Mặc dù là mùa rét đậm, trên đường của trấn Vân Hồ vẫn rất náo nhiệt. Cách tết một thời gian ngắn nữa nên không khí dần đã rất vui vẻ. Trên đường dòng người hối hả như dệt cửi.
Trong dòng người ấy có một tổ hợp rất đặc biệt. Nhìn thì giống một gia đình ba người. Người cha trẻ cao to anh tuấn, ôm một cô bé trắng ngần, bên cạnh là người mẹ trẻ vô cùng xinh đẹp.
Đầu thập niên 90, không có internet, TV cũng không thông dụng, ở huyện lại không có đài truyền hình, hấp thụ ánh sáng của người làm lãnh đạo cấp huyện rất thấp. Cho nên đi trên đường cũng rất ít người nhận ra người cha trẻ này trên thực tế là đồng chí Chủ tịch huyện Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ, một người đàn ông chưa kết hôn.
Hôm nay là chủ nhật, ôm Tiểu Ưu Ưu đi dạo phố, tâm tình Phạm Hồng Vũ rất vui vẻ.
Tiểu Ưu Ưu hôm nay cách ăn mặc rất đẹp, mái tóc đen không kẹp thành bím mà cột cột một bên bằng chiếc nơ bướm màu hồng phấn, dù là nhựa chế phẩm, nhưng cũng lóng lánh, rất xinh đẹp. Ở Vân Hồ hai mươi ngày, cô bé đã bắt đầu tăng cân, chiếc cằm nhọn dần trở nên mượt mà, trên khuôn mặt nhỏ đã có chút thịt, phúng phính hơn rồi.
Cho dù là trong dòng người đông như dệt cửi đi nữa thì một cô bé xinh đẹp như vậy cũng vô cùng hiếm có, có rất nhiều người không kìm được nhìu lần quay lại nhìn cô bé được Phạm Hồng Vũ ôm trong lòng và Lã Đình đang đi theo sát, không khỏi bừng lên một tiếng tỉnh ngộ.
Có người ba đẹp trai và người mẹ xinh đẹp như vậy, chẳng trách lại có thể sinh ra cô bé đáng yêu như thế.
Gien di truyền quá mạnh.
Tình hình Lã Đình đã khá hơn nhiều so với lúc mới nhập viện. Lúc mới vào viện, Lã Đình gầy đến da bọc xương, bàn tay nổi đầy gân xanh. Y tá truyền dịch cho cô, có nhắm mắt dựa vào cảm giác cũng có thể tìm được mạch, hốc mắt sâu hoắm, mặt vàng như nến, cả người không có sức sống. Hiện nay dù vẫn gầy nhưng mặt đã có sắc hồng, da thịt cũng đầy đặn hơn, để lộ vẻ căng mọng của người thiếu phụ tuổi thanh xuân. Hốc mắt vẫn hơi sau, có vẻ hơi yếu nhưng lại tăng thêm mấy phần xinh đẹp.
Ngũ quan của Lã Đình rất đẹp.
Không mập lên rõ ràng như Ưu Ưu. Nhưng tinh thần đã hoàn toàn khác so với trước đây. Vẻ tuyệt vọng trước kia sớm đã biến mất không chút dấu vết. Lã Đình hiện nay, giống như một cô vợ hạnh phúc, có một gia đình mỹ mãn. Trong lòng vô cùng vui sướng, còn mang chút ngại ngùng nhu mì nữa.
Tràn đầy sức sống thanh xuân.
Rất khó tưởng tượng, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, một người có thể thay đổi lớn như vậy, có thể nói là nghiêng trời lệch đất.
Ba người ăn mặc đều khá giản dị, không chút phô trương.
Cảm giác mới lạ khi đi dạo phố thế này, đối với Lã Đình mà nói quả nhiên đã lâu rồi không có. Chỉ có trước kia, lâu lắm rồi, lúc mới cưới ba của Ưu Ưu mới có cảm giác nhàn hạ thoải mái đi dạo phố và tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Hiện nay, cảm giác hạnh phúc mất đi bấy lâu giờ dần được nẩy mầm trong lòng cô. Dù chỉ là những mầm non rất mỏng manh nhưng vẫn có thể cảm thụ được.
Vì Ưu Ưu rất vui vẻ.
Phạm Hồng Vũ không có ý định đưa mẹ con Ưu Ưu đi dạo phố. Trong đầu Chủ tịch huyện Phạm rất ít khi nảy sinh ý định đi dạo phố, trừ phi là đi cùng Cao Khiết, Triệu Ca hoặc là Bành Na.
Nhưng trùng hợp, hôm nay là sinh nhật Ưu Ưu.
Sáu tuổi.
Lã Đình sớm đã dặn Ưu Ưu, không được nói với chú, hôm nay là sinh nhật của nó. Đã làm phiền Chủ tịch huyện Phạm người ta nhiều rồi, chuyện nhỏ thế này sao có thể quấy rầy người ta nữa.
Chủ tịch một huyện có rất nhiều việc.
Nhưng dù bận rộn, cứ cách hai ba ngày, Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ bớt thời giờ đến bệnh viện thăm Ưu Ưu, còn mua cho nó rất nhiều thứ, chẳng hạn quần áo, túi xách, kẹo, mấy thứ linh tinh…
Mỗi lần Phạm Hồng Vũ đến, Tiểu Ưu Ưu liền hoan hô nhảy nhót, còn vui hơn tết. Phạm Hồng Vũ không đến, thỉnh thoảng cô bé ra ngoài hành lang nhìn xung quanh, hoặc là đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, hy vọng có thể xảy ra kỳ tích.
Lã Đình đã từng khéo léo nói với Phạm Hồng Vũ, bảo hắn không cần phải phí tâm như vậy, đỡ làm hư con bé.
Phạm Hồng Vũ và hai người không thân mà lại vì cô làm nhiều chuyện như vậy, trong lòng Lã Đình thực sự rất ngại.
Phạm Hồng Vũ chỉ cười cười nói: “Tôi thích Ưu Ưu” rồi lại tiếp tục làm theo ý mình.
Lúc đó, Lã Đình đã rơi lệ.
Cô biết trong lòng Phạm Hồng Vũ nghĩ gì. Vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này muốn bù lại tình thương của người cha mà sáu năm nay Ưu Ưu thiếu thốn, mỗi đứa trẻ đều không nên thiếu những thứ này.
Ưu Ưu rất biết nghe lời, dù có chút không rõ lời mẹ nói, nhưng vẫn quyết định không nói với chú Phạm, hôm nay là sinh nhật nó.
Kết quả, Phạm Hồng Vũ mua bánh sinh nhật đến cho Ưu Ưu.
Chiếc bánh màu sắc rực rỡ, mùi bơ thơm phưng phức,Ưu Ưu quả thực rất vui, cô chưa bao giờ thấy chiếc bánh đẹp như vậy, lại còn thơm nữa chứ.
- Chú, sao chú biết hôm nay sinh nhật con?
Ưu Ưu không vội ăn bánh ngọt, nhào vào lòng Phạm Hồng Vũ, ngạc nhiên hỏi.
Phạm Hồng Vũ liền cười, sờ mũi cô bé, nói: - Thì chú tự biết thôi, Ưu Ưu, con quên trước kia từng nói với chú rồi à?
Tiểu Ưu Ưu liền nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ, dù nghĩ thế nào cũng không thể nhớ nỗi mình đã nói với chú sinh nhật của mình là khi nào. Cũng không dám nghi ngờ chú, nhất định là mình nhớ nhầm. Chú chắc chắn không lừa người khác. Hai tay ôm lấy cổ chú, cô bé hôn mạnh một cái.
Chủ tịch huyện Phạm có thể lừa được trẻ con nhưng không lừa được Lã Đình.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lã Đình, Phạm Hồng Vũ cười mà không nói.
Để bù đắp tình thương của người cha cho Tiểu Ưu Ưu, phải tự mình học hỏi, dù là trong công việc hay trong cuộc sống, Phạm Hồng Vũ đều kiên trì một nguyên tắc, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm cho thật tốt.
Làm gà mờ thì được gì chứ?
Trong phòng bệnh cùng ăn bánh, thấy Tiểu Ưu Ưu vui vẻ, Chủ tịch huyện Phạm cũng hứng trí, nhất định phải đưa Tiểu Ưu Ưu và Lã Đình đi dạo phố.
Lã Đình không phản đối.
Chủ tịch huyện Phạm người ta không ngại phiền phức, mình lấy lý do gì để cự tuyệt?
Lã Đình vẫn mặc bộ quần áo đơn giản như khi xảy ra chuyện, mấy hôm nằm viện, chủ yếu cô mặc đồ bệnh nhân, một cô y tá hảo tâm có dáng từa tựa như cô cho cô hai bộ đồ không cũ lắm, cùng với hai bộ đồ lót mới, để cho cô tắm rửa.
Lã Đình vô cùng cảm kích.
Trên thế giới này, có thứ khốn nạn như Cừu Lập Hành thì cũng có người như Chủ tịch huyện Phạm và cô y tá tốt bụng.
Nhìn bên ngoài, đây giống như gia đình ba người, nhưng nhìn kỹ, kỳ thực đây là gia đình năm người. Lôi Minh và Ngô Huy cũng đi theo sau, vẻ mặt khá kinh sơh, không phải là lo lắng có ai làm gì Chủ tịch huyện Phạm, mà chủ yếu là nếu chẳng may đụng phải người quen thì phải chào hỏi trước Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ không để ý đến cái gọi là ảnh hưởng. Lôi Minh phải giúp lãnh đạo để ý.
Đây chính là nhiệm vụ của cấp dưới.
Đi dạo phố rất vui, Phạm Hồng Vũ tự bỏ tiền, mua một đống đồ cho Tiểu Ưu Ưu, bảy tám món ăn vặc, mấy món đồ chơi nhỏ và một chiếc áo lông màu hồng phấn xinh đẹp. Một chiếc quần dài màu vàng, một đôi giày nhỏ màu hồng phấn, mang vào ai cũng xuýt xoa khen.
Lã Đình cảm thấy mũi cay cay, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Một cảm giác sợ hãi khó hiểu, đột nhiên hiện lên trong lòng cô.
Cô lo lắng, tất cả những cảnh này chỉ là mơ, sẽ có một ngày, tất cả sẽ vỡ tan. Hơn nữa gần như có thể khẳng định , ngày này sẽ không lâu nữa đâu.
Cô và Tiểu Ưu Ưu dù sao cũng không thể ở bệnh viện Nhân dân Vân Hồ mãi.
Phạm Hồng Vũ dù sao cũng không phải cha của Tiểu Ưu Ưu.
Đúng như Lôi Minh lo lắng, trong lúc đi dạo, đúng là đụng phải hai nhóm người quen. Đầu tiên là cán bộ cơ quan huyện ủy, còn lại là cán bộ Ủy ban Xây dựng huyện, đều là cả nhà cùng nhau đi dạo phố mua sắm. Đột nhiên nhìn thấy Chủ tịch huyện Phạm cùng một phụ nữ trẻ tuổi, bế theo một cô bé đáng yêu cười nói. Ai nấy đều chấn động/
Chủ tịch huyện Phạm chẳng phải chưa kết hôn sao?
Người phụ nữ xinh đẹp và cô bé này từ đâu đến, hình như quan hệ còn rất không tầm thường.
Phạm Hồng Vũ hồn nhiên không thèm để ý, Lôi Minh bèn giải thích với họ thân phận của Lã Đình và Tiểu Ưu Ưu. Mọi người mới hiểu ra, cười cười chào hỏi Lã Đình và Tiểu Ưu Ưu.
Đến khi Phạm Hồng Vũ ôm Tiểu Ưu Ưu đi xa mới vội vàng ghé tai nhau bàn bạc, trê gương mặt hiện sắc hồng bất chính.
Tin hot đây!
Tí nữa có đề tài để nói rồi.
Tiểu Ưu Ưu quá vui vẻ, chưa về đến bệnh viện đã gối đầu trên vai Phạm Hồng Vũ mơ màng, ngủ gà ngủ gật. Về đến phòng bệnh, Lã Đình đón cô bé từ tay Phạm Hồng Vũ, cởi áo khác, quần dài và giày mới cho cô bé xếp lên đầu giường. Gối chiếc gối mỏng, Tiểu Ưu Ưu bước vào giấc mộng đẹp
- Chủ tịch huyện Phạm, cảm ơn anh!
Lã Đình nói với Phạm Hồng Vũ từ tận đáy lòng.
Phạm Hồng Vũ vẫy vẫy, nói: - Cô giáo Lã, có một tin tốt tôi muốn báo cho cô!
- Tin gì? Cừu Lập Hành bị xử rồi à?
Lã Đình lập tức hỏi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói: - Không phải chuyện đó, quy trình pháp luật không nhanh thế đâu. Tuy nhiên cô không cần phải lo lắng, hắn thật sự phạm tội, chứng cớ có rồi, sớm muộn cũng phải ra tòa thôi, chắc chắn không thoát được đâu. Tin tốt này liên quan đến cô đó!
- Đến tôi?
Lã Đình lập tức rất ngạc nhiên, cô còn có thể có tin tức tốt gì?
- Đúng. Ủy ban Giáo dục huyện Mặc Bình hôm qua đã gọi điện cho tôi, đã khôi phục thân phận giáo viên cho cô, chuyển từ giáo viên trường tư sang trường công, tiền lương nợ cô mấy năm nay họ sẽ tính bù cho cô một lần luôn!
Phạm Hồng Vũ cũng có chút mệt mỏi, liền ngồi xuống một bên giường.
Lã Đình không khỏi giật mình.
Tin này nói ra từ miệng Phạm Hồng Vũ, cô tuyệt không nghi ngờ tính chân thật của nó, có điều tạm thời, đầu óc hơi đảo lộn, phản ứng của cô hơi đặc biệt, hai hàng lông mày nhướn lên, thấp giọng hỏi rõ ràng: - Chủ tịch huyện Phạm, có phải họ có mục đích gì không?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười hỏi ngược lại: - Cô cảm thấy họ có mục đích gì?
Lã Đình chậm rãi dựa vào thành giường, không ngồi, nói: - Nếu họ muốn dùng cái này làm điều kiện tai đổi, dù trao đổi gì tôi cũng sẽ không đồng ý. Dù cả đời tôi phải trồng trọt cũng không giao dịch gì với họ!
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Lã Đình, cô sai rồi, không có giao dịch hay điều kiện trao đổi gì cả. Họ chỉ đang sửa chữa sai lầm trước kia thôi. Tôi từng nói với cô, cho dù là cán bộ Vân Hồ hay cán bộ Mặc Bình đa số đều tốt. Giờ, tôi vẫn nói câu này. Cừu Lập Hành đạo đức bại hoại, nhưng không thể nào đại diện cho toàn thể đội ngũ cán bộ được!
Hai hành lông mày dàn trở lại bình thường, sắc mặt Lã Đình dìu dàng hơn, thấp giọng nói: - Xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, tôi nhạy cảm quá… nếu thật như vậy, đây quả là tin tốt.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, nói: - Còn có một việc,tôi muốn thương lượng với cô.
- Chủ tịch huyện Phạm cứ nói.
- Ủy ban Giáo dục Mặc Bình đề xuất nếu cô đồng ý, công tác của cô có thể được thuyên chuyển đến Vân Hồ.
- Điều đến Vân Hồ?
Lã Đình lại một lần nữa chấn động, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Tin này có gì đáng ngạc nhiên? Cô là người Vân Hồ… đương nhiên, chuyện này cô không cần quyết định vội, cứ suy nghĩ kỹ đã. Nhất là phải bàn bạc với ông bà nội ngoại của Tiểu Ưu Ưu, xem ý kiến mọi người như thế nào.
Lã Đình trầm ngâm, đột nhiên hỏi: - Chủ tịch huyện, ý kiến của anh như thế nào?
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói: - Tôi tạm thời không có ý kiến, cái này do cô tự quyết định!
Lã Đình nhẹ nhàng gật đầu.
Truyền đạt tin tức của Ủy ban Giáo dục huyện Mặc Bình xong, Phạm Hồng Vũ liền rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi, còn xếp xếp góc chăn cho Tiểu Ưu Ưu cẩn thận.
Lã Đình dựa vào giường suy nghĩ.
Sáng hôm sau, Lôi Minh bước vào phòng làm việc của Chủ tịch huyện, dưa xấp tài liệu cho Phạm Hồng Vũ xem, đây chính là vài sắp xếp chương trình hội nghị của Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc.
Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân lần này chính thức lựa chọn Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Vân Hồ.
Phạm Hồng Vũ là người duy nhất được đề cử.
Phạm Hồng Vũ nhận xấp tài liệu, không xem vội. Ngẩng đầu nhìn Lôi Minh. Hắn và Lôi Minh sớm đã làm việc rất ăn ý.
Lôi Minh do dự một chút, mới thấp giọng nói: - Chủ tịch huyện, có tin đồn…
- Tôi với Lã Đình quan hệ không bình thường?
Không đợi Lôi Minh nói hết, Phạm Hồng Vũ đã mỉm cười bổ sung.
- Vâng…
Lôi Minh hơi lo lắng nói.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Không sao, không cần để ý.
Dường như đã sớm dự đoán được sẽ có lời đồn như vậy.
Lôi Minh gật đầu, không nhiều lời nữa, lập tức lui ra.
Năm ngày sau, đường phố Vân Hồ cờ hoa phấp phới, cảnh tượng vui vẻ. Đại hội đại biểu nhân dân huyện Vân Hồ mở hội nghị, các đại biểu đều mang theo tâm tình vui vẻ. Đại hội xem xét thông qua Phó chủ tịch huyện, quyền Chủ tịch huyện đồng chí Phạm Hồng Vũ đại diện Ủy ban nhân dân huyện đọc “Báo cáo công tác”.
Toàn thể đại biểu dùng phương thức bỏ phiếu kín tiến hành bầu cử.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ được số phiếu cao nhất trúng tuyển vị trí Chủ tịch huyện Vân Hồ.
Trong dòng người ấy có một tổ hợp rất đặc biệt. Nhìn thì giống một gia đình ba người. Người cha trẻ cao to anh tuấn, ôm một cô bé trắng ngần, bên cạnh là người mẹ trẻ vô cùng xinh đẹp.
Đầu thập niên 90, không có internet, TV cũng không thông dụng, ở huyện lại không có đài truyền hình, hấp thụ ánh sáng của người làm lãnh đạo cấp huyện rất thấp. Cho nên đi trên đường cũng rất ít người nhận ra người cha trẻ này trên thực tế là đồng chí Chủ tịch huyện Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ, một người đàn ông chưa kết hôn.
Hôm nay là chủ nhật, ôm Tiểu Ưu Ưu đi dạo phố, tâm tình Phạm Hồng Vũ rất vui vẻ.
Tiểu Ưu Ưu hôm nay cách ăn mặc rất đẹp, mái tóc đen không kẹp thành bím mà cột cột một bên bằng chiếc nơ bướm màu hồng phấn, dù là nhựa chế phẩm, nhưng cũng lóng lánh, rất xinh đẹp. Ở Vân Hồ hai mươi ngày, cô bé đã bắt đầu tăng cân, chiếc cằm nhọn dần trở nên mượt mà, trên khuôn mặt nhỏ đã có chút thịt, phúng phính hơn rồi.
Cho dù là trong dòng người đông như dệt cửi đi nữa thì một cô bé xinh đẹp như vậy cũng vô cùng hiếm có, có rất nhiều người không kìm được nhìu lần quay lại nhìn cô bé được Phạm Hồng Vũ ôm trong lòng và Lã Đình đang đi theo sát, không khỏi bừng lên một tiếng tỉnh ngộ.
Có người ba đẹp trai và người mẹ xinh đẹp như vậy, chẳng trách lại có thể sinh ra cô bé đáng yêu như thế.
Gien di truyền quá mạnh.
Tình hình Lã Đình đã khá hơn nhiều so với lúc mới nhập viện. Lúc mới vào viện, Lã Đình gầy đến da bọc xương, bàn tay nổi đầy gân xanh. Y tá truyền dịch cho cô, có nhắm mắt dựa vào cảm giác cũng có thể tìm được mạch, hốc mắt sâu hoắm, mặt vàng như nến, cả người không có sức sống. Hiện nay dù vẫn gầy nhưng mặt đã có sắc hồng, da thịt cũng đầy đặn hơn, để lộ vẻ căng mọng của người thiếu phụ tuổi thanh xuân. Hốc mắt vẫn hơi sau, có vẻ hơi yếu nhưng lại tăng thêm mấy phần xinh đẹp.
Ngũ quan của Lã Đình rất đẹp.
Không mập lên rõ ràng như Ưu Ưu. Nhưng tinh thần đã hoàn toàn khác so với trước đây. Vẻ tuyệt vọng trước kia sớm đã biến mất không chút dấu vết. Lã Đình hiện nay, giống như một cô vợ hạnh phúc, có một gia đình mỹ mãn. Trong lòng vô cùng vui sướng, còn mang chút ngại ngùng nhu mì nữa.
Tràn đầy sức sống thanh xuân.
Rất khó tưởng tượng, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, một người có thể thay đổi lớn như vậy, có thể nói là nghiêng trời lệch đất.
Ba người ăn mặc đều khá giản dị, không chút phô trương.
Cảm giác mới lạ khi đi dạo phố thế này, đối với Lã Đình mà nói quả nhiên đã lâu rồi không có. Chỉ có trước kia, lâu lắm rồi, lúc mới cưới ba của Ưu Ưu mới có cảm giác nhàn hạ thoải mái đi dạo phố và tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Hiện nay, cảm giác hạnh phúc mất đi bấy lâu giờ dần được nẩy mầm trong lòng cô. Dù chỉ là những mầm non rất mỏng manh nhưng vẫn có thể cảm thụ được.
Vì Ưu Ưu rất vui vẻ.
Phạm Hồng Vũ không có ý định đưa mẹ con Ưu Ưu đi dạo phố. Trong đầu Chủ tịch huyện Phạm rất ít khi nảy sinh ý định đi dạo phố, trừ phi là đi cùng Cao Khiết, Triệu Ca hoặc là Bành Na.
Nhưng trùng hợp, hôm nay là sinh nhật Ưu Ưu.
Sáu tuổi.
Lã Đình sớm đã dặn Ưu Ưu, không được nói với chú, hôm nay là sinh nhật của nó. Đã làm phiền Chủ tịch huyện Phạm người ta nhiều rồi, chuyện nhỏ thế này sao có thể quấy rầy người ta nữa.
Chủ tịch một huyện có rất nhiều việc.
Nhưng dù bận rộn, cứ cách hai ba ngày, Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ bớt thời giờ đến bệnh viện thăm Ưu Ưu, còn mua cho nó rất nhiều thứ, chẳng hạn quần áo, túi xách, kẹo, mấy thứ linh tinh…
Mỗi lần Phạm Hồng Vũ đến, Tiểu Ưu Ưu liền hoan hô nhảy nhót, còn vui hơn tết. Phạm Hồng Vũ không đến, thỉnh thoảng cô bé ra ngoài hành lang nhìn xung quanh, hoặc là đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, hy vọng có thể xảy ra kỳ tích.
Lã Đình đã từng khéo léo nói với Phạm Hồng Vũ, bảo hắn không cần phải phí tâm như vậy, đỡ làm hư con bé.
Phạm Hồng Vũ và hai người không thân mà lại vì cô làm nhiều chuyện như vậy, trong lòng Lã Đình thực sự rất ngại.
Phạm Hồng Vũ chỉ cười cười nói: “Tôi thích Ưu Ưu” rồi lại tiếp tục làm theo ý mình.
Lúc đó, Lã Đình đã rơi lệ.
Cô biết trong lòng Phạm Hồng Vũ nghĩ gì. Vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này muốn bù lại tình thương của người cha mà sáu năm nay Ưu Ưu thiếu thốn, mỗi đứa trẻ đều không nên thiếu những thứ này.
Ưu Ưu rất biết nghe lời, dù có chút không rõ lời mẹ nói, nhưng vẫn quyết định không nói với chú Phạm, hôm nay là sinh nhật nó.
Kết quả, Phạm Hồng Vũ mua bánh sinh nhật đến cho Ưu Ưu.
Chiếc bánh màu sắc rực rỡ, mùi bơ thơm phưng phức,Ưu Ưu quả thực rất vui, cô chưa bao giờ thấy chiếc bánh đẹp như vậy, lại còn thơm nữa chứ.
- Chú, sao chú biết hôm nay sinh nhật con?
Ưu Ưu không vội ăn bánh ngọt, nhào vào lòng Phạm Hồng Vũ, ngạc nhiên hỏi.
Phạm Hồng Vũ liền cười, sờ mũi cô bé, nói: - Thì chú tự biết thôi, Ưu Ưu, con quên trước kia từng nói với chú rồi à?
Tiểu Ưu Ưu liền nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ, dù nghĩ thế nào cũng không thể nhớ nỗi mình đã nói với chú sinh nhật của mình là khi nào. Cũng không dám nghi ngờ chú, nhất định là mình nhớ nhầm. Chú chắc chắn không lừa người khác. Hai tay ôm lấy cổ chú, cô bé hôn mạnh một cái.
Chủ tịch huyện Phạm có thể lừa được trẻ con nhưng không lừa được Lã Đình.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lã Đình, Phạm Hồng Vũ cười mà không nói.
Để bù đắp tình thương của người cha cho Tiểu Ưu Ưu, phải tự mình học hỏi, dù là trong công việc hay trong cuộc sống, Phạm Hồng Vũ đều kiên trì một nguyên tắc, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm cho thật tốt.
Làm gà mờ thì được gì chứ?
Trong phòng bệnh cùng ăn bánh, thấy Tiểu Ưu Ưu vui vẻ, Chủ tịch huyện Phạm cũng hứng trí, nhất định phải đưa Tiểu Ưu Ưu và Lã Đình đi dạo phố.
Lã Đình không phản đối.
Chủ tịch huyện Phạm người ta không ngại phiền phức, mình lấy lý do gì để cự tuyệt?
Lã Đình vẫn mặc bộ quần áo đơn giản như khi xảy ra chuyện, mấy hôm nằm viện, chủ yếu cô mặc đồ bệnh nhân, một cô y tá hảo tâm có dáng từa tựa như cô cho cô hai bộ đồ không cũ lắm, cùng với hai bộ đồ lót mới, để cho cô tắm rửa.
Lã Đình vô cùng cảm kích.
Trên thế giới này, có thứ khốn nạn như Cừu Lập Hành thì cũng có người như Chủ tịch huyện Phạm và cô y tá tốt bụng.
Nhìn bên ngoài, đây giống như gia đình ba người, nhưng nhìn kỹ, kỳ thực đây là gia đình năm người. Lôi Minh và Ngô Huy cũng đi theo sau, vẻ mặt khá kinh sơh, không phải là lo lắng có ai làm gì Chủ tịch huyện Phạm, mà chủ yếu là nếu chẳng may đụng phải người quen thì phải chào hỏi trước Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ không để ý đến cái gọi là ảnh hưởng. Lôi Minh phải giúp lãnh đạo để ý.
Đây chính là nhiệm vụ của cấp dưới.
Đi dạo phố rất vui, Phạm Hồng Vũ tự bỏ tiền, mua một đống đồ cho Tiểu Ưu Ưu, bảy tám món ăn vặc, mấy món đồ chơi nhỏ và một chiếc áo lông màu hồng phấn xinh đẹp. Một chiếc quần dài màu vàng, một đôi giày nhỏ màu hồng phấn, mang vào ai cũng xuýt xoa khen.
Lã Đình cảm thấy mũi cay cay, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Một cảm giác sợ hãi khó hiểu, đột nhiên hiện lên trong lòng cô.
Cô lo lắng, tất cả những cảnh này chỉ là mơ, sẽ có một ngày, tất cả sẽ vỡ tan. Hơn nữa gần như có thể khẳng định , ngày này sẽ không lâu nữa đâu.
Cô và Tiểu Ưu Ưu dù sao cũng không thể ở bệnh viện Nhân dân Vân Hồ mãi.
Phạm Hồng Vũ dù sao cũng không phải cha của Tiểu Ưu Ưu.
Đúng như Lôi Minh lo lắng, trong lúc đi dạo, đúng là đụng phải hai nhóm người quen. Đầu tiên là cán bộ cơ quan huyện ủy, còn lại là cán bộ Ủy ban Xây dựng huyện, đều là cả nhà cùng nhau đi dạo phố mua sắm. Đột nhiên nhìn thấy Chủ tịch huyện Phạm cùng một phụ nữ trẻ tuổi, bế theo một cô bé đáng yêu cười nói. Ai nấy đều chấn động/
Chủ tịch huyện Phạm chẳng phải chưa kết hôn sao?
Người phụ nữ xinh đẹp và cô bé này từ đâu đến, hình như quan hệ còn rất không tầm thường.
Phạm Hồng Vũ hồn nhiên không thèm để ý, Lôi Minh bèn giải thích với họ thân phận của Lã Đình và Tiểu Ưu Ưu. Mọi người mới hiểu ra, cười cười chào hỏi Lã Đình và Tiểu Ưu Ưu.
Đến khi Phạm Hồng Vũ ôm Tiểu Ưu Ưu đi xa mới vội vàng ghé tai nhau bàn bạc, trê gương mặt hiện sắc hồng bất chính.
Tin hot đây!
Tí nữa có đề tài để nói rồi.
Tiểu Ưu Ưu quá vui vẻ, chưa về đến bệnh viện đã gối đầu trên vai Phạm Hồng Vũ mơ màng, ngủ gà ngủ gật. Về đến phòng bệnh, Lã Đình đón cô bé từ tay Phạm Hồng Vũ, cởi áo khác, quần dài và giày mới cho cô bé xếp lên đầu giường. Gối chiếc gối mỏng, Tiểu Ưu Ưu bước vào giấc mộng đẹp
- Chủ tịch huyện Phạm, cảm ơn anh!
Lã Đình nói với Phạm Hồng Vũ từ tận đáy lòng.
Phạm Hồng Vũ vẫy vẫy, nói: - Cô giáo Lã, có một tin tốt tôi muốn báo cho cô!
- Tin gì? Cừu Lập Hành bị xử rồi à?
Lã Đình lập tức hỏi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói: - Không phải chuyện đó, quy trình pháp luật không nhanh thế đâu. Tuy nhiên cô không cần phải lo lắng, hắn thật sự phạm tội, chứng cớ có rồi, sớm muộn cũng phải ra tòa thôi, chắc chắn không thoát được đâu. Tin tốt này liên quan đến cô đó!
- Đến tôi?
Lã Đình lập tức rất ngạc nhiên, cô còn có thể có tin tức tốt gì?
- Đúng. Ủy ban Giáo dục huyện Mặc Bình hôm qua đã gọi điện cho tôi, đã khôi phục thân phận giáo viên cho cô, chuyển từ giáo viên trường tư sang trường công, tiền lương nợ cô mấy năm nay họ sẽ tính bù cho cô một lần luôn!
Phạm Hồng Vũ cũng có chút mệt mỏi, liền ngồi xuống một bên giường.
Lã Đình không khỏi giật mình.
Tin này nói ra từ miệng Phạm Hồng Vũ, cô tuyệt không nghi ngờ tính chân thật của nó, có điều tạm thời, đầu óc hơi đảo lộn, phản ứng của cô hơi đặc biệt, hai hàng lông mày nhướn lên, thấp giọng hỏi rõ ràng: - Chủ tịch huyện Phạm, có phải họ có mục đích gì không?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười hỏi ngược lại: - Cô cảm thấy họ có mục đích gì?
Lã Đình chậm rãi dựa vào thành giường, không ngồi, nói: - Nếu họ muốn dùng cái này làm điều kiện tai đổi, dù trao đổi gì tôi cũng sẽ không đồng ý. Dù cả đời tôi phải trồng trọt cũng không giao dịch gì với họ!
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Lã Đình, cô sai rồi, không có giao dịch hay điều kiện trao đổi gì cả. Họ chỉ đang sửa chữa sai lầm trước kia thôi. Tôi từng nói với cô, cho dù là cán bộ Vân Hồ hay cán bộ Mặc Bình đa số đều tốt. Giờ, tôi vẫn nói câu này. Cừu Lập Hành đạo đức bại hoại, nhưng không thể nào đại diện cho toàn thể đội ngũ cán bộ được!
Hai hành lông mày dàn trở lại bình thường, sắc mặt Lã Đình dìu dàng hơn, thấp giọng nói: - Xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, tôi nhạy cảm quá… nếu thật như vậy, đây quả là tin tốt.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, nói: - Còn có một việc,tôi muốn thương lượng với cô.
- Chủ tịch huyện Phạm cứ nói.
- Ủy ban Giáo dục Mặc Bình đề xuất nếu cô đồng ý, công tác của cô có thể được thuyên chuyển đến Vân Hồ.
- Điều đến Vân Hồ?
Lã Đình lại một lần nữa chấn động, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Tin này có gì đáng ngạc nhiên? Cô là người Vân Hồ… đương nhiên, chuyện này cô không cần quyết định vội, cứ suy nghĩ kỹ đã. Nhất là phải bàn bạc với ông bà nội ngoại của Tiểu Ưu Ưu, xem ý kiến mọi người như thế nào.
Lã Đình trầm ngâm, đột nhiên hỏi: - Chủ tịch huyện, ý kiến của anh như thế nào?
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói: - Tôi tạm thời không có ý kiến, cái này do cô tự quyết định!
Lã Đình nhẹ nhàng gật đầu.
Truyền đạt tin tức của Ủy ban Giáo dục huyện Mặc Bình xong, Phạm Hồng Vũ liền rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi, còn xếp xếp góc chăn cho Tiểu Ưu Ưu cẩn thận.
Lã Đình dựa vào giường suy nghĩ.
Sáng hôm sau, Lôi Minh bước vào phòng làm việc của Chủ tịch huyện, dưa xấp tài liệu cho Phạm Hồng Vũ xem, đây chính là vài sắp xếp chương trình hội nghị của Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc.
Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân lần này chính thức lựa chọn Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Vân Hồ.
Phạm Hồng Vũ là người duy nhất được đề cử.
Phạm Hồng Vũ nhận xấp tài liệu, không xem vội. Ngẩng đầu nhìn Lôi Minh. Hắn và Lôi Minh sớm đã làm việc rất ăn ý.
Lôi Minh do dự một chút, mới thấp giọng nói: - Chủ tịch huyện, có tin đồn…
- Tôi với Lã Đình quan hệ không bình thường?
Không đợi Lôi Minh nói hết, Phạm Hồng Vũ đã mỉm cười bổ sung.
- Vâng…
Lôi Minh hơi lo lắng nói.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Không sao, không cần để ý.
Dường như đã sớm dự đoán được sẽ có lời đồn như vậy.
Lôi Minh gật đầu, không nhiều lời nữa, lập tức lui ra.
Năm ngày sau, đường phố Vân Hồ cờ hoa phấp phới, cảnh tượng vui vẻ. Đại hội đại biểu nhân dân huyện Vân Hồ mở hội nghị, các đại biểu đều mang theo tâm tình vui vẻ. Đại hội xem xét thông qua Phó chủ tịch huyện, quyền Chủ tịch huyện đồng chí Phạm Hồng Vũ đại diện Ủy ban nhân dân huyện đọc “Báo cáo công tác”.
Toàn thể đại biểu dùng phương thức bỏ phiếu kín tiến hành bầu cử.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ được số phiếu cao nhất trúng tuyển vị trí Chủ tịch huyện Vân Hồ.
/885
|