Hừng đông.
Tại quầy đổi thẻ bạc.
Tại quầy đổi thẻ bạc số 5, nữ nhân viên công tác nhìn đống tiền mà Đổng Học Bân vỗ trên bàn, sửng sờ nửa ngà nghẹn không ra một câu, có chút ngơ ngác.
Đổi đi.
Nhưng ngài cái này. . .
Tôi cái này làm sao?
Không phải làm sao, ngài cái này. . .
Không thành vấn đề thì đổi đi, tôi nói cô nhanh lên một chút được không?
Vừa rồi đã qua cao trào đổi thẻ bạc, biết bốn giờ có mở ưu đãi không trích phần trăm, mọi người đã sớm chuẩn bị đổi, cho nên hiện tại quầy hàng bên này cũng chỉ có vài người đổi thẻ bạc, rất nhiều nữ nhân viên công tác nhàn rỗi và người phục vụ đều nghe thấy được động tĩnh của quầy số 5 bên kia, không khỏi nhìn qua, không rõ ràng xảy ra chuyện gì, đều hỏi vài tiếng.
Tiểu Lưu? Chuyện gì?
Hết thẻ bạc? Chổ của tôi có.
Nữ nhân viên công tác của quầy đổi thẻ bạc số 5 cười khổ một tiếng, Không phải.
Lúc này, một người phụ nữ có vẻ là tổ trưởng đi tới, Chuyện gì? Sao chưa đổi thẻ bạc cho khách? Cô ấy tưởng gặp phải tiền giả, loại tình huống này cũng có, cho nên đến đây xử lý một chút, Tiền có vấn đề sao? Không qua được máy sẽ không thu, cho tôi xem.
Đổng Học Bân liếc nhìn cô ta một cái, Tôi còn cần cho các người tiền giả?
Trương Long Quyên và Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ các nàng có thể nghĩ quá mất mặt, không đi qua, mà là đứng cách đó không xa chờ Đổng Học Bân, cũng nhìn hắn bên kia cười khổ không ngớt.
Tổ trưởng nhìn về phía nữ nhân viên công tác quầy số 5.
Nữ nhân viên công tác vội nói: Là tiền thật, nhưng. . .
Tiền không thành vấn đề thì đổi đi. Vậy còn chờ cái gì đâu? Tổ trưởng cũng đi tới.
Nữ nhân viên công tác lau lau mồ hôi, đem tiền đẩy ra một ít, để cho tổ trưởng và mấy nhân viên công tác khác đều nhìn, Cái này. . . Sao đổi hả?
Cái gì gọi là sao đổi?
Tiền thật thì có cái gì không được?
Tổ trưởng rất buồn bực, định thần nhìn tiền, sau đó hai mắt nhất thời tối sầm!
Mấy người nhân viên công tác khác thấy được, hai chân muốn nhũn ra, suýt nữa tè ngã xuống đất!
Cái con mẹ nó!
Cái này con mẹ nó là cái gì!
Tất cả mọi người không nhịn được ở trong lòng mắng một câu mẹ nó!
Sòng bạc bọn họ mở cửa cũng có ba tháng hơn, cho dù đổ thuyền một tuần chỉ mở một lần mà thôi, nhưng những người các nàng cũng đều người chuyên nghiệp trong giới cờ bạc. Trước đây cũng làm qua những cái này, đều lăn lộn tại sòng bạc lớn, cho nên cả đám coi như đều có kiến thức rộng rãi. Người nào không phải qua, nhưng sau khi thấy tiền của Đổng Học Bân ở trên bàn, cho dù bọn họ những nhân sĩ chuyên nghiệp quanh năm lăn lộn tại sòng bạc cũng có cảm giác muốn té xỉu, các nàng mới biết được, thì ra các nàng kiến thức quá ngắn, quả thật là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên!
Đôla. . .
Đô la Hồng Kông. . .
Tiền xu. . .
Nhân dân tệ. . .
Cái này đều cái gì? ?
Đổi một thẻ bạc thấp nhất, lại có thể muốn ba loại tiền? ?
Hơn nữa mỗi loại tiền đều là mấy trăm đồng, còn nhiều nếp nhăn, có một tờ nhân dân tệ rách ở góc, còn có một tờ đô la Hồng Kông dán băng keo. Hiển nhiên là trước đó bị rách rồi dán lại!
Cái này cũng quá con mẹ nó thảm!
Cái này đều là cái gì!
Tổ trưởng mới lý giải vì sao nữ nhân viên công tác quầy số 5 không đổi thẻ bạc cho bọn họ, cái này. . . Cái này quả thật không có cách nào đổi! Quá khó coi!
Tổ trưởng nhìn về phía Đổng Học Bân, do dự nói: Vị tiên sinh này.
Sao? Đổng Học Bân nói: Đang chờ đây, nhanh lên một chút đi?
Tổ trưởng hiện tại cũng nhận ra Đổng Học Bân chính là người trẻ tuổi vừa rồi nổi lên xung đột với người phụ trách của bọn họ, bất quá trên mặt cô ấy không mang biểu tình khác. Chỉ là khổ sở nói: Tiền này của ngài, chúng tôi thật không đổi được.
Vì sao?
Tổ trưởng đổ mồ hôi đầy mặt, cái này còn có vì sao à.
Ngại tiền ít? Đổng Học Bân nhìn cô ấy, Tôi không thấy các người viết qua cái gì gọi là mức đổi thấp nhất.
Là như thế này. Tổ trưởng thẳng thắn tìm một lý do, Chúng tôi ở đây chỉ lấy tiền mặt đôla, các loại tiền tệ khác thì. . .
Đổng Học Bân nhìn chằm chằm con mắt cô ấy nói: Sao. Chỉ đôla mới tính là tiền, nhân dân tệ và đô la Hồng Kông của chúng tôi cũng không tính là tiền có phải không? Các người có ý gì hả? Khinh thường đất nước của chúng tôi? Giống như là người đến từ nước M thì các người phong làm quý khách, người trong nước chúng tôi tới bị các người coi là cháu trai? ?
Đổng Học Bân có mồm mép gì?
Không nói là hắn, cho dù bất luận một người cán bộ nào trong thể chế vài năm, bản lĩnh lý luận đều không kém, đám người của sòng bạc có thể nói lại hắn mới là lạ!
Đổng Học Bân nói: Cô là khinh người trong nước phải không, để tôi hỏi một chút!
Trong đại sảnh có chín mươi chín phần trăm đều là người trong nước, Đổng Học Bân lời này quá thiếu đạo đức, âm thanh còn lớn như vậy, nhất thời rước lấy không ít tầm mắt của khách, cách quá xa, bọn họ không thấy được tiền trên bàn, chỉ nghe thấy giọng của Đổng Học Bân, toàn bộ có chút nhíu mày.
Tổ trưởng mặt đều tái lại, Không phải nói như vậy, không có khinh thường loại tiền nào cả, chúng tôi ở đây cũng là quy định như thế, tiện để nhập sổ sách.
Đổng Học Bân gõ gõ bàn, Nhưng các người hiện tại cũng là khinh thường chúng tôi, thế nào? Nhân dân tệ thì thấp kém hơn? Đô la Hồng Kông thì lùn hơn một cái đầu? Đều là tiền, cùng lắm thì các người dựa theo tỉ suất tính cho tôi, nhập sổ sách sao không phải nhập?
Nhưng tiền của ngài. . .
Tiền của tôi làm sao? Giả hả?
Vậy không phải, nhưng. . . Nhưng. . .
Tôi nói các người thật là được, có tiền còn không cho đổi, cái này còn xưng là đổ thuyền lớn nhất của toàn bộ cảng X à? Tôi đều mặt đỏ thay các người.
Tôi. . .
Cô cũng đừng có tôi tôi nữa, thẻ bạc thế nào?
Tổ trưởng bị hắn nói vài câu, ngay cả nói hoàn chỉnh đều không nói ra được, cô ấy cũng đã nhìn ra, mình luận mồm mép tuyệt đối không phải đối thủ của người thanh niên này.
Bên kia.
Tống Ngọc Hổ đang và mấy người bảo tiêu cùng lão già chống kim quải trượng đi nhìn một chút, bắt chuyện cùng mấy người khách, trò chuyện vài câu, thật ra cũng là vì đem khách nhân ngưng tụ, vì mọi người sau này còn có thể tiếp tục ủng hộ, người có thể lên thuyền của bọn họ đều không phải là người bình thường.
Phía sau vang lên ầm ĩ.
Còn có tiếng khắc khẩu.
Tống Ngọc Hổ nhíu mày nhìn về phía quà đổi thẻ bạc xa xa, liếc mắt thì nhìn thấy đang Đổng Học Bân đang ồn ào với tổ trưởng. Nói: Lại là hắn?
Chu lão cũng thấy được, Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tống Ngọc Hổ cung kính nói với Chu lão: Bọn họ thua hết tiền, hiện tại cũng là cố ý quấy rối, vừa rồi ngài không ở, hắn còn nói muốn thắng sòng bạc một tỷ hơn.
Tôi hỏi cậu và người thanh niên đó xảy ra chuyện gì. Chu lão nhìn gã nói.
Tống Ngọc Hổ nuốt nước bọt, Trước đó vài ngày, chúng tôi từng có chút xung đột. Cho nên. . .
Chu lão chống cây quải trượng xuống đất một cái, Tiểu Tống, ân oán cá nhân của cậu tôi mặc kệ. Nhưng không nên ầm ĩ đến sòng bạc, không nên mang đến ảnh hưởng cho sòng bạc!
Tống Ngọc Hổ sắc mặt nghiêm túc, Tôi rõ ràng.
Đi. Qua xem. Chu lão chống trượng đi về phía trước.
. . .
Trước quầy hàng.
Đổng Học Bân còn đang ầm ĩ với bọn họ.
Tổ trưởng vừa thấy người phụ trách bọn họ tới, lập tức đi đón, Chu lão, ông chủ Tống.
Tống Ngọc Hổ nói: Cãi nhau còn ra bộ dáng gì nữa? Rốt cuộc làm sao vậy?
Tổ trưởng nói: Không phải chúng tôi cãi nhau, là người này không giảng đạo lý, muốn đem tiền lẻ đổi thẻ bạc, nếu như tiền lẻ bình thường còn chưa tính, nhưng. . . Bên trong có đôla, có đô la Hồng Kông, có nhân dân tệ. Còn có. . . Tổ trưởng có chút khó có thể mở miệng nói: Còn có vài đồng tiền xu!
Tiền xu?
Ngay cả vài đồng tiền xu đều có? ?
Lần này, rất nhiều khách xung quanh cũng đều nghe được!
Mọi người vừa nhìn nửa ngày, hiện tại vừa nghe nói như vậy mới rõ ràng là chuyện gì xảy ra, cả đám nhất thời đều trợn tròn mắt, thẹn thùng cực kỳ!
Tống Ngọc Hổ cũng trợn tròn mắt!
Có ý gì? Cái này không phải cố ý làm kinh tởm chúng tôi sao? ?
Mọi người đổi thẻ bạc người nào không phải đổi mấy chục ngàn mấy trăm ngàn hay mấ triệu thậm chí hơn chục triệu đôla hả?
Nhưng còn cậu? Đem một ít tiền lẻ đổi thẻ bạc? Cậu cái này cũng quá. . . Cậu con mẹ nó cũng thật dám đem ra! ?
Chu lão biểu tình ngẩn ra, ngược lại vui vẻ, Bọn họ muốn đổi bao nhiêu?
Tổ trưởng cười khổ, Đổi một thẻ bạc một ngàn đôla.
Tống Ngọc Hổ nhìn đống tiền lẻ trên bàn, lập tức nói với Đổng Học Bân: Chúng tôi ở đây chỉ nhận đôla, tiền này cậu đem trở về đi!
Ngụy tổng và Lãnh tổng ở bên kia cười ha ha.
Còn có một vài vị khách ở đây cũng đều thấy rất thú vị, có người há hốc mồm, có người bật cười.
Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ hai nàng da mặt mỏng, cái cổ nhất thời có chút đỏ lên.
Một chút tự giác mất mặt Đổng Học Bân cũng không có, Mở sòng bạc sẽ nói quy củ, đúng không? Các người cũng không có quy định không thu các loại tiền khác? Ít nhất tôi không thấy được trên nguyên tắc có ghi. Đổng Học Bân chỉ chỉ bảng thông báo nội quy trên tường, Hiện tại mới nói cho tôi biết không được? Cái này không phải khinh thường chúng tôi là cái gì?
Tống Ngọc Hổ nói: Tiền này của cậu căn bản là. . .
Chu lão đột nhiên lên tiếng, Đổi cho hắn.
Chu lão. . . Tống Ngọc Hổ lập tức nói.
Chu lão thản nhiên nói: Tôi nói đổi cho hắn! Đổi thành đôla tính!
Tổ trưởng được lệnh, đem tiền giao cho nữ nhân viên công tác số 5, Đổi thành đôla.
Nữ nhân viên công tác lau mồ hôi, thao tác máy vi tính bắt đầu tính toán, bởi vì nhiều loại tiền tệ, cô ấy thao tác hơn nửa ngày mới thống kê ra, kết quả thống kê cũng xuất hiện trên màn hình trước Đổng Học Bân bọn họ, vừa đúng một ngàn đô la, còn lẻ hai đồng nữa.
Nữ nhân viên công tác lấy ra một thẻ bạc thấp nhất, cạch, đặt lên bàn, Thẻ bạc của ngài, mời ngài kiểm tra, chúc ngài chơi vui vẻ.
Đổng Học Bân nắm thẻ bạc, nhưng không đi.
Còn có cái gì có thể trợ giúp ngài sao? Nữ nhân viên công tác nghi hoặc nói.
Kết quả Đổng Học Bân nói một câu khiến cho tất cả mọi người suýt nữa hộc máu, . . . Còn chưa có thối tiền cho tôi. ( Da mặt dày quáaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !!!)
Nữ nhân viên công tác nghĩ mình đã sắp tan vỡ, hai đồng lẻ, đó chỉ là hai đồng lẻ, người có thể tới nơi này, đừng nói tiền lẻ, cũng là hai đôla rơi trên mặt đất người ta cũng sẽ không nhìn!
Đều đặc biệt đổi cho ngài!
Ngài lại có thể muốn chúng tôi thối tiền lẻ? ?
Nữ nhân viên công tác thật sự bị Đổng Học Bân làm sợ, muốn hắn đi nhanh, không nói hai lời lấy ra hai đồng lẻ cho hắn.
Tống Ngọc Hổ và nhân viên công tác khác cũng đều bị Đổng Học Bân làm cho hai mắt xanh lại!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Tại quầy đổi thẻ bạc.
Tại quầy đổi thẻ bạc số 5, nữ nhân viên công tác nhìn đống tiền mà Đổng Học Bân vỗ trên bàn, sửng sờ nửa ngà nghẹn không ra một câu, có chút ngơ ngác.
Đổi đi.
Nhưng ngài cái này. . .
Tôi cái này làm sao?
Không phải làm sao, ngài cái này. . .
Không thành vấn đề thì đổi đi, tôi nói cô nhanh lên một chút được không?
Vừa rồi đã qua cao trào đổi thẻ bạc, biết bốn giờ có mở ưu đãi không trích phần trăm, mọi người đã sớm chuẩn bị đổi, cho nên hiện tại quầy hàng bên này cũng chỉ có vài người đổi thẻ bạc, rất nhiều nữ nhân viên công tác nhàn rỗi và người phục vụ đều nghe thấy được động tĩnh của quầy số 5 bên kia, không khỏi nhìn qua, không rõ ràng xảy ra chuyện gì, đều hỏi vài tiếng.
Tiểu Lưu? Chuyện gì?
Hết thẻ bạc? Chổ của tôi có.
Nữ nhân viên công tác của quầy đổi thẻ bạc số 5 cười khổ một tiếng, Không phải.
Lúc này, một người phụ nữ có vẻ là tổ trưởng đi tới, Chuyện gì? Sao chưa đổi thẻ bạc cho khách? Cô ấy tưởng gặp phải tiền giả, loại tình huống này cũng có, cho nên đến đây xử lý một chút, Tiền có vấn đề sao? Không qua được máy sẽ không thu, cho tôi xem.
Đổng Học Bân liếc nhìn cô ta một cái, Tôi còn cần cho các người tiền giả?
Trương Long Quyên và Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ các nàng có thể nghĩ quá mất mặt, không đi qua, mà là đứng cách đó không xa chờ Đổng Học Bân, cũng nhìn hắn bên kia cười khổ không ngớt.
Tổ trưởng nhìn về phía nữ nhân viên công tác quầy số 5.
Nữ nhân viên công tác vội nói: Là tiền thật, nhưng. . .
Tiền không thành vấn đề thì đổi đi. Vậy còn chờ cái gì đâu? Tổ trưởng cũng đi tới.
Nữ nhân viên công tác lau lau mồ hôi, đem tiền đẩy ra một ít, để cho tổ trưởng và mấy nhân viên công tác khác đều nhìn, Cái này. . . Sao đổi hả?
Cái gì gọi là sao đổi?
Tiền thật thì có cái gì không được?
Tổ trưởng rất buồn bực, định thần nhìn tiền, sau đó hai mắt nhất thời tối sầm!
Mấy người nhân viên công tác khác thấy được, hai chân muốn nhũn ra, suýt nữa tè ngã xuống đất!
Cái con mẹ nó!
Cái này con mẹ nó là cái gì!
Tất cả mọi người không nhịn được ở trong lòng mắng một câu mẹ nó!
Sòng bạc bọn họ mở cửa cũng có ba tháng hơn, cho dù đổ thuyền một tuần chỉ mở một lần mà thôi, nhưng những người các nàng cũng đều người chuyên nghiệp trong giới cờ bạc. Trước đây cũng làm qua những cái này, đều lăn lộn tại sòng bạc lớn, cho nên cả đám coi như đều có kiến thức rộng rãi. Người nào không phải qua, nhưng sau khi thấy tiền của Đổng Học Bân ở trên bàn, cho dù bọn họ những nhân sĩ chuyên nghiệp quanh năm lăn lộn tại sòng bạc cũng có cảm giác muốn té xỉu, các nàng mới biết được, thì ra các nàng kiến thức quá ngắn, quả thật là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên!
Đôla. . .
Đô la Hồng Kông. . .
Tiền xu. . .
Nhân dân tệ. . .
Cái này đều cái gì? ?
Đổi một thẻ bạc thấp nhất, lại có thể muốn ba loại tiền? ?
Hơn nữa mỗi loại tiền đều là mấy trăm đồng, còn nhiều nếp nhăn, có một tờ nhân dân tệ rách ở góc, còn có một tờ đô la Hồng Kông dán băng keo. Hiển nhiên là trước đó bị rách rồi dán lại!
Cái này cũng quá con mẹ nó thảm!
Cái này đều là cái gì!
Tổ trưởng mới lý giải vì sao nữ nhân viên công tác quầy số 5 không đổi thẻ bạc cho bọn họ, cái này. . . Cái này quả thật không có cách nào đổi! Quá khó coi!
Tổ trưởng nhìn về phía Đổng Học Bân, do dự nói: Vị tiên sinh này.
Sao? Đổng Học Bân nói: Đang chờ đây, nhanh lên một chút đi?
Tổ trưởng hiện tại cũng nhận ra Đổng Học Bân chính là người trẻ tuổi vừa rồi nổi lên xung đột với người phụ trách của bọn họ, bất quá trên mặt cô ấy không mang biểu tình khác. Chỉ là khổ sở nói: Tiền này của ngài, chúng tôi thật không đổi được.
Vì sao?
Tổ trưởng đổ mồ hôi đầy mặt, cái này còn có vì sao à.
Ngại tiền ít? Đổng Học Bân nhìn cô ấy, Tôi không thấy các người viết qua cái gì gọi là mức đổi thấp nhất.
Là như thế này. Tổ trưởng thẳng thắn tìm một lý do, Chúng tôi ở đây chỉ lấy tiền mặt đôla, các loại tiền tệ khác thì. . .
Đổng Học Bân nhìn chằm chằm con mắt cô ấy nói: Sao. Chỉ đôla mới tính là tiền, nhân dân tệ và đô la Hồng Kông của chúng tôi cũng không tính là tiền có phải không? Các người có ý gì hả? Khinh thường đất nước của chúng tôi? Giống như là người đến từ nước M thì các người phong làm quý khách, người trong nước chúng tôi tới bị các người coi là cháu trai? ?
Đổng Học Bân có mồm mép gì?
Không nói là hắn, cho dù bất luận một người cán bộ nào trong thể chế vài năm, bản lĩnh lý luận đều không kém, đám người của sòng bạc có thể nói lại hắn mới là lạ!
Đổng Học Bân nói: Cô là khinh người trong nước phải không, để tôi hỏi một chút!
Trong đại sảnh có chín mươi chín phần trăm đều là người trong nước, Đổng Học Bân lời này quá thiếu đạo đức, âm thanh còn lớn như vậy, nhất thời rước lấy không ít tầm mắt của khách, cách quá xa, bọn họ không thấy được tiền trên bàn, chỉ nghe thấy giọng của Đổng Học Bân, toàn bộ có chút nhíu mày.
Tổ trưởng mặt đều tái lại, Không phải nói như vậy, không có khinh thường loại tiền nào cả, chúng tôi ở đây cũng là quy định như thế, tiện để nhập sổ sách.
Đổng Học Bân gõ gõ bàn, Nhưng các người hiện tại cũng là khinh thường chúng tôi, thế nào? Nhân dân tệ thì thấp kém hơn? Đô la Hồng Kông thì lùn hơn một cái đầu? Đều là tiền, cùng lắm thì các người dựa theo tỉ suất tính cho tôi, nhập sổ sách sao không phải nhập?
Nhưng tiền của ngài. . .
Tiền của tôi làm sao? Giả hả?
Vậy không phải, nhưng. . . Nhưng. . .
Tôi nói các người thật là được, có tiền còn không cho đổi, cái này còn xưng là đổ thuyền lớn nhất của toàn bộ cảng X à? Tôi đều mặt đỏ thay các người.
Tôi. . .
Cô cũng đừng có tôi tôi nữa, thẻ bạc thế nào?
Tổ trưởng bị hắn nói vài câu, ngay cả nói hoàn chỉnh đều không nói ra được, cô ấy cũng đã nhìn ra, mình luận mồm mép tuyệt đối không phải đối thủ của người thanh niên này.
Bên kia.
Tống Ngọc Hổ đang và mấy người bảo tiêu cùng lão già chống kim quải trượng đi nhìn một chút, bắt chuyện cùng mấy người khách, trò chuyện vài câu, thật ra cũng là vì đem khách nhân ngưng tụ, vì mọi người sau này còn có thể tiếp tục ủng hộ, người có thể lên thuyền của bọn họ đều không phải là người bình thường.
Phía sau vang lên ầm ĩ.
Còn có tiếng khắc khẩu.
Tống Ngọc Hổ nhíu mày nhìn về phía quà đổi thẻ bạc xa xa, liếc mắt thì nhìn thấy đang Đổng Học Bân đang ồn ào với tổ trưởng. Nói: Lại là hắn?
Chu lão cũng thấy được, Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tống Ngọc Hổ cung kính nói với Chu lão: Bọn họ thua hết tiền, hiện tại cũng là cố ý quấy rối, vừa rồi ngài không ở, hắn còn nói muốn thắng sòng bạc một tỷ hơn.
Tôi hỏi cậu và người thanh niên đó xảy ra chuyện gì. Chu lão nhìn gã nói.
Tống Ngọc Hổ nuốt nước bọt, Trước đó vài ngày, chúng tôi từng có chút xung đột. Cho nên. . .
Chu lão chống cây quải trượng xuống đất một cái, Tiểu Tống, ân oán cá nhân của cậu tôi mặc kệ. Nhưng không nên ầm ĩ đến sòng bạc, không nên mang đến ảnh hưởng cho sòng bạc!
Tống Ngọc Hổ sắc mặt nghiêm túc, Tôi rõ ràng.
Đi. Qua xem. Chu lão chống trượng đi về phía trước.
. . .
Trước quầy hàng.
Đổng Học Bân còn đang ầm ĩ với bọn họ.
Tổ trưởng vừa thấy người phụ trách bọn họ tới, lập tức đi đón, Chu lão, ông chủ Tống.
Tống Ngọc Hổ nói: Cãi nhau còn ra bộ dáng gì nữa? Rốt cuộc làm sao vậy?
Tổ trưởng nói: Không phải chúng tôi cãi nhau, là người này không giảng đạo lý, muốn đem tiền lẻ đổi thẻ bạc, nếu như tiền lẻ bình thường còn chưa tính, nhưng. . . Bên trong có đôla, có đô la Hồng Kông, có nhân dân tệ. Còn có. . . Tổ trưởng có chút khó có thể mở miệng nói: Còn có vài đồng tiền xu!
Tiền xu?
Ngay cả vài đồng tiền xu đều có? ?
Lần này, rất nhiều khách xung quanh cũng đều nghe được!
Mọi người vừa nhìn nửa ngày, hiện tại vừa nghe nói như vậy mới rõ ràng là chuyện gì xảy ra, cả đám nhất thời đều trợn tròn mắt, thẹn thùng cực kỳ!
Tống Ngọc Hổ cũng trợn tròn mắt!
Có ý gì? Cái này không phải cố ý làm kinh tởm chúng tôi sao? ?
Mọi người đổi thẻ bạc người nào không phải đổi mấy chục ngàn mấy trăm ngàn hay mấ triệu thậm chí hơn chục triệu đôla hả?
Nhưng còn cậu? Đem một ít tiền lẻ đổi thẻ bạc? Cậu cái này cũng quá. . . Cậu con mẹ nó cũng thật dám đem ra! ?
Chu lão biểu tình ngẩn ra, ngược lại vui vẻ, Bọn họ muốn đổi bao nhiêu?
Tổ trưởng cười khổ, Đổi một thẻ bạc một ngàn đôla.
Tống Ngọc Hổ nhìn đống tiền lẻ trên bàn, lập tức nói với Đổng Học Bân: Chúng tôi ở đây chỉ nhận đôla, tiền này cậu đem trở về đi!
Ngụy tổng và Lãnh tổng ở bên kia cười ha ha.
Còn có một vài vị khách ở đây cũng đều thấy rất thú vị, có người há hốc mồm, có người bật cười.
Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ hai nàng da mặt mỏng, cái cổ nhất thời có chút đỏ lên.
Một chút tự giác mất mặt Đổng Học Bân cũng không có, Mở sòng bạc sẽ nói quy củ, đúng không? Các người cũng không có quy định không thu các loại tiền khác? Ít nhất tôi không thấy được trên nguyên tắc có ghi. Đổng Học Bân chỉ chỉ bảng thông báo nội quy trên tường, Hiện tại mới nói cho tôi biết không được? Cái này không phải khinh thường chúng tôi là cái gì?
Tống Ngọc Hổ nói: Tiền này của cậu căn bản là. . .
Chu lão đột nhiên lên tiếng, Đổi cho hắn.
Chu lão. . . Tống Ngọc Hổ lập tức nói.
Chu lão thản nhiên nói: Tôi nói đổi cho hắn! Đổi thành đôla tính!
Tổ trưởng được lệnh, đem tiền giao cho nữ nhân viên công tác số 5, Đổi thành đôla.
Nữ nhân viên công tác lau mồ hôi, thao tác máy vi tính bắt đầu tính toán, bởi vì nhiều loại tiền tệ, cô ấy thao tác hơn nửa ngày mới thống kê ra, kết quả thống kê cũng xuất hiện trên màn hình trước Đổng Học Bân bọn họ, vừa đúng một ngàn đô la, còn lẻ hai đồng nữa.
Nữ nhân viên công tác lấy ra một thẻ bạc thấp nhất, cạch, đặt lên bàn, Thẻ bạc của ngài, mời ngài kiểm tra, chúc ngài chơi vui vẻ.
Đổng Học Bân nắm thẻ bạc, nhưng không đi.
Còn có cái gì có thể trợ giúp ngài sao? Nữ nhân viên công tác nghi hoặc nói.
Kết quả Đổng Học Bân nói một câu khiến cho tất cả mọi người suýt nữa hộc máu, . . . Còn chưa có thối tiền cho tôi. ( Da mặt dày quáaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !!!)
Nữ nhân viên công tác nghĩ mình đã sắp tan vỡ, hai đồng lẻ, đó chỉ là hai đồng lẻ, người có thể tới nơi này, đừng nói tiền lẻ, cũng là hai đôla rơi trên mặt đất người ta cũng sẽ không nhìn!
Đều đặc biệt đổi cho ngài!
Ngài lại có thể muốn chúng tôi thối tiền lẻ? ?
Nữ nhân viên công tác thật sự bị Đổng Học Bân làm sợ, muốn hắn đi nhanh, không nói hai lời lấy ra hai đồng lẻ cho hắn.
Tống Ngọc Hổ và nhân viên công tác khác cũng đều bị Đổng Học Bân làm cho hai mắt xanh lại!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|