Buổi sáng
Đã đến giờ đi làm
Trong Dại viện huyện uỷ, mấy người khoa viên đến muộn đều gấp gáp chạy vào trong ký túc xá
Diêu Thúy cũng là một người bên trong, cô ấy ngày hôm nay dậy trễ, ngày hôm qua ngủ cô ấy uống không ít thuốc cảm, kết quả loại thuốc này trợ giúp giấc ngủ, sáng sớm thức dậy mở mắt ra, phát hiện chỉ còn hai mươi phút là đến giờ đi làm, vì vậy vội vàng gấp gáp rời khỏi giường, chải đầu sơ sơ tùy tiện thay quần áo rồi ra cửa, lúc tới cơ quan, đã đi làm trễ hết năm phút đồng hồ
Xong
Lại bị mắng
Diêu Thúy phiền muộn một chút, dắt xe đạp đứng ở phía dưới ký túc xá, tùy tiện tìm một chổ dậu, khóa xe lại rồi chạy vào
. . .
Phòng làm việc chính phủ huyện
Khu làm việc khoa thư ký
Diêu Thúy vừa tiến vào phát hiện mọi người đã tới, chỉ cô ấy là đến muộn
Tiểu Diêu sao giờ cô mới đến? Một người phó khoa trưởng lạnh mặt nói
Diêu Thúy vội vàng nói: Ngày hôm qua bị cảm, uống thuốc nên dậy muộn
Phó khoa trưởng không nhịn được nói: Mượn cớ thật ra rất nhiều, cái này đã không phải là lần đầu tiên cô đến muộn
Diêu Thúy khổ tiếng nói: Xin lỗi Trần khoa trưởng, tôi lần sau nhất định chú ý
Được rồi được rồi, nhanh chóng in văn kiện, được rồi, rót cho tôi ly nước Trần phó khoa trưởng phân phó nói
Khoa thư ký cơ bản đều là lão thành, phần lớn đều công tác năm năm hơn, mà Diêu Thúy mới tiến vào hai ba năm, địa vị đương nhiên bình thường, rất nhiều lãnh đạo đều thích sai vặt, bưng trà rót nước in ấn phô tô cóp py, không có kỹ thuật hàm lượng, còn đặc biệt mệt nhọc.
Diêu Thúy đã làm quen, lập tức đi lấy văn kiện
Một khoa viên của khoa thư ký cùng tuổi Diêu Thúy nhìn cô ấy bước đi lấy văn kiện, liền nói , Thúy nhi, là những cái này
Diêu Thúy ừm nói: Ài, tôi đi in
Tiểu Hồng thấp giọng nói: Khỏi cảm chưa?
Diêu Thúy nói: Hôm qua uống thuốc, hôm nay đỡ hơn rồi
Tiểu Hồng nhắc nhở nói: Trần phó khoa trưởng tâm tình không tốt, bạn đừng chọc ổng
Tôi rõ Diêu Thúy nói: Bạn cũng làm đi, nếu không thấy hai ta nói chuyện phiếm, lão họ Trần lại phát hỏa
Tiếu Hồng lặng lẽ nói: Có cái gì làm không xong đến lúc đó nói với tôi, tôi giúp bạn làm một chút, ngày hôm nay bạn đến muộn, lãnh đạo khẳng định sẽ sai chết bạ
Cảm ơn tiểu hồng
Hai ta còn cần khách khí?
Ha ha cũng phải, tôi đi
Toàn bộ trong khoa thư ký, quan hệ của Diêu Thúy và Tiểu Hồng là tốt nhất, cùng những người khác đều bình thường, nguyên nhân bởi vì Tiểu Hồng cũng vào cùng đợt với Diêu Thúy, ngay từ đầu cũng là bị lãnh đạo đè đầu sai sử, hai người tự nhiên sản sinh hữu nghị, cho tới nay đều là giúp đỡ lẫn nhau, bất quá Tiểu Hồng lớn lên có chút không đẹp, vóc người cũng không được, cho nên dần dần mặc kệ là nam cán bộ hay là nữ lãnh đạo, khoa thư ký bên này cũng chậm rãi quen dần với việc sai sử tiểu mỹ nhân Diêu Thúy này, hơn nữa Diêu Thúy cũng không quen nói hùa lãnh đạo, cho nên càng là như thế này, lãnh đạo lại càng sai sử cô ấy, vì vậy tại khoa thư ký, địa vị của Diêu Thúy là cái loại thấp nhất
In văn kiện. . .
Châm trà rót nước. . .
Bận việc nửa ngày, Diêu Thúy cuối cùng cũng làm thỏa đáng chuyện lãnh đạo dặn dò
Nhưng vừa chờ cô ấy ngồi xuống ghế của mình nghỉ ngơi một chút, phân phó lại tới nữa rồi
Tiểu Diêu, có phần văn kiện cô gõ một chút
Tiểu Diêu, phích nước nóng không có nước, cô xuống phía rót đi
Hai người trung niên tư lịch tương đối nhiều tại khoa thư ký cũng sai sử cô ấy
Diêu Thúy sắc mặt không dễ coi cho lắm, nhưng không nói cái gì, ngày hôm qua đắc tội Mã Bân và Thái khoa trưởng, phản ứng quái dị của Mã chủ nhiệm khiến cho Diêu Thúy trong lòng bồn chồn cả đêm, hơn nữa lại đến muộn, ngày hôm nay còn không biết lãnh đạo sẽ thu thập cô ấy thế làm, cho nên phải muốn điệu thấp
Tiểu Hồng vừa nhìn, lập tức đứng lên nói: Văn kiện để tôi gõ cho
Người kia nhìn Diêu Thúy, Vậy tiểu Diêu đi rót nước đi, cảm ơn nha?
Diêu Thúy không có cách, không thể làm gì khác hơn là từ trên bàn cầm lấy phích nước đi xuống lầu rót nước, bọn họ là huyện nghèo, không có người chuyên môn phụ trách làm vệ sinh tiếp nước, cho nên chỉ có những khoa viên các nàng làm
Bỗng nhiên, tiếng bước chân đi đến đây
Cửa khu làm việc mở ra, vẻ mặt suy tư của Thái khoa trưởng đi đến
Thái khoa trưởng
Thái khoa trưởng
Trần phó khoa trưởng và mấy người lập tức vấn an cô ta
Thái khoa trưởng thất thần gật đầu, sau một khắc ánh mắt nhìn thấy được Diêu Thúy cầm phích đang muốn đi ra ngoài, tầm mắt nhất thời tỉnh lại một chút, Tiểu Diêu
Thái khoa trưởng âm thanh rất lớn, cũng rất bén nhọn
Diêu Thúy kinh ngạc, còn tưởng rằng là chuyện đến muộn, lập tức nói: Xin lỗi Thái khoa trưởng, uống thuốc cảm nên thức dậy trễ, đến muộn
Thái khoa trưởng vội vàng nói: Không sao cả không sao cả, chút chuyện nhỏ mà thôi
Diêu Thúy sửng sốt, rất nhiều người của khoa thư ký cũng đều ánh mắt nghi hoặc nhìn qua, tình huống gì? Thái khoa trưởng gặp phải chuyện tốt gì? Sao ngày hôm nay tâm tình tốt như vậy?
Chỉ thấy Thái khoa trưởng nụ cười đầy mặt nói: Cô đi làm cái gì vậy?
Diêu Thúy chỉ chỉ phích nước nóng nói, À, hết nước, Vương ca kêu tôi đi rót nước
Nghe vậy, Thái khoa trưởng sắc mặt thay đổi, dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, lạnh lùng liếc mắt nhìn thẳng người trung niên vừa rồi sai sử Diêu Thúy, Chuyện rót nước cũng khiến cho tiểu Diêu làm? Anh không có tay hả? Không biết tự đi hả? Ai dạy anh cái tật xấu này thế Càng nói càng tức giận, Thái khoa trưởng chỉ vào lão Vương quát: Mỗi ngày chỉ biết ngồi chỗ đó như lão thần tiên, tôi nói cho anh biết, người ta đến đây làm việc mà còn pảhi mỗi ngày hầu hạ anh? Anh nghĩ anh là ai hả? Hả? Không biết mình họ gì à?
Mắng liên tục, làm cho lão Vương ngơ ngác
Cái này. . . Cái này. . . Thái khoa trưởng lão Vương đứng lên, vẻ mặt khổ sở nói: Tôi. . . Xin lỗi Ông ta nào dám tranh luận với Thái khoa trưởng, đây là lãnh đạo trực tiếp của ông ta
Thái khoa trưởng quát lên: Muốn uống nước tự mình đi
Phải phải phải, tôi đi , tôi đi Lão Vương nhanh chóng đi tới từ trong tay của Diêu Thúy vẻ mặt ngạc nhiên tiếp nhận phích nước, quay đầu đi xuống lầu.
Thái khoa trưởng ngày hôm nay làm sao vậy?
Sao lại nói giúp Diêu Thúy? Mặt trời mọc phía tây? ?
Tất cả mọi người không rõ ràng, Diêu Thúy và Tiểu Hồng cũng là vẻ mặt không hiểu
Phải biết rằng, trước đây Thái khoa trưởng cũng bình thường sai sử Diêu Thúy, tuy rằng không gọi cô ấy bưng trà rót nước, nhưng mỗi lần xã giao cũng tuyệt đối quên không Diêu Thúy, sao ngày hôm nay. . .
Thái khoa trưởng, tôi. . . Diêu Thúy thử thăm dò hỏi một câu
Mắng xong lão Vương, Thái khoa trưởng biến sắc mặt cũng rất nhanh, nhìn hướng Diêu Thúy thì nhất thời thay một khuôn mặt tươi cười, cái loại ánh mắt rất tán thưởng lẳng lặng nhìn cô ấy, Đừng gọi Thái khoa trưởng Thái khoa trưởng, quá xa lạ, nếu như em để mắt chị sau này gọi chị một tiếng chị Thái
Diêu Thúy a một tiếng
Thái khoa trưởng nói: Sao? Khinh thường chị?
Không có không có Diêu Thúy cười khổ, không thể làm gì khác hơn là nói: Chị Thái
Cái này là được rồi Thái khoa trưởng cười tủm tỉm kéo tay của Diêu Thúy, thân thiết nói: Đi, đi phòng làm việc của chị, hai ta tâm sự
Dưới cái nhìn của mọi người, Thái khoa trưởng kéo Diêu Thúy vào phòng làm việc
. . .
Trong phòng
Thái khoa trưởng quay người lại, cầm phích nước nóng rót ly nước cho Diêu Thúy, Nào, tiểu Thúy nhi, uống nước uống nước, em đừng đứng, nhanh ngồi xuống nhanh ngồi xuống Tiểu Diêu trực tiếp thăng cấp thành tiểu Thúy nhi, trong giọng nói lộ ra một vẻ vô cùng thân thiết khiến cho Diêu Thúy rất không thích ứng, cái này là cái gì?
Ặc cảm ơn Thái khoa. . . Cảm ơn chị Thái
Ha ha, không cần cảm ơn, nhanh ngồi xuống đi, hai ta trò chuyện Thái khoa trưởng kéo Diêu Thúy ngồi xuống, liên tiếp vỗ tay của Diêu Thúy, Tiểu Thúy nhi à, giấu thật là sâu
Diêu Thúy ngẩn ra, Tôi giấu diếm cái gì?
Thái khoa trưởng cười nói: Còn giả ngu có phải không? Chị đều đã biết, trước đây chị có thể có vài chổ làm cho em không hài lòng, em đừng chấp nhặt chị
Diêu Thúy nghi hoặc nói: Chị Thái, tôi thật không biết chị nói cái gì
Thái khoa trưởng chớp mắt, vừa muốn nói, bên ngoài khu làm việc bỗng nhiên truyền đến mấy âm thanh
Mã chủ nhiệm
Mã chủ nhiệm
. . .
Mã Bân tới
Vừa vào khoa thư ký, Mã Bân nhìn chung quanh vài lần, Tiểu Diêu đâu?
Bình thường Mã Bân không sẽ tự mình tới khoa thư ký, làm chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện, một cú điện thoại Thái khoa trưởng phải nhanh chóng đi qua, một cú điện thoại là có thể đem nhiệm vụ dặn dò xuống, cho nên làm sao tự mình đến đây? Trừ phi là có việc gấp hoặc là thị sát, nhưng ngày hôm nay Mã chủ nhiệm đến đây hỏi tiểu Diêu, khoa thư ký bọn họ chỉ có một người họ Diêu, đó chính là Diêu Thúy, mọi người là ngẩn ngơ
Trần phó khoa trưởng cũng nhìn ra tình huống có chút không đúng, vội nói: Mã chủ nhiệm, Diêu Thúy ở trong phòng làm việc của Thái khoa trưởng
Bên kia, cửa phòng làm việc cũng mở ra, Thái khoa trưởng và Diêu Thúy đi ra khu làm việc khoa thư ký
Thấy Diêu Thúy, Mã Bân nhất thời lộ ra một nụ cười thật to, khẽ gật đầu nói: Tiểu Diêu, thân thể thế nào? Khỏe chưa?
Diêu Thúy ặc nói: Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, khỏe hơn rồi
Mã Bân ừ một tiếng, Vậy là tốt rồi, gần đây công tác thế nào? Có cái gì ... không hài lòng không?
Diêu Thúy đổ mồ hôi, nói: Cái này. . . Không có, đều rất tốt
Mã Bân nói: Ừm, được rồi, cô đều đã biết?
Diêu Thúy mê man chớp chớp mắt, Biết cái gì?
Cô còn không biết? Mã Bân cười ha ha nói: Cô gần đây có thể có điều động, cô nên có chuẩn bị tâm lý đi, ha ha
Điều động?
Muốn thăng quan? ?
Tất cả mọi người ngơ ngác, trong lúc nhất thời không có phản ứng
Diêu Thúy cũng vậy, Mã chủ nhiệm, tôi, tôi muốn đi đâu?
Mã Bân cũng không nói nhiều, cười nói: Buổi chiều cô sẽ biết
Nếu như trong thành phố trong tỉnh, loại điều động này coi như là tương đối mẫn cảm, bình thường sẽ không nói trước nhiều người như vậy, nhưng cơ sở, nhất là huyện Trinh Thủy loại cơ sở này, phương thức làm việc của mọi người đều tương đối trực tiếp, cho nên cũng không có chú ý như thượng tầng.
Nghe Diêu Thúy muốn thăng quan cảm giác đầu tiên của, rất nhiều người cũng là không thể tưởng tượng
Tiểu Diêu cấp trên không có người, quan hệ cùng lãnh đạo cũng không được, sao đến phiên cô ấy thăng quan?
Hơn nữa cho dù thăng quan, Mã chủ nhiệm và Thái khoa trưởng cũng sẽ không khách khí quá mức đối với Diêu Thúy như vậy? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Đã đến giờ đi làm
Trong Dại viện huyện uỷ, mấy người khoa viên đến muộn đều gấp gáp chạy vào trong ký túc xá
Diêu Thúy cũng là một người bên trong, cô ấy ngày hôm nay dậy trễ, ngày hôm qua ngủ cô ấy uống không ít thuốc cảm, kết quả loại thuốc này trợ giúp giấc ngủ, sáng sớm thức dậy mở mắt ra, phát hiện chỉ còn hai mươi phút là đến giờ đi làm, vì vậy vội vàng gấp gáp rời khỏi giường, chải đầu sơ sơ tùy tiện thay quần áo rồi ra cửa, lúc tới cơ quan, đã đi làm trễ hết năm phút đồng hồ
Xong
Lại bị mắng
Diêu Thúy phiền muộn một chút, dắt xe đạp đứng ở phía dưới ký túc xá, tùy tiện tìm một chổ dậu, khóa xe lại rồi chạy vào
. . .
Phòng làm việc chính phủ huyện
Khu làm việc khoa thư ký
Diêu Thúy vừa tiến vào phát hiện mọi người đã tới, chỉ cô ấy là đến muộn
Tiểu Diêu sao giờ cô mới đến? Một người phó khoa trưởng lạnh mặt nói
Diêu Thúy vội vàng nói: Ngày hôm qua bị cảm, uống thuốc nên dậy muộn
Phó khoa trưởng không nhịn được nói: Mượn cớ thật ra rất nhiều, cái này đã không phải là lần đầu tiên cô đến muộn
Diêu Thúy khổ tiếng nói: Xin lỗi Trần khoa trưởng, tôi lần sau nhất định chú ý
Được rồi được rồi, nhanh chóng in văn kiện, được rồi, rót cho tôi ly nước Trần phó khoa trưởng phân phó nói
Khoa thư ký cơ bản đều là lão thành, phần lớn đều công tác năm năm hơn, mà Diêu Thúy mới tiến vào hai ba năm, địa vị đương nhiên bình thường, rất nhiều lãnh đạo đều thích sai vặt, bưng trà rót nước in ấn phô tô cóp py, không có kỹ thuật hàm lượng, còn đặc biệt mệt nhọc.
Diêu Thúy đã làm quen, lập tức đi lấy văn kiện
Một khoa viên của khoa thư ký cùng tuổi Diêu Thúy nhìn cô ấy bước đi lấy văn kiện, liền nói , Thúy nhi, là những cái này
Diêu Thúy ừm nói: Ài, tôi đi in
Tiểu Hồng thấp giọng nói: Khỏi cảm chưa?
Diêu Thúy nói: Hôm qua uống thuốc, hôm nay đỡ hơn rồi
Tiểu Hồng nhắc nhở nói: Trần phó khoa trưởng tâm tình không tốt, bạn đừng chọc ổng
Tôi rõ Diêu Thúy nói: Bạn cũng làm đi, nếu không thấy hai ta nói chuyện phiếm, lão họ Trần lại phát hỏa
Tiếu Hồng lặng lẽ nói: Có cái gì làm không xong đến lúc đó nói với tôi, tôi giúp bạn làm một chút, ngày hôm nay bạn đến muộn, lãnh đạo khẳng định sẽ sai chết bạ
Cảm ơn tiểu hồng
Hai ta còn cần khách khí?
Ha ha cũng phải, tôi đi
Toàn bộ trong khoa thư ký, quan hệ của Diêu Thúy và Tiểu Hồng là tốt nhất, cùng những người khác đều bình thường, nguyên nhân bởi vì Tiểu Hồng cũng vào cùng đợt với Diêu Thúy, ngay từ đầu cũng là bị lãnh đạo đè đầu sai sử, hai người tự nhiên sản sinh hữu nghị, cho tới nay đều là giúp đỡ lẫn nhau, bất quá Tiểu Hồng lớn lên có chút không đẹp, vóc người cũng không được, cho nên dần dần mặc kệ là nam cán bộ hay là nữ lãnh đạo, khoa thư ký bên này cũng chậm rãi quen dần với việc sai sử tiểu mỹ nhân Diêu Thúy này, hơn nữa Diêu Thúy cũng không quen nói hùa lãnh đạo, cho nên càng là như thế này, lãnh đạo lại càng sai sử cô ấy, vì vậy tại khoa thư ký, địa vị của Diêu Thúy là cái loại thấp nhất
In văn kiện. . .
Châm trà rót nước. . .
Bận việc nửa ngày, Diêu Thúy cuối cùng cũng làm thỏa đáng chuyện lãnh đạo dặn dò
Nhưng vừa chờ cô ấy ngồi xuống ghế của mình nghỉ ngơi một chút, phân phó lại tới nữa rồi
Tiểu Diêu, có phần văn kiện cô gõ một chút
Tiểu Diêu, phích nước nóng không có nước, cô xuống phía rót đi
Hai người trung niên tư lịch tương đối nhiều tại khoa thư ký cũng sai sử cô ấy
Diêu Thúy sắc mặt không dễ coi cho lắm, nhưng không nói cái gì, ngày hôm qua đắc tội Mã Bân và Thái khoa trưởng, phản ứng quái dị của Mã chủ nhiệm khiến cho Diêu Thúy trong lòng bồn chồn cả đêm, hơn nữa lại đến muộn, ngày hôm nay còn không biết lãnh đạo sẽ thu thập cô ấy thế làm, cho nên phải muốn điệu thấp
Tiểu Hồng vừa nhìn, lập tức đứng lên nói: Văn kiện để tôi gõ cho
Người kia nhìn Diêu Thúy, Vậy tiểu Diêu đi rót nước đi, cảm ơn nha?
Diêu Thúy không có cách, không thể làm gì khác hơn là từ trên bàn cầm lấy phích nước đi xuống lầu rót nước, bọn họ là huyện nghèo, không có người chuyên môn phụ trách làm vệ sinh tiếp nước, cho nên chỉ có những khoa viên các nàng làm
Bỗng nhiên, tiếng bước chân đi đến đây
Cửa khu làm việc mở ra, vẻ mặt suy tư của Thái khoa trưởng đi đến
Thái khoa trưởng
Thái khoa trưởng
Trần phó khoa trưởng và mấy người lập tức vấn an cô ta
Thái khoa trưởng thất thần gật đầu, sau một khắc ánh mắt nhìn thấy được Diêu Thúy cầm phích đang muốn đi ra ngoài, tầm mắt nhất thời tỉnh lại một chút, Tiểu Diêu
Thái khoa trưởng âm thanh rất lớn, cũng rất bén nhọn
Diêu Thúy kinh ngạc, còn tưởng rằng là chuyện đến muộn, lập tức nói: Xin lỗi Thái khoa trưởng, uống thuốc cảm nên thức dậy trễ, đến muộn
Thái khoa trưởng vội vàng nói: Không sao cả không sao cả, chút chuyện nhỏ mà thôi
Diêu Thúy sửng sốt, rất nhiều người của khoa thư ký cũng đều ánh mắt nghi hoặc nhìn qua, tình huống gì? Thái khoa trưởng gặp phải chuyện tốt gì? Sao ngày hôm nay tâm tình tốt như vậy?
Chỉ thấy Thái khoa trưởng nụ cười đầy mặt nói: Cô đi làm cái gì vậy?
Diêu Thúy chỉ chỉ phích nước nóng nói, À, hết nước, Vương ca kêu tôi đi rót nước
Nghe vậy, Thái khoa trưởng sắc mặt thay đổi, dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, lạnh lùng liếc mắt nhìn thẳng người trung niên vừa rồi sai sử Diêu Thúy, Chuyện rót nước cũng khiến cho tiểu Diêu làm? Anh không có tay hả? Không biết tự đi hả? Ai dạy anh cái tật xấu này thế Càng nói càng tức giận, Thái khoa trưởng chỉ vào lão Vương quát: Mỗi ngày chỉ biết ngồi chỗ đó như lão thần tiên, tôi nói cho anh biết, người ta đến đây làm việc mà còn pảhi mỗi ngày hầu hạ anh? Anh nghĩ anh là ai hả? Hả? Không biết mình họ gì à?
Mắng liên tục, làm cho lão Vương ngơ ngác
Cái này. . . Cái này. . . Thái khoa trưởng lão Vương đứng lên, vẻ mặt khổ sở nói: Tôi. . . Xin lỗi Ông ta nào dám tranh luận với Thái khoa trưởng, đây là lãnh đạo trực tiếp của ông ta
Thái khoa trưởng quát lên: Muốn uống nước tự mình đi
Phải phải phải, tôi đi , tôi đi Lão Vương nhanh chóng đi tới từ trong tay của Diêu Thúy vẻ mặt ngạc nhiên tiếp nhận phích nước, quay đầu đi xuống lầu.
Thái khoa trưởng ngày hôm nay làm sao vậy?
Sao lại nói giúp Diêu Thúy? Mặt trời mọc phía tây? ?
Tất cả mọi người không rõ ràng, Diêu Thúy và Tiểu Hồng cũng là vẻ mặt không hiểu
Phải biết rằng, trước đây Thái khoa trưởng cũng bình thường sai sử Diêu Thúy, tuy rằng không gọi cô ấy bưng trà rót nước, nhưng mỗi lần xã giao cũng tuyệt đối quên không Diêu Thúy, sao ngày hôm nay. . .
Thái khoa trưởng, tôi. . . Diêu Thúy thử thăm dò hỏi một câu
Mắng xong lão Vương, Thái khoa trưởng biến sắc mặt cũng rất nhanh, nhìn hướng Diêu Thúy thì nhất thời thay một khuôn mặt tươi cười, cái loại ánh mắt rất tán thưởng lẳng lặng nhìn cô ấy, Đừng gọi Thái khoa trưởng Thái khoa trưởng, quá xa lạ, nếu như em để mắt chị sau này gọi chị một tiếng chị Thái
Diêu Thúy a một tiếng
Thái khoa trưởng nói: Sao? Khinh thường chị?
Không có không có Diêu Thúy cười khổ, không thể làm gì khác hơn là nói: Chị Thái
Cái này là được rồi Thái khoa trưởng cười tủm tỉm kéo tay của Diêu Thúy, thân thiết nói: Đi, đi phòng làm việc của chị, hai ta tâm sự
Dưới cái nhìn của mọi người, Thái khoa trưởng kéo Diêu Thúy vào phòng làm việc
. . .
Trong phòng
Thái khoa trưởng quay người lại, cầm phích nước nóng rót ly nước cho Diêu Thúy, Nào, tiểu Thúy nhi, uống nước uống nước, em đừng đứng, nhanh ngồi xuống nhanh ngồi xuống Tiểu Diêu trực tiếp thăng cấp thành tiểu Thúy nhi, trong giọng nói lộ ra một vẻ vô cùng thân thiết khiến cho Diêu Thúy rất không thích ứng, cái này là cái gì?
Ặc cảm ơn Thái khoa. . . Cảm ơn chị Thái
Ha ha, không cần cảm ơn, nhanh ngồi xuống đi, hai ta trò chuyện Thái khoa trưởng kéo Diêu Thúy ngồi xuống, liên tiếp vỗ tay của Diêu Thúy, Tiểu Thúy nhi à, giấu thật là sâu
Diêu Thúy ngẩn ra, Tôi giấu diếm cái gì?
Thái khoa trưởng cười nói: Còn giả ngu có phải không? Chị đều đã biết, trước đây chị có thể có vài chổ làm cho em không hài lòng, em đừng chấp nhặt chị
Diêu Thúy nghi hoặc nói: Chị Thái, tôi thật không biết chị nói cái gì
Thái khoa trưởng chớp mắt, vừa muốn nói, bên ngoài khu làm việc bỗng nhiên truyền đến mấy âm thanh
Mã chủ nhiệm
Mã chủ nhiệm
. . .
Mã Bân tới
Vừa vào khoa thư ký, Mã Bân nhìn chung quanh vài lần, Tiểu Diêu đâu?
Bình thường Mã Bân không sẽ tự mình tới khoa thư ký, làm chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện, một cú điện thoại Thái khoa trưởng phải nhanh chóng đi qua, một cú điện thoại là có thể đem nhiệm vụ dặn dò xuống, cho nên làm sao tự mình đến đây? Trừ phi là có việc gấp hoặc là thị sát, nhưng ngày hôm nay Mã chủ nhiệm đến đây hỏi tiểu Diêu, khoa thư ký bọn họ chỉ có một người họ Diêu, đó chính là Diêu Thúy, mọi người là ngẩn ngơ
Trần phó khoa trưởng cũng nhìn ra tình huống có chút không đúng, vội nói: Mã chủ nhiệm, Diêu Thúy ở trong phòng làm việc của Thái khoa trưởng
Bên kia, cửa phòng làm việc cũng mở ra, Thái khoa trưởng và Diêu Thúy đi ra khu làm việc khoa thư ký
Thấy Diêu Thúy, Mã Bân nhất thời lộ ra một nụ cười thật to, khẽ gật đầu nói: Tiểu Diêu, thân thể thế nào? Khỏe chưa?
Diêu Thúy ặc nói: Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, khỏe hơn rồi
Mã Bân ừ một tiếng, Vậy là tốt rồi, gần đây công tác thế nào? Có cái gì ... không hài lòng không?
Diêu Thúy đổ mồ hôi, nói: Cái này. . . Không có, đều rất tốt
Mã Bân nói: Ừm, được rồi, cô đều đã biết?
Diêu Thúy mê man chớp chớp mắt, Biết cái gì?
Cô còn không biết? Mã Bân cười ha ha nói: Cô gần đây có thể có điều động, cô nên có chuẩn bị tâm lý đi, ha ha
Điều động?
Muốn thăng quan? ?
Tất cả mọi người ngơ ngác, trong lúc nhất thời không có phản ứng
Diêu Thúy cũng vậy, Mã chủ nhiệm, tôi, tôi muốn đi đâu?
Mã Bân cũng không nói nhiều, cười nói: Buổi chiều cô sẽ biết
Nếu như trong thành phố trong tỉnh, loại điều động này coi như là tương đối mẫn cảm, bình thường sẽ không nói trước nhiều người như vậy, nhưng cơ sở, nhất là huyện Trinh Thủy loại cơ sở này, phương thức làm việc của mọi người đều tương đối trực tiếp, cho nên cũng không có chú ý như thượng tầng.
Nghe Diêu Thúy muốn thăng quan cảm giác đầu tiên của, rất nhiều người cũng là không thể tưởng tượng
Tiểu Diêu cấp trên không có người, quan hệ cùng lãnh đạo cũng không được, sao đến phiên cô ấy thăng quan?
Hơn nữa cho dù thăng quan, Mã chủ nhiệm và Thái khoa trưởng cũng sẽ không khách khí quá mức đối với Diêu Thúy như vậy? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|