Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 819: Tọa sơn quan hổ đấu

/885


- Chủ tịch huyện, chuyện này hơi lạ…

Lục Cửu tự châm cho mình điếu thuốc, rít một hơi, hai hàng lông mày nhíu lại, nói.

Vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

Phạm Hồng Vũ hút thuốc, miệng cũng hùa theo một câu: - Đúng vậy, hơi kỳ lạ!

Không hề nghi ngờ, Lục Cửu muốn biểu đạt với hắn sự “vô tội” của mình, nhưng ruốt cuộc có thể tin được hay không, Phạm Hồng Vũ chưa dám khẳng định. Phạm Hồng Vũ tự biết mình không có cái bản lĩnh vừa nhìn đã có thể đoán được trong lòng người khác nghĩ gì.

Lục Cửu cũng biết, chỉ “thổ lộ” một câu không mặn không nhạt như vậy, không thể nào gạt bỏ được nghi ngờ của Phạm Hồng Vũ. Những kẻ lọc lõi trong chốn quan trường, sớm không biết thế nào là thẳn thắn, thế nào là thành thật với nhau rồi. Không được cột lại với nhau bằng lợi ích thì ai mà không thể giở trò chứ?

Nhưng Lục Cửu lại muốn Phạm Hồng Vũ tin gã “vô tội”, nếu không, có lẽ không cần đợi đến lúc Cừu Hạo Minh phản kích, Phạm Hồng Vũ đã nổi bão trước rồi. Lục Cửu có thể thăng lên chức Phó chủ tịch thành phố hay không, cố nhiên có chút liên quan đến tiền đồ của Phạm Hồng Vũ, tuy nhiên cũng không phải là hoàn toàn không có cách hóa giải. Sau lưng Phạm Hồng Vũ có Vưu Lợi Dân, nếu như hắn quyết định không rời khỏi Vân Hồ, quyết không để người khác cướp mất công, thế thì, điều Lục Cửu đi là biện pháp tốt nhất.

Chẳng hạn Cừu Hạo Minh lên chức Phó chủ tịch thành phố, điều Lục Cửu đến huyện Mặc Bình làm Bí thư huyện ủy, Phạm Hồng Vũ nhậm chức Bí thư huyện ủy Vân Hồ, như vậy rất thích hợp. Chuyển một vòng như vậy, cứ để Lục Cửu đi đến huyện nào đó làm một Bí thư huyện ủy là được rồi.

Một Chủ tịch huyện bình thường thì sẽ không có khả năng làm như vậy, nhưng Phạm Hồng Vũ thì có thể làm được.

Trong thời khắc mấu chốt, Lục Cửu phải ổn định được Phạm Hồng Vũ, cho dù không thể là đồng minh thì ít nhất cũng không thể chọc giận “nhị ca” này.

- Lúc nãy, Bí thư Đàm có gọi điện cho tôi, hỏi đồng chí Lã Đình ở Vân Hồ chúng ta như thế nào. Bí thư Đàm nói chúng ta nhất định phải sắp xếp cho ổn thỏa gia đình liệt sĩ, để các đồng chí bộ đội chính mắt nhìn thấy cuộc sống của người nhà liệt sĩ rất được chính quyền địa phương bảo vệ, để các đồng chí bộ đội có thể yên tâm công tác.

Lục Cửu rất tùy tiện nói.

Ý kiến của Bí thư Đàm vô cùng rõ ràng. Không cho phép chuyện này lại nháo lên. Cho dù trước kia Cừu Lập Hành có đốn mạt cỡ nào, y cũng đã bị định tội, cũng đã phải trả giá rồi. Có chuyện gi, chúng ta tự giải quyết, để bộ đội dính vào làm sao được?

Nói cách khác, chuyện người bên bộ đội đến, Lục Cửu đã âm thầm chuẩn bị, muốn một cú gạt được Cừu Hạo Minh. Giờ thì “kế hoạch” này đã không dùng được nữa rồi.

Đàm Khải Hoa không đồng ý làm như vậy.

Không có sự ủng hộ của Đàm Khải Hoa, dù Lục Cửu có cố chấp, muốn tiêu diệt Cừu Hạo Minh, thì e là chiếc mũ chuồn chuồn Phó chủ tịch thành phố không những không đội lên đầu gã, mà ngược lại còn bị giáng xuống không chừng.

Lời của Bí thư thành ủy, anh không nghe mà còn muốn thăng quan sao?

Phạm Hồng Vũ nghĩ nghĩ, hỏi: - Bí thư, Bí thư Đàm đã gặp người của bộ đội rồi à?

- Đã gặp rồi, buổi trưa có mời thượng tá Mã mấy người cùng đi ăn cơm. À, vị bên bộ đội đến là thượng tá, tên Mã Hàn. Mã Hàn nói rất rõ ràng, có người viết thư cho bên bộ đội, báo cáo việc Lã Đình gặp phải. Lá thư này vừa khéo bị Quân đoàn trưởng Long của quân đoàn đọc được. Quân đoàn trưởng Long rất tức giận, lập tức phái Mã Hàn đích thân dẫn đội đến thành phố tìm hiểu tình hình. Cho nên, bọn họ nhất định phải gặp được Lã Đình.

- Có người viết thư cho bên bộ đội? Ai viết? Tôi vừa hỏi Lã Đình rồi, cô ấy không hề viết. Chuyện cũng đã xử lý xong, cô ấy còn viết thư cho phía bộ đội làm gì?

Phạm Hồng Vũ nhướn mày.

- Cái này cũng không rõ nữa, Mã Hàn cũng không nói là ai viết. Rồi sao lại chạy đến tay Đoàn trưởng Long. Tôi cũng tin là bức thư này không phải là Lã Đình viết, thứ nhất là vì việc này đã được xử lý xong. Còn một điểm nữa, trước kia cô ấy đã viết hai bức thư, Đoàn trưởng Long đều không đọc được, duy chỉ có bức này, Đoàn trưởng Long lại đọc được, sao lại trùng hợp vậy chứ?

Sắc mặt Lục Cửu càng thêm ngưng trọng.

Người Phạm Hồng Vũ hơi dựa ra sau. Ánh mắt vô tình hay cố ý lướt quá khuôn mặt Lục Cửu. Từ thân thái và ngôn từ của Lục Cửu tổng hợp và phân tích, dường như gã thực sự là người “vô tội”. Nếu giả thiết này đúng, vậy ai đã viết thư gửi cho bộ đội? Mục đích như thế nào?

Đầu óc của Phạm Hồng Vũ xoay chuyển, Chủ tịch huyện bất giác lại trở thành “Thần thám Phạm”.

Quả là có điểm đáng ngờ.

Nếu không phải Lục Cửu, vì sao những người khác phải làm vậy, muốn có được cái lợi gì?

- Có lẽ, căn bản không phải là người Vân Hồ.

Một điếu thuốc khó khăn mới hút xong, Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.

Lục Cửu lập tức gật đầu, nói: - Đúng, tôi cũng nghĩ vậy. Chuyện này có khả năng lớn nhất là do cán bộ Sở Bình làm.

Đầu óc Lục Cửu không hề ngu ngốc, rất linh hoạt.

Phạm Hồng Vũ cười cười, nói: - Nếu quả thực như vậy, khẩu vị của tên này quả thật không nhỏ, gan cũng đủ lớn lắm!

- Ai nói không phải chứ?

Lục Cửu vô cùng đồng cảm, oán hận nói.

Tính cách của Cừu Hạo Minh vô cùng bá đạo, ở huyện Mặc Bình là bậc đế vương nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ đề bạt bồi dưỡng thân tín, nhưng cán bộ bị ông ta chèn ép cũng không ít. Huyện Sở Bình rốt cuộc có bao nhiêu người oán hận Cừu Hạo Minh, chỉ e bản thân Cừu Hạo Minh cũng không rõ lắm.

Chỉ là cán bộ Mặc Bình chọn lúc này để khó dễ, thời cơ thực sự là nắm rất chắc. Đầu tiên là giảm mức độ tình nghi của bản thân đi rất nhiều, tất cả mọi người đều nghe ngờ Lục Cửu. Lúc này, kẻ có lý do đối phó với Cừu Hạo Minh chỉ có thể là Bí thư Lục Cửu. Hơn nữa Lã Đình hiện nay không phải làm việc ở Vân Hồ rồi sao, càng dễ khiến người ta liên tưởng đến Lục Cửu.

Tiếp theo, mặc dù Lục Cửu có làm chuyện này hay không, chuyện này xảy ra rồi, Lục Cửu sẽ không dễ gì rút ra được, chỉ có thể “đâm lao phải theo lao”, lợi dụng cơ hội này, hung hăng nhắm vào Cừu Hạo Minh. Cho đến lúc này, chẳng những Cừu Hạo Minh bị xử lý, bản thân “báo được thù lớn”, lại không cần phải trải qua chút phiêu lưu nào, đây chính là biện pháp tốt nhất cử lưỡng thiện.

Trong thời khắc mấu chốt này, Cừu Hạo Minh đứng nơi đầu sóng ngọn gió, vô cùng đáng chú ý, bất kỳ ngọn gió thổi lay ngọn cỏ nào cũng có thể lan đến chỗ y. Nếu như chọn thời điểm khác làm khó dễ, không có Lục Cửu này làm tấm bia, toàn lực đi điều tra chân tướng sự việc này, không làm tốt không những không tố cáo được Cừu Hạo Minh, mà còn khiến bản thâm mình xui xẻo trước.

Một lúc quét được hai Bí thư huyện ủy đi, chả trách Phạm Hồng Vũ “khen ngợi” kẻ đó khẩu vị không nhỏ, gan đủ lớn.

Cờ đi nước hiểm, cũng là một thủ đoạn tốt!

Đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán, rốt cuộc có phải cán bộ Mặc Bình đứng sau phá rối hay không, không ai có thể khẳng định trăm phần trăm. Có thể là Lục Cửu không? Từ đầu đến cuối gã là “đáng nghi” nhất. Bởi vì nếu việc này thành công, gã chính là người có lợi nhất.

- Bí thư, nếu người của bên bộ đội đã đến, Bí thư Đàm và Tư lệnh Tiền cũng đã bày tỏ thái độ, vậy thì cứ để họ đến đi. Lã Đình hiện này cuộc sống thế nào, cứ để họ tận mắt chứng kiến.

- Ờ, xem ra chỉ có thể tạm thời như vậy!

Lục Cửu gật đầu, vẻ mặt rất là buồn bực. Bất quá trong đầu lại âm thầm thở phào một cái. Cho dù thế nào, Phạm Hồng Vũ dường như đã tin gã “trong sạch”, như vậy coi như cũng trừ được tai họa ngầm. Trong lúc này, Lục Cửu thực sự không muốn “tác chiến hai mặt”, vừa chống Cừu Hạo Minh, vừa phòng Phạm Hồng Vũ.

Không đủ sức, cũng không có thực lực này!

- Hay là…

Lục Cửu định nói nhưng lại thôi.

Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười nhìn gã, chờ đoạn sau.

Lục Cửu rất ít khi biểu lộ thần thái đó trước mặt hắn. Tính cách Lục Cửu, kỳ thực cũng rất ngang tàng. Chỉ là đụng phải Phạm Hồng Vũ còn ngang tàng hơn, hơn nữa đang là thời cơ mẫn cảm, nên mới thành ra như vậy.

- Chủ tịch huyện, tôi thấy hơi cực cho anh một chút, đi thành phố một chuyến, gặp mặt Thượng tá Mã trước, sắp xếp cho lộ trình ngày mai. Dù sao cũng là nhân viên bên cạnh Quân đoàn trưởng, nếu là chậm trễ quá cũng không hay lắm!

Lúc này, Lục Cửu hạ quyết tâm, nói.

Trong lúc này, Bí thư Lục chắc chắn không tiện nói nói cười cười trước mặt người của bên bộ đội. Hiểu hiện tích cực quá, chẳng phải càng “đáng nghi” sao?

Phạm Hồng Vũ không hề do dự, lập tức đồng ý: - Được rồi, vậy để tôi đi thành phố một chuyến. Các đồng chí bộ đội vất vả đến Vân Hồ chúng ta,chúng ta nên tiếp đãi cho tốt.

Sắc mặt Lục Cửu lộ vẻ vui mừng, liên tục nói: - Đúng, đúng, vất vả cho Chủ tịch huyện rồi, vất vả cho Chủ tịch huyện rồi…

Ý tại ngôn ngoại, ai nấy đều hiểu rõ.

Lục Cửu đề nghị Phạm Hồng Vũ lên thành phố gặp mặt người bên bộ đội trước, kỳ thực không liên quan lắm đến công tác tiếp đãi, chỉ sắp xếp mấy chuyện tiếp đãi, cần gì Chủ tịch huyện phải đích thân xuất mã? Lục Cửu thực tế muốn nói với Phạm Hồng Vũ—Đồng chí Tiểu Phạm, nếu thật sự anh tin tôi vô tội, thì anh phải tỏ thái độ!

Anh lên thành phố, cung mấy đồng chí bộ đội nói vài câu, coi như xác định thái độ.

Thái độ của Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, trực tiếp quyết định đồng ý với cách xử lý của Lục Cửu đối với chuyện này. Nếu Phạm Hồng Vũ kiên quyết “nghi ngờ” gã, Lục Cửu nhất định sẽ chuẩn bị tâm lý để hai mặt tác chiến.

Hiện tại, Phạm Hồng Vũ không muốn “bức bách” Lục Cửu quá. Để Lục Cửu toàn lực đối phó với Cừu Hạo Minh, hắn buông tay, Chủ tịch huyện Phạm hắn tọa sơn xem hổ đấu, đấy là thượng sách.

Lên thành phố lộ mặt thì lộ mặt.

Phạm Hồng Vũ làm khuôn mặt cho Lục Cửu, ngay trong văn phòng của Lục Cửu gọi điện thoại cho Tư lệnh Tiền quân phân khu Tề Hà, cười nói vài câu, sau khi nói rõ ý định của mình, Tư lệnh Tiền lập tức bày tỏ sự hoan nghênh.

Lục Cửu nhẹ nhàng thở phào.

Hai người lại nói chuyện thêm vài câu, Phạm Hồng Vũ vừa rời khỏi tòa lầu huyện ủy, bước vào tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện, đem theo Chủ nhiệm chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Trần Hà và Phó chủ nhiệm Lôi Minh, lái xe chạy thẳng lên thành phố.

Chuyện này, phải đưa Trần Hà theo bên mình, đi suốt hành trình.

Quan hệ của Trần Hà và Lục Cửu, trong lòng Phạm Hồng Vũ hiểu rõ. Nếu không muốn khiến cho Lục Cửu hiểu lầm thì chuyện đưa Trần Hà theo là việc cần thiết. Bên ngoài, Trần Hà là Chủ nhiệm chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, mấy công tác tiếp đãi chào đón này, đều do cô ta cai quản.

Trần Hà trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng không hỏi thẳng, chỉ cùng Lã Đình nói chuyện phiếm trên xe, rồi lại thở dài, cảm thán cho số mệnh của Lã Đình,

- Chị vốn là người Vân Hồ, giờ lại được điều đến Vân Hồ dạy học, cuối cùng cũng thoát khỏi biển khổ…

Trần Hà cảm thán nói, có vẻ rất cảm thông.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, không ý kiến.

Hơn một tiếng sau, xe đến thành phố Tề Hà, rất nhanh, khách sạn Trường Thành trực thuộc quân phân khu đã xuất hiện phía xa xa.

/885

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status