Thấy Phạm Hồng Vũ vui vẻ nhận “đại lễ” của mình, Lục Cửu tạm thời yên lòng, khẽ mỉm cười, cầm lấy thuốc lá trên bàn, đưa cho Phạm Hồng Vũ một điếu, rồi mình cũng cầm một điếu.
Khói thuốc bay lên, không khí trong văn phòng trở nên rất hòa hợp.
Bất luận Phạm Hồng Vũ xuất phát từ tâm lý nào, ít nhất hắn cũng không có ý đồ nhúng tay vào thị trấn Lô Hoa. Điều này rất tốt, ít nhất có thể chứng minh Phạm Hồng Vũ tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc cơ bản trong quan trường.
Căn cứ vào tin tức mà Lục Cửu nắm được, gần như tất cả những cán bộ nói chuyện “cá nhân” của Lục Cửu trước mặt Phạm Hồng Vũ đều bị phê bình, từ điểm này có thể nói Phạm Hồng Vũ rất không hàm hồ.
Tầm mắt và trí tuệ của người đã từng đi cùng Chủ tịch tỉnh, đúng là không giống với cán bộ cơ sở.
- Chủ tịch huyện, Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong hiện tại cũng đang nhàn rỗi, cứ để treo như vậy thì cũng không phải chuyện hay, dù sao cũng phải sắp xếp công tác cho bọn họ mới được. Tôi thấy, Lã Mẫn Phong tạm thời có thể điều đến phòng Giao thông, để ông ta làm Bí thư tổ Đảng kiêm Phó phòng, anh thấy thế nào?
Hút thuốc, Lục Cửu thuận miệng hỏi.
Thông thường mà nói, một Chủ tịch thị trấn được điều lên huyện cũng đều là sắp xếp như vậy, nếu như điều đến cục “nghèo” một chút thì thông thường được sắp xếp làm nhân vật số 1. Còn phòng Giao thông là đơn vị lớn, địa vị không hề thua kém thị trấn Lô Hoa. Lã Mẫn Phong ở thị trấn Lô Hoa làm nhân vật số 2, lên phòng Giao thông rồi làm nhân vật số 2 thì cũng được coi là chuyển ngang, không phải lên chức mà cũng không phải giáng chức.
Suy xét đến việc Lã Mẫn Phong là cán bộ phạm sai lầm bị mất chức, Lục Cửu sắp xếp như vậy là có chút thiên vị, chủ yếu vẫn là căn cứ vào vấn đề thể diện của Bí thư Huyện ủy.
Hai cán bộ thân tín nhất của ông ta, đồng loạt bị mất chức, mặc dù là tình hình đặc biệt, Chủ tịch tỉnh đích thân tới. Chủ tịch tỉnh đích thân tới, không thể không làm thế được. Sau cuộc họp, mọi người bàn tán Bí thư Lục bị Chủ tịch huyện đánh bại rồi, ngay cả tâm phúc của mình cũng không bảo vệ được.
Sắp xếp lại cho Lã Mẫn Phong một chức vụ tương đương với chức Chủ tịch thị trấn Lô Hoa là điều cuối cùng có thể làm để vớt vát lại thể diện.
Phạm Hồng Vũ không trả lời ngay, hít một hơi thuốc lá, gật đầu nói: - Tôi tán thành ý kiến của Bí thư.
Lục Cửu nói: - Lão Thầm ở Ủy ban Xây dựng tuổi tác cũng đã lớn, đã sớm có báo cáo lên, yêu cầu lui về tuyến hai rồi. Sức khỏe của ông ấy quả thật cũng không được tốt, công tác ở Ủy ban Xây dựng tương đối quan trọng, cũng khá vất vả. Cứ để ông ấy mang bệnh mà ôm đồm công tác như vậy thì cũng không ổn. Đối với những đồng chí lão thành như vậy, chúng ta cần phải quan tâm nhiều hơn.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng cười cười.
Báo cáo này của lão Thẩm thật là đúng lúc. Sớm không gửi lên, muộn không gửi lên, mà gửi đúng lúc Chu Tử Kỳ bị mất chức như vậy.
Nói ra thì cũng thật thú vị, sau khi Chu Tử Kỳ bị mất chức. Lục Cửu đề xuất người tiếp nhận vị trí Bí thư Đảng ủy này, chính là Phó Chủ nhiệm thường trực của ủy ban Xây dựng này. Vốn định để cuối năm, khi lão Thẩm chính thức về hưu, thì sẽ nhận ca luôn.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Lục Cửu trước tiên cứ vực Phó Chủ nhiệm lày lên đã rồi đánh chủ ý để ông ta “đổi chỗ” cho Chu Tử Kỳ, chỉ đợi thời cơ thích hợp là sẽ đề xuất ra. Hiện tại chính là thời cơ thích hợp.
Quả nhiên, không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời, Lục Cửu nói tiếp: - Tôi thấy để Chu Tử Kỳ vào Ủy ban Xây dựng đi. Thị trấn Lô Hoa mấy năm nay cũng coi như là tạm được. Con người của Chu Tử Kỳ, tuy là đôi lúc có hơi kiêu ngạo, nhưng lần này tin rằng cậu ta sẽ rút ra được bài học mà cẩn thận hơn. Trong công tác phạm sai lầm là điều không thể tránh khỏi, nên phê bình thì phê bình, nên xử lý thì xử lý, đương nhiên cũng nên cho họ một cơ hội sửa chữa sai lầm. Chủ tịch huyện, anh thấy thế nào?
Biết rằng tên Chu Tử Kỳ này từng đắc tội với Phạm Hồng Vũ, sợ Phạm Hồng Vũ trong lòng mất hứng, Lục Cửu cố ý giải thích thêm vài câu.
Bí thư Huyện ủy quản cán bộ, Lục Cửu có thể “hòa nhã” thảo luận với Phạm Hồng Vũ như vậy, đã coi như là nể tình rồi.
Lúc này, Phạm Hồng Vũ không do dự, lập tức gật đầu nói: - Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư, sắp xếp như vậy khá thỏa đáng. Hy vọng Chu Tử Kỳ có thể rút ra được bài học cho mình, không phạm sai lầm nữa.
Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng quyền lực rất nặng, không hề thua kém chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Lô Hoa. Một số Bí thư Khu ủy khác nếu được điều về huyện thì chưa chắc đã được sắp xếp vào vị trí có thực quyền như vậy.
Chu Tử Kỳ đến Ủy ban Xây dựng làm Chủ nhiệm, Lã Mẫn Phong đi phòng Giao thông làm Bí thư tổ đảng, kiêm phó phòng, Lục Cửu vì mặt mũi của mình, đã cố gắng hết sức.
Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định “đuổi giết” Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong đến cùng. Trên thực tế đây không phải là cuộc chiến giữa hắn và Chu Tử Kỳ, Lã Mẫn Phong, mà là với Lục Cửu. Không cần thiết phải khiến cho Lục Cửu bị mất mặt một cách triệt để.
Lôi Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong xuống, giáng cho Lục Cửu một cái tát, khiến cho toàn huyện tháy được uy phong của tân Chủ tịch huyện như vậy là đủ rồi. Từ nay về sau, ít nhất sẽ không còn có cán bộ trung tầng nào dám công nhiên khiêu chiến Chủ tịch huyện nữa. Huống chi, Phạm Hồng Vũ cũng đã đạt được những lợi ích thực tế.
Phen “giao chiến” này, chỉnh thế mà nói, Lục Cửu phải phòng ngự rất vất vả với đứng vững được.
“Tổ hợp quyền” của Phạm Hồng Vũ này, đánh rất hoàn mỹ.
Tuy nhiên, nhân cơ hội này Phạm Hồng Vũ lại đề xuất, để một cán bộ cấp phòng của Ủy ban Xây duwgj đảm nhiệm chức Phó Chủ nhiệm ở Ủy ban Xây dựng. Vị cán bộ này, cũng là “học viên trường quân đội”. Ủy ban Xây dựng huyện giới thiệu đi cùng đoàn cán bộ.
Người này sao lòng tham lại vô đáy như vậy, đâu có chuyện cò kè mặc cả như vậy chứ?
Tâm phúc của người khác, dùng sức chèn ép, còn dòng chính của mình thì tận dụng mọi thứ, chỉ cần có cơ hội là tìm cách đề bạt lên.
Tuy nhiên cuối cùng Lục Cửu lại chấp nhận đề nghị của Phạm Hồng Vũ.
Lần này, hai bên cũng coi như là đạt được nhu cầu, cũng là hợp tác vui vẻ.
Một lúc sau Phạm Hồng Vũ đứng dậy cáo từ, rời khỏi trụ sở huyện ủy, về phòng làm việc của mình. Vừa ngồi xuống bàn, chuông điện thoại đã reo lên.
Chủ tịch huyện Phạm không khỏi lắc đầu, cầm ống nghe lên: - Xin chào.
- Chủ tịch huyện Phạm.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ liền giật mình.
- Chủ tịch huyện Phạm, sắp nghỉ hè rồi, anh chuẩn bị để tiếp đón bạn bè chưa hả? Anh đừng quên những gì đã hứa với em đấy nhé?
Phạm Hồng Vũ đột nhiên nhớ tới việc sinh viên các trường sắp được nghỉ hè.
- Hứa gì nhỉ?
Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi ngược lại.
- Phạm Hồng Vũ.
Lý Thu Vũ gào to một tiếng, thở phì phì. Phạm Hồng Vũ có thể tưởng tượng ra được, ở đầu dây bên kia cô bé chắc chắn là đang trừng mắt, tay chống nạnh.
- Biết ngay là anh nói không đáng tin mà, muốn trốn nợ có phải không? Anh nhớ kỹ cho em, chính miệng anh hứa với em đấy, thứ nhất, sau khi em đến Vân Hồ, anh phải giành cho em ba ngày, đi theo em, phải toàn tâm toàn ý, không được qua loa. Thứ hai, anh phải kể chuyện cho em nghe, ba ngày ngày nào cũng vậy. Anh nói thế đấy, em không quên đâu.
Chủ tịch huyện Phạm dở khóc dở cười, thở dài nói: - Cô bạn nhỏ, anh không nói lung tung, những gì anh hứa đều đáng tin mà.
Ai ngờ câu này lại chọc giận tiểu ma nữ, giận tím mặt quát: - Hừ, ai là cô bạn nhỏ hả? Phạm Hồng Vũ em cảnh cáo anh, từ nay trở đi không được gọi em là cô bạn nhỏ, em đã lớn rồi.
- Được rồi được rồi, em không phải là cô bạn nhỏ, em là người lớn rồi, được chưa?
Phạm Hồng Vũ tự biết, đấu võ mồm với cô bé này sẽ không có điều gì tốt đẹp cả, cho nên bật cười nhận sai miệng.
- Thế còn tạm được, ấy, em nói với anh nhé, anh không được nói một đằng nghĩ một nẻo, phải nhất trí mới được…em nói với anh nè Chủ tịch huyện Phạm, Lý Thu Vũ là bạn của anh, là anh em của anh, có đúng không? Nếu là cô bạn nhỏ thì anh thấy vinh hạnh lắm à?
Anh em? Phạm Hồng Vũ có chút choáng váng.
Lý Thu Vũ sao có thể trở thành anh em của hắn được?
Trên thế giới này có loại anh em tốt đẹp như vậy sao?
- Được rồi được rồi, chừng nào thì em đến Vân Hồ?
Chủ tịch huyện Phạm lắc đầu, trực tiếp đi vào việc chính. Nếu tranh cãi với Lý Thu Vũ thì chẳng biết bao giờ mới dứt ra được. Hơn nữa, Lý Thu Vũ muốn đến Vân Hồ du lịch, đối với Phạm Hồng Vũ mà nói là một việc lớn, nhất định phải chuẩn bị, không được qua loa.
Cô bé này, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, mà tính cách của cô nàng rất cổ quái, nếu không cẩn thận thì “lỗ vốn” to.
- Hihi, cái này chưa chắc chắn. Hai ngày nữa bọn em mới nghỉ, đến lúc đó em sẽ thông báo cho anh. Em nói trước nhé, em đến Vân Hồ rồi, nếu làm cho em không vui thì em sẽ không về đâu đấy, xem anh xử lý thế nào.
Chủ tịch huyện Phạm lập tức trong lòng phát lạnh.
Đây chính là sự uy hiếp mạnh mẽ, Lý đại tiểu thư đến Vân Hồ thời gian càng dài, thì hệ số nguy hiểm của Chủ tịch huyện sẽ càng cao
Khói thuốc bay lên, không khí trong văn phòng trở nên rất hòa hợp.
Bất luận Phạm Hồng Vũ xuất phát từ tâm lý nào, ít nhất hắn cũng không có ý đồ nhúng tay vào thị trấn Lô Hoa. Điều này rất tốt, ít nhất có thể chứng minh Phạm Hồng Vũ tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc cơ bản trong quan trường.
Căn cứ vào tin tức mà Lục Cửu nắm được, gần như tất cả những cán bộ nói chuyện “cá nhân” của Lục Cửu trước mặt Phạm Hồng Vũ đều bị phê bình, từ điểm này có thể nói Phạm Hồng Vũ rất không hàm hồ.
Tầm mắt và trí tuệ của người đã từng đi cùng Chủ tịch tỉnh, đúng là không giống với cán bộ cơ sở.
- Chủ tịch huyện, Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong hiện tại cũng đang nhàn rỗi, cứ để treo như vậy thì cũng không phải chuyện hay, dù sao cũng phải sắp xếp công tác cho bọn họ mới được. Tôi thấy, Lã Mẫn Phong tạm thời có thể điều đến phòng Giao thông, để ông ta làm Bí thư tổ Đảng kiêm Phó phòng, anh thấy thế nào?
Hút thuốc, Lục Cửu thuận miệng hỏi.
Thông thường mà nói, một Chủ tịch thị trấn được điều lên huyện cũng đều là sắp xếp như vậy, nếu như điều đến cục “nghèo” một chút thì thông thường được sắp xếp làm nhân vật số 1. Còn phòng Giao thông là đơn vị lớn, địa vị không hề thua kém thị trấn Lô Hoa. Lã Mẫn Phong ở thị trấn Lô Hoa làm nhân vật số 2, lên phòng Giao thông rồi làm nhân vật số 2 thì cũng được coi là chuyển ngang, không phải lên chức mà cũng không phải giáng chức.
Suy xét đến việc Lã Mẫn Phong là cán bộ phạm sai lầm bị mất chức, Lục Cửu sắp xếp như vậy là có chút thiên vị, chủ yếu vẫn là căn cứ vào vấn đề thể diện của Bí thư Huyện ủy.
Hai cán bộ thân tín nhất của ông ta, đồng loạt bị mất chức, mặc dù là tình hình đặc biệt, Chủ tịch tỉnh đích thân tới. Chủ tịch tỉnh đích thân tới, không thể không làm thế được. Sau cuộc họp, mọi người bàn tán Bí thư Lục bị Chủ tịch huyện đánh bại rồi, ngay cả tâm phúc của mình cũng không bảo vệ được.
Sắp xếp lại cho Lã Mẫn Phong một chức vụ tương đương với chức Chủ tịch thị trấn Lô Hoa là điều cuối cùng có thể làm để vớt vát lại thể diện.
Phạm Hồng Vũ không trả lời ngay, hít một hơi thuốc lá, gật đầu nói: - Tôi tán thành ý kiến của Bí thư.
Lục Cửu nói: - Lão Thầm ở Ủy ban Xây dựng tuổi tác cũng đã lớn, đã sớm có báo cáo lên, yêu cầu lui về tuyến hai rồi. Sức khỏe của ông ấy quả thật cũng không được tốt, công tác ở Ủy ban Xây dựng tương đối quan trọng, cũng khá vất vả. Cứ để ông ấy mang bệnh mà ôm đồm công tác như vậy thì cũng không ổn. Đối với những đồng chí lão thành như vậy, chúng ta cần phải quan tâm nhiều hơn.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng cười cười.
Báo cáo này của lão Thẩm thật là đúng lúc. Sớm không gửi lên, muộn không gửi lên, mà gửi đúng lúc Chu Tử Kỳ bị mất chức như vậy.
Nói ra thì cũng thật thú vị, sau khi Chu Tử Kỳ bị mất chức. Lục Cửu đề xuất người tiếp nhận vị trí Bí thư Đảng ủy này, chính là Phó Chủ nhiệm thường trực của ủy ban Xây dựng này. Vốn định để cuối năm, khi lão Thẩm chính thức về hưu, thì sẽ nhận ca luôn.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Lục Cửu trước tiên cứ vực Phó Chủ nhiệm lày lên đã rồi đánh chủ ý để ông ta “đổi chỗ” cho Chu Tử Kỳ, chỉ đợi thời cơ thích hợp là sẽ đề xuất ra. Hiện tại chính là thời cơ thích hợp.
Quả nhiên, không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời, Lục Cửu nói tiếp: - Tôi thấy để Chu Tử Kỳ vào Ủy ban Xây dựng đi. Thị trấn Lô Hoa mấy năm nay cũng coi như là tạm được. Con người của Chu Tử Kỳ, tuy là đôi lúc có hơi kiêu ngạo, nhưng lần này tin rằng cậu ta sẽ rút ra được bài học mà cẩn thận hơn. Trong công tác phạm sai lầm là điều không thể tránh khỏi, nên phê bình thì phê bình, nên xử lý thì xử lý, đương nhiên cũng nên cho họ một cơ hội sửa chữa sai lầm. Chủ tịch huyện, anh thấy thế nào?
Biết rằng tên Chu Tử Kỳ này từng đắc tội với Phạm Hồng Vũ, sợ Phạm Hồng Vũ trong lòng mất hứng, Lục Cửu cố ý giải thích thêm vài câu.
Bí thư Huyện ủy quản cán bộ, Lục Cửu có thể “hòa nhã” thảo luận với Phạm Hồng Vũ như vậy, đã coi như là nể tình rồi.
Lúc này, Phạm Hồng Vũ không do dự, lập tức gật đầu nói: - Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư, sắp xếp như vậy khá thỏa đáng. Hy vọng Chu Tử Kỳ có thể rút ra được bài học cho mình, không phạm sai lầm nữa.
Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng quyền lực rất nặng, không hề thua kém chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Lô Hoa. Một số Bí thư Khu ủy khác nếu được điều về huyện thì chưa chắc đã được sắp xếp vào vị trí có thực quyền như vậy.
Chu Tử Kỳ đến Ủy ban Xây dựng làm Chủ nhiệm, Lã Mẫn Phong đi phòng Giao thông làm Bí thư tổ đảng, kiêm phó phòng, Lục Cửu vì mặt mũi của mình, đã cố gắng hết sức.
Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định “đuổi giết” Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong đến cùng. Trên thực tế đây không phải là cuộc chiến giữa hắn và Chu Tử Kỳ, Lã Mẫn Phong, mà là với Lục Cửu. Không cần thiết phải khiến cho Lục Cửu bị mất mặt một cách triệt để.
Lôi Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong xuống, giáng cho Lục Cửu một cái tát, khiến cho toàn huyện tháy được uy phong của tân Chủ tịch huyện như vậy là đủ rồi. Từ nay về sau, ít nhất sẽ không còn có cán bộ trung tầng nào dám công nhiên khiêu chiến Chủ tịch huyện nữa. Huống chi, Phạm Hồng Vũ cũng đã đạt được những lợi ích thực tế.
Phen “giao chiến” này, chỉnh thế mà nói, Lục Cửu phải phòng ngự rất vất vả với đứng vững được.
“Tổ hợp quyền” của Phạm Hồng Vũ này, đánh rất hoàn mỹ.
Tuy nhiên, nhân cơ hội này Phạm Hồng Vũ lại đề xuất, để một cán bộ cấp phòng của Ủy ban Xây duwgj đảm nhiệm chức Phó Chủ nhiệm ở Ủy ban Xây dựng. Vị cán bộ này, cũng là “học viên trường quân đội”. Ủy ban Xây dựng huyện giới thiệu đi cùng đoàn cán bộ.
Người này sao lòng tham lại vô đáy như vậy, đâu có chuyện cò kè mặc cả như vậy chứ?
Tâm phúc của người khác, dùng sức chèn ép, còn dòng chính của mình thì tận dụng mọi thứ, chỉ cần có cơ hội là tìm cách đề bạt lên.
Tuy nhiên cuối cùng Lục Cửu lại chấp nhận đề nghị của Phạm Hồng Vũ.
Lần này, hai bên cũng coi như là đạt được nhu cầu, cũng là hợp tác vui vẻ.
Một lúc sau Phạm Hồng Vũ đứng dậy cáo từ, rời khỏi trụ sở huyện ủy, về phòng làm việc của mình. Vừa ngồi xuống bàn, chuông điện thoại đã reo lên.
Chủ tịch huyện Phạm không khỏi lắc đầu, cầm ống nghe lên: - Xin chào.
- Chủ tịch huyện Phạm.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ liền giật mình.
- Chủ tịch huyện Phạm, sắp nghỉ hè rồi, anh chuẩn bị để tiếp đón bạn bè chưa hả? Anh đừng quên những gì đã hứa với em đấy nhé?
Phạm Hồng Vũ đột nhiên nhớ tới việc sinh viên các trường sắp được nghỉ hè.
- Hứa gì nhỉ?
Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi ngược lại.
- Phạm Hồng Vũ.
Lý Thu Vũ gào to một tiếng, thở phì phì. Phạm Hồng Vũ có thể tưởng tượng ra được, ở đầu dây bên kia cô bé chắc chắn là đang trừng mắt, tay chống nạnh.
- Biết ngay là anh nói không đáng tin mà, muốn trốn nợ có phải không? Anh nhớ kỹ cho em, chính miệng anh hứa với em đấy, thứ nhất, sau khi em đến Vân Hồ, anh phải giành cho em ba ngày, đi theo em, phải toàn tâm toàn ý, không được qua loa. Thứ hai, anh phải kể chuyện cho em nghe, ba ngày ngày nào cũng vậy. Anh nói thế đấy, em không quên đâu.
Chủ tịch huyện Phạm dở khóc dở cười, thở dài nói: - Cô bạn nhỏ, anh không nói lung tung, những gì anh hứa đều đáng tin mà.
Ai ngờ câu này lại chọc giận tiểu ma nữ, giận tím mặt quát: - Hừ, ai là cô bạn nhỏ hả? Phạm Hồng Vũ em cảnh cáo anh, từ nay trở đi không được gọi em là cô bạn nhỏ, em đã lớn rồi.
- Được rồi được rồi, em không phải là cô bạn nhỏ, em là người lớn rồi, được chưa?
Phạm Hồng Vũ tự biết, đấu võ mồm với cô bé này sẽ không có điều gì tốt đẹp cả, cho nên bật cười nhận sai miệng.
- Thế còn tạm được, ấy, em nói với anh nhé, anh không được nói một đằng nghĩ một nẻo, phải nhất trí mới được…em nói với anh nè Chủ tịch huyện Phạm, Lý Thu Vũ là bạn của anh, là anh em của anh, có đúng không? Nếu là cô bạn nhỏ thì anh thấy vinh hạnh lắm à?
Anh em? Phạm Hồng Vũ có chút choáng váng.
Lý Thu Vũ sao có thể trở thành anh em của hắn được?
Trên thế giới này có loại anh em tốt đẹp như vậy sao?
- Được rồi được rồi, chừng nào thì em đến Vân Hồ?
Chủ tịch huyện Phạm lắc đầu, trực tiếp đi vào việc chính. Nếu tranh cãi với Lý Thu Vũ thì chẳng biết bao giờ mới dứt ra được. Hơn nữa, Lý Thu Vũ muốn đến Vân Hồ du lịch, đối với Phạm Hồng Vũ mà nói là một việc lớn, nhất định phải chuẩn bị, không được qua loa.
Cô bé này, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, mà tính cách của cô nàng rất cổ quái, nếu không cẩn thận thì “lỗ vốn” to.
- Hihi, cái này chưa chắc chắn. Hai ngày nữa bọn em mới nghỉ, đến lúc đó em sẽ thông báo cho anh. Em nói trước nhé, em đến Vân Hồ rồi, nếu làm cho em không vui thì em sẽ không về đâu đấy, xem anh xử lý thế nào.
Chủ tịch huyện Phạm lập tức trong lòng phát lạnh.
Đây chính là sự uy hiếp mạnh mẽ, Lý đại tiểu thư đến Vân Hồ thời gian càng dài, thì hệ số nguy hiểm của Chủ tịch huyện sẽ càng cao
/885
|