẳng có chút ý nghĩa nào?
Ở kiếp trước, bởi vì vụ thảm án, cảnh sát và lưu manh bị liên lụy vào không chỉ có Trịnh Phong Khuông và Hoàng Liên Sinh hai người này.
Ở trên tức giận lôi đình, trực tiếp từ tỉnh phái ra tổ chuyên án, tiến vào chiếm giữ huyện Vũ Dương, đem đám người lưu manh của Trịnh Phong Khuông đào bới hết mọi việc xấu xa. Phía trước phía sau, ước chừng giết hết mười mấy người.
Trên cơ bản, trước đó vài ngày, đám người uống rượu với Phạm Hồng Vũ, tất cả đều có tên trong “bảng phong thần”. Khi cùng với đám người đã chết lăn lộn cùng một chỗ, Phạm Hồng Vũ lúc ấy trong lòng có chút cảm giác lạ lẫm.
- Anh đang làm gì vậy?
Một người trong đó rất nhanh hồi phục lại tinh thần, kêu lên một tiếng, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi.
Như thế nào người đầu máu me nhầy nhụa kia lại là Trịnh công tử chứ?
Đây thật sự là kỳ quái!
Ở huyện Vũ Dương, có người nào dám hạ thủ tàn nhẫn với Trịnh công tử như vậy?
Phanh một tiếng!
Một viên đạn bay sượt qua đầu của gã.
- Cút!
Phạm Hồng Vũ lại một tiếng hét to.
Trong lúc này, xử trí bất cứ chuyện gì cũng phải quyết định thật nhanh, không có khả năng ướt át bẩn thỉu. Có Trịnh Phong Khuông làm con tin trong tay, như vậy là đủ rồi. Mấy người này ở lại trong phòng chỉ tổ vướng bận, còn phải mất tinh lực đề phòng bọn chúng.
Tiếng súng vừa vang lên, ba gã thanh niên sớm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tè ra quần, lập tức thưa dạ liên tục, phía trước phía sau chạy ra ngoài, không dám quay lại nhìn đám người Phạm Hồng Vũ.
- Mau, Hạ Ngôn, Đông Vũ, cứu người đi.
Phạm Hồng Vũ lúc này mới lớn tiếng chỉ bảo Hạ Ngôn và Đông Vũ.
Đông Vũ đã sớm vội vàng chạy tới, bất chấp máu tanh, đem Bảo Hưng trở mình lại, lớn tiếng kêu to.
Phạm Hồng Vũ ngưng thần nhìn lại. Bảo Hưng lúc này chỉ mặc một chiếc áo lót. Quần áo dày một chút đều bị lột sạch. Thân thể, mặt và cổ đều đầy máu, trở thành một huyết nhân. Vốn là một người đàn ông khỏe mạnh, nay trở thành một khối thịt, lẳng lặng nằm một chỗ, vẫn không nhúc nhích, chỉ có ngực là còn hơi phập phồng.
Đông Vũ nước mắt chảy không dứt, lại không biết phải làm như thế nào.
- Hạ Ngôn, ấn huyệt nhân trung, giữa mũi và miệng.
Kỳ thật, không đợi Phạm Hồng Vũ chỉ bảo, Hạ Ngôn đã giơ tay ấn vào huyện nhân trung của Bảo Hưng. Mấy năm nay, Hạ Ngôn đánh nhau không ít, kiến thức cấp cứu phổ thông như thế này đều biết rõ.
Một tiếng rên rỉ, Bảo Hưng từ từ tỉnh lại.
- Bảo Hưng, Bảo Hưng, anh tỉnh rồi.
Đông Vũ kêu to lên.
- Hạ Ngôn, dìu anh ta đứng lên.
Hạ Ngôn theo lời làm việc, cũng không quan tâm đến cả người máu me của Bảo Hưng, chặn ngang ôm lấy, cứng rắn ôm lấy thân hình một trăm cân của Bảo Hưng lên.
- Bảo Hưng, anh tỉnh lại đi. Chúng ta hiện tại vẫn còn ở phòng công an. Lập tức sẽ có người vây quanh nơi này. Mau, anh hãy gọi cho bộ đội, đem tình huống chỗ này nói cho bọn họ biết.
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói với Bảo Hưng, từng chữ từng chữ rất rõ ràng.
Bảo Hưng dùng sức ngẩng đầu lên, lấy lại bình tĩnh, hai mắt nhìn thẳng vào Phạm Hồng Vũ, hỏi:
- Anh là ai?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Anh đừng quan tâm tôi là ai? Tóm lại tôi đến cứu anh. Anh cũng nhìn thấy người kia, chính là đầu sỏ gây nên.
Nói xong, Phạm Hồng Vũ dùng họng súng gõ gõ cái đầu đầy máu của Trịnh Phong Khuông.
Bảo Hưng cẩn thận đánh giá, mặc dù cả khuôn mặt toàn là máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra. Quả nhiên là Trịnh Phong Khuông.
- Haha, được, đáng đánh.
Bảo Hưng ngửa mặt lên trời, cười ha hả.
Phạm Hồng Vũ không khỏi âm thầm gật đầu.
Quả nhiên không hổ là tướng môn hổ tử (hổ con nhà tướng), trong lúc này, không phải người nào cũng còn có thể cười được, mà là cười một cách vui vẻ.
Phạm Hồng Vũ lập tức nói:
- Bảo Hưng, chuyện khác nói sau, anh lập tức gọi điện thoại đi. Nếu muộn, bọn họ sẽ cắt đứt dây điện thoại đấy. Nhớ kỹ, gọi cho bên bộ đội của anh. Đó là điện thoại nội địa, không phải đường dài, không cần bật.
Những năm tám mươi, dùng điện thoại thông tin không cần tiện lợi như đời sau.
Bảo Hưng rốt cuộc vẫn là quân nhân ưu tú. Thuở nhỏ xuất thân quân ngũ thế gia, mặc dù thân mang trọng thương, nhưng trong lúc này vẫn nhận rõ thế cục. Mắt thấy Phạm Hồng Vũ dùng súng chỉ vào Trịnh Phong Khuông, cũng biết vấn đề này đã đến thời điểm nguy cấp nhất.
Lập tức không do dự nữa, cố gắng trụ vững, dưới sự dìu đỡ của Hạ Ngôn và Đông Vũ, đi đến trước bàn làm việc trong phòng thẩm vấn, nhấc điện thoại lên, gọi cho bộ đội đóng quân, thuyết minh qua tình huống hiện tại.
- Bảo Hưng, anh đừng vội đi, cố gắng mặc quần áo lại.
Đông Vũ đem quần áo rách nát dưới đất nhặt lên, vội vàng nói.
- Tiểu Vũ, em không sao chứ?
Bảo Hưng cũng không vội mặc quần áo, hướng về phía vợ hỏi, trong mắt tràn đầy sự quan tâm.
- Không có việc gì, vừa mới đi ra, xe liền bị cản lại. Anh ta….hai người bọn họ đã cứu em, sau đó liền tới nơi này.
Đông Vũ giải thích, nhưng trong lòng lại cảm thấy hoang mang.
Nói thật, đến hiện tại, cô cũng còn không hiểu rõ. Hai người này giống như tướng quân từ trên trời giáng xuống, rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ? Ra vẻ đối với mình và Bảo Hưng rất quen thuộc, nhưng chính mình một chút ấn tượng cũng không có.
Nhưng lúc này cũng không phải là lúc truy vấn nguyên do.
Cứu người quan trọng hơn.
- Tôi…tôi không biết bọn họ nhốt Bảo Hưng ở đâu nữa.
Đông Vũ vội vàng nói.
- Không sao, cô không biết, nhưng anh ta biết. Trịnh Phong Khuông, đi.
Phạm Hồng Vũ vô cùng quyết đoán, lập tức hướng Trịnh Phong Khuông quát to.
- Phạm Hồng Vũ, rốt cuộc mày muốn làm gì? Mày… mày điên rồi.
Trịnh Phong Khuông hổn hển nói, khàn giọng kêu to lên.
Phạm Hồng Vũ ghé sát vào lỗ tai của y, hạ giọng nói:
- Trịnh Phong Khuông, anh mau tỉnh lại đi. Bố hôm nay súng cũng đoạt, súng cũng mở, người cũng bị thương rồi, chính là tôi đây bằng bất cứ giá nào. Anh tốt nhất là nên thành thật hợp tác với tôi. Bằng không, tôi xử anh trước. Tôi nói được là làm được đấy. Cây súng này, pằng một cái, đầu của anh bể như quả dưa hấu. Anh có muốn thử một chút hay không?
Thanh âm lạnh như băng, khẩu súng lục 64 hướng huyệt thái dương của Trịnh Phong Khuông kề sát lại.
Trịnh Phong Khuông cả người run lên, hạ thân thiếu chút nữa là tiểu tiện ra luôn.
Y không hoài nghi lời nói của Phạm Hồng Vũ chút nào.
Phạm Hồng Vũ một súng vừa rồi khiến cho y hiểu được Phạm Hồng Vũ tuyệt không nói chơi.
Đây là không có đầu óc!
- Đi!
Phạm Hồng Vũ dùng sức đẩy Trịnh Phong Khuông đi đến trụ sở làm việc của phòng công an.
Hạ Ngôn không nói một tiếng, xoay người nhặt cây dao găm trên mặt đất, hộ vệ bên người Phạm Hồng Vũ, còn Đông Vũ thì theo sát phía sau.
Tiếng súng vừa rồi sớm kinh động người trong phòng công an huyện. Một số cảnh sát nhân dân chạy ra cửa lớn, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì một đám trợn mắt há hốc mồm.
Đã xảy ra chuyện gì?
Thậm chí có người lấy súng chĩa vào đầu của Trịnh công tử.
Nhìn kỹ lại.
Mẹ cha ơi, đây không phải là Nhị thiếu gia của Phạm phó chủ tịch sao?
Quả thật rất náo nhiệt!
Phạm Hồng Vũ không thèm để ý đến đám cảnh sát này, một tay gắt gao bóp chặt cổ Trịnh Phong Khuông, một tay nắm chặt khẩu súng 64, để lên huyệt thái dương của Trịnh Phong Khuông, sắc mặt lạnh lùng. Trịnh Phong Khuông đầu nở hoa, máu tươi chảy ra không dứt, khiến y phục của hai người đều nhuộm đỏ bừng. Phạm Hồng Vũ cũng không chút để ý, chỉ đẩy Trịnh Phong Khuông đi nhanh về phía trước.
Thấy tư thế như vậy, đám cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không dám ngăn trở, đều nhường đường.
Nói thật, đây tuy rằng là trụ sở làm việc của phòng công an, nhưng cảnh tượng như vậy, tất cả cảnh sát là lần đầu gặp phải. Không cần nói là vụ án khẩn cấp, chỉ sợ bình thường có muốn nghĩ cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như vậy.
Có người đoạt súng khống chế cảnh sát, lại không chạy đi mà ngược lại lại chạy vào trụ sở làm việc của phòng công an.
Quả thực không thể tin nổi.
- Trịnh Phong Khuông, Bảo Hưng nhốt ở đâu?
Phạm Hồng Vũ lớn tiếng quát hỏi.
- Không…không biết!
Trịnh Phong Khuông hãy còn mạnh miệng. Y đây là đánh cuộc Phạm Hồng Vũ không dám giết y.
Phạm Hồng Vũ không chút do dự, khẩu súng lục pằng một tiếng. Trịnh Phong Khuông kêu lên thảm thiết, máu từ lỗ tai bắn ra, cái đầu ầm ầm rung động, rốt cuộc không nghe được bất cứ một âm thanh nào.
- Nói!
Phạm Hồng Vũ hét to.
Trịnh Phong Khuông lỗ tai như vỡ ra, máu thịt văng đầy mặt và cổ, tựa hồ như hung thần ác sát.
- Ba, phòng thẩm vấn số ba.
Trịnh Phong Khuông đã hoàn toàn sụp đổ, đại tiểu tiện gần như không khống chế được, cũng không dám quật cường nữa, lắp bắp cung khai.
Phạm Hồng Vũ không có hỏi lại, áp Trịnh Phong Khuông đến phòng thẩm vấn số ba.
Tình hình trong trụ sở làm việc của phòng công an, hắn so với Trịnh Phong Khuông còn quen thuộc hơn. Ở kiếp trước, chỉ sau hai tháng, Trịnh Phong Khuông đã đi gặp Diêm Vương. Phạm Hồng Vũ đã ở lại đây công tác mười năm.
- Hạ Ngôn, theo sát. Ai dám động thủ, không cần nương tay.
Phạm Hồng Vũ không quên tiếp đón Hạ Ngôn một câu.
- Biết rồi!
Hạ Ngôn đáp gọn gàng, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn.
Wow, Nhị ca không động thủ thì thôi, vừa động thủ thì trực tiếp nổ súng, quyết tâm khiến cho Trịnh Phong Khuông phải chết.
Hạ Ngôn thích ý vô cùng.
Đám cảnh sát ngu ngốc kia ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết nên làm thế nào.
Phạm Hồng Vũ vừa rồi trước mặt bọn hắn đã đả thương Trịnh Phong Khuông.
Trụ sở làm việc của phòng công an không lớn, rất nhanh, đám người Phạm Hồng Vũ đã đến trước phòng thẩm vấn số ba. Cửa phòng thẩm vấn vẫn bị đóng chặt.
- Hạ Ngôn!
Phạm Hồng Vũ hét lớn, lập tức áp Trịnh Phong Khuông tránh sang bên cạnh, nhường lối đi.
Hạ Ngôn không nói hai lời, thân mình vừa lui lại, lập tức dũng mãnh bay về phía trước, đá lên một cước.
Ầm! Một tiếng động vang lên thật lớn. Tấm cửa phòng thẩm vấn số ba thật dày, Hạ Ngôn đập mạnh vào tường, bắn ngược trở về. Y đã sớm có chuẩn bị, lại một cước bay lên, lực đạo nhẹ hơn. Tấm cửa gỗ lúc này bị bật ra.
Phạm Hồng Vũ áp Trịnh Phong Khuông vọt vào phòng thẩm vấn số ba.
Trong phòng thẩm vấn số ba cũng là một mùi máu tanh.
Một chàng thanh niên trẻ tuổi đang quỳ rạp dưới đất, cả người cũng là máu thịt mơ hồ. Ba gã thanh niên khỏe mạnh, cường tráng đang vây xung quanh. Một người trong tay cầm cái chén, bên trong chứa nước lạnh, đang chuẩn bị tạt vào Bảo Hưng đang quỳ trên mặt đất. Lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đá văng, khiến mọi người giật nảy mình. Gã đàn ông kia tay run lên, chén nước bị rớt ra hết một nửa.
- Đều cút hết ra ngoài.
Phạm Hồng Vũ hét lớn một tiếng, họng súng đen ngòm thẳng tắp chỉ về phía ba người.
Ba người này trước đó mấy ngày đã cùng với Phạm nhị ca uống rượu, ra vẻ đều là đội viên dân phòng trị an. Lúc ấy cũng đã cùng với Phạm đại ca thông qua tính danh, Phạm Hồng Vũ làm sao mà không nhớ rõ chứ?
Nhưng lúc này, ai mà lại có tâm tư đi nhớ mấy cái tên chứ.
Chẳng có chút ý nghĩa nào?
Ở kiếp trước, bởi vì vụ thảm án, cảnh sát và lưu manh bị liên lụy vào không chỉ có Trịnh Phong Khuông và Hoàng Liên Sinh hai người này.
Ở trên tức giận lôi đình, trực tiếp từ tỉnh phái ra tổ chuyên án, tiến vào chiếm giữ huyện Vũ Dương, đem đám người lưu manh của Trịnh Phong Khuông đào bới hết mọi việc xấu xa. Phía trước phía sau, ước chừng giết hết mười mấy người.
Trên cơ bản, trước đó vài ngày, đám người uống rượu với Phạm Hồng Vũ, tất cả đều có tên trong “bảng phong thần”. Khi cùng với đám người đã chết lăn lộn cùng một chỗ, Phạm Hồng Vũ lúc ấy trong lòng có chút cảm giác lạ lẫm.
- Anh đang làm gì vậy?
Một người trong đó rất nhanh hồi phục lại tinh thần, kêu lên một tiếng, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi.
Như thế nào người đầu máu me nhầy nhụa kia lại là Trịnh công tử chứ?
Đây thật sự là kỳ quái!
Ở huyện Vũ Dương, có người nào dám hạ thủ tàn nhẫn với Trịnh công tử như vậy?
Phanh một tiếng!
Một viên đạn bay sượt qua đầu của gã.
- Cút!
Phạm Hồng Vũ lại một tiếng hét to.
Trong lúc này, xử trí bất cứ chuyện gì cũng phải quyết định thật nhanh, không có khả năng ướt át bẩn thỉu. Có Trịnh Phong Khuông làm con tin trong tay, như vậy là đủ rồi. Mấy người này ở lại trong phòng chỉ tổ vướng bận, còn phải mất tinh lực đề phòng bọn chúng.
Tiếng súng vừa vang lên, ba gã thanh niên sớm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tè ra quần, lập tức thưa dạ liên tục, phía trước phía sau chạy ra ngoài, không dám quay lại nhìn đám người Phạm Hồng Vũ.
- Mau, Hạ Ngôn, Đông Vũ, cứu người đi.
Phạm Hồng Vũ lúc này mới lớn tiếng chỉ bảo Hạ Ngôn và Đông Vũ.
Đông Vũ đã sớm vội vàng chạy tới, bất chấp máu tanh, đem Bảo Hưng trở mình lại, lớn tiếng kêu to.
Phạm Hồng Vũ ngưng thần nhìn lại. Bảo Hưng lúc này chỉ mặc một chiếc áo lót. Quần áo dày một chút đều bị lột sạch. Thân thể, mặt và cổ đều đầy máu, trở thành một huyết nhân. Vốn là một người đàn ông khỏe mạnh, nay trở thành một khối thịt, lẳng lặng nằm một chỗ, vẫn không nhúc nhích, chỉ có ngực là còn hơi phập phồng.
Đông Vũ nước mắt chảy không dứt, lại không biết phải làm như thế nào.
- Hạ Ngôn, ấn huyệt nhân trung, giữa mũi và miệng.
Kỳ thật, không đợi Phạm Hồng Vũ chỉ bảo, Hạ Ngôn đã giơ tay ấn vào huyện nhân trung của Bảo Hưng. Mấy năm nay, Hạ Ngôn đánh nhau không ít, kiến thức cấp cứu phổ thông như thế này đều biết rõ.
Một tiếng rên rỉ, Bảo Hưng từ từ tỉnh lại.
- Bảo Hưng, Bảo Hưng, anh tỉnh rồi.
Đông Vũ kêu to lên.
- Hạ Ngôn, dìu anh ta đứng lên.
Hạ Ngôn theo lời làm việc, cũng không quan tâm đến cả người máu me của Bảo Hưng, chặn ngang ôm lấy, cứng rắn ôm lấy thân hình một trăm cân của Bảo Hưng lên.
- Bảo Hưng, anh tỉnh lại đi. Chúng ta hiện tại vẫn còn ở phòng công an. Lập tức sẽ có người vây quanh nơi này. Mau, anh hãy gọi cho bộ đội, đem tình huống chỗ này nói cho bọn họ biết.
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói với Bảo Hưng, từng chữ từng chữ rất rõ ràng.
Bảo Hưng dùng sức ngẩng đầu lên, lấy lại bình tĩnh, hai mắt nhìn thẳng vào Phạm Hồng Vũ, hỏi:
- Anh là ai?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Anh đừng quan tâm tôi là ai? Tóm lại tôi đến cứu anh. Anh cũng nhìn thấy người kia, chính là đầu sỏ gây nên.
Nói xong, Phạm Hồng Vũ dùng họng súng gõ gõ cái đầu đầy máu của Trịnh Phong Khuông.
Bảo Hưng cẩn thận đánh giá, mặc dù cả khuôn mặt toàn là máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra. Quả nhiên là Trịnh Phong Khuông.
- Haha, được, đáng đánh.
Bảo Hưng ngửa mặt lên trời, cười ha hả.
Phạm Hồng Vũ không khỏi âm thầm gật đầu.
Quả nhiên không hổ là tướng môn hổ tử (hổ con nhà tướng), trong lúc này, không phải người nào cũng còn có thể cười được, mà là cười một cách vui vẻ.
Phạm Hồng Vũ lập tức nói:
- Bảo Hưng, chuyện khác nói sau, anh lập tức gọi điện thoại đi. Nếu muộn, bọn họ sẽ cắt đứt dây điện thoại đấy. Nhớ kỹ, gọi cho bên bộ đội của anh. Đó là điện thoại nội địa, không phải đường dài, không cần bật.
Những năm tám mươi, dùng điện thoại thông tin không cần tiện lợi như đời sau.
Bảo Hưng rốt cuộc vẫn là quân nhân ưu tú. Thuở nhỏ xuất thân quân ngũ thế gia, mặc dù thân mang trọng thương, nhưng trong lúc này vẫn nhận rõ thế cục. Mắt thấy Phạm Hồng Vũ dùng súng chỉ vào Trịnh Phong Khuông, cũng biết vấn đề này đã đến thời điểm nguy cấp nhất.
Lập tức không do dự nữa, cố gắng trụ vững, dưới sự dìu đỡ của Hạ Ngôn và Đông Vũ, đi đến trước bàn làm việc trong phòng thẩm vấn, nhấc điện thoại lên, gọi cho bộ đội đóng quân, thuyết minh qua tình huống hiện tại.
- Bảo Hưng, anh đừng vội đi, cố gắng mặc quần áo lại.
Đông Vũ đem quần áo rách nát dưới đất nhặt lên, vội vàng nói.
- Tiểu Vũ, em không sao chứ?
Bảo Hưng cũng không vội mặc quần áo, hướng về phía vợ hỏi, trong mắt tràn đầy sự quan tâm.
- Không có việc gì, vừa mới đi ra, xe liền bị cản lại. Anh ta….hai người bọn họ đã cứu em, sau đó liền tới nơi này.
Đông Vũ giải thích, nhưng trong lòng lại cảm thấy hoang mang.
Nói thật, đến hiện tại, cô cũng còn không hiểu rõ. Hai người này giống như tướng quân từ trên trời giáng xuống, rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ? Ra vẻ đối với mình và Bảo Hưng rất quen thuộc, nhưng chính mình một chút ấn tượng cũng không có.
/885
|