Buổi chiều.
Tan tầm.
Buổi trưa, một vài người cũng đều nghe nói Diêu Thúy là bạn học đại học của Đổng huyện trưởng, hai người học cùng một lớp đại học ở kinh thành, cái này cũng không có người ghen ghét cô ấy, cũng đều rõ ràng vì sao Đổng huyện trưởng một người đàn ông nhưng vẫn cứ chọn Diêu Thúy làm nữ thư ký, thì ra Đổng huyện trưởng không phải nhìn trúng tư sắc của Diêu Thúy, cũng không có ý tứ khác, nếu là bạn học, cho cô ấy làm thư ký vậy cũng là rất bình thường, không có biện pháp, loại sự tình này nhi qua cũng đã qua, ai cũng biết Diêu Thúy coi như là đổi vận.
Đại viện huyện uỷ.
Dưới lầu.
Đổng Học Bân đi ra, nhưng không đi, mà là cùng đám người bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Diêu Thúy chậm rãi bước đi ra ký túc xá, sau khi thấy Đổng Học Bân mỉm cười, bước nhanh đi tới, Đổng huyện trưởng, ngài ra về? Trước đó tại phòng làm việc của Đổng Học Bân, Diêu Thúy làm vẻ thoải mái, căn bản không đem Đổng Học Bân làmphó huyện trưởng, nhưng ra tới bên ngoài, xung quanh còn nhiều khoa viên và cán bộ nhìn bọn họ, Diêu Thúy tự nhiên cũng biết nên nói thế nào, chút chừng mực ấy nếu như không có, Diêu Thúy cũng coi như uổng công làm ba năm tại khoa thư ký, phòng ban ấy là chổ rất có thể tôi luyện người.
Đổng Học Bân cười nói: Chờ cô đấy.
Diêu Thúy giả ngu nói: Ngài có cái gì phân phó?
Đổng Học Bân nói: Hai ta bạn học cũ lâu như vậy không gặp, cùng ăn một bữa cơm đi, đi, trên đường nói.
Diêu Thúy cười một tiếng, chỉ chỉ một chiếc xe đạp dưới lầu nói: Tôi chỉ có xe đạp.
Đổng Học Bân thật ra không sao cả.Xe đạp thì xe đạp. Hai ta đi bộ, đúng lúc để nói.
Diêu Thúy cười ha ha nói: Vậy được, tôi đi lấy xe, ngài chờ một chút, lập tức trở lại.
Thật ra Đổng Học Bân hoàn toàn có thể ở ngoài đại viện chờ cô ấy, cũng có thể gọi điện thoại hẹn Diêu Thúy gặp mặt tại nhà, bởi vì hai người buổi trưa đã hẹn buổi tối đến nhà cô ấyăn, bất quá Đổng Học Bân không có làm như vậy, mà là ngay tại dưới lầu ký túc xá chờ, trước mặt của mọi người làm rõ quan hệ bạn học của hắn và Diêu Thúy. Cũng biểu hiện ra quan hệ cùng Diêu Thúy, cũng là vì nói cho mọi người, Diêu Thúy là bạn học của Đổng Học Bân hắn, nếu ai sau này dám làm gì cô ấy. Đó chính là không cho Đổng Học Bân hắn mặt mũi!
. . .
Trên đường.
Đổng Học Bân và Diêu Thúy đi song song.
Xung quanh cũng không người ngoài, hai người nói cũng tùy ý lên.
Học Bân. Diêu Thúy đẩy xe đạp nói: Chổ này cách nhà tôi còn xa lắm, hai ta đi bộ ít nhất cũng bốn mươi phút.
Vậy tôi ngồi xe đạp của cô?
Được, bao nhiêu năm rồi cậu không đụng vào xe đạp?
Ặc, tôi cũng đã quên, sau khi đi làm thì cũng không ngồi.
Nếu cậu không sợ khó coi thì lên đi, tôi chở cậu.
Cái này khó coi cái gì? Bất quá cô xác định cô chở được tôi?
Cậu lên thử xem, cái này có cái gì mà chở không được, tới.
Ha ha, vậy được. Tôi lên đây, cô cẩn thận một chút.
Diêu Thúy đã lên xe, Đổng Học Bân ngồi lên phía sau, tay phải tự nhiên thuận thế ôm lấy vòng eo của Diêu Thúy, trong lòng bàn tay nhất thời hiện ra một ít xúc cảm mềm mại, bụng cô ấy một chút sẹo lồi cũng không có, rất trơn nhẵn, còn có chút mềm mại.
Ngay từ đầu xe có chút lắc lư, bất quá dần dần cũng ổn.
Diêu Thúy đạp xe đạp chở Đổng Học Bân đi về nhà.
Thật đúng là được. Đổng Học Bân ở phía sau cười nói: Trước đây bình thường hay chở người?
Diêu Thúy hơi nghiêng đầu nói với phía sau: Chở Tiểu Hồng qua vài lần. Thế nào, ngồi phía sau không đau mông chứ?
Cũng được.
Vậy tôi tiếp tục đi, sắp đến rồi.
Một người phó huyện trưởng, khiến cho một người nữ đạp xe đạp chở mình quả thật có chút mất mặt, bất quá Đổng Học Bân không nghĩ cái gì. Ngược lại cảm giác rất có ý tứ, đương nhiên cũng có quan hệ cùng hoàn cảnh công tác bên này. Rất nhiều thường ủy huyện ủy đều là ngồi xe đạp đi về, tại một huyện nghèo, cái này cũng rất phổ biến, Đổng Học Bân thậm chí đều nghĩ có phải là ngày mai nên đi mua một chiếc xe đạp.
Mười phút sau.
Diêu gia tiểu viện.
Diêu Thúy đem xe dừng lại, Đổng Học Bân ôm mông leo xuống, một đường xóc nảy, cái mông của hắn thật có chút đau.
Diêu Thúy trêu ghẹo nói: Cậu được không?
Đổng Học Bân nhe răng trợn mắt nói: Chuyện nhỏ.
Ha ha, nhanh chóng đi vào thôi. Diêu Thúy đẩy xe, đưa tay gõ cửa nàng, Ba, mẹ!
Ai! Tới tới!
Cửa vừa mở ra, Diêu phụ Diêu mẫu đều đi ra.
Thúy nhi đã trở về?
Ừm? Tiểu Đổng cũng tới?
Chào dì chú, con lại tới quấy rối. Đổng Học Bân nói.
Hai người còn nhìn phía sau một chút, thấy chỉ có Diêu Thúy và Đổng Học Bân hai người, không khỏi sửng sốt một chút, Thúy nhi, lãnh đạo của con đâu? Sao không tới?
Diêu Thúy cười khổ, Đi vào trước rồi nói.
. . .
Bên trong.
Diêu Thúy đem xe đạp cất đi.
Diêu phụ Diêu mẫu gấp gáp nhìn cô ấy, Thúy nhi, điều động của con rốt cuộc thế nào? Định ra chưa? Diêu Lực cũng từ trong phòng đi ra.
Diêu Thúy cười nói: Định rồi.
Diêu phụ cười ha ha, Vậy là tốt rồi!
Diêu mẫu cũng vui vẻ, hô: Tiểu Đổng con mau vào đi, dì đi xào rau, ngày hôm nay chúc mừng Thúy nhi một chút.
Diêu Thúy nói: Ba, mẹ, em trai, con trước giới thiệu Học Bân cho các người.
Diêu phụ sửng sốt, Giới thiệu Tiểu Đổng? Lần trước không phải giới thiệu sao?
Còn phải giới thiệu lại một lần. Diêu Thúy chỉ chỉ Đổng Học Bân, Học Bân hiện tại cũng là nhân viên công vụ, hiện tại điều động đến huyện Trinh Thủy chúng ta, bổ nhiệm làm thường vụ phó huyện trưởng huyện Trinh Thủy.
Hả?
Cái gì? ?
Diêu phụ Diêu mẫu đều kinh ngạc.
Diêu Thúy buồn cười nói: Lần này điều động cũng là Học Bân đề bạt con, con nói lãnh đạo huyện sao có thể đột nhiên chọn con, thì ra là Học Bân giở trò quỷ!
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Dì, chú, thật sự xin lỗi, trước đó cũng không nói với các người, không phải con cố ý gạt mọi người, bằng không như vậy đi, một hồi uống rượu con sẽ tự phạt mấy ly.
Diêu phụ cả kinh nói: Tiểu Đổng, con chính là huyện trưởng đặc biệt trẻ tuổi mà bọn họ nói?
Đổng Học Bân vội vàng nói: Khụ khụ khụ, phó, phó thôi.
Diêu mẫu cả kinh trừng to mắt ra, Thật là con hả? Ai da!
Một bên, Diêu Lực mới từ trong phòng đi ra cũng nghe mà trợn tròn mắt!
Diêu Thúy lập tức nói: Các người trò chuyện trước đi, hôm nay con làm cơm xào rau, các người ai cũng đừng động.
Diêu phụ Diêu mẫu nhất thời co quắp, cũng không phản ứng con gái, Diêu mẫu hoang mang rối loạn vội nói: Tiểu Đổng. . . Không đúng, Đổng huyện trưởng, ngài mau mời ngồi, mau mời ngồi.
Diêu phụ cũng đổ mồ hôi, vội vàng nói: Đúng đúng đúng vậy, tiểu Lực! Nhanh đi rót trà cho Đổng huyện trưởng! Ngây người cái gì hả? Nhanh đi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Tan tầm.
Buổi trưa, một vài người cũng đều nghe nói Diêu Thúy là bạn học đại học của Đổng huyện trưởng, hai người học cùng một lớp đại học ở kinh thành, cái này cũng không có người ghen ghét cô ấy, cũng đều rõ ràng vì sao Đổng huyện trưởng một người đàn ông nhưng vẫn cứ chọn Diêu Thúy làm nữ thư ký, thì ra Đổng huyện trưởng không phải nhìn trúng tư sắc của Diêu Thúy, cũng không có ý tứ khác, nếu là bạn học, cho cô ấy làm thư ký vậy cũng là rất bình thường, không có biện pháp, loại sự tình này nhi qua cũng đã qua, ai cũng biết Diêu Thúy coi như là đổi vận.
Đại viện huyện uỷ.
Dưới lầu.
Đổng Học Bân đi ra, nhưng không đi, mà là cùng đám người bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Diêu Thúy chậm rãi bước đi ra ký túc xá, sau khi thấy Đổng Học Bân mỉm cười, bước nhanh đi tới, Đổng huyện trưởng, ngài ra về? Trước đó tại phòng làm việc của Đổng Học Bân, Diêu Thúy làm vẻ thoải mái, căn bản không đem Đổng Học Bân làmphó huyện trưởng, nhưng ra tới bên ngoài, xung quanh còn nhiều khoa viên và cán bộ nhìn bọn họ, Diêu Thúy tự nhiên cũng biết nên nói thế nào, chút chừng mực ấy nếu như không có, Diêu Thúy cũng coi như uổng công làm ba năm tại khoa thư ký, phòng ban ấy là chổ rất có thể tôi luyện người.
Đổng Học Bân cười nói: Chờ cô đấy.
Diêu Thúy giả ngu nói: Ngài có cái gì phân phó?
Đổng Học Bân nói: Hai ta bạn học cũ lâu như vậy không gặp, cùng ăn một bữa cơm đi, đi, trên đường nói.
Diêu Thúy cười một tiếng, chỉ chỉ một chiếc xe đạp dưới lầu nói: Tôi chỉ có xe đạp.
Đổng Học Bân thật ra không sao cả.Xe đạp thì xe đạp. Hai ta đi bộ, đúng lúc để nói.
Diêu Thúy cười ha ha nói: Vậy được, tôi đi lấy xe, ngài chờ một chút, lập tức trở lại.
Thật ra Đổng Học Bân hoàn toàn có thể ở ngoài đại viện chờ cô ấy, cũng có thể gọi điện thoại hẹn Diêu Thúy gặp mặt tại nhà, bởi vì hai người buổi trưa đã hẹn buổi tối đến nhà cô ấyăn, bất quá Đổng Học Bân không có làm như vậy, mà là ngay tại dưới lầu ký túc xá chờ, trước mặt của mọi người làm rõ quan hệ bạn học của hắn và Diêu Thúy. Cũng biểu hiện ra quan hệ cùng Diêu Thúy, cũng là vì nói cho mọi người, Diêu Thúy là bạn học của Đổng Học Bân hắn, nếu ai sau này dám làm gì cô ấy. Đó chính là không cho Đổng Học Bân hắn mặt mũi!
. . .
Trên đường.
Đổng Học Bân và Diêu Thúy đi song song.
Xung quanh cũng không người ngoài, hai người nói cũng tùy ý lên.
Học Bân. Diêu Thúy đẩy xe đạp nói: Chổ này cách nhà tôi còn xa lắm, hai ta đi bộ ít nhất cũng bốn mươi phút.
Vậy tôi ngồi xe đạp của cô?
Được, bao nhiêu năm rồi cậu không đụng vào xe đạp?
Ặc, tôi cũng đã quên, sau khi đi làm thì cũng không ngồi.
Nếu cậu không sợ khó coi thì lên đi, tôi chở cậu.
Cái này khó coi cái gì? Bất quá cô xác định cô chở được tôi?
Cậu lên thử xem, cái này có cái gì mà chở không được, tới.
Ha ha, vậy được. Tôi lên đây, cô cẩn thận một chút.
Diêu Thúy đã lên xe, Đổng Học Bân ngồi lên phía sau, tay phải tự nhiên thuận thế ôm lấy vòng eo của Diêu Thúy, trong lòng bàn tay nhất thời hiện ra một ít xúc cảm mềm mại, bụng cô ấy một chút sẹo lồi cũng không có, rất trơn nhẵn, còn có chút mềm mại.
Ngay từ đầu xe có chút lắc lư, bất quá dần dần cũng ổn.
Diêu Thúy đạp xe đạp chở Đổng Học Bân đi về nhà.
Thật đúng là được. Đổng Học Bân ở phía sau cười nói: Trước đây bình thường hay chở người?
Diêu Thúy hơi nghiêng đầu nói với phía sau: Chở Tiểu Hồng qua vài lần. Thế nào, ngồi phía sau không đau mông chứ?
Cũng được.
Vậy tôi tiếp tục đi, sắp đến rồi.
Một người phó huyện trưởng, khiến cho một người nữ đạp xe đạp chở mình quả thật có chút mất mặt, bất quá Đổng Học Bân không nghĩ cái gì. Ngược lại cảm giác rất có ý tứ, đương nhiên cũng có quan hệ cùng hoàn cảnh công tác bên này. Rất nhiều thường ủy huyện ủy đều là ngồi xe đạp đi về, tại một huyện nghèo, cái này cũng rất phổ biến, Đổng Học Bân thậm chí đều nghĩ có phải là ngày mai nên đi mua một chiếc xe đạp.
Mười phút sau.
Diêu gia tiểu viện.
Diêu Thúy đem xe dừng lại, Đổng Học Bân ôm mông leo xuống, một đường xóc nảy, cái mông của hắn thật có chút đau.
Diêu Thúy trêu ghẹo nói: Cậu được không?
Đổng Học Bân nhe răng trợn mắt nói: Chuyện nhỏ.
Ha ha, nhanh chóng đi vào thôi. Diêu Thúy đẩy xe, đưa tay gõ cửa nàng, Ba, mẹ!
Ai! Tới tới!
Cửa vừa mở ra, Diêu phụ Diêu mẫu đều đi ra.
Thúy nhi đã trở về?
Ừm? Tiểu Đổng cũng tới?
Chào dì chú, con lại tới quấy rối. Đổng Học Bân nói.
Hai người còn nhìn phía sau một chút, thấy chỉ có Diêu Thúy và Đổng Học Bân hai người, không khỏi sửng sốt một chút, Thúy nhi, lãnh đạo của con đâu? Sao không tới?
Diêu Thúy cười khổ, Đi vào trước rồi nói.
. . .
Bên trong.
Diêu Thúy đem xe đạp cất đi.
Diêu phụ Diêu mẫu gấp gáp nhìn cô ấy, Thúy nhi, điều động của con rốt cuộc thế nào? Định ra chưa? Diêu Lực cũng từ trong phòng đi ra.
Diêu Thúy cười nói: Định rồi.
Diêu phụ cười ha ha, Vậy là tốt rồi!
Diêu mẫu cũng vui vẻ, hô: Tiểu Đổng con mau vào đi, dì đi xào rau, ngày hôm nay chúc mừng Thúy nhi một chút.
Diêu Thúy nói: Ba, mẹ, em trai, con trước giới thiệu Học Bân cho các người.
Diêu phụ sửng sốt, Giới thiệu Tiểu Đổng? Lần trước không phải giới thiệu sao?
Còn phải giới thiệu lại một lần. Diêu Thúy chỉ chỉ Đổng Học Bân, Học Bân hiện tại cũng là nhân viên công vụ, hiện tại điều động đến huyện Trinh Thủy chúng ta, bổ nhiệm làm thường vụ phó huyện trưởng huyện Trinh Thủy.
Hả?
Cái gì? ?
Diêu phụ Diêu mẫu đều kinh ngạc.
Diêu Thúy buồn cười nói: Lần này điều động cũng là Học Bân đề bạt con, con nói lãnh đạo huyện sao có thể đột nhiên chọn con, thì ra là Học Bân giở trò quỷ!
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Dì, chú, thật sự xin lỗi, trước đó cũng không nói với các người, không phải con cố ý gạt mọi người, bằng không như vậy đi, một hồi uống rượu con sẽ tự phạt mấy ly.
Diêu phụ cả kinh nói: Tiểu Đổng, con chính là huyện trưởng đặc biệt trẻ tuổi mà bọn họ nói?
Đổng Học Bân vội vàng nói: Khụ khụ khụ, phó, phó thôi.
Diêu mẫu cả kinh trừng to mắt ra, Thật là con hả? Ai da!
Một bên, Diêu Lực mới từ trong phòng đi ra cũng nghe mà trợn tròn mắt!
Diêu Thúy lập tức nói: Các người trò chuyện trước đi, hôm nay con làm cơm xào rau, các người ai cũng đừng động.
Diêu phụ Diêu mẫu nhất thời co quắp, cũng không phản ứng con gái, Diêu mẫu hoang mang rối loạn vội nói: Tiểu Đổng. . . Không đúng, Đổng huyện trưởng, ngài mau mời ngồi, mau mời ngồi.
Diêu phụ cũng đổ mồ hôi, vội vàng nói: Đúng đúng đúng vậy, tiểu Lực! Nhanh đi rót trà cho Đổng huyện trưởng! Ngây người cái gì hả? Nhanh đi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|