Đến lúc này, “Nhất thất thảm án” xem như động tĩnh quá lớn. Nói là chấn động cả nước thì có lẽ hơi có vẻ khoa trương, nhưng toàn tỉnh khiếp sợ thì cũng không hề nghi ngờ.
Khi Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai trên đường chạy tới huyện Vũ Dương cũng chưa biết được tin tức gì, chỉ có điều trong lòng nóng như lửa đốt. Quản Lệ Mai sớm đã lệ rơi đầy mặt, cả người run rẩy, gắt gao dựa vào người Phạm Vệ Quốc, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Trong điện thoại, tin tức truyền đến rất dọa người.
Phạm Hồng Vũ cướp đoạt súng của cảnh sát, nổ súng đả thương cảnh sát, rồi lại dùng súng bắt con trai của Phó bí thư Trịnh Thiên Bình, cũng là một cảnh sát của phòng công an huyện. Một cái nào trong đó cũng đều là trọng tội, mà còn là tội chết.
Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ lúc này bị mấy chục tên cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng bao vây trong phòng công an huyện. Mà con của Trịnh Thiên Bình thì thân đang mang trọng thương.
- Lão Phạm, anh nói đi, bọn họ có thể xông vào nổ súng hay không?
Quản Lệ Mai nghĩ ngợi lung tung, trong đầu đều là trường hợp máu tanh, thật sự chịu không nổi dày vò, vội vàng hướng Phạm Vệ Quốc hỏi.
Phạm Vệ Quốc vốn không có ý định để Quản Lệ Mai đi cùng, nhưng nghĩ lại, đây là đại sự, nếu chẳng may đây là “cơ hội gặp mặt” cuối cùng thì sao? Bất kể thế nào cũng phải để Quản Lệ Mai đi cùng. Nói sau, hai vợ chồng cùng làm công tác tư tưởng với Phạm Hồng Vũ, khiến hắn bỏ vũ khí xuống đầu hàng thì khả năng sẽ lớn hơn.
Khác Phạm Vệ Quốc đều không muốn, chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng là được.
Phạm Vệ Quốc cố gắng điềm tĩnh, trầm giọng nói:
- Sẽ không đâu, em yên tâm đi. Con trai của Trịnh Thiên Bình cũng ở trong đó, bọn họ không dám tùy tiện nổ súng đâu. Trịnh Thiên Bình sẽ không đồng ý cho bọn họ nổ súng.
- Nhưng nếu chẳng may, nếu chẳng may có người nổ súng thì làm sao bây giờ? Nếu chẳng may con trai của Trịnh Thiên Bình đã chết thì làm sao bây giờ? Nghe nói thương thế của nó rất nghiêm trọng…
Quản Lệ Mai không tự chủ được, nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Phạm Vệ Quốc an ủi:
- Sẽ không đâu, súng làm sao mà tự động cướp cò được? Loại tình huống như thế này, ai cũng sẽ rất cẩn thận.
Kỳ thật, Phạm Vệ Quốc trong lòng cũng rất nôn nóng. Chỉ có điều hiện tại tuyệt đối không thể làm tâm lý của Quản Lệ Mai thêm gánh nặng. Nếu không bà bất cứ lúc nào cũng sẽ bị sụp đổ. Thời khắc mấu chốt, người đàn ông phải có đảm đương của mình.
- Anh nói…anh nói đứa nhỏ này, nó làm cái gì vậy? Một chút cũng không giống Hồng Học, kiên định, chăm chỉ, hiếu học…
Quản Lệ Mai hơi trấn tĩnh lại, lại không nhịn được thấp giọng oán hận một câu.
Hồng Học chính là anh trai của Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Học, đã tốt nghiệp đại học chính quy, đang học nghiên cứu sinh. Từ nhỏ đã học giỏi nhiều mặt, được người khen là một đứa trẻ ngoan. Cho tới bây giờ chưa hề làm cho cha mẹ phải bận tâm. Duy nhất làm cho Quản Lệ Mai lo lắng chính là đứa nhỏ này đọc sách rất nhiều, nhiều giờ cũng không biết nghỉ ngơi một chút nào. Quản Lệ Mai lo lắng sức khỏe của con mình không chịu được.
Đến lượt cậu con trai thứ hai, lại không làm cho người ta phải bớt lo.
Hiện tại lại trực tiếp đâm ra một cái lỗ thủng.
Phạm Vệ Quốc khẽ thở dài, không hề nói gì.
Cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Làm sao mà biết được.
Không khí bên trong chiếc xe trở nên trầm mặc, chỉ có kịch liệt xóc nảy, thủy chung không cách nào tránh khỏi. Lái xe cũng biết là đã xảy ra đại sự, cũng không dám trì hoãn, cũng không chọn đường, trực tiếp lái chiếc xe nhanh như điện chớp, một đường toát ra. Bình thường phải mất hai giờ mới có thể đến nơi. Lần này chưa tới một giờ, chiếc xe đã gào thét vọt vào trong sân phòng công an huyện Vũ Dương.
Chiếc xe còn chưa dừng lại hẳn, Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai liền khẩn trương nhảy xuống. Quản Lệ Mai hai chân như nhũn ra, lảo đảo bước xuống đất. Phạm Vệ Quốc đúng lúc duỗi tay ra đỡ bà.
Hai mắt hướng đại viện phòng công huyện, Phạm Vệ Quốc lại ngây cả người.
Lạnh tanh!
Không chút động tĩnh!
Không sai!
Làm sao lại không có chút động tĩnh nào vậy?
Chuyện lớn như vậy, trong đại viện hẳn là phải tấp nập người ta mới đúng.
Quản Lệ Mai phản ứng tất nhiên không nhạy bén bằng chồng được, ở một bên thúc giục liên thanh:
- Mau, mau, lão Phạm, chúng ta mau vào đi…
Phạm Vệ Quốc khoát tay cản vợ lại, một lần nữa đánh giá trụ sở làm việc của phòng công an huyện.
Đúng, là nơi này mà!
Còn tưởng rằng mình đi lộn chỗ chứ.
- A, người đâu? Lão Phạm, người đâu? Như thế nào lại chẳng thấy ai vậy?
Lúc này, Quản Lệ Mai cũng hồi phục lại tinh thần, kinh ngạc quét mắt nhìn đại viện phòng công an, hỏi.
- Không rõ lắm, khả năng là mọi chuyện đã giải quyết xong…
Phạm Vệ Quốc hạ giọng nói.
Quản Lệ Mai hai mắt mở to:
- Sao, người đâu rồi? Hồng Vũ đâu rồi? Thế nào, đi đâu rồi?
Phạm Vệ Quốc lắc đầu, bước vào trụ sở làm việc của phòng công an huyện.
Trong hành lang cũng rất yên tĩnh, nhìn không ra một bóng người. Kỳ thật đây chỉ là một loại biểu tượng. Văn phòng công an huyện, giờ khắc này ngồi đầy người, nhưng không ai nói lời nào, chỉ biết nhìn nhau.
Sự tình động tĩnh quá lớn, bộ đội không ngờ một hơi đã bắt đi hơn mười cảnh sát và đội viên dân phòng trị an. Không cần nói trong lịch sử huyện Vũ Dương chưa từng xảy ra loại tình huống này, cho dù trong phạm vi cả nước cũng chưa bao giờ nghe thấy. Tất cả cảnh sát và nhân viên công tác đều có chung một tâm trạng, “đại họa lâm đầu”, lo sợ không yên.
Lần này bắt bọn họ, lần sau sẽ đến lượt ai?
Những năm gần đây, mọi người nhiều hoặc ít đều có qua lại với Trịnh Phong Khuông.
Phạm Vệ Quốc đi vào một phòng làm việc gần nhất, gõ cửa, hạ giọng nói:
- Xin hỏi…
Mọi người đều nhìn sang.
Kỳ thật, vừa rồi chiếc xe chạy vào trong sân, tất cả mọi người đều nhìn thấy qua cửa số, nhưng không ai dám lộn xộn, cũng không dám lung tung ra ngoài nghênh đón, sợ rước họa vào thân.
Phạm gia lúc này đang ở nơi đầu sóng ngọn gió.
- A, là Phó chủ tịch huyện Phạm!
Một người cảnh sát trung niên giống như vừa tỉnh mộng, vội vàng đứng dậy, trên mặt gượng cười.
-Xin chào, xin hỏi chuyện xảy ra vừa rồi như thế nào?
Phạm Vệ Quốc vội vàng mỉm cười, chỉ có điều nụ cười kia không khỏi quá mức cứng ngắc.
Vị cảnh sát trung niên do dự một chút, hiển nhiên là không biết tìm từ nào để nói, một lát sau mới lên tiếng:
- Phó chủ tịch huyện Phạm, chúng tôi không tiện nói. Các lãnh đạo hiện tại đang họp trên lầu ba, nếu không…
Y còn chưa dứt lời thì Phạm Vệ Quốc đã vội vàng nói:
- Cảm ơn!
Rồi cũng không quay đầu lại, thẳng đến lầu ba.
Vừa mới bước lên lầu hai, thì trên đầu đã vang lên tiếng bước chân như thủy triều. Cho thấy đang có một số lượng lớn người đang từ trên lầu đi xuống.
Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai liền dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một đám người vây quanh Bí thư Huyện ủy Quy Văn Hòa và Trịnh Thiên Bình đi xuống. Quy Văn Hòa sắc mặt âm trầm còn Trịnh Thiên Bình thì mặt xám như tro tàn.
- Bí thư Quy, Phó bí thư Trịnh.
Phạm Vệ Quốc lên tiếng.
- Lão Phạm?
Quy Văn Hòa dừng bước, liếc mắt nhìn Phạm Vệ Quốc, lập tức sắc mặt càng trở nên âm trầm.
- Ông sinh đứa con thật sự là quý hóa.
Quy Văn Hòa thanh âm lạnh băng, giọng điệu rất là phẫn uất.
Phạm Vệ Quốc vội vàng kiểm điểm nói:
- Rất xin lỗi, Bí thư Quy. Là do tôi quản giáo không tốt, tôi xin kiểm điểm. Bí thư Quy, tình huống bây giờ thế nào?
Quy Văn Hòa lại phẫn nộ, lạnh lùng nói:
- Thế nào? Đều đến bệnh viện cả rồi. Người nên bắt hay không nên bắt, tất cả đều bắt lại hết rồi. Cái này ông hài lòng chưa? Huyện Vũ Dương chúng ta lần này vang danh rồi.
Cũng không trách Quy Văn Hòa được. Chuyện này bất kể xử trí như thế nào, đối với Quy Văn Hòa cũng đều bất lợi. Là nhân vật số một của Huyện ủy, trong phạm vi quản lý của mình xuất hiện tình huống nghiêm trọng như vậy, Quy Văn Hòa còn lại rất ít con đường sống. Nếu chịu xử phạt cảnh cáo đảng thì đã là may mắn lắm rồi. Nhưng Quy Văn Hòa phỏng chừng không có lạc quan như vậy. Bị miễn chức là rất có khả năng. Chỉ có điều, giữa thong thả và cấp bách, còn một chức vụ ở địa khu Ngạn Hoa, đủ cho Bí thư Huyện ủy đánh đồng hay không? Nếu làm không tốt, con đường làm quan của Quy Văn Hòa xem như xong đời, rất khó có ngày Đông Sơn tái khởi.
Quy Văn Hòa vốn hùng tâm bừng bừng, muốn tranh thủ chức Phó chủ tịch địa khu.
Nhưng bây giờ toàn bộ đã bị hủy.
Thấy Quy Văn Hòa tức giận, Phạm Vệ Quốc cũng không nên nói cái gì. Muốn nói ngày xưa, Quy Văn Hòa và Chủ tịch huyện Vương hai người đối với ông cũng tương đối khách khí, thứ nhất là nể mặt Khâu Minh Sơn, thứ hai là Phạm Vệ Quốc làm người phúc hậu, công tác hết phận sự, năng lực cũng cao, đáng để lãnh đạo thưởng thức. Chỉ có điều, lúc này tự nhiên không thể theo lẽ thường.
- Bí thư Quy, con của tôi như thế nào rồi?
Quản Lệ Mai vội vã hỏi.
Hiện tại bà chỉ quan tâm điều này.
Quy Văn Hòa hai mắt nhìn trời, hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến Quản Lệ Mai, lập tức bước xuống lầu, đi ngang qua Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai, mắt cũng không thèm nhìn. Trong lòng ông đối với Phạm gia một nhà ý tưởng quá lớn, không muốn cùng bọn họ tốn quá nhiều nước bọt.
Trịnh Thiên Bình đi ngang bên cạnh, thật ra cũng nhìn kỹ bọn họ vài lần, ánh mắt oán độc làm cho người ta không rét mà run. Dường như chỉ cần chút không khống chế được thì Trịnh Thiên Bình sẽ xông lên bóp cổ Phạm Vệ Quốc.
Nói thật, lúc này nguy cơ lớn nhất đã sớm không còn đến từ Phạm Hồng Vũ. Tiến trình sau này cũng không phải do Phạm Hồng Vũ có khả năng nắm trong tay, mà là đại nhân vật khủng bố đứng đằng sau Đại đội phó đại đội đóng quân kia. Phạm Hồng Vũ cho dù không tham dự vào, nhưng việc này có lẽ sẽ không có cách nào thu thập được. Đặc biệt, nếu Trịnh Phong Khuông là cưỡng gian vợ của Đại đội phó thì lại càng xông ra đại họa. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Phạm Hồng Vũ đúng lúc ngăn cản hết thảy, ngược lại sẽ tạo con đường sống cho nhiều chuyện. Nếu vận tác thích đáng, cộng thêm một chút may mắn, có lẽ Trịnh Phong Khuông sẽ không chết.
Chiếu theo lý này, Trịnh Thiên Bình còn phải cảm ơn Phạm Hồng Vũ.
Chỉ có điều, lòng người đều là không sai biệt lắm. Phạm Hồng Vũ thu thập Trịnh Phong Khuông, Trịnh Thiên Bình tự nhiên đem hết thảy mọi tội lỗi trút hết lên trên người Phạm Hồng Vũ.
Cha con Phạm Vệ Quốc đối với Trịnh Thiên Bình thật sự là có “mối thù giết con”.
Đối với Trịnh Thiên Bình, Phạm Vệ Quốc cũng sẽ không khách khí, cũng hung hăng trừng mắt nhìn trở lại, không chút nhượng bộ.
Con trai Trịnh Phong Khuông của ông không khốn kiếp thì chuyện hôm nay làm sao mà phát sinh?
Mặc dù Phạm Vệ Quốc đối với chân tướng sự việc một chút cũng không rõ ràng lắm, nhưng cái gọi là “một cây làm chẳng nên non”, Trịnh Phong Khuông không kiếm chuyện với Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ làm sao vô duyên vô cớ đoạt súng làm tổn thương Trịnh Phong Khuông chứ?
Làm việc đều có nhân quả!
Trịnh Phong Khuông “thanh danh” Phạm Hồng Vũ làm sao mà sánh bằng.
Hừ!
Đối diện một chút, Trịnh Thiên Bình tức giận đến cực điểm, rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Khi Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai trên đường chạy tới huyện Vũ Dương cũng chưa biết được tin tức gì, chỉ có điều trong lòng nóng như lửa đốt. Quản Lệ Mai sớm đã lệ rơi đầy mặt, cả người run rẩy, gắt gao dựa vào người Phạm Vệ Quốc, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Trong điện thoại, tin tức truyền đến rất dọa người.
Phạm Hồng Vũ cướp đoạt súng của cảnh sát, nổ súng đả thương cảnh sát, rồi lại dùng súng bắt con trai của Phó bí thư Trịnh Thiên Bình, cũng là một cảnh sát của phòng công an huyện. Một cái nào trong đó cũng đều là trọng tội, mà còn là tội chết.
Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ lúc này bị mấy chục tên cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng bao vây trong phòng công an huyện. Mà con của Trịnh Thiên Bình thì thân đang mang trọng thương.
- Lão Phạm, anh nói đi, bọn họ có thể xông vào nổ súng hay không?
Quản Lệ Mai nghĩ ngợi lung tung, trong đầu đều là trường hợp máu tanh, thật sự chịu không nổi dày vò, vội vàng hướng Phạm Vệ Quốc hỏi.
Phạm Vệ Quốc vốn không có ý định để Quản Lệ Mai đi cùng, nhưng nghĩ lại, đây là đại sự, nếu chẳng may đây là “cơ hội gặp mặt” cuối cùng thì sao? Bất kể thế nào cũng phải để Quản Lệ Mai đi cùng. Nói sau, hai vợ chồng cùng làm công tác tư tưởng với Phạm Hồng Vũ, khiến hắn bỏ vũ khí xuống đầu hàng thì khả năng sẽ lớn hơn.
Khác Phạm Vệ Quốc đều không muốn, chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng là được.
Phạm Vệ Quốc cố gắng điềm tĩnh, trầm giọng nói:
- Sẽ không đâu, em yên tâm đi. Con trai của Trịnh Thiên Bình cũng ở trong đó, bọn họ không dám tùy tiện nổ súng đâu. Trịnh Thiên Bình sẽ không đồng ý cho bọn họ nổ súng.
- Nhưng nếu chẳng may, nếu chẳng may có người nổ súng thì làm sao bây giờ? Nếu chẳng may con trai của Trịnh Thiên Bình đã chết thì làm sao bây giờ? Nghe nói thương thế của nó rất nghiêm trọng…
Quản Lệ Mai không tự chủ được, nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Phạm Vệ Quốc an ủi:
- Sẽ không đâu, súng làm sao mà tự động cướp cò được? Loại tình huống như thế này, ai cũng sẽ rất cẩn thận.
Kỳ thật, Phạm Vệ Quốc trong lòng cũng rất nôn nóng. Chỉ có điều hiện tại tuyệt đối không thể làm tâm lý của Quản Lệ Mai thêm gánh nặng. Nếu không bà bất cứ lúc nào cũng sẽ bị sụp đổ. Thời khắc mấu chốt, người đàn ông phải có đảm đương của mình.
- Anh nói…anh nói đứa nhỏ này, nó làm cái gì vậy? Một chút cũng không giống Hồng Học, kiên định, chăm chỉ, hiếu học…
Quản Lệ Mai hơi trấn tĩnh lại, lại không nhịn được thấp giọng oán hận một câu.
Hồng Học chính là anh trai của Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Học, đã tốt nghiệp đại học chính quy, đang học nghiên cứu sinh. Từ nhỏ đã học giỏi nhiều mặt, được người khen là một đứa trẻ ngoan. Cho tới bây giờ chưa hề làm cho cha mẹ phải bận tâm. Duy nhất làm cho Quản Lệ Mai lo lắng chính là đứa nhỏ này đọc sách rất nhiều, nhiều giờ cũng không biết nghỉ ngơi một chút nào. Quản Lệ Mai lo lắng sức khỏe của con mình không chịu được.
Đến lượt cậu con trai thứ hai, lại không làm cho người ta phải bớt lo.
Hiện tại lại trực tiếp đâm ra một cái lỗ thủng.
Phạm Vệ Quốc khẽ thở dài, không hề nói gì.
Cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Làm sao mà biết được.
Không khí bên trong chiếc xe trở nên trầm mặc, chỉ có kịch liệt xóc nảy, thủy chung không cách nào tránh khỏi. Lái xe cũng biết là đã xảy ra đại sự, cũng không dám trì hoãn, cũng không chọn đường, trực tiếp lái chiếc xe nhanh như điện chớp, một đường toát ra. Bình thường phải mất hai giờ mới có thể đến nơi. Lần này chưa tới một giờ, chiếc xe đã gào thét vọt vào trong sân phòng công an huyện Vũ Dương.
Chiếc xe còn chưa dừng lại hẳn, Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai liền khẩn trương nhảy xuống. Quản Lệ Mai hai chân như nhũn ra, lảo đảo bước xuống đất. Phạm Vệ Quốc đúng lúc duỗi tay ra đỡ bà.
Hai mắt hướng đại viện phòng công huyện, Phạm Vệ Quốc lại ngây cả người.
Lạnh tanh!
Không chút động tĩnh!
Không sai!
Làm sao lại không có chút động tĩnh nào vậy?
Chuyện lớn như vậy, trong đại viện hẳn là phải tấp nập người ta mới đúng.
Quản Lệ Mai phản ứng tất nhiên không nhạy bén bằng chồng được, ở một bên thúc giục liên thanh:
- Mau, mau, lão Phạm, chúng ta mau vào đi…
Phạm Vệ Quốc khoát tay cản vợ lại, một lần nữa đánh giá trụ sở làm việc của phòng công an huyện.
Đúng, là nơi này mà!
Còn tưởng rằng mình đi lộn chỗ chứ.
- A, người đâu? Lão Phạm, người đâu? Như thế nào lại chẳng thấy ai vậy?
Lúc này, Quản Lệ Mai cũng hồi phục lại tinh thần, kinh ngạc quét mắt nhìn đại viện phòng công an, hỏi.
- Không rõ lắm, khả năng là mọi chuyện đã giải quyết xong…
Phạm Vệ Quốc hạ giọng nói.
Quản Lệ Mai hai mắt mở to:
- Sao, người đâu rồi? Hồng Vũ đâu rồi? Thế nào, đi đâu rồi?
Phạm Vệ Quốc lắc đầu, bước vào trụ sở làm việc của phòng công an huyện.
Trong hành lang cũng rất yên tĩnh, nhìn không ra một bóng người. Kỳ thật đây chỉ là một loại biểu tượng. Văn phòng công an huyện, giờ khắc này ngồi đầy người, nhưng không ai nói lời nào, chỉ biết nhìn nhau.
Sự tình động tĩnh quá lớn, bộ đội không ngờ một hơi đã bắt đi hơn mười cảnh sát và đội viên dân phòng trị an. Không cần nói trong lịch sử huyện Vũ Dương chưa từng xảy ra loại tình huống này, cho dù trong phạm vi cả nước cũng chưa bao giờ nghe thấy. Tất cả cảnh sát và nhân viên công tác đều có chung một tâm trạng, “đại họa lâm đầu”, lo sợ không yên.
Lần này bắt bọn họ, lần sau sẽ đến lượt ai?
Những năm gần đây, mọi người nhiều hoặc ít đều có qua lại với Trịnh Phong Khuông.
Phạm Vệ Quốc đi vào một phòng làm việc gần nhất, gõ cửa, hạ giọng nói:
- Xin hỏi…
Mọi người đều nhìn sang.
Kỳ thật, vừa rồi chiếc xe chạy vào trong sân, tất cả mọi người đều nhìn thấy qua cửa số, nhưng không ai dám lộn xộn, cũng không dám lung tung ra ngoài nghênh đón, sợ rước họa vào thân.
Phạm gia lúc này đang ở nơi đầu sóng ngọn gió.
- A, là Phó chủ tịch huyện Phạm!
Một người cảnh sát trung niên giống như vừa tỉnh mộng, vội vàng đứng dậy, trên mặt gượng cười.
-Xin chào, xin hỏi chuyện xảy ra vừa rồi như thế nào?
Phạm Vệ Quốc vội vàng mỉm cười, chỉ có điều nụ cười kia không khỏi quá mức cứng ngắc.
Vị cảnh sát trung niên do dự một chút, hiển nhiên là không biết tìm từ nào để nói, một lát sau mới lên tiếng:
- Phó chủ tịch huyện Phạm, chúng tôi không tiện nói. Các lãnh đạo hiện tại đang họp trên lầu ba, nếu không…
Y còn chưa dứt lời thì Phạm Vệ Quốc đã vội vàng nói:
- Cảm ơn!
Rồi cũng không quay đầu lại, thẳng đến lầu ba.
Vừa mới bước lên lầu hai, thì trên đầu đã vang lên tiếng bước chân như thủy triều. Cho thấy đang có một số lượng lớn người đang từ trên lầu đi xuống.
Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai liền dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một đám người vây quanh Bí thư Huyện ủy Quy Văn Hòa và Trịnh Thiên Bình đi xuống. Quy Văn Hòa sắc mặt âm trầm còn Trịnh Thiên Bình thì mặt xám như tro tàn.
- Bí thư Quy, Phó bí thư Trịnh.
Phạm Vệ Quốc lên tiếng.
- Lão Phạm?
Quy Văn Hòa dừng bước, liếc mắt nhìn Phạm Vệ Quốc, lập tức sắc mặt càng trở nên âm trầm.
- Ông sinh đứa con thật sự là quý hóa.
Quy Văn Hòa thanh âm lạnh băng, giọng điệu rất là phẫn uất.
Phạm Vệ Quốc vội vàng kiểm điểm nói:
- Rất xin lỗi, Bí thư Quy. Là do tôi quản giáo không tốt, tôi xin kiểm điểm. Bí thư Quy, tình huống bây giờ thế nào?
Quy Văn Hòa lại phẫn nộ, lạnh lùng nói:
- Thế nào? Đều đến bệnh viện cả rồi. Người nên bắt hay không nên bắt, tất cả đều bắt lại hết rồi. Cái này ông hài lòng chưa? Huyện Vũ Dương chúng ta lần này vang danh rồi.
Cũng không trách Quy Văn Hòa được. Chuyện này bất kể xử trí như thế nào, đối với Quy Văn Hòa cũng đều bất lợi. Là nhân vật số một của Huyện ủy, trong phạm vi quản lý của mình xuất hiện tình huống nghiêm trọng như vậy, Quy Văn Hòa còn lại rất ít con đường sống. Nếu chịu xử phạt cảnh cáo đảng thì đã là may mắn lắm rồi. Nhưng Quy Văn Hòa phỏng chừng không có lạc quan như vậy. Bị miễn chức là rất có khả năng. Chỉ có điều, giữa thong thả và cấp bách, còn một chức vụ ở địa khu Ngạn Hoa, đủ cho Bí thư Huyện ủy đánh đồng hay không? Nếu làm không tốt, con đường làm quan của Quy Văn Hòa xem như xong đời, rất khó có ngày Đông Sơn tái khởi.
Quy Văn Hòa vốn hùng tâm bừng bừng, muốn tranh thủ chức Phó chủ tịch địa khu.
Nhưng bây giờ toàn bộ đã bị hủy.
Thấy Quy Văn Hòa tức giận, Phạm Vệ Quốc cũng không nên nói cái gì. Muốn nói ngày xưa, Quy Văn Hòa và Chủ tịch huyện Vương hai người đối với ông cũng tương đối khách khí, thứ nhất là nể mặt Khâu Minh Sơn, thứ hai là Phạm Vệ Quốc làm người phúc hậu, công tác hết phận sự, năng lực cũng cao, đáng để lãnh đạo thưởng thức. Chỉ có điều, lúc này tự nhiên không thể theo lẽ thường.
- Bí thư Quy, con của tôi như thế nào rồi?
Quản Lệ Mai vội vã hỏi.
Hiện tại bà chỉ quan tâm điều này.
Quy Văn Hòa hai mắt nhìn trời, hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến Quản Lệ Mai, lập tức bước xuống lầu, đi ngang qua Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai, mắt cũng không thèm nhìn. Trong lòng ông đối với Phạm gia một nhà ý tưởng quá lớn, không muốn cùng bọn họ tốn quá nhiều nước bọt.
Trịnh Thiên Bình đi ngang bên cạnh, thật ra cũng nhìn kỹ bọn họ vài lần, ánh mắt oán độc làm cho người ta không rét mà run. Dường như chỉ cần chút không khống chế được thì Trịnh Thiên Bình sẽ xông lên bóp cổ Phạm Vệ Quốc.
Nói thật, lúc này nguy cơ lớn nhất đã sớm không còn đến từ Phạm Hồng Vũ. Tiến trình sau này cũng không phải do Phạm Hồng Vũ có khả năng nắm trong tay, mà là đại nhân vật khủng bố đứng đằng sau Đại đội phó đại đội đóng quân kia. Phạm Hồng Vũ cho dù không tham dự vào, nhưng việc này có lẽ sẽ không có cách nào thu thập được. Đặc biệt, nếu Trịnh Phong Khuông là cưỡng gian vợ của Đại đội phó thì lại càng xông ra đại họa. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Phạm Hồng Vũ đúng lúc ngăn cản hết thảy, ngược lại sẽ tạo con đường sống cho nhiều chuyện. Nếu vận tác thích đáng, cộng thêm một chút may mắn, có lẽ Trịnh Phong Khuông sẽ không chết.
Chiếu theo lý này, Trịnh Thiên Bình còn phải cảm ơn Phạm Hồng Vũ.
Chỉ có điều, lòng người đều là không sai biệt lắm. Phạm Hồng Vũ thu thập Trịnh Phong Khuông, Trịnh Thiên Bình tự nhiên đem hết thảy mọi tội lỗi trút hết lên trên người Phạm Hồng Vũ.
Cha con Phạm Vệ Quốc đối với Trịnh Thiên Bình thật sự là có “mối thù giết con”.
Đối với Trịnh Thiên Bình, Phạm Vệ Quốc cũng sẽ không khách khí, cũng hung hăng trừng mắt nhìn trở lại, không chút nhượng bộ.
Con trai Trịnh Phong Khuông của ông không khốn kiếp thì chuyện hôm nay làm sao mà phát sinh?
Mặc dù Phạm Vệ Quốc đối với chân tướng sự việc một chút cũng không rõ ràng lắm, nhưng cái gọi là “một cây làm chẳng nên non”, Trịnh Phong Khuông không kiếm chuyện với Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ làm sao vô duyên vô cớ đoạt súng làm tổn thương Trịnh Phong Khuông chứ?
Làm việc đều có nhân quả!
Trịnh Phong Khuông “thanh danh” Phạm Hồng Vũ làm sao mà sánh bằng.
Hừ!
Đối diện một chút, Trịnh Thiên Bình tức giận đến cực điểm, rồi phẩy tay áo bỏ đi.
/885
|