Phó thủ tướng Hồng giao một hạng mục lớn bất ngờ như vậy, hoàn toàn làm rối loạn hành trình ở thủ đô của Vưu Lợi Dân, Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ.
Lần này vào thủ đô, ngoài việc yết kiến Phó thủ tướng Hồng, ba người còn có hành trình khác.
Vưu Lợi Dân muốn gặp bạn bè, muốn đi yết kiến một số lãnh đạo ở trung ương…là Chủ tịch tỉnh, đây đều là những việc mà ông phải làm mỗi lần về thủ đô.
Khâu Minh Sơn ở thủ đô cũng có không ít bạn bè, cũng muốn đi gặp một chút. Bạn học cũ lâu ngày không gặp, tụ tập một chút để ôn lại kỷ niệm xưa hoàn toàn là việc nên làm, đương nhiên, các lãnh đạo ở trung ương cũng phải đi gặp.
Còn đồng chí Phạm Hồng Vũ, tuy còn trẻ nhưng lại quen biết rất nhiều nhân vật tầm cỡ ở thủ đô, cũng có một nhóm bạn muốn gặp mặt.
Trong hành trình của Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ nhất định phải đi gặp. Nói thật, Phạm Hồng Vũ thật sự có chút sợ Tiểu ma nữ này, càng cùng ở cùng cô hắn càng không biết ‘chiều’ cô thế nào.
Lý Thu Vũ không giấu diếm tình ý đối với Phạm Hồng Vũ, hoàn toàn khác với Bành Na. Nếu không phải thời gian trước xảy ra đại hồng thủy, không phải vỡ đê thì quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Bành Na chắc chắn vẫn còn duy trì quan hệ thân thiết như anh em, không có thay đổi lớn.
Lý Thu Vũ yêu ghét rõ ràng, nếu không phải cô còn là sinh viên, không phải lo bài vở thì e là cô đã chạy đến Vân Hồ rồi.
Chuyện như vậy, Tiểu ma nữ có thể làm được.
Hiện giờ tới thủ đô rồi, không gặp Lý Thu Vũ không được, e là phiền toái cũng không nhỏ. Phạm Hồng Vũ kinh hãi lo lắng, nhưng không có thiện sách, chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ quyết định, nhất định phải thủ vững đê.
Cao Khiết, Triệu Ca, Bành Na đều là những cô gái tốt. Phụ lòng một trong số các cô thì có lẽ trong lòng khó mà bình an được, đừng nói đến Lý Thu Vũ.
Xem ra, cao to đẹp trai nhà giàu cũng có những phiền não riêng của mình.
Nhưng lúc này, Phạm Hồng Vũ không quan tâm đến suy nghĩ của Lý Thu Vũ. Phải thương lượng với Khâu Minh Sơn một chút, xem sẽ phải tiếp cận công tác mới như thế nào.
Thảo luận trong phòng Khâu Minh Sơn, Vưu Lợi Dân không tham gia.
Thân phận của ông bất đồng, là lãnh đạo cấp trên của Khâu Minh Sơn, mỗi một câu ông nói đều ảnh hưởng rất lớn đến Khâu Minh Sơn. Chủ ý này, được Khâu Minh Sơn tự mình đi lấy. Vưu Lợi Dân không thể làm thay được. Trên thực tế, Khâu Minh Sơn một khi được điều vào chính phủ, công tác dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Phó thủ tướng Hồng, thăng quan là điều tất nhiên. Vưu Lợi Dân trong phòng làm việc của Phó thủ tướng Hồng đã nói rất rõ ràng, sáu tháng cuối năm, Khâu Minh Sơn có thể đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch tỉnh Thanh Sơn, trở thành trợ thủ của Vưu Lợi Dân.
Hiện giờ vào chính phủ nhậm chức, chủ quản công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, chức vụ quá thấp, rõ ràng là không thích hợp, cũng không gánh vác nổi trách nhiệm trọng đại như vậy.
Khâu Minh Sơn một khi được điều nhiệm, thì quan hệ với Vưu Lợi Dân trở thành đồng nghiệp, không còn là cấp trên cấp dưới nữa.
Vưu Lợi Dân rất tin tưởng vào năng lực của Khâu Minh Sơn.
Còn Phạm Hồng Vũ thì khác, hắn là cấp dưới cũ của Khâu Minh Sơn, quan hệ tư nhân thì là vãn bối thân cận của Khâu Minh Sơn. Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc là bạn vè cùng chung hoạn nạn, là bằng hữu tri kỷ. Những ý kiến của hắn đối với Khâu Minh Sơn rất hữu dụng, chứ không tạo thành áp lực tâm lý như lời nói của Vưu Lợi Dân nữa.
Công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở địa khu Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ có thể nói là người khởi xướng, nếu không có hắn thúc đẩy thì căn bản là công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước không khởi động. Đối với công tác này ở địa khu Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ tham dự cả quá trình, bày mưu tính kế cho Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết.
Hiện giờ Khâu Minh Sơn sắp xuất chưởng công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ra cả nước, về tình về lý, Phạm Hồng Vũ phải đem thao lược của mình ra để Khâu Minh Sơn tham khảo.
Trong phòng khách tương đối đơn sơ ở Văn phòng tại rhur đô, Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ ngồi đối diện nhau. Phạm Hồng Vũ rót trà cho Khâu Minh Sơn.
Lần này về thủ đô, chỉ có Vưu Lợi Dân dẫn theo thư ký Đại Lưu, còn Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ đều “độc mã mà đến”. Đi theo Chủ tịch tỉnh yết kiến Phó thủ tướng Hồng, thì không có đạo lý mang theo thư ký của mình được.
Hai hàng lông mày Khâu Minh Sơn nhíu lại, nhả từng vòng khói thuốc.
Phạm Hồng Vũ cũng hút thuốc, bỗng nhiên hắn nhẹ nhàng cười nói: - Chúc mừng Bí thư Khâu.
Khâu Minh Sơn liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Cháu chạy nhanh thật đấy.
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói: - Bí thư Khâu, cho dù cháu không đi Vân Hồ thì lúc này cũng không có tác dụng gì lớn cả. Sân khấu này, hiện tại đối với cháy mà nói vẫn là quá cao. Còn chú thì thích hợp hơn, cá nhân cháu cho rằng, so với việc lên tỉnh làm Phó Chủ tịch tỉnh, thì vào chính phủ hơn nhiều. Tính cách của chú, cháu hiểu rõ mà.
Khâu Minh Sơn tính cách mạnh mẽ, cứng rắn phi phàm. Thời điểm còn ở địa khu Ngạn Hoa làm trợ thủ cho Lương Quang Hoa, uy vọng đã rất cao rồi. Lên làm Phó Chủ tịch tỉnh, có Vưu Lợi Dân toàn lực ủng hộ, có đám người Phạm Hồng Vũ bày mưu tính kế, công tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lên chính phủ. Nhưng đối với con đường làm quan mà nói, thì việc vào chính phủ lại hơn làm Phó Chủ tịch tỉnh rất nhiều.
Khâu Minh Sơn hừ nói: - Cháu hiểu được tính cách của ta? Cháu hiểu được bao nhiêu? Cháu có thể hiểu thấu triệt được tính cách của mình đã là tốt lắm rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Chính nhân dễ, chính mình khó.
- Cháu sai rồi, chính mình khó, chính nhân lại càng khó hơn. Từ trước đến nay, thứ khó lay động nhất chính là lòng người. Chỉ cần cháu nói ra câu ngăn chặn tài sản nhà nước bị xói mòn, thì không biết sẽ đắc tội với bao nhiêu người? Những người có thể rút ruột tài sản nhà nước, có ai mà đơn giản chứ?
Khâu Minh Sơn không chút khách khí khiển trách vài câu.
Phạm Hồng Vũ vẫn mỉm cười, nhẹ giọng nói: - Bí thư Khâu, tình hình này phải nhìn từ hai mặt. Nếu chú thay đổi giưa chừng, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đi đón một cục diện rối rắm thì đương nhiên là khó khăn rất lớn. Những miếng ngon thì họ nuốt hết rồi, giờ bắt họ nhả ra thì không hề đơn giản chút nào. Tuy nhiên hiện tại khác với lúc trước. Tất cả còn chưa bắt đầu, một tờ giấy trắng, chú muốn vẽ gì thì vẽ. Trước tiên cứ đem quy củ đi ra cái đã, rất nhiều người sẽ nản lòng, không dám đánh chủ ý đối với tài sản quốc hữu nữa. Cá biệt có những người đặc biệt to gan, hậu trường cứng rắn, nhất định sẽ giơ tay lên. Đến lúc đó, chém đứt vài đôi tay vươn ra, lúc cần thiết thì giết vài kẻ để lập uy, khó khăn cũng không phải quá lớn. Công tác mang tính cả nước thì còn cần phải xem chủ lưu…
Khâu Minh Sơn lại hừ một tiếng, nhưng không tiếp tục răn dạy nữa.
Thằng nhóc này, từ trước tới giờ đều như vậy, trình tự nhìn vấn đề rất cao. Để hắn làm công tác cụ thể trong thị trấn, hắn có thể làm tốt. Hiện tại để hắn phóng nhãn ra cả nước, một chút cũng không khiêm tốt, trực tiếp đã nói ra rồi.
- Bí thư Khâu, cháu đề nghị, cơ cấu này bắt buộc là đơn vị chức năng, không được làm thành cơ cấu mang tính cố vấn, như vậy sẽ không có tác dụng gì cả. Dù thế nào cũng phải đắc tội với người khác, thì phải tính toán xem thu hoạch như thế nào. Đừng làm đến cuối cùng, người thì đắc tội rồi mà thành tích thực tế lại không có.
Khâu Minh Sơn thản nhiên nói: - Tính thế nào đây!
Phạm Hồng Vũ biết Khâu Minh Sơn đang lo lắng điều gì. Phó thủ tướng Hồng cũng vừa thực hiện trong lâu, quyền trong tay như thế nào thật khó mà nói. Khâu Minh Sơn cống hiến dưới trướng của ông, có thể có được bao nhiêu thực quyền thì lại càng khó chắc.
- Bí thư Khâu, Phó thủ tướng Hồng mới thật sự là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Cháu tin rằng, quyền xử trí chắc chắn sẽ có.
Phạm Hồng Vũ chính sắc nói. Là người “biết trước người khác”. Phạm Hồng Vũ rất rõ tình cảnh của Phó thủ tướng Hồng lúc này. Thủ trưởng tối cao kỳ vọng đối đối với Phó thủ tướng Hồng, quyền xử trí tương ứng tất nhiên phải giao cho ông.
Khâu Minh Sơn vuốt cằm, nói: - Việc này hơi đột ngột, công tác ở địa khu Ngạn Hoa, tạm thời không dễ sắp xếp.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Bẻn UBND kia, còn có ba cháu, chú không cần quá lo lắng đâu.
Khâu Minh Sơn lại trừng mắt lên, lạnh lùng nói: - Cháu không khách khí chút nào nhỉ?
Phạm Hồng Vũ khẽ cười, nói: - Bí thư Khâu, lúc nào cần khách khí thì phải khách khí, còn lúc nào không cần khách khí thì cũng không phải khách khí làm gì. Nếu không sẽ trở thành người dối trá rồi. Cá nhân cháu cho rằng, địa khu Ngạn Hoa hiện tại tất cả đều rất ổn định, nhận ca theo trình tự là thích hợp nhất.
Khâu Minh Sơn được điều đi, Chủ tịch Địa khu được điều làm Bí thư Địa ủy, còn Phạm Vệ Quốc sẽ tiếp nhận chức Chủ tịch Địa khu.
Đòi chức quan cho mình, Phạm Hồng Vũ không nương tay chút nào, đòi chức cho ba mình, hắn càng không khách khí.
Da mặt không đủ dày, tay không đủ nhanh thì làm sao lăn lộn trong quan trường được chứ?
Lần này vào thủ đô, ngoài việc yết kiến Phó thủ tướng Hồng, ba người còn có hành trình khác.
Vưu Lợi Dân muốn gặp bạn bè, muốn đi yết kiến một số lãnh đạo ở trung ương…là Chủ tịch tỉnh, đây đều là những việc mà ông phải làm mỗi lần về thủ đô.
Khâu Minh Sơn ở thủ đô cũng có không ít bạn bè, cũng muốn đi gặp một chút. Bạn học cũ lâu ngày không gặp, tụ tập một chút để ôn lại kỷ niệm xưa hoàn toàn là việc nên làm, đương nhiên, các lãnh đạo ở trung ương cũng phải đi gặp.
Còn đồng chí Phạm Hồng Vũ, tuy còn trẻ nhưng lại quen biết rất nhiều nhân vật tầm cỡ ở thủ đô, cũng có một nhóm bạn muốn gặp mặt.
Trong hành trình của Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ nhất định phải đi gặp. Nói thật, Phạm Hồng Vũ thật sự có chút sợ Tiểu ma nữ này, càng cùng ở cùng cô hắn càng không biết ‘chiều’ cô thế nào.
Lý Thu Vũ không giấu diếm tình ý đối với Phạm Hồng Vũ, hoàn toàn khác với Bành Na. Nếu không phải thời gian trước xảy ra đại hồng thủy, không phải vỡ đê thì quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Bành Na chắc chắn vẫn còn duy trì quan hệ thân thiết như anh em, không có thay đổi lớn.
Lý Thu Vũ yêu ghét rõ ràng, nếu không phải cô còn là sinh viên, không phải lo bài vở thì e là cô đã chạy đến Vân Hồ rồi.
Chuyện như vậy, Tiểu ma nữ có thể làm được.
Hiện giờ tới thủ đô rồi, không gặp Lý Thu Vũ không được, e là phiền toái cũng không nhỏ. Phạm Hồng Vũ kinh hãi lo lắng, nhưng không có thiện sách, chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ quyết định, nhất định phải thủ vững đê.
Cao Khiết, Triệu Ca, Bành Na đều là những cô gái tốt. Phụ lòng một trong số các cô thì có lẽ trong lòng khó mà bình an được, đừng nói đến Lý Thu Vũ.
Xem ra, cao to đẹp trai nhà giàu cũng có những phiền não riêng của mình.
Nhưng lúc này, Phạm Hồng Vũ không quan tâm đến suy nghĩ của Lý Thu Vũ. Phải thương lượng với Khâu Minh Sơn một chút, xem sẽ phải tiếp cận công tác mới như thế nào.
Thảo luận trong phòng Khâu Minh Sơn, Vưu Lợi Dân không tham gia.
Thân phận của ông bất đồng, là lãnh đạo cấp trên của Khâu Minh Sơn, mỗi một câu ông nói đều ảnh hưởng rất lớn đến Khâu Minh Sơn. Chủ ý này, được Khâu Minh Sơn tự mình đi lấy. Vưu Lợi Dân không thể làm thay được. Trên thực tế, Khâu Minh Sơn một khi được điều vào chính phủ, công tác dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Phó thủ tướng Hồng, thăng quan là điều tất nhiên. Vưu Lợi Dân trong phòng làm việc của Phó thủ tướng Hồng đã nói rất rõ ràng, sáu tháng cuối năm, Khâu Minh Sơn có thể đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch tỉnh Thanh Sơn, trở thành trợ thủ của Vưu Lợi Dân.
Hiện giờ vào chính phủ nhậm chức, chủ quản công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, chức vụ quá thấp, rõ ràng là không thích hợp, cũng không gánh vác nổi trách nhiệm trọng đại như vậy.
Khâu Minh Sơn một khi được điều nhiệm, thì quan hệ với Vưu Lợi Dân trở thành đồng nghiệp, không còn là cấp trên cấp dưới nữa.
Vưu Lợi Dân rất tin tưởng vào năng lực của Khâu Minh Sơn.
Còn Phạm Hồng Vũ thì khác, hắn là cấp dưới cũ của Khâu Minh Sơn, quan hệ tư nhân thì là vãn bối thân cận của Khâu Minh Sơn. Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc là bạn vè cùng chung hoạn nạn, là bằng hữu tri kỷ. Những ý kiến của hắn đối với Khâu Minh Sơn rất hữu dụng, chứ không tạo thành áp lực tâm lý như lời nói của Vưu Lợi Dân nữa.
Công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở địa khu Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ có thể nói là người khởi xướng, nếu không có hắn thúc đẩy thì căn bản là công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước không khởi động. Đối với công tác này ở địa khu Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ tham dự cả quá trình, bày mưu tính kế cho Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết.
Hiện giờ Khâu Minh Sơn sắp xuất chưởng công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ra cả nước, về tình về lý, Phạm Hồng Vũ phải đem thao lược của mình ra để Khâu Minh Sơn tham khảo.
Trong phòng khách tương đối đơn sơ ở Văn phòng tại rhur đô, Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ ngồi đối diện nhau. Phạm Hồng Vũ rót trà cho Khâu Minh Sơn.
Lần này về thủ đô, chỉ có Vưu Lợi Dân dẫn theo thư ký Đại Lưu, còn Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ đều “độc mã mà đến”. Đi theo Chủ tịch tỉnh yết kiến Phó thủ tướng Hồng, thì không có đạo lý mang theo thư ký của mình được.
Hai hàng lông mày Khâu Minh Sơn nhíu lại, nhả từng vòng khói thuốc.
Phạm Hồng Vũ cũng hút thuốc, bỗng nhiên hắn nhẹ nhàng cười nói: - Chúc mừng Bí thư Khâu.
Khâu Minh Sơn liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Cháu chạy nhanh thật đấy.
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói: - Bí thư Khâu, cho dù cháu không đi Vân Hồ thì lúc này cũng không có tác dụng gì lớn cả. Sân khấu này, hiện tại đối với cháy mà nói vẫn là quá cao. Còn chú thì thích hợp hơn, cá nhân cháu cho rằng, so với việc lên tỉnh làm Phó Chủ tịch tỉnh, thì vào chính phủ hơn nhiều. Tính cách của chú, cháu hiểu rõ mà.
Khâu Minh Sơn tính cách mạnh mẽ, cứng rắn phi phàm. Thời điểm còn ở địa khu Ngạn Hoa làm trợ thủ cho Lương Quang Hoa, uy vọng đã rất cao rồi. Lên làm Phó Chủ tịch tỉnh, có Vưu Lợi Dân toàn lực ủng hộ, có đám người Phạm Hồng Vũ bày mưu tính kế, công tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lên chính phủ. Nhưng đối với con đường làm quan mà nói, thì việc vào chính phủ lại hơn làm Phó Chủ tịch tỉnh rất nhiều.
Khâu Minh Sơn hừ nói: - Cháu hiểu được tính cách của ta? Cháu hiểu được bao nhiêu? Cháu có thể hiểu thấu triệt được tính cách của mình đã là tốt lắm rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Chính nhân dễ, chính mình khó.
- Cháu sai rồi, chính mình khó, chính nhân lại càng khó hơn. Từ trước đến nay, thứ khó lay động nhất chính là lòng người. Chỉ cần cháu nói ra câu ngăn chặn tài sản nhà nước bị xói mòn, thì không biết sẽ đắc tội với bao nhiêu người? Những người có thể rút ruột tài sản nhà nước, có ai mà đơn giản chứ?
Khâu Minh Sơn không chút khách khí khiển trách vài câu.
Phạm Hồng Vũ vẫn mỉm cười, nhẹ giọng nói: - Bí thư Khâu, tình hình này phải nhìn từ hai mặt. Nếu chú thay đổi giưa chừng, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đi đón một cục diện rối rắm thì đương nhiên là khó khăn rất lớn. Những miếng ngon thì họ nuốt hết rồi, giờ bắt họ nhả ra thì không hề đơn giản chút nào. Tuy nhiên hiện tại khác với lúc trước. Tất cả còn chưa bắt đầu, một tờ giấy trắng, chú muốn vẽ gì thì vẽ. Trước tiên cứ đem quy củ đi ra cái đã, rất nhiều người sẽ nản lòng, không dám đánh chủ ý đối với tài sản quốc hữu nữa. Cá biệt có những người đặc biệt to gan, hậu trường cứng rắn, nhất định sẽ giơ tay lên. Đến lúc đó, chém đứt vài đôi tay vươn ra, lúc cần thiết thì giết vài kẻ để lập uy, khó khăn cũng không phải quá lớn. Công tác mang tính cả nước thì còn cần phải xem chủ lưu…
Khâu Minh Sơn lại hừ một tiếng, nhưng không tiếp tục răn dạy nữa.
Thằng nhóc này, từ trước tới giờ đều như vậy, trình tự nhìn vấn đề rất cao. Để hắn làm công tác cụ thể trong thị trấn, hắn có thể làm tốt. Hiện tại để hắn phóng nhãn ra cả nước, một chút cũng không khiêm tốt, trực tiếp đã nói ra rồi.
- Bí thư Khâu, cháu đề nghị, cơ cấu này bắt buộc là đơn vị chức năng, không được làm thành cơ cấu mang tính cố vấn, như vậy sẽ không có tác dụng gì cả. Dù thế nào cũng phải đắc tội với người khác, thì phải tính toán xem thu hoạch như thế nào. Đừng làm đến cuối cùng, người thì đắc tội rồi mà thành tích thực tế lại không có.
Khâu Minh Sơn thản nhiên nói: - Tính thế nào đây!
Phạm Hồng Vũ biết Khâu Minh Sơn đang lo lắng điều gì. Phó thủ tướng Hồng cũng vừa thực hiện trong lâu, quyền trong tay như thế nào thật khó mà nói. Khâu Minh Sơn cống hiến dưới trướng của ông, có thể có được bao nhiêu thực quyền thì lại càng khó chắc.
- Bí thư Khâu, Phó thủ tướng Hồng mới thật sự là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Cháu tin rằng, quyền xử trí chắc chắn sẽ có.
Phạm Hồng Vũ chính sắc nói. Là người “biết trước người khác”. Phạm Hồng Vũ rất rõ tình cảnh của Phó thủ tướng Hồng lúc này. Thủ trưởng tối cao kỳ vọng đối đối với Phó thủ tướng Hồng, quyền xử trí tương ứng tất nhiên phải giao cho ông.
Khâu Minh Sơn vuốt cằm, nói: - Việc này hơi đột ngột, công tác ở địa khu Ngạn Hoa, tạm thời không dễ sắp xếp.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Bẻn UBND kia, còn có ba cháu, chú không cần quá lo lắng đâu.
Khâu Minh Sơn lại trừng mắt lên, lạnh lùng nói: - Cháu không khách khí chút nào nhỉ?
Phạm Hồng Vũ khẽ cười, nói: - Bí thư Khâu, lúc nào cần khách khí thì phải khách khí, còn lúc nào không cần khách khí thì cũng không phải khách khí làm gì. Nếu không sẽ trở thành người dối trá rồi. Cá nhân cháu cho rằng, địa khu Ngạn Hoa hiện tại tất cả đều rất ổn định, nhận ca theo trình tự là thích hợp nhất.
Khâu Minh Sơn được điều đi, Chủ tịch Địa khu được điều làm Bí thư Địa ủy, còn Phạm Vệ Quốc sẽ tiếp nhận chức Chủ tịch Địa khu.
Đòi chức quan cho mình, Phạm Hồng Vũ không nương tay chút nào, đòi chức cho ba mình, hắn càng không khách khí.
Da mặt không đủ dày, tay không đủ nhanh thì làm sao lăn lộn trong quan trường được chứ?
/885
|