Đêm qua lăn lộn khó ngủ đến mấy giờ sáng, cuối cùng Trầm Úy Vũ cũng không cưỡng lại được nhu cầu của cơ thể mà ngủ thiếp đi, đến mức sáng ra suýt ngủ quên.
Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên lần thứ ba thì anh mới tỉnh dậy, với tay cầm lấy rồi tắt đi, nhìn màn hình đã là tám giờ bốn mươi phút rồi.
“Shit!” Anh khẽ chửi một tiếng, sau đó mau chóng xuống giường rồi đi vào phòng vệ sinh tắm rửa gội đầu.
Nếu là trước đây, nếu sau tiếng chuông lần đầu tiên vang lên mà anh còn không rời giường, thì Đào Lộ nhất định sẽ nằm sấp trên người anh, hôn hôn sờ sờ đến khi nào anh chịu dậy mới thôi.
Hiện tại để bỏ được thói quen này thật đúng là có chút khó khăn, điều này khiến cho anh không cảm thấy vui lắm, nhưng anh cho rằng thói quen là do thời gian tạo thành, nếu có thể quen được thì chắc chắn cũng sẽ bỏ được. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi!
Anh dùng tốc độ nhanh nhất làm xong mọi chuyện, đi ra khỏi phòng, tiện thể lướt qua phòng bên cạnh, phát hiện cửa không khóa, hiển nhiên Đào Lộ đã đi làm rồi.
Bước ra phòng khách, mặt bàn trống trơn sạch sẽ, không có một thứ đồ nào trên bàn. Đột nhiên anh cảm thấy không thoải mái với điều này, bởi vì mọi khi Đào Lộ luôn chuẩn bị bữa sáng cho anh ăn.
Nếu đã không còn là người yêu của nhau, vậy thì cũng không nên hưởng thụ phúc lợi này, anh thầm nhắc nhở chính mình như vậy. Tuy phải nói thật là tay nghề nấu nướng của cô rất tốt, nhưng nếu bị cô làm cho nghiện thì xem ra cũng không phải là một chuyện tốt.
Trầm Úy Vũ mang theo tâm trạng không tốt đi đến công ty, lên tầng thứ mười lăm, đã thấy Đào Lộ đang ngồi làm việc ở chỗ của mình, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, ngay cả anh đến gần cũng không phát hiện ra.
Trầm Úy Vũ ho nhẹ một tiếng, lúc này Đào Lộ mới chú ý tới anh, cô phục hồi lại tinh thần, thản nhiên mỉm cười chào anh: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc. ”
Sau đó cô lại vùi đầu vào công việc, dáng vẻ như không rảnh để nói chuyện với anh, làm cho anh có “một chút” kinh ngạc. Tại sao lại là “một chút”, bởi vì anh cho rằng đây là vấn đề về thói quen.
Nếu cô gái này đã không để ý đến anh, thì anh cũng không muốn tốn thời gian nói chuyện với cô, bèn trực tiếp đi vào phòng tổng giám đốc rồi ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu làm việc.
Đào Lộ liếc mắt trộm nhìn anh, hiện tại dáng vẻ của anh giống như một cây kem vậy, làm cô lạnh muốn chết, nhưng mà, lạnh thì lạnh, ai sợ ai chứ?!
Hai người yên lặng ngồi làm việc trên tầng mười lăm, nhưng các tầng dưới thì đang thi nhau bàn tán về chuyện của bọn họ.
Các nhân viên trong công ty đều biết chuyện Trầm Úy Vũ và Đào Lộ yêu nhau, hiện giờ lại chia tay một cách chớp nhoáng, có không ít các anh chàng độc thân đang chờ đợi ngày này, không có sự uy hiếp của Trầm Úy Vũ, họ đương nhiên sẽ có nhiều cơ hội để theo đuổi thư ký Đào.
Đừng thấy khi mới vào công ty Đào Lộ chỉ giống như một tên nhóc mà nhầm, sau nửa năm cải tạo, cô đã biến thành một cô gái ngọt ngào dễ mến được không ít người yêu thích.
Mà tâm điểm của mọi nguồn tin đương nhiên là Quản Sĩ Huân, kích động quần chúng là việc mà hắn thích làm nhất, cứ để cho bọn họ bàn tán đi, càng náo nhiệt càng tốt.
Nào thì Đào Lộ thích ăn gì, làm gì, tất cả đều được hắn nói ra, còn nói thêm là cô hiện tại đang không có bạn trai, hy vọng có thể quên đi tình cũ, cho nên nghênh đón mọi người tới làm quen.
Miệng lưỡi con người thật đáng sợ, trong nháy mắt Đào Lộ đã trở thành chủ đề cho người ta nói từ sáng đến khi tan làm, hơn nữa xem ra sẽ còn kéo dài một thời gian nữa, đến khi cô yêu người khác thì mới thôi cũng nên.
Một buổi sáng nọ, Đào Lộ sắp xếp lại văn kiện và các giấy tờ quan trọng, trước giờ nghỉ trưa mới vào đưa cho tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, đây là văn kiện cần anh xét duyệt, sau khi xét xong thì đưa lại cho tôi. ” Đào Lộ mỉm cười nói, sau đó đặt xuống bàn làm việc.
Mấy ngày nay bởi vì Đào Lộ toàn ngồi ở chỗ của mình, nên anh không có cơ hội nhìn thấy cách ăn mặc của cô, hôm nay ngẩng lên nhìn mới thấy rõ.
Tuy rằng bên trên cô vẫn mặc áo dài tay có in hoa, nhưng bên dưới thì lại mặc một chiếc váy da ngắn mê người, lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Lúc trước anh cho phép cô được mặc váy ngắn, nhưng cùng lắm là loại trên đầu gối 5cm, bình thường cô đều mặc váy ngang đầu gối hoặc váy dài, nếu mặc váy ngắn thì phải mặc quần tất bên trong mới được.
Nhưng hôm nay cô lại mặc váy ngắn mà không có quần tất bên trong, da thịt trắng nõn sáng bóng lại còn tương phản rõ rệt với màu đen của váy nữa. Cặp mông cong vểnh lên, đôi chân thon dài cuốn hút ánh nhìn, khiến cho đàn ông nhìn vào chỉ muốn cởi ngay nó ra để tìm hiểu bên trong.
Người phụ nữ chết tiệt này!
Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, miệng lại không tự chủ được mà lạnh lùng nói: “Sao cô lại mặc váy ngắn như vậy hả? Muốn trêu hoa ghẹo nguyệt phải không?”
Nghe anh nói xong, cô liền giật mình sửng sốt, ngay sau đó lại nhanh chóng hồi phục tinh thần, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng đáp: “Chỉ đơn giản là tôi muốn mặc thôi, tổng giám đốc thấy có vấn đề gì không ạ?”
Trầm Úy Vũ nheo mắt nhìn cô, trong đầu hối hận tại sao mình lại nói ra! Nhưng mà cô gái này ăn gan hùm mật báo hay sao mà dám chất vấn lại anh hả!
Đợi mãi không thấy anh trả lời, di động của Đào Lộ chợt vang lên, cô cầm lên nghe, nói mấy câu trong điện thoại rồi quay sang anh nói: “Tổng giám đốc, đến giờ ăn trưa rồi, tôi xin phép đi ăn trước, tạm biệt. ”
Nói xong, cô mau chóng xoay người đi ra khỏi phòng, đồng thời cũng không che dấu được mà cười thật to, bởi vì cô thấy sắc mặt của anh xanh mét, hiển nhiên là cực kỳ khó chịu, ha ha
Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên lần thứ ba thì anh mới tỉnh dậy, với tay cầm lấy rồi tắt đi, nhìn màn hình đã là tám giờ bốn mươi phút rồi.
“Shit!” Anh khẽ chửi một tiếng, sau đó mau chóng xuống giường rồi đi vào phòng vệ sinh tắm rửa gội đầu.
Nếu là trước đây, nếu sau tiếng chuông lần đầu tiên vang lên mà anh còn không rời giường, thì Đào Lộ nhất định sẽ nằm sấp trên người anh, hôn hôn sờ sờ đến khi nào anh chịu dậy mới thôi.
Hiện tại để bỏ được thói quen này thật đúng là có chút khó khăn, điều này khiến cho anh không cảm thấy vui lắm, nhưng anh cho rằng thói quen là do thời gian tạo thành, nếu có thể quen được thì chắc chắn cũng sẽ bỏ được. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi!
Anh dùng tốc độ nhanh nhất làm xong mọi chuyện, đi ra khỏi phòng, tiện thể lướt qua phòng bên cạnh, phát hiện cửa không khóa, hiển nhiên Đào Lộ đã đi làm rồi.
Bước ra phòng khách, mặt bàn trống trơn sạch sẽ, không có một thứ đồ nào trên bàn. Đột nhiên anh cảm thấy không thoải mái với điều này, bởi vì mọi khi Đào Lộ luôn chuẩn bị bữa sáng cho anh ăn.
Nếu đã không còn là người yêu của nhau, vậy thì cũng không nên hưởng thụ phúc lợi này, anh thầm nhắc nhở chính mình như vậy. Tuy phải nói thật là tay nghề nấu nướng của cô rất tốt, nhưng nếu bị cô làm cho nghiện thì xem ra cũng không phải là một chuyện tốt.
Trầm Úy Vũ mang theo tâm trạng không tốt đi đến công ty, lên tầng thứ mười lăm, đã thấy Đào Lộ đang ngồi làm việc ở chỗ của mình, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, ngay cả anh đến gần cũng không phát hiện ra.
Trầm Úy Vũ ho nhẹ một tiếng, lúc này Đào Lộ mới chú ý tới anh, cô phục hồi lại tinh thần, thản nhiên mỉm cười chào anh: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc. ”
Sau đó cô lại vùi đầu vào công việc, dáng vẻ như không rảnh để nói chuyện với anh, làm cho anh có “một chút” kinh ngạc. Tại sao lại là “một chút”, bởi vì anh cho rằng đây là vấn đề về thói quen.
Nếu cô gái này đã không để ý đến anh, thì anh cũng không muốn tốn thời gian nói chuyện với cô, bèn trực tiếp đi vào phòng tổng giám đốc rồi ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu làm việc.
Đào Lộ liếc mắt trộm nhìn anh, hiện tại dáng vẻ của anh giống như một cây kem vậy, làm cô lạnh muốn chết, nhưng mà, lạnh thì lạnh, ai sợ ai chứ?!
Hai người yên lặng ngồi làm việc trên tầng mười lăm, nhưng các tầng dưới thì đang thi nhau bàn tán về chuyện của bọn họ.
Các nhân viên trong công ty đều biết chuyện Trầm Úy Vũ và Đào Lộ yêu nhau, hiện giờ lại chia tay một cách chớp nhoáng, có không ít các anh chàng độc thân đang chờ đợi ngày này, không có sự uy hiếp của Trầm Úy Vũ, họ đương nhiên sẽ có nhiều cơ hội để theo đuổi thư ký Đào.
Đừng thấy khi mới vào công ty Đào Lộ chỉ giống như một tên nhóc mà nhầm, sau nửa năm cải tạo, cô đã biến thành một cô gái ngọt ngào dễ mến được không ít người yêu thích.
Mà tâm điểm của mọi nguồn tin đương nhiên là Quản Sĩ Huân, kích động quần chúng là việc mà hắn thích làm nhất, cứ để cho bọn họ bàn tán đi, càng náo nhiệt càng tốt.
Nào thì Đào Lộ thích ăn gì, làm gì, tất cả đều được hắn nói ra, còn nói thêm là cô hiện tại đang không có bạn trai, hy vọng có thể quên đi tình cũ, cho nên nghênh đón mọi người tới làm quen.
Miệng lưỡi con người thật đáng sợ, trong nháy mắt Đào Lộ đã trở thành chủ đề cho người ta nói từ sáng đến khi tan làm, hơn nữa xem ra sẽ còn kéo dài một thời gian nữa, đến khi cô yêu người khác thì mới thôi cũng nên.
Một buổi sáng nọ, Đào Lộ sắp xếp lại văn kiện và các giấy tờ quan trọng, trước giờ nghỉ trưa mới vào đưa cho tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, đây là văn kiện cần anh xét duyệt, sau khi xét xong thì đưa lại cho tôi. ” Đào Lộ mỉm cười nói, sau đó đặt xuống bàn làm việc.
Mấy ngày nay bởi vì Đào Lộ toàn ngồi ở chỗ của mình, nên anh không có cơ hội nhìn thấy cách ăn mặc của cô, hôm nay ngẩng lên nhìn mới thấy rõ.
Tuy rằng bên trên cô vẫn mặc áo dài tay có in hoa, nhưng bên dưới thì lại mặc một chiếc váy da ngắn mê người, lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Lúc trước anh cho phép cô được mặc váy ngắn, nhưng cùng lắm là loại trên đầu gối 5cm, bình thường cô đều mặc váy ngang đầu gối hoặc váy dài, nếu mặc váy ngắn thì phải mặc quần tất bên trong mới được.
Nhưng hôm nay cô lại mặc váy ngắn mà không có quần tất bên trong, da thịt trắng nõn sáng bóng lại còn tương phản rõ rệt với màu đen của váy nữa. Cặp mông cong vểnh lên, đôi chân thon dài cuốn hút ánh nhìn, khiến cho đàn ông nhìn vào chỉ muốn cởi ngay nó ra để tìm hiểu bên trong.
Người phụ nữ chết tiệt này!
Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, miệng lại không tự chủ được mà lạnh lùng nói: “Sao cô lại mặc váy ngắn như vậy hả? Muốn trêu hoa ghẹo nguyệt phải không?”
Nghe anh nói xong, cô liền giật mình sửng sốt, ngay sau đó lại nhanh chóng hồi phục tinh thần, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng đáp: “Chỉ đơn giản là tôi muốn mặc thôi, tổng giám đốc thấy có vấn đề gì không ạ?”
Trầm Úy Vũ nheo mắt nhìn cô, trong đầu hối hận tại sao mình lại nói ra! Nhưng mà cô gái này ăn gan hùm mật báo hay sao mà dám chất vấn lại anh hả!
Đợi mãi không thấy anh trả lời, di động của Đào Lộ chợt vang lên, cô cầm lên nghe, nói mấy câu trong điện thoại rồi quay sang anh nói: “Tổng giám đốc, đến giờ ăn trưa rồi, tôi xin phép đi ăn trước, tạm biệt. ”
Nói xong, cô mau chóng xoay người đi ra khỏi phòng, đồng thời cũng không che dấu được mà cười thật to, bởi vì cô thấy sắc mặt của anh xanh mét, hiển nhiên là cực kỳ khó chịu, ha ha
/89
|