Lời nói của Vương Thiện đã trở nên lạnh như băng rồi, có thể thấy rằng Vương nhị ca đã vô cùng tức giận.
Phạm Hồng Vũ thầm gật đầu công nhận.
Đã sớm nghe nói rằng Vương Thiện là người có quy tắc, có nghĩa khí nhưng lại không hiểu đạo lý. Bây giờ xem ra quả đúng là như vậy. Nếu đổi lại người khác thì sẽ quan tâm nhất là việc Liêu Khải Chính phậm tội là có thật hay không, sau đó sẽ sẽ tìm cách đối phó.
Vương Thiện lại không như vậy.
Cho đến bây giờ thì Vương Thiện vẫn cho rằng Liêu Khải Chính là bạn của mình, nên vô cùng tức giận khi Lý Xuân Vũ tự tiện sử dụng người của quân đội đến bắt Liêu Khải Chính. Theo lô gic của Vương Thiện nếu thật sự gã ta mà khốn nạn thì có thể bắt. Nhưng trước khi hành động thì nên báo cho ta một tiếng để ta biết gã ta là kẻ khốn nạn, để ta hiểu các ngươi tại sao lại ra tay như thế chứ.
Rõ ràng biết giữa ta và Liêu Khải Chính không phải là mối quan hệ sơ sơ mà không có được một tiếng thông báo trước lại trực tiếp dùng người của quân đội đi bắt gã luôn, thì chính là không theo quy tắc, không coi Vương nhị ca ta ra cái gì cả.
Có lẽ trên mặt trận này, ta không có cách gì xử các người. Nhưng từ nay về sau, các người muốn làm bạn với Vương nhị ca ta nữa à, đừng có mà mơ nhé!
Phạm Hồng Vũ thở dài, nói: - Vương Nhị ca, Liêu Khải Chính không phải bạn của anh đâu. Không có kiểu bạn bè như thế được, gã ta muốn hãm hại người, không những muốn hãm hại Vương Nhị ca anh đâu, còn muốn hãm hại cả Lý Xuân Vũ, cả tôi, cả Lý Thu Vũ nữa. Loại người như thế này nếu mà cũng xứng đáng làm bạn của Vương Nhị ca, thì tôi không còn gì để nói nữa, tôi đi ngay đây.
Vương Thiện liếc nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói: - Phạm Hồng Vũ, câu nói này tôi có thể hiểu được. Thế cậu nói đi xem nào, Liêu Khải Chính hại người như thế nào, chỉ cần cậu nói nghe phải, Vương Thiện tôi không phải loại ngu nên có thể phân biệt được phải trái.
- Được.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, nhưng không vội nói ngay mà nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ. Vị cay nồng của rượu khẽ lan tỏa khắp đầu lưỡi rồi tụm lại một luồng lửa nóng chạy xuống cuống họng.
- Nói việc hãm hại Vương Nhị ca anh trước nhé. Thực ra cái này không cần phải tôi nói ra làm gì. Trong tư liệu đã nói rất rõ ràng rồi, tin rằng trong lòng Vương Nhị ca đều đã có dự liệu rồi. Cái công ty đó của Liêu Khải Chính, cái chính là ở bề ngoài của nó, nói toạc ra thì là một cái ngân hàng tư nhân ngầm. Dùng lãi xuất cao để thu hút tiền gửi, lấy khoản sau bù khoản trước, dùng trò tay không bắt giặc. Tất cả chúng ta đều biết sớm muộn gì trò chơi cũng sẽ phải dừng lại. Tính đơn giản thôi. Năm trăm triệu thì đã liên lụy đến bao nhiêu người rồi, ít nhất cũng là một hai chục nghìn người. Đợi đến lúc gã ta không thể chơi tiếp được nữa, những người này sẽ làm ầm lên thì sẽ thành một làn sóng mạnh đến cỡ nào? Vương Nhị ca, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, đến lúc đó thì anh rốt cuộc có ra mặt hay không? Ra mặt – tay còn rửa được sạch sẽ nữa không? Năm trăm triệu không phải con số nhỏ. Nếu như không ra mặt, chắc chắn gã sẽ quay lại cắn anh… Gã đã cắn anh rồi!
Phạm Hồng Vũ gõ gõ vào đống tài liệu trên bàn.
Tối hôm qua, người đầu tiên mà Liêu Khải Chính cắn là Cổ Hiểu Lượng, người thứ hai chính là Vương Thiện.
Trong cái mạng lưới quan hệ rộng khắp hang cùng ngõ hẻm của Liêu Khải Chính đó, không ít các vị lãnh đạo cấp cao, các lãnh đạo chủ chốt của hai tỉnh Giang Hoài, Giang Nam đó, đều có tên bên cạnh. Nhưng nhân vật cỡ bự nhất chính là hai nhân vật lão làng Cổ Hiểu Lượng và Vương Thiện.
Đây là hai cái phao cứu mạng mà Liêu Khải Chính đã chuẩn bị trước từ lâu.
Nếu thấy tình hình không ổn thì sẽ lôi ra, chứ cũng chẳng cần tính có hiệu quả hay không, cứ đánh cược một ván đã rồi sau hẵng tính tiếp.
Nếu không đánh cược thì cầm chắc cái chết!
Vương Thiện nét mặt lạnh như tiền không lên tiếng.
Ông ta không phải loại ngu, đương nhiên là có thể nhìn ra được cái dụng ý độc ác của Liêu Khải Chính. Thế nhưng Vương Thiện cho rằng, Liêu Khải Chính thật khốn nạn thì cũng không phải do Phạm Hồng Vũ và Lý Xuân Vũ đại diện để bắt gã được. Việc giải quyết tên khốn Liêu Khải Chính này phải do Vương Nhị ca ông làm mới được, ít nhất cũng cho ông ta chút được giận chứ, nếu không thì Phạm Hồng Vũ và Lý Xuân Vũ làm mất mặt ông ta rồi.
Cách suy nghĩ của Nhất ca hội anh tài cũng không giống người thường, nhưng cũng không hẳn là không có lý.
Có một số thói quen mà Vương Thiện phải giữ vững.
Giữ không vững thì bang hội đã loạn hết lên rồi.
- Buồn cười nhất là, tên Liêu Khải Chính này đúng là gan to bằng trời, đã trực tiếp ra đòn chính vào Thu Vũ rồi. Mẹ nó chứ, cái lão Ô quy này thế mà cũng dám nghĩ…
Nói đến đây, Phạm Hồng Vũ phóng tia lửa giận bừng bừng. Hôm qua, nếu không phải là Thượng Quan Thâm Tuyết nhanh chóng trấn áp tình hình, vào phía trong muộn mấy phút thôi thì không chừng Phạm Nhị ca đã không kìm được mà ra tay dạy cho Liêu Khải Chính một bài học rồi.
Dám ra tay cả với Phạm Nhị ca ta sao, rồi sau đó muốn có được cả Lý Thu Vũ nữa, Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ thấy một thằng nào mà không biết trời cao đất dày gì như thế này.
- Hả? cái này là ý gì?
Vương Thiện đột nhiên lộ vẻ sợ hãi.
Ông ta tuy rằng không giao du gì nhiều với nhà họ Lý, nhưng mà cũng biết được rằng Lý Thu Vũ là con gái cưng của Lý Thạch Viễn. Lý Thạch Viễn cưng chiều con gái còn hơn cả con trai rất nhiều. Bây giờ Phạm Hồng Vũ nói với ông ta chủ ý muốn hãm hại Lý Thu Vũ của Liêu Khải Chính thì ông ta cảm thấy có chút ngỡ ngàng rồi.
Phạm Hồng Vũ nhẫn nại kể hết đầu đuôi một cách đơn giản.
- Thật là đồ khốn nạn!
Vương Thiện cũng không nhịn được nữa, đập một cái xuống bàn, ly tách trên bàn cũng cộng hưởng leng keng theo.
- Tiểu Phạm, sao hôm qua cậu không giết hắn đi? Hả?
Lý Xuân Vũ cười lạnh nói: - Việc này, em rể tôi sẽ làm.
Liêu Khải Chính hiện giờ còn nằm trong tay của Thượng Quan Thâm Tuyết, cô ta không phải là một kẻ nhân từ nương tay, ra tay với Lý nhị thiếu gia còn chẳng đợi thương lượng nữa là. Liêu Khải Chính thì tính gì chứ?
- Tiểu Phạm, nếu như chuyện này là thật thì tôi không thể trách cậu được. Cậu nói rất đúng, cái loại khốn kiếp này không dễ chơi được, không xứng để làm bạn với Vương Nhị ca ta. Bà nó chứ, trước đây tôi đúng là có mắt mà không tròng, nhìn lầm người rồi!
Lý Xuân Vũ nói: - Vương Nhị ca, tôi biết rằng ông rất quý trọng bạn bè, bằng hữu. Nhưng cái loại khốn kiếp này căn bản là một tên giang hồ lừa đảo, ngay từ đầu đã không có ý tốt rồi…
Vương Thiện khoát tay nói: - Tiểu Lý tử, cậu đừng nói nữa mà thêm hoảng loạn. Cái loại chó má như nó mà tôi còn coi như bạn tốt…ôi!
Vương Nhị ca giận tím cả mặt.
Đường đường là Nhất ca phi phàm của bọn quyền quý chốn kinh thành, mà lại bị một tên giang hồ Liêu Khải Chính chơi cho như vậy thì Vương Nhị ca cũng đủ mất mặt quá rồi.
Lý Xuân Vũ liền nâng ly rượu lên, nói: - Nào nào! Vương Nhị ca, uống rượu, uống rượu đi, cả đời con người không thể lúc nào con mắt cũng tinh tường được, cũng có lúc nhìn không chuẩn chứ, may là tên này đã bị bắt lại rồi, không làm điều ác được nữa.
Vương Thiện nầng ly rượu lên, cụng ly với hai người họ, ngửa cổ uống cạn “ực” một tiếng, liên tục lắc đầu, nét mặt tối sầm.
- Đúng rồi, tiểu Phạm, cậu nghĩ thế nào? Phải đi điều tra về tên khốn này một phen chứ?
Vương Thiện sau một hồi suy nghĩ bỗng hỏi một câu có vẻ rất hiếu kỳ.
Ánh mắt của Lý Xuân Vũ cũng đảo tới dính chặt trên mặt Phạm Hồng Vũ. Câu này của Vương Thiện cũng là câu mà anh ta đang muốn hỏi. Tối hôm qua, khi được biết tin này anh ta cũng đã rất kinh ngạc, cảm thấy không thể tin được. Hai năm nay Liêu Khải Chính cũng là có tiếng trong giới con ông cháu cha chốn kinh thành này, ngay cả Vương Nhị ca, Cổ Nhị ca cũng xem y là bạn, cũng đóng một vai trò quan trọng.
Phạm Hồng Vũ sao lại muốn ra tay với y được nhỉ?
Mà lại còn có liên quan trực tiếp đến Thượng Quan Thâm Tuyết nữa chứ, không kèn không trống lặng lẽ mà làm xong việc.
Những nghi vấn thế này Phạm Hồng Vũ đã có dự tính từ lâu, liền mỉm cười nói: - Bởi vì cái lần tôi ở sân bóng đó đã phát hiện được tên khốn này có ý đồ xấu xa. Chủ ý ra tay đánh tôi thì không sao, tôi sẽ tiếp đãi, nhưng mà dám có ý định với Thu Vũ thì tuyệt đối không thể được. Tục ngữ có câu: Trước hạ thủ vi cường, sau hạ thủ tai ương. Chính là như thế đấy.
- Hì hì! Giác quan thứ 6 của cậu cũng linh hoạt thật đấy, Liêu Khải Chính sụp đổ bởi tay cậu cũng không uổng. Cái tên khốn già này còn cho rằng dưới gầm trời này riêng mình hắn thông minh kia đấy!
Vương Thiện ra dấu tay cái về phía Phạm Hồng Vũ.
Nếu Liêu Khải Chính đã chới không đẹp thì Vương Nhị ca cũng không coi gã là bạn nữa. Gã lại có ý muốn chơi Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ nên bị Phạm Hồng Vũ trở tay đập lại rồi đó là chuyện đương nhiên hợp với ý trời. Đổi lại là Vương Nhị ca chắc là cũng sẽ làm như vậy mà thôi.
Phạm Hồng Vũ cười cười, nâng ly lên mời Vương Thiện.
Không khí trong phòng ăn riêng trở nên thoải mái sôi nổi hẳn lên, uống được vài ly rượu, Vương Thiện dựng hai hàng lông mày lên nói: - Việc này, nói to cũng không phải, nói nhỏ cũng không phải. Nếu như mà toàn bộ vỡ ra rồi thì sẽ để lại một lỗ hổng lớn, thật là phiền hà…
Việc đã đến nước này, Vương Thiện cũng nên suy nghĩ đến giải quyết hậu quả sao cho ổn thỏa rồi.
Việc này, nếu rơi vào đầu người khác thì đúng là việc khủng rồi, chỉ sợ rằng khi vừa mới nghe được tin tức đã chạy loạn như kiến trên chảo lửa rồi. Rơi trúng vào đầu Vương Nhị ca, có thể “không to không nhỏ” mà ứng phó không thỏa đáng thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.
- Nghe ý của tên khốn đó đã, Cổ Hiểu Lượng bị liên lụy khá nhiều, cũng nên hỏi ông ta một câu.
Vương Thiện tự nói với chính mình.
Lý Xuân Vũ bất giác trao đổi ánh mắt với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ đã nghe nói từ lâu, quan hệ giữa Vương Thiện và Cổ Hiểu Lượng rất tốt, là anh em chiến hữu tốt, bây giờ xem ra thì lời đồn đó là thật, cái đầu tiên mà Vương Thiện nghĩ đến không phải là gột rửa sạch sẽ cho mình mà là hỏi thăm ông ta một tiếng.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói: - Vương Nhị ca, tôi có một chút ý kiến thế này…
- Nói đi.
Vương Thiện liếc mắt nhìn hắn.
Hiện giờ đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, Vương Thiện không còn có chút khinh thường nào nữa rồi. Tên tiểu tử này, đừng nhìn vào cái chuyện hắn ta không phải con nhà quyền quý, thủ đoạn khiến cho một tên đã có hơn nửa đời người lăn lộn chốn giang hồ, chơi bời tung hoành ngang dọc trong đám con ông cháu cha, trong một lúc sơ ý tự mãn đã bị hắn cho đo ván, vạn kiếp bất phục. Thảo nào mà lão già họ Lý coi trọng hắn như vậy, quả nhiên là có lý do.
- Vương Nhị ca, cái việc này tối hôm qua chúng tôi đã báo cáo lên chú Lý và cô Hùng rồi. Chú Lý vô cùng coi trọng việc này.
Phạm Hồng Vũ khéo léo nói.
Hai con mắt của Vương Thiện lim dim lại.
Ý của Phạm Hồng Vũ, ông ta đương nhiên hiểu, việc này liên quan đến một số tiền cực kỳ lớn, lấy tư cách cá nhân để giải quyết là không thể được nữa rồi. Nên Lý Thạch Viễn đã phải đích thân nhúng tay vào, cuối cùng có lẽ sẽ phải giải quyết theo quy trình chính quy. Còn về quy trình nên đi như thế nào, những người nào cần bảo vệ, những người nào cần vứt bỏ, ngay cả Lý Thạch Viễn cũng không thể nào chuyên quyền, vẫn phải thông qua bàn bạc thảo luận với các bậc tiền bối của hội những nhà quyền quý, để đi đến một thống nhất chung mới được.
Tromng lúc này, Vương Thiện đang bị tình nghi, vẫn không nên ra mặt thì hơn.
Hôm nay Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ hẹn ông ta ăn cơm là để nói rõ với ông ta mọi chuyện, điều này chứng tỏ rằng Vương Thiện ông ta là một đối tượng “cần phải bảo vệ”, Ít nhất thì với những nhười khác Vương Nhị ca không cần phải bận lòng nữa.
Vương Thiện khẽ gật nhẹ đầu.
Phạm Hồng Vũ thầm gật đầu công nhận.
Đã sớm nghe nói rằng Vương Thiện là người có quy tắc, có nghĩa khí nhưng lại không hiểu đạo lý. Bây giờ xem ra quả đúng là như vậy. Nếu đổi lại người khác thì sẽ quan tâm nhất là việc Liêu Khải Chính phậm tội là có thật hay không, sau đó sẽ sẽ tìm cách đối phó.
Vương Thiện lại không như vậy.
Cho đến bây giờ thì Vương Thiện vẫn cho rằng Liêu Khải Chính là bạn của mình, nên vô cùng tức giận khi Lý Xuân Vũ tự tiện sử dụng người của quân đội đến bắt Liêu Khải Chính. Theo lô gic của Vương Thiện nếu thật sự gã ta mà khốn nạn thì có thể bắt. Nhưng trước khi hành động thì nên báo cho ta một tiếng để ta biết gã ta là kẻ khốn nạn, để ta hiểu các ngươi tại sao lại ra tay như thế chứ.
Rõ ràng biết giữa ta và Liêu Khải Chính không phải là mối quan hệ sơ sơ mà không có được một tiếng thông báo trước lại trực tiếp dùng người của quân đội đi bắt gã luôn, thì chính là không theo quy tắc, không coi Vương nhị ca ta ra cái gì cả.
Có lẽ trên mặt trận này, ta không có cách gì xử các người. Nhưng từ nay về sau, các người muốn làm bạn với Vương nhị ca ta nữa à, đừng có mà mơ nhé!
Phạm Hồng Vũ thở dài, nói: - Vương Nhị ca, Liêu Khải Chính không phải bạn của anh đâu. Không có kiểu bạn bè như thế được, gã ta muốn hãm hại người, không những muốn hãm hại Vương Nhị ca anh đâu, còn muốn hãm hại cả Lý Xuân Vũ, cả tôi, cả Lý Thu Vũ nữa. Loại người như thế này nếu mà cũng xứng đáng làm bạn của Vương Nhị ca, thì tôi không còn gì để nói nữa, tôi đi ngay đây.
Vương Thiện liếc nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói: - Phạm Hồng Vũ, câu nói này tôi có thể hiểu được. Thế cậu nói đi xem nào, Liêu Khải Chính hại người như thế nào, chỉ cần cậu nói nghe phải, Vương Thiện tôi không phải loại ngu nên có thể phân biệt được phải trái.
- Được.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, nhưng không vội nói ngay mà nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ. Vị cay nồng của rượu khẽ lan tỏa khắp đầu lưỡi rồi tụm lại một luồng lửa nóng chạy xuống cuống họng.
- Nói việc hãm hại Vương Nhị ca anh trước nhé. Thực ra cái này không cần phải tôi nói ra làm gì. Trong tư liệu đã nói rất rõ ràng rồi, tin rằng trong lòng Vương Nhị ca đều đã có dự liệu rồi. Cái công ty đó của Liêu Khải Chính, cái chính là ở bề ngoài của nó, nói toạc ra thì là một cái ngân hàng tư nhân ngầm. Dùng lãi xuất cao để thu hút tiền gửi, lấy khoản sau bù khoản trước, dùng trò tay không bắt giặc. Tất cả chúng ta đều biết sớm muộn gì trò chơi cũng sẽ phải dừng lại. Tính đơn giản thôi. Năm trăm triệu thì đã liên lụy đến bao nhiêu người rồi, ít nhất cũng là một hai chục nghìn người. Đợi đến lúc gã ta không thể chơi tiếp được nữa, những người này sẽ làm ầm lên thì sẽ thành một làn sóng mạnh đến cỡ nào? Vương Nhị ca, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, đến lúc đó thì anh rốt cuộc có ra mặt hay không? Ra mặt – tay còn rửa được sạch sẽ nữa không? Năm trăm triệu không phải con số nhỏ. Nếu như không ra mặt, chắc chắn gã sẽ quay lại cắn anh… Gã đã cắn anh rồi!
Phạm Hồng Vũ gõ gõ vào đống tài liệu trên bàn.
Tối hôm qua, người đầu tiên mà Liêu Khải Chính cắn là Cổ Hiểu Lượng, người thứ hai chính là Vương Thiện.
Trong cái mạng lưới quan hệ rộng khắp hang cùng ngõ hẻm của Liêu Khải Chính đó, không ít các vị lãnh đạo cấp cao, các lãnh đạo chủ chốt của hai tỉnh Giang Hoài, Giang Nam đó, đều có tên bên cạnh. Nhưng nhân vật cỡ bự nhất chính là hai nhân vật lão làng Cổ Hiểu Lượng và Vương Thiện.
Đây là hai cái phao cứu mạng mà Liêu Khải Chính đã chuẩn bị trước từ lâu.
Nếu thấy tình hình không ổn thì sẽ lôi ra, chứ cũng chẳng cần tính có hiệu quả hay không, cứ đánh cược một ván đã rồi sau hẵng tính tiếp.
Nếu không đánh cược thì cầm chắc cái chết!
Vương Thiện nét mặt lạnh như tiền không lên tiếng.
Ông ta không phải loại ngu, đương nhiên là có thể nhìn ra được cái dụng ý độc ác của Liêu Khải Chính. Thế nhưng Vương Thiện cho rằng, Liêu Khải Chính thật khốn nạn thì cũng không phải do Phạm Hồng Vũ và Lý Xuân Vũ đại diện để bắt gã được. Việc giải quyết tên khốn Liêu Khải Chính này phải do Vương Nhị ca ông làm mới được, ít nhất cũng cho ông ta chút được giận chứ, nếu không thì Phạm Hồng Vũ và Lý Xuân Vũ làm mất mặt ông ta rồi.
Cách suy nghĩ của Nhất ca hội anh tài cũng không giống người thường, nhưng cũng không hẳn là không có lý.
Có một số thói quen mà Vương Thiện phải giữ vững.
Giữ không vững thì bang hội đã loạn hết lên rồi.
- Buồn cười nhất là, tên Liêu Khải Chính này đúng là gan to bằng trời, đã trực tiếp ra đòn chính vào Thu Vũ rồi. Mẹ nó chứ, cái lão Ô quy này thế mà cũng dám nghĩ…
Nói đến đây, Phạm Hồng Vũ phóng tia lửa giận bừng bừng. Hôm qua, nếu không phải là Thượng Quan Thâm Tuyết nhanh chóng trấn áp tình hình, vào phía trong muộn mấy phút thôi thì không chừng Phạm Nhị ca đã không kìm được mà ra tay dạy cho Liêu Khải Chính một bài học rồi.
Dám ra tay cả với Phạm Nhị ca ta sao, rồi sau đó muốn có được cả Lý Thu Vũ nữa, Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ thấy một thằng nào mà không biết trời cao đất dày gì như thế này.
- Hả? cái này là ý gì?
Vương Thiện đột nhiên lộ vẻ sợ hãi.
Ông ta tuy rằng không giao du gì nhiều với nhà họ Lý, nhưng mà cũng biết được rằng Lý Thu Vũ là con gái cưng của Lý Thạch Viễn. Lý Thạch Viễn cưng chiều con gái còn hơn cả con trai rất nhiều. Bây giờ Phạm Hồng Vũ nói với ông ta chủ ý muốn hãm hại Lý Thu Vũ của Liêu Khải Chính thì ông ta cảm thấy có chút ngỡ ngàng rồi.
Phạm Hồng Vũ nhẫn nại kể hết đầu đuôi một cách đơn giản.
- Thật là đồ khốn nạn!
Vương Thiện cũng không nhịn được nữa, đập một cái xuống bàn, ly tách trên bàn cũng cộng hưởng leng keng theo.
- Tiểu Phạm, sao hôm qua cậu không giết hắn đi? Hả?
Lý Xuân Vũ cười lạnh nói: - Việc này, em rể tôi sẽ làm.
Liêu Khải Chính hiện giờ còn nằm trong tay của Thượng Quan Thâm Tuyết, cô ta không phải là một kẻ nhân từ nương tay, ra tay với Lý nhị thiếu gia còn chẳng đợi thương lượng nữa là. Liêu Khải Chính thì tính gì chứ?
- Tiểu Phạm, nếu như chuyện này là thật thì tôi không thể trách cậu được. Cậu nói rất đúng, cái loại khốn kiếp này không dễ chơi được, không xứng để làm bạn với Vương Nhị ca ta. Bà nó chứ, trước đây tôi đúng là có mắt mà không tròng, nhìn lầm người rồi!
Lý Xuân Vũ nói: - Vương Nhị ca, tôi biết rằng ông rất quý trọng bạn bè, bằng hữu. Nhưng cái loại khốn kiếp này căn bản là một tên giang hồ lừa đảo, ngay từ đầu đã không có ý tốt rồi…
Vương Thiện khoát tay nói: - Tiểu Lý tử, cậu đừng nói nữa mà thêm hoảng loạn. Cái loại chó má như nó mà tôi còn coi như bạn tốt…ôi!
Vương Nhị ca giận tím cả mặt.
Đường đường là Nhất ca phi phàm của bọn quyền quý chốn kinh thành, mà lại bị một tên giang hồ Liêu Khải Chính chơi cho như vậy thì Vương Nhị ca cũng đủ mất mặt quá rồi.
Lý Xuân Vũ liền nâng ly rượu lên, nói: - Nào nào! Vương Nhị ca, uống rượu, uống rượu đi, cả đời con người không thể lúc nào con mắt cũng tinh tường được, cũng có lúc nhìn không chuẩn chứ, may là tên này đã bị bắt lại rồi, không làm điều ác được nữa.
Vương Thiện nầng ly rượu lên, cụng ly với hai người họ, ngửa cổ uống cạn “ực” một tiếng, liên tục lắc đầu, nét mặt tối sầm.
- Đúng rồi, tiểu Phạm, cậu nghĩ thế nào? Phải đi điều tra về tên khốn này một phen chứ?
Vương Thiện sau một hồi suy nghĩ bỗng hỏi một câu có vẻ rất hiếu kỳ.
Ánh mắt của Lý Xuân Vũ cũng đảo tới dính chặt trên mặt Phạm Hồng Vũ. Câu này của Vương Thiện cũng là câu mà anh ta đang muốn hỏi. Tối hôm qua, khi được biết tin này anh ta cũng đã rất kinh ngạc, cảm thấy không thể tin được. Hai năm nay Liêu Khải Chính cũng là có tiếng trong giới con ông cháu cha chốn kinh thành này, ngay cả Vương Nhị ca, Cổ Nhị ca cũng xem y là bạn, cũng đóng một vai trò quan trọng.
Phạm Hồng Vũ sao lại muốn ra tay với y được nhỉ?
Mà lại còn có liên quan trực tiếp đến Thượng Quan Thâm Tuyết nữa chứ, không kèn không trống lặng lẽ mà làm xong việc.
Những nghi vấn thế này Phạm Hồng Vũ đã có dự tính từ lâu, liền mỉm cười nói: - Bởi vì cái lần tôi ở sân bóng đó đã phát hiện được tên khốn này có ý đồ xấu xa. Chủ ý ra tay đánh tôi thì không sao, tôi sẽ tiếp đãi, nhưng mà dám có ý định với Thu Vũ thì tuyệt đối không thể được. Tục ngữ có câu: Trước hạ thủ vi cường, sau hạ thủ tai ương. Chính là như thế đấy.
- Hì hì! Giác quan thứ 6 của cậu cũng linh hoạt thật đấy, Liêu Khải Chính sụp đổ bởi tay cậu cũng không uổng. Cái tên khốn già này còn cho rằng dưới gầm trời này riêng mình hắn thông minh kia đấy!
Vương Thiện ra dấu tay cái về phía Phạm Hồng Vũ.
Nếu Liêu Khải Chính đã chới không đẹp thì Vương Nhị ca cũng không coi gã là bạn nữa. Gã lại có ý muốn chơi Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ nên bị Phạm Hồng Vũ trở tay đập lại rồi đó là chuyện đương nhiên hợp với ý trời. Đổi lại là Vương Nhị ca chắc là cũng sẽ làm như vậy mà thôi.
Phạm Hồng Vũ cười cười, nâng ly lên mời Vương Thiện.
Không khí trong phòng ăn riêng trở nên thoải mái sôi nổi hẳn lên, uống được vài ly rượu, Vương Thiện dựng hai hàng lông mày lên nói: - Việc này, nói to cũng không phải, nói nhỏ cũng không phải. Nếu như mà toàn bộ vỡ ra rồi thì sẽ để lại một lỗ hổng lớn, thật là phiền hà…
Việc đã đến nước này, Vương Thiện cũng nên suy nghĩ đến giải quyết hậu quả sao cho ổn thỏa rồi.
Việc này, nếu rơi vào đầu người khác thì đúng là việc khủng rồi, chỉ sợ rằng khi vừa mới nghe được tin tức đã chạy loạn như kiến trên chảo lửa rồi. Rơi trúng vào đầu Vương Nhị ca, có thể “không to không nhỏ” mà ứng phó không thỏa đáng thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.
- Nghe ý của tên khốn đó đã, Cổ Hiểu Lượng bị liên lụy khá nhiều, cũng nên hỏi ông ta một câu.
Vương Thiện tự nói với chính mình.
Lý Xuân Vũ bất giác trao đổi ánh mắt với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ đã nghe nói từ lâu, quan hệ giữa Vương Thiện và Cổ Hiểu Lượng rất tốt, là anh em chiến hữu tốt, bây giờ xem ra thì lời đồn đó là thật, cái đầu tiên mà Vương Thiện nghĩ đến không phải là gột rửa sạch sẽ cho mình mà là hỏi thăm ông ta một tiếng.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói: - Vương Nhị ca, tôi có một chút ý kiến thế này…
- Nói đi.
Vương Thiện liếc mắt nhìn hắn.
Hiện giờ đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, Vương Thiện không còn có chút khinh thường nào nữa rồi. Tên tiểu tử này, đừng nhìn vào cái chuyện hắn ta không phải con nhà quyền quý, thủ đoạn khiến cho một tên đã có hơn nửa đời người lăn lộn chốn giang hồ, chơi bời tung hoành ngang dọc trong đám con ông cháu cha, trong một lúc sơ ý tự mãn đã bị hắn cho đo ván, vạn kiếp bất phục. Thảo nào mà lão già họ Lý coi trọng hắn như vậy, quả nhiên là có lý do.
- Vương Nhị ca, cái việc này tối hôm qua chúng tôi đã báo cáo lên chú Lý và cô Hùng rồi. Chú Lý vô cùng coi trọng việc này.
Phạm Hồng Vũ khéo léo nói.
Hai con mắt của Vương Thiện lim dim lại.
Ý của Phạm Hồng Vũ, ông ta đương nhiên hiểu, việc này liên quan đến một số tiền cực kỳ lớn, lấy tư cách cá nhân để giải quyết là không thể được nữa rồi. Nên Lý Thạch Viễn đã phải đích thân nhúng tay vào, cuối cùng có lẽ sẽ phải giải quyết theo quy trình chính quy. Còn về quy trình nên đi như thế nào, những người nào cần bảo vệ, những người nào cần vứt bỏ, ngay cả Lý Thạch Viễn cũng không thể nào chuyên quyền, vẫn phải thông qua bàn bạc thảo luận với các bậc tiền bối của hội những nhà quyền quý, để đi đến một thống nhất chung mới được.
Tromng lúc này, Vương Thiện đang bị tình nghi, vẫn không nên ra mặt thì hơn.
Hôm nay Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ hẹn ông ta ăn cơm là để nói rõ với ông ta mọi chuyện, điều này chứng tỏ rằng Vương Thiện ông ta là một đối tượng “cần phải bảo vệ”, Ít nhất thì với những nhười khác Vương Nhị ca không cần phải bận lòng nữa.
Vương Thiện khẽ gật nhẹ đầu.
/885
|