Buổi tối ở đại sảnh lớn của khách sạn Thời Đại, màu xanh vàng nguy nga lộng lẫy, đèn chiếu hào quang chớp nhóa, một người đàn ông cùng hai cô ngồi ở trên salon bằng da đỏ thẩm, có lẽ đang đợi bạn đến.
Người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, dáng người gầy yếu, diện mạo lãng tử, phong thái điềm đạm. Người ngồi bên cạnh trái gã là một cô gái ước chừng hai bảy hai tám tuổi, mặc áo sơ mi màu bạc, váy đen bó sát người, mái tóc dài búi cao, trông tuyệt đẹp, phong thái thanh lịch, vừa nhìn vào cũng có thể đoán được đó là một tiểu thư khuê các.Ngồi bên phải chính là Hứa Thiến, diện mạo có vẻ trông giống cô gái kia, mái tóc cô thả dài, đồ trang sức mang đầy người, mặc trang phục sang trọng, hiện lên là người giàu có.
Tuy nhiên lúc này nhìn qua Hứa tổng dường như có chút uể oải, còn xen lẫn vài phần sợ hãi không yên, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn người đàn ông cao gầy kia, dường như đang quan sát vẻ mặt gã.
Không nghi ngờ gì, người đàn ông đó chính là anh rễ của Hứa Thiến, con cháu đời thứ ba của Chu gia Chu Đại Toàn, người phụ nữ bên trái anh ta đó chính là vợ Chu Đại Toàn, là chị của Hứa Thiến tên là Hứa Tuệ.
Về tính tình mà nói rất khó để người ta tin tưởng Hứa Tuệ và Hứa Thiến là chị em ruột cùng một gia đình, vì tính cách của hai người hoàn toàn khác nhau.
- Chị à, sao họ còn chưa tới?
Hứa Thiến luôn nhìn vào đồng hồ trang sức hiệu Omega đeo trên cổ tay mình.
Hứa Tuệ không mang bất kỳ đồ trang sức, đồng hồ, ngọc trai cũng chỉ là những vật phẩm hết sức bình thường tinh tế, thật sự đồ trang sức có quan hệ rất lớn nhưng cố ý đánh giá có thể thấy được cô ấy đẹp hơn, tao nhã hơn Hứa Thiến.
- Không phải họ đùa chúng ta đó chứ?
Hứa Thiến nói nhỏ.
Hứa Tuệ thản nhiên cười, không nói gì.
Cô biết rằng em gái không thích ngồi cùng Chu Đại Toàn, nên trong người khó chịu, có chút hồi hộp căng thẳng, không có chuyện gì nói sợ là sẽ ngất đi mất.
Chu Đại Toàn ngồi trầm tĩnh ở đấy, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Hứa Thiến.
Hứa Thiến đành phải im miệng lại, không nhìn đồng hồ nữa, đưa tay sờ sờ chiếc nhẫn kim cương thư giãn.
Đã hơn sáu giờ tối, một chiếc BMW cuối cùng cũng đã có mặt tại đại sảnh khách sạn Thời Đại.
Chu Đại Toàn lập tức đứng dậy tiếp đón.
Hứa Thiến cũng cùng đứng dậy với chồng, hai người rất hiểu ý nhau.
Hứa Thiến cũng vội vàng đứng dậy, đuổi theo sau.
Từ trên chiếc xe BMW bước xuống là hai người thanh niên trẻ tuổi, tuấn tú, đó chính là Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ.
- Chủ nhiệm Lý.
Chu Đại Toàn trên mặt mỉm cười, hướng Lý Xuân Vũ đưa tay.
Trưởng phòng Chu hiểu rất rõ ở thủ đô người ta đều gọi Lý Xuân Vũ là "Lý Nhị thiếu" chứ không phải "Lý Nhị ca". Tuy nhiên Chu Đại Toàn không có ý định tuân theo quy tắc đó. Là con cháu của thế gia đại tộc thì làm người cũng phải có quy tắc của chính mình, không dễ dàng bị ảnh hưởng của giới bên ngoài.
Lý Xuân Vũ cũng rất nghiêm túc bắt tay Chu Đại Toàn, thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Chu.
- Vị này là ai?
Chu Đại Toàn lập tức dừng ánh nhìn ở mặt Phạm Hồng Vũ.
Chuyện có liên quan đến tình huống ở đồn công an Thành Đường Bằng, Chu Đại Toàn hiểu rất rõ, có lẽ hắn ta là anh chàng Chủ tịch huyện trẻ tuổi đẹp trai của huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn tên Phạm Hồng Vũ. Cái tên Chủ tịch huyện Phạm này Chu Đại Toàn cũng đã nghe qua, vì Cát Đại Tráng là Trưởng phòng Ủy ban Kỷ luật hệ thống công tác, là con cháu đời thứ ba của Chu gia. Hầu như cả nước có "ngôi sao" chính trị nào nổi bật Chu Đại Toàn đều biết cả, ở tỉnh Thanh Sơn có chàng thanh niên hai mươi bốn tuổi quyền Chủ tịch huyện, chuyện này đã náo động cả nước vì từ trước đến giờ chưa có tiền lệ nào như vậy, Chu Đại Toàn nghe nói qua về Phạm Hồng Vũ cũng thấy bình thường.
Chỉ có điều Chu Đại Toàn không hiểu rõ, quyền Chủ tịch huyện ở huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn và chuyện này có quan hệ gì với nhau? Dường như không có mối liên hệ nào cả.
Có lẽ là bạn hữu.
Như thế, Phạm Hồng Vũ cũng có thể nhanh chóng thăng quan tiến chức, điều này cũng có thể hiểu được.
Hóa ra được Lý lão gia chiếu cố.
- Trưởng phòng Chu, xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói, cũng không nói chức vụ của mình, hắn không tin Chu Đại Toàn không biết gì về hắn, dù gì Phạm Hồng Vũ cũng là dân thủ đô.
- Hóa ra là Chủ tịch huyện Phạm, xin chào.
Chu Đại Toàn giả bộ ngạc nhiên, chủ động hướng Phạm Hồng Vũ đưa tay ra bắt.
Mười ngón tay thon dài của Chu Đại Toàn nhìn qua vô cùng linh hoạt.
- Chủ nhiệm Lý, Chủ tịch huyện Phạm để tôi giới thiệu với hai vị một chút, người này là vợ tôi, đang công tác ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Hóa ra là làm chung nên nảy sinh tình cảm, bằng không với địa vị nhà họ Chu, Hứa Tuệ nhất định không thể nào có cơ hội bước vào được, chuyện cả đời người quả thật có duyên phận.
Hứa Tuệ lễ phép bắt tay chào hỏi Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ.
- Chủ nhiệm Lý, Chủ tịch huyện Phạm, đây là em gái tôi, hiện là giám đốc công ty Thương Mại Hoài Viễn, Hứa Thiến không hiểu chuyện nên đã thất lễ với Chủ nhiệm Lý và Chủ tịch huyện phạm, nó đã biết lỗi rồi, tôi thay mặt cho em ấy xin lỗi hai vị... Hứa Thiến còn không mau đến xin lỗi Chủ nhiệm Lý và Chủ tịch huyện Phạm?
Hứa Tuệ xoay người nhìn em gái nói với giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng trong lời nói thật sự uy nghiêm.
Hứa Thiến vô cùng buồn bực.
Tất nhiên phải nhận tội với Lý Xuân Vũ rồi, người ta là con cháu dòng họ Lý lão gia, thân phận địa vị ngang ngửa với anh rễ Chu Đại Toàn cô, là người nổi tiếng trong Lương Tứ Nhi Cửu Thành, khi Hứa Thiến không biết thì không xem ra gì, biết rồi liền sợ muốn vỡ mật. Cũng chính vì gia đình cô là nhà quyền quý, nên mới cảm nhận được thực lực của "con ông cháu cha", với khả năng của cô cô không thể nào làm gì được họ. Không cần nói đến chuyện cô đã đắc tội với Lý Xuân Vũ mà cho dù cô không đắc tội với anh ta, khi biết được thân phận của Lý Xuân Vũ hẳn cũng sẽ tìm cách tiếp cận anh.
Có thể dùng gì để tạ lỗi?
Điều mấu chốt là tên Chủ tịch huyện Phạm này, Hứa Thiến cũng có chút buồn cười.
Chỉ là Chủ tịch huyện ở vùng nông thôn bé nhỏ, thì có là gì nào? Cán bộ ở Thành phố Tứ Cửu này cấp Vụ, cấp Cục Hứa Thiến cũng đã gặp qua nhiều, ai mà gặp Hứa tổng không khách khí một chút? Có những tên theo đuôi cô, nịnh bợ lấy lòng cô không khác một chú chó cả.
Hiện tại chị gái cô ta bảo cô ta phải nhận lỗi với Phạm Hồng Vũ quả thật còn khó chịu hơn khi cô ăn tát ở đồn công an.
Nhưng mệnh lệnh của Đại tỷ không thể không tuân theo.
Trong lòng Hứa Thiếu thật sự không cam tâm tình nguyện, cũng chỉ có thể tự kiềm chế, mặt gượng cười nũng nịu đứng trước mặt Lý Xuân Vũ nói:
- Rất xin lỗi, Lý Nhị thiếu, thật ra em không biết đó là ngài, có gì đắc tội xin Lý Nhị thiếu nhân từ độ lượng bỏ qua cho em, em cảm ơn nhiều.....
Cô mở miệng nói như nói dùng cách nói của người trong "giang hồ", không xưng "Chủ nhiệm Lý" mà xưng là "Lý Nhị thiếu".
Lý Xuân Vũ lạnh lùng cười nói:
- Hứa tổng, khôn dám nhận!
Anh ta nể mặt của Cát Đại Tráng và Hứa Tuệ, cũng phần một phần nể mặt lão Chu gia, Hứa Thiến chẳng là cái gì chứ?
Công ty Thương Mại Hoài Viễn sao?
Quả thật nực cười.
Hiện giờ Lý Nhị thiếu là người giàu có bậc nhất, ở công ty Hạ Ngôn cổ phần chiếm ba phần đấy. Với ba phần cổ phần này thì Công ty Thương mại Hoài Viễn và Hứa Thiến chẳng là gì cả.
Hứa Thiến lại cười một chút, đứng yên đó.
Sắc mặt Hứa Tuệ hơi trầm xuống, Hứa Thiến như vừa tỉnh mộng vội đến trước Phạm Hồng Vũ cúi đầu, khó khăn nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, có gì đắc tội, rất xin lỗi.
So với thái độ mới vừa rồi, khác nhau một trời một vực, có vẻ miễn cưỡng ai cũng thấy cả.
Hứa Thiến gặp người giàu có nhất nhì thủ đô này mới có ý, trong lòng Phạm Hồng Vũ hiểu rõ điều này, cũng không thèm để mắt đến. Không cần biết Hứa Thiến có quan hệ thông gia với Chu gia, cho dù là vợ Chu gia nhưng đức hạnh như thế Phạm Hồng Vũ không xem ra gì.
Con cháu quý tộc thủ đô, bùn lầy mục nát đếm không xuể.
- Hứa tổng khách khí quá.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói không mặn không lạt nói.
Nhìn em giá xin lỗi mà không có chút thành ý nào cả, Hứa Tuệ thật sự tức giận, nhìn em gái khó chịu. Tuy nhiên thật sự Hứa Thiến không hiểu, một Chủ tịch huyện hai mươi bốn tuổi có ý nghĩa như thế nào? Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.
- Chủ nhiệm Lý, Chủ tịch huyện Phạm, Hứa Thiến tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, mong hai vị tha thứ, không để bụng chuyện này.
Hứa Tuệ đành phải ra mặt dàn xếp cho em gái.
Nói về tuổi tác có thể Hứa Thiến còn lớn hơn Lý Xuân Vũ một chút, so với Phạm Hồng Vũ có thể hơn hai ba tuổi, nhưng không ai so đo chuyện này. Hơn nữa, hai người khoảng hai mấy tuổi, tuổi tác không can hệ gì với chỉ số thông minh. Khi hai mươi tuổi chỉ số thông minh phát triển không bao nhiêu, nó tương đương với người ba mươi tuổi đấy.
Hai bên đứng ở cửa nói chuyện một lúc, Chu Đại Toàn cũng không có ý mời khách vào trong ngồi.
Lý Xuân Vũ thấy hành động này hơn nhíu mày.
Chu Đại Toàn mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Lý, Chủ tịch huyện Phạm, xin vui lòng đợi một lát, tôi có mời đến hai vị khách, đó chính là Phó trưởng phòng Nội các chính phủ phòng Nghiên cứu Chính sách Tương Tuyết Tùng và vợ ông ta Diệp Lâm.
Hai mắt Lý Xuân Vũ liền hí lại.
Không ngờ Chu Đại Toàn lại mời Tương Tuyết Tùng đến để hòa giải nhưng vờ như không biết sáng nay Tương Tuyết Tùng đã đến Đồn công an Thành Đường Bằng.
Nghĩ lại, Cát Đại Tráng làm vậy cũng hợp lý.
Tương Tuyết Tùng là người đứng đầu hệ thống chính trị pháp luật ở thủ đô, hôm nay gã ta ra mặt "trêu người" cũng quả là thích hợp. Cũng không ai quy định Tương Tuyết Tùng chỉ có thể làm bạn của Lý Xuân Vũ và không được giao tình với Chu Đại Toàn. Phần lớn con ông cháu cha ở Thành phố Tứ Cửu này đều có quan hệ lẫn nhau là hoàn toàn bình thường. Theo "quy tắc" ông cụ của mỗi gia đình quý tộc có quan niệm chính trị không hoàn toàn giống nhau, thông thương những ông cụ có tư tưởng chính trị mâu thuẫn nhau, thì thế hệ con cháu lại luôn lui đến, thậm chí giao tình rất tốt.
Nếu Lý Xuân Vũ và Tương Tuyết Tùng giao tình thâm sâu, điều này thật sự không tốt hơn,cho dù Lý Xuân Vũ không xem Chu Đại Toàn ra gì nhưng phải nể mặt Tương Tuyết Tùng.
Lý Xuân Vũ liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, khóe miệng Phạm Hồng Vũ lại cười tươi.
Chu Đại Toàn quả nhiên là người vô cùng lợi hại, suy xét mọi việc vô cùng cẩn thận, xem ra đã chuẩn bị tinh thần ứng phó rồi.
Điều này cũng không có gì, tính cách của Chủ tịch huyện Phạm là như vậy, đối thủ còn mạnh, ý chí chiến đấu của Chủ tịch huyện Phạm càng cao. Cũng giống như chơi cờ vậy, hai bên ngang tài ngang sức đánh mới hăng, kém quá xa vô cùng tẻ nhạt.
Người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, dáng người gầy yếu, diện mạo lãng tử, phong thái điềm đạm. Người ngồi bên cạnh trái gã là một cô gái ước chừng hai bảy hai tám tuổi, mặc áo sơ mi màu bạc, váy đen bó sát người, mái tóc dài búi cao, trông tuyệt đẹp, phong thái thanh lịch, vừa nhìn vào cũng có thể đoán được đó là một tiểu thư khuê các.Ngồi bên phải chính là Hứa Thiến, diện mạo có vẻ trông giống cô gái kia, mái tóc cô thả dài, đồ trang sức mang đầy người, mặc trang phục sang trọng, hiện lên là người giàu có.
Tuy nhiên lúc này nhìn qua Hứa tổng dường như có chút uể oải, còn xen lẫn vài phần sợ hãi không yên, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn người đàn ông cao gầy kia, dường như đang quan sát vẻ mặt gã.
Không nghi ngờ gì, người đàn ông đó chính là anh rễ của Hứa Thiến, con cháu đời thứ ba của Chu gia Chu Đại Toàn, người phụ nữ bên trái anh ta đó chính là vợ Chu Đại Toàn, là chị của Hứa Thiến tên là Hứa Tuệ.
Về tính tình mà nói rất khó để người ta tin tưởng Hứa Tuệ và Hứa Thiến là chị em ruột cùng một gia đình, vì tính cách của hai người hoàn toàn khác nhau.
- Chị à, sao họ còn chưa tới?
Hứa Thiến luôn nhìn vào đồng hồ trang sức hiệu Omega đeo trên cổ tay mình.
Hứa Tuệ không mang bất kỳ đồ trang sức, đồng hồ, ngọc trai cũng chỉ là những vật phẩm hết sức bình thường tinh tế, thật sự đồ trang sức có quan hệ rất lớn nhưng cố ý đánh giá có thể thấy được cô ấy đẹp hơn, tao nhã hơn Hứa Thiến.
- Không phải họ đùa chúng ta đó chứ?
Hứa Thiến nói nhỏ.
Hứa Tuệ thản nhiên cười, không nói gì.
Cô biết rằng em gái không thích ngồi cùng Chu Đại Toàn, nên trong người khó chịu, có chút hồi hộp căng thẳng, không có chuyện gì nói sợ là sẽ ngất đi mất.
Chu Đại Toàn ngồi trầm tĩnh ở đấy, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Hứa Thiến.
Hứa Thiến đành phải im miệng lại, không nhìn đồng hồ nữa, đưa tay sờ sờ chiếc nhẫn kim cương thư giãn.
Đã hơn sáu giờ tối, một chiếc BMW cuối cùng cũng đã có mặt tại đại sảnh khách sạn Thời Đại.
Chu Đại Toàn lập tức đứng dậy tiếp đón.
Hứa Thiến cũng cùng đứng dậy với chồng, hai người rất hiểu ý nhau.
Hứa Thiến cũng vội vàng đứng dậy, đuổi theo sau.
Từ trên chiếc xe BMW bước xuống là hai người thanh niên trẻ tuổi, tuấn tú, đó chính là Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ.
- Chủ nhiệm Lý.
Chu Đại Toàn trên mặt mỉm cười, hướng Lý Xuân Vũ đưa tay.
Trưởng phòng Chu hiểu rất rõ ở thủ đô người ta đều gọi Lý Xuân Vũ là "Lý Nhị thiếu" chứ không phải "Lý Nhị ca". Tuy nhiên Chu Đại Toàn không có ý định tuân theo quy tắc đó. Là con cháu của thế gia đại tộc thì làm người cũng phải có quy tắc của chính mình, không dễ dàng bị ảnh hưởng của giới bên ngoài.
Lý Xuân Vũ cũng rất nghiêm túc bắt tay Chu Đại Toàn, thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Chu.
- Vị này là ai?
Chu Đại Toàn lập tức dừng ánh nhìn ở mặt Phạm Hồng Vũ.
Chuyện có liên quan đến tình huống ở đồn công an Thành Đường Bằng, Chu Đại Toàn hiểu rất rõ, có lẽ hắn ta là anh chàng Chủ tịch huyện trẻ tuổi đẹp trai của huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn tên Phạm Hồng Vũ. Cái tên Chủ tịch huyện Phạm này Chu Đại Toàn cũng đã nghe qua, vì Cát Đại Tráng là Trưởng phòng Ủy ban Kỷ luật hệ thống công tác, là con cháu đời thứ ba của Chu gia. Hầu như cả nước có "ngôi sao" chính trị nào nổi bật Chu Đại Toàn đều biết cả, ở tỉnh Thanh Sơn có chàng thanh niên hai mươi bốn tuổi quyền Chủ tịch huyện, chuyện này đã náo động cả nước vì từ trước đến giờ chưa có tiền lệ nào như vậy, Chu Đại Toàn nghe nói qua về Phạm Hồng Vũ cũng thấy bình thường.
Chỉ có điều Chu Đại Toàn không hiểu rõ, quyền Chủ tịch huyện ở huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn và chuyện này có quan hệ gì với nhau? Dường như không có mối liên hệ nào cả.
Có lẽ là bạn hữu.
Như thế, Phạm Hồng Vũ cũng có thể nhanh chóng thăng quan tiến chức, điều này cũng có thể hiểu được.
Hóa ra được Lý lão gia chiếu cố.
- Trưởng phòng Chu, xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói, cũng không nói chức vụ của mình, hắn không tin Chu Đại Toàn không biết gì về hắn, dù gì Phạm Hồng Vũ cũng là dân thủ đô.
- Hóa ra là Chủ tịch huyện Phạm, xin chào.
Chu Đại Toàn giả bộ ngạc nhiên, chủ động hướng Phạm Hồng Vũ đưa tay ra bắt.
Mười ngón tay thon dài của Chu Đại Toàn nhìn qua vô cùng linh hoạt.
- Chủ nhiệm Lý, Chủ tịch huyện Phạm để tôi giới thiệu với hai vị một chút, người này là vợ tôi, đang công tác ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Hóa ra là làm chung nên nảy sinh tình cảm, bằng không với địa vị nhà họ Chu, Hứa Tuệ nhất định không thể nào có cơ hội bước vào được, chuyện cả đời người quả thật có duyên phận.
Hứa Tuệ lễ phép bắt tay chào hỏi Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ.
- Chủ nhiệm Lý, Chủ tịch huyện Phạm, đây là em gái tôi, hiện là giám đốc công ty Thương Mại Hoài Viễn, Hứa Thiến không hiểu chuyện nên đã thất lễ với Chủ nhiệm Lý và Chủ tịch huyện phạm, nó đã biết lỗi rồi, tôi thay mặt cho em ấy xin lỗi hai vị... Hứa Thiến còn không mau đến xin lỗi Chủ nhiệm Lý và Chủ tịch huyện Phạm?
Hứa Tuệ xoay người nhìn em gái nói với giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng trong lời nói thật sự uy nghiêm.
Hứa Thiến vô cùng buồn bực.
Tất nhiên phải nhận tội với Lý Xuân Vũ rồi, người ta là con cháu dòng họ Lý lão gia, thân phận địa vị ngang ngửa với anh rễ Chu Đại Toàn cô, là người nổi tiếng trong Lương Tứ Nhi Cửu Thành, khi Hứa Thiến không biết thì không xem ra gì, biết rồi liền sợ muốn vỡ mật. Cũng chính vì gia đình cô là nhà quyền quý, nên mới cảm nhận được thực lực của "con ông cháu cha", với khả năng của cô cô không thể nào làm gì được họ. Không cần nói đến chuyện cô đã đắc tội với Lý Xuân Vũ mà cho dù cô không đắc tội với anh ta, khi biết được thân phận của Lý Xuân Vũ hẳn cũng sẽ tìm cách tiếp cận anh.
Có thể dùng gì để tạ lỗi?
Điều mấu chốt là tên Chủ tịch huyện Phạm này, Hứa Thiến cũng có chút buồn cười.
Chỉ là Chủ tịch huyện ở vùng nông thôn bé nhỏ, thì có là gì nào? Cán bộ ở Thành phố Tứ Cửu này cấp Vụ, cấp Cục Hứa Thiến cũng đã gặp qua nhiều, ai mà gặp Hứa tổng không khách khí một chút? Có những tên theo đuôi cô, nịnh bợ lấy lòng cô không khác một chú chó cả.
Hiện tại chị gái cô ta bảo cô ta phải nhận lỗi với Phạm Hồng Vũ quả thật còn khó chịu hơn khi cô ăn tát ở đồn công an.
Nhưng mệnh lệnh của Đại tỷ không thể không tuân theo.
Trong lòng Hứa Thiếu thật sự không cam tâm tình nguyện, cũng chỉ có thể tự kiềm chế, mặt gượng cười nũng nịu đứng trước mặt Lý Xuân Vũ nói:
- Rất xin lỗi, Lý Nhị thiếu, thật ra em không biết đó là ngài, có gì đắc tội xin Lý Nhị thiếu nhân từ độ lượng bỏ qua cho em, em cảm ơn nhiều.....
Cô mở miệng nói như nói dùng cách nói của người trong "giang hồ", không xưng "Chủ nhiệm Lý" mà xưng là "Lý Nhị thiếu".
Lý Xuân Vũ lạnh lùng cười nói:
- Hứa tổng, khôn dám nhận!
Anh ta nể mặt của Cát Đại Tráng và Hứa Tuệ, cũng phần một phần nể mặt lão Chu gia, Hứa Thiến chẳng là cái gì chứ?
Công ty Thương Mại Hoài Viễn sao?
Quả thật nực cười.
Hiện giờ Lý Nhị thiếu là người giàu có bậc nhất, ở công ty Hạ Ngôn cổ phần chiếm ba phần đấy. Với ba phần cổ phần này thì Công ty Thương mại Hoài Viễn và Hứa Thiến chẳng là gì cả.
Hứa Thiến lại cười một chút, đứng yên đó.
Sắc mặt Hứa Tuệ hơi trầm xuống, Hứa Thiến như vừa tỉnh mộng vội đến trước Phạm Hồng Vũ cúi đầu, khó khăn nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, có gì đắc tội, rất xin lỗi.
So với thái độ mới vừa rồi, khác nhau một trời một vực, có vẻ miễn cưỡng ai cũng thấy cả.
Hứa Thiến gặp người giàu có nhất nhì thủ đô này mới có ý, trong lòng Phạm Hồng Vũ hiểu rõ điều này, cũng không thèm để mắt đến. Không cần biết Hứa Thiến có quan hệ thông gia với Chu gia, cho dù là vợ Chu gia nhưng đức hạnh như thế Phạm Hồng Vũ không xem ra gì.
Con cháu quý tộc thủ đô, bùn lầy mục nát đếm không xuể.
- Hứa tổng khách khí quá.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói không mặn không lạt nói.
Nhìn em giá xin lỗi mà không có chút thành ý nào cả, Hứa Tuệ thật sự tức giận, nhìn em gái khó chịu. Tuy nhiên thật sự Hứa Thiến không hiểu, một Chủ tịch huyện hai mươi bốn tuổi có ý nghĩa như thế nào? Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.
- Chủ nhiệm Lý, Chủ tịch huyện Phạm, Hứa Thiến tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, mong hai vị tha thứ, không để bụng chuyện này.
Hứa Tuệ đành phải ra mặt dàn xếp cho em gái.
Nói về tuổi tác có thể Hứa Thiến còn lớn hơn Lý Xuân Vũ một chút, so với Phạm Hồng Vũ có thể hơn hai ba tuổi, nhưng không ai so đo chuyện này. Hơn nữa, hai người khoảng hai mấy tuổi, tuổi tác không can hệ gì với chỉ số thông minh. Khi hai mươi tuổi chỉ số thông minh phát triển không bao nhiêu, nó tương đương với người ba mươi tuổi đấy.
Hai bên đứng ở cửa nói chuyện một lúc, Chu Đại Toàn cũng không có ý mời khách vào trong ngồi.
Lý Xuân Vũ thấy hành động này hơn nhíu mày.
Chu Đại Toàn mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Lý, Chủ tịch huyện Phạm, xin vui lòng đợi một lát, tôi có mời đến hai vị khách, đó chính là Phó trưởng phòng Nội các chính phủ phòng Nghiên cứu Chính sách Tương Tuyết Tùng và vợ ông ta Diệp Lâm.
Hai mắt Lý Xuân Vũ liền hí lại.
Không ngờ Chu Đại Toàn lại mời Tương Tuyết Tùng đến để hòa giải nhưng vờ như không biết sáng nay Tương Tuyết Tùng đã đến Đồn công an Thành Đường Bằng.
Nghĩ lại, Cát Đại Tráng làm vậy cũng hợp lý.
Tương Tuyết Tùng là người đứng đầu hệ thống chính trị pháp luật ở thủ đô, hôm nay gã ta ra mặt "trêu người" cũng quả là thích hợp. Cũng không ai quy định Tương Tuyết Tùng chỉ có thể làm bạn của Lý Xuân Vũ và không được giao tình với Chu Đại Toàn. Phần lớn con ông cháu cha ở Thành phố Tứ Cửu này đều có quan hệ lẫn nhau là hoàn toàn bình thường. Theo "quy tắc" ông cụ của mỗi gia đình quý tộc có quan niệm chính trị không hoàn toàn giống nhau, thông thương những ông cụ có tư tưởng chính trị mâu thuẫn nhau, thì thế hệ con cháu lại luôn lui đến, thậm chí giao tình rất tốt.
Nếu Lý Xuân Vũ và Tương Tuyết Tùng giao tình thâm sâu, điều này thật sự không tốt hơn,cho dù Lý Xuân Vũ không xem Chu Đại Toàn ra gì nhưng phải nể mặt Tương Tuyết Tùng.
Lý Xuân Vũ liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, khóe miệng Phạm Hồng Vũ lại cười tươi.
Chu Đại Toàn quả nhiên là người vô cùng lợi hại, suy xét mọi việc vô cùng cẩn thận, xem ra đã chuẩn bị tinh thần ứng phó rồi.
Điều này cũng không có gì, tính cách của Chủ tịch huyện Phạm là như vậy, đối thủ còn mạnh, ý chí chiến đấu của Chủ tịch huyện Phạm càng cao. Cũng giống như chơi cờ vậy, hai bên ngang tài ngang sức đánh mới hăng, kém quá xa vô cùng tẻ nhạt.
/885
|