Sắc trời tối đen, mưa to như trút. Chiếc xe jeep quân dụng không chịu nổi nhảy cà tưng lên trên đường cái, chạy nhanh đến khu Hòa Bình.
Cơn lũ thứ hai đã qua, cơn lũ thứ ba đang hình thành. Căn cứ vào đài khí tượng thủy văn trung ương và quốc gia, cơn lũ thứ ba này so với hai lần trước sẽ mạnh hơn rất nhiều. Ủy ban phòng chống lụt bão quốc gia trong lúc thông báo đã dùng tới câu “ba mươi năm qua chưa từng có”.
Phạm Hồng Vũ lợi dụng khoảng cách giữa hai cơn lũ mà đi tuần tra một số khu trấn ven hồ.
Khu Hòa Bình là trạm cuối cùng của tối nay.
Tề Chính Hồng đảm nhận giám sát khu Hòa Bình. Theo như lịch trình an bài công việc của khu Hòa Bình ngày hôm nay thì Bí thư Quận ủy Hoắc Hoa Long sẽ ở quận chịu trách nhiệm. Phạm Hồng Vũ tối hôm qua đã nói chuyện với Tề Chính Hồng. Tề Chính Hồng nói cho hắn biết ông ta cũng đang ở khu Hòa Bình.
Trên thực tế, mấy ngày nay Tề Chính Hồng đều không có lộ diện ở UBND huyện, chỉ đến văn phòng lượn vài vòng, xử lý vài văn kiện rồi chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tất cả mọi người đều cho rằng Chủ tịch huyện Tề đã đến khu Hòa Bình.
Nhưng theo như Hoàng Vĩ Kiệt báo cáo, Chủ tịch huyện Tề thời điểm có mặt tại đê lớn cũng không nhiều.
Trong lúc chống lũ, đoàn chuyên gia Hongkong đều đến thị trấn Lô Hoa. Đoàn cán bộ cùng đi tất nhiên là trở về công tác của mình. Là Chủ tịch quận khu Hòa Bình, lại là Tổ trưởng tổ chỉ huy phòng chống lụt bão quận, Hoàng Vĩ Kiệt lại càng phải coi trọng công tác của mình hiện tại.
Khi chiếc xe jeep chạy đến khu Hòa Bình thì đã 11h đêm.
Trước cổng UBND quận tối đen. Cả tòa nhà làm việc không có một ngọn đèn, ngay cả phòng làm việc của bảo vệ cũng vậy.
Phạm Hồng Vũ trong xe nhìn chằm chằm vào trụ sở làm việc đen thui trước mặt, sắc mặt vô cùng âm trầm, nói với Ngô Huy:
- Tiểu Ngô, đến nhà khách của quận. Lôi Minh, cậu gọi cho Hoắc Hoa Long nghe điện thoại.
- Vâng!
Ngô Huy và Lôi Minh nhất tề đáp ứng một tiếng. Chiếc xe jeep lập tức chạy tới nhà khách cách UBND quận không xa.
Nhà khách cũng tối thui. Nhân viên công tác hẳn đã sớm đi ngủ.
Khu Hòa Bình không phải là giao thông quan trọng. Công thương nghiệp cũng không phát triển. Nhà khách bình thường cũng chẳng có mấy ai, chứ đừng nói chi là trời mưa tầm tã như bây giờ. Đêm dài vắng người, lại càng không có khách đến ở trọ.
Ngô Huy dùng sức gõ cửa nhà khách, không có chút cố kỵ nào cả.
Đã trễ thế này, Chủ tịch huyện tự mình đến quận kiểm tra công tác chống lũ. Các người đều ngủ ngon, khó trách Ngô Huy trong lòng khó chịu.
- A, đập cái gì mà đập vậy? Có để cho người ta ngủ không…
Chỉ trong chốc lát đã vang lên thanh âm lẩm bẩm của một người đàn ông trung niên. Ông ta đi tới cạnh cửa, nhưng cũng không vội mở mà sợ hãi hỏi:
- Ai tới vậy?
- Đồng chí, chúng tôi là cán bộ huyện, đến quận các người kiểm tra công tác phòng lụt. Mời các người mở cửa cho.
Lôi Minh chủ động lên tiếng, giọng điệu khá dịu dàng.
Nhân viên thư ký nên có bộ dạng này.
- Cán bộ ở huyện? Đã trễ thế này, các người tới kiểm tra công việc gì?
Người đàn ông trung niên hiển nhiên là không thể nào tin được, hừ một tiếng nói.
Ngô Huy rất không kiên nhẫn nói:
- Chủ tịch huyện Phạm tự mình đến kiểm tra công tác chống lũ, nhanh mở cửa đi.
- Chủ tịch huyện Phạm?
Người đàn ông trung niên giật mình kinh hãi, rồi cửa phòng mở ra, lộ ra một nửa khuôn mặt của ông, kinh sợ nhìn xung quanh.
- Ai là Chủ tịch huyện Phạm?
- Đồng chí, tôi là Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ rất hòa khí nói.
Người đàn ông trung niên cẩn thận đánh giá Phạm Hồng Vũ vài lần, rồi bỗng nhiên thét lên:
- A, quả thật là Chủ tịch huyện Phạm.
Phạm Hồng Vũ từng đến khu Hòa Bình kiểm tra công tác, người đàn ông trung niên này là người phụ trách nhà khách, tất nhiên là không có tư cách chen đến bên cạnh Chủ tịch huyện Phạm, chỉ cùng với quần chúng đứng từ xa mà nhìn. Lúc ấy, sự trẻ tuổi của Phạm Hồng Vũ khiến mọi người bị chấn động, nên tất cả mọi người đều khắc sâu ghi nhớ.
- Chủ tịch huyện Phạm, mời vào, mời vào.
Người đàn ông trung niên liên thanh nói rồi vội vàng mở cửa nhà khách:
- Ai cha, mưa lớn như vậy, Chủ tịch huyện Phạm sao đến kiểm tra muộn như thế?
- Cũng bởi vì mưa lớn, cho nên Chủ tịch huyện Phạm mới lo lắng, suốt đêm ghé qua xem công tác chống lũ của quận như thế nào.
Ngô Huy thay Phạm Hồng Vũ trả lời.
Làm lái xe cho Phạm Hồng Vũ được một tháng, Ngô Huy cũng dần dần thân thiết hơn với Phạm Hồng Vũ. Bọn họ vốn bằng tuổi nhau. Ngô Huy không biết rằng Phạm Hồng Vũ là một “ngụy thanh niên”, tự nhiên sẽ có một cảm giác thân cận với Phạm Hồng Vũ. Những lãnh đạo khác của huyện, trong mắt Ngô Huy đều là bề trên lão luyện. Ngô Huy đối với bọn họ vừa kính vừa sợ, làm gì mà thân thiết được chứ?
Đã có vinh hạnh làm lái xe cho Chủ tịch tịch huyện, Ngô Huy bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ uy tín cho Chủ tịch huyện.
- Chủ tịch huyện Phạm thật sự là một Chủ tịch huyện tốt. Chúng tôi trước đây chưa từng thấy qua.
Người đàn ông trung niên nịnh hót xong rồi nhanh chóng mời Chủ tịch huyện Phạm vào nhà khách.
- Ông chủ, cho chúng tôi mượn điện thoại một chút.
Lôi Minh rất khách khí, thuận miệng nói.
- A, được, được. Điện thoại bên cạnh, vị lãnh đạo này, xin mời.
Người đàn ông trung niên tuy rằng không rõ ràng lắm chức vụ thực tế của Lôi Minh, nhưng đi cùng với Chủ tịch huyện thì cũng là thân phận lãnh đạo.
Hiện giờ thế đạo thật sự thay đổi lớn.
Lôi Minh dùng điện thoại của nhà khách gọi cho Bí thư quận ủy Hoắc Hoa Long.
Quản lý nhà khách vội vàng pha trà cho Chủ tịch huyện, xoa tay ngượng ngùng nói:
- Rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, ở nông thôn nên chẳng có cái gì chiêu đãi. Mọi người uống trước tách trà nóng. A, đúng rồi, Chủ tịch huyện Phạm, mọi người đói bụng không? Tôi đi nấu mỳ cho mọi người, chứ ở đây không có thức ăn gì.
Cả ngày bôn ba, tiêu hao thể lực rất lớn, Phạm Hồng Vũ vốn đã ăn cơm rất nhiều. Bây giờ đến khuya, thật đúng là hơi có cảm giác đói bụng, liền mỉm cười gật đầu nói:
- Vất vả cho ông chủ rồi. Có gì ăn nấy, chỉ cần no bụng là được.
- A, vâng, xin mời Chủ tịch huyện Phạm đến đây ngồi, tôi đi nấu bát mỳ.
Quản lý nhà khách vội vã đi nấu mỳ. Phạm Hồng Vũ và Ngô Huy đều tự đốt một điếu thuốc. Lôi Minh không hút thuốc lá, nên ngồi một bên. Nhà khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài sân mà thôi.
Ước chừng vài phút, vẫn không thấy Hoắc Hoa Long trả lời. Không đợi Phạm Hồng Vũ chỉ bảo, Lôi Minh lại đi gọi điện thoại một lần nữa.
Phạm Hồng Vũ hơi cau mày lại.
Lãnh đạo có trách nhiệm không ngờ tìm không thấy một ai. Đánh điện thoại cũng không gọi lại. Thật không ngờ lại không biết ai là người chịu trách nhiệm bây giờ.
Vẫn là lần thứ tư gọi điện thoại. Qua vài phút đồng hồ, điện thoại rốt cuộc mới vang lên.
- Xin chào…
Lôi Minh cầm lấy điện thoại, vừa mới mở miệng chào hỏi, bên kia liền truyền đến thanh âm rất không kiên nhẫn của Hoắc Hoa Long.
- Ai đấy? Đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì mà ầm ĩ như chết người vậy?
Nếu không phải là thời điểm đặc biệt, Lôi Minh đêm hôm quấy nhiễu giấc mộng đẹp của Hoắc Hoa Long thì quả thật rất không hay rồi.
Lôi Minh cũng không tức giận, khẽ cười nói:
- Bí thư Hoắc, xin chào, tôi là Lôi Minh, Chủ tịch huyện Phạm có việc muốn tìm anh.
- Thư ký Lôi? Ôi chao, xin chào, xin chào. Rất xin lỗi, thư ký Lôi. Tôi cũng không biết là cậu tìm tôi nên thái độ vừa rồi không tốt. Thật sự là ngại quá, thư ký Lôi ngàn vạn lần đừng nên trách móc.
Hoắc Hoa Long chấn động, ngay cả cơn buồn ngủ cũng tỉnh luôn, liên tục nhận lỗi, giọng điệu trở nên vô cùng thân thiết.
- Bí thư Hoắc, đừng khách khí. Chủ tịch huyện Phạm tìm anh.
Lôi Minh lại nhắc nhở Hoắc Hoa Long một câu.
- A, Chủ tịch huyện Phạm tìm tôi?
- Xin Bí thư Hoắc chờ cho một chút.
Lôi Minh lập tức đưa điện thoại cho Phạm Hồng Vũ.
- Xin chào, Bí thư Hoắc.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói, trong giọng nói lộ ra ý uy nghiêm.
- Chào anh, chào anh, Chủ tịch huyện Phạm. Xin hỏi Chủ tịch huyện có chỉ thị gì không?
Hoắc Hoa Long cung kính nói.
- Bí thư Hoắc, xin hỏi tối nay, ở quận các người an bài vị lãnh đạo nào chịu trách nhiệm? Theo như báo cáo mà mọi người gửi lên thì tối nay người chịu trách nhiệm hẳn là anh?
- Đúng, đúng, là tôi. Chủ tịch huyện trí nhớ thật là tốt.
- Haha, Bí thư Hoắc, hiện tại anh đang ở đâu vậy? Ở trong văn phòng hay là ở bờ đê?
- Ơ đê….đang trong văn phòng làm việc.
Hiển nhiên, Hoắc Hoa Long vốn muốn nói rằng mình đang ở bờ đê, nhưng suy xét đến việc đang gọi điện thoại nên sửa lại thành phòng làm việc.
- Đang ở trong phòng làm việc? Ừ, Bí thư Hoắc, anh đang ở trong phòng làm việc nhưng sao cả tòa nhà UBND quận đều tối đen, chẳng có một bóng đèn. Bí thư Hoắc, anh mở đèn văn phòng mình lên đi, tôi muốn qua thương lượng với anh một chút.
Phạm Hồng Vũ nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Nhưng nghe vào lỗ tai của Hoắc Hoa Long thì như sấm nổ, khiến cho đầu óc choáng váng.
- Ơ..Chủ tịch huyện Phạm, anh bây giờ đang ở….
- Tôi đang ở bên ngoài UBND quận. Bí thư Hoắc nếu ở trong phòng làm việc thì mau mở đèn lên đi, tôi qua ngay. Hẳn là tiện chứ?
Chủ tịch huyện Phạm lại còn nói thêm một câu.
Hoắc Hoa Long đổ mồ hôi lạnh. Rốt cuộc không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ nửa đêm lại chạy tới khu Hòa Bình. Giờ phút này, Bí thư Hoắc căn bản không có ở quận, làm sao có thể cách đó mấy chục cây số mà bật đèn trong phòng làm việc mình lên được chứ.
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi không có ở trong phòng làm việc. Tôi….tôi….
Hoắc Hoa Long rối loạn đầu óc, cả nửa ngày cũng không nói nổi một câu.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Bí thư Hoắc không ở trong phòng làm việc, thế thì ở đâu?
- Tôi đang ở bên xã Nam Trúc…
Xã Nam Trúc là một xã xa xôi của khu Hòa Binh, cách UBND quận hai mươi mấy cây số. Đường sá bằng cát, thời tiết bình thường thì đi cũng phải mất hơn một giờ, chứ đừng nói chi là hiện tại mưa to gió lớn, mà còn là buổi tối nữa chứ.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Được, tôi sẽ đến xã Nam Trúc ngay bây giờ. Bí thư Hoắc đang ở chính quyền xã?
----
Hoắc Hoa Long bỗng nhiên nghẹn lời.
Phạm Hồng Vũ đây là muốn so đo với y, muốn biết xem y rốt cuộc là mượn cớ đến khi nào.
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm. Tôi xin hướng anh kiểm điểm. Tôi không có ở xã Nam Trúc, tôi ở huyện. Tôi lập tức về ngay, về ngay.
Hoắc Hoa Long bỗng nhiên nói năng lộn xộn.
Cơn lũ thứ hai đã qua, cơn lũ thứ ba đang hình thành. Căn cứ vào đài khí tượng thủy văn trung ương và quốc gia, cơn lũ thứ ba này so với hai lần trước sẽ mạnh hơn rất nhiều. Ủy ban phòng chống lụt bão quốc gia trong lúc thông báo đã dùng tới câu “ba mươi năm qua chưa từng có”.
Phạm Hồng Vũ lợi dụng khoảng cách giữa hai cơn lũ mà đi tuần tra một số khu trấn ven hồ.
Khu Hòa Bình là trạm cuối cùng của tối nay.
Tề Chính Hồng đảm nhận giám sát khu Hòa Bình. Theo như lịch trình an bài công việc của khu Hòa Bình ngày hôm nay thì Bí thư Quận ủy Hoắc Hoa Long sẽ ở quận chịu trách nhiệm. Phạm Hồng Vũ tối hôm qua đã nói chuyện với Tề Chính Hồng. Tề Chính Hồng nói cho hắn biết ông ta cũng đang ở khu Hòa Bình.
Trên thực tế, mấy ngày nay Tề Chính Hồng đều không có lộ diện ở UBND huyện, chỉ đến văn phòng lượn vài vòng, xử lý vài văn kiện rồi chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tất cả mọi người đều cho rằng Chủ tịch huyện Tề đã đến khu Hòa Bình.
Nhưng theo như Hoàng Vĩ Kiệt báo cáo, Chủ tịch huyện Tề thời điểm có mặt tại đê lớn cũng không nhiều.
Trong lúc chống lũ, đoàn chuyên gia Hongkong đều đến thị trấn Lô Hoa. Đoàn cán bộ cùng đi tất nhiên là trở về công tác của mình. Là Chủ tịch quận khu Hòa Bình, lại là Tổ trưởng tổ chỉ huy phòng chống lụt bão quận, Hoàng Vĩ Kiệt lại càng phải coi trọng công tác của mình hiện tại.
Khi chiếc xe jeep chạy đến khu Hòa Bình thì đã 11h đêm.
Trước cổng UBND quận tối đen. Cả tòa nhà làm việc không có một ngọn đèn, ngay cả phòng làm việc của bảo vệ cũng vậy.
Phạm Hồng Vũ trong xe nhìn chằm chằm vào trụ sở làm việc đen thui trước mặt, sắc mặt vô cùng âm trầm, nói với Ngô Huy:
- Tiểu Ngô, đến nhà khách của quận. Lôi Minh, cậu gọi cho Hoắc Hoa Long nghe điện thoại.
- Vâng!
Ngô Huy và Lôi Minh nhất tề đáp ứng một tiếng. Chiếc xe jeep lập tức chạy tới nhà khách cách UBND quận không xa.
Nhà khách cũng tối thui. Nhân viên công tác hẳn đã sớm đi ngủ.
Khu Hòa Bình không phải là giao thông quan trọng. Công thương nghiệp cũng không phát triển. Nhà khách bình thường cũng chẳng có mấy ai, chứ đừng nói chi là trời mưa tầm tã như bây giờ. Đêm dài vắng người, lại càng không có khách đến ở trọ.
Ngô Huy dùng sức gõ cửa nhà khách, không có chút cố kỵ nào cả.
Đã trễ thế này, Chủ tịch huyện tự mình đến quận kiểm tra công tác chống lũ. Các người đều ngủ ngon, khó trách Ngô Huy trong lòng khó chịu.
- A, đập cái gì mà đập vậy? Có để cho người ta ngủ không…
Chỉ trong chốc lát đã vang lên thanh âm lẩm bẩm của một người đàn ông trung niên. Ông ta đi tới cạnh cửa, nhưng cũng không vội mở mà sợ hãi hỏi:
- Ai tới vậy?
- Đồng chí, chúng tôi là cán bộ huyện, đến quận các người kiểm tra công tác phòng lụt. Mời các người mở cửa cho.
Lôi Minh chủ động lên tiếng, giọng điệu khá dịu dàng.
Nhân viên thư ký nên có bộ dạng này.
- Cán bộ ở huyện? Đã trễ thế này, các người tới kiểm tra công việc gì?
Người đàn ông trung niên hiển nhiên là không thể nào tin được, hừ một tiếng nói.
Ngô Huy rất không kiên nhẫn nói:
- Chủ tịch huyện Phạm tự mình đến kiểm tra công tác chống lũ, nhanh mở cửa đi.
- Chủ tịch huyện Phạm?
Người đàn ông trung niên giật mình kinh hãi, rồi cửa phòng mở ra, lộ ra một nửa khuôn mặt của ông, kinh sợ nhìn xung quanh.
- Ai là Chủ tịch huyện Phạm?
- Đồng chí, tôi là Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ rất hòa khí nói.
Người đàn ông trung niên cẩn thận đánh giá Phạm Hồng Vũ vài lần, rồi bỗng nhiên thét lên:
- A, quả thật là Chủ tịch huyện Phạm.
Phạm Hồng Vũ từng đến khu Hòa Bình kiểm tra công tác, người đàn ông trung niên này là người phụ trách nhà khách, tất nhiên là không có tư cách chen đến bên cạnh Chủ tịch huyện Phạm, chỉ cùng với quần chúng đứng từ xa mà nhìn. Lúc ấy, sự trẻ tuổi của Phạm Hồng Vũ khiến mọi người bị chấn động, nên tất cả mọi người đều khắc sâu ghi nhớ.
- Chủ tịch huyện Phạm, mời vào, mời vào.
Người đàn ông trung niên liên thanh nói rồi vội vàng mở cửa nhà khách:
- Ai cha, mưa lớn như vậy, Chủ tịch huyện Phạm sao đến kiểm tra muộn như thế?
- Cũng bởi vì mưa lớn, cho nên Chủ tịch huyện Phạm mới lo lắng, suốt đêm ghé qua xem công tác chống lũ của quận như thế nào.
Ngô Huy thay Phạm Hồng Vũ trả lời.
Làm lái xe cho Phạm Hồng Vũ được một tháng, Ngô Huy cũng dần dần thân thiết hơn với Phạm Hồng Vũ. Bọn họ vốn bằng tuổi nhau. Ngô Huy không biết rằng Phạm Hồng Vũ là một “ngụy thanh niên”, tự nhiên sẽ có một cảm giác thân cận với Phạm Hồng Vũ. Những lãnh đạo khác của huyện, trong mắt Ngô Huy đều là bề trên lão luyện. Ngô Huy đối với bọn họ vừa kính vừa sợ, làm gì mà thân thiết được chứ?
Đã có vinh hạnh làm lái xe cho Chủ tịch tịch huyện, Ngô Huy bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ uy tín cho Chủ tịch huyện.
- Chủ tịch huyện Phạm thật sự là một Chủ tịch huyện tốt. Chúng tôi trước đây chưa từng thấy qua.
Người đàn ông trung niên nịnh hót xong rồi nhanh chóng mời Chủ tịch huyện Phạm vào nhà khách.
- Ông chủ, cho chúng tôi mượn điện thoại một chút.
Lôi Minh rất khách khí, thuận miệng nói.
- A, được, được. Điện thoại bên cạnh, vị lãnh đạo này, xin mời.
Người đàn ông trung niên tuy rằng không rõ ràng lắm chức vụ thực tế của Lôi Minh, nhưng đi cùng với Chủ tịch huyện thì cũng là thân phận lãnh đạo.
Hiện giờ thế đạo thật sự thay đổi lớn.
Lôi Minh dùng điện thoại của nhà khách gọi cho Bí thư quận ủy Hoắc Hoa Long.
Quản lý nhà khách vội vàng pha trà cho Chủ tịch huyện, xoa tay ngượng ngùng nói:
- Rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, ở nông thôn nên chẳng có cái gì chiêu đãi. Mọi người uống trước tách trà nóng. A, đúng rồi, Chủ tịch huyện Phạm, mọi người đói bụng không? Tôi đi nấu mỳ cho mọi người, chứ ở đây không có thức ăn gì.
Cả ngày bôn ba, tiêu hao thể lực rất lớn, Phạm Hồng Vũ vốn đã ăn cơm rất nhiều. Bây giờ đến khuya, thật đúng là hơi có cảm giác đói bụng, liền mỉm cười gật đầu nói:
- Vất vả cho ông chủ rồi. Có gì ăn nấy, chỉ cần no bụng là được.
- A, vâng, xin mời Chủ tịch huyện Phạm đến đây ngồi, tôi đi nấu bát mỳ.
Quản lý nhà khách vội vã đi nấu mỳ. Phạm Hồng Vũ và Ngô Huy đều tự đốt một điếu thuốc. Lôi Minh không hút thuốc lá, nên ngồi một bên. Nhà khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài sân mà thôi.
Ước chừng vài phút, vẫn không thấy Hoắc Hoa Long trả lời. Không đợi Phạm Hồng Vũ chỉ bảo, Lôi Minh lại đi gọi điện thoại một lần nữa.
Phạm Hồng Vũ hơi cau mày lại.
Lãnh đạo có trách nhiệm không ngờ tìm không thấy một ai. Đánh điện thoại cũng không gọi lại. Thật không ngờ lại không biết ai là người chịu trách nhiệm bây giờ.
Vẫn là lần thứ tư gọi điện thoại. Qua vài phút đồng hồ, điện thoại rốt cuộc mới vang lên.
- Xin chào…
Lôi Minh cầm lấy điện thoại, vừa mới mở miệng chào hỏi, bên kia liền truyền đến thanh âm rất không kiên nhẫn của Hoắc Hoa Long.
- Ai đấy? Đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì mà ầm ĩ như chết người vậy?
Nếu không phải là thời điểm đặc biệt, Lôi Minh đêm hôm quấy nhiễu giấc mộng đẹp của Hoắc Hoa Long thì quả thật rất không hay rồi.
Lôi Minh cũng không tức giận, khẽ cười nói:
- Bí thư Hoắc, xin chào, tôi là Lôi Minh, Chủ tịch huyện Phạm có việc muốn tìm anh.
- Thư ký Lôi? Ôi chao, xin chào, xin chào. Rất xin lỗi, thư ký Lôi. Tôi cũng không biết là cậu tìm tôi nên thái độ vừa rồi không tốt. Thật sự là ngại quá, thư ký Lôi ngàn vạn lần đừng nên trách móc.
Hoắc Hoa Long chấn động, ngay cả cơn buồn ngủ cũng tỉnh luôn, liên tục nhận lỗi, giọng điệu trở nên vô cùng thân thiết.
- Bí thư Hoắc, đừng khách khí. Chủ tịch huyện Phạm tìm anh.
Lôi Minh lại nhắc nhở Hoắc Hoa Long một câu.
- A, Chủ tịch huyện Phạm tìm tôi?
- Xin Bí thư Hoắc chờ cho một chút.
Lôi Minh lập tức đưa điện thoại cho Phạm Hồng Vũ.
- Xin chào, Bí thư Hoắc.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói, trong giọng nói lộ ra ý uy nghiêm.
- Chào anh, chào anh, Chủ tịch huyện Phạm. Xin hỏi Chủ tịch huyện có chỉ thị gì không?
Hoắc Hoa Long cung kính nói.
- Bí thư Hoắc, xin hỏi tối nay, ở quận các người an bài vị lãnh đạo nào chịu trách nhiệm? Theo như báo cáo mà mọi người gửi lên thì tối nay người chịu trách nhiệm hẳn là anh?
- Đúng, đúng, là tôi. Chủ tịch huyện trí nhớ thật là tốt.
- Haha, Bí thư Hoắc, hiện tại anh đang ở đâu vậy? Ở trong văn phòng hay là ở bờ đê?
- Ơ đê….đang trong văn phòng làm việc.
Hiển nhiên, Hoắc Hoa Long vốn muốn nói rằng mình đang ở bờ đê, nhưng suy xét đến việc đang gọi điện thoại nên sửa lại thành phòng làm việc.
- Đang ở trong phòng làm việc? Ừ, Bí thư Hoắc, anh đang ở trong phòng làm việc nhưng sao cả tòa nhà UBND quận đều tối đen, chẳng có một bóng đèn. Bí thư Hoắc, anh mở đèn văn phòng mình lên đi, tôi muốn qua thương lượng với anh một chút.
Phạm Hồng Vũ nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Nhưng nghe vào lỗ tai của Hoắc Hoa Long thì như sấm nổ, khiến cho đầu óc choáng váng.
- Ơ..Chủ tịch huyện Phạm, anh bây giờ đang ở….
- Tôi đang ở bên ngoài UBND quận. Bí thư Hoắc nếu ở trong phòng làm việc thì mau mở đèn lên đi, tôi qua ngay. Hẳn là tiện chứ?
Chủ tịch huyện Phạm lại còn nói thêm một câu.
Hoắc Hoa Long đổ mồ hôi lạnh. Rốt cuộc không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ nửa đêm lại chạy tới khu Hòa Bình. Giờ phút này, Bí thư Hoắc căn bản không có ở quận, làm sao có thể cách đó mấy chục cây số mà bật đèn trong phòng làm việc mình lên được chứ.
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi không có ở trong phòng làm việc. Tôi….tôi….
Hoắc Hoa Long rối loạn đầu óc, cả nửa ngày cũng không nói nổi một câu.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Bí thư Hoắc không ở trong phòng làm việc, thế thì ở đâu?
- Tôi đang ở bên xã Nam Trúc…
Xã Nam Trúc là một xã xa xôi của khu Hòa Binh, cách UBND quận hai mươi mấy cây số. Đường sá bằng cát, thời tiết bình thường thì đi cũng phải mất hơn một giờ, chứ đừng nói chi là hiện tại mưa to gió lớn, mà còn là buổi tối nữa chứ.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Được, tôi sẽ đến xã Nam Trúc ngay bây giờ. Bí thư Hoắc đang ở chính quyền xã?
----
Hoắc Hoa Long bỗng nhiên nghẹn lời.
Phạm Hồng Vũ đây là muốn so đo với y, muốn biết xem y rốt cuộc là mượn cớ đến khi nào.
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm. Tôi xin hướng anh kiểm điểm. Tôi không có ở xã Nam Trúc, tôi ở huyện. Tôi lập tức về ngay, về ngay.
Hoắc Hoa Long bỗng nhiên nói năng lộn xộn.
/885
|