Buổi tối.
Diêu gia.
Người đến liên tục, đi một nhóm người lại tới một nhóm người, hầu như làm nhà của Diêu Thúy bị dẫm nát, gõ hư cánh cửa.
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng. . .
Diêu phụ Diêu mẫu xã giao, mệt không chịu được.
Rốt cục lúc tám giờ, người đến mới về gần hết.
Diêu phụ mới rỗi rãnh nghỉ ngơi, mệt mỏi ngồi ghế hút thuốc, Những người này cũng quá nhiệt tình.
Diêu mẫu cũng không hơn, ôm lưng ngồi xuống từng ngụm từng ngụm uống nước, Phù, không được, Thúy nhi nhanh đấm lưng cho mẹ đi.
Được, con hầu hạ cho. Diêu Thúy cười đi tới.
Diêu phụ trừng vợ một chút, Thúy nhi cũng mệt mỏi, còn bắt nó đấm lưng cho bà?
Diêu mẫu cũng nghĩ tới, lập tức nói: Đúng vậy, tiểu Lực con đấm lưng cho mẹ một chút đi, chị con cũng mệt mỏi, hiện tại cũng là người có uy tín danh dự, không thể làm những cái này.
Diêu Lực ừm một cái, nhanh chóng đi qua.
Diêu Thúy nói: Mẹ, mẹ chế giễu con có phải không?
Diêu mẫu cười ha ha nói: Mẹ chế giễu con làm gì?
Ngồi đi em, không cần. Diêu Thúy vẫn chủ động đấm lưng cho mẹ, thủ pháp rất tốt, xem ra là bình thường hay làm cho mẹ, Đừng nói con là một thư ký, cho dù con làm bí thư huyện uỷ, con cũng là con gái mẹ, nên sai sử con thì sai sử.
Diêu phụ nói: Để cho người thấy, ảnh hưởng hình tượng của con.
Diêu Thúy nói: Hiếu kính cha mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ba nói vậy là không đúng.
Diêu mẫu vui mừng vỗ vỗ bàn tay của con gái, Vẫn là khuê nữ của mẹ thương mẹ, ha ha.
Diêu phụ thở dài thật sâu, hút thuốc ra một ngụm lớn, Thúy nhi chúng ta là phong cảnh lớn, bà xem những người ngày hôm nay, cái gì lãnh đạo cục vệ sinh, nhân viên công tác cục công thương, cán bộ của cục giáo dục. Trước đây người ta tới chổ chúng ta chúng ta cũng không dám thu tiền bọn họ. Cũng là thấy bọn họ cũng phải cẩn thận, nhưng còn bây giờ thì sao? Tự đến đây! Người ta ngược lại còn cẩn thận với nhà chúng ta! Bà có thấy bộ dạng phó cục trưởng cục vệ sinh khách khí không? Còn có tên cán bộ xí nghiệp nhà nước! Lúc trước không phải không cần tiểu Lực của chúng ta sao? Không phải nói tiểu Lực không được sao? Nhưng bà nhìn hiện tại đi, ngược lại cầu tiểu Lực đi đi làm, còn cho làm chủ quản, công tác của tiểu Lực cũng giải quyết, ha ha, đều là mặt của Thúy nhi lớn!
Diêu Lực nhất thời nói: Chị, còn chưa có cảm ơn chị.
Diêu Thúy ngắt lời nói: Đừng cảm ơn chị, không phải mặt mũi của chị. Là mặt của Học Bân, muốn cảm ơn ngày nào đó đi cảm ơn Đổng ca đi.
Mặt của Đổng huyện trưởng tử không phải là mặt của con ử sao? Đều như nhau, đều như nhau. Diêu phụ cười ha ha, nói: Chúng ta rốt cục cũng ra dạng! Trước đây người thân còn không nhìn chúng ta! Như thế rất tốt! Bọn họ phỏng chừng cũng đã biết, ba thật muốn nhìn xem bọn họ có biểu tình gì! Ngẫm lại trong lòng ba rất thống khoái! Ha ha! Dứt lời nhìn về phía Diêu Thúy, Thúy nhi, con đã cho mọi người mặt mũi!
Diêu mẫu nói: Cũng không nhìn Thúy nhi là ai sinh ra à.
Diêu phụ bĩu môi nói: Bà chỉ biết nói, một người bà ra được hả?
Diêu mẫu nói.Đứa nhỏ còn đang ở đây. Ông nói bậy cái gì vậy!
Diêu phụ nhìn về phía con gái, nói: Thúy nhi, con hiện tại làm quan, nhưng những năm qua … sau này ba mẹ cũng không nói với con nữa, chuyện trên công tác cũng tốt, chuyện thành gia của con cũng được, con đều tự mình quyết định đi. Ba mẹ mặc kệ, ha ha, cũng quản không được.
Diêu mẫu không thích nghe nói: Thành gia phải quản, Thúy nhi có điều kiện tốt như vậy, khẳng định phải tìm một điều kiện tốt.
Diêu phụ liếc mắt, Bà đủ rồi, mỗi ngày lề mề. Thúy nhi đã lớn rồi, trong lòng ó có chủ ý, chúng ta cũng đừng quan tâm nhiều, huống hồ Thúy nhi đi kinh thành nhiều năm như vậy, ánh mắt khẳng định cũng rất cao, khẳng định là không gặp được người thích hợp, vừa rồi có mấy người giới thiệu cho Thúy nhi nói, tôi vừa nghe là thấy không được, điều kiện là được, nhưng không xứng với Thúy nhi.
Diêu mẫu thì thầm một tiếng.
Diêu Thúy cười nói: Con có chừng mực, ba mẹ, các người yên tâm đi.
Lúc này, tiếng đập cửa bên ngoài viện lại vang lên, Diêu phụ Diêu mẫu liếc nhau, thấy được bất đắc dĩ trong mắt.
Diêu Lực đi mở cửa, Ặc, cậu, mợ.
Bên ngoài là một đôi vợ chồng trung niên, cười tủm tỉm, Tiểu Lực à, mấy tháng không gặp, tên nhóc lại rắn chắc ra.
Diêu Lực vò đầu nói: Không có.
Diêu mẫu lập tức nói: Anh, chị dâu, các người tới?
Diêu Thúy cũng đứng dậy chào, Cậu, mợ.
Thấy Diêu Thúy, người phụ nữ trung niên lập tức mặt mày rạng rỡ đi tới thân thiết nắm tay, Thúy nhi à, nghe nói con thăng quan? Mợ và cậu con cũng là vừa nghe người khác nói, con nói con cũng thật là, chuyện lớn như vậy sao không nói một tiếng.
Diêu Thúy cười khổ nói: Điều lệnh còn chưa có xuống tới.
Xuống hay không xuống đều như nhau, ha ha, thật không ngờ con là bạn học đại học của Đổng huyện trưởng mới tới, có cái quan hệ này, con sau này khẳng định là một bước lên mây!
Còn không biết có thể làm được hay không. Diêu Thúy nói.
Thúy nhi nhà ta thông minh như thế, dám chắc được. Người phụ nữ cười nói: Mợ trước đây nhận thức một người thân của thư ký lãnh đạo, cũng nghe cô ấy nói qua một việc, làm thư ký lãnh đạo thật ra không có gì khó, chủ yếu cũng là đem chuyện lãnh đạo phân phó đều làm thỏa đáng, sau đó chiếu cố sinh hoạt của lãnh đạo, sáng sớm dọn dẹp phòng làm việc cho lãnh đạo một chút, đôi khi còn muốn làm tài xế.
Vừa nói một hồi, cánh cửa lại bị người gõ.
Hàng xóm xung quanh một người rồi lại một người chạy đến đây, chúc mừng chúc mừng, rất nhiều người còn cầm đồ, hiển nhiên là nghe nói chuyện của Diêu Thúy.
Thúy nhi, bác gái đến thăm con.
Lão Diêu, chúc mừng ông nha, Thúy nhi nhà ông lúc này là có tiền đồ rồi.
Thúy nhi, còn nhớ chú không? Khi còn bé chú còn ôm qua con đây.
Thúy nhi, con còn chưa có kết hôn phải không? Con đi cũng độc thân, tiểu Lôi con gặp qua? Con nghĩ thế nào? Ngày nào đó hai đứa ăn một bữa cơm tiếp xúc một chút?
Thúy nhi à, khi còn bé chị đã nhìn ra em không phải người bình thường, chị còn nói qua với chồng chị, em xem, để cho tôi nói trúng rồi!
Cán bộ xong rồi đến thân thích.
Thân thích xong rồi hàng xóm.
Tiểu viện của Diêu gia lại một lần nữa bị lấp đầy.
Từng đợt khen tặng làm cho Diêu phụ Diêu mẫu vui như nở hoa, bộ dạng rất cao hứng.
Bất quá Diêu Thúy không nghĩ thế nào, ngược lại có chút xấu hổ, không giỏi ứng phó loại tràng diện này, cuối cùng thấy người tới càng ngày càng nhiều, lại có mấy người thân thích cũng từ xa đến đây, Diêu Thúy thẳng thắn từ chối, nói muốn đi chỗ Đổng huyện trưởng một chuyến, mọi người vừa nghe cái này, đương nhiên không dám lưu cô ấy.
Diêu Thúy lau lau mồ hôi, rốt cục trốn ra tiểu viện.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Diêu gia.
Người đến liên tục, đi một nhóm người lại tới một nhóm người, hầu như làm nhà của Diêu Thúy bị dẫm nát, gõ hư cánh cửa.
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng. . .
Diêu phụ Diêu mẫu xã giao, mệt không chịu được.
Rốt cục lúc tám giờ, người đến mới về gần hết.
Diêu phụ mới rỗi rãnh nghỉ ngơi, mệt mỏi ngồi ghế hút thuốc, Những người này cũng quá nhiệt tình.
Diêu mẫu cũng không hơn, ôm lưng ngồi xuống từng ngụm từng ngụm uống nước, Phù, không được, Thúy nhi nhanh đấm lưng cho mẹ đi.
Được, con hầu hạ cho. Diêu Thúy cười đi tới.
Diêu phụ trừng vợ một chút, Thúy nhi cũng mệt mỏi, còn bắt nó đấm lưng cho bà?
Diêu mẫu cũng nghĩ tới, lập tức nói: Đúng vậy, tiểu Lực con đấm lưng cho mẹ một chút đi, chị con cũng mệt mỏi, hiện tại cũng là người có uy tín danh dự, không thể làm những cái này.
Diêu Lực ừm một cái, nhanh chóng đi qua.
Diêu Thúy nói: Mẹ, mẹ chế giễu con có phải không?
Diêu mẫu cười ha ha nói: Mẹ chế giễu con làm gì?
Ngồi đi em, không cần. Diêu Thúy vẫn chủ động đấm lưng cho mẹ, thủ pháp rất tốt, xem ra là bình thường hay làm cho mẹ, Đừng nói con là một thư ký, cho dù con làm bí thư huyện uỷ, con cũng là con gái mẹ, nên sai sử con thì sai sử.
Diêu phụ nói: Để cho người thấy, ảnh hưởng hình tượng của con.
Diêu Thúy nói: Hiếu kính cha mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ba nói vậy là không đúng.
Diêu mẫu vui mừng vỗ vỗ bàn tay của con gái, Vẫn là khuê nữ của mẹ thương mẹ, ha ha.
Diêu phụ thở dài thật sâu, hút thuốc ra một ngụm lớn, Thúy nhi chúng ta là phong cảnh lớn, bà xem những người ngày hôm nay, cái gì lãnh đạo cục vệ sinh, nhân viên công tác cục công thương, cán bộ của cục giáo dục. Trước đây người ta tới chổ chúng ta chúng ta cũng không dám thu tiền bọn họ. Cũng là thấy bọn họ cũng phải cẩn thận, nhưng còn bây giờ thì sao? Tự đến đây! Người ta ngược lại còn cẩn thận với nhà chúng ta! Bà có thấy bộ dạng phó cục trưởng cục vệ sinh khách khí không? Còn có tên cán bộ xí nghiệp nhà nước! Lúc trước không phải không cần tiểu Lực của chúng ta sao? Không phải nói tiểu Lực không được sao? Nhưng bà nhìn hiện tại đi, ngược lại cầu tiểu Lực đi đi làm, còn cho làm chủ quản, công tác của tiểu Lực cũng giải quyết, ha ha, đều là mặt của Thúy nhi lớn!
Diêu Lực nhất thời nói: Chị, còn chưa có cảm ơn chị.
Diêu Thúy ngắt lời nói: Đừng cảm ơn chị, không phải mặt mũi của chị. Là mặt của Học Bân, muốn cảm ơn ngày nào đó đi cảm ơn Đổng ca đi.
Mặt của Đổng huyện trưởng tử không phải là mặt của con ử sao? Đều như nhau, đều như nhau. Diêu phụ cười ha ha, nói: Chúng ta rốt cục cũng ra dạng! Trước đây người thân còn không nhìn chúng ta! Như thế rất tốt! Bọn họ phỏng chừng cũng đã biết, ba thật muốn nhìn xem bọn họ có biểu tình gì! Ngẫm lại trong lòng ba rất thống khoái! Ha ha! Dứt lời nhìn về phía Diêu Thúy, Thúy nhi, con đã cho mọi người mặt mũi!
Diêu mẫu nói: Cũng không nhìn Thúy nhi là ai sinh ra à.
Diêu phụ bĩu môi nói: Bà chỉ biết nói, một người bà ra được hả?
Diêu mẫu nói.Đứa nhỏ còn đang ở đây. Ông nói bậy cái gì vậy!
Diêu phụ nhìn về phía con gái, nói: Thúy nhi, con hiện tại làm quan, nhưng những năm qua … sau này ba mẹ cũng không nói với con nữa, chuyện trên công tác cũng tốt, chuyện thành gia của con cũng được, con đều tự mình quyết định đi. Ba mẹ mặc kệ, ha ha, cũng quản không được.
Diêu mẫu không thích nghe nói: Thành gia phải quản, Thúy nhi có điều kiện tốt như vậy, khẳng định phải tìm một điều kiện tốt.
Diêu phụ liếc mắt, Bà đủ rồi, mỗi ngày lề mề. Thúy nhi đã lớn rồi, trong lòng ó có chủ ý, chúng ta cũng đừng quan tâm nhiều, huống hồ Thúy nhi đi kinh thành nhiều năm như vậy, ánh mắt khẳng định cũng rất cao, khẳng định là không gặp được người thích hợp, vừa rồi có mấy người giới thiệu cho Thúy nhi nói, tôi vừa nghe là thấy không được, điều kiện là được, nhưng không xứng với Thúy nhi.
Diêu mẫu thì thầm một tiếng.
Diêu Thúy cười nói: Con có chừng mực, ba mẹ, các người yên tâm đi.
Lúc này, tiếng đập cửa bên ngoài viện lại vang lên, Diêu phụ Diêu mẫu liếc nhau, thấy được bất đắc dĩ trong mắt.
Diêu Lực đi mở cửa, Ặc, cậu, mợ.
Bên ngoài là một đôi vợ chồng trung niên, cười tủm tỉm, Tiểu Lực à, mấy tháng không gặp, tên nhóc lại rắn chắc ra.
Diêu Lực vò đầu nói: Không có.
Diêu mẫu lập tức nói: Anh, chị dâu, các người tới?
Diêu Thúy cũng đứng dậy chào, Cậu, mợ.
Thấy Diêu Thúy, người phụ nữ trung niên lập tức mặt mày rạng rỡ đi tới thân thiết nắm tay, Thúy nhi à, nghe nói con thăng quan? Mợ và cậu con cũng là vừa nghe người khác nói, con nói con cũng thật là, chuyện lớn như vậy sao không nói một tiếng.
Diêu Thúy cười khổ nói: Điều lệnh còn chưa có xuống tới.
Xuống hay không xuống đều như nhau, ha ha, thật không ngờ con là bạn học đại học của Đổng huyện trưởng mới tới, có cái quan hệ này, con sau này khẳng định là một bước lên mây!
Còn không biết có thể làm được hay không. Diêu Thúy nói.
Thúy nhi nhà ta thông minh như thế, dám chắc được. Người phụ nữ cười nói: Mợ trước đây nhận thức một người thân của thư ký lãnh đạo, cũng nghe cô ấy nói qua một việc, làm thư ký lãnh đạo thật ra không có gì khó, chủ yếu cũng là đem chuyện lãnh đạo phân phó đều làm thỏa đáng, sau đó chiếu cố sinh hoạt của lãnh đạo, sáng sớm dọn dẹp phòng làm việc cho lãnh đạo một chút, đôi khi còn muốn làm tài xế.
Vừa nói một hồi, cánh cửa lại bị người gõ.
Hàng xóm xung quanh một người rồi lại một người chạy đến đây, chúc mừng chúc mừng, rất nhiều người còn cầm đồ, hiển nhiên là nghe nói chuyện của Diêu Thúy.
Thúy nhi, bác gái đến thăm con.
Lão Diêu, chúc mừng ông nha, Thúy nhi nhà ông lúc này là có tiền đồ rồi.
Thúy nhi, còn nhớ chú không? Khi còn bé chú còn ôm qua con đây.
Thúy nhi, con còn chưa có kết hôn phải không? Con đi cũng độc thân, tiểu Lôi con gặp qua? Con nghĩ thế nào? Ngày nào đó hai đứa ăn một bữa cơm tiếp xúc một chút?
Thúy nhi à, khi còn bé chị đã nhìn ra em không phải người bình thường, chị còn nói qua với chồng chị, em xem, để cho tôi nói trúng rồi!
Cán bộ xong rồi đến thân thích.
Thân thích xong rồi hàng xóm.
Tiểu viện của Diêu gia lại một lần nữa bị lấp đầy.
Từng đợt khen tặng làm cho Diêu phụ Diêu mẫu vui như nở hoa, bộ dạng rất cao hứng.
Bất quá Diêu Thúy không nghĩ thế nào, ngược lại có chút xấu hổ, không giỏi ứng phó loại tràng diện này, cuối cùng thấy người tới càng ngày càng nhiều, lại có mấy người thân thích cũng từ xa đến đây, Diêu Thúy thẳng thắn từ chối, nói muốn đi chỗ Đổng huyện trưởng một chuyến, mọi người vừa nghe cái này, đương nhiên không dám lưu cô ấy.
Diêu Thúy lau lau mồ hôi, rốt cục trốn ra tiểu viện.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|