Tiếp sau Du Thiên Nhạc lại giới thiệu Lâm Mai với các vị khách nam nữ kia, họ đều là quản lý Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc, trong đó có một người là người thủ đô, đoán chừng hai bên có mối quan hệ với nhau.
Vốn Giám đốc Diêu là người khá quan trọng nên Du Thiên Nhạc không nên dẫn theo nhiều đồng sự đến dùng cơm như vậy, điều này không nên chút nào, đâu thể nào cứ để cho Giám đốc Diêu đứng một bên xem các người chào hỏi nhau quá nhiều như thế?
Nhìn qua thì không thấy Giám đốc Diêu dường như không chút tức giận nào cả, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười tươi rói.
Lâm Mai càng thêm khâm phục trong lòng.
Du Thiên Nhạc cùng Giám đốc Diêu có mối quan hệ không giống bình thường.
May mắn gặp nhau ở cửa này, nếu đang ăn cơm mà gặp Giám đốc Diêu thì càng khó giải thích hơn, khi trên bàn rượu thì đầu óc không còn kiềm chế được, đồng ý bất cứ thứ gì không quan tâm đến hậu quả.
Nếu tên Du Thiên Nhạc này kinh doanh sản phẩm nào khác thì hai bên có thể thỏa hiệp lẫn nhau, đưa ra phương án hữu hiệu nhất, nhưng bên này vẫn là công ty về thực phẩm chứ, vẫn sản xuất ra cùng loại với Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân.
Chính vì thế, Lâm Mai thầm cảm ơn vì sự may mắn này.
Cuối cùng, mọi người đi sau kêu ầm ĩ cả lên, đoàn người vay quanh Giám đốc Diêu lúc này mới cùng Du Thiên Nhạc bước lên phía trước.
Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Học, Cố Dưỡng Hạo, Lô Đại Chính kiên nhân chờ ở một bên, không vào góp vui. Không quen với Giám đốc Diêu mà tùy tiện chạy vào góp vui, đây cũng không phải là ý kiến hay.
Cứ yên lặng mà theo dõi diễn biến.
Từ xa, Giám đốc Diêu đi chậm lại, nhìn qua phía các vị ở Thanh Sơn, sắc mặt vô cùng khiêm tốn, Phạm Hồng Vũ liền dẫn mọi người bước lên.
- Giám đốc Diêu, ông khỏe không? Tôi là Phạm Hồng Vũ, là Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn, ở địa khu Ngạn Hoa.
Phạm Hồng Vũ từ tốn tự giới thiệu.
Giám đốc Diêu có chút kinh ngạc.
Hắn chính là Phạm Hồng Vũ sao? Người mà trước đây không lâu Giám đốc Diêu đã nghe bạn mình nói qua, đã đề cập khá nhiều đến vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi ở tỉnh Thanh Sơn này, nên có chút cảm phục, không nghĩ hôm nay gặp mặt ở đây.
- Chào cậu, Chủ tịch huyện Phạm!
Giám đốc Diêu thẳng người nhìn Phạm Hồng Vũ đưa tay ra bắt, vô cùng nghiêm trang.
Phạm Hồng Vũ cao hơn ông ta nhiều, không giống Lâm Mai cui người nói chuyện với hắn, Giám đốc Diêu đành phải rướn người, bằng không hai mắt nhìn lên chỉ đụng cằm Phạm Hồng Vũ, đây cũng là thói quen rồi.
- Giám đốc Diêu, Chủ tịch huyện Phạm ở tỉnh Thanh Sơn trước kia làm trên tỉnh, chính là thư ký của Vưu Lợi Dân.
Lâm Mai liền uyển chuyển nói một câu như vậy.
Huyện Vân Hồ, ngay cả cô nàng Lâm Mai không xem ra gì huống chi Giám đốc Diêu, nhưng Vưu Lợi Dân thì khác, dù gì ông ta cũng là một Chủ tịch tỉnh, ít nhất cũng nể mặt vài phần, Lâm Mai cũng giống như Giám đốc Diêu, nhưng cô muốn giải thích một chút lý do cô gặp mặt bọn họ.
Dù sao nơi này cũng có một vị Thư ký cho Chủ tịch tỉnh, nếu như đó là điều tất yếu để người ta nể mặt.
Giám đốc Diêu liền vui ra mặt, không vội vã rút tay về mà nắm chặt tay của Phạm Hồng Vũ đến hơn hai giây.
Lâm Mai lại giới thiệu Phạm Hồng Học với Giám đốc Diêu, còn Cố Dưỡng Hạo và Lô Đại Chính thì không như thế. Hai cán bộ cơ sở nông thôn làm sao có được sự hân hạnh bắt tay cùng Giám đốc Diêu, một lãnh đạo cấp cao như thế! Sở dĩ ngoại lệ với Phạm Hồng Học không phải vì anh ta là anh của Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là người quan trọng gì mà chính là thân phận của Phạm Hồng Học.
Chính là Chủ tịch Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân, xem như hôm nay hai "đương sự" tự giới thiệu với Giám đốc Diêu vậy.
Phạm Hồng Học vẫn là một người khí phách, đối với Giám đốc Diêu vẫn rất đúng mực đúng lễ nghĩa, không chỉ đối mặt với Giám đốc Diêu mà dù có gặp được lãnh đạo Trung ương thì Phạm Hồng Học cũng có thái độ như vậy.
Dựa vào cách ăn cơm của mỗi người có thể đoán được tính cách của họ.
- Ha ha, Ngạn Hoa không hổ là cách mạng vùng giải phóng cũ, nhân tài xuất hiện lớp lớp, Chủ tịch Phạm và Chủ tịch huyện Phạm có thể nói là anh hùng xuất thiếu niên.
Giám đốc Diêu cười ha ha, cũng khá khí phách, nói tiếp:
- Nào, Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch Phạm, các cậu hãy tự giới thiệu một chút.....
Lại là giới thiệu với Du Thiên Nhạc.
Du Thiên Nhạc vẫn giữ phong độ như trước, mặt vẫn luôn tươi cười chào hai em em nhà họ Phạm, không có chút vênh váo nào cả.
Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân thật sự khá nổi tiếng trong nước, Du Thiên Nhạc cũng không biết rõ lắm về quy mô của công ty này, nhưng để có thể cung cấp trong phạm vi toàn quốc chứng tỏ quy mô của Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân không phải là nhỏ, nếu so sánh thì Công ty TNHH thực phẩm Viễn Viễn cũng không nổi tiếng bằng.
Du Thiên Nhạc trước mặt Phạm Hồng Học không vênh váo về khả năng của mình.
Du Thiên Nhạc tin tưởng chuyện này sẽ trở thành quá khứ, chờ CCTV ký hợp đồng, sau quảng cáo của Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân không được thực hiện nữa mà sẽ là quảng cáo của Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc, không quá hai năm thì sản phẩm này sẽ hoàn toàn thay thế sản phẩm của Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân.
Đấy chính là thời thế tạo anh hùng, ai nhanh tay hơn tạo được mối quan hệ thì chắc chắn sẽ thành công hơn.
- Du tổng, chào anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu nay mới được gặp.
Du Thiên Nhạc bắt tay cùng Phạm Hồng Vũ, hắn cười nói khá chân thành.
Câu nói này phát ra đúng theo nội tâm của Phạm Hồng Vũ, chứ không phải chào hỏi xã giao. Ở thế giới kia, tên tuổi của Du Thiên Nhạc cùng với công ty đồ uống của gã khá nổi tiếng, trong năm chín mươi công ty đồ uống của anh ta là nổi tiếng nhất theo lịch trình, nhưng vì theo thời gian có quảng cáo trên truyền hình xuất hiện, do được phát trên toàn thế giới, đạt tiếng vang sau hai năm.
Bởi vì Phạm Hồng Vũ "ra đòn chặn ngang" nên Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân ở trấn Phong Lâm thành phố Ngạn Hoa mới có tiếng vang, thế giới kia điều này không có, với hiệu ứng con bướm nổi, Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân có khá nhiều thuận lợi, đi đầu trong chương trình quảng cáo, cũng là doanh nghiệp đầu tiên có ý thức thực hiện quảng cáo để bán hàng. Du Thiên Nhạc bị đi trước mất hai năm mới bắt đầu hành động, dù có dự đoán được cũng không tránh khỏi đụng độ với Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân.
Du Thiên Nhạc cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm khách sáo quá, Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc là một công ty nhỏ ở Đông Hải, ở Đông Hải có mấy người biết đến chứ? Ra Linh Nam, chỉ sợ không ai biết thôi, ngưỡng mộ đại danh thật sự không dám.
Lời nói của Dương Thắng Lợi khá khiêm tốn, không có chút ngạo khí nào, hơn nữa khi nói đến "Đông Hải" lại vô cùng tự hào, Đông Hải là mở ra khỏi một tỉnh, kinh tế phát triển với tốc độ khá nhanh, nhanh hơn so với các tỉnh nội địa khác, cũng không cùng một tỉnh Thanh Sơn, người Đông Hải xem người đại lục là những người giàu có, còn người Đại lục bị họ xem như những người bần cùng nghèo đói lại không việc làm.
Kinh tế của một vị Chủ tịch của một huyện so với Đông Hải còn kém hơn vị thôn trưởng.
Huống chi Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc sản xuất ở Đông Hải xem như là một doanh nghiệp hàng đầu, nên Du Thiên Nhạc có ngạo mạn của tư bản.
Phạm Hồng Vũ cười cười, không nói thêm gì cả.
Giám đốc Diêu có thể dễ dàng tha thứ có Lâm Mai cùng chào hỏi những thủ hạ của Du Thiên Nhạc nhưng không có nghĩa ông ta dễ dàng để Phạm Hồng Vũ cùng Du Thiên Nhạc chào hỏi khách sáo lẫn nhau, lại để Giám đốc Diêu ông ta đứng một bên chứ! Giám đốc Diêu đối với Du Thiên Nhạc thì có thể nhưng với Phạm Hồng Vũ thì không. Hơn nữa tình hình lúc nãy không loại trừ khả năm Giám đốc Diêu không cố ý lâm vào.
Làm cho người của Thanh Sơn đến rồi nói sau.
Tuy rằng nói đài truyền hình trung ương giành giờ cao điểm cho ai chính Giám đốc Diêu quyết định, thật sự ông ta không cần để ý đến cách nhìn của đám người Phạm Hồng Vũ, nhưng dù sao bọn họ cũng đã ngăn chặn trước nên công việc sẽ tốt hơn
- Chủ tịch Phạm, các cậu lúc này đến thủ đô là vì chuyện tiếp tục hợp tác với CCTV chúng tôi sao?
Chờ Phạm Hồng Học và Du Thiên Nhạc chào hỏi sơ qua, Giám đốc Diêu mới mở miệng ra hỏi, vô cùng nghiêm túc, trên mặt nụ cười cũng khá chuyên nghiệp, nhìn không thấy sự chân thành và khiêm tốn.
Nói đến công viêc, người lãnh đạo tự nhiên sẽ thể hiện sự lãnh đạo.
Phạm Hồng Học mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng vậy. Giám đốc Diêu chúng tôi đến vì chuyện này, chúng ta đã hợp tác CCTV cùng nhau ba năm, thời gian....
Giám đốc Diêu đưa tay ngăn lại, cắt ngang lời nói của Phạm Hồng Học, lạnh nhạt nói:
- Chủ tịch Phạm, chuyện công việc khi nào đi làm bàn sau, các người tìm tiểu Lâm có thể truyền đạt ý, cô ấy sẽ truyền lại ý đó cho chúng tôi.
Hai hàng chân mày Phạm Hồng Học nhíu lại, đang định nói tiếp thì Giám đốc Diêu đã xoay người chuẩn bị tiến vào sảnh của khách sạn, không định nói dài dòng với anh ta.
Lâm Mai vội vàng đuổi theo, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ gọi:
- Giám đốc Diêu.
Ánh mắt cô trở nên điềm đạm đáng yêu.
Hoàn cảnh của cô thật sự có chút xấu hổ.
Dựa theo tình hình này mà nói cô không có khả năng cùng dùng cơm với Phạm Hồng Học, đúng thật phiền phức, có ý muốn mời Giám đốc Diêu uống chén rượu không mời được cũng không dám nói nhiều, chọc giận Giám đốc Diêu đó không phải là chuyện đùa.
Lâm Mai hạ quyết tâm nếu Giám đốc Diêu không mời cô dùng cơm thì sẽ đưa Giám đốc Diêu vào ghế sau đó cô cùng Chu Vân Đức lập tức xoay người về nhà, tuyệt không dừng lại khách sạn Hữu Nghị một giây nào cả.
Tuy rằng ba năm qua Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân về lễ nghi vô cùng chu đáo, hai bên quan hệ vô cùng hòa hợp, nhưng bảo vệ được chức vụ trong tay lúc này mới là điều quan trọng, đành hôm nay phải đắc tội với bọn người Phạm Hồng Học vậy.
Sắc mặt Giám đốc Diêu thoáng trầm xuống.
Lâm Mai nhất thời cúi đầu không nói gì.
Du Thiên Nhạc nhìn qua thấy được sự khổ sở của Lâm Mai, nói:
- Giám đốc Diêu, nếu đã gặp gỡ các đồng chí ở Thanh Sơn thì xem như có duyên.... Ông xem, có nên mời mọi người cùng dùng cơm chung, kết giao bạn hữu hay không?
Việc này đều vì thể diện của Lâm Mai, hai anh em Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Học thì ......không liên quan gì. Vì Lâm Mai là quản lý của Bộ phận liên lạc với doanh nghiệp, tương lại còn có nhiều chuyện cần đến Lâm Mai, hiện tại làm thế này cho Lâm Mai chẳng khác nào lấy than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi chứ, anh ta tin tưởng Lôi Minh nhất định sẽ nhớ rõ ân tình hôm nay, sau này làm việc với Lâm Mai sẽ dễ dàng hơn.
Dù sao chuyện nhỏ như vậy cũng không nên phiền Giám đốc Diêu một đại nhân vật tự mình ra tay.
- Được vậy cùng đi.
Thấy Du Thiên Nhạc nói vậy nên Giám đốc Diêu lập tức gật đầu.
Vị Du tổng này thật sự là nhân vật có tầm cỡ, nên Giám đốc Diêu mới dễ dàng đồng ý như thế.
Vốn Giám đốc Diêu là người khá quan trọng nên Du Thiên Nhạc không nên dẫn theo nhiều đồng sự đến dùng cơm như vậy, điều này không nên chút nào, đâu thể nào cứ để cho Giám đốc Diêu đứng một bên xem các người chào hỏi nhau quá nhiều như thế?
Nhìn qua thì không thấy Giám đốc Diêu dường như không chút tức giận nào cả, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười tươi rói.
Lâm Mai càng thêm khâm phục trong lòng.
Du Thiên Nhạc cùng Giám đốc Diêu có mối quan hệ không giống bình thường.
May mắn gặp nhau ở cửa này, nếu đang ăn cơm mà gặp Giám đốc Diêu thì càng khó giải thích hơn, khi trên bàn rượu thì đầu óc không còn kiềm chế được, đồng ý bất cứ thứ gì không quan tâm đến hậu quả.
Nếu tên Du Thiên Nhạc này kinh doanh sản phẩm nào khác thì hai bên có thể thỏa hiệp lẫn nhau, đưa ra phương án hữu hiệu nhất, nhưng bên này vẫn là công ty về thực phẩm chứ, vẫn sản xuất ra cùng loại với Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân.
Chính vì thế, Lâm Mai thầm cảm ơn vì sự may mắn này.
Cuối cùng, mọi người đi sau kêu ầm ĩ cả lên, đoàn người vay quanh Giám đốc Diêu lúc này mới cùng Du Thiên Nhạc bước lên phía trước.
Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Học, Cố Dưỡng Hạo, Lô Đại Chính kiên nhân chờ ở một bên, không vào góp vui. Không quen với Giám đốc Diêu mà tùy tiện chạy vào góp vui, đây cũng không phải là ý kiến hay.
Cứ yên lặng mà theo dõi diễn biến.
Từ xa, Giám đốc Diêu đi chậm lại, nhìn qua phía các vị ở Thanh Sơn, sắc mặt vô cùng khiêm tốn, Phạm Hồng Vũ liền dẫn mọi người bước lên.
- Giám đốc Diêu, ông khỏe không? Tôi là Phạm Hồng Vũ, là Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn, ở địa khu Ngạn Hoa.
Phạm Hồng Vũ từ tốn tự giới thiệu.
Giám đốc Diêu có chút kinh ngạc.
Hắn chính là Phạm Hồng Vũ sao? Người mà trước đây không lâu Giám đốc Diêu đã nghe bạn mình nói qua, đã đề cập khá nhiều đến vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi ở tỉnh Thanh Sơn này, nên có chút cảm phục, không nghĩ hôm nay gặp mặt ở đây.
- Chào cậu, Chủ tịch huyện Phạm!
Giám đốc Diêu thẳng người nhìn Phạm Hồng Vũ đưa tay ra bắt, vô cùng nghiêm trang.
Phạm Hồng Vũ cao hơn ông ta nhiều, không giống Lâm Mai cui người nói chuyện với hắn, Giám đốc Diêu đành phải rướn người, bằng không hai mắt nhìn lên chỉ đụng cằm Phạm Hồng Vũ, đây cũng là thói quen rồi.
- Giám đốc Diêu, Chủ tịch huyện Phạm ở tỉnh Thanh Sơn trước kia làm trên tỉnh, chính là thư ký của Vưu Lợi Dân.
Lâm Mai liền uyển chuyển nói một câu như vậy.
Huyện Vân Hồ, ngay cả cô nàng Lâm Mai không xem ra gì huống chi Giám đốc Diêu, nhưng Vưu Lợi Dân thì khác, dù gì ông ta cũng là một Chủ tịch tỉnh, ít nhất cũng nể mặt vài phần, Lâm Mai cũng giống như Giám đốc Diêu, nhưng cô muốn giải thích một chút lý do cô gặp mặt bọn họ.
Dù sao nơi này cũng có một vị Thư ký cho Chủ tịch tỉnh, nếu như đó là điều tất yếu để người ta nể mặt.
Giám đốc Diêu liền vui ra mặt, không vội vã rút tay về mà nắm chặt tay của Phạm Hồng Vũ đến hơn hai giây.
Lâm Mai lại giới thiệu Phạm Hồng Học với Giám đốc Diêu, còn Cố Dưỡng Hạo và Lô Đại Chính thì không như thế. Hai cán bộ cơ sở nông thôn làm sao có được sự hân hạnh bắt tay cùng Giám đốc Diêu, một lãnh đạo cấp cao như thế! Sở dĩ ngoại lệ với Phạm Hồng Học không phải vì anh ta là anh của Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là người quan trọng gì mà chính là thân phận của Phạm Hồng Học.
Chính là Chủ tịch Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân, xem như hôm nay hai "đương sự" tự giới thiệu với Giám đốc Diêu vậy.
Phạm Hồng Học vẫn là một người khí phách, đối với Giám đốc Diêu vẫn rất đúng mực đúng lễ nghĩa, không chỉ đối mặt với Giám đốc Diêu mà dù có gặp được lãnh đạo Trung ương thì Phạm Hồng Học cũng có thái độ như vậy.
Dựa vào cách ăn cơm của mỗi người có thể đoán được tính cách của họ.
- Ha ha, Ngạn Hoa không hổ là cách mạng vùng giải phóng cũ, nhân tài xuất hiện lớp lớp, Chủ tịch Phạm và Chủ tịch huyện Phạm có thể nói là anh hùng xuất thiếu niên.
Giám đốc Diêu cười ha ha, cũng khá khí phách, nói tiếp:
- Nào, Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch Phạm, các cậu hãy tự giới thiệu một chút.....
Lại là giới thiệu với Du Thiên Nhạc.
Du Thiên Nhạc vẫn giữ phong độ như trước, mặt vẫn luôn tươi cười chào hai em em nhà họ Phạm, không có chút vênh váo nào cả.
Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân thật sự khá nổi tiếng trong nước, Du Thiên Nhạc cũng không biết rõ lắm về quy mô của công ty này, nhưng để có thể cung cấp trong phạm vi toàn quốc chứng tỏ quy mô của Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân không phải là nhỏ, nếu so sánh thì Công ty TNHH thực phẩm Viễn Viễn cũng không nổi tiếng bằng.
Du Thiên Nhạc trước mặt Phạm Hồng Học không vênh váo về khả năng của mình.
Du Thiên Nhạc tin tưởng chuyện này sẽ trở thành quá khứ, chờ CCTV ký hợp đồng, sau quảng cáo của Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân không được thực hiện nữa mà sẽ là quảng cáo của Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc, không quá hai năm thì sản phẩm này sẽ hoàn toàn thay thế sản phẩm của Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân.
Đấy chính là thời thế tạo anh hùng, ai nhanh tay hơn tạo được mối quan hệ thì chắc chắn sẽ thành công hơn.
- Du tổng, chào anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu nay mới được gặp.
Du Thiên Nhạc bắt tay cùng Phạm Hồng Vũ, hắn cười nói khá chân thành.
Câu nói này phát ra đúng theo nội tâm của Phạm Hồng Vũ, chứ không phải chào hỏi xã giao. Ở thế giới kia, tên tuổi của Du Thiên Nhạc cùng với công ty đồ uống của gã khá nổi tiếng, trong năm chín mươi công ty đồ uống của anh ta là nổi tiếng nhất theo lịch trình, nhưng vì theo thời gian có quảng cáo trên truyền hình xuất hiện, do được phát trên toàn thế giới, đạt tiếng vang sau hai năm.
Bởi vì Phạm Hồng Vũ "ra đòn chặn ngang" nên Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân ở trấn Phong Lâm thành phố Ngạn Hoa mới có tiếng vang, thế giới kia điều này không có, với hiệu ứng con bướm nổi, Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân có khá nhiều thuận lợi, đi đầu trong chương trình quảng cáo, cũng là doanh nghiệp đầu tiên có ý thức thực hiện quảng cáo để bán hàng. Du Thiên Nhạc bị đi trước mất hai năm mới bắt đầu hành động, dù có dự đoán được cũng không tránh khỏi đụng độ với Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân.
Du Thiên Nhạc cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm khách sáo quá, Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc là một công ty nhỏ ở Đông Hải, ở Đông Hải có mấy người biết đến chứ? Ra Linh Nam, chỉ sợ không ai biết thôi, ngưỡng mộ đại danh thật sự không dám.
Lời nói của Dương Thắng Lợi khá khiêm tốn, không có chút ngạo khí nào, hơn nữa khi nói đến "Đông Hải" lại vô cùng tự hào, Đông Hải là mở ra khỏi một tỉnh, kinh tế phát triển với tốc độ khá nhanh, nhanh hơn so với các tỉnh nội địa khác, cũng không cùng một tỉnh Thanh Sơn, người Đông Hải xem người đại lục là những người giàu có, còn người Đại lục bị họ xem như những người bần cùng nghèo đói lại không việc làm.
Kinh tế của một vị Chủ tịch của một huyện so với Đông Hải còn kém hơn vị thôn trưởng.
Huống chi Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc sản xuất ở Đông Hải xem như là một doanh nghiệp hàng đầu, nên Du Thiên Nhạc có ngạo mạn của tư bản.
Phạm Hồng Vũ cười cười, không nói thêm gì cả.
Giám đốc Diêu có thể dễ dàng tha thứ có Lâm Mai cùng chào hỏi những thủ hạ của Du Thiên Nhạc nhưng không có nghĩa ông ta dễ dàng để Phạm Hồng Vũ cùng Du Thiên Nhạc chào hỏi khách sáo lẫn nhau, lại để Giám đốc Diêu ông ta đứng một bên chứ! Giám đốc Diêu đối với Du Thiên Nhạc thì có thể nhưng với Phạm Hồng Vũ thì không. Hơn nữa tình hình lúc nãy không loại trừ khả năm Giám đốc Diêu không cố ý lâm vào.
Làm cho người của Thanh Sơn đến rồi nói sau.
Tuy rằng nói đài truyền hình trung ương giành giờ cao điểm cho ai chính Giám đốc Diêu quyết định, thật sự ông ta không cần để ý đến cách nhìn của đám người Phạm Hồng Vũ, nhưng dù sao bọn họ cũng đã ngăn chặn trước nên công việc sẽ tốt hơn
- Chủ tịch Phạm, các cậu lúc này đến thủ đô là vì chuyện tiếp tục hợp tác với CCTV chúng tôi sao?
Chờ Phạm Hồng Học và Du Thiên Nhạc chào hỏi sơ qua, Giám đốc Diêu mới mở miệng ra hỏi, vô cùng nghiêm túc, trên mặt nụ cười cũng khá chuyên nghiệp, nhìn không thấy sự chân thành và khiêm tốn.
Nói đến công viêc, người lãnh đạo tự nhiên sẽ thể hiện sự lãnh đạo.
Phạm Hồng Học mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng vậy. Giám đốc Diêu chúng tôi đến vì chuyện này, chúng ta đã hợp tác CCTV cùng nhau ba năm, thời gian....
Giám đốc Diêu đưa tay ngăn lại, cắt ngang lời nói của Phạm Hồng Học, lạnh nhạt nói:
- Chủ tịch Phạm, chuyện công việc khi nào đi làm bàn sau, các người tìm tiểu Lâm có thể truyền đạt ý, cô ấy sẽ truyền lại ý đó cho chúng tôi.
Hai hàng chân mày Phạm Hồng Học nhíu lại, đang định nói tiếp thì Giám đốc Diêu đã xoay người chuẩn bị tiến vào sảnh của khách sạn, không định nói dài dòng với anh ta.
Lâm Mai vội vàng đuổi theo, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ gọi:
- Giám đốc Diêu.
Ánh mắt cô trở nên điềm đạm đáng yêu.
Hoàn cảnh của cô thật sự có chút xấu hổ.
Dựa theo tình hình này mà nói cô không có khả năng cùng dùng cơm với Phạm Hồng Học, đúng thật phiền phức, có ý muốn mời Giám đốc Diêu uống chén rượu không mời được cũng không dám nói nhiều, chọc giận Giám đốc Diêu đó không phải là chuyện đùa.
Lâm Mai hạ quyết tâm nếu Giám đốc Diêu không mời cô dùng cơm thì sẽ đưa Giám đốc Diêu vào ghế sau đó cô cùng Chu Vân Đức lập tức xoay người về nhà, tuyệt không dừng lại khách sạn Hữu Nghị một giây nào cả.
Tuy rằng ba năm qua Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân về lễ nghi vô cùng chu đáo, hai bên quan hệ vô cùng hòa hợp, nhưng bảo vệ được chức vụ trong tay lúc này mới là điều quan trọng, đành hôm nay phải đắc tội với bọn người Phạm Hồng Học vậy.
Sắc mặt Giám đốc Diêu thoáng trầm xuống.
Lâm Mai nhất thời cúi đầu không nói gì.
Du Thiên Nhạc nhìn qua thấy được sự khổ sở của Lâm Mai, nói:
- Giám đốc Diêu, nếu đã gặp gỡ các đồng chí ở Thanh Sơn thì xem như có duyên.... Ông xem, có nên mời mọi người cùng dùng cơm chung, kết giao bạn hữu hay không?
Việc này đều vì thể diện của Lâm Mai, hai anh em Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Học thì ......không liên quan gì. Vì Lâm Mai là quản lý của Bộ phận liên lạc với doanh nghiệp, tương lại còn có nhiều chuyện cần đến Lâm Mai, hiện tại làm thế này cho Lâm Mai chẳng khác nào lấy than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi chứ, anh ta tin tưởng Lôi Minh nhất định sẽ nhớ rõ ân tình hôm nay, sau này làm việc với Lâm Mai sẽ dễ dàng hơn.
Dù sao chuyện nhỏ như vậy cũng không nên phiền Giám đốc Diêu một đại nhân vật tự mình ra tay.
- Được vậy cùng đi.
Thấy Du Thiên Nhạc nói vậy nên Giám đốc Diêu lập tức gật đầu.
Vị Du tổng này thật sự là nhân vật có tầm cỡ, nên Giám đốc Diêu mới dễ dàng đồng ý như thế.
/885
|