Buổi tối.
Bầu trời tối đen.
Trong phòng thương vụ Đổng Học Bân nhìn ánh trăng bên ngoài, khóe miệng cũng nổi lên một nụ cười, trong phòng không người, hắn cũng thả lỏng lên, ghé vào cửa sổ hút điếu thuốc, phà khói ra bên ngoài, nghĩ rất hoài niệm, rất ấm áp. Dù sao nơi này là thành phố Đổng Học Bân sinh ra lớn lên, tất cả đều là Đổng Học Bân quen thuộc và thích ứng, vẫn là gia hương tốt.
Hút xong điếu thuốc.
Đổng Học Bân khép cửa sổ lại, xoay người ngồi xuống giường, lấy điện thoại ra nhìn dãy số, gọi cho em gái của Tạ Tuệ Lan Tạ Tĩnh.
Tít tít tít.
Điện thoại thông.
A lô, tiểu Tĩnh. Đổng Học Bân nói.
Bên kia truyền đến tiếng nói của Tạ Tĩnh Anh rể, ha ha, tìm em có việc?
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Cũng không có chuyện gì, gần đây thế nào? Gặp người yêu không?
Tạ Tĩnh ho khan một tiếng Gặp qua một lần, Tôn Khải hiện tại v làm rất tốt, cũng làm một tiểu lãnh đạo, hắn còn cố ý nhờ em cảm ơn anh.
Không có việc gì, anh cũng không giúp đỡ cái gì.
Nếu không có anh, Tôn Khải hiện tại ngay cả công tác cũng không có.
Sẽ không, anh thấy tiểu Tôn rất có bản lĩnh, người cũng thực thành.
Có bản lĩnh được cái gì? Với tính cách nói một không hai của ba mẹ em, Tôn Khải muốn ở kinh thành. . . chổ nào dám nhận hắn?
Ba mẹ em còn tức giận?
Vẫn còn, hơn nữa hình như. . .
Ừm? Hình như cái gì?
Tạ Tĩnh có chút khó có thể mở miệng. Cuối cùng vẫn là nói: Bọn họ biết Tôn Khải phải đi thành phố Lữ An công tác. Cũng biết là anh an bài giúp hắn, xin lỗi Đổng ca, liên lụy anh.
Đổng Học Bân cười khổ Khẳng định sẽ biết, mẹ anh ngay tại thành phố Lữ An, hiện tại Tôn Khải điều qua, kẻ ngu cũng biết là tôi phối hợp, không có việc gì. Đổng Học Bân thật ra không nghĩ cái gì, công tác điều động cho Tôn Khải, hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Biết giấu diếm cũng không giấu diếm được. Lẽ ra hắn là không muốn chen vào gia sự của Tạ Tĩnh, bất quá tiểu Tĩnh người ta lúc trước tới khóc cầu mình, Đổng Học Bân làm anh cũng thật sự mất mặt mũi, nếu như bởi vậy khiến cho cha mẹ của Tạ Tĩnh có suy nghĩ đối với mình. Đổng Học Bân cũng chỉ có thể chịu.
Được rồi, ba mẹ em đâu? Đổng Học Bân bỗng nhiên nói.
Tạ Tĩnh nói: Mẹ em ở nhà xem tin tức, ba đi công tác.
Đổng Học Bân ồ lên: Đi công tác? Đi ra ngoài? Đại khái lúc nào trở về?
Tạ Tĩnh nói: Cái này em không được rõ lắm, hình như là ngày kia? Làm sao vậy anh rể? Anh tìm ba em có việc?
À, không có việc gì, tôi chỉ hỏi như thế. Đổng Học Bân nói: Vậy không có việc gì, em cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, chú ý thân thể.
Tạ Quốc Lương đi công tác?
Đại khái ngày kia trở về?
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân cũng không hỏi nhiều Tạ Tĩnh cái gì, càng không nói cho cô ta biết mình hiện tại ở kinh thành và tới bộ tài chính đòi tiền. cha của Tạ Tĩnh Tạ Quốc Lương là phó bộ trưởng đệ nhất của bộ tài chính, Đổng Học Bân muốn đi đòi tiền tìm ông ta hiển nhiên là thích hợp nhất, bất quá vừa nghe nói Tạ Quốc Lương hiện không có mặt, lại bởi vì chuyện bạn trai Tôn Khải của Tạ Tĩnh, Đổng Học Bân cũng không dám trực tiếp gọi điện thoại, lỡ như người ta nhắc tới chuyện bạn trai của Tạ Tĩnh, Đổng Học Bân nói như thế nào? Dù sao hắn cũng có chút đuối lý, rất xấu hổ, hiện tại còn không biết Tạ Quốc Lương và Hạ Diễm Trân có giận mình hay không, ài. . .
Ngày mai làm sao bây giờ?
Đi trình tự thử một chút!
Nhiệm vụ lần này. Đổng Học Bân là chỉ cho phép thành công không được thất bại, không chỉ là vì mặt mũi của mình, cũng vì công tác đầu tiên sau khi mình tiền nhiệm có thể hoàn thành viên mãn, chỉ có thành tích công tác đi ra, Đổng Học Bân mới có thể vì đặc biệt đề bạt của mình đi ra cơ sở. Cái khác đều không quan trọng.
Mười triệu!
Vô luận như thế nào phải có!
Nếu không mình cũng không có mặt mũi quay về huyện! Lúc đi hắn đã làm cam đoan trong cuộc họp thường uỷ và Khương huyện trưởng!
. . .
Bên cạnh.
Phòng thương vụ.
Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ vào phòng, ngồi đối diện trên sô pha.
So sánh với tích cực và tình thế bắt buộc của Đổng Học Bân, hai người có vẻ có chút tâm tình không cao.
Trần Tiểu Mỹ không khỏi hỏi Nghiêm cục trưởng, lần này đi đòi tiền, chúng ta thật sự đem hết toàn lực giúp đỡ Đổng huyện trưởng?
Nghiêm Nhất Chí xem xét cô ấy một chút, giả ngu nói: Lời này có ý gì? Sao còn gọi là đem hết toàn lực? Ừm?
Trần Tiểu Mỹ cẩn thận nói: Không phải sợ Mông bí thư chỗ đó. . . Đổng huyện trưởng cùng Mông bí thư ầm ĩ, hầu như đem tất cả thường ủy huyện ủy bên kia của Mông bí thư đều đắc tội, tôi thấy. . . Mông bí thư hình như không quá Đổng huyện trưởng lấy được tiền, vậy chúng ta. . . Có phải là cũng phải? Hai người bọn họ công tác cùng nhau rất nhiều năm, cũng không có gì không thể nói, đều là cán bộ của Mông hệ, nói một chút cũng không sao cả. Trần Tiểu Mỹ chủ yếu là không rõ quyết sách của cấp trên, nghĩ có phải là dùng ngáng chân cho Đổng Học Bân cố ý kéo dài một chút, không phối hợp, Đổng Học Bân nếu không lấy được yiền trở về cũng thật mất mặt, Mông bí thư cũng có thể tiếp tục ngăn chặn người của Khương huyện trưởng, Trần Tiểu Mỹ nghĩ như vậy là Mông bí thư nguyện ý thấy nhất, bất quá một mình cô ấy cũng không dám quyết định, cho nên hỏi Nghiêm Nhất Chí một câu.
Nghiêm Nhất Chí lắc tay Tiền vẫn phải lấy.
Trần Tiểu Mỹ ừ một tiếng, chờ ông ta tiếp tục nói.
Chỉ nghe Nghiêm Nhất Chí nói: Bất quá huyện nghèo khó cấp quốc gia nhiều như vậy, muốn một lần thì cho một lần, trung ương cũng không có nhiều tiền dư thừa như vậy? Sao có thể cho, cô đã quên huyện chúng ta những năm gần đây đi trung ương đòi tiền? Người ta không thèm để ý, lần này có thể ngoại lệ? Đừng nói Mông bí thư cho Đổng huyện trưởng một tuần, cũng là Khương huyện trưởng tự mình tới, cũng là có thời gian một tháng, cũng không được một đồng tiền!
Trần Tiểu Mỹ ừm nói: Cũng phải.
Nghiêm Nhất Chí nói: Dù sao lần này tới cũng là chạy theo hình thức, Đổng huyện trưởng kêu chúng ta làm gì, chúng ta làm cái đó, bất quá nếu không lấy được tiền thì chúng ta không có vấn đề gì, dù sao chuyện này ngay từ đầu cũng là đề nghị của Khương huyện trưởng và Đổng huyện trưởng, mất mặt cũng là bọn họ mất mặt.
Trần Tiểu Mỹ im lặng chỉ chốc lát, nói: Vậy tôi rõ ràng.
Bất quá Nghiêm Nhất Chí thật ra cũng là muốn lấy được tiền, ông ta là cục trưởng cục tài chính, ai không hy vọng mình có thể giàu có một chút? Thực quyền lớn một chút? Hiện tại cục tài chính lẻ loi một chút tiền như vậy, đừng nói quyền lợi, cũng là mỗi ngày bị người đòi tiền đập cánh cửa cũng đủ làm cho đau đầu … bọn họ tìm thành phố trong tỉnh đòi tiền, hương trấn cũng phải tìm bọn họ đòi tiền. Thế nhưng Mông bí thư đi tỉnh đòi tiền cũng không có, lần này bọn họ tới trung ương thì càng không thể, cũng là ngẫm lại mà thôi. Nghiêm Nhất Chí thở dài, tại huyện Trinh Thủy ông ta đều có chút phiền, cũng là không quan hệ, nếu như ở thành phố có một chút quan hệ, ông đã sớm nhờ người điều đến địa phương khác, cho dù là phó cục trưởng cục tài chính một huyện khu bình thường, sợ là cũng tốt hơm so với cục trưởng cục tài chính của huyện Trinh Thủy?
Reng reng reng, điện thoại vang lên.
Trần Tiểu Mỹ vừa nhìn, nói: Là anh họ của tôi. Sau đó thì tiếp A lô, anh họ.
Bên kia tiếng nói của một người trung niên Tiểu Mỹ, các người đến kinh thành?
Trần Tiểu Mỹ lập tức nói: Đúng vậy, vừa đến vài giờ.
Lúc này tới đòi tiền? Anh họ cô ấy bất đắc dĩ nói: Nói bao nhiêu lần rồi, các người cho dù mỗi một tháng đều tới cũng vô dụng, cấp trên không chi, lãnh đạo tương quan cũng không có cách nào, không cho các người tiền, hơn nữa anh cũng giúp không được, trừ phi là mấy người phó bộ trưởng của bộ tài chính lên tiếng, lúc này mới có thể, nhưng anh ở đây công tác nhiều năm như vậy, ngay cả mặt của mấy người phó bộ trưởng đều chưa thấy qua vài lần.
Trần Tiểu Mỹ suy nghĩ một chút, nói: Em biết lại phiền phức anh, bất quá bí thư huyện ủy dặn dò, bọn em cũng không thể không làm.
Dù sao các người đừng ôm hi vọng là được rồi, anh báo trước cho em biết.
Cái này em biết, khẳng định sẽ không cho anh khó xử.
Các người có chuẩn bị tâm lý là được, vậy được, lúc nào tới?
Hẳn là sáng sớm ngày mai.
Được, tới cửa trực tiếp điện thoại cho anh, anh mang đi vào, bất quá lãnh đạo tương quan phụ trách có gặp các người hay không thì anh không cam đoan được, anh cũng chỉ là một phó chủ nhiệm ở bộ tài chính, cùng lắm là tư lịch nhiều một ít, quản một ít cá nhân, có thể nói một ít với lãnh đạo, nhưng lãnh đạo người ta cho anh mặt mũi không . . . Anh cũng không biết, dù sao anh cũng vừa đề lên phó khoa.
Trần Tiểu Mỹ sửng sốt Anh lên phó chủ nhiệm?
Ừm, lần này nhiệm kỳ mới ở trên đi xuống một phó chủ nhiệm, anh lên, cũng là trùng hợp, còn chưa kịp nói với em, ài, thật ra cũng không có gì, em lên phó khoa còn sớm hơna nh..
Trần Tiểu Mỹ nói Vậy không giống, anh là phó chủ nhiệm ở trung ương, em là phó cục trưởng một huyện nghèo khó, khẳng định không so được với anh.
Được rồi, em cũng đừng tâng bốc anh, ha ha, sáng sớm ngày mai đến đây, đến lúc đó anh giúp liên hệ một chút, nhìn được không.
Được, cảm ơn anh họ.
Ừm, vậy cúp, anh còn có chút việc.
Trước đây quan hệ của Trần Tiểu Mỹ cùng anh họ cô ấy vẫn là không tồi, nhưng mà mỗi năm đều đi bộ tài chính một chuyến, mỗi năm đều phiền phức anh họ cô ấy một lần, anh họ cô ấy cũng dần dần có chút phiền, cho nên đối với Trần Tiểu Mỹ cũng bắt đầu lạnh nhạt, bất quá là thân thích, không thể không cho mặt mũi, nên giúp vẫn phải giúp, nếu không đừng nói đi tìm lãnh đạo bộ tài chính, ngay cả cửa lớn của bộ tài chính bọn họ còn không thể nào vào được, ở đây không phải chổ tùy tiện, mà là các bộ trung ương và uỷ ban trung ương, người và xe ra vào cộ đều phải đăng ký, không có giấy thông hành ai cũng không cho vào.
Cúp điện thoại.
Trần Tiểu Mỹ nhìn về phía Nghiêm Nhất Chí nói: Nghiêm cục trưởng.
Nghiêm Nhất Chí cũng nghe thấy được cô ấy vừa rồi nói trong điện thoại Anh họ cô lên phó chủ nhiệm? Vậy lần này hẳn là còn có chút hy vọng, ừm, tôi nghĩ vậy.
Trần Tiểu Mỹ dò hỏi: Vậy ông xem, cho anh họ tôi thật sự hỗ trợ, hay là. . .
Nghiêm Nhất Chí cắn răng một cái, nói: Vẫn là phiền phức anh họ cô đi, tận lực giúp chúng ta liên hệ một chút, có thể kéo tới cũng là tốt nhất, mặc kệ Đổng huyện trưởng và Mông bí thư bên kia rốt cuộc đấu thế nào, thần tiên đánh nhau chúng ta cũng không quan hệ, tôi chỉ biết cục tài chính chúng ta không thể không có tiền, nếu không còn gọi là cục tài chính gì nữa?
Trần Tiểu Mỹ khẽ gật đầu. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bầu trời tối đen.
Trong phòng thương vụ Đổng Học Bân nhìn ánh trăng bên ngoài, khóe miệng cũng nổi lên một nụ cười, trong phòng không người, hắn cũng thả lỏng lên, ghé vào cửa sổ hút điếu thuốc, phà khói ra bên ngoài, nghĩ rất hoài niệm, rất ấm áp. Dù sao nơi này là thành phố Đổng Học Bân sinh ra lớn lên, tất cả đều là Đổng Học Bân quen thuộc và thích ứng, vẫn là gia hương tốt.
Hút xong điếu thuốc.
Đổng Học Bân khép cửa sổ lại, xoay người ngồi xuống giường, lấy điện thoại ra nhìn dãy số, gọi cho em gái của Tạ Tuệ Lan Tạ Tĩnh.
Tít tít tít.
Điện thoại thông.
A lô, tiểu Tĩnh. Đổng Học Bân nói.
Bên kia truyền đến tiếng nói của Tạ Tĩnh Anh rể, ha ha, tìm em có việc?
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Cũng không có chuyện gì, gần đây thế nào? Gặp người yêu không?
Tạ Tĩnh ho khan một tiếng Gặp qua một lần, Tôn Khải hiện tại v làm rất tốt, cũng làm một tiểu lãnh đạo, hắn còn cố ý nhờ em cảm ơn anh.
Không có việc gì, anh cũng không giúp đỡ cái gì.
Nếu không có anh, Tôn Khải hiện tại ngay cả công tác cũng không có.
Sẽ không, anh thấy tiểu Tôn rất có bản lĩnh, người cũng thực thành.
Có bản lĩnh được cái gì? Với tính cách nói một không hai của ba mẹ em, Tôn Khải muốn ở kinh thành. . . chổ nào dám nhận hắn?
Ba mẹ em còn tức giận?
Vẫn còn, hơn nữa hình như. . .
Ừm? Hình như cái gì?
Tạ Tĩnh có chút khó có thể mở miệng. Cuối cùng vẫn là nói: Bọn họ biết Tôn Khải phải đi thành phố Lữ An công tác. Cũng biết là anh an bài giúp hắn, xin lỗi Đổng ca, liên lụy anh.
Đổng Học Bân cười khổ Khẳng định sẽ biết, mẹ anh ngay tại thành phố Lữ An, hiện tại Tôn Khải điều qua, kẻ ngu cũng biết là tôi phối hợp, không có việc gì. Đổng Học Bân thật ra không nghĩ cái gì, công tác điều động cho Tôn Khải, hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Biết giấu diếm cũng không giấu diếm được. Lẽ ra hắn là không muốn chen vào gia sự của Tạ Tĩnh, bất quá tiểu Tĩnh người ta lúc trước tới khóc cầu mình, Đổng Học Bân làm anh cũng thật sự mất mặt mũi, nếu như bởi vậy khiến cho cha mẹ của Tạ Tĩnh có suy nghĩ đối với mình. Đổng Học Bân cũng chỉ có thể chịu.
Được rồi, ba mẹ em đâu? Đổng Học Bân bỗng nhiên nói.
Tạ Tĩnh nói: Mẹ em ở nhà xem tin tức, ba đi công tác.
Đổng Học Bân ồ lên: Đi công tác? Đi ra ngoài? Đại khái lúc nào trở về?
Tạ Tĩnh nói: Cái này em không được rõ lắm, hình như là ngày kia? Làm sao vậy anh rể? Anh tìm ba em có việc?
À, không có việc gì, tôi chỉ hỏi như thế. Đổng Học Bân nói: Vậy không có việc gì, em cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, chú ý thân thể.
Tạ Quốc Lương đi công tác?
Đại khái ngày kia trở về?
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân cũng không hỏi nhiều Tạ Tĩnh cái gì, càng không nói cho cô ta biết mình hiện tại ở kinh thành và tới bộ tài chính đòi tiền. cha của Tạ Tĩnh Tạ Quốc Lương là phó bộ trưởng đệ nhất của bộ tài chính, Đổng Học Bân muốn đi đòi tiền tìm ông ta hiển nhiên là thích hợp nhất, bất quá vừa nghe nói Tạ Quốc Lương hiện không có mặt, lại bởi vì chuyện bạn trai Tôn Khải của Tạ Tĩnh, Đổng Học Bân cũng không dám trực tiếp gọi điện thoại, lỡ như người ta nhắc tới chuyện bạn trai của Tạ Tĩnh, Đổng Học Bân nói như thế nào? Dù sao hắn cũng có chút đuối lý, rất xấu hổ, hiện tại còn không biết Tạ Quốc Lương và Hạ Diễm Trân có giận mình hay không, ài. . .
Ngày mai làm sao bây giờ?
Đi trình tự thử một chút!
Nhiệm vụ lần này. Đổng Học Bân là chỉ cho phép thành công không được thất bại, không chỉ là vì mặt mũi của mình, cũng vì công tác đầu tiên sau khi mình tiền nhiệm có thể hoàn thành viên mãn, chỉ có thành tích công tác đi ra, Đổng Học Bân mới có thể vì đặc biệt đề bạt của mình đi ra cơ sở. Cái khác đều không quan trọng.
Mười triệu!
Vô luận như thế nào phải có!
Nếu không mình cũng không có mặt mũi quay về huyện! Lúc đi hắn đã làm cam đoan trong cuộc họp thường uỷ và Khương huyện trưởng!
. . .
Bên cạnh.
Phòng thương vụ.
Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ vào phòng, ngồi đối diện trên sô pha.
So sánh với tích cực và tình thế bắt buộc của Đổng Học Bân, hai người có vẻ có chút tâm tình không cao.
Trần Tiểu Mỹ không khỏi hỏi Nghiêm cục trưởng, lần này đi đòi tiền, chúng ta thật sự đem hết toàn lực giúp đỡ Đổng huyện trưởng?
Nghiêm Nhất Chí xem xét cô ấy một chút, giả ngu nói: Lời này có ý gì? Sao còn gọi là đem hết toàn lực? Ừm?
Trần Tiểu Mỹ cẩn thận nói: Không phải sợ Mông bí thư chỗ đó. . . Đổng huyện trưởng cùng Mông bí thư ầm ĩ, hầu như đem tất cả thường ủy huyện ủy bên kia của Mông bí thư đều đắc tội, tôi thấy. . . Mông bí thư hình như không quá Đổng huyện trưởng lấy được tiền, vậy chúng ta. . . Có phải là cũng phải? Hai người bọn họ công tác cùng nhau rất nhiều năm, cũng không có gì không thể nói, đều là cán bộ của Mông hệ, nói một chút cũng không sao cả. Trần Tiểu Mỹ chủ yếu là không rõ quyết sách của cấp trên, nghĩ có phải là dùng ngáng chân cho Đổng Học Bân cố ý kéo dài một chút, không phối hợp, Đổng Học Bân nếu không lấy được yiền trở về cũng thật mất mặt, Mông bí thư cũng có thể tiếp tục ngăn chặn người của Khương huyện trưởng, Trần Tiểu Mỹ nghĩ như vậy là Mông bí thư nguyện ý thấy nhất, bất quá một mình cô ấy cũng không dám quyết định, cho nên hỏi Nghiêm Nhất Chí một câu.
Nghiêm Nhất Chí lắc tay Tiền vẫn phải lấy.
Trần Tiểu Mỹ ừ một tiếng, chờ ông ta tiếp tục nói.
Chỉ nghe Nghiêm Nhất Chí nói: Bất quá huyện nghèo khó cấp quốc gia nhiều như vậy, muốn một lần thì cho một lần, trung ương cũng không có nhiều tiền dư thừa như vậy? Sao có thể cho, cô đã quên huyện chúng ta những năm gần đây đi trung ương đòi tiền? Người ta không thèm để ý, lần này có thể ngoại lệ? Đừng nói Mông bí thư cho Đổng huyện trưởng một tuần, cũng là Khương huyện trưởng tự mình tới, cũng là có thời gian một tháng, cũng không được một đồng tiền!
Trần Tiểu Mỹ ừm nói: Cũng phải.
Nghiêm Nhất Chí nói: Dù sao lần này tới cũng là chạy theo hình thức, Đổng huyện trưởng kêu chúng ta làm gì, chúng ta làm cái đó, bất quá nếu không lấy được tiền thì chúng ta không có vấn đề gì, dù sao chuyện này ngay từ đầu cũng là đề nghị của Khương huyện trưởng và Đổng huyện trưởng, mất mặt cũng là bọn họ mất mặt.
Trần Tiểu Mỹ im lặng chỉ chốc lát, nói: Vậy tôi rõ ràng.
Bất quá Nghiêm Nhất Chí thật ra cũng là muốn lấy được tiền, ông ta là cục trưởng cục tài chính, ai không hy vọng mình có thể giàu có một chút? Thực quyền lớn một chút? Hiện tại cục tài chính lẻ loi một chút tiền như vậy, đừng nói quyền lợi, cũng là mỗi ngày bị người đòi tiền đập cánh cửa cũng đủ làm cho đau đầu … bọn họ tìm thành phố trong tỉnh đòi tiền, hương trấn cũng phải tìm bọn họ đòi tiền. Thế nhưng Mông bí thư đi tỉnh đòi tiền cũng không có, lần này bọn họ tới trung ương thì càng không thể, cũng là ngẫm lại mà thôi. Nghiêm Nhất Chí thở dài, tại huyện Trinh Thủy ông ta đều có chút phiền, cũng là không quan hệ, nếu như ở thành phố có một chút quan hệ, ông đã sớm nhờ người điều đến địa phương khác, cho dù là phó cục trưởng cục tài chính một huyện khu bình thường, sợ là cũng tốt hơm so với cục trưởng cục tài chính của huyện Trinh Thủy?
Reng reng reng, điện thoại vang lên.
Trần Tiểu Mỹ vừa nhìn, nói: Là anh họ của tôi. Sau đó thì tiếp A lô, anh họ.
Bên kia tiếng nói của một người trung niên Tiểu Mỹ, các người đến kinh thành?
Trần Tiểu Mỹ lập tức nói: Đúng vậy, vừa đến vài giờ.
Lúc này tới đòi tiền? Anh họ cô ấy bất đắc dĩ nói: Nói bao nhiêu lần rồi, các người cho dù mỗi một tháng đều tới cũng vô dụng, cấp trên không chi, lãnh đạo tương quan cũng không có cách nào, không cho các người tiền, hơn nữa anh cũng giúp không được, trừ phi là mấy người phó bộ trưởng của bộ tài chính lên tiếng, lúc này mới có thể, nhưng anh ở đây công tác nhiều năm như vậy, ngay cả mặt của mấy người phó bộ trưởng đều chưa thấy qua vài lần.
Trần Tiểu Mỹ suy nghĩ một chút, nói: Em biết lại phiền phức anh, bất quá bí thư huyện ủy dặn dò, bọn em cũng không thể không làm.
Dù sao các người đừng ôm hi vọng là được rồi, anh báo trước cho em biết.
Cái này em biết, khẳng định sẽ không cho anh khó xử.
Các người có chuẩn bị tâm lý là được, vậy được, lúc nào tới?
Hẳn là sáng sớm ngày mai.
Được, tới cửa trực tiếp điện thoại cho anh, anh mang đi vào, bất quá lãnh đạo tương quan phụ trách có gặp các người hay không thì anh không cam đoan được, anh cũng chỉ là một phó chủ nhiệm ở bộ tài chính, cùng lắm là tư lịch nhiều một ít, quản một ít cá nhân, có thể nói một ít với lãnh đạo, nhưng lãnh đạo người ta cho anh mặt mũi không . . . Anh cũng không biết, dù sao anh cũng vừa đề lên phó khoa.
Trần Tiểu Mỹ sửng sốt Anh lên phó chủ nhiệm?
Ừm, lần này nhiệm kỳ mới ở trên đi xuống một phó chủ nhiệm, anh lên, cũng là trùng hợp, còn chưa kịp nói với em, ài, thật ra cũng không có gì, em lên phó khoa còn sớm hơna nh..
Trần Tiểu Mỹ nói Vậy không giống, anh là phó chủ nhiệm ở trung ương, em là phó cục trưởng một huyện nghèo khó, khẳng định không so được với anh.
Được rồi, em cũng đừng tâng bốc anh, ha ha, sáng sớm ngày mai đến đây, đến lúc đó anh giúp liên hệ một chút, nhìn được không.
Được, cảm ơn anh họ.
Ừm, vậy cúp, anh còn có chút việc.
Trước đây quan hệ của Trần Tiểu Mỹ cùng anh họ cô ấy vẫn là không tồi, nhưng mà mỗi năm đều đi bộ tài chính một chuyến, mỗi năm đều phiền phức anh họ cô ấy một lần, anh họ cô ấy cũng dần dần có chút phiền, cho nên đối với Trần Tiểu Mỹ cũng bắt đầu lạnh nhạt, bất quá là thân thích, không thể không cho mặt mũi, nên giúp vẫn phải giúp, nếu không đừng nói đi tìm lãnh đạo bộ tài chính, ngay cả cửa lớn của bộ tài chính bọn họ còn không thể nào vào được, ở đây không phải chổ tùy tiện, mà là các bộ trung ương và uỷ ban trung ương, người và xe ra vào cộ đều phải đăng ký, không có giấy thông hành ai cũng không cho vào.
Cúp điện thoại.
Trần Tiểu Mỹ nhìn về phía Nghiêm Nhất Chí nói: Nghiêm cục trưởng.
Nghiêm Nhất Chí cũng nghe thấy được cô ấy vừa rồi nói trong điện thoại Anh họ cô lên phó chủ nhiệm? Vậy lần này hẳn là còn có chút hy vọng, ừm, tôi nghĩ vậy.
Trần Tiểu Mỹ dò hỏi: Vậy ông xem, cho anh họ tôi thật sự hỗ trợ, hay là. . .
Nghiêm Nhất Chí cắn răng một cái, nói: Vẫn là phiền phức anh họ cô đi, tận lực giúp chúng ta liên hệ một chút, có thể kéo tới cũng là tốt nhất, mặc kệ Đổng huyện trưởng và Mông bí thư bên kia rốt cuộc đấu thế nào, thần tiên đánh nhau chúng ta cũng không quan hệ, tôi chỉ biết cục tài chính chúng ta không thể không có tiền, nếu không còn gọi là cục tài chính gì nữa?
Trần Tiểu Mỹ khẽ gật đầu. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|