Đúng lúc thời gian này mọi công việc ở huyện Vân Hồ đã được sắp xếp xong xuôi, Phạm Hồng Vũ được thanh nhàn một chút nên cũng nhận lời mời lên. Bạn tốt nên thường xuyên gặp mặt, cách lâu thì tình cảm không khỏi trở nên xa cách.
Đương nhiên, Chủ tịch huyện Phạm không chỉ lên vì được mời không, mà còn đến Ủy ban Trung ương quốc gia chạy một vài dự án. Bình thường mà nói một huyện nhỏ đến các bộ và Ủy ban Trung ương để chạy dự án quả thật đó là một điều vô nghĩa. Thực sự thì các cán bộ và Ủy ban trung ương quốc gia cũng không nhìn hắn bằng con mắt ra gì, nhưng Chủ tịch huyện Phạm đã nói như vậy làm cho các đồng chí đều ôm hy vọng không nhỏ.
Phạm Hồng Vũ không phải là Chủ tịch huyện bình thường, nghe nói ở thủ đô quan hệ khá tốt.
Lý Thu Vũ bất chấp tất cả phải níu lấy hắn ta đến.
Nếu Phạm Hồng Vũ đến kinh sư mà không giành thời gian cho cô, đó tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Bỏ qua chuyện tình yêu nam nữ, Phạm Hồng Vũ tuyệt đối rất thích ở cùng Lý Thu Vũ, không cần làm gì chỉ cần nhìn là được, nhìn người đẹp cũng vui lắm rồi. Trên thế giới này, có thể nhìn vừa ý thì thật sự càng ngày càng ít.
Tuy nhiên là chuyện đánh tennis thì Chủ tịch huyện Phạm có chút lo lắng.
Không hiểu.
Thử nghĩ một cảnh sát ở thị trấn hẻo lánh, có được bao nhiêu cơ hội chơi tennis? Cho dù Phạm Hồng Vũ có muốn học, huyện Vũ Dương căn bản cũng không tìm thấy sân tennis.
- Không hiểu không sao cả, tôi sẽ dạy cho anh.
Lý Thu Vũ vểnh vểnh cái mũi nhỏ lên nói.
Hóa ra anh cũng có chuyện không hiểu đấy.
Tên này, hắn cái gì cũng biết, Lý Thu Vũ gần như quên hết mọi chuyện, người này chuyện gì cũng tinh thông cả.
Lý Thu Vũ là người theo mode mới, sân vận động tennis vừa mới khởi động ở kinh sư không được bao lâu, Lý Thu Vũ cũng tập luyện không ngừng. Đã tập luyện được hơn một năm tuy rằng chưa thật sự được tốt lắm nhưng đối với những tay nghiệp dư thì trình độ của cô không thấp.
Tất cả mọi người bắt đầu chơi, với sự thông minh, tay chân linh hoạt của Lý Thu Vũ thì tất nhiên cô không thể nào kém được.
Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ ở ngay sân bên cạnh người đàn ông trung niên và hai cô gái sinh đôi kia.
- Thật xinh đẹp!
Người đàn ông trung niên nói một câu tán thưởng từ đáy lòng.
Tù lúc Lý Thu Vũ tiến vào người đàn ông trung niên kia nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cũng không chút che dấu. Đương nhiên ánh mắt nhất định được tân trang, ít nhất so với người bình thường gã nhìn Lý Thu Vũ để thưởng thức vẻ đẹp không có ý đồ gì khác.
Ánh mắt người đàn ông trung niên so với diện mạo dáng người, trang phục cũng đồng dạng với tính cách.
Công bằng mà nói đấy là người đàn ông khá tinh mắt.
Kinh nghiệm lõi đời, có thể chắc chắn mọi thứ đều hoàn hảo ngay cả trang phục anh ta mặc.
Nam nhân như vậy rất được người khác hoan nghênh, dù trong bất cứ trường hợp nào cũng được hoan nghênh, với kinh nghiệm sống phong phú, trong tưởng tượng muốn tìm những thiếu nữ ngây thơ, có thể dễ đánh gục.
Chú ý của Phạm Hồng Vũ chưa đặt trên người của ông ta và cũng chưa dừng lại ở hai cô gái sinh đôi xinh đẹp, mà chú ý đến đôi mắt quỷ dị của một người đàn ông trung niên ngồi trong góc.
Bằng trực giác vốn có của người cảnh sát hình sự, khi đến cách cửa ba mét trong lòng Phạm Hồng Vũ bỗng trào lên cảm giác kính sợ. Ông ta giống như một con mãnh thú đang kiếm ăn thì bỗng có một con mãnh thú nữa xuất hiện.
Đó chính là cảm giác như vậy.
Hai ánh mắt chạm nhau, lập tức dời đi.
Rất lạnh, rất sắc bén.
Đây chính là đánh giá của Phạm Hồng Vũ về người đàn ông trung niên kia.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ cũng nhanh chóng thỏa mái.
Nhìn sơ qua có thể đoán được ánh mắt ông ta như ánh mắt của loài sói, anh ta chỉ có thể là vệ sĩ hoặc là người có thân phận tương tự.
Nơi kinh sư là nơi "ngọa hổ tàng long", những người giàu có đếm không xuể, bên người mang theo vệ sĩ, cũng thuộc loại bình thường.
Nhìn qua người đàn ông kia không giống như cán bộ lãnh đạo cao cấp, nếu khí chất của một cán bộ lãnh đạo cao cấp thì Phạm Hồng Vũ có nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được, vì hắn tiếp xúc với họ hàng ngày. Ông ta cũng không giống như các "đại ca" trong hội con ông cháu cha, vì người như thế Phạm Hồng Vũ tiếp xúc cũng không ít, vì dù là Lục Nguyệt, Chu Đại Toàn, Tương Tuyết Tùng cùng một loại hay Lý Xuân Vũ và Dương Thanh Sơn vậy. Những người như thế khí chất đều khác với người đàn ông trung niên này.
Đây là một thương nhân.
Làm thương nhân có thể có được cao thủ làm vệ sĩ, tất nhiên là có thế lực vô cùng lớn, hơn nữa cực kỳ cẩn thận.
Nói cẩn thận không phải vì nhiều tiền mà vì sợ người ta gây phiền toái. Trong giai đoạn này đa số những người giàu mới nổi, lai lịch của họ cũng không được "sạch sẽ"cho lắm, thân nhau nhưng hãm hại nhau lường, gạt nhau nhiều vô số kể.
Có nhiều kẻ thù đó cũng là chuyện rất bình thường.
Giống như Chủ tịch huyện Phạm, xuất thân cũng giàu có nhưng không cần mang theo vệ sĩ chạy khắp nơi.
Tiền của anh ta, lai lịch rõ ràng, với lại anh ta ít người biết.
Trong đầu Phạm Hồng Vũ liên tiếp suy nghĩ đến chuyện này, kỳ thật với bản năng của cảnh sát hình sự kỳ cựu, khi nhìn thấy một hình tượng gì khả nghi liền nhanh chóng phân tích nghiên cứu.
Hai mươi năm đã thành thói quen, không thể nào thay đổi được.
Thấy ánh mắt của người đàn ông trung niên có thể thấy được ông ta là vệ sĩ của hai chị em kia, không hẹn cả hai cùng "hừ" một tiếng đồng loạt nhìn Lý Thu Vũ.
Thật giống như hai con khổng tước đang múa lượn khoe nhan sắc bất chợt thấy phượng hoàng, điều này cũng tạo nên cảm giác ghen tỵ.
Làm gì có hâm mộ chứ!
Người đàn ông trung niên một chút cũng không thèm để ý đến sự đố kỵ của hai chị em này. Nữ nhân của ông ta chưa bao giờ để ý đến chuyện được những người đàn ông khác chú ý, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Tất cả ánh mắt nhìn Lý Thu Vũ ghen tỵ cũng tốt, hâm mộ cũng tốt, thưởng thức cũng tốt, ham muốn cũng tốt, cô mặc kệ như không nhìn thấy vậy. Trong mắt tiểu cô nương này chỉ có một mình Phạm Hồng Vũ mà thôi.
- Bắt đầu đi.
Lý đại cô nương bắt đầu cởi áo khoát ra, lộ ra chiếc áo trắng mỏng, nhung nhan của cô không thua kém bất kỳ tuyệt thế giai nhân nào, dáng người lả lướt kiêu sa hiện lên trong mắt mọi người.
Phạm Hồng Vũ cũng cởi áo khoát, cầm lấy vợt bóng bàn đã chuẩn bị xong tư thế.
Đây là lần thứ hai hắn đánh tennis, cả ngày hôm qua đã cùng Lý Thu Vũ luyện trong hai giờ. Vốn Phạm Hồng Vũ định gọi Phạm Hồng Thái đến chơi bóng cùng nhưng bị Lý Thu Vũ bác bỏ không chút do dự.
Cô muốn riêng mình ở cùng một chỗ với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ ở huyện Vân Hồ, cô ta thì ở thủ đô, để có được cơ hội thế này thật sự vô cùng khó khăn, và rất quý giá rồi, Lý Thu Vũ tuyệt đối không để người khác quấy rầy cho dù Phạm Hồng Thái cũng không được, dù bình thường cô và Phạm Hồng Thái thân thiết như chị em cũng không được.
Lúc này, Lý Thu Vũ thật sự khá ích kỷ.
Lý đại cô nương không cần bất cứ người nào đi cùng.
Và vẫn như trước, Phạm Hồng Vũ mỉm cười đồng ý.
Hắn ta biết không lay chuyển được ý muốn của Lý Thu Vũ, hơn nữa Phạm Hồng Vũ không muốn lừa gạt cảm giác của mình, trong thâm tâm của hắn kỳ thật cũng không muốn người thứ ba đến quấy rầy.
Thấy phía bên kia đánh, hai cô gái cười mỉa mai, trên mặt hiện lên nét châm chọc.
Xem Phạm Hồng Vũ như tên "con nít ranh".
Chỉ đánh tennis lần thứ hai, trình độ của Chủ tịch huyện Phạm cũng không thể nào cao được.
Hai cô gái đó cảm giác được thõa mãn một chút, với bộ dạng xinh đẹp như thế mà bạn trai vẫn là một kẻ quê mùa đấy thôi. Dù toàn thân Phạm Hồng Vũ là hàng hiệu, dù khí chất hiên ngang, dù sức sống căng tràn hiện lên uy nghiêm của một vị cán bộ lãnh đạo thực sự không có chút gì là một người quê mùa. Nhưng lúc này ở sân tennis, chỉ vừa bắt đầu học đánh tennis, nên trong mắt hai "cao thủ" thì hắn nhất định lẻ kẻ quê mùa rồi.
Điều này cũng là cho người đàn ông trung niên mỉm cười, cười một cách bình thản, bên trong che dấu ý khinh miệt, người ngoài nhìn vào khó có thể nhận ra được.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ cũng không thể nào cảm giác được.
Nhiều khi Chủ tịch huyện Phạm có thể phán đoán được suy nghĩ thật sự của người khác, không phải nhìn bằng hai mắt mà chính dùng tâm cảm nhận. Đây là cảm giác vô cùng kỳ diệu, là kỹ năng có một không hai.
Có thể trở thành "thần thám", không giống như một người bình thường.
Chủ tịch huyện Phạm và Lý đại cô nương không ai để ý đến, chỉ chuyên tâm hưởng thụ cảm giác của hai người. Phạm Hồng Vũ đánh bóng có tốt hay không cũng không quan trọng điều quan trọng là hai người cùng ở cùng nhau.
Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ không ai tỏ thái độ gì, kích thích hai cô gái xinh đẹp, hai mông uốn éo, lại cởi áo khoát ra, dù đã mặc áo ngực bó sát nhưng nó vần lù lù hiện ra, áo phông rộng thùng thình, nhảy lên là nó cũng nhảy lên theo.
Đúng lúc tên nhân viên tạp vụ trẻ tuổi đang đi đến không kịp chuẩn bị thiếu chút nữa đã chảy máu mũi rồi.
Nếu nói người đàn ông trung niên kia là người sát không ít thiếu nữ ngây thơ, thì hai cô gái xinh đôi kia là người trăm phần trăm "sát" nam ngây thơ. Đã bước vào thế kỷ hai mươi mốt mà nói, đây là tiêu chuẩn được thịnh hành nhất "phi công trẻ lái máy bay bà già".
Bỗng nhiên hai mắt như cảm nhận được luồng điện quét đi qua của người đàn ông có đôi mắt Sói ngồi trong góc.
Người đàn ông trẻ tuổi đep trai kia lập tức giật nảy mình, vội vàng chạy đi, chạy đi khá xa rồi nhưng tim vẫn đập loạn xạ, không dám đưa mắt nhìn xung quanh.
Anh ta cảm nhận được người đàn ông kia khá đáng sợ.
- Liêu Khả Chính, chơi bóng!
Hai cô gái xinh đẹp đồng loạt nũng kêu lên, âm thanh cũng khá giống nhau, cùng có chung điểm làm người nghe bị mê hoặc.
Liêu Khải Chính?
Vừa đánh bóng đi Phạm Hồng Vũ thoáng chút ngẩn ra.
Cái tên này nghe khá quen thuộc nhưng tạm thời không nhớ ông ta là ai, có thể khẳng định tên này hắn được nghe không phải trong thế giới này, chắc hẳn là ở thế giới kia, khá xa vời...
- Được.
Tên Liêu Khải Chính này gật đầu mỉm cười với người đàn ông trung niên kia, từ từ cởi áo khoát cầm vợt đánh đi ra giữa sân.
Bọn họ mới đến không được bao lâu, chỉ vừa khởi động cho nóng toàn thân thôi.
Liêu Khải Chính cùng hai cô gái kia đánh hai chọi một, kỹ thuật của ba người cao hơn Chủ tịch huyện Phạm nhiều, nói chung tương đương với Lý Thu Vũ. Hai cô gái này dường như có cảm nhận tâm linh nên phối hợp khá ăn ý, với kỹ thuật đánh kép này thật không ngờ diễn ra khá hay.
Lần lượt lại thu hút ánh mắt của mọi người.
Đương nhiên, Chủ tịch huyện Phạm không chỉ lên vì được mời không, mà còn đến Ủy ban Trung ương quốc gia chạy một vài dự án. Bình thường mà nói một huyện nhỏ đến các bộ và Ủy ban Trung ương để chạy dự án quả thật đó là một điều vô nghĩa. Thực sự thì các cán bộ và Ủy ban trung ương quốc gia cũng không nhìn hắn bằng con mắt ra gì, nhưng Chủ tịch huyện Phạm đã nói như vậy làm cho các đồng chí đều ôm hy vọng không nhỏ.
Phạm Hồng Vũ không phải là Chủ tịch huyện bình thường, nghe nói ở thủ đô quan hệ khá tốt.
Lý Thu Vũ bất chấp tất cả phải níu lấy hắn ta đến.
Nếu Phạm Hồng Vũ đến kinh sư mà không giành thời gian cho cô, đó tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Bỏ qua chuyện tình yêu nam nữ, Phạm Hồng Vũ tuyệt đối rất thích ở cùng Lý Thu Vũ, không cần làm gì chỉ cần nhìn là được, nhìn người đẹp cũng vui lắm rồi. Trên thế giới này, có thể nhìn vừa ý thì thật sự càng ngày càng ít.
Tuy nhiên là chuyện đánh tennis thì Chủ tịch huyện Phạm có chút lo lắng.
Không hiểu.
Thử nghĩ một cảnh sát ở thị trấn hẻo lánh, có được bao nhiêu cơ hội chơi tennis? Cho dù Phạm Hồng Vũ có muốn học, huyện Vũ Dương căn bản cũng không tìm thấy sân tennis.
- Không hiểu không sao cả, tôi sẽ dạy cho anh.
Lý Thu Vũ vểnh vểnh cái mũi nhỏ lên nói.
Hóa ra anh cũng có chuyện không hiểu đấy.
Tên này, hắn cái gì cũng biết, Lý Thu Vũ gần như quên hết mọi chuyện, người này chuyện gì cũng tinh thông cả.
Lý Thu Vũ là người theo mode mới, sân vận động tennis vừa mới khởi động ở kinh sư không được bao lâu, Lý Thu Vũ cũng tập luyện không ngừng. Đã tập luyện được hơn một năm tuy rằng chưa thật sự được tốt lắm nhưng đối với những tay nghiệp dư thì trình độ của cô không thấp.
Tất cả mọi người bắt đầu chơi, với sự thông minh, tay chân linh hoạt của Lý Thu Vũ thì tất nhiên cô không thể nào kém được.
Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ ở ngay sân bên cạnh người đàn ông trung niên và hai cô gái sinh đôi kia.
- Thật xinh đẹp!
Người đàn ông trung niên nói một câu tán thưởng từ đáy lòng.
Tù lúc Lý Thu Vũ tiến vào người đàn ông trung niên kia nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cũng không chút che dấu. Đương nhiên ánh mắt nhất định được tân trang, ít nhất so với người bình thường gã nhìn Lý Thu Vũ để thưởng thức vẻ đẹp không có ý đồ gì khác.
Ánh mắt người đàn ông trung niên so với diện mạo dáng người, trang phục cũng đồng dạng với tính cách.
Công bằng mà nói đấy là người đàn ông khá tinh mắt.
Kinh nghiệm lõi đời, có thể chắc chắn mọi thứ đều hoàn hảo ngay cả trang phục anh ta mặc.
Nam nhân như vậy rất được người khác hoan nghênh, dù trong bất cứ trường hợp nào cũng được hoan nghênh, với kinh nghiệm sống phong phú, trong tưởng tượng muốn tìm những thiếu nữ ngây thơ, có thể dễ đánh gục.
Chú ý của Phạm Hồng Vũ chưa đặt trên người của ông ta và cũng chưa dừng lại ở hai cô gái sinh đôi xinh đẹp, mà chú ý đến đôi mắt quỷ dị của một người đàn ông trung niên ngồi trong góc.
Bằng trực giác vốn có của người cảnh sát hình sự, khi đến cách cửa ba mét trong lòng Phạm Hồng Vũ bỗng trào lên cảm giác kính sợ. Ông ta giống như một con mãnh thú đang kiếm ăn thì bỗng có một con mãnh thú nữa xuất hiện.
Đó chính là cảm giác như vậy.
Hai ánh mắt chạm nhau, lập tức dời đi.
Rất lạnh, rất sắc bén.
Đây chính là đánh giá của Phạm Hồng Vũ về người đàn ông trung niên kia.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ cũng nhanh chóng thỏa mái.
Nhìn sơ qua có thể đoán được ánh mắt ông ta như ánh mắt của loài sói, anh ta chỉ có thể là vệ sĩ hoặc là người có thân phận tương tự.
Nơi kinh sư là nơi "ngọa hổ tàng long", những người giàu có đếm không xuể, bên người mang theo vệ sĩ, cũng thuộc loại bình thường.
Nhìn qua người đàn ông kia không giống như cán bộ lãnh đạo cao cấp, nếu khí chất của một cán bộ lãnh đạo cao cấp thì Phạm Hồng Vũ có nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được, vì hắn tiếp xúc với họ hàng ngày. Ông ta cũng không giống như các "đại ca" trong hội con ông cháu cha, vì người như thế Phạm Hồng Vũ tiếp xúc cũng không ít, vì dù là Lục Nguyệt, Chu Đại Toàn, Tương Tuyết Tùng cùng một loại hay Lý Xuân Vũ và Dương Thanh Sơn vậy. Những người như thế khí chất đều khác với người đàn ông trung niên này.
Đây là một thương nhân.
Làm thương nhân có thể có được cao thủ làm vệ sĩ, tất nhiên là có thế lực vô cùng lớn, hơn nữa cực kỳ cẩn thận.
Nói cẩn thận không phải vì nhiều tiền mà vì sợ người ta gây phiền toái. Trong giai đoạn này đa số những người giàu mới nổi, lai lịch của họ cũng không được "sạch sẽ"cho lắm, thân nhau nhưng hãm hại nhau lường, gạt nhau nhiều vô số kể.
Có nhiều kẻ thù đó cũng là chuyện rất bình thường.
Giống như Chủ tịch huyện Phạm, xuất thân cũng giàu có nhưng không cần mang theo vệ sĩ chạy khắp nơi.
Tiền của anh ta, lai lịch rõ ràng, với lại anh ta ít người biết.
Trong đầu Phạm Hồng Vũ liên tiếp suy nghĩ đến chuyện này, kỳ thật với bản năng của cảnh sát hình sự kỳ cựu, khi nhìn thấy một hình tượng gì khả nghi liền nhanh chóng phân tích nghiên cứu.
Hai mươi năm đã thành thói quen, không thể nào thay đổi được.
Thấy ánh mắt của người đàn ông trung niên có thể thấy được ông ta là vệ sĩ của hai chị em kia, không hẹn cả hai cùng "hừ" một tiếng đồng loạt nhìn Lý Thu Vũ.
Thật giống như hai con khổng tước đang múa lượn khoe nhan sắc bất chợt thấy phượng hoàng, điều này cũng tạo nên cảm giác ghen tỵ.
Làm gì có hâm mộ chứ!
Người đàn ông trung niên một chút cũng không thèm để ý đến sự đố kỵ của hai chị em này. Nữ nhân của ông ta chưa bao giờ để ý đến chuyện được những người đàn ông khác chú ý, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Tất cả ánh mắt nhìn Lý Thu Vũ ghen tỵ cũng tốt, hâm mộ cũng tốt, thưởng thức cũng tốt, ham muốn cũng tốt, cô mặc kệ như không nhìn thấy vậy. Trong mắt tiểu cô nương này chỉ có một mình Phạm Hồng Vũ mà thôi.
- Bắt đầu đi.
Lý đại cô nương bắt đầu cởi áo khoát ra, lộ ra chiếc áo trắng mỏng, nhung nhan của cô không thua kém bất kỳ tuyệt thế giai nhân nào, dáng người lả lướt kiêu sa hiện lên trong mắt mọi người.
Phạm Hồng Vũ cũng cởi áo khoát, cầm lấy vợt bóng bàn đã chuẩn bị xong tư thế.
Đây là lần thứ hai hắn đánh tennis, cả ngày hôm qua đã cùng Lý Thu Vũ luyện trong hai giờ. Vốn Phạm Hồng Vũ định gọi Phạm Hồng Thái đến chơi bóng cùng nhưng bị Lý Thu Vũ bác bỏ không chút do dự.
Cô muốn riêng mình ở cùng một chỗ với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ ở huyện Vân Hồ, cô ta thì ở thủ đô, để có được cơ hội thế này thật sự vô cùng khó khăn, và rất quý giá rồi, Lý Thu Vũ tuyệt đối không để người khác quấy rầy cho dù Phạm Hồng Thái cũng không được, dù bình thường cô và Phạm Hồng Thái thân thiết như chị em cũng không được.
Lúc này, Lý Thu Vũ thật sự khá ích kỷ.
Lý đại cô nương không cần bất cứ người nào đi cùng.
Và vẫn như trước, Phạm Hồng Vũ mỉm cười đồng ý.
Hắn ta biết không lay chuyển được ý muốn của Lý Thu Vũ, hơn nữa Phạm Hồng Vũ không muốn lừa gạt cảm giác của mình, trong thâm tâm của hắn kỳ thật cũng không muốn người thứ ba đến quấy rầy.
Thấy phía bên kia đánh, hai cô gái cười mỉa mai, trên mặt hiện lên nét châm chọc.
Xem Phạm Hồng Vũ như tên "con nít ranh".
Chỉ đánh tennis lần thứ hai, trình độ của Chủ tịch huyện Phạm cũng không thể nào cao được.
Hai cô gái đó cảm giác được thõa mãn một chút, với bộ dạng xinh đẹp như thế mà bạn trai vẫn là một kẻ quê mùa đấy thôi. Dù toàn thân Phạm Hồng Vũ là hàng hiệu, dù khí chất hiên ngang, dù sức sống căng tràn hiện lên uy nghiêm của một vị cán bộ lãnh đạo thực sự không có chút gì là một người quê mùa. Nhưng lúc này ở sân tennis, chỉ vừa bắt đầu học đánh tennis, nên trong mắt hai "cao thủ" thì hắn nhất định lẻ kẻ quê mùa rồi.
Điều này cũng là cho người đàn ông trung niên mỉm cười, cười một cách bình thản, bên trong che dấu ý khinh miệt, người ngoài nhìn vào khó có thể nhận ra được.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ cũng không thể nào cảm giác được.
Nhiều khi Chủ tịch huyện Phạm có thể phán đoán được suy nghĩ thật sự của người khác, không phải nhìn bằng hai mắt mà chính dùng tâm cảm nhận. Đây là cảm giác vô cùng kỳ diệu, là kỹ năng có một không hai.
Có thể trở thành "thần thám", không giống như một người bình thường.
Chủ tịch huyện Phạm và Lý đại cô nương không ai để ý đến, chỉ chuyên tâm hưởng thụ cảm giác của hai người. Phạm Hồng Vũ đánh bóng có tốt hay không cũng không quan trọng điều quan trọng là hai người cùng ở cùng nhau.
Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ không ai tỏ thái độ gì, kích thích hai cô gái xinh đẹp, hai mông uốn éo, lại cởi áo khoát ra, dù đã mặc áo ngực bó sát nhưng nó vần lù lù hiện ra, áo phông rộng thùng thình, nhảy lên là nó cũng nhảy lên theo.
Đúng lúc tên nhân viên tạp vụ trẻ tuổi đang đi đến không kịp chuẩn bị thiếu chút nữa đã chảy máu mũi rồi.
Nếu nói người đàn ông trung niên kia là người sát không ít thiếu nữ ngây thơ, thì hai cô gái xinh đôi kia là người trăm phần trăm "sát" nam ngây thơ. Đã bước vào thế kỷ hai mươi mốt mà nói, đây là tiêu chuẩn được thịnh hành nhất "phi công trẻ lái máy bay bà già".
Bỗng nhiên hai mắt như cảm nhận được luồng điện quét đi qua của người đàn ông có đôi mắt Sói ngồi trong góc.
Người đàn ông trẻ tuổi đep trai kia lập tức giật nảy mình, vội vàng chạy đi, chạy đi khá xa rồi nhưng tim vẫn đập loạn xạ, không dám đưa mắt nhìn xung quanh.
Anh ta cảm nhận được người đàn ông kia khá đáng sợ.
- Liêu Khả Chính, chơi bóng!
Hai cô gái xinh đẹp đồng loạt nũng kêu lên, âm thanh cũng khá giống nhau, cùng có chung điểm làm người nghe bị mê hoặc.
Liêu Khải Chính?
Vừa đánh bóng đi Phạm Hồng Vũ thoáng chút ngẩn ra.
Cái tên này nghe khá quen thuộc nhưng tạm thời không nhớ ông ta là ai, có thể khẳng định tên này hắn được nghe không phải trong thế giới này, chắc hẳn là ở thế giới kia, khá xa vời...
- Được.
Tên Liêu Khải Chính này gật đầu mỉm cười với người đàn ông trung niên kia, từ từ cởi áo khoát cầm vợt đánh đi ra giữa sân.
Bọn họ mới đến không được bao lâu, chỉ vừa khởi động cho nóng toàn thân thôi.
Liêu Khải Chính cùng hai cô gái kia đánh hai chọi một, kỹ thuật của ba người cao hơn Chủ tịch huyện Phạm nhiều, nói chung tương đương với Lý Thu Vũ. Hai cô gái này dường như có cảm nhận tâm linh nên phối hợp khá ăn ý, với kỹ thuật đánh kép này thật không ngờ diễn ra khá hay.
Lần lượt lại thu hút ánh mắt của mọi người.
/885
|