Tôi đứng trước gương, phát hiện chiếc lễ phục nhỏ màu xanh ngọc này trên người thật sự không tôn lên làn da của tôi, nhưng màu này là do tôi chọn, chiếc váy màu đỏ mẹ vốn chọn giúp tôi đã bị tôi trả về, lúc này bà đứng ở sau tôi, cũng nhìn tôi trong gương.
“Cô Triệu,” nhân viên cửa hàng cầm chiếc váy bị tôi trả về trong tay, “Cá nhân tôi cảm thấy con gái cô cứ mặc cái này dường như ——”
Mẹ tôi đưa tay vỗ vai người nhân viên, ngắt lời cô ta, sau đó bà cười cười, nói với tôi: “Lấy cái này đi, tự con chọn, chỉ cần con thích là được…”
Tôi nhìn mẹ từ trong gương, trên mặt bà luôn lộ ra nụ cười tự tin, giống như bất cứ chuyện gì cũng không có cách đánh bại bà. Tôi bỗng nhiên rất căm ghét, căm ghét lễ phục trên người tôi, căm ghét mẹ bất cứ lúc nào cũng có dáng vẻ nắm chắc phần thắng, càng căm ghét việc bà dẫn tôi đi gặp người đàn ông kia!
Vì thế giây tiếp theo, tôi chạy vào phòng thay quần áo, đóng cửa lại rồi la lớn: “Con không đi!”
Năm đó tôi mười một tuổi, đã là một đứa trẻ không lớn cũng không nhỏ. Tôi thích đến vườn bách thú cùng bạn học xem đười ươi, mà tôi sợ nhất chính là, mẹ tôi sắp sửa kết hôn với người đàn ông mà tôi không biết…
Đương nhiên cuối cùng, chuyện tôi sợ hãi đã không xảy ra.
Tôi mở to mắt, phát hiện mình đang ngồi ở ghế phó lái, trên người choàng áo khoác kiểu nam, ghế sau vẫn là Lộ Tử An đang ngáy khò khò, mà trên ghế lái bên cạnh tôi lại không có một bóng người. Tôi xoa mắt và huyệt thái dương, cách cửa kính bắt đầu tìm anh Hai.
Tôi không nhìn thấy anh, vì thế cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe. Tôi đi vào siêu thị của trạm xăng dầu, trông thấy anh đang mua cà phê, tôi liền đi qua.
“Dậy rồi?” Anh nhìn thấy tôi, chỉ cười thản nhiên.
“Vâng.” Tôi đi sau anh, bất ngờ ngửi được mùi vị thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, “Anh hút thuốc?”
Anh nhận lấy cà phê từ trong tay nhân viên phục vụ, không trả lời tôi mà đi thẳng đến quầy thu ngân trả tiền.
Tôi đi phía sau anh, ra khỏi cửa tự động của siêu thị, anh đứng dưới mái hiên uống cà phê.
“Anh không thể hút thuốc sao?” Anh chợt liếc mắt nhìn tôi, hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không phải, chỉ là hơi bất ngờ.”
“Vì sao?”
“Anh không giống như người biết hút thuốc.”
Anh nghe tôi nói vậy, không khỏi quay đầu nhìn tôi: “Vậy anh là loại người thế nào?”
Tôi nghĩ có thể anh không hiểu ý tôi, liền đút tay vào túi, ngồi trên bậc thang cạnh anh, nói: “Em cảm thấy anh không phải là loại người sẽ buông thả bản thân mà hình thành thói quen xấu, anh rất tự hạn chế.”
Anh vẫn uống cà phê chầm chậm. Tôi đoán anh đang suy nghĩ lời nói của tôi, cho nên không lên tiếng. Cuối cùng anh khẽ cười, nụ cười kia dường như có chứa yếu tố tự giễu: “Đừng quá tin tưởng vào phân loại học, con người…là một loại sinh vật rất phức tạp.”
Đề tài thuốc lá ngừng lại như vậy. Tôi cũng không hỏi anh hút ở đâu, tôi nghĩ có thể là một trạm dừng xe nào đó trên đường cao tốc, tóm lại sẽ không ở trạm xăng dầu. Tôi nhìn bóng lưng anh, bóng lưng này cách tôi rất gần, gần đến mức tôi dường như có thể duỗi tay ra bắt anh. Vị thuốc lá nhàn nhạt trên người anh khiến tôi chợt nhớ đến một người —— Hạ Ương.
Lúc mẹ Hạ Ương qua đời, anh hút thuốc rất dữ dội, có một lần tôi hẹn anh cùng ăn tối, từ rất xa, tôi nhìn thấy anh đứng ở góc đường, hút hết điếu này tới điếu khác, gió lạnh mùa đông khiến mọi người chạy về nhà, người trên đường đều có vẻ vội vàng, hận không thể lập tức thoát khỏi hầm băng hôm nay. Chỉ có anh đứng tại luồng gió, không kiêng nể gì mà hút thuốc, mỗi hơi hút vào như muốn mạng của anh, cả ngũ quan đều nhăn nhúm lại.
Tôi đến sau lưng anh, trong xoang mũi đều là mùi thuốc lá, tôi chìa tay vỗ vai anh, anh ngoảnh đầu lại nhìn tôi, trong nháy mắt, tôi dường như cảm thấy ánh mắt anh rất phức tạp. Ánh mắt này khiến tôi khó quên, cũng rất khó hiểu, vẻ mặt anh chấn động, trò đùa tôi vốn muốn nói lại nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không nói nên lời.
Nhưng vẻ mặt kỳ lạ của anh chỉ duy trì chưa đến hai giây liền biến mất, tôi cho rằng đó là u buồn. Anh dập tắt điếu thuốc, rụt cổ lại (giống như cho đến lúc này anh mới cảm nhận được rét lạnh của mùa đông), hỏi: “Đi đâu?”
“Anh quyết định đi.” Tôi thay vẻ mặt tươi cười, giống như lúc còn nhỏ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh.
Bữa tối hôm đó vô cùng ngột ngạt, trầm mặc đến mức tôi gần như muốn cướp đường mà chạy. Lúc chia tay, tôi nghi ngờ nhìn bóng dáng Hạ Ương, lại không có cách mở miệng nói câu nào với anh. Không biết vì sao, một khắc kia tôi bỗng nhiên có ý nghĩ lạ lùng trong đầu: tôi sẽ mất anh.
Sau một đoạn thời gian rất dài, tôi và Hạ Ương cũng chưa liên lạc lại, cho đến một ngày của nửa năm sau, tôi nhận được điện thoại của anh, anh lại trở về Hạ Ương của ban đầu! Tôi không rõ trong thời gian ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi rất vui mình không mất anh —— chúng tôi không mất anh!
Giờ phút này, bóng lưng của anh Hai trước mặt tôi, nếu nói anh và Hạ Ương có gì đó tương tự, e rằng tôi chỉ có thể tìm ra một điểm giống nhau: lúc bọn họ bình tĩnh đều có vẻ hơi cô đơn.
“Anh Hai…” Tôi nhìn bóng dáng anh, chợt nói.
Anh uống xong ngụm cà phê cuối cùng, ném ly giấy vào thùng rác, rồi quay đầu nhìn tôi: “?”
Tôi hít mũi, cảm thấy mình hơi nóng có dấu hiệu cảm cúm:
“Thực ra anh là một người…rất khó để người khác đi vào trong lòng anh.”
Tầng mây trên bầu trời nổi bồng bềnh màu đỏ đẹp lạ thường, không trung vẫn xanh thẳm, nếu không nhìn đồng hồ, vốn không đoán được đã chập tối. Ban ngày của mùa hạ dài như thế, nên tôi có một loại ảo giác: sau khi đến đây, tôi cũng rất hiếm thấy đêm khuya.
Tôi nhìn cầu vòng trên triền núi xa xa, cảnh sắc kia thật sự cực kỳ xinh đẹp, nhưng tôi chỉ yên lặng đến ngẩn ngơ. Tôi còn nhớ lại câu nói kia tôi nói với anh Hai: anh là một người rất khó để người khác đi vào trong lòng anh.
Hình như tôi không có căn cứ gì cả, chỉ là buột miệng nói ra.
Sau khi anh Hai nghe xong, anh như là không quá kinh ngạc, khoé miệng hơi kéo ra nụ cười không tỏ rõ ý kiến.
Trên cột mốc đường cách đó không xa in một hàng chữ màu trắng thật to: Madrid 60km.
Cách Madrid chỉ có sáu mươi km, nhưng tôi vẫn không thể lấy dũng khí mà hỏi anh rốt cuộc là ai muốn gặp tôi. Nhưng có lẽ tôi đã sớm có đáp án.
“Anh Hai,” tôi nói, “Cho dù anh thật sự hận em…Em vẫn là em gái của anh.”
Thân xe hơi rung động, tôi không biết là bởi vì vấp phải cục đá cứng rắn hoặc là vấn đề của người nắm tay lái.
“Cho nên,” tôi nói tiếp, “Anh phải bảo vệ em đó —— anh nên bảo vệ em.”
Anh Hai tiếp tục lái xe, tôi nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt anh ánh lên màu mây đỏ.
“Anh còn tưởng là em vốn không cần người khác bảo vệ.” Anh nửa nói giỡn.
“Sao lại thế được…” Tôi nhỏ giọng nói thầm, vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Không phải không cần bảo vệ, mà là không biết nên mở miệng yêu cầu với người khác thế nào.
Chúng tôi không nói nữa, Tử An ở ghế sau trở mình, nói mớ vài câu rồi lại bắt đầu ngáy ngủ. Tôi quay đầu nhìn người cao to, trông thấy gương mặt hơi non nớt của cậu ấy mà không khỏi mỉm cười.
“Cười gì đó?” Anh Hai hỏi.
“Không có gì…” Tôi nhìn bãi cỏ ở hai bên đường cao tốc vàng vọt vì bị phơi nắng dưới ánh mặt trời, “Chỉ là cảm thấy làm con nít thật vui vẻ.”
Anh Hai nhướng lông mày: “Vậy em hẳn là rất vui vẻ nhỉ.”
Tôi quay đầu trừng anh: “Em đã hai mươi bảy tuổi.”
Anh cười cười: “Không liên quan đến tuổi tác.”
Tôi khoanh tay, nheo mắt nhìn anh: “Anh cứ muốn cãi nhau với em phải không?”
Anh cong khoé miệng, từ chối cho ý kiến.
“Chẳng qua,” anh còn nói, “Anh đồng ý với cách nói của em, làm con nít tốt lắm.”
Tôi nhìn sườn mặt của anh, bỗng nhiên rất muốn biết dáng vẻ lúc nhỏ của anh thế nào. Sau đó tôi liền nghĩ tới tấm ảnh trên giá sách trong phòng anh, tâm tình bắt đầu giảm sút.
Bên trong xe lại là một hồi trầm mặc, trong radio vẫn là người Tây Ban Nha nói dài dòng. Tôi ngắm đám mây màu đỏ ở chân trời, rồi thốt ra:
“Dì ấy…hung dữ không?”
“Ai?” Trong phút chốc hình như anh Hai vẫn không hiểu tôi đang nói cái gì.
Tôi quay đầu nhìn anh, vẫn là sườn mặt kia, tôi cũng bất giác mà bắt đầu suy đoán một chuyện khác.
“Mẹ anh…” Tôi nói, “Người anh muốn dẫn em đi gặp không phải là dì ấy sao.”
Bảng hướng dẫn ở đầu đường biểu thị, cách Madrid còn có 30 km, tôi gần như có thể nhìn thấy thành phố náo nhiệt ở xa xa, nhưng trong lòng vẫn lo sợ bất an.
Dọc đường đi, mỗi khi tôi nhìn sườn mặt của anh Hai, tôi liền nghĩ tới người phụ nữ xinh đẹp trong tấm ảnh, dáng vẻ của anh và dì ấy không xem là giống lắm, chỉ là khí chất ôn hoà rất giống nhau.
Sau khi anh Hai tuyên bố muốn dẫn chúng tôi đến Madrid, không ai nhắc đến mục đích đến nơi này, giống như đây là một chuyện khó có thể mở miệng, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhịn không được hỏi, mà anh Hai ở bên cạnh lại dường như không kiêng kị gì, nói:
“Mẹ anh? Bà ấy có vẻ rất dịu dàng.”
“…” Tôi nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng nếu một khi em giẫm lên điểm hạn chế của bà, bà quả thật chính là một con sư tử.”
“…” Tôi á khẩu không trả lời được.
Anh Hai quay đầu liếc nhìn tôi một cái, sau đó cười rộ lên. Nụ cười của anh khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên chúng tôi lái xe lên đường đến thị trấn đất đỏ, cũng là dưới nắng chiều, cũng là lúc sắp tới đích đến, trên gương mặt thường cứng đờ của anh lại lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng.
Tôi bỗng nhiên phát hiện, tôi lại thích nhìn khuôn mặt tươi cười này của anh, không quan hệ đến anh là ai, không quan hệ đến anh không được lòng người thế nào, cũng không quan hệ đến giữa tôi và anh có yêu hận tình thù… Tôi chỉ đơn thuần thích nhìn khuôn mặt tươi cười này của anh.
“Nhưng em không cần lo lắng,” anh thu hồi khuôn mặt tươi cười dịu dàng, thản nhiên nói, “Bà ấy sẽ không đối xử với em như vậy.”
“…”
Đón lấy đám mây đỏ ở chân trời, chúng tôi chạy thẳng hướng đến “thành phố dồi dào nguồn nước” nằm trên sông Manzanares. Bất luận là Barcelona hay là Madrid, thậm chí là Tây Ban Nha, với tôi mà nói nó vốn là một cái tên trên sách vở, tôi không hề quen biết quốc gia xa lạ này. Mà giờ phút này, tôi lại nằm mơ cũng không ngờ mình đã đến nơi này, hơn nữa tôi kinh ngạc phát hiện, chỗ này mang đến nhiều ngạc nhiên vui mừng và bất ngờ cho tôi. Nơi này có người thân của anh, bạn bè của anh, công việc của anh, đây chính là cuộc sống của anh —— cuộc sống mà tôi không hiểu lắm.
Tôi không biết ngày trở về của mình là khi nào, tôi chỉ là có dự cảm, hẳn là không xa lắm. Vì vậy, tôi cũng có cảm giác cấp bách, muốn nhớ kỹ mỗi phút mỗi giây của hiện tại.
“Bọn họ…ý em là, ba mẹ anh,” tôi cố lấy dũng khí hỏi, “Vì sao chia tay…”
Hai chữ “chia tay” cuối cùng tôi nói rất khẽ khàng, gần như không còn sức lực để lặp lại vấn đề này, nhưng tôi tin anh Hai nghe được.
Anh vẫn lặng lẽ lái xe, giống như tôi không hỏi gì. Ngay lúc tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngượng ngùng, anh chợt cất lời, nói: “Nếu một đôi vợ chồng sống riêng trong khoảng thời gian dài, thì làm sao có thể duy trì tình cảm chứ.”
“À…” Đối với đáp án này, tôi cảm thấy tâm tình của mình trở nên đặc biệt phức tạp, “Em vẫn không thể hiểu được vợ chồng có thể ở riêng hai nơi, lúc đó vì sao mẹ anh không mang theo anh cùng đến đó?”
Anh Hai kéo khoé miệng, nụ cười kia mang theo mười phần châm biếm: “Tới làm gì? Mẹ anh không biết tiếng Pháp, lúc ấy anh vẫn là một đứa bé, học bổng của ba chỉ có thể duy trì sinh hoạt của một người…”
“…” Tôi hối hận mình lại đưa ra một vấn đề ngu xuẩn như vậy.
“Anh tin rằng nếu lúc ấy bọn họ có thể lựa chọn người một nhà ở cùng một chỗ thì bọn họ sẽ không xa nhau.”
“… Em xin lỗi.” Tôi quẫn bách đến muốn khóc.
Anh Hai mở miệng, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn duy trì sự trầm mặc trước sau như một.
Trong radio phát ra một bài hát Tây Ban Nha, tôi hoàn toàn không hiểu gì, chỉ là nghe âm điệu tôi biết đây là một bài hát bi thương.
“Anh có cảm thấy…” Tôi nhịn không được muốn nói ra lời trong lòng, “Cảm thấy ba rất ích kỷ?”
Anh Hai khẽ cười, nụ cười lúc này hoàn toàn không có ý châm biếm, tôi có thể đọc được từ vẻ mặt của anh, là một loại khoan dung và độ lượng: “Mỗi người đều có quyền lợi trong tình huống cho phép mà lựa chọn cuộc sống mình mong muốn, không phải sao? Ít nhất anh tin tưởng, khi ông ấy lựa chọn đi Pháp, ông ấy không nghĩ tới vứt bỏ gia đình này. Về phần nói sau đó bọn họ chia tay… có lẽ chỉ có thể nói là sự sắp đặt của vận mệnh.”
Giờ phút này tôi rốt cục hiểu được, anh Hai không hề hận ba —— hoặc là anh đã từng hận, nhưng bây giờ không còn nữa.
“Anh thật khoan dung.” Tôi nói.
Anh Hai lại kéo khoé miệng: “Rất nhiều lúc, nếu em không đủ khoan dung, người chịu tổn thương ngược lại là em, vì vậy…”
Anh nhún vai, biểu tình lạnh nhạt.
Tôi cười rộ lên, anh Hai như vậy làm cho người ta cảm thấy không hề khó tiếp cận, anh dường như trở nên thật cảm tính, cũng rất có tình người.
“Nhưng điều này cũng không đại diện anh thích ba anh,” anh còn nói, “Em hẳn là nhìn ra, giữa anh và ông ấy không xem là tốt lắm.”
“Sao lại thế chứ!” Tôi giật nảy người, “Ông ấy rất thương anh.”
Anh Hai nghe được lời tôi thốt ra, kinh ngạc quay đầu liếc nhìn tôi một cái, dường như không còn lời nào để nói.
“Thật sự!” Tôi nói, “Ai nấy đều thấy được ông ấy rất thương anh, có lẽ ngoài miệng ông ấy nói thích Tử An, nhưng em cảm thấy ý của ông là, thích Tử An vì dễ dàng gần gũi với cậu ấy, mà anh lúc nào cũng bày ra dáng vẻ thờ ơ.”
Anh Hai trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Anh và ông ấy vốn không thân thiết như thế, khi anh đã sớm quen với cuộc sống chỉ có anh và mẹ thì ông ấy mới xuất hiện.”
“Nhưng ông ấy là ba anh mà.” Tôi lo lắng nói.
“Đúng vậy,” vẻ mặt anh bình tĩnh, “Nhưng anh và ông ấy không hề hiểu rõ nhau, lúc anh cần ông ấy nhất thì ông ấy không xuất hiện, vì vậy sau này có xuất hiện hay không đối với anh mà nói đã không quan trọng.”
“Nhưng mà…” Tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng đến bên miệng lại giống như cuộn băng bị mắc kẹt, làm sao cũng không phát ra âm thanh.
Anh Hai rốt cục quay đầu nhìn tôi, tuy rằng chỉ là thời gian ngắn ngủi, nhưng tôi thấy sự nghi ngờ trong mắt anh.
“Vì sao em để ý đến mối quan hệ giữa anh và ông ấy?” Anh hỏi ra thắc mắc trong lòng, “Cho dù em là con gái của ông ấy, nhưng anh và ông ấy thế nào…cũng không liên quan đến em.”
Có lẽ anh cũng không phải cố tình, nhưng nghe anh nói vậy, tôi vẫn cảm thấy một nơi nào đó trong đáy lòng đã bị tổn thương.
Đúng vậy, ngoài huyết thống không thể chối bỏ ra, tôi và Lộ Thiên Quang, Lộ Ngụy Minh lại có quan hệ gì chứ? Một tháng trước tôi chưa bao giờ gặp họ, cũng không biết trên thế giới này còn có hai người như vậy, nếu tôi không đến đây, như vậy cả đời chúng tôi sẽ không gặp nhau. Không có bọn họ, cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục như cũ, bọn họ cũng thế.
Thế thì lần gặp mặt này cuối cùng có ý nghĩa gì?
“Đúng là không liên quan đến em,” tôi nhẹ giọng nói, “Em chỉ là…không muốn anh hối hận giống em.”
“?”
Tôi không nhìn anh, mặc dù khoé mắt tôi nhận được tín hiệu nghi vấn của anh, nhưng tôi vẫn ngắm nắng chiều cách đó không xa, tự mình rủ rỉ nói:
“Em từng xem qua một bộ phim điện ảnh, trong cốt truyện có một gia đình thế này: người mẹ là tín đồ Thiên Chúa ngoan đạo, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt hết thảy giáo điều và lòng tin, người cha bởi vì không chịu nổi người vợ như vậy, cùng với bầu không khí nặng nề của tôn giáo, vì thế mang theo tình nhân đi tha hương. Bọn họ có một cặp trai gái, hai người trẻ tuổi này phải quen với sự bảo thủ trong gia đình, gần như bị người mẹ cường quyền bức đến điên mất. Một đoạn dài dòng của cốt truyện nói về bọn họ làm sao đi qua đủ loại cố gắng đến thử nghiệm thoát khỏi gông cùm xiềng xích của gia đình… Nhưng kết cục của câu chuyện, khi người cha bỏ nhà đi sắp chết, ông ấy vẫn vội vã trở về quê nhà, trong lúc hấp hối, người con gái đề nghị ông ấy cầu xin Chúa Trời khoan thứ trước dấu thập giá, mà người đàn ông luôn căm ghét tín ngưỡng tôn giáo của người vợ lại liều mạng làm theo vào hơi sức cuối cùng…”
“…”
“Đây thật ra là một bộ phim về tình yêu,” tôi cũng như anh Hai, cong khoé miệng cười, “Nhưng ấn tượng khắc sâu trong em ngược lại là cảnh tượng này. Ý em muốn nói rằng, rất nhiều lúc, chúng ta thực ra cũng không hiểu biết chính mình, cũng không biết được ý nghĩa của cha mẹ đối với chúng ta.”
“…”
“Em đã từng rất hận mẹ em, có lẽ như lời anh nói, em không hề thích bà, em không thể lựa chọn ba mẹ cho mình, nhưng em có thể lựa chọn có thích họ hay không. Quan hệ giữa mẹ và em không tốt, vô cùng xấu. Nhưng cho đến giây phút bà qua đời, em mới hiểu được…cho dù em không thích bà, nhưng em vẫn yêu thương bà.”
“…”
“Loại yêu thương này…không quan hệ đến có thích hay không, chỉ là một khả năng trời sinh. Bởi vì em là con của mẹ, cho nên mẹ thương em mà không cần điều kiện và lý do. Giống vậy, bởi vì bà là mẹ em, em cũng yêu thương bà —— chẳng qua, cho đến khi bà rời khỏi em mới hiểu được điểm này.”
Lúc tôi nói chuyện lại vô cùng bình tĩnh, mặc dù tình cảnh mẹ nằm trên giường bệnh trong bệnh viện hiện ra trong đầu tôi, nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức…giống như tôi đang kể chuyện của người khác.
“Em không biết nên nói thế nào về loại cảm giác này với anh. Em chỉ là, sau khi mẹ qua đời, em chợt có cảm giác thế này: có lẽ em không thích bà, có lẽ em thấy phản cảm với rất nhiều hành vi của bà —— nhưng em không thể phủ nhận, con cái thực ra là cuộc sống tiếp diễn của cha mẹ, em cho rằng em và bà hoàn toàn tương phản, nhưng trên thực tế, trên người em có rất nhiều chỗ tương tự với bà, chỉ là em không nhận ra.”
“Anh Hai,” tôi quay đầu nhìn anh, “Em nói những lời này với anh không phải muốn bình luận quan hệ giữa anh và ba mẹ, em chỉ là…”
“Chỉ là muốn nhắc nhở anh,” anh dường như luôn có khả năng nhận ra lúc tôi không biết nói thế nào mà nói ra tâm lý của tôi, “Đừng để lúc còn kịp mà làm ra chuyện mình sẽ hối hận.”
“Đúng.” Tôi cười cười, có lẽ đây là thứ mà mọi người gọi là “đồng cảm”.
“Anh biết rồi.” Lộ Ngụy Minh nhẹ giọng nói, giống như không phải nói cho tôi nghe mà là nói với chính anh.
Không biết từ lúc nào xe đã chạy vào trong thành phố, hai bên ngã tư đường là kiến trúc kiểu cũ của Châu Âu thường thấy, trên nóc nhà hay có các loại điêu khắc. Quẹo vào khúc ngoặt, chúng tôi dọc theo triền núi hướng lên trên, hai bên đường là cây cối cao ngất rậm rạp giống như một hang động thiên nhiên thật lớn.
Trên đỉnh núi dài toạ lạc một loạt nhà cửa, anh Hai chạy xe đến trước một cánh cửa sắt màu đen, anh chìa tay ấn chuông điện trên tường, cửa sắt nhanh chóng mở ra, trước mặt chúng tôi chính là một con đường đá bao vây bởi lùm cây, con đường này cũng không dài, cuối đường là một toà nhà ba tầng màu trắng, xe dừng lại trước căn nhà màu trắng này, anh Hai kéo thắng tay, rồi xuống xe, tôi cũng theo xuống.
Đây thật sự là một căn nhà…xinh đẹp khiến người ta khó có thể tin! Bức tường màu trắng sữa phối hợp với nóc nhà màu đỏ, tuy rằng tôi dốt đặc cán mai về kiến trúc, nhưng tôi cảm thấy căn nhà này là loại kiến trúc điển hình nhất có thể đại diện cho sự nhiệt tình và sức hấp dẫn của Tây Ban Nha. Huống chi nó nằm trên đỉnh núi, tôi nghĩ nếu đứng ở sân thượng nhìn xuống, cảnh sắc nhất định rất đẹp đẽ.
“Ngụy Minh!”
Tôi quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, trên mặt dì ấy mang theo nụ cười tươi, cùng với nụ cười của anh Hai thỉnh thoảng lộ ra khiến cho người ta say mê, chúng quả thực giống nhau như đúc.
Tôi biết dì ấy là ai, dì ấy chính là người tôi nhìn thấy trong tấm ảnh. Nếu nói tôi không khẩn trương thì nhất định là lừa người dối mình. Nhưng tôi có một tư chất tự nhiên —— càng khẩn trương thì càng lộ vẻ bình tĩnh.
Tôi nhìn người phụ nữ xinh đẹp trang nhã này đi xuống bậc thang, rồi đi đến ôm anh Hai, khoé mắt của dì ấy có nếp nhăn thật sâu, nhưng ánh mắt của dì ấy vẫn khiến người ta cảm thấy tràn trề sức sống của một cô gái.
Sau đó, dì ấy thả anh ra rồi quay đầu nhìn tôi.
Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, nhưng tôi vẫn ép chính mình cười với dì ấy.
Trên cơ bản, nếu dì ấy đi tới cho tôi một cái bạt tai, tôi cũng cảm thấy không có gì ngạc nhiên, nhưng dì ấy chỉ lịch sự và tràn ngập tò mò quan sát tôi hai giây, sau đó vươn tay với tôi: “Hoan nghênh cháu!”
Tôi há hốc miệng, quả thực không biết nên nói gì mới tốt. May mắn lúc này Tử An đã tỉnh ngủ, từ ghế sau chui ra, duỗi thắt lưng, sau đó dang hai cánh tay cười nói: “Thím!”
Dì ấy vui vẻ đi qua ôm chặt Tử An, sau đó vỗ vai cậu ấy, rồi xoay lại nói với tôi: “Đi thôi, đi vào rửa mặt trước, dì mang các con đi xem phòng.”
Nhìn thấy bóng dáng của dì ấy và Tử An nắm tay nhau đi vào, tôi vẫn ngớ ra tại chỗ. Anh Hai ở phía sau lấy hành lý, lập tức có hai người đàn ông đến giúp. Anh Hai nói cảm ơn với họ, rồi đi tới túm cánh tay tôi hướng đến bậc thang: “Đừng làm ra vẻ ngẩn ngơ được không.”
“…” Tôi vừa tuỳ ý để anh kéo đi, vừa cố gắng vuốt tóc trên trán bị gió thổi rối bời.
Trên bậc thang là một cánh cửa gỗ thật lớn, cánh cửa đang rộng mở, cho nên các loại hoa tươi và đồ trang trí trong phòng khách đẹp đẽ lập tức đập vào tầm mắt tôi.
Có người từ dưới lầu đi đến, nghe tiếng bước chân còn tưởng rằng là người trẻ tuổi, nhưng ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông trung niên. Ông ấy có mái tóc quăn màu vàng nâu, con mắt cũng màu nâu, trên mặt ông ấy có dấu vết khắc sâu của năm tháng, nhưng thần thái trong mắt ông ấy giống như người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi, đều tràn ngập sức sống.
“Way Min!” Tiếng Trung của người nước ngoài hiển nhiên không chuẩn, nhưng trong giọng nói của ông ấy có sự thân thiết.
Anh Hai đi lên ôm chặt ông ấy, sau đó nói tiếng Tây Ban Nha mà tôi không hiểu. Ngay lúc tôi còn chưa hồi phục tinh thần thì anh Hai đi tới, ôm bờ vai tôi, nói với người đàn ông trung niên kia: “Tây Vĩnh.”
“Si Yong!” Người đàn ông vui vẻ vươn tay về phía tôi.
Tôi vội vàng bắt lấy, cảm thấy lòng bàn tay của ông ấy ấm áp, lực đạo bắt tay hơi mạnh đến mức tôi chịu không nổi.
“Đây là bố dượng của anh,” anh Hai nói bên tai tôi, “Emilio.”
Tôi nuốt nước miếng, vừa nhếch môi cười với người Tây Ban Nha nhiệt tình này, vừa lại kìm lòng không nổi mà bị hấp dẫn bởi trang hoàng xinh đẹp xung quanh.
Tôi quay người lại, người phụ nữ xinh đẹp kia đã đứng sau tôi, vươn tay với tôi: “Ngụy Mộng, ‘mộng’ của nằm mơ.”
Tôi nghĩ tôi nhất định lại lộ vẻ ngốc nghếch không biết nói gì, may là tôi còn nhớ vươn tay bắt tay dì ấy.
“Lỗ Tây Vĩnh.” Anh Hai ở bên cạnh thản nhiên giúp tôi bổ sung.
Ngụy Mộng kinh ngạc nhíu lông mày, nhưng tôi nghĩ dì ấy chỉ cảm thấy tên tôi thú vị mà thôi. Tay dì ấy cũng rất ấm áp, tôi bỗng nhiên hơi xấu hổ, bởi vì trong lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi, tôi thậm chí không có mặt mũi mà nhìn mắt dì ấy.
“Các con hẳn là đã ăn tối trên đường, mẹ mang các con lên phòng trên lầu, nếu còn đói bụng thì mẹ sẽ hâm nóng canh.” Dì ấy quả thực hăng hái giống như cô gái nhỏ, ôm lấy cánh tay của Emilio rồi đưa chúng tôi lên lầu.
“Hoá ra chữ ‘Ngụy’ của anh là đến từ đây…” Tôi vừa lên lầu vừa dùng thanh âm chỉ có anh Hai có thể nghe thấy.
“Không thì em cho là từ đâu?” Anh liếc tôi một cái.
“Không có gì, chỉ là đem họ của ba mẹ đặt tên xem ra có chút quê mùa, em còn cho rằng nhà nghệ thuật sẽ có ý tưởng sáng tạo…”
Anh Hai líu lưỡi, không để ý tôi.
Phòng tôi ở cuối hành lang lầu ba, cửa đối diện là Tử An, sát vách là anh Hai. Trang trí và bày biện trong phòng cũng xinh đẹp như phòng khách dưới lầu, tôi ngồi trên giường trải ra giường bằng vải bông, ngắm nhìn cửa sổ trên mái nhà ngẩn người. Tất cả thứ này đối với tôi mà nói như đặc biệt không chân thật.
Tôi thậm chí có chút nghi ngờ, khi chuông báo vang lên, tôi sẽ phát hiện hết thảy đều chỉ là cảnh trong mơ…
Có người khẽ gõ cửa phòng tôi, tôi ngẩng đầu, trông thấy anh Hai đút hai tay vào túi đứng ở cửa. Anh thay chiếc áo sơ mi cotton trắng sạch sẽ, ánh mắt nhìn tôi trong phút chốc bình tĩnh mà lại trong veo, khiến tôi không khỏi lúng túng mà rủ ánh mắt xuống, không dám nhìn anh.
“Tại sao em luôn ở sau lưng anh làm ra vẻ mặt tố cáo hả?” Anh nói đùa nhưng vẫn giữ dáng vẻ nghiêm trang.
Tôi lắc đầu, chần chừ một chút, vẫn thẳng thắn nói ra lời trong lòng: “Em không biết nên đối mặt với mẹ anh thế nào…”
Chắc anh không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, suy nghĩ một chút, anh chầm chậm đi tới, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Tại sao? Em lại không làm việc sai lầm.”
“Có lẽ em không nên đến…” Tôi gục đầu xuống, tâm trạng hơi sa sút mà chơi đùa với ngón tay mình, “Có lẽ em vốn không nên đi vào thế giới này.”
“Nhưng em đã đến đây.” Anh nhìn tôi, nói như là dĩ nhiên.
Tôi nhìn ánh mắt anh, giống như mơ hồ trông thấy…tôi buồn cười trong đó.
Đúng vậy, cho dù nói thế nào, tôi đã đến đây rồi. Tôi đi tới chỗ này, đến tìm đáp án mà mình muốn tìm.
Tối nay tôi nằm trên giường, tôi không kéo màn cửa sổ ở mái nhà, mà nhìn qua chiếc kính hình vuông kia ngắm sao trời tối đen. Tôi nhớ tới bộ phim điện ảnh đã nói với anh Hai, câu chuyện về gia đình đạo Thiên Chúa, khi người con gái nắm tay người cha của mình đã từng ghét đạo đến cực điểm, cô khuyên ông xin Chúa Trời tha thứ, tôi chợt hiểu ra, có lẽ rất nhiều người chúng ta vẫn dốc hết toàn lực muốn trở thành người hoàn toàn khác với ba mẹ, nhưng cuối cùng chúng ta lại phát hiện những thứ của ba mẹ cho chúng ta đã xâm nhập trong xương tủy từ lâu, đủ để ảnh hưởng cả đời chúng ta.
Miệng tôi hơi khát, nhưng lại không muốn đứng lên đi làm phiền người khác, vì thế tôi nhắm mắt lại, hy vọng mình có thể ngủ ngay lập tức.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa, tôi tưởng là ảo giác của tôi, mà khi tôi mở to mắt, tiếng đập cửa lại vang lên.
“Tây Vĩnh, cháu đã ngủ chưa?” Là tiếng của Ngụy Mộng ngoài cửa.
Tôi vội vàng ngồi dậy, đi chân trần chạy tới mở cửa. Trong nháy mắt tôi mở cửa, tôi nhìn thấy dì ấy bưng một cái mâm, trên đó có một ấm nước thủy tinh và một ly thủy tinh.
Dì ấy mỉm cười, không nói gì, chỉ là đưa cái mâm vững vàng vào trong tay tôi: “Cháu đói không? Nếu đói thì xuống phòng bếp dưới lầu ăn gì đó.”
“…” Tôi còn chưa biết nói gì, chỉ cảm thấy hai má nóng lên.
“Xuống đi,” dì ấy mặc áo ngủ cotton trắng nói, “Ngụy Minh và Tử An đang ở dưới, nếu cháu xuống chậm một chút thì đồ ăn sẽ bị tụi nó ăn hết đấy.”
Nói xong, dì ấy đi xuống lầu.
Tôi bưng cái mâm, đứng ở cửa nhìn bóng dáng của dì ấy ngẩn ngơ hồi lâu. Cuối cùng, tôi đặt cái mâm trên bàn, sau đó choàng áo khoác, quyết định xuống phòng bếp xem thử.
Mới đi đến dưới lầu, chợt nghe thấy tiếng cười thoải mái của Tử An, tâm tình của tôi lập tức tốt lên, theo âm thanh mà tìm thấy phòng bếp. Cảnh tượng tại phòng bếp thật sự ấm áp, mẹ ở bên cạnh bếp lò bận bịu, hai đứa con ngồi tại bàn ăn bằng gỗ ăn ngốn nghiến. Kỳ thật cũng không có thức ăn ngon lạ thường, chỉ là một tô canh la tống và bánh mì trắng, nhưng nhìn bộ dạng ăn ngon miệng của Tử An và anh Hai, tôi nhịn không được mà thèm thuồng.
“Cháu đã đến rồi.” Ngụy Mộng xoay người nhìn thấy tôi, cười nói, “Ngồi đi. Đồ ăn khuya đưa lên ngay đây.”
Tôi gượng gạo cười trừ, ngồi xuống bên cạnh Tử An và anh Hai. Ngụy Mộng lại bưng lên một rổ bánh mì, Tử An vừa nhai vừa chìa tay muốn lấy, kết quả bị anh Hai chặn lại nửa đường:
“Em chừa chút cho người khác.”
“Nhưng em vẫn còn đói mà…” Tử An nhai đồ ăn đầy miệng nên phản bác không rõ ràng.
Anh Hai trừng mắt liếc cậu ấy một cái, nói: “Chờ Tây Vĩnh ăn xong rồi em lại ăn tiếp.”
Khuôn mặt Tử An lập tức nhăn nhó: “Anh Hai bất công…”
Lộ Ngụy Minh lại trừng cậu ấy, cậu ấy hít mũi không thèm nói nữa.
Tôi cười cười nhìn Tử An, cầm lấy bánh mì trong rổ đưa tới trước mặt cậu ấy: “Cho em.”
Cái này, anh Hai đổi sang trừng tôi. Tôi cảm thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt của anh rất thú vị, càng không chịu thu lại. Tử An cười nhận lấy bánh mì trên tay tôi, ăn miếng lớn ngon lành trước mặt anh Hai.
Anh Hai không nói gì nữa, chỉ đảo mắt qua lại mà cảnh cáo chúng tôi. Tôi rất muốn cười, nhưng vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Ngụy Mộng đứng trước bếp lò khẽ lắc đầu cười với tôi, ý tứ chắc là: đừng chọc anh.
Vì thế tôi dốc sức mím môi, không cho mình cười ra.
Anh Hai nhíu mày trừng mắt nhìn chúng tôi hồi lâu, anh bỗng nhiên quay đầu, dường như làm nũng nói: “Mẹ, mẹ xem hai đứa kìa…”
Ngụy Mộng đi tới, cười cười vỗ vai con trai, vẻ mặt dì ấy có vẻ tự hào riêng biệt của người mẹ, khiến tôi không khỏi suy nghĩ, mỗi một lần mẹ tôi vuốt trán tôi, bà có thể có biểu tình giống vậy không?
Giờ phút này, lần đầu tiên tôi cảm thấy anh Hai lại có một mặt đáng yêu của con nít.
Có lẽ mọi người chúng ta ở trước mặt ba mẹ cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi…
Sau khi ăn uống no đủ, tôi nhanh chóng trở về phòng ngủ. Ngày đầu tiên đến Madrid quả thật tốt hơn so với dự đoán của tôi.
Sáng sớm hôm sau tôi bị ánh mặt trời đánh thức, đó là hậu quả quên kéo màn, bảy giờ hơn đã tỉnh.
Bên ngoài phòng tôi có một ban công hẹp dài, tôi choàng thêm áo khoác, không để ý đầu tóc rối bời, tôi mở cửa kính đi ra ngoài. Cây cối xa xa và thành phố đều bao phủ bởi vầng sáng màu vàng kim, cực kỳ xinh đẹp.
Trong sân vườn dưới lầu truyền đến tiếng cười khanh khách, hoá ra là Ngụy Mộng và Emilio, người chồng Tây Ban Nha của dì ấy, hai người trung niên giống như người yêu tay nắm tay trong tình yêu cuồng nhiệt, cùng nhau hướng đến vườn hoa.
Không biết vì sao, trông thấy bọn họ như vậy, tôi cảm thấy rất vui. Tôi biết niềm vui này không phải lời chúc phúc thiện ý đối với người khác, mà chính là một loại mừng thầm ích kỷ: may mà mẹ của Lộ Ngụy Minh tìm được hạnh phúc của mình, như vậy trong lòng tôi không cần cảm thấy quá áy náy…
Nhưng tôi lại không khỏi có chút phiền muộn, vì sao mẹ tôi không muốn lựa chọn con đường dễ dàng để nhận được hạnh phúc và chúc phúc chứ, vì sao cuối cùng bà lại lựa chọn một con đường khó khăn thế này?
“Bà ấy rất may mắn.”
Tôi hết hồn, theo âm thanh nhìn qua, hoá ra là anh Hai đứng tại ban công sát vách.
“Emilio đối xử rất tốt với bà ấy và anh.”
Anh gần như có vẻ rối bời như tôi, nét mặt cũng dịu dàng hiếm thấy. Tôi bỗng nhiên có chút ghen tị với anh, tôi biết tôi không nên nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn ghen tị với anh.
“Nhưng em sẽ không biết khi anh còn nhỏ, chúng tôi có bao nhiêu khổ cực.” Anh Hai đứng đó đón nắng sớm, nhìn bóng dáng của người mẹ trong vườn cách đó không xa.
“…”
“Ba mẹ anh là bạn học thời đại học, mẹ anh cũng học vẽ tranh.”
Tôi không muốn ngắt lời anh, thầm nghĩ mình nên im lặng lắng nghe anh kể chuyện xưa.
“Sau khi tốt nghiệp đại học, bà ở lại trường học làm trợ giảng, sau đó thì kết hôn với ba anh, rồi sinh ra anh.” Anh Hai tựa trên tường, ngữ khí êm dịu, thanh âm trầm thấp, “Lúc anh khoảng hai ba tuổi, ba có một cơ hội đi du học rất tốt, vì thế bọn họ phải xa nhau, một mình mẹ mang theo anh sống với bà.”
“Lúc đầu ba thỉnh thoảng còn gửi chút tiền, vài bức thư, gọi mấy cuộc điện thoại. Khi anh sắp lên tiểu học, trên cơ bản đã không còn tin tức của ông ấy. Ông bà ngoại anh ở một thành phố khác, không ai có thể giúp mẹ trông chừng anh, nhưng may mà trường học có nhà trẻ, mỗi ngày anh đều đi theo mẹ lên ca tan ca, vì đời sống mà bà vẫn phải ra ngoài là gia sư, cho nên thường thường để một mình anh ở nhà. Lúc còn bé, anh chỉ biết cái gì gọi là cô độc… Đương nhiên, anh cũng biết cái gì gọi là đừng để mẹ lo lắng.”
“Kỳ thật, bây giờ nhớ lại anh không biết lúc đó mẹ anh đã sống qua những ngày đó thế nào, anh chỉ là đứa trẻ không hiểu nhiều lắm, cũng không nhiều phiền não. Sau đó khi anh sắp lên trung học, anh cũng không biết rốt cuộc mẹ hạ quyết tâm thế nào, tóm lại bà đưa ra một quyết định vô cùng kinh ngạc: bán tất cả đồ đạc, dẫn anh đi Pháp tìm ba.”
Miệng lưỡi tôi hơi khô khan, nhưng vẫn nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Vì sao ba lại như vậy…”
Anh Hai cười cười, nụ cười kia lại có phần thê lương:
“Ba là một người rất dễ thay đổi cảm xúc —— có lẽ em đã phát hiện điểm này. Ông ấy chưa từng nghiêm túc giải thích với anh, nhưng căn cứ vào hiểu biết của anh, sau khi ông đến đó một thời gian dài, ông cũng buồn bực vì thất bại, lúc đó đối với ông mà nói, anh và mẹ chính là một gánh nặng, một gánh nặng đè ép ông thở không nổi. Bản thân ông đã phải đối mặt với rất nhiều vấn đề hiện thực, gia đình càng khiến ông không chịu nổi gánh nặng.”
Nói tới đây, anh Hai nhìn tôi một cái, nói: “Em không phải đến bây giờ vẫn còn ôm ảo tưởng ba mình là đại anh hùng chứ?”
Tôi lắc đầu.
Thế nhưng, tôi cũng không bằng lòng thừa nhận ông quá tệ hại.
“Tóm lại, mẹ anh là người luôn nhẫn nhục chịu đựng, bà đưa ra một quyết định quan trọng nhất trong đời bà, quyết định này thay đổi vận mệnh của bà và anh.”
Tôi nhìn sườn mặt kiên nghị của anh Hai, thử hiểu được tâm tình của anh thế nào khi đang nói những lời này. Nhưng tôi chung quy không phải anh, không ai có thể là một người khác trên thế giới này.
“Lúc ấy, ba rốt cuộc có chút danh tiếng, mẹ anh cũng vì thấy được tin tức của ông ấy mới trằn trọc liên lạc với ông ấy. Đến bây giờ anh cũng không rõ ràng lúc ấy rốt cuộc vì sao phải bán nhà chuyển đến nơi xa lạ này…”
“Có lẽ là vì tình…yêu.” Nói xong chữ cuối cùng, thanh âm của tôi nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.
Anh Hai mỉm cười: “Em xem, ngay cả chính em cũng không tin.”
“…”
“Anh nghĩ có thể là muốn một kết thúc, hoặc là muốn thoát khỏi cảnh túng thiếu lúc đầu —— ai biết được, dù sao anh và mẹ đã đến Pháp, tìm được ba, nhưng trong trí nhớ của anh, bắt đầu từ buổi tối đầu tiên bọn họ cãi nhau, tranh cãi khoảng chừng nửa năm, rốt cục họ quyết định chia tay. Nhưng lúc đó anh vốn không lòng dạ nào quan tâm đến chuyện của họ, tất cả tinh lực của anh đều dồn vào việc làm sao phải sinh sống trong hoàn cảnh lạ lẫm này. Đối với anh mà nói, trong cuộc sống của anh có nhân vật người cha hay không đã không còn quan trọng.”
Tôi gật đầu, nhớ tới thời niên thiếu, tôi cũng đã từng lên lịch trình như anh, chẳng qua, tôi may mắn hơn anh, mẹ tôi cho tôi cuộc sống không cần lo lắng đến cơm ăn áo mặc, tôi không cần đối mặt với khốn khổ túng thiếu, không cần đối mặt với hoàn cảnh khó có thể thích ứng, không cần vì sinh tồn mà lo lắng. Tôi ngoại trừ không có ba thì không thiếu gì cả.
“Lúc đó ba đã có khả năng gánh vác cuộc sống của mẹ và anh, may mà ông ấy không phải là người đàn ông tuyệt tình, cho nên mặc dù họ chia tay, cuộc sống của anh và mẹ cũng không hỏng bét. Chắng qua đối với một người phụ nữ mà nói, một mình mang theo đứa con sinh sống trong hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, quả thực là…ác mộng.”
Tôi thở dài dưới đáy lòng, kính sợ tư tưởng của Ngụy Mộng: “Như vậy, dì ấy —— em nói là mẹ anh —— làm sao quen biết Emilio?”
Anh Hai khoanh tay, gục đầu xuống nhìn chăm chú hai bóng người trong vườn hoa: “Mặc dù đã không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, nhưng lúc đó đối với chúng tôi mà nói, phải tiếp tục cuộc sống ở đây cũng không dễ dàng. Chúng tôi thuê một căn nhà nhỏ ở Paris, mẹ anh đã làm rất nhiều công việc, người giúp việc, bồi bàn, dạy tiếng Trung, dù sao chỉ cần bà có thể làm thì bà sẽ làm. Khoảng một năm sau, khi anh sắp học cao trung, bà tìm được công tác kiêm chức tại một phòng triển lãm tranh, trông tiệm mỗi tối từ sáu giờ đến chín giờ, đó chính là nơi bà đã gặp Emilio, ông ấy là nhà ngoại giao Tây Ban Nha cư trú tại Pháp, sau đó…”
Anh Hai không nói thêm gì nữa, chỉ là dịu dàng nhìn bóng dáng nho nhỏ của hai người kia, trong mắt mang theo ý cười.
“Hiện tại dì ấy rất hạnh phúc.” Tôi nói tự đáy lòng.
Tôi lại nhớ đến bộ lễ phục màu đỏ bị tôi vứt xuống đất, mẹ tôi từng hy vọng tôi mặc chiếc váy này đi theo bà gặp mặt người đàn ông mà bà yêu, mặc dù bà chưa từng nói qua với tôi, nhưng lúc đó trong lòng tôi đã mơ hồ cảm thấy: mẹ muốn kết hôn với người đàn ông kia.
Việc này đối với tôi giống như sấm sét giữa trời quang.
So với Ngụy Mộng, có lẽ cả đời của mẹ tôi cũng không nhận được hạnh phúc mà bà theo đuổi. Tôi vẫn đứng ở ban công, anh Hai thì đứng ở ban công sát vách, tôi nheo mắt nhìn mặt trời xa xa, cảm thấy chúng tôi như hai con rối gỗ trong tia nắng ban mai.
“Ba không có tái hôn sao?” Tôi trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi.
Anh Hai quay đầu nhìn tôi, dường như hơi kinh ngạc đối với vấn đề này, nhưng anh nhanh chóng thản nhiên giống như chúng tôi không phải đang thảo luận về ba mình, anh nói: “Anh nghĩ cả đời ông ấy chưa bao giờ thiếu phụ nữ —— ít nhất lúc còn trẻ không thiếu.”
Trong đầu tôi hiện lên dáng vẻ nho nhã rồi lại phong lưu phóng khoáng của ba, vì thế tôi cười mỉm chi: “Hẳn là vậy.”
“Nhưng…” Tôi hơi chần chừ, không biết nói như vậy có thích hợp không, nhưng cuối cùng tôi vẫn nói ra, “Em cảm thấy ba có vẻ…không giống loại đàn ông sẽ yêu mẹ em.”
“?” Anh Hai nhướng lông mày, chắc là đề tài của tôi quá bạo gan, anh cũng không biết nên suy nghĩ thế nào.
Tôi cảm thấy có chút buồn cười, còn thẳng thắng nói: “Mẹ em là loại phụ nữ…vô cùng kiên cường, chính là người kiên cường, thường thường giống như đứa trẻ tuỳ hứng. Sau khi tiếp xúc với ba một thời gian, em thấy rằng ông ấy và mẹ em là cùng một loại người, hai người họ khiến em cảm thấy rất…giống nhau.”
“Vậy có gì không đúng sao?” Anh Hai nhìn tôi, giống như vừa không muốn xen vào nhưng cũng không có ý muốn im lặng.
“Ừm,” tôi bĩu môi, “Chính là một loại cảm giác. Với tính cách ôn hoà của hai người, biết đâu có thể sống tốt với nhau, nhưng họ cũng rất sắc bén mà không có cách nào sống tốt với nhau.”
Anh Hai kéo khoé miệng: “Có lẽ đây là nguyên nhân cuối cùng họ không ở bên nhau?”
Tôi bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ, hình như tôi và Lộ Ngụy Minh đứng đây thảo luận về tình yêu giữa ba mẹ chúng tôi không thích hợp lắm. Nhưng…sự thật là, ngoài đối phương ra, chúng tôi không còn đối tượng khác thích hợp để bàn luận đề tài này!
“Có lẽ vậy…” Tôi chợt có phần hậm hực.
“Em cảm thấy ba mẹ anh thích hợp à?”
Tôi không biết nên nói thế nào, chỉ tiu nghỉu nhún vai: “Ít nhất là theo tính cách mà nói, mẹ anh dịu dàng độ lượng như vậy, có thể bao dung sự tự do phóng khoáng và nết trẻ con của ba.”
“Nhưng bọn họ vẫn chia tay.”
“Có thể là tình cảm vẫn tốt đẹp, nhưng không chống lại được sự dằn vặt của thời gian.” Tôi nói ra cảm xúc trong lòng.
Nghe tôi nói vậy, anh Hai chợt quay đầu nhìn tôi, trên mặt anh có vẻ phức tạp: “Vậy, em có tin tưởng tình yêu không?”
Tin tưởng tình yêu?
Đối với vấn đề…khó ứng phó của anh Hai, trong khoảng thời gian ngắn, tôi ngoại trừ cười khổ thì không còn đáp án nào khác.
Trong đầu tôi muôn vàn tâm tình, suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn không thể đưa ra một câu trả lời đơn giản “Tin” hoặc “Không tin”.
“Đó chính là muốn tin tưởng nhưng lại không tin được bao lâu.” Trong tia nắng ban mai, anh Hai nói thế.
Tôi mím môi, nhìn cặp mắt bộc trực thẳng thắn của anh Hai, bỗng nhiên cảm thấy chính mình không có cách nói dối: “Con người luôn mong muốn tin tưởng sự vật tốt đẹp, sự thật xấu xí sẽ dần mài mòn một phần tốt đẹp này không chút thương tiếc. Vì vậy trên cơ bản, em cảm thấy vấn đề anh hỏi không đúng, anh không nên hỏi em có tin tưởng tình yêu hay không —— em thừa nhận mình tin tưởng —— điều anh nên hỏi chính là, em có tin hôn nhân không.”
Vấn đề này, tôi đã có một đáp án.
“Em…” Anh Hai dựa vào tường nhìn tôi, lần đầu tiên loé ra sự mất tự nhiên trong ánh mắt, “Không có bạn trai sao?”
“Hiện tại không có.” Tôi đút hai tay vào túi, nhún vai, “Nhưng đây không có nghĩa là trước kia không có, cũng không đại diện trong tương lai sẽ không có.”
Anh vẫn nhìn tôi, trong ánh mắt lại lộ ra một tia…yêu mến. Tôi nghĩ, rất nhiều lúc anh không xem tôi là em gái anh, anh chỉ coi tôi là một cô bé ngây thơ mà thôi. Thái độ này của anh bất cứ lúc nào cũng rất rõ ràng, cho dù là tôi hay Tử An, ở trong mắt anh đều không trưởng thành.
“Em rất độc lập.” Một câu này của anh khiến người ta không phân biệt rõ là nhắc nhở hay là cảnh cáo. Sau đó anh liền xoay người trở về phòng.
Tôi đứng tại chỗ, ánh mặt trời chiếu trên làn da tôi làm cho nó nóng lên. Tôi rất vui, thậm chí vui đến mức không biết làm sao. Tôi nghĩ, là bởi vì anh Hai đã chấp nhận tôi, tín nhiệm tôi, nên mới đem chuyện xưa của ba mẹ anh kể cho tôi nghe.
Giữa chúng tôi dường như càng xích lại gần nhau.
Chiều nay, Ngụy Mộng và Emilio lái xe đi trung tâm thành phố mua thức ăn đồ dùng trong ngày lễ, bọn họ bỏ chúng tôi lại Plaza Mayor, sau đó rời đi. Lúc này đã vào trưa, ánh mặt trời chói chang cộng thêm đám đông chật ních, tôi nhìn thấy mà hơi choáng váng.
Các quảng trường Châu Âu hình như gần giống nhau, Piazza Navona tại Rome, Place de la Concorde tại Paris, đều có một loại ảo tưởng mọi người từ nhiều phía hướng về bạn. Anh Hai từ phía sau kéo tôi, chúng tôi còn chưa tách ra từ dòng người lớn tuổi của đoàn du lịch. Người ở đây quá nhiều, vì thế anh dứt khoát nắm lấy cổ tay tôi, dẫn tôi đi về phía trước.
Trong lúc vội vàng tiến lên, tôi bỗng nhiên có ảo giáo kỳ quái, giống như người đàn ông trước mắt tôi rất xa lạ. Mái tóc đen của anh toả sáng, chiếc cằm kiên nghị, bờ vai cứng rắn, đường nét bắp thịt của cánh tay hiện ra, cùng với các đốt ngón tay thô ráp tròn trịa… Tất cả của hết thảy, trong nháy mắt dường như đều trở nên có phần xa lạ. Giống như một khi anh xoay người lại, anh vẫn là anh Hai nghiêm túc, nhưng hình bóng này —— hình bóng nắm cổ tay tôi —— chính là hình bóng của một người đàn ông. Một hình bóng…lại khiến tôi có chút rung động khó hiểu.
Tôi không biết nên hình dung loại cảm giác này thế nào, tôi chỉ cảm thấy, ở trong đám đông, nhịp tim tôi trở nên có chút hỗn loạn.
Cứ như vậy mà đi cho đến năm phút sau, trên đường bỗng nhiên ít người, thật giống như giữa chật chội và vắng vẻ có một ranh giới vô hình, một khi lướt qua ranh giới này chúng ta liền đi từ một thế giới đến thế giới khác.
Tôi hơi giãy tay ra, anh Hai lập tức buông cổ tay tôi. Anh quay đầu lại liếc nhìn tôi, nói: “Dọc theo con đường này đi về phía trước mười lăm phút, chính là viện bảo tàng quốc gia Paro.”
Tôi cũng nhìn anh, đặc biệt là ánh mắt của anh. Sau đó, ảo giác kỳ lạ vừa rồi khiến tôi sợ hãi dần dần tan biến.
Nhịp tim của tôi trở lại bình thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giống như vài phút ngắn ngủi ban nãy, tôi bị ma quỷ ám lên người.
“Sao thế?” Anh Hai nhạy bén nhìn tôi.
“Không có gì,” tôi miễn cưỡng cười trừ, “Có thể là thời tiết quá nóng nên choáng váng đầu…”
“Em không sao chứ?” Nói xong, anh Hai không đợi tôi phản ứng, liền vươn bàn tay dày rộng thô ráp của anh phủ lên trán tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn anh, phát hiện khi anh chạm vào trán tôi, nhịp tim cũng không hỗn loạn như vừa rồi. Vì thế, tôi như là du khách rốt cục dỡ xuống hành lý nặng nề, ngây ngốc cười rộ lên.
Anh Hai nhíu mày nhìn tôi, phỏng chừng không hiểu rốt cuộc tôi đang suy nghĩ cái gì. Sau khi xác định tôi không phát sốt, anh liền xoay người đuổi theo Tử An sắp bị người Di-gan quấn lấy ở phía trước.
Dưới ánh nắng chói chang, thân ảnh của anh được ánh mặt trời chiếu ra một cái bóng thật dài…
Tôi thấy Tử An được anh Hai kéo ra từ đám người, sau đó bị mắng vài câu nghiêm khắc. Người cao to thường thường bị mắng, nhưng cậu ấy dường như cũng không tức giận, mỗi lần anh Hai giận dữ đến mức giậm chân lại không biết làm thế nào, Tử An luôn nhếch môi cười, hoặc là nghịch ngợm mà nhăn mặt. Giờ phút này, nhìn bọn họ như vậy, tôi không khỏi suy nghĩ, tôi và anh Hai không biết phải qua bao lâu mới có thể ở chung như thế này?
Thế nhưng trong lòng tôi có một điểm rất rõ ràng, đó chính là: tôi thích anh làm anh trai tôi.
Chiều nay, anh Hai dẫn chúng tôi đi dạo rất lâu, mỗi một lần anh bắt đầu giảng giải những bức tranh hoặc là tác phẩm nghệ thuật đặt trong tủ kính được treo trên tường viện bảo tàng, gương mặt không có biểu cảm của anh cũng sẽ trở nên sinh động khác thường. Nhìn theo điểm này, anh thật sự rất giống ba.
Cơm chiều anh Hai lại bất ngờ dẫn chúng tôi đến một quán ăn Trung Quốc, mặc dù hương vị thức ăn ở đây rất bình thường, nhưng tôi vẫn ăn rất nhiều, ngay cả anh Hai và Tử An cũng nhìn đến ngây người.
“Chị à, chị rất đói bụng sao?” Tử An nhìn tôi, nghi hoặc nhíu đầu lông mày.
“Em đến đây khi nào?” Tôi không trả lời cậu ấy, vừa nuốt ngốn nghiến vừa hỏi ngược lại.
“Lúc em học trung học thì phải.” Cậu ấy như là nghiêm túc nhớ lại.
“Trong nhà em, hiện tại là ai nấu cơm?” Mặc dù cải xanh hơi phỏng miệng, tôi vẫn nuốt xuống.
“Không ai nấu cơm cả,” Tử An cười nói, “Ba mẹ em đều ở trong nước, em và bạn học cùng nhau thuê nhà trọ.”
Tôi gật đầu, gắp một miếng bánh mật bỏ vào trong miệng: “Chị luôn cảm thấy, nơi không có thức ăn nhất định không thể gọi là nhà. Trước kia cho dù chị và mẹ không hợp nhau, nhưng khi đến tết chị đều sẽ trở về nhà ăn cơm.”
“Đồ ăn mẹ chị nấu ngon không? Mẹ em nấu cơm khó ăn muốn chết.” Tử An nói.
Tôi ngẩn người, nói: “Mẹ chị nấu cơm cũng rất khó ăn…”
Hai người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cười ha ha.
“Nhưng hồi đó khi em mới đến đây, lại muốn ăn cải bắp có mùi khét của mẹ em như muốn điên mất.” Tử An còn nói.
Tôi nhai cải xanh và bánh mật trong miệng, nhai từ từ, dùng sức mà nhai, nhai đi nhai lại, khoé miệng rốt cuộc không có cách nào mà rũ xuống.
“Chị, chị làm sao vậy…” Tử An nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi muốn mở miệng nói gì đó, nhưng hé miệng ra, một chút âm thanh cũng cự tuyệt phát ra.
Một bàn tay thật lớn nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu tôi, tôi dường như có thể cảm nhận được sự ấm áp khó có thể nói ra lời từ lòng bàn tay kia. Không cần ngẩng đầu nhìn, tôi cũng biết nhất định là anh Hai.
Tử An thấy nước mắt trên mặt tôi, mấp máy muốn nói gì đó để an ủi tôi nhưng bị anh Hai ra dấu ngăn lại.
“Chị không sao…” Cổ họng của tôi rốt cục có thể phát ra âm thanh.
Tôi không sao, tôi thật sự không có việc gì, tôi chỉ là… nghe được câu nói kia của Tử An, bỗng nhiên nghĩ đến mẹ già của tôi. Mặc dù chưa từng thừa nhận, nhưng mỗi khi tôi cô đơn, tôi cũng sẽ nhớ tới những món cháy khét của mẹ già thật sự khiến người ta không dám khen tặng. Chẳng qua so với Tử An mà nói, nhớ nhung của cậu ấy chỉ cần mua vé máy bay vượt đại dương, mà nhớ nhung của tôi…dù thế nào cũng không có cách thực hiện.
Tôi lại không thể ăn đồ ăn cháy khét của mẹ nữa rồi!
Không thể cùng bà tranh luận trứng chiên cà chua cuối cùng là nên cho muối hay là cho đường, không thể bắt bẻ canh đậu hủ của bà có mùi tanh, không thể từ chối ăn một chén cơm không đạt yêu cầu, cũng hết cách sau khi ăn xong cùng bà cãi một trận rồi đạp cửa bỏ đi…
Tôi bỗng nhiên…rất nhớ bà!
Anh Hai dùng ngón cái ấm áp lau đi nước mắt dưới mí mắt tôi, anh khẽ nói: “Không có việc gì, tất cả đều là quá khứ…”
Khó mà nói rõ đến tột cùng tâm tình của tôi thế nào khi nghe anh nói những lời này, tủi thân, khó chịu, quật cường, bất đắc dĩ… Tóm lại rất phức tạp, phức tạp đến mức tôi chỉ muốn dùng cách thức trẻ con nhất để bày tỏ nỗi đau trong lòng tôi.
Vì thế tôi “Oa” lớn tiếng khóc lên.
Sau này mỗi khi nhớ đến cảnh tượng tôi gào khóc tại quán ăn Trung Quốc ở Madrid vào đêm đó, tôi đều có một ý nghĩ hận không thể trốn vào trung tâm trái đất. Tôi nghĩ nó nhất định rất buồn cười: Tử An không biết làm sao mà nắm một mớ khăn giấy trong tay, nhưng không biết phải nói thế nào để đưa cho tôi; áo sơ mi cotton trắng của anh Hai cũng đứng mũi chịu sào gặp tai hoạ, trên đó đều là nước mắt và nước mũi của tôi, mà anh vẫn còn muốn ôm tôi, an ủi tôi, đồng thời nhận được cái nhìn chăm chăm nhiều chuyện từ bốn phương tám hướng.
Khóc thật sự là một chuyện rất hao tổn tinh thần và thể lực, vì vậy khi lên xe taxi về nhà tôi lập tức ngủ thiếp đi. Đợi đến lúc anh Hai đẩy đẩy gọi tôi dậy, xe đã dừng lại trước cửa biệt thự trong bóng đêm.
Tử An căn bản nhảy xuống xe, cửa sắt vừa mở ra, cậu ấy liền vọt vào: “Sắp chết em rồi!”
“Chậc,” anh Hai trả tiền xong, từ trên xe đi xuống, nhìn bóng lưng của cậu ấy, “Ai bảo em uống nhiều coke như vậy…”
Đầu tôi còn hơi đau, gió trên núi quất vào mặt, tôi không khỏi rụt cổ.
Xe taxi đi rồi, tôi xoay người lại, thấy anh Hai dưới đèn đường đứng trước cửa sắt màu đen nhìn tôi.
“?” Tôi nhíu mày, không rõ nguyên do mà nhìn anh.
Anh vươn ngón tay, sờ khoé mắt tôi, thấp giọng nói: “Đau không?”
Tôi lắc đầu.
“Con người không thể sống lại, em…” Từ trước đến nay anh không phải là một người giỏi dùng lời nói để an ủi người khác.
Tôi lập tức hiểu rõ mà gật đầu: “Anh yên tâm đi, em chỉ là…thỉnh thoảng có chút cảm xúc không thể khống chế được.”
Tôi nghĩ dáng vẻ bây giờ của tôi nhất định rất nhếch nhác, tóc bị gió đêm thổi rối bời, đôi mắt sưng lên như con ếch, thật ra tôi không cần bất cứ người nào an ủi, cuộc sống độc lập nhiều năm qua khiến tôi học được hai điều rất quan trọng: nhẫn nại và chờ đợi.
Tôi nghĩ điều tôi muốn chính là nhịn xuống cảm xúc bi thương, lẳng lặng chờ đợi bản thân đi ra từ trong bóng ma.
“Anh nghĩ rằng,” anh Hai bỗng dùng thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính kia mà nói, “Nếu mẹ em vẫn còn sống, bà ấy sẽ tự hào vì em.”
Dưới ngọn đèn lờ mờ, tôi thấy rõ ràng mọi góc cạnh của khuôn mặt anh, nhìn từ góc độ này, tất cả đường nét của anh đều rất giống ba, nhưng bản tính thận trọng của anh khiến cho anh có vẻ hơi cứng nhắc. Ánh mắt của anh khá giống mẹ anh, nhưng không có thần thái hoạt bát của Ngụy Mộng. Mũi của anh còn cao hơn ba, môi lại gợi cảm hơn Ngụy Mộng…
Tôi cố sức chớp mắt, cảm thấy lối suy nghĩ của mình thật sự phân ra có chút mở mang, giờ phút này ông anh đang trịnh trọng an ủi tôi, trong cái đầu dưa hấu của tôi rốt cuộc đang suy nghĩ lung tung gì đây à!
Hơi thở đặc biệt nóng bỏng của nam giới bỗng nhiên phả trên mặt tôi, tôi không khỏi ngứa ngáy mà muốn hắt xì. Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện gương mặt của anh Hai cách tôi chỉ có một bàn tay… Sau đó, anh lui từng bước ra sau, lùi đến chỗ ngọn đèn không thể chiếu xuống.
Anh ho nhẹ một cái, nói: “Nếu em vẫn chưa thoải mái thì đến vườn hoa đi dạo một chút, nhưng đừng đi lâu quá, cẩn thận cảm lạnh.”
Nói xong, anh không nhìn tôi mà xoay người bước đi trên con đường đá, hướng đến biệt thự màu trắng cách đó không xa. Bước chân của anh rất nhanh, không có chần chờ, cũng không có dừng lại.
Tôi ngạc nhiên đứng tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng của anh nhanh chóng rời đi trong đêm tối, đầu tôi ong ong.
Tôi đứng yên thật lâu, gió đêm thổi trúng làm cho tôi nhức đầu, nhưng vẫn không thể khiến tôi tỉnh táo lại.
Bằng không, sao tôi lại có ảo giác —— hình như trong phút chốc ban nãy, anh muốn…hôn tôi?!
“Cô Triệu,” nhân viên cửa hàng cầm chiếc váy bị tôi trả về trong tay, “Cá nhân tôi cảm thấy con gái cô cứ mặc cái này dường như ——”
Mẹ tôi đưa tay vỗ vai người nhân viên, ngắt lời cô ta, sau đó bà cười cười, nói với tôi: “Lấy cái này đi, tự con chọn, chỉ cần con thích là được…”
Tôi nhìn mẹ từ trong gương, trên mặt bà luôn lộ ra nụ cười tự tin, giống như bất cứ chuyện gì cũng không có cách đánh bại bà. Tôi bỗng nhiên rất căm ghét, căm ghét lễ phục trên người tôi, căm ghét mẹ bất cứ lúc nào cũng có dáng vẻ nắm chắc phần thắng, càng căm ghét việc bà dẫn tôi đi gặp người đàn ông kia!
Vì thế giây tiếp theo, tôi chạy vào phòng thay quần áo, đóng cửa lại rồi la lớn: “Con không đi!”
Năm đó tôi mười một tuổi, đã là một đứa trẻ không lớn cũng không nhỏ. Tôi thích đến vườn bách thú cùng bạn học xem đười ươi, mà tôi sợ nhất chính là, mẹ tôi sắp sửa kết hôn với người đàn ông mà tôi không biết…
Đương nhiên cuối cùng, chuyện tôi sợ hãi đã không xảy ra.
Tôi mở to mắt, phát hiện mình đang ngồi ở ghế phó lái, trên người choàng áo khoác kiểu nam, ghế sau vẫn là Lộ Tử An đang ngáy khò khò, mà trên ghế lái bên cạnh tôi lại không có một bóng người. Tôi xoa mắt và huyệt thái dương, cách cửa kính bắt đầu tìm anh Hai.
Tôi không nhìn thấy anh, vì thế cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe. Tôi đi vào siêu thị của trạm xăng dầu, trông thấy anh đang mua cà phê, tôi liền đi qua.
“Dậy rồi?” Anh nhìn thấy tôi, chỉ cười thản nhiên.
“Vâng.” Tôi đi sau anh, bất ngờ ngửi được mùi vị thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, “Anh hút thuốc?”
Anh nhận lấy cà phê từ trong tay nhân viên phục vụ, không trả lời tôi mà đi thẳng đến quầy thu ngân trả tiền.
Tôi đi phía sau anh, ra khỏi cửa tự động của siêu thị, anh đứng dưới mái hiên uống cà phê.
“Anh không thể hút thuốc sao?” Anh chợt liếc mắt nhìn tôi, hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không phải, chỉ là hơi bất ngờ.”
“Vì sao?”
“Anh không giống như người biết hút thuốc.”
Anh nghe tôi nói vậy, không khỏi quay đầu nhìn tôi: “Vậy anh là loại người thế nào?”
Tôi nghĩ có thể anh không hiểu ý tôi, liền đút tay vào túi, ngồi trên bậc thang cạnh anh, nói: “Em cảm thấy anh không phải là loại người sẽ buông thả bản thân mà hình thành thói quen xấu, anh rất tự hạn chế.”
Anh vẫn uống cà phê chầm chậm. Tôi đoán anh đang suy nghĩ lời nói của tôi, cho nên không lên tiếng. Cuối cùng anh khẽ cười, nụ cười kia dường như có chứa yếu tố tự giễu: “Đừng quá tin tưởng vào phân loại học, con người…là một loại sinh vật rất phức tạp.”
Đề tài thuốc lá ngừng lại như vậy. Tôi cũng không hỏi anh hút ở đâu, tôi nghĩ có thể là một trạm dừng xe nào đó trên đường cao tốc, tóm lại sẽ không ở trạm xăng dầu. Tôi nhìn bóng lưng anh, bóng lưng này cách tôi rất gần, gần đến mức tôi dường như có thể duỗi tay ra bắt anh. Vị thuốc lá nhàn nhạt trên người anh khiến tôi chợt nhớ đến một người —— Hạ Ương.
Lúc mẹ Hạ Ương qua đời, anh hút thuốc rất dữ dội, có một lần tôi hẹn anh cùng ăn tối, từ rất xa, tôi nhìn thấy anh đứng ở góc đường, hút hết điếu này tới điếu khác, gió lạnh mùa đông khiến mọi người chạy về nhà, người trên đường đều có vẻ vội vàng, hận không thể lập tức thoát khỏi hầm băng hôm nay. Chỉ có anh đứng tại luồng gió, không kiêng nể gì mà hút thuốc, mỗi hơi hút vào như muốn mạng của anh, cả ngũ quan đều nhăn nhúm lại.
Tôi đến sau lưng anh, trong xoang mũi đều là mùi thuốc lá, tôi chìa tay vỗ vai anh, anh ngoảnh đầu lại nhìn tôi, trong nháy mắt, tôi dường như cảm thấy ánh mắt anh rất phức tạp. Ánh mắt này khiến tôi khó quên, cũng rất khó hiểu, vẻ mặt anh chấn động, trò đùa tôi vốn muốn nói lại nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không nói nên lời.
Nhưng vẻ mặt kỳ lạ của anh chỉ duy trì chưa đến hai giây liền biến mất, tôi cho rằng đó là u buồn. Anh dập tắt điếu thuốc, rụt cổ lại (giống như cho đến lúc này anh mới cảm nhận được rét lạnh của mùa đông), hỏi: “Đi đâu?”
“Anh quyết định đi.” Tôi thay vẻ mặt tươi cười, giống như lúc còn nhỏ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh.
Bữa tối hôm đó vô cùng ngột ngạt, trầm mặc đến mức tôi gần như muốn cướp đường mà chạy. Lúc chia tay, tôi nghi ngờ nhìn bóng dáng Hạ Ương, lại không có cách mở miệng nói câu nào với anh. Không biết vì sao, một khắc kia tôi bỗng nhiên có ý nghĩ lạ lùng trong đầu: tôi sẽ mất anh.
Sau một đoạn thời gian rất dài, tôi và Hạ Ương cũng chưa liên lạc lại, cho đến một ngày của nửa năm sau, tôi nhận được điện thoại của anh, anh lại trở về Hạ Ương của ban đầu! Tôi không rõ trong thời gian ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi rất vui mình không mất anh —— chúng tôi không mất anh!
Giờ phút này, bóng lưng của anh Hai trước mặt tôi, nếu nói anh và Hạ Ương có gì đó tương tự, e rằng tôi chỉ có thể tìm ra một điểm giống nhau: lúc bọn họ bình tĩnh đều có vẻ hơi cô đơn.
“Anh Hai…” Tôi nhìn bóng dáng anh, chợt nói.
Anh uống xong ngụm cà phê cuối cùng, ném ly giấy vào thùng rác, rồi quay đầu nhìn tôi: “?”
Tôi hít mũi, cảm thấy mình hơi nóng có dấu hiệu cảm cúm:
“Thực ra anh là một người…rất khó để người khác đi vào trong lòng anh.”
Tầng mây trên bầu trời nổi bồng bềnh màu đỏ đẹp lạ thường, không trung vẫn xanh thẳm, nếu không nhìn đồng hồ, vốn không đoán được đã chập tối. Ban ngày của mùa hạ dài như thế, nên tôi có một loại ảo giác: sau khi đến đây, tôi cũng rất hiếm thấy đêm khuya.
Tôi nhìn cầu vòng trên triền núi xa xa, cảnh sắc kia thật sự cực kỳ xinh đẹp, nhưng tôi chỉ yên lặng đến ngẩn ngơ. Tôi còn nhớ lại câu nói kia tôi nói với anh Hai: anh là một người rất khó để người khác đi vào trong lòng anh.
Hình như tôi không có căn cứ gì cả, chỉ là buột miệng nói ra.
Sau khi anh Hai nghe xong, anh như là không quá kinh ngạc, khoé miệng hơi kéo ra nụ cười không tỏ rõ ý kiến.
Trên cột mốc đường cách đó không xa in một hàng chữ màu trắng thật to: Madrid 60km.
Cách Madrid chỉ có sáu mươi km, nhưng tôi vẫn không thể lấy dũng khí mà hỏi anh rốt cuộc là ai muốn gặp tôi. Nhưng có lẽ tôi đã sớm có đáp án.
“Anh Hai,” tôi nói, “Cho dù anh thật sự hận em…Em vẫn là em gái của anh.”
Thân xe hơi rung động, tôi không biết là bởi vì vấp phải cục đá cứng rắn hoặc là vấn đề của người nắm tay lái.
“Cho nên,” tôi nói tiếp, “Anh phải bảo vệ em đó —— anh nên bảo vệ em.”
Anh Hai tiếp tục lái xe, tôi nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt anh ánh lên màu mây đỏ.
“Anh còn tưởng là em vốn không cần người khác bảo vệ.” Anh nửa nói giỡn.
“Sao lại thế được…” Tôi nhỏ giọng nói thầm, vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Không phải không cần bảo vệ, mà là không biết nên mở miệng yêu cầu với người khác thế nào.
Chúng tôi không nói nữa, Tử An ở ghế sau trở mình, nói mớ vài câu rồi lại bắt đầu ngáy ngủ. Tôi quay đầu nhìn người cao to, trông thấy gương mặt hơi non nớt của cậu ấy mà không khỏi mỉm cười.
“Cười gì đó?” Anh Hai hỏi.
“Không có gì…” Tôi nhìn bãi cỏ ở hai bên đường cao tốc vàng vọt vì bị phơi nắng dưới ánh mặt trời, “Chỉ là cảm thấy làm con nít thật vui vẻ.”
Anh Hai nhướng lông mày: “Vậy em hẳn là rất vui vẻ nhỉ.”
Tôi quay đầu trừng anh: “Em đã hai mươi bảy tuổi.”
Anh cười cười: “Không liên quan đến tuổi tác.”
Tôi khoanh tay, nheo mắt nhìn anh: “Anh cứ muốn cãi nhau với em phải không?”
Anh cong khoé miệng, từ chối cho ý kiến.
“Chẳng qua,” anh còn nói, “Anh đồng ý với cách nói của em, làm con nít tốt lắm.”
Tôi nhìn sườn mặt của anh, bỗng nhiên rất muốn biết dáng vẻ lúc nhỏ của anh thế nào. Sau đó tôi liền nghĩ tới tấm ảnh trên giá sách trong phòng anh, tâm tình bắt đầu giảm sút.
Bên trong xe lại là một hồi trầm mặc, trong radio vẫn là người Tây Ban Nha nói dài dòng. Tôi ngắm đám mây màu đỏ ở chân trời, rồi thốt ra:
“Dì ấy…hung dữ không?”
“Ai?” Trong phút chốc hình như anh Hai vẫn không hiểu tôi đang nói cái gì.
Tôi quay đầu nhìn anh, vẫn là sườn mặt kia, tôi cũng bất giác mà bắt đầu suy đoán một chuyện khác.
“Mẹ anh…” Tôi nói, “Người anh muốn dẫn em đi gặp không phải là dì ấy sao.”
Bảng hướng dẫn ở đầu đường biểu thị, cách Madrid còn có 30 km, tôi gần như có thể nhìn thấy thành phố náo nhiệt ở xa xa, nhưng trong lòng vẫn lo sợ bất an.
Dọc đường đi, mỗi khi tôi nhìn sườn mặt của anh Hai, tôi liền nghĩ tới người phụ nữ xinh đẹp trong tấm ảnh, dáng vẻ của anh và dì ấy không xem là giống lắm, chỉ là khí chất ôn hoà rất giống nhau.
Sau khi anh Hai tuyên bố muốn dẫn chúng tôi đến Madrid, không ai nhắc đến mục đích đến nơi này, giống như đây là một chuyện khó có thể mở miệng, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhịn không được hỏi, mà anh Hai ở bên cạnh lại dường như không kiêng kị gì, nói:
“Mẹ anh? Bà ấy có vẻ rất dịu dàng.”
“…” Tôi nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng nếu một khi em giẫm lên điểm hạn chế của bà, bà quả thật chính là một con sư tử.”
“…” Tôi á khẩu không trả lời được.
Anh Hai quay đầu liếc nhìn tôi một cái, sau đó cười rộ lên. Nụ cười của anh khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên chúng tôi lái xe lên đường đến thị trấn đất đỏ, cũng là dưới nắng chiều, cũng là lúc sắp tới đích đến, trên gương mặt thường cứng đờ của anh lại lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng.
Tôi bỗng nhiên phát hiện, tôi lại thích nhìn khuôn mặt tươi cười này của anh, không quan hệ đến anh là ai, không quan hệ đến anh không được lòng người thế nào, cũng không quan hệ đến giữa tôi và anh có yêu hận tình thù… Tôi chỉ đơn thuần thích nhìn khuôn mặt tươi cười này của anh.
“Nhưng em không cần lo lắng,” anh thu hồi khuôn mặt tươi cười dịu dàng, thản nhiên nói, “Bà ấy sẽ không đối xử với em như vậy.”
“…”
Đón lấy đám mây đỏ ở chân trời, chúng tôi chạy thẳng hướng đến “thành phố dồi dào nguồn nước” nằm trên sông Manzanares. Bất luận là Barcelona hay là Madrid, thậm chí là Tây Ban Nha, với tôi mà nói nó vốn là một cái tên trên sách vở, tôi không hề quen biết quốc gia xa lạ này. Mà giờ phút này, tôi lại nằm mơ cũng không ngờ mình đã đến nơi này, hơn nữa tôi kinh ngạc phát hiện, chỗ này mang đến nhiều ngạc nhiên vui mừng và bất ngờ cho tôi. Nơi này có người thân của anh, bạn bè của anh, công việc của anh, đây chính là cuộc sống của anh —— cuộc sống mà tôi không hiểu lắm.
Tôi không biết ngày trở về của mình là khi nào, tôi chỉ là có dự cảm, hẳn là không xa lắm. Vì vậy, tôi cũng có cảm giác cấp bách, muốn nhớ kỹ mỗi phút mỗi giây của hiện tại.
“Bọn họ…ý em là, ba mẹ anh,” tôi cố lấy dũng khí hỏi, “Vì sao chia tay…”
Hai chữ “chia tay” cuối cùng tôi nói rất khẽ khàng, gần như không còn sức lực để lặp lại vấn đề này, nhưng tôi tin anh Hai nghe được.
Anh vẫn lặng lẽ lái xe, giống như tôi không hỏi gì. Ngay lúc tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngượng ngùng, anh chợt cất lời, nói: “Nếu một đôi vợ chồng sống riêng trong khoảng thời gian dài, thì làm sao có thể duy trì tình cảm chứ.”
“À…” Đối với đáp án này, tôi cảm thấy tâm tình của mình trở nên đặc biệt phức tạp, “Em vẫn không thể hiểu được vợ chồng có thể ở riêng hai nơi, lúc đó vì sao mẹ anh không mang theo anh cùng đến đó?”
Anh Hai kéo khoé miệng, nụ cười kia mang theo mười phần châm biếm: “Tới làm gì? Mẹ anh không biết tiếng Pháp, lúc ấy anh vẫn là một đứa bé, học bổng của ba chỉ có thể duy trì sinh hoạt của một người…”
“…” Tôi hối hận mình lại đưa ra một vấn đề ngu xuẩn như vậy.
“Anh tin rằng nếu lúc ấy bọn họ có thể lựa chọn người một nhà ở cùng một chỗ thì bọn họ sẽ không xa nhau.”
“… Em xin lỗi.” Tôi quẫn bách đến muốn khóc.
Anh Hai mở miệng, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn duy trì sự trầm mặc trước sau như một.
Trong radio phát ra một bài hát Tây Ban Nha, tôi hoàn toàn không hiểu gì, chỉ là nghe âm điệu tôi biết đây là một bài hát bi thương.
“Anh có cảm thấy…” Tôi nhịn không được muốn nói ra lời trong lòng, “Cảm thấy ba rất ích kỷ?”
Anh Hai khẽ cười, nụ cười lúc này hoàn toàn không có ý châm biếm, tôi có thể đọc được từ vẻ mặt của anh, là một loại khoan dung và độ lượng: “Mỗi người đều có quyền lợi trong tình huống cho phép mà lựa chọn cuộc sống mình mong muốn, không phải sao? Ít nhất anh tin tưởng, khi ông ấy lựa chọn đi Pháp, ông ấy không nghĩ tới vứt bỏ gia đình này. Về phần nói sau đó bọn họ chia tay… có lẽ chỉ có thể nói là sự sắp đặt của vận mệnh.”
Giờ phút này tôi rốt cục hiểu được, anh Hai không hề hận ba —— hoặc là anh đã từng hận, nhưng bây giờ không còn nữa.
“Anh thật khoan dung.” Tôi nói.
Anh Hai lại kéo khoé miệng: “Rất nhiều lúc, nếu em không đủ khoan dung, người chịu tổn thương ngược lại là em, vì vậy…”
Anh nhún vai, biểu tình lạnh nhạt.
Tôi cười rộ lên, anh Hai như vậy làm cho người ta cảm thấy không hề khó tiếp cận, anh dường như trở nên thật cảm tính, cũng rất có tình người.
“Nhưng điều này cũng không đại diện anh thích ba anh,” anh còn nói, “Em hẳn là nhìn ra, giữa anh và ông ấy không xem là tốt lắm.”
“Sao lại thế chứ!” Tôi giật nảy người, “Ông ấy rất thương anh.”
Anh Hai nghe được lời tôi thốt ra, kinh ngạc quay đầu liếc nhìn tôi một cái, dường như không còn lời nào để nói.
“Thật sự!” Tôi nói, “Ai nấy đều thấy được ông ấy rất thương anh, có lẽ ngoài miệng ông ấy nói thích Tử An, nhưng em cảm thấy ý của ông là, thích Tử An vì dễ dàng gần gũi với cậu ấy, mà anh lúc nào cũng bày ra dáng vẻ thờ ơ.”
Anh Hai trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Anh và ông ấy vốn không thân thiết như thế, khi anh đã sớm quen với cuộc sống chỉ có anh và mẹ thì ông ấy mới xuất hiện.”
“Nhưng ông ấy là ba anh mà.” Tôi lo lắng nói.
“Đúng vậy,” vẻ mặt anh bình tĩnh, “Nhưng anh và ông ấy không hề hiểu rõ nhau, lúc anh cần ông ấy nhất thì ông ấy không xuất hiện, vì vậy sau này có xuất hiện hay không đối với anh mà nói đã không quan trọng.”
“Nhưng mà…” Tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng đến bên miệng lại giống như cuộn băng bị mắc kẹt, làm sao cũng không phát ra âm thanh.
Anh Hai rốt cục quay đầu nhìn tôi, tuy rằng chỉ là thời gian ngắn ngủi, nhưng tôi thấy sự nghi ngờ trong mắt anh.
“Vì sao em để ý đến mối quan hệ giữa anh và ông ấy?” Anh hỏi ra thắc mắc trong lòng, “Cho dù em là con gái của ông ấy, nhưng anh và ông ấy thế nào…cũng không liên quan đến em.”
Có lẽ anh cũng không phải cố tình, nhưng nghe anh nói vậy, tôi vẫn cảm thấy một nơi nào đó trong đáy lòng đã bị tổn thương.
Đúng vậy, ngoài huyết thống không thể chối bỏ ra, tôi và Lộ Thiên Quang, Lộ Ngụy Minh lại có quan hệ gì chứ? Một tháng trước tôi chưa bao giờ gặp họ, cũng không biết trên thế giới này còn có hai người như vậy, nếu tôi không đến đây, như vậy cả đời chúng tôi sẽ không gặp nhau. Không có bọn họ, cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục như cũ, bọn họ cũng thế.
Thế thì lần gặp mặt này cuối cùng có ý nghĩa gì?
“Đúng là không liên quan đến em,” tôi nhẹ giọng nói, “Em chỉ là…không muốn anh hối hận giống em.”
“?”
Tôi không nhìn anh, mặc dù khoé mắt tôi nhận được tín hiệu nghi vấn của anh, nhưng tôi vẫn ngắm nắng chiều cách đó không xa, tự mình rủ rỉ nói:
“Em từng xem qua một bộ phim điện ảnh, trong cốt truyện có một gia đình thế này: người mẹ là tín đồ Thiên Chúa ngoan đạo, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt hết thảy giáo điều và lòng tin, người cha bởi vì không chịu nổi người vợ như vậy, cùng với bầu không khí nặng nề của tôn giáo, vì thế mang theo tình nhân đi tha hương. Bọn họ có một cặp trai gái, hai người trẻ tuổi này phải quen với sự bảo thủ trong gia đình, gần như bị người mẹ cường quyền bức đến điên mất. Một đoạn dài dòng của cốt truyện nói về bọn họ làm sao đi qua đủ loại cố gắng đến thử nghiệm thoát khỏi gông cùm xiềng xích của gia đình… Nhưng kết cục của câu chuyện, khi người cha bỏ nhà đi sắp chết, ông ấy vẫn vội vã trở về quê nhà, trong lúc hấp hối, người con gái đề nghị ông ấy cầu xin Chúa Trời khoan thứ trước dấu thập giá, mà người đàn ông luôn căm ghét tín ngưỡng tôn giáo của người vợ lại liều mạng làm theo vào hơi sức cuối cùng…”
“…”
“Đây thật ra là một bộ phim về tình yêu,” tôi cũng như anh Hai, cong khoé miệng cười, “Nhưng ấn tượng khắc sâu trong em ngược lại là cảnh tượng này. Ý em muốn nói rằng, rất nhiều lúc, chúng ta thực ra cũng không hiểu biết chính mình, cũng không biết được ý nghĩa của cha mẹ đối với chúng ta.”
“…”
“Em đã từng rất hận mẹ em, có lẽ như lời anh nói, em không hề thích bà, em không thể lựa chọn ba mẹ cho mình, nhưng em có thể lựa chọn có thích họ hay không. Quan hệ giữa mẹ và em không tốt, vô cùng xấu. Nhưng cho đến giây phút bà qua đời, em mới hiểu được…cho dù em không thích bà, nhưng em vẫn yêu thương bà.”
“…”
“Loại yêu thương này…không quan hệ đến có thích hay không, chỉ là một khả năng trời sinh. Bởi vì em là con của mẹ, cho nên mẹ thương em mà không cần điều kiện và lý do. Giống vậy, bởi vì bà là mẹ em, em cũng yêu thương bà —— chẳng qua, cho đến khi bà rời khỏi em mới hiểu được điểm này.”
Lúc tôi nói chuyện lại vô cùng bình tĩnh, mặc dù tình cảnh mẹ nằm trên giường bệnh trong bệnh viện hiện ra trong đầu tôi, nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức…giống như tôi đang kể chuyện của người khác.
“Em không biết nên nói thế nào về loại cảm giác này với anh. Em chỉ là, sau khi mẹ qua đời, em chợt có cảm giác thế này: có lẽ em không thích bà, có lẽ em thấy phản cảm với rất nhiều hành vi của bà —— nhưng em không thể phủ nhận, con cái thực ra là cuộc sống tiếp diễn của cha mẹ, em cho rằng em và bà hoàn toàn tương phản, nhưng trên thực tế, trên người em có rất nhiều chỗ tương tự với bà, chỉ là em không nhận ra.”
“Anh Hai,” tôi quay đầu nhìn anh, “Em nói những lời này với anh không phải muốn bình luận quan hệ giữa anh và ba mẹ, em chỉ là…”
“Chỉ là muốn nhắc nhở anh,” anh dường như luôn có khả năng nhận ra lúc tôi không biết nói thế nào mà nói ra tâm lý của tôi, “Đừng để lúc còn kịp mà làm ra chuyện mình sẽ hối hận.”
“Đúng.” Tôi cười cười, có lẽ đây là thứ mà mọi người gọi là “đồng cảm”.
“Anh biết rồi.” Lộ Ngụy Minh nhẹ giọng nói, giống như không phải nói cho tôi nghe mà là nói với chính anh.
Không biết từ lúc nào xe đã chạy vào trong thành phố, hai bên ngã tư đường là kiến trúc kiểu cũ của Châu Âu thường thấy, trên nóc nhà hay có các loại điêu khắc. Quẹo vào khúc ngoặt, chúng tôi dọc theo triền núi hướng lên trên, hai bên đường là cây cối cao ngất rậm rạp giống như một hang động thiên nhiên thật lớn.
Trên đỉnh núi dài toạ lạc một loạt nhà cửa, anh Hai chạy xe đến trước một cánh cửa sắt màu đen, anh chìa tay ấn chuông điện trên tường, cửa sắt nhanh chóng mở ra, trước mặt chúng tôi chính là một con đường đá bao vây bởi lùm cây, con đường này cũng không dài, cuối đường là một toà nhà ba tầng màu trắng, xe dừng lại trước căn nhà màu trắng này, anh Hai kéo thắng tay, rồi xuống xe, tôi cũng theo xuống.
Đây thật sự là một căn nhà…xinh đẹp khiến người ta khó có thể tin! Bức tường màu trắng sữa phối hợp với nóc nhà màu đỏ, tuy rằng tôi dốt đặc cán mai về kiến trúc, nhưng tôi cảm thấy căn nhà này là loại kiến trúc điển hình nhất có thể đại diện cho sự nhiệt tình và sức hấp dẫn của Tây Ban Nha. Huống chi nó nằm trên đỉnh núi, tôi nghĩ nếu đứng ở sân thượng nhìn xuống, cảnh sắc nhất định rất đẹp đẽ.
“Ngụy Minh!”
Tôi quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, trên mặt dì ấy mang theo nụ cười tươi, cùng với nụ cười của anh Hai thỉnh thoảng lộ ra khiến cho người ta say mê, chúng quả thực giống nhau như đúc.
Tôi biết dì ấy là ai, dì ấy chính là người tôi nhìn thấy trong tấm ảnh. Nếu nói tôi không khẩn trương thì nhất định là lừa người dối mình. Nhưng tôi có một tư chất tự nhiên —— càng khẩn trương thì càng lộ vẻ bình tĩnh.
Tôi nhìn người phụ nữ xinh đẹp trang nhã này đi xuống bậc thang, rồi đi đến ôm anh Hai, khoé mắt của dì ấy có nếp nhăn thật sâu, nhưng ánh mắt của dì ấy vẫn khiến người ta cảm thấy tràn trề sức sống của một cô gái.
Sau đó, dì ấy thả anh ra rồi quay đầu nhìn tôi.
Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, nhưng tôi vẫn ép chính mình cười với dì ấy.
Trên cơ bản, nếu dì ấy đi tới cho tôi một cái bạt tai, tôi cũng cảm thấy không có gì ngạc nhiên, nhưng dì ấy chỉ lịch sự và tràn ngập tò mò quan sát tôi hai giây, sau đó vươn tay với tôi: “Hoan nghênh cháu!”
Tôi há hốc miệng, quả thực không biết nên nói gì mới tốt. May mắn lúc này Tử An đã tỉnh ngủ, từ ghế sau chui ra, duỗi thắt lưng, sau đó dang hai cánh tay cười nói: “Thím!”
Dì ấy vui vẻ đi qua ôm chặt Tử An, sau đó vỗ vai cậu ấy, rồi xoay lại nói với tôi: “Đi thôi, đi vào rửa mặt trước, dì mang các con đi xem phòng.”
Nhìn thấy bóng dáng của dì ấy và Tử An nắm tay nhau đi vào, tôi vẫn ngớ ra tại chỗ. Anh Hai ở phía sau lấy hành lý, lập tức có hai người đàn ông đến giúp. Anh Hai nói cảm ơn với họ, rồi đi tới túm cánh tay tôi hướng đến bậc thang: “Đừng làm ra vẻ ngẩn ngơ được không.”
“…” Tôi vừa tuỳ ý để anh kéo đi, vừa cố gắng vuốt tóc trên trán bị gió thổi rối bời.
Trên bậc thang là một cánh cửa gỗ thật lớn, cánh cửa đang rộng mở, cho nên các loại hoa tươi và đồ trang trí trong phòng khách đẹp đẽ lập tức đập vào tầm mắt tôi.
Có người từ dưới lầu đi đến, nghe tiếng bước chân còn tưởng rằng là người trẻ tuổi, nhưng ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông trung niên. Ông ấy có mái tóc quăn màu vàng nâu, con mắt cũng màu nâu, trên mặt ông ấy có dấu vết khắc sâu của năm tháng, nhưng thần thái trong mắt ông ấy giống như người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi, đều tràn ngập sức sống.
“Way Min!” Tiếng Trung của người nước ngoài hiển nhiên không chuẩn, nhưng trong giọng nói của ông ấy có sự thân thiết.
Anh Hai đi lên ôm chặt ông ấy, sau đó nói tiếng Tây Ban Nha mà tôi không hiểu. Ngay lúc tôi còn chưa hồi phục tinh thần thì anh Hai đi tới, ôm bờ vai tôi, nói với người đàn ông trung niên kia: “Tây Vĩnh.”
“Si Yong!” Người đàn ông vui vẻ vươn tay về phía tôi.
Tôi vội vàng bắt lấy, cảm thấy lòng bàn tay của ông ấy ấm áp, lực đạo bắt tay hơi mạnh đến mức tôi chịu không nổi.
“Đây là bố dượng của anh,” anh Hai nói bên tai tôi, “Emilio.”
Tôi nuốt nước miếng, vừa nhếch môi cười với người Tây Ban Nha nhiệt tình này, vừa lại kìm lòng không nổi mà bị hấp dẫn bởi trang hoàng xinh đẹp xung quanh.
Tôi quay người lại, người phụ nữ xinh đẹp kia đã đứng sau tôi, vươn tay với tôi: “Ngụy Mộng, ‘mộng’ của nằm mơ.”
Tôi nghĩ tôi nhất định lại lộ vẻ ngốc nghếch không biết nói gì, may là tôi còn nhớ vươn tay bắt tay dì ấy.
“Lỗ Tây Vĩnh.” Anh Hai ở bên cạnh thản nhiên giúp tôi bổ sung.
Ngụy Mộng kinh ngạc nhíu lông mày, nhưng tôi nghĩ dì ấy chỉ cảm thấy tên tôi thú vị mà thôi. Tay dì ấy cũng rất ấm áp, tôi bỗng nhiên hơi xấu hổ, bởi vì trong lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi, tôi thậm chí không có mặt mũi mà nhìn mắt dì ấy.
“Các con hẳn là đã ăn tối trên đường, mẹ mang các con lên phòng trên lầu, nếu còn đói bụng thì mẹ sẽ hâm nóng canh.” Dì ấy quả thực hăng hái giống như cô gái nhỏ, ôm lấy cánh tay của Emilio rồi đưa chúng tôi lên lầu.
“Hoá ra chữ ‘Ngụy’ của anh là đến từ đây…” Tôi vừa lên lầu vừa dùng thanh âm chỉ có anh Hai có thể nghe thấy.
“Không thì em cho là từ đâu?” Anh liếc tôi một cái.
“Không có gì, chỉ là đem họ của ba mẹ đặt tên xem ra có chút quê mùa, em còn cho rằng nhà nghệ thuật sẽ có ý tưởng sáng tạo…”
Anh Hai líu lưỡi, không để ý tôi.
Phòng tôi ở cuối hành lang lầu ba, cửa đối diện là Tử An, sát vách là anh Hai. Trang trí và bày biện trong phòng cũng xinh đẹp như phòng khách dưới lầu, tôi ngồi trên giường trải ra giường bằng vải bông, ngắm nhìn cửa sổ trên mái nhà ngẩn người. Tất cả thứ này đối với tôi mà nói như đặc biệt không chân thật.
Tôi thậm chí có chút nghi ngờ, khi chuông báo vang lên, tôi sẽ phát hiện hết thảy đều chỉ là cảnh trong mơ…
Có người khẽ gõ cửa phòng tôi, tôi ngẩng đầu, trông thấy anh Hai đút hai tay vào túi đứng ở cửa. Anh thay chiếc áo sơ mi cotton trắng sạch sẽ, ánh mắt nhìn tôi trong phút chốc bình tĩnh mà lại trong veo, khiến tôi không khỏi lúng túng mà rủ ánh mắt xuống, không dám nhìn anh.
“Tại sao em luôn ở sau lưng anh làm ra vẻ mặt tố cáo hả?” Anh nói đùa nhưng vẫn giữ dáng vẻ nghiêm trang.
Tôi lắc đầu, chần chừ một chút, vẫn thẳng thắn nói ra lời trong lòng: “Em không biết nên đối mặt với mẹ anh thế nào…”
Chắc anh không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, suy nghĩ một chút, anh chầm chậm đi tới, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Tại sao? Em lại không làm việc sai lầm.”
“Có lẽ em không nên đến…” Tôi gục đầu xuống, tâm trạng hơi sa sút mà chơi đùa với ngón tay mình, “Có lẽ em vốn không nên đi vào thế giới này.”
“Nhưng em đã đến đây.” Anh nhìn tôi, nói như là dĩ nhiên.
Tôi nhìn ánh mắt anh, giống như mơ hồ trông thấy…tôi buồn cười trong đó.
Đúng vậy, cho dù nói thế nào, tôi đã đến đây rồi. Tôi đi tới chỗ này, đến tìm đáp án mà mình muốn tìm.
Tối nay tôi nằm trên giường, tôi không kéo màn cửa sổ ở mái nhà, mà nhìn qua chiếc kính hình vuông kia ngắm sao trời tối đen. Tôi nhớ tới bộ phim điện ảnh đã nói với anh Hai, câu chuyện về gia đình đạo Thiên Chúa, khi người con gái nắm tay người cha của mình đã từng ghét đạo đến cực điểm, cô khuyên ông xin Chúa Trời tha thứ, tôi chợt hiểu ra, có lẽ rất nhiều người chúng ta vẫn dốc hết toàn lực muốn trở thành người hoàn toàn khác với ba mẹ, nhưng cuối cùng chúng ta lại phát hiện những thứ của ba mẹ cho chúng ta đã xâm nhập trong xương tủy từ lâu, đủ để ảnh hưởng cả đời chúng ta.
Miệng tôi hơi khát, nhưng lại không muốn đứng lên đi làm phiền người khác, vì thế tôi nhắm mắt lại, hy vọng mình có thể ngủ ngay lập tức.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa, tôi tưởng là ảo giác của tôi, mà khi tôi mở to mắt, tiếng đập cửa lại vang lên.
“Tây Vĩnh, cháu đã ngủ chưa?” Là tiếng của Ngụy Mộng ngoài cửa.
Tôi vội vàng ngồi dậy, đi chân trần chạy tới mở cửa. Trong nháy mắt tôi mở cửa, tôi nhìn thấy dì ấy bưng một cái mâm, trên đó có một ấm nước thủy tinh và một ly thủy tinh.
Dì ấy mỉm cười, không nói gì, chỉ là đưa cái mâm vững vàng vào trong tay tôi: “Cháu đói không? Nếu đói thì xuống phòng bếp dưới lầu ăn gì đó.”
“…” Tôi còn chưa biết nói gì, chỉ cảm thấy hai má nóng lên.
“Xuống đi,” dì ấy mặc áo ngủ cotton trắng nói, “Ngụy Minh và Tử An đang ở dưới, nếu cháu xuống chậm một chút thì đồ ăn sẽ bị tụi nó ăn hết đấy.”
Nói xong, dì ấy đi xuống lầu.
Tôi bưng cái mâm, đứng ở cửa nhìn bóng dáng của dì ấy ngẩn ngơ hồi lâu. Cuối cùng, tôi đặt cái mâm trên bàn, sau đó choàng áo khoác, quyết định xuống phòng bếp xem thử.
Mới đi đến dưới lầu, chợt nghe thấy tiếng cười thoải mái của Tử An, tâm tình của tôi lập tức tốt lên, theo âm thanh mà tìm thấy phòng bếp. Cảnh tượng tại phòng bếp thật sự ấm áp, mẹ ở bên cạnh bếp lò bận bịu, hai đứa con ngồi tại bàn ăn bằng gỗ ăn ngốn nghiến. Kỳ thật cũng không có thức ăn ngon lạ thường, chỉ là một tô canh la tống và bánh mì trắng, nhưng nhìn bộ dạng ăn ngon miệng của Tử An và anh Hai, tôi nhịn không được mà thèm thuồng.
“Cháu đã đến rồi.” Ngụy Mộng xoay người nhìn thấy tôi, cười nói, “Ngồi đi. Đồ ăn khuya đưa lên ngay đây.”
Tôi gượng gạo cười trừ, ngồi xuống bên cạnh Tử An và anh Hai. Ngụy Mộng lại bưng lên một rổ bánh mì, Tử An vừa nhai vừa chìa tay muốn lấy, kết quả bị anh Hai chặn lại nửa đường:
“Em chừa chút cho người khác.”
“Nhưng em vẫn còn đói mà…” Tử An nhai đồ ăn đầy miệng nên phản bác không rõ ràng.
Anh Hai trừng mắt liếc cậu ấy một cái, nói: “Chờ Tây Vĩnh ăn xong rồi em lại ăn tiếp.”
Khuôn mặt Tử An lập tức nhăn nhó: “Anh Hai bất công…”
Lộ Ngụy Minh lại trừng cậu ấy, cậu ấy hít mũi không thèm nói nữa.
Tôi cười cười nhìn Tử An, cầm lấy bánh mì trong rổ đưa tới trước mặt cậu ấy: “Cho em.”
Cái này, anh Hai đổi sang trừng tôi. Tôi cảm thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt của anh rất thú vị, càng không chịu thu lại. Tử An cười nhận lấy bánh mì trên tay tôi, ăn miếng lớn ngon lành trước mặt anh Hai.
Anh Hai không nói gì nữa, chỉ đảo mắt qua lại mà cảnh cáo chúng tôi. Tôi rất muốn cười, nhưng vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Ngụy Mộng đứng trước bếp lò khẽ lắc đầu cười với tôi, ý tứ chắc là: đừng chọc anh.
Vì thế tôi dốc sức mím môi, không cho mình cười ra.
Anh Hai nhíu mày trừng mắt nhìn chúng tôi hồi lâu, anh bỗng nhiên quay đầu, dường như làm nũng nói: “Mẹ, mẹ xem hai đứa kìa…”
Ngụy Mộng đi tới, cười cười vỗ vai con trai, vẻ mặt dì ấy có vẻ tự hào riêng biệt của người mẹ, khiến tôi không khỏi suy nghĩ, mỗi một lần mẹ tôi vuốt trán tôi, bà có thể có biểu tình giống vậy không?
Giờ phút này, lần đầu tiên tôi cảm thấy anh Hai lại có một mặt đáng yêu của con nít.
Có lẽ mọi người chúng ta ở trước mặt ba mẹ cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi…
Sau khi ăn uống no đủ, tôi nhanh chóng trở về phòng ngủ. Ngày đầu tiên đến Madrid quả thật tốt hơn so với dự đoán của tôi.
Sáng sớm hôm sau tôi bị ánh mặt trời đánh thức, đó là hậu quả quên kéo màn, bảy giờ hơn đã tỉnh.
Bên ngoài phòng tôi có một ban công hẹp dài, tôi choàng thêm áo khoác, không để ý đầu tóc rối bời, tôi mở cửa kính đi ra ngoài. Cây cối xa xa và thành phố đều bao phủ bởi vầng sáng màu vàng kim, cực kỳ xinh đẹp.
Trong sân vườn dưới lầu truyền đến tiếng cười khanh khách, hoá ra là Ngụy Mộng và Emilio, người chồng Tây Ban Nha của dì ấy, hai người trung niên giống như người yêu tay nắm tay trong tình yêu cuồng nhiệt, cùng nhau hướng đến vườn hoa.
Không biết vì sao, trông thấy bọn họ như vậy, tôi cảm thấy rất vui. Tôi biết niềm vui này không phải lời chúc phúc thiện ý đối với người khác, mà chính là một loại mừng thầm ích kỷ: may mà mẹ của Lộ Ngụy Minh tìm được hạnh phúc của mình, như vậy trong lòng tôi không cần cảm thấy quá áy náy…
Nhưng tôi lại không khỏi có chút phiền muộn, vì sao mẹ tôi không muốn lựa chọn con đường dễ dàng để nhận được hạnh phúc và chúc phúc chứ, vì sao cuối cùng bà lại lựa chọn một con đường khó khăn thế này?
“Bà ấy rất may mắn.”
Tôi hết hồn, theo âm thanh nhìn qua, hoá ra là anh Hai đứng tại ban công sát vách.
“Emilio đối xử rất tốt với bà ấy và anh.”
Anh gần như có vẻ rối bời như tôi, nét mặt cũng dịu dàng hiếm thấy. Tôi bỗng nhiên có chút ghen tị với anh, tôi biết tôi không nên nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn ghen tị với anh.
“Nhưng em sẽ không biết khi anh còn nhỏ, chúng tôi có bao nhiêu khổ cực.” Anh Hai đứng đó đón nắng sớm, nhìn bóng dáng của người mẹ trong vườn cách đó không xa.
“…”
“Ba mẹ anh là bạn học thời đại học, mẹ anh cũng học vẽ tranh.”
Tôi không muốn ngắt lời anh, thầm nghĩ mình nên im lặng lắng nghe anh kể chuyện xưa.
“Sau khi tốt nghiệp đại học, bà ở lại trường học làm trợ giảng, sau đó thì kết hôn với ba anh, rồi sinh ra anh.” Anh Hai tựa trên tường, ngữ khí êm dịu, thanh âm trầm thấp, “Lúc anh khoảng hai ba tuổi, ba có một cơ hội đi du học rất tốt, vì thế bọn họ phải xa nhau, một mình mẹ mang theo anh sống với bà.”
“Lúc đầu ba thỉnh thoảng còn gửi chút tiền, vài bức thư, gọi mấy cuộc điện thoại. Khi anh sắp lên tiểu học, trên cơ bản đã không còn tin tức của ông ấy. Ông bà ngoại anh ở một thành phố khác, không ai có thể giúp mẹ trông chừng anh, nhưng may mà trường học có nhà trẻ, mỗi ngày anh đều đi theo mẹ lên ca tan ca, vì đời sống mà bà vẫn phải ra ngoài là gia sư, cho nên thường thường để một mình anh ở nhà. Lúc còn bé, anh chỉ biết cái gì gọi là cô độc… Đương nhiên, anh cũng biết cái gì gọi là đừng để mẹ lo lắng.”
“Kỳ thật, bây giờ nhớ lại anh không biết lúc đó mẹ anh đã sống qua những ngày đó thế nào, anh chỉ là đứa trẻ không hiểu nhiều lắm, cũng không nhiều phiền não. Sau đó khi anh sắp lên trung học, anh cũng không biết rốt cuộc mẹ hạ quyết tâm thế nào, tóm lại bà đưa ra một quyết định vô cùng kinh ngạc: bán tất cả đồ đạc, dẫn anh đi Pháp tìm ba.”
Miệng lưỡi tôi hơi khô khan, nhưng vẫn nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Vì sao ba lại như vậy…”
Anh Hai cười cười, nụ cười kia lại có phần thê lương:
“Ba là một người rất dễ thay đổi cảm xúc —— có lẽ em đã phát hiện điểm này. Ông ấy chưa từng nghiêm túc giải thích với anh, nhưng căn cứ vào hiểu biết của anh, sau khi ông đến đó một thời gian dài, ông cũng buồn bực vì thất bại, lúc đó đối với ông mà nói, anh và mẹ chính là một gánh nặng, một gánh nặng đè ép ông thở không nổi. Bản thân ông đã phải đối mặt với rất nhiều vấn đề hiện thực, gia đình càng khiến ông không chịu nổi gánh nặng.”
Nói tới đây, anh Hai nhìn tôi một cái, nói: “Em không phải đến bây giờ vẫn còn ôm ảo tưởng ba mình là đại anh hùng chứ?”
Tôi lắc đầu.
Thế nhưng, tôi cũng không bằng lòng thừa nhận ông quá tệ hại.
“Tóm lại, mẹ anh là người luôn nhẫn nhục chịu đựng, bà đưa ra một quyết định quan trọng nhất trong đời bà, quyết định này thay đổi vận mệnh của bà và anh.”
Tôi nhìn sườn mặt kiên nghị của anh Hai, thử hiểu được tâm tình của anh thế nào khi đang nói những lời này. Nhưng tôi chung quy không phải anh, không ai có thể là một người khác trên thế giới này.
“Lúc ấy, ba rốt cuộc có chút danh tiếng, mẹ anh cũng vì thấy được tin tức của ông ấy mới trằn trọc liên lạc với ông ấy. Đến bây giờ anh cũng không rõ ràng lúc ấy rốt cuộc vì sao phải bán nhà chuyển đến nơi xa lạ này…”
“Có lẽ là vì tình…yêu.” Nói xong chữ cuối cùng, thanh âm của tôi nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.
Anh Hai mỉm cười: “Em xem, ngay cả chính em cũng không tin.”
“…”
“Anh nghĩ có thể là muốn một kết thúc, hoặc là muốn thoát khỏi cảnh túng thiếu lúc đầu —— ai biết được, dù sao anh và mẹ đã đến Pháp, tìm được ba, nhưng trong trí nhớ của anh, bắt đầu từ buổi tối đầu tiên bọn họ cãi nhau, tranh cãi khoảng chừng nửa năm, rốt cục họ quyết định chia tay. Nhưng lúc đó anh vốn không lòng dạ nào quan tâm đến chuyện của họ, tất cả tinh lực của anh đều dồn vào việc làm sao phải sinh sống trong hoàn cảnh lạ lẫm này. Đối với anh mà nói, trong cuộc sống của anh có nhân vật người cha hay không đã không còn quan trọng.”
Tôi gật đầu, nhớ tới thời niên thiếu, tôi cũng đã từng lên lịch trình như anh, chẳng qua, tôi may mắn hơn anh, mẹ tôi cho tôi cuộc sống không cần lo lắng đến cơm ăn áo mặc, tôi không cần đối mặt với khốn khổ túng thiếu, không cần đối mặt với hoàn cảnh khó có thể thích ứng, không cần vì sinh tồn mà lo lắng. Tôi ngoại trừ không có ba thì không thiếu gì cả.
“Lúc đó ba đã có khả năng gánh vác cuộc sống của mẹ và anh, may mà ông ấy không phải là người đàn ông tuyệt tình, cho nên mặc dù họ chia tay, cuộc sống của anh và mẹ cũng không hỏng bét. Chắng qua đối với một người phụ nữ mà nói, một mình mang theo đứa con sinh sống trong hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, quả thực là…ác mộng.”
Tôi thở dài dưới đáy lòng, kính sợ tư tưởng của Ngụy Mộng: “Như vậy, dì ấy —— em nói là mẹ anh —— làm sao quen biết Emilio?”
Anh Hai khoanh tay, gục đầu xuống nhìn chăm chú hai bóng người trong vườn hoa: “Mặc dù đã không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, nhưng lúc đó đối với chúng tôi mà nói, phải tiếp tục cuộc sống ở đây cũng không dễ dàng. Chúng tôi thuê một căn nhà nhỏ ở Paris, mẹ anh đã làm rất nhiều công việc, người giúp việc, bồi bàn, dạy tiếng Trung, dù sao chỉ cần bà có thể làm thì bà sẽ làm. Khoảng một năm sau, khi anh sắp học cao trung, bà tìm được công tác kiêm chức tại một phòng triển lãm tranh, trông tiệm mỗi tối từ sáu giờ đến chín giờ, đó chính là nơi bà đã gặp Emilio, ông ấy là nhà ngoại giao Tây Ban Nha cư trú tại Pháp, sau đó…”
Anh Hai không nói thêm gì nữa, chỉ là dịu dàng nhìn bóng dáng nho nhỏ của hai người kia, trong mắt mang theo ý cười.
“Hiện tại dì ấy rất hạnh phúc.” Tôi nói tự đáy lòng.
Tôi lại nhớ đến bộ lễ phục màu đỏ bị tôi vứt xuống đất, mẹ tôi từng hy vọng tôi mặc chiếc váy này đi theo bà gặp mặt người đàn ông mà bà yêu, mặc dù bà chưa từng nói qua với tôi, nhưng lúc đó trong lòng tôi đã mơ hồ cảm thấy: mẹ muốn kết hôn với người đàn ông kia.
Việc này đối với tôi giống như sấm sét giữa trời quang.
So với Ngụy Mộng, có lẽ cả đời của mẹ tôi cũng không nhận được hạnh phúc mà bà theo đuổi. Tôi vẫn đứng ở ban công, anh Hai thì đứng ở ban công sát vách, tôi nheo mắt nhìn mặt trời xa xa, cảm thấy chúng tôi như hai con rối gỗ trong tia nắng ban mai.
“Ba không có tái hôn sao?” Tôi trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi.
Anh Hai quay đầu nhìn tôi, dường như hơi kinh ngạc đối với vấn đề này, nhưng anh nhanh chóng thản nhiên giống như chúng tôi không phải đang thảo luận về ba mình, anh nói: “Anh nghĩ cả đời ông ấy chưa bao giờ thiếu phụ nữ —— ít nhất lúc còn trẻ không thiếu.”
Trong đầu tôi hiện lên dáng vẻ nho nhã rồi lại phong lưu phóng khoáng của ba, vì thế tôi cười mỉm chi: “Hẳn là vậy.”
“Nhưng…” Tôi hơi chần chừ, không biết nói như vậy có thích hợp không, nhưng cuối cùng tôi vẫn nói ra, “Em cảm thấy ba có vẻ…không giống loại đàn ông sẽ yêu mẹ em.”
“?” Anh Hai nhướng lông mày, chắc là đề tài của tôi quá bạo gan, anh cũng không biết nên suy nghĩ thế nào.
Tôi cảm thấy có chút buồn cười, còn thẳng thắng nói: “Mẹ em là loại phụ nữ…vô cùng kiên cường, chính là người kiên cường, thường thường giống như đứa trẻ tuỳ hứng. Sau khi tiếp xúc với ba một thời gian, em thấy rằng ông ấy và mẹ em là cùng một loại người, hai người họ khiến em cảm thấy rất…giống nhau.”
“Vậy có gì không đúng sao?” Anh Hai nhìn tôi, giống như vừa không muốn xen vào nhưng cũng không có ý muốn im lặng.
“Ừm,” tôi bĩu môi, “Chính là một loại cảm giác. Với tính cách ôn hoà của hai người, biết đâu có thể sống tốt với nhau, nhưng họ cũng rất sắc bén mà không có cách nào sống tốt với nhau.”
Anh Hai kéo khoé miệng: “Có lẽ đây là nguyên nhân cuối cùng họ không ở bên nhau?”
Tôi bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ, hình như tôi và Lộ Ngụy Minh đứng đây thảo luận về tình yêu giữa ba mẹ chúng tôi không thích hợp lắm. Nhưng…sự thật là, ngoài đối phương ra, chúng tôi không còn đối tượng khác thích hợp để bàn luận đề tài này!
“Có lẽ vậy…” Tôi chợt có phần hậm hực.
“Em cảm thấy ba mẹ anh thích hợp à?”
Tôi không biết nên nói thế nào, chỉ tiu nghỉu nhún vai: “Ít nhất là theo tính cách mà nói, mẹ anh dịu dàng độ lượng như vậy, có thể bao dung sự tự do phóng khoáng và nết trẻ con của ba.”
“Nhưng bọn họ vẫn chia tay.”
“Có thể là tình cảm vẫn tốt đẹp, nhưng không chống lại được sự dằn vặt của thời gian.” Tôi nói ra cảm xúc trong lòng.
Nghe tôi nói vậy, anh Hai chợt quay đầu nhìn tôi, trên mặt anh có vẻ phức tạp: “Vậy, em có tin tưởng tình yêu không?”
Tin tưởng tình yêu?
Đối với vấn đề…khó ứng phó của anh Hai, trong khoảng thời gian ngắn, tôi ngoại trừ cười khổ thì không còn đáp án nào khác.
Trong đầu tôi muôn vàn tâm tình, suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn không thể đưa ra một câu trả lời đơn giản “Tin” hoặc “Không tin”.
“Đó chính là muốn tin tưởng nhưng lại không tin được bao lâu.” Trong tia nắng ban mai, anh Hai nói thế.
Tôi mím môi, nhìn cặp mắt bộc trực thẳng thắn của anh Hai, bỗng nhiên cảm thấy chính mình không có cách nói dối: “Con người luôn mong muốn tin tưởng sự vật tốt đẹp, sự thật xấu xí sẽ dần mài mòn một phần tốt đẹp này không chút thương tiếc. Vì vậy trên cơ bản, em cảm thấy vấn đề anh hỏi không đúng, anh không nên hỏi em có tin tưởng tình yêu hay không —— em thừa nhận mình tin tưởng —— điều anh nên hỏi chính là, em có tin hôn nhân không.”
Vấn đề này, tôi đã có một đáp án.
“Em…” Anh Hai dựa vào tường nhìn tôi, lần đầu tiên loé ra sự mất tự nhiên trong ánh mắt, “Không có bạn trai sao?”
“Hiện tại không có.” Tôi đút hai tay vào túi, nhún vai, “Nhưng đây không có nghĩa là trước kia không có, cũng không đại diện trong tương lai sẽ không có.”
Anh vẫn nhìn tôi, trong ánh mắt lại lộ ra một tia…yêu mến. Tôi nghĩ, rất nhiều lúc anh không xem tôi là em gái anh, anh chỉ coi tôi là một cô bé ngây thơ mà thôi. Thái độ này của anh bất cứ lúc nào cũng rất rõ ràng, cho dù là tôi hay Tử An, ở trong mắt anh đều không trưởng thành.
“Em rất độc lập.” Một câu này của anh khiến người ta không phân biệt rõ là nhắc nhở hay là cảnh cáo. Sau đó anh liền xoay người trở về phòng.
Tôi đứng tại chỗ, ánh mặt trời chiếu trên làn da tôi làm cho nó nóng lên. Tôi rất vui, thậm chí vui đến mức không biết làm sao. Tôi nghĩ, là bởi vì anh Hai đã chấp nhận tôi, tín nhiệm tôi, nên mới đem chuyện xưa của ba mẹ anh kể cho tôi nghe.
Giữa chúng tôi dường như càng xích lại gần nhau.
Chiều nay, Ngụy Mộng và Emilio lái xe đi trung tâm thành phố mua thức ăn đồ dùng trong ngày lễ, bọn họ bỏ chúng tôi lại Plaza Mayor, sau đó rời đi. Lúc này đã vào trưa, ánh mặt trời chói chang cộng thêm đám đông chật ních, tôi nhìn thấy mà hơi choáng váng.
Các quảng trường Châu Âu hình như gần giống nhau, Piazza Navona tại Rome, Place de la Concorde tại Paris, đều có một loại ảo tưởng mọi người từ nhiều phía hướng về bạn. Anh Hai từ phía sau kéo tôi, chúng tôi còn chưa tách ra từ dòng người lớn tuổi của đoàn du lịch. Người ở đây quá nhiều, vì thế anh dứt khoát nắm lấy cổ tay tôi, dẫn tôi đi về phía trước.
Trong lúc vội vàng tiến lên, tôi bỗng nhiên có ảo giáo kỳ quái, giống như người đàn ông trước mắt tôi rất xa lạ. Mái tóc đen của anh toả sáng, chiếc cằm kiên nghị, bờ vai cứng rắn, đường nét bắp thịt của cánh tay hiện ra, cùng với các đốt ngón tay thô ráp tròn trịa… Tất cả của hết thảy, trong nháy mắt dường như đều trở nên có phần xa lạ. Giống như một khi anh xoay người lại, anh vẫn là anh Hai nghiêm túc, nhưng hình bóng này —— hình bóng nắm cổ tay tôi —— chính là hình bóng của một người đàn ông. Một hình bóng…lại khiến tôi có chút rung động khó hiểu.
Tôi không biết nên hình dung loại cảm giác này thế nào, tôi chỉ cảm thấy, ở trong đám đông, nhịp tim tôi trở nên có chút hỗn loạn.
Cứ như vậy mà đi cho đến năm phút sau, trên đường bỗng nhiên ít người, thật giống như giữa chật chội và vắng vẻ có một ranh giới vô hình, một khi lướt qua ranh giới này chúng ta liền đi từ một thế giới đến thế giới khác.
Tôi hơi giãy tay ra, anh Hai lập tức buông cổ tay tôi. Anh quay đầu lại liếc nhìn tôi, nói: “Dọc theo con đường này đi về phía trước mười lăm phút, chính là viện bảo tàng quốc gia Paro.”
Tôi cũng nhìn anh, đặc biệt là ánh mắt của anh. Sau đó, ảo giác kỳ lạ vừa rồi khiến tôi sợ hãi dần dần tan biến.
Nhịp tim của tôi trở lại bình thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giống như vài phút ngắn ngủi ban nãy, tôi bị ma quỷ ám lên người.
“Sao thế?” Anh Hai nhạy bén nhìn tôi.
“Không có gì,” tôi miễn cưỡng cười trừ, “Có thể là thời tiết quá nóng nên choáng váng đầu…”
“Em không sao chứ?” Nói xong, anh Hai không đợi tôi phản ứng, liền vươn bàn tay dày rộng thô ráp của anh phủ lên trán tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn anh, phát hiện khi anh chạm vào trán tôi, nhịp tim cũng không hỗn loạn như vừa rồi. Vì thế, tôi như là du khách rốt cục dỡ xuống hành lý nặng nề, ngây ngốc cười rộ lên.
Anh Hai nhíu mày nhìn tôi, phỏng chừng không hiểu rốt cuộc tôi đang suy nghĩ cái gì. Sau khi xác định tôi không phát sốt, anh liền xoay người đuổi theo Tử An sắp bị người Di-gan quấn lấy ở phía trước.
Dưới ánh nắng chói chang, thân ảnh của anh được ánh mặt trời chiếu ra một cái bóng thật dài…
Tôi thấy Tử An được anh Hai kéo ra từ đám người, sau đó bị mắng vài câu nghiêm khắc. Người cao to thường thường bị mắng, nhưng cậu ấy dường như cũng không tức giận, mỗi lần anh Hai giận dữ đến mức giậm chân lại không biết làm thế nào, Tử An luôn nhếch môi cười, hoặc là nghịch ngợm mà nhăn mặt. Giờ phút này, nhìn bọn họ như vậy, tôi không khỏi suy nghĩ, tôi và anh Hai không biết phải qua bao lâu mới có thể ở chung như thế này?
Thế nhưng trong lòng tôi có một điểm rất rõ ràng, đó chính là: tôi thích anh làm anh trai tôi.
Chiều nay, anh Hai dẫn chúng tôi đi dạo rất lâu, mỗi một lần anh bắt đầu giảng giải những bức tranh hoặc là tác phẩm nghệ thuật đặt trong tủ kính được treo trên tường viện bảo tàng, gương mặt không có biểu cảm của anh cũng sẽ trở nên sinh động khác thường. Nhìn theo điểm này, anh thật sự rất giống ba.
Cơm chiều anh Hai lại bất ngờ dẫn chúng tôi đến một quán ăn Trung Quốc, mặc dù hương vị thức ăn ở đây rất bình thường, nhưng tôi vẫn ăn rất nhiều, ngay cả anh Hai và Tử An cũng nhìn đến ngây người.
“Chị à, chị rất đói bụng sao?” Tử An nhìn tôi, nghi hoặc nhíu đầu lông mày.
“Em đến đây khi nào?” Tôi không trả lời cậu ấy, vừa nuốt ngốn nghiến vừa hỏi ngược lại.
“Lúc em học trung học thì phải.” Cậu ấy như là nghiêm túc nhớ lại.
“Trong nhà em, hiện tại là ai nấu cơm?” Mặc dù cải xanh hơi phỏng miệng, tôi vẫn nuốt xuống.
“Không ai nấu cơm cả,” Tử An cười nói, “Ba mẹ em đều ở trong nước, em và bạn học cùng nhau thuê nhà trọ.”
Tôi gật đầu, gắp một miếng bánh mật bỏ vào trong miệng: “Chị luôn cảm thấy, nơi không có thức ăn nhất định không thể gọi là nhà. Trước kia cho dù chị và mẹ không hợp nhau, nhưng khi đến tết chị đều sẽ trở về nhà ăn cơm.”
“Đồ ăn mẹ chị nấu ngon không? Mẹ em nấu cơm khó ăn muốn chết.” Tử An nói.
Tôi ngẩn người, nói: “Mẹ chị nấu cơm cũng rất khó ăn…”
Hai người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cười ha ha.
“Nhưng hồi đó khi em mới đến đây, lại muốn ăn cải bắp có mùi khét của mẹ em như muốn điên mất.” Tử An còn nói.
Tôi nhai cải xanh và bánh mật trong miệng, nhai từ từ, dùng sức mà nhai, nhai đi nhai lại, khoé miệng rốt cuộc không có cách nào mà rũ xuống.
“Chị, chị làm sao vậy…” Tử An nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi muốn mở miệng nói gì đó, nhưng hé miệng ra, một chút âm thanh cũng cự tuyệt phát ra.
Một bàn tay thật lớn nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu tôi, tôi dường như có thể cảm nhận được sự ấm áp khó có thể nói ra lời từ lòng bàn tay kia. Không cần ngẩng đầu nhìn, tôi cũng biết nhất định là anh Hai.
Tử An thấy nước mắt trên mặt tôi, mấp máy muốn nói gì đó để an ủi tôi nhưng bị anh Hai ra dấu ngăn lại.
“Chị không sao…” Cổ họng của tôi rốt cục có thể phát ra âm thanh.
Tôi không sao, tôi thật sự không có việc gì, tôi chỉ là… nghe được câu nói kia của Tử An, bỗng nhiên nghĩ đến mẹ già của tôi. Mặc dù chưa từng thừa nhận, nhưng mỗi khi tôi cô đơn, tôi cũng sẽ nhớ tới những món cháy khét của mẹ già thật sự khiến người ta không dám khen tặng. Chẳng qua so với Tử An mà nói, nhớ nhung của cậu ấy chỉ cần mua vé máy bay vượt đại dương, mà nhớ nhung của tôi…dù thế nào cũng không có cách thực hiện.
Tôi lại không thể ăn đồ ăn cháy khét của mẹ nữa rồi!
Không thể cùng bà tranh luận trứng chiên cà chua cuối cùng là nên cho muối hay là cho đường, không thể bắt bẻ canh đậu hủ của bà có mùi tanh, không thể từ chối ăn một chén cơm không đạt yêu cầu, cũng hết cách sau khi ăn xong cùng bà cãi một trận rồi đạp cửa bỏ đi…
Tôi bỗng nhiên…rất nhớ bà!
Anh Hai dùng ngón cái ấm áp lau đi nước mắt dưới mí mắt tôi, anh khẽ nói: “Không có việc gì, tất cả đều là quá khứ…”
Khó mà nói rõ đến tột cùng tâm tình của tôi thế nào khi nghe anh nói những lời này, tủi thân, khó chịu, quật cường, bất đắc dĩ… Tóm lại rất phức tạp, phức tạp đến mức tôi chỉ muốn dùng cách thức trẻ con nhất để bày tỏ nỗi đau trong lòng tôi.
Vì thế tôi “Oa” lớn tiếng khóc lên.
Sau này mỗi khi nhớ đến cảnh tượng tôi gào khóc tại quán ăn Trung Quốc ở Madrid vào đêm đó, tôi đều có một ý nghĩ hận không thể trốn vào trung tâm trái đất. Tôi nghĩ nó nhất định rất buồn cười: Tử An không biết làm sao mà nắm một mớ khăn giấy trong tay, nhưng không biết phải nói thế nào để đưa cho tôi; áo sơ mi cotton trắng của anh Hai cũng đứng mũi chịu sào gặp tai hoạ, trên đó đều là nước mắt và nước mũi của tôi, mà anh vẫn còn muốn ôm tôi, an ủi tôi, đồng thời nhận được cái nhìn chăm chăm nhiều chuyện từ bốn phương tám hướng.
Khóc thật sự là một chuyện rất hao tổn tinh thần và thể lực, vì vậy khi lên xe taxi về nhà tôi lập tức ngủ thiếp đi. Đợi đến lúc anh Hai đẩy đẩy gọi tôi dậy, xe đã dừng lại trước cửa biệt thự trong bóng đêm.
Tử An căn bản nhảy xuống xe, cửa sắt vừa mở ra, cậu ấy liền vọt vào: “Sắp chết em rồi!”
“Chậc,” anh Hai trả tiền xong, từ trên xe đi xuống, nhìn bóng lưng của cậu ấy, “Ai bảo em uống nhiều coke như vậy…”
Đầu tôi còn hơi đau, gió trên núi quất vào mặt, tôi không khỏi rụt cổ.
Xe taxi đi rồi, tôi xoay người lại, thấy anh Hai dưới đèn đường đứng trước cửa sắt màu đen nhìn tôi.
“?” Tôi nhíu mày, không rõ nguyên do mà nhìn anh.
Anh vươn ngón tay, sờ khoé mắt tôi, thấp giọng nói: “Đau không?”
Tôi lắc đầu.
“Con người không thể sống lại, em…” Từ trước đến nay anh không phải là một người giỏi dùng lời nói để an ủi người khác.
Tôi lập tức hiểu rõ mà gật đầu: “Anh yên tâm đi, em chỉ là…thỉnh thoảng có chút cảm xúc không thể khống chế được.”
Tôi nghĩ dáng vẻ bây giờ của tôi nhất định rất nhếch nhác, tóc bị gió đêm thổi rối bời, đôi mắt sưng lên như con ếch, thật ra tôi không cần bất cứ người nào an ủi, cuộc sống độc lập nhiều năm qua khiến tôi học được hai điều rất quan trọng: nhẫn nại và chờ đợi.
Tôi nghĩ điều tôi muốn chính là nhịn xuống cảm xúc bi thương, lẳng lặng chờ đợi bản thân đi ra từ trong bóng ma.
“Anh nghĩ rằng,” anh Hai bỗng dùng thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính kia mà nói, “Nếu mẹ em vẫn còn sống, bà ấy sẽ tự hào vì em.”
Dưới ngọn đèn lờ mờ, tôi thấy rõ ràng mọi góc cạnh của khuôn mặt anh, nhìn từ góc độ này, tất cả đường nét của anh đều rất giống ba, nhưng bản tính thận trọng của anh khiến cho anh có vẻ hơi cứng nhắc. Ánh mắt của anh khá giống mẹ anh, nhưng không có thần thái hoạt bát của Ngụy Mộng. Mũi của anh còn cao hơn ba, môi lại gợi cảm hơn Ngụy Mộng…
Tôi cố sức chớp mắt, cảm thấy lối suy nghĩ của mình thật sự phân ra có chút mở mang, giờ phút này ông anh đang trịnh trọng an ủi tôi, trong cái đầu dưa hấu của tôi rốt cuộc đang suy nghĩ lung tung gì đây à!
Hơi thở đặc biệt nóng bỏng của nam giới bỗng nhiên phả trên mặt tôi, tôi không khỏi ngứa ngáy mà muốn hắt xì. Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện gương mặt của anh Hai cách tôi chỉ có một bàn tay… Sau đó, anh lui từng bước ra sau, lùi đến chỗ ngọn đèn không thể chiếu xuống.
Anh ho nhẹ một cái, nói: “Nếu em vẫn chưa thoải mái thì đến vườn hoa đi dạo một chút, nhưng đừng đi lâu quá, cẩn thận cảm lạnh.”
Nói xong, anh không nhìn tôi mà xoay người bước đi trên con đường đá, hướng đến biệt thự màu trắng cách đó không xa. Bước chân của anh rất nhanh, không có chần chờ, cũng không có dừng lại.
Tôi ngạc nhiên đứng tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng của anh nhanh chóng rời đi trong đêm tối, đầu tôi ong ong.
Tôi đứng yên thật lâu, gió đêm thổi trúng làm cho tôi nhức đầu, nhưng vẫn không thể khiến tôi tỉnh táo lại.
Bằng không, sao tôi lại có ảo giác —— hình như trong phút chốc ban nãy, anh muốn…hôn tôi?!
/14
|