Ừng ực.
Ực ực.
Âm thanh nuốt nước bọt vang lên liên tiếp.
Mọi người nhìn Đổng Học Bân, giống như nhìn thấy thần tiên vậy.
Hiện trường có chút an tĩnh, hình như tất cả mọi người không còn ai nói.
Đổng Học Bân mỉm cười, biểu tình cũng không có gì thay đổi bởi vì bảy đôi toàn màu, vẫn là cái biểu tình kia, nhàn nhạt nhìn về phía chia bài Xác nhận bài một chút đi?
Chia bài nuốt nước bọt cái ực : Đã xác nhận rồi
Đổng Học Bân ừm một tiếng nói : Không thành vấn đề thì thanh toán thẻ bạc chứ? Tiểu đồng chí này thật là, sao mỗi lần phải để cho tôi gọi cô vậy hả? Cô tự giác một lần được không? Nữ chia bài này nhiều lắm cũng chỉ hai mươi tuổi hơn, trong cơ quan, với lãnh đạo cấp bậc như Đổng Học Bân, gọi một cô gái độ tuổi này là tiểu đồng chí một tiếng cũng rất bình thường, chức vụ của Đổng Học Bân vẫn nằm ình ra đấy, mà cũng gọi quen rồi.
A, à Chia bài đáp ứng.
Mấy người nhân viên công tác vừa nhìn, cũng bắt đầu đi làm công tác thống kê thẻ bạc.
Tống Ngọc Hổ và Lãnh tổng Ngụy tổng mở mắt nhìn thẻ bạc của mình bị người ta lấy sạch, ngay cả một thẻ cũng không còn, năm mươi triệu, thẻ bạc của bọn họ không đủ thanh toán!
Tống Ngọc Hổ sắc mặt tái nhợt vẫn không nhúc nhích.
Lãnh tổng thở dài, nói một tiếng với một ông chủ có quen biết phía sau, ngượng ngùng mượn hơn mười triệu từ chổ ông ấy, ghi nợ lại. Ngụy tổng vừa nhìn, cũng mượn mấy triệu từ một người bạn đứng sau xem bài. Tống Ngọc Hổ không có khả năng không trả tiền, cho dù gã là người phụ trách của sòng bạc, nhưng loại đánh cược này là danh nghĩa cá nhân, bất quá trong tay gã còn có chút tiền mặt, cho thủ hạ đi đổi hơn mười triệu thẻ bạc. Lúc này mới có thể miễn miễn cưỡng cưỡng thanh toán số tiền kia.
Ba người đã không có tiền!
Ngây ngốc khiến cho Đổng Học Bân một người thắng hết sạch!
Tất cả mọi người ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, không có ai lên tiếng.
Đổng Học Bân cười tủm tỉm nhìn Tống Ngọc Hổ : Phục chưa?
Tống Ngọc Hổ cau mày không dám hé răng, tâm tình có thể nghĩ.
Đổng Học Bân cười cười nhìn Ngụy tổng và Lãnh tổng : Phục chưa? Không phục tiếp tục?
Ngụy tổng nghẹn một hồi, cuối cùng đổi thành một tiếng thở dài : Phục rồi, ngày hôm nay tôi nhận tài!
Lãnh tổng nhìn Đổng Học Bân, im lặng không nói được một lần, ả đã chịu phục! Tâm phục khẩu phục!
Hai người bọn họ biết, ngày hôm nay bọn họ là đưa đầu vào họng súng của người ta, không biết chơi mạt trượt? Sao có thể? Bạn gặp qua người nào không biết chơi mạt trượt mà bốn ván thiên ù liên tục không? Còn là loại thiên ù đại mãn phiên cực kỳ ác độc chưa? Biết chơi bài cũng không có khả năng! Ngụy tổng và Lãnh tổng mãi cho đế lúc này mới chính thức thấy rõ ràng, bọn họ và Đổng Học Bân không cùng một cấp bậc! Đổng Học Bân trước đó đều làm ra vẻ đáng thương! Kết quả cuối cùng là đâm tất cả bọn họ một dao! Không phục? Bốn ván thiên ù còn nằm chình ình ra kia kìa! Ai cũng không nhìn ra Đổng Học Bân làm sao gian lận? Cái này còn có gì mà không phục? Bọn họ đều phục! Biết ngày hôm nay gặp phải cao thủ!
Rời khỏi chổ ngồi, ba người đi xuống dưới.
Không có tiền, trực tiếp bị đá ra khỏi ván.
Đổng Học Bân nhìn cả bàn thẻ bạc của mình, bảo chia bài hỗ trợ đếm một chút, đại khái là khoảng sáu trăm bốn chục triệu đô la.
Còn chưa đến một tỷ!
Vậy tiếp tục thôi!
Cách hai tỷ còn rất xa!
Đổng Học Bân nhìn về phía mọi người nói : Còn ai đi ra? Bài này dừng ở đây? Có ai lên thế hay không? Đánh thêm một vòng nữa
Không người lên tiếng.
Đổng Học Bân phiền muộ nói : Ba người đến đi?
Vẫn không ai để ý đế hắn.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, người ta đánh bài thường hô là ba thiếu một ba thiếu một, còn mình thì người lại, một thiếu ba, sao không ai lên? Đổng Học Bân nhìn mọi người : Thật không có người? Người của sòng bạc cũng được, ai tới đều được, chổ này đang chờ đây! Nhanh lên một chút được chứ?
Ngụy tổng Lãnh tổng ngồi xuống thở dài với nhau.
Tống Ngọc Hổ cũng nhìn như một trái cà héo.
Thấy Đổng Học Bân hỏi, chia bài xuất phát từ chức vụ, cũng giúp đỡ hắn hỏi một tiếng : Xin hỏi có người muốn lên không?
Mọi người vừa nghe, đều dùng ánh mắt như thấy kẻ ngu nhìn nữ chia bài. Chia bài mặt nóng lên, ho khan một tiếng, cũng không hỏi lại.
Còn có người lên? Lên cái đầu của cô đấy! Mẹ nó hắn mỗi lần đều là thiên ù! Chơi bài với cái loại lưu manh này ai mà chịu ươợc? Có bao nhiêu tiền cũng con mẹ nó không đủ! Cô còn dư thừa hỏi một cậu? Loại thời điểm này không nhìn ra Đổng Học Bân là cao thủ thì bọn họ quả thật cũng sống uổng phí! Loại tình huống này còn có người lên? Điên à! Tiền của bọn họ cũng không phải là gió to thổi đến! Hơn nữa cho dù tiền là do gió thổi đến! Vậy đối mặt với một người ván nào cũng thiên ù thì bọn họ cũng không thể nào trả nổi? May ra có tiền do bão lốc thổi tới thì không khác biệt lắm!
Đổng Học Bân cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói : Mạt trượt không chơi thì chơi cái khác? Đánh bài vậy? Đánh Poker? Blackjack? Cái gì đều được, có người hay không?
Mọi người vẫn không hé răng như trước.
Đánh bài cũng không ai lên? Đổng Học Bân đổ mồ hôi một chút, nói : Không chơi mạt trượt nữa, dù sao thì bài gì cũng được, tôi nói mấy người này, có được không? Hơn mười mấy người, ngay cả một loại bài cũng không hiểu? Đừng có như vậy được hay không?
Một người khiêu chiến!
Hơn mười người không ai dám lên!
Ngay cả nhân viên công tác của sòng bạc có kỹ thuật đánh bài tốt cũng không dám hé răng!
Loại tràng diện này nếu như nói cho người khác biết phỏng chừng đều không itn, khẳng định cho rằng đang chém gió, nhưng hiện tại đang chân chân chính chính phát sinh trước mắt của bọn họ!
Chỉ là một người, một vòng mạt trượt còn chưa đánh xong, lại có thể làm cho tất cả mọi người chấn động!
Đây là cái khái niệm gì?
Đây là cái đẳng cấp gì?
Đổng Học Bân lại gọi vài tiếng, thấy vẫn không ai phản ứng, không thể làm gì khác hơn là nói : Vậy tôi đi hút thuốc trước, mọi người tìm người đi, một hồi chơi tiếp
Đứng dậy, Đổng Học Bân đi đến hướng Trương Long Quyên các nàng.
Vừa đi qua, Trương Long Quyên cười tủm tỉm nói : Cậu được đấy tên nhóc, chừa lại thủ đoạn cho chúng tôi có phải không?
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói : Tôi cũng không có, ngày hôm nay là trùng hợp, vận khí tốt, vận khí tốt
Trần Tiểu Diễm nhìn nhìn hắn : Bài của ngài chúng tôi đều nhìn thấy, cái gì mà vận khí tốt chứ
Nhìn lầm, khẳng định là nhìn lầm rồi, ha ha Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không thừa nhậ, cũng không thể nói.
Trần Tiểu Mỹ không biết nói gì : Được rồi, cho dù chúng tôi nhìn lầm, nhưng ngài gặp qua ai liên iiếp ù bốn ván thiên ù chưa? Vận khí? Vận khí cái ... Muốn mắng người, nhưng lại phải mạnh mẽ nuốt vào.
Đổng Học Bân cười nói : Thật sự là vận khí mà
Trần Tiểu Mỹ nói : Vậy chuyện của Roulette trước đó tính sao? Tính lên mạt trượt? Cái này và trúng vé số giải nhất cũng không có gì khác biệt lắm! Sao có thể?
Kết quả Đổng Học Bân nói một câu khiến cho các nàng không còn biết nên nói như thế nào : ... Tôi cũng không phải không trúng qua vé số
Trúng vé số, cái này đã là một từ hình dung nổi tiếng, hình dung loại chuyện không có khả năng, các nàng lúc nói cũng không có nghĩ nhiều, nhưng nghe Đổng Học Bân nói xong, Trần Tiểu Diễm và Trần Tiểu Mỹ hai người mới hai mắt tối sầm nhớ lại, đúng vậy, Đổng Học Bân cũng không phải không trúng qua vé số! Mà còn là trúng một trăm vé!
Má nó!
Người này quả thật ... Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Ực ực.
Âm thanh nuốt nước bọt vang lên liên tiếp.
Mọi người nhìn Đổng Học Bân, giống như nhìn thấy thần tiên vậy.
Hiện trường có chút an tĩnh, hình như tất cả mọi người không còn ai nói.
Đổng Học Bân mỉm cười, biểu tình cũng không có gì thay đổi bởi vì bảy đôi toàn màu, vẫn là cái biểu tình kia, nhàn nhạt nhìn về phía chia bài Xác nhận bài một chút đi?
Chia bài nuốt nước bọt cái ực : Đã xác nhận rồi
Đổng Học Bân ừm một tiếng nói : Không thành vấn đề thì thanh toán thẻ bạc chứ? Tiểu đồng chí này thật là, sao mỗi lần phải để cho tôi gọi cô vậy hả? Cô tự giác một lần được không? Nữ chia bài này nhiều lắm cũng chỉ hai mươi tuổi hơn, trong cơ quan, với lãnh đạo cấp bậc như Đổng Học Bân, gọi một cô gái độ tuổi này là tiểu đồng chí một tiếng cũng rất bình thường, chức vụ của Đổng Học Bân vẫn nằm ình ra đấy, mà cũng gọi quen rồi.
A, à Chia bài đáp ứng.
Mấy người nhân viên công tác vừa nhìn, cũng bắt đầu đi làm công tác thống kê thẻ bạc.
Tống Ngọc Hổ và Lãnh tổng Ngụy tổng mở mắt nhìn thẻ bạc của mình bị người ta lấy sạch, ngay cả một thẻ cũng không còn, năm mươi triệu, thẻ bạc của bọn họ không đủ thanh toán!
Tống Ngọc Hổ sắc mặt tái nhợt vẫn không nhúc nhích.
Lãnh tổng thở dài, nói một tiếng với một ông chủ có quen biết phía sau, ngượng ngùng mượn hơn mười triệu từ chổ ông ấy, ghi nợ lại. Ngụy tổng vừa nhìn, cũng mượn mấy triệu từ một người bạn đứng sau xem bài. Tống Ngọc Hổ không có khả năng không trả tiền, cho dù gã là người phụ trách của sòng bạc, nhưng loại đánh cược này là danh nghĩa cá nhân, bất quá trong tay gã còn có chút tiền mặt, cho thủ hạ đi đổi hơn mười triệu thẻ bạc. Lúc này mới có thể miễn miễn cưỡng cưỡng thanh toán số tiền kia.
Ba người đã không có tiền!
Ngây ngốc khiến cho Đổng Học Bân một người thắng hết sạch!
Tất cả mọi người ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, không có ai lên tiếng.
Đổng Học Bân cười tủm tỉm nhìn Tống Ngọc Hổ : Phục chưa?
Tống Ngọc Hổ cau mày không dám hé răng, tâm tình có thể nghĩ.
Đổng Học Bân cười cười nhìn Ngụy tổng và Lãnh tổng : Phục chưa? Không phục tiếp tục?
Ngụy tổng nghẹn một hồi, cuối cùng đổi thành một tiếng thở dài : Phục rồi, ngày hôm nay tôi nhận tài!
Lãnh tổng nhìn Đổng Học Bân, im lặng không nói được một lần, ả đã chịu phục! Tâm phục khẩu phục!
Hai người bọn họ biết, ngày hôm nay bọn họ là đưa đầu vào họng súng của người ta, không biết chơi mạt trượt? Sao có thể? Bạn gặp qua người nào không biết chơi mạt trượt mà bốn ván thiên ù liên tục không? Còn là loại thiên ù đại mãn phiên cực kỳ ác độc chưa? Biết chơi bài cũng không có khả năng! Ngụy tổng và Lãnh tổng mãi cho đế lúc này mới chính thức thấy rõ ràng, bọn họ và Đổng Học Bân không cùng một cấp bậc! Đổng Học Bân trước đó đều làm ra vẻ đáng thương! Kết quả cuối cùng là đâm tất cả bọn họ một dao! Không phục? Bốn ván thiên ù còn nằm chình ình ra kia kìa! Ai cũng không nhìn ra Đổng Học Bân làm sao gian lận? Cái này còn có gì mà không phục? Bọn họ đều phục! Biết ngày hôm nay gặp phải cao thủ!
Rời khỏi chổ ngồi, ba người đi xuống dưới.
Không có tiền, trực tiếp bị đá ra khỏi ván.
Đổng Học Bân nhìn cả bàn thẻ bạc của mình, bảo chia bài hỗ trợ đếm một chút, đại khái là khoảng sáu trăm bốn chục triệu đô la.
Còn chưa đến một tỷ!
Vậy tiếp tục thôi!
Cách hai tỷ còn rất xa!
Đổng Học Bân nhìn về phía mọi người nói : Còn ai đi ra? Bài này dừng ở đây? Có ai lên thế hay không? Đánh thêm một vòng nữa
Không người lên tiếng.
Đổng Học Bân phiền muộ nói : Ba người đến đi?
Vẫn không ai để ý đế hắn.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, người ta đánh bài thường hô là ba thiếu một ba thiếu một, còn mình thì người lại, một thiếu ba, sao không ai lên? Đổng Học Bân nhìn mọi người : Thật không có người? Người của sòng bạc cũng được, ai tới đều được, chổ này đang chờ đây! Nhanh lên một chút được chứ?
Ngụy tổng Lãnh tổng ngồi xuống thở dài với nhau.
Tống Ngọc Hổ cũng nhìn như một trái cà héo.
Thấy Đổng Học Bân hỏi, chia bài xuất phát từ chức vụ, cũng giúp đỡ hắn hỏi một tiếng : Xin hỏi có người muốn lên không?
Mọi người vừa nghe, đều dùng ánh mắt như thấy kẻ ngu nhìn nữ chia bài. Chia bài mặt nóng lên, ho khan một tiếng, cũng không hỏi lại.
Còn có người lên? Lên cái đầu của cô đấy! Mẹ nó hắn mỗi lần đều là thiên ù! Chơi bài với cái loại lưu manh này ai mà chịu ươợc? Có bao nhiêu tiền cũng con mẹ nó không đủ! Cô còn dư thừa hỏi một cậu? Loại thời điểm này không nhìn ra Đổng Học Bân là cao thủ thì bọn họ quả thật cũng sống uổng phí! Loại tình huống này còn có người lên? Điên à! Tiền của bọn họ cũng không phải là gió to thổi đến! Hơn nữa cho dù tiền là do gió thổi đến! Vậy đối mặt với một người ván nào cũng thiên ù thì bọn họ cũng không thể nào trả nổi? May ra có tiền do bão lốc thổi tới thì không khác biệt lắm!
Đổng Học Bân cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói : Mạt trượt không chơi thì chơi cái khác? Đánh bài vậy? Đánh Poker? Blackjack? Cái gì đều được, có người hay không?
Mọi người vẫn không hé răng như trước.
Đánh bài cũng không ai lên? Đổng Học Bân đổ mồ hôi một chút, nói : Không chơi mạt trượt nữa, dù sao thì bài gì cũng được, tôi nói mấy người này, có được không? Hơn mười mấy người, ngay cả một loại bài cũng không hiểu? Đừng có như vậy được hay không?
Một người khiêu chiến!
Hơn mười người không ai dám lên!
Ngay cả nhân viên công tác của sòng bạc có kỹ thuật đánh bài tốt cũng không dám hé răng!
Loại tràng diện này nếu như nói cho người khác biết phỏng chừng đều không itn, khẳng định cho rằng đang chém gió, nhưng hiện tại đang chân chân chính chính phát sinh trước mắt của bọn họ!
Chỉ là một người, một vòng mạt trượt còn chưa đánh xong, lại có thể làm cho tất cả mọi người chấn động!
Đây là cái khái niệm gì?
Đây là cái đẳng cấp gì?
Đổng Học Bân lại gọi vài tiếng, thấy vẫn không ai phản ứng, không thể làm gì khác hơn là nói : Vậy tôi đi hút thuốc trước, mọi người tìm người đi, một hồi chơi tiếp
Đứng dậy, Đổng Học Bân đi đến hướng Trương Long Quyên các nàng.
Vừa đi qua, Trương Long Quyên cười tủm tỉm nói : Cậu được đấy tên nhóc, chừa lại thủ đoạn cho chúng tôi có phải không?
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói : Tôi cũng không có, ngày hôm nay là trùng hợp, vận khí tốt, vận khí tốt
Trần Tiểu Diễm nhìn nhìn hắn : Bài của ngài chúng tôi đều nhìn thấy, cái gì mà vận khí tốt chứ
Nhìn lầm, khẳng định là nhìn lầm rồi, ha ha Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không thừa nhậ, cũng không thể nói.
Trần Tiểu Mỹ không biết nói gì : Được rồi, cho dù chúng tôi nhìn lầm, nhưng ngài gặp qua ai liên iiếp ù bốn ván thiên ù chưa? Vận khí? Vận khí cái ... Muốn mắng người, nhưng lại phải mạnh mẽ nuốt vào.
Đổng Học Bân cười nói : Thật sự là vận khí mà
Trần Tiểu Mỹ nói : Vậy chuyện của Roulette trước đó tính sao? Tính lên mạt trượt? Cái này và trúng vé số giải nhất cũng không có gì khác biệt lắm! Sao có thể?
Kết quả Đổng Học Bân nói một câu khiến cho các nàng không còn biết nên nói như thế nào : ... Tôi cũng không phải không trúng qua vé số
Trúng vé số, cái này đã là một từ hình dung nổi tiếng, hình dung loại chuyện không có khả năng, các nàng lúc nói cũng không có nghĩ nhiều, nhưng nghe Đổng Học Bân nói xong, Trần Tiểu Diễm và Trần Tiểu Mỹ hai người mới hai mắt tối sầm nhớ lại, đúng vậy, Đổng Học Bân cũng không phải không trúng qua vé số! Mà còn là trúng một trăm vé!
Má nó!
Người này quả thật ... Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|