Tan tầm.
Mặt trời chiều ngã về tây, nhuộm đỏ cả trời, gia thuộc viện nằm ngoài đại viện huyện uỷ, Đổng Học Bân đi qua theo địa chỉ, lên lầu đem chìa khoá mở cửa.
Vào nhà.
Quan sát chung quanh.
Sau đó ngồi xuống hút thuốc.
Không có gì ngoài ý muốn, Đổng Học Bân đối với hoàn cảnh ở đây đã có chuẩn bị tâm lý, tòa nhà ba mươi năm hiển nhiên có chút cũ nát, trong hành lang, trong phòng, trên vách tường đều là vết rạn, rất nhiều tường cũng bóc ra, cũng may nhà cũ thì cũ nhưng vẫn ngăn nắp sạch sẽ, phòng thu dọn rất sạch sẽ, hơn nữa TV máy vi tính điều hòa tuy rằng không tính xa hoa, nhưng cũng tốt hơn so với không có, Đổng Học Bân cũng biết chổ mình ở có đãi ngộ tương đối tốt, nhà của cán bộ khác khẳng định kém lắm, cho nên cũng không có xoi mói gì.
Hút hết điếu thuốc, Đổng Học Bân đem tàn thuốc dụi trong gạt tàn thuốc.
Thật ra lần này điều động, Đổng Học Bân mình cũng không ngờ rằng cấp trên sẽ an bài cho hắn vào vị trí thường vụ phó huyện trưởng, hắn ngay từ đầu nghĩ một người phó huyện trưởng khó có thể đi vào thường ủy huyện ủy, chút tự hiểu lấy mình Đổng Học Bân vẫn phải có, cho nên khi nhìn điều lệnh, Đổng Học Bân không khỏi cũng có chút kích động, thường vụ phó huyện trưởng, so với phó huyện trưởng chỉ là hơn hai chữ, nhưng chênh lệch bên trong quá lớn, phó huyện trưởng chỉ có thể phân công quản lý một ít phòng ban, nhưng chức trách công tác của thường vụ phó của huyện trưởng cũng hiệp trợ huyện trưởng xử lý công tác hằng ngày của chính phủ huyện, thậm chí không nói cái khác, cũng là vấn đề xếp hạng trong thường ủy huyện ủy, một người phó huyện trưởng mới đến tư lịch còn thấp, xếp hạng trong thường ủy huyện ủy tám phần là sau cùng hoặc cũng là đứng thứ hai đếm ngược, nhưng thường vụ phó huyện trưởng thì không giống, trong thường ủy huyện ủy tuyệt đối là xếp ở giữa, nếu như có tư lịch, có chiến tích, có uy tín, vị trí này thậm chí còn có thể cao hơn, dưới loại tình huống này Đổng Học Bân sao có thể không xúc động? Giống như là trên trời rơi xuống chuyện tốt vậy.
Nhưng vừa đến huyện Trinh Thủy Đổng Học Bân dần dần rõ ràng vì sao cấp trên an bài cho mình làm thường vụ phó huyện trưởng, thì ra là hoàn cảnh bên này quá khổ quá kém. Cho nên Đổng Học Bân mới được làm người đứng thứ hai của chính phủ huyện? Nếu như không phải huyện nghèo khó, Đổng Học Bân khẳng định không có cái đãi ngộ này, đây là điều hỏi cũng không cần hỏi, muốn làm thường vụ phó huyện trưởng, đại khái ít nhất cũng phải đợi một năm rưỡi đến hai năm.
Cho nên nói lần này là một cơ hội.
Còn là cơ hội vô cùng hiếm có.
Đổng Học Bân nghĩ mình phải bắt được, nếu như ở đây làm ra thành tích, vậy sau này mình sẽ không giống, giảm bớt phấn đấu nhiều năm!
. . .
Hơn sáu giờ.
Đổng Học Bân ra ký túc xá. Đi bộ tới một trạm giao thông, muốn tìm một chiếc xe đi đến tiểu khu gần nhà Diêu Thúy, hành lý hắn còn trong cóp sau của Land Rover, cái gì đều không có nên Đổng Học Bân buổi tối ngày hôm nay cũng ngủ không được.
Xe này không được.
Ừm, cái này hình như có thể.
Trong huyện nghèo, Đổng Học Bân một người thường vụ phó huyện trưởng cũng không có xe. Xe taxi lại ít đến đáng thương, hắn cũng chỉ có thể chờ xe buýt đến.
Đã bao lâu chưa đi xe buýt?
Đổng Học Bân cũng không nhớ.
Bên này xe buýt cũng chậm, cả nửa ngày còn chưa có tới một chiếc, đang chờ xe tới, trên đường phía sau bỗng nhiên chạy đến đây một chiếc xe, mới từ phía sau Đổng Học Bân đi qua, xe chậm rãi dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ của Khương Phương Phương thản nhiên lộ ra.
Đổng Học Bân ngẩn ra.Huyện trưởng.
Khương Phương Phương nhìn nhìn , Đang đợi xe?
Đổng Học Bân ừm dưới, Hành lý để bên kia, đi lấy một chút.
Khương Phương Phương nhợt nhạt gật đầu, từ trên xe đi xuống, nói với tài xế: Đưa Đổng huyện trưởng đi lấy đồ.
Tài xế là một người trung niên, nghe vậy kinh ngạc, Cái này. . . Tôi đưa ngài quay về gia thuộc viện trước, còn có không ít đường.
Khương Phương Phương bình tĩnh nói: Tôi tự mình đi trở về là được. Không xa. Đi thôi. Dứt lời, quay đầu nói với Đổng Học Bân: Để cho lão Vương đưa cậu đi.
Đổng Học Bân vội vàng nói: Cái này sao được. Đừng đừng.
Khương Phương Phương khóe miệng lộ ra một đường cong cực nhỏ, hình như là mỉm cười, nhưng nhìn thế nào cũng không giống, nụ cười rất nhạt, Không có việc gì, cứ như vậy.
Khương Phương Phương quay đầu bước đi, chân bước cũng rất chậm.
Đổng Học Bân sờ sờ mũi, Vậy. . . Cảm ơn ngài Khương huyện trưởng.
Khương Phương Phương đưa lưng về phía hắn nhẹ nhàng lắc tay, dáng dấp không nhanh không chậm.
Người ta đều nói như vậy, Đổng Học Bân từ chối cũng là không có ánh mắt, có vài nhân tình là phải nhận, bằng không không nhận cũng là đắc tội với người, vì vậy chờ Khương Phương Phương đi xa, Đổng Học Bân cúi đầu lên xe của huyện trưởng, bất quá không ngồi ghế sau, mà là ngồi ghế cạnh người lái, dù sao không phải xe của mình, Đổng Học Bân vẫn có chừng mực, hắn cho tới nay đều là rất chú ý những cái chi tiết này.
Tài xế lão Vương nói: Đổng huyện trưởng, ngài đi chỗ nào?
Tôi cũng không rõ ràng vị trí cụ thể, đi hướng tây đi, không xa. Đổng Học Bân nói.
Được. Lão Vương xoay tay lái, chuyển hướng bắt đầu đi hướng tây.
Trên đường, lão Vương luôn luôn dùng dư quang ánh mắt len lén nhìn Đổng Học Bân, cuối cùng thật sự không nhịn được, liền nói: Đổng huyện trưởng, ngài trước đây nhận thức Khương huyện trưởng sao?
Đổng Học Bân nghi hoặc nói: Không quen? Làm sao vậy?
Lão Vương ặc một tiếng, Không có, cũng là cảm giác Khương huyện trưởng đối với ngài rất tốt, hải, con người tôi cũng không biết nói, ngài cũng đừng chấp nhặt.
Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không, ngược lại cảm thấy rất hứng thú, Sao nói như vậy?
Lão Vương cười khổ nói: Huyện chúng tôi ai mà không biết, xe của Khương huyện trưởng cho tới bây giờ không cho người khác mượn qua, cũng cho tới bây giờ chưa từng kêu tôi đưa ai đi, cho dù là có lãnh đạo huyện vội vã dùng xe, trong huyện không có xe cũng đều là Mông bí thư bên kia cho mượn xe, Khương huyện trưởng không có, đã bao nhiêu năm, ngài vẫn là người thứ nhất, cho nên vừa rồi Khương huyện trưởng bảo tôi đưa ngài đi, tôi còn tưởng rằng hai ngài trước đây đã nhận thức.
Đổng Học Bân nói: Tôi cũng là ngày hôm nay lần đầu tiên thấy Khương huyện trưởng.
Lão Vương cũng có chút buồn bực, cái này quái thật, Khương huyện trưởng vẫn đều là một người ôn hoà, với ai đều cũng được, với ai cũng đều có cự ly rất lớn, tư thái luôn luôn thường thường nhàn nhạt, chưa từng thấy Khương huyện trưởng đối với ai tốt như vậy? Ngay cả Đổng Học Bân là thường vụ phó huyện trưởng, cấp bậc không nhỏ, nhưng mà trước có một lần phó bí thư huyện ủy mượn xe, Khương Phương Phương cũng không có cho mặt mũi, sao đối với Đổng huyện trưởng lại có ngoại lệ? Lão Vương còn biết, Khương huyện trưởng là người thích sạch sẽ, đó gì cô ấy dùng qua chưa bao giờ thích người khác dùng, cho nên lúc này lão Vương buồn bực không ngớt, vì vậy liên tiếp quan sát Đổng Học Bân, muốn nhìn một chút hắn có chỗ gì đặc biệt, nhưng ngoại trừ trẻ tuổi, tựa như không có? ?
Đổng Học Bân cũng từ trong lời nói của tài xế lão Vương cảm giác được một tia không tầm thường, lại liên tưởng đến buổi sáng cái ánh mắt kia của Khương Phương Phương, không rõ ràng.
Nếu như mượn hơi tôi thì còn có thể lý giải được.
Nhưng nghe ý của lão Vương không giống như là mượn hơi bình thường hả?
Quên đi, nghĩ không rõ ràng thì không suy nghĩ, dù sao sau này cũng sẽ làm rõ ràng.
. . .
Tiểu khu.
Đưa đến chổ này đi. Đổng Học Bân mở cửa xe.
Lão Vương nói: Vậy ngài lấy hành lý rồi tôi đưa ngài trở về?
Đổng Học Bân nói: Không cần, tôi còn phải đi bàn chuyện, một hồi tôi tự mình ngồi xe trở về.
Vậy. . . Vậy được. Thái độ của Khương huyện trưởng đối với Đổng huyện trưởng không bình thường, cho nên lão Vương đối với hắn cũng tự nhiên khác biệt, Nếu như không có xe, ngài gọi điện thoại cho tôi, tôi đến đây đón ngài.
Được, phiền phức.
Khách khí, vậy tôi trở về.
Được, đi chậm một chút, thuận buồm xuôi gió.
Tốt tốt, cảm ơn.
Lão Vương quay đầu xe lại.
Đổng Học Bân quay người lại vào tiểu khu, tìm được chiếc Land Rover, mở cóp sau xe ra bắt đầu lấy hành lý, có đến hai cái va li lớn.
Có chút nặng, cũng may nhà Diêu Thúy không xa.
Đổng Học Bân kéo hành lý đi đến nhà cô ấy.
Ban ngày không thấy Diêu Thúy đi làm, Đổng Học Bân biết cô ấy xin nghỉ, làm bạn học cũ, Đổng Học Bân tự nhiên muốn đi nhìn một cái, quan tâm một chút.
. . .
Diêu gia.
Ngoài đại viện.
Đổng Học Bân đem hành lý đặt xuống, đưa tay gõ gõ cửa.
Ai vậy? Âm thanh của Diêu phụ vang ra, cửa lớn cũng mở.
Đổng Học Bân cười nói: Chú Diêu, là con.
Diêu phụ sửng sốt, cười nói: Tiểu Đổng à, vào đi vào đi.
Bên trong, Diêu mẫu cũng đứng lên nói: Tiểu Đổng tới? Đúng lúc đang chuẩn bị ăn, tới đây cùng nhau ăn.
Đổng Học Bân cũng không khách khí, nói: Ặc, còn chưa có ăn, vậy. . . Con cũng không khách khí?
Diêu Lực đã ngồi trên bàn, trên bàn đầy đồ ăn, sau một lúc lâu, thấy Diêu Thúy vô tình từ trong phòng nhỏ của cô ấy đi tới, Học Bân, tới? Cô ấy lúc này mặc một thân áo ngủ, váy hoa, cảm giác rất khả ái, hình như cũng là cả ngày không ra khỏi phòng.
Đổng Học Bân mỉm cười, Đến đây ăn cơm chùa, ha ha.
Diêu Thúy nhìn hành lí trong tay của hắn, Sao còn cầm hành lý?
Ký túc xá an bài được rồi, chuẩn bị đi qua ở. Đổng Học Bân nhìn nhìn cô ấy, Cô làm sao vậy? Sắc mặt không tốt? Bị bệnh?
Diêu Thúy ừm nói: Bị cảm, xin nghỉ một ngày. Nói xong lại hắt xì một tiếng, giọng điệu rất nặng.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Hai ngày nay kéo cô đi khắp huyện Trinh Thủy, có phải là bị cảm lạnh?
Diêu Thúy nở nụ cười dưới, Không liên quan với cậu, cũng là tối hôm qua ngủ thì cảm lạnh, tới, ăn cơm trước đi, ngày hôm nay đồ ăn nhà của tôi không ít, cậu có lộc ăn rồi.
Cả nhà Diêu Thúy đều rất nhiệt tình hiếu khách, lập tức bắt chuyện kêu Đổng Học Bân ngồi vào bàn ăn.
Tới Học Bân, nếm thử cái này. Diêu Thúy che miệng nói: Cậu cách xa tôi một chút, ha ha, coi chừng lây bệnh cho cậu.
Đang nói chuyện, reng reng reng, reng reng reng, điện thoại trong túi áo ngủ của Diêu Thúy đột nhiên vang lên, Diêu Thúy lấy ra nhìn, sắc mặt lập tức không dễ coi cho lắm.
Đổng Học Bân xem qua, Làm sao vậy?
Diêu Thúy thở dài, Điện thoại của lãnh đạo.
Lãnh đạo?
Cũng là Mã Bân Mã chủ nhiệm của chính phủ huyện, khẳng định là lại khiến cho tôi đi bồi rượu, phiền chết! Nhưng Diêu Thúy cũng không thể không tiếp, nghe điện thoại. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Mặt trời chiều ngã về tây, nhuộm đỏ cả trời, gia thuộc viện nằm ngoài đại viện huyện uỷ, Đổng Học Bân đi qua theo địa chỉ, lên lầu đem chìa khoá mở cửa.
Vào nhà.
Quan sát chung quanh.
Sau đó ngồi xuống hút thuốc.
Không có gì ngoài ý muốn, Đổng Học Bân đối với hoàn cảnh ở đây đã có chuẩn bị tâm lý, tòa nhà ba mươi năm hiển nhiên có chút cũ nát, trong hành lang, trong phòng, trên vách tường đều là vết rạn, rất nhiều tường cũng bóc ra, cũng may nhà cũ thì cũ nhưng vẫn ngăn nắp sạch sẽ, phòng thu dọn rất sạch sẽ, hơn nữa TV máy vi tính điều hòa tuy rằng không tính xa hoa, nhưng cũng tốt hơn so với không có, Đổng Học Bân cũng biết chổ mình ở có đãi ngộ tương đối tốt, nhà của cán bộ khác khẳng định kém lắm, cho nên cũng không có xoi mói gì.
Hút hết điếu thuốc, Đổng Học Bân đem tàn thuốc dụi trong gạt tàn thuốc.
Thật ra lần này điều động, Đổng Học Bân mình cũng không ngờ rằng cấp trên sẽ an bài cho hắn vào vị trí thường vụ phó huyện trưởng, hắn ngay từ đầu nghĩ một người phó huyện trưởng khó có thể đi vào thường ủy huyện ủy, chút tự hiểu lấy mình Đổng Học Bân vẫn phải có, cho nên khi nhìn điều lệnh, Đổng Học Bân không khỏi cũng có chút kích động, thường vụ phó huyện trưởng, so với phó huyện trưởng chỉ là hơn hai chữ, nhưng chênh lệch bên trong quá lớn, phó huyện trưởng chỉ có thể phân công quản lý một ít phòng ban, nhưng chức trách công tác của thường vụ phó của huyện trưởng cũng hiệp trợ huyện trưởng xử lý công tác hằng ngày của chính phủ huyện, thậm chí không nói cái khác, cũng là vấn đề xếp hạng trong thường ủy huyện ủy, một người phó huyện trưởng mới đến tư lịch còn thấp, xếp hạng trong thường ủy huyện ủy tám phần là sau cùng hoặc cũng là đứng thứ hai đếm ngược, nhưng thường vụ phó huyện trưởng thì không giống, trong thường ủy huyện ủy tuyệt đối là xếp ở giữa, nếu như có tư lịch, có chiến tích, có uy tín, vị trí này thậm chí còn có thể cao hơn, dưới loại tình huống này Đổng Học Bân sao có thể không xúc động? Giống như là trên trời rơi xuống chuyện tốt vậy.
Nhưng vừa đến huyện Trinh Thủy Đổng Học Bân dần dần rõ ràng vì sao cấp trên an bài cho mình làm thường vụ phó huyện trưởng, thì ra là hoàn cảnh bên này quá khổ quá kém. Cho nên Đổng Học Bân mới được làm người đứng thứ hai của chính phủ huyện? Nếu như không phải huyện nghèo khó, Đổng Học Bân khẳng định không có cái đãi ngộ này, đây là điều hỏi cũng không cần hỏi, muốn làm thường vụ phó huyện trưởng, đại khái ít nhất cũng phải đợi một năm rưỡi đến hai năm.
Cho nên nói lần này là một cơ hội.
Còn là cơ hội vô cùng hiếm có.
Đổng Học Bân nghĩ mình phải bắt được, nếu như ở đây làm ra thành tích, vậy sau này mình sẽ không giống, giảm bớt phấn đấu nhiều năm!
. . .
Hơn sáu giờ.
Đổng Học Bân ra ký túc xá. Đi bộ tới một trạm giao thông, muốn tìm một chiếc xe đi đến tiểu khu gần nhà Diêu Thúy, hành lý hắn còn trong cóp sau của Land Rover, cái gì đều không có nên Đổng Học Bân buổi tối ngày hôm nay cũng ngủ không được.
Xe này không được.
Ừm, cái này hình như có thể.
Trong huyện nghèo, Đổng Học Bân một người thường vụ phó huyện trưởng cũng không có xe. Xe taxi lại ít đến đáng thương, hắn cũng chỉ có thể chờ xe buýt đến.
Đã bao lâu chưa đi xe buýt?
Đổng Học Bân cũng không nhớ.
Bên này xe buýt cũng chậm, cả nửa ngày còn chưa có tới một chiếc, đang chờ xe tới, trên đường phía sau bỗng nhiên chạy đến đây một chiếc xe, mới từ phía sau Đổng Học Bân đi qua, xe chậm rãi dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ của Khương Phương Phương thản nhiên lộ ra.
Đổng Học Bân ngẩn ra.Huyện trưởng.
Khương Phương Phương nhìn nhìn , Đang đợi xe?
Đổng Học Bân ừm dưới, Hành lý để bên kia, đi lấy một chút.
Khương Phương Phương nhợt nhạt gật đầu, từ trên xe đi xuống, nói với tài xế: Đưa Đổng huyện trưởng đi lấy đồ.
Tài xế là một người trung niên, nghe vậy kinh ngạc, Cái này. . . Tôi đưa ngài quay về gia thuộc viện trước, còn có không ít đường.
Khương Phương Phương bình tĩnh nói: Tôi tự mình đi trở về là được. Không xa. Đi thôi. Dứt lời, quay đầu nói với Đổng Học Bân: Để cho lão Vương đưa cậu đi.
Đổng Học Bân vội vàng nói: Cái này sao được. Đừng đừng.
Khương Phương Phương khóe miệng lộ ra một đường cong cực nhỏ, hình như là mỉm cười, nhưng nhìn thế nào cũng không giống, nụ cười rất nhạt, Không có việc gì, cứ như vậy.
Khương Phương Phương quay đầu bước đi, chân bước cũng rất chậm.
Đổng Học Bân sờ sờ mũi, Vậy. . . Cảm ơn ngài Khương huyện trưởng.
Khương Phương Phương đưa lưng về phía hắn nhẹ nhàng lắc tay, dáng dấp không nhanh không chậm.
Người ta đều nói như vậy, Đổng Học Bân từ chối cũng là không có ánh mắt, có vài nhân tình là phải nhận, bằng không không nhận cũng là đắc tội với người, vì vậy chờ Khương Phương Phương đi xa, Đổng Học Bân cúi đầu lên xe của huyện trưởng, bất quá không ngồi ghế sau, mà là ngồi ghế cạnh người lái, dù sao không phải xe của mình, Đổng Học Bân vẫn có chừng mực, hắn cho tới nay đều là rất chú ý những cái chi tiết này.
Tài xế lão Vương nói: Đổng huyện trưởng, ngài đi chỗ nào?
Tôi cũng không rõ ràng vị trí cụ thể, đi hướng tây đi, không xa. Đổng Học Bân nói.
Được. Lão Vương xoay tay lái, chuyển hướng bắt đầu đi hướng tây.
Trên đường, lão Vương luôn luôn dùng dư quang ánh mắt len lén nhìn Đổng Học Bân, cuối cùng thật sự không nhịn được, liền nói: Đổng huyện trưởng, ngài trước đây nhận thức Khương huyện trưởng sao?
Đổng Học Bân nghi hoặc nói: Không quen? Làm sao vậy?
Lão Vương ặc một tiếng, Không có, cũng là cảm giác Khương huyện trưởng đối với ngài rất tốt, hải, con người tôi cũng không biết nói, ngài cũng đừng chấp nhặt.
Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không, ngược lại cảm thấy rất hứng thú, Sao nói như vậy?
Lão Vương cười khổ nói: Huyện chúng tôi ai mà không biết, xe của Khương huyện trưởng cho tới bây giờ không cho người khác mượn qua, cũng cho tới bây giờ chưa từng kêu tôi đưa ai đi, cho dù là có lãnh đạo huyện vội vã dùng xe, trong huyện không có xe cũng đều là Mông bí thư bên kia cho mượn xe, Khương huyện trưởng không có, đã bao nhiêu năm, ngài vẫn là người thứ nhất, cho nên vừa rồi Khương huyện trưởng bảo tôi đưa ngài đi, tôi còn tưởng rằng hai ngài trước đây đã nhận thức.
Đổng Học Bân nói: Tôi cũng là ngày hôm nay lần đầu tiên thấy Khương huyện trưởng.
Lão Vương cũng có chút buồn bực, cái này quái thật, Khương huyện trưởng vẫn đều là một người ôn hoà, với ai đều cũng được, với ai cũng đều có cự ly rất lớn, tư thái luôn luôn thường thường nhàn nhạt, chưa từng thấy Khương huyện trưởng đối với ai tốt như vậy? Ngay cả Đổng Học Bân là thường vụ phó huyện trưởng, cấp bậc không nhỏ, nhưng mà trước có một lần phó bí thư huyện ủy mượn xe, Khương Phương Phương cũng không có cho mặt mũi, sao đối với Đổng huyện trưởng lại có ngoại lệ? Lão Vương còn biết, Khương huyện trưởng là người thích sạch sẽ, đó gì cô ấy dùng qua chưa bao giờ thích người khác dùng, cho nên lúc này lão Vương buồn bực không ngớt, vì vậy liên tiếp quan sát Đổng Học Bân, muốn nhìn một chút hắn có chỗ gì đặc biệt, nhưng ngoại trừ trẻ tuổi, tựa như không có? ?
Đổng Học Bân cũng từ trong lời nói của tài xế lão Vương cảm giác được một tia không tầm thường, lại liên tưởng đến buổi sáng cái ánh mắt kia của Khương Phương Phương, không rõ ràng.
Nếu như mượn hơi tôi thì còn có thể lý giải được.
Nhưng nghe ý của lão Vương không giống như là mượn hơi bình thường hả?
Quên đi, nghĩ không rõ ràng thì không suy nghĩ, dù sao sau này cũng sẽ làm rõ ràng.
. . .
Tiểu khu.
Đưa đến chổ này đi. Đổng Học Bân mở cửa xe.
Lão Vương nói: Vậy ngài lấy hành lý rồi tôi đưa ngài trở về?
Đổng Học Bân nói: Không cần, tôi còn phải đi bàn chuyện, một hồi tôi tự mình ngồi xe trở về.
Vậy. . . Vậy được. Thái độ của Khương huyện trưởng đối với Đổng huyện trưởng không bình thường, cho nên lão Vương đối với hắn cũng tự nhiên khác biệt, Nếu như không có xe, ngài gọi điện thoại cho tôi, tôi đến đây đón ngài.
Được, phiền phức.
Khách khí, vậy tôi trở về.
Được, đi chậm một chút, thuận buồm xuôi gió.
Tốt tốt, cảm ơn.
Lão Vương quay đầu xe lại.
Đổng Học Bân quay người lại vào tiểu khu, tìm được chiếc Land Rover, mở cóp sau xe ra bắt đầu lấy hành lý, có đến hai cái va li lớn.
Có chút nặng, cũng may nhà Diêu Thúy không xa.
Đổng Học Bân kéo hành lý đi đến nhà cô ấy.
Ban ngày không thấy Diêu Thúy đi làm, Đổng Học Bân biết cô ấy xin nghỉ, làm bạn học cũ, Đổng Học Bân tự nhiên muốn đi nhìn một cái, quan tâm một chút.
. . .
Diêu gia.
Ngoài đại viện.
Đổng Học Bân đem hành lý đặt xuống, đưa tay gõ gõ cửa.
Ai vậy? Âm thanh của Diêu phụ vang ra, cửa lớn cũng mở.
Đổng Học Bân cười nói: Chú Diêu, là con.
Diêu phụ sửng sốt, cười nói: Tiểu Đổng à, vào đi vào đi.
Bên trong, Diêu mẫu cũng đứng lên nói: Tiểu Đổng tới? Đúng lúc đang chuẩn bị ăn, tới đây cùng nhau ăn.
Đổng Học Bân cũng không khách khí, nói: Ặc, còn chưa có ăn, vậy. . . Con cũng không khách khí?
Diêu Lực đã ngồi trên bàn, trên bàn đầy đồ ăn, sau một lúc lâu, thấy Diêu Thúy vô tình từ trong phòng nhỏ của cô ấy đi tới, Học Bân, tới? Cô ấy lúc này mặc một thân áo ngủ, váy hoa, cảm giác rất khả ái, hình như cũng là cả ngày không ra khỏi phòng.
Đổng Học Bân mỉm cười, Đến đây ăn cơm chùa, ha ha.
Diêu Thúy nhìn hành lí trong tay của hắn, Sao còn cầm hành lý?
Ký túc xá an bài được rồi, chuẩn bị đi qua ở. Đổng Học Bân nhìn nhìn cô ấy, Cô làm sao vậy? Sắc mặt không tốt? Bị bệnh?
Diêu Thúy ừm nói: Bị cảm, xin nghỉ một ngày. Nói xong lại hắt xì một tiếng, giọng điệu rất nặng.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Hai ngày nay kéo cô đi khắp huyện Trinh Thủy, có phải là bị cảm lạnh?
Diêu Thúy nở nụ cười dưới, Không liên quan với cậu, cũng là tối hôm qua ngủ thì cảm lạnh, tới, ăn cơm trước đi, ngày hôm nay đồ ăn nhà của tôi không ít, cậu có lộc ăn rồi.
Cả nhà Diêu Thúy đều rất nhiệt tình hiếu khách, lập tức bắt chuyện kêu Đổng Học Bân ngồi vào bàn ăn.
Tới Học Bân, nếm thử cái này. Diêu Thúy che miệng nói: Cậu cách xa tôi một chút, ha ha, coi chừng lây bệnh cho cậu.
Đang nói chuyện, reng reng reng, reng reng reng, điện thoại trong túi áo ngủ của Diêu Thúy đột nhiên vang lên, Diêu Thúy lấy ra nhìn, sắc mặt lập tức không dễ coi cho lắm.
Đổng Học Bân xem qua, Làm sao vậy?
Diêu Thúy thở dài, Điện thoại của lãnh đạo.
Lãnh đạo?
Cũng là Mã Bân Mã chủ nhiệm của chính phủ huyện, khẳng định là lại khiến cho tôi đi bồi rượu, phiền chết! Nhưng Diêu Thúy cũng không thể không tiếp, nghe điện thoại. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|