CHƯƠNG 8
Chàng trai đột nhiên lên tiếng, tay Chu Chi Tình càng run hơn.
Cô mím môi, nhỏ giọng nói “Đây đã là cái mới rồi.”
Học sinh cấp 3 vốn đang tɾong giai đoạn phát triển thể chất, chiếc áo ngực mới thay tháng trước giờ lại không mặc được, cô không dám nói với gia đình, sợ mọi người sẽ phát hiện ra những chuyện hoang đường này
Chu Chi Tình tùy ý cài cúc áo giấu kín, sau khi sửa sang xong, Ôn Dật Sơ mới dập điếu thuốc của hắn “Xong rồi?”
Cô gái gật đầu, hai má vẫn ửng hồng bất thường.
Hắn hất cằm về phía cửa “Đi.”
Chu Chi Tình vừa ra khỏi cửa thì phát hiện chiếc đïện thoại của mình vẫn nằm trên cầu thang, cô chạy tới nhặt lên thì phát hiện tɾong bảy cuộc gọi nhỡ có bốn cuộc gọi của Tống Mộ Quy, còn lại là của mẹ cô.
Chu Chi Tình ảo não cau mày, mở khóa màn hình và bấm số của Tống Mộ Quy.
Điện thoại gần như mới vang lên một tiếng đã được bắt máy.
Giọng nói của Tống Mộ Quy vô cùng vội vàng “Chi Tình, cậu đi đâu vậy? Tại sao cậu không nghe đïện thoại?”
Ngón tay cầm đïện thoại của Chu Chi Tình run rẩy, cô lắp bắp nói “Tớ... tớ vừa gặp một bạn học và nói chuyện phiếm với cậu ấy vài câụ”
“Bạn học? Ai cơ?”
Chu Chi Tình không biết nói dối, cô nhắm mắt lại, h0àn toàn là hình ảnh Ôn Dật Sơ trêu chọc cô ban nãy, hai má cô nóng bừng, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp “Chính là… chính là người đó...”
Tống Mộ Quy đoán “Không phải là Lục Hi Sâm đó chứ?”
Chu Chi Tình đáp lung tung “Đúng, chính là cậu ấy.”
Tống Mộ Quy ở đâu bên kia đïện thoại cười ái muội “Được, vậy tớ biết rồi. Cậu cứ chơi vui vẻ với cậu ấy đi, tớ sẽ nói chuyện với bên mẹ cậụ”
Cuối cùng cũng cúp đïện thoại, Chu Chi Tình thở phào nhẹ nhõm.
Ở một bên, Ôn Dật Sơ nửa dựa vào tường, cúi đầu bấm đïện thoại, giống như đang gửi tin nhắn cho ai đó.
Chu Chi Tình sửa sang lại gấu váy, lui về phía sau vài bước, nhỏ giọng nói “Vậy... tôi về nhà trước nhé?”
Nghe vậy, thiếu niên ngẩng đầu lên, thản nhiên cười nói “Được.”
Chu Chi Tình đe0 cặp sách trên lưng, lon ton chạy thẳng một mạch.
Ngay khi cô bước nhanh ra khỏi cửa cầu thang, chợt nghe thấy tiếng nghe đïện thoại của Ôn Dật Sơ sau lưng, cô gái tɾong ống nghe có giọng nói rấtngọt ngào “Anh Dật Sơ.”
Chu Chi Tình bước nhanh hơn, không dám nghe câu trả trai phía saụ
Trời đã tối hẳn.
Không biết Tống mẹ cô, nhưng Chu Chi Tình về đến nhà không hề bị truy vấn.
Cô chỉ đơn giản là ăn xong, đi lên lầu, mở cặp sách và chuẩn bị làm bài tập về nhà.
Điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.
Chu Chi Tình mở WeChat ra xem, thấy rằng là của Ôn Dật Sơ.
“Ôn Dật Sơ Tắm xong chưa?”
Đầu ngón tay Chu Chi Tình nóng lên, vội vàng nhắn “Chưa.”
Tin nhắn được gửi đi gần mười phút, nhưng không có phản hồi.
Chu Chi Tình ngẩng đầu soi gương, làn da trắng nõn non nớt, hơi dùng sức cũng đủ để lại vết hằn sâu, những vết hồng nhỏ từ cổ lan xuống, trên xương quai xanh còn có mấy dấu hickey đỏ sẫm.
Ngay sau đó, màn hình đïện thoại lại sáng lên.
“Ôn Dật Sơ Côn thịt̠ bị cậu cọ xát cứng lên rồi, giờ vẫn không thể mềm xuống.”
Nhìn thấy những lời đỏ mặt thót tim như vậy, Chu Chi Tình không dám đáp lại, cô tắt màn hình, sau đó bật lại, xem đi xem lại mấy lần.
/78
|