Buổi chiều.
Năm giờ hơn.
Nhà ở cũ Đổng gia, trong phòng khách.
Từ Yến đem quần áo cho Đổng Học Bân, rồi ngồi xuống sô pha nhìn hắn không chớp mắt, Đổng Học Bân cởi áo sơ mi, nhưng lúc cởi dây lưng thì lại có chút xấu hổ.
Ngài đừng nhìn tôi được không?
Không nhìn làm sao biết thích hợp hay không thích hợp?
Ặc, tôi mặc xong rồi ngài nhìn được không?
Trên người cậu có chổ nào chị không thấy qua?
Khụ khụ, không phái cái chuyện đó, tôi cái này, ngại lắm
Nếu như Ngu Mỹ Hà hoặc là Cù Vân Huyên Tạ Tuệ Lan các nàng, Đổng Học Bân cởi sẽ cởi, cũng không cảm thấy có cái gì, vợ chồng với nhau cả mà, nhưng hiện tại người đang nhìn hắn lại là chị Từ, cho dù Ngu Mỹ Hà một trong những người phụ nữ có quan hệ với Đổng Học Bân là lớn tuổi nhất, đều là nhỏ hơn bảy tám tuổi so với Từ Yến, lời nói khó nghe chút là, chị Từ và mình căn bản không cùng một bối phận, cho nên Đổng Học Bân mới có áp lực tâm lý.
Quên đi.
Mặc kệ.
Nhìn thì nhìn, vừa lúc khắc phục một chút.
Đổng Học Bân nhìn đống quần áo, cũng là rất muốn thử, bởi vì hắn thật sự không ngờ rằng chị Từ lại có thể dùng không nhiều thời gian nghỉ ngơi làm cho mình nhiều quần áo như vậy, cho dù Từ Yến đối với cô con trai ấy phỏng chừng cũng không có như vậy, vì vậy Đổng Học Bân cũng không nghĩ ngợi nhiều, kiên trì trước mặt chị Từ cởi hết quần áo, chỉ để lại một cái quần lót trên người, và bắt đầu thử đồ.
Ngài xem được không?
Ừm, cái áo này mặc được.
Tôi cũng nghĩ vậy, tay nghề của ngài thật không sai.
Ha ha, quần có phải là hơi dài một ít không?
Không dài. Tôi còn chưa mang dây lưng, mang vào là tốt rồi.
Cậu mang vào thử xem sao, không được chị thu nhỏ lại cho cậu, làm một chút là tốt rồi, không phải chuyện phiền phức gì.
Một món. . .
Ba món. . .
Năm món. . .
Đổng Học Bân đều thử.
Từ Yến cuối cùng cũng ngồi dậy khỏi sô pha, nhẹ nhàng vuốt cổ áo cho hắn.Không tồi, lúc này mới gọi là quần áo, rất vừa người.
Quả thật.
Đổng Học Bân tương đối gầy. Không phải quần áo bó sát thân thì hắn mặc đều khá rộng, nhưng chị Từ làm cho hắn những bộ đồ này đều vô cùng vừa người, màu sắc cũng không tồi. Dù kiểu dáng có chút cũ, nhưng rất phù hợp phong cách của Đổng Học Bân, dáng người cũng được, vì hắn hiện tại thế là thường vụ phó huyện trưởng, đi ra ngoài cũng không có khả năng ăn mặc loè loẹt, như vậy ngược lại làm cho người ta chê cười, tuổi hắn lại nhỏ, quần áo thành thục một chút rất thích hợp.
Đi phòng vệ sinh soi gương nhìn một chút, Đổng Học Bân đặc biệt thích, Thật tốt. Chị Từ, cảm ơn ngài, năm nay tôi cũng không cần mua quần áo.
Từ Yến đứng ở phía sau hắn sửa vai áo cho hắn, còn vuốt vuốt, Cậu thích là được. Sang năm không có quần áo thì chị làm cho cậu.
Đừng đừng, vậy ngài quá mệt mỏi.
Chị có một mình, ở nhà cũng không có việc gì làm.
Xương cổ và lưng của ngài không được, trước đừng làm.
Ha ha, biết cậu lo lắng cho chị. Được rồi, sang năm rồi nói.
Thử xong quần áo, Đổng Học Bân cũng không cởi, cứ mặc quần áo ngồi xuống sô pha cùng Từ Yến, Tay nghề của ngài tôi thật sự là bội phục, quần áo của Siêu Siêu cũng là ngài làm?
Từ Yến cầm lấy cái ly, nhợt nhạt uống trà, Quần áo khi còn bé của Siêu Siêu đều là tôi tự mình may ra, bất quá sau khi lớn không mặc đồ do tôi làm, nó ngại kiểu dáng quá người lớn.
Đâu có, tôi mặc rất thích hợp.
Bởi vì cậu là làm lãnh đạo, quần áo quá mới cũng không tốt, chị cũng là coi không ít sách mới thiết kế ra được mấy kiểu dáng như thế, nhìn cậu thích, chị cũng vui vẻ, rốt cuộc không uổng phí. Từ Yến nhìn về phía hắn, Ha ha, thật ra nói cũng không sợ cậu chê cười, những quần này áo chị một tháng trước đã làm xong rồi, lần này tới kinh thành bỏ trong cóp sau xe, bất quá không biết có nên cho tên nhóc cậu hay không, cậu cũng biết chị đều tuổi này rồi, tốn mấy tháng làm quần áo cho một chàng trai, luôn luôn có chút trắc trở, có phải không?
Khụ khụ. Đổng Học Bân lý giải, hắn làm sao không phải hả?
Từ Yến vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, Bất quá lần này thì không giống, cậu vì chuyện của chị có thể làm phần này, vài món quần áo này thì coi là cái gì?
Đổng Học Bân tay khẽ động, cũng cầm ngược lại cô ấy, Ngài lại nói cái kia, chuyện của ngài cũng là chuyện của tôi, hẳn là thôi.
Được, không đề cập tới, không đề cập tới. Ngón tay của Từ Yến cũng thoáng kẹp lại, tay cầm tay không nói nữa.
Bầu không khí trong phòng có chút tĩnh.
Nhưng rất có cảm giác ấm áp.
Ồ, đã sáu giờ? Đổng Học Bân buông cô ấy ra đứng dậy nói: Tôi đi làm cơm.
Từ Yến cũng đứng dậy theo hắn, Hai mẹ con ta. . . Hai chị em ta cùng làm đi, ngày hôm qua để cậu bận việc cả một ngày, hôm nay cậu cũng nếm thử tay nghề của chị.
Được, ha ha, vậy tôi làm trợ thủ cho ngài. Đổng Học Bân bắt đầu cởi nút buộc, Vậy ngài chờ tôi thay quần áo đã, đừng làm dơ.
Thấy hắn quý những món quần áo này như thế, Từ Yến cũng cười một chút.
. . .
Sau vài phút.
Hai người vào phòng bếp.
Từ Yến rửa đồ ăn, Đổng Học Bân cắt thịt, thật giống hai vợ chồng.
Được rồi, có chuyện này còn chưa có nói cho tên nhóc cậu. Cơm canh đều đã lên bếp, mở lửa, Từ Yến bắt đầu bỏ vào trong nồi.
Đổng Học Bân nghiêng đầu nói: Chuyện gì?
Từ Yến nói: Buổi trưa chị không phải ăn cùng Lữ bộ trưởng sao?
À đúng rồi, tôi đã quên, ổng tìm ngài để làm gì? Đang êm đẹp ăn cơm cái gì? Ngài và ổng cũng đâu có quen đâu? Đổng Học Bân có chút cảnh giác, nháy con mắt nói: Ổng có phải là coi trọng ngài? Thằng nhãi này tuy rằng ngoài miệng cứ nói chị Từ nên tìm một người đi thêm một bước, ở một người luôn luôn không tốt, nhưng Đổng Học Bân thật ra là một người rất Hộ thực, Ổng đều lớn tuổi như vậy rồi.
Từ Yến bị hắn chọc nở nụ cười, Tên nhóc cậu nghĩ bậy cái gì thế.
Vậy là chuyện gì? Đổng Học Bân đưa rau qua cho cô ấy.
Nồi chảo cũng nóng, Từ Yến bỏ hành và gừng vào nói: Không chỉ một mình chị, Lữ bộ trưởng buổi trưa có tiệc, khoảng chừng mười mấy người, chị không quen bọn họ, cũng không nói cái gì, chỉ là cuối cùng cơm nước xong Lữ bộ trưởng gọi chị lại, hỏi chị có biết sở quốc an tỉnh bên cậu xảy ra chuyện hay không, chị nói có nghe nói một ít, sau đó Lữ bộ trưởng hỏi chị có ý muốn điều động hay không.
Đổng Học Bân sửng sốt, Điều động đến tỉnh của tôi?
Từ Yến ừ một tiếng, Phó sở trưởng sở quốc an tỉnh bên cậu.
Đổng Học Bân kích động nói: Vậy ngài nói như thế nào?
Ha ha, cậu nói chị nói như thế nào? Chuyện tốt như vậy cầu đều cầu không được, đương nhiên đồng ý, Lữ bộ trưởng nói bảo chị trở về chờ tin tức, chị phỏng chừng cũng là mấy ngày nữa điều động có thể xuống tới, không chừng còn có thể ngồi máy bay trở về cùng tên nhóc cậu đấy.
Ồ! Vậy đương nhiên tốt rồi. . . “ Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Năm giờ hơn.
Nhà ở cũ Đổng gia, trong phòng khách.
Từ Yến đem quần áo cho Đổng Học Bân, rồi ngồi xuống sô pha nhìn hắn không chớp mắt, Đổng Học Bân cởi áo sơ mi, nhưng lúc cởi dây lưng thì lại có chút xấu hổ.
Ngài đừng nhìn tôi được không?
Không nhìn làm sao biết thích hợp hay không thích hợp?
Ặc, tôi mặc xong rồi ngài nhìn được không?
Trên người cậu có chổ nào chị không thấy qua?
Khụ khụ, không phái cái chuyện đó, tôi cái này, ngại lắm
Nếu như Ngu Mỹ Hà hoặc là Cù Vân Huyên Tạ Tuệ Lan các nàng, Đổng Học Bân cởi sẽ cởi, cũng không cảm thấy có cái gì, vợ chồng với nhau cả mà, nhưng hiện tại người đang nhìn hắn lại là chị Từ, cho dù Ngu Mỹ Hà một trong những người phụ nữ có quan hệ với Đổng Học Bân là lớn tuổi nhất, đều là nhỏ hơn bảy tám tuổi so với Từ Yến, lời nói khó nghe chút là, chị Từ và mình căn bản không cùng một bối phận, cho nên Đổng Học Bân mới có áp lực tâm lý.
Quên đi.
Mặc kệ.
Nhìn thì nhìn, vừa lúc khắc phục một chút.
Đổng Học Bân nhìn đống quần áo, cũng là rất muốn thử, bởi vì hắn thật sự không ngờ rằng chị Từ lại có thể dùng không nhiều thời gian nghỉ ngơi làm cho mình nhiều quần áo như vậy, cho dù Từ Yến đối với cô con trai ấy phỏng chừng cũng không có như vậy, vì vậy Đổng Học Bân cũng không nghĩ ngợi nhiều, kiên trì trước mặt chị Từ cởi hết quần áo, chỉ để lại một cái quần lót trên người, và bắt đầu thử đồ.
Ngài xem được không?
Ừm, cái áo này mặc được.
Tôi cũng nghĩ vậy, tay nghề của ngài thật không sai.
Ha ha, quần có phải là hơi dài một ít không?
Không dài. Tôi còn chưa mang dây lưng, mang vào là tốt rồi.
Cậu mang vào thử xem sao, không được chị thu nhỏ lại cho cậu, làm một chút là tốt rồi, không phải chuyện phiền phức gì.
Một món. . .
Ba món. . .
Năm món. . .
Đổng Học Bân đều thử.
Từ Yến cuối cùng cũng ngồi dậy khỏi sô pha, nhẹ nhàng vuốt cổ áo cho hắn.Không tồi, lúc này mới gọi là quần áo, rất vừa người.
Quả thật.
Đổng Học Bân tương đối gầy. Không phải quần áo bó sát thân thì hắn mặc đều khá rộng, nhưng chị Từ làm cho hắn những bộ đồ này đều vô cùng vừa người, màu sắc cũng không tồi. Dù kiểu dáng có chút cũ, nhưng rất phù hợp phong cách của Đổng Học Bân, dáng người cũng được, vì hắn hiện tại thế là thường vụ phó huyện trưởng, đi ra ngoài cũng không có khả năng ăn mặc loè loẹt, như vậy ngược lại làm cho người ta chê cười, tuổi hắn lại nhỏ, quần áo thành thục một chút rất thích hợp.
Đi phòng vệ sinh soi gương nhìn một chút, Đổng Học Bân đặc biệt thích, Thật tốt. Chị Từ, cảm ơn ngài, năm nay tôi cũng không cần mua quần áo.
Từ Yến đứng ở phía sau hắn sửa vai áo cho hắn, còn vuốt vuốt, Cậu thích là được. Sang năm không có quần áo thì chị làm cho cậu.
Đừng đừng, vậy ngài quá mệt mỏi.
Chị có một mình, ở nhà cũng không có việc gì làm.
Xương cổ và lưng của ngài không được, trước đừng làm.
Ha ha, biết cậu lo lắng cho chị. Được rồi, sang năm rồi nói.
Thử xong quần áo, Đổng Học Bân cũng không cởi, cứ mặc quần áo ngồi xuống sô pha cùng Từ Yến, Tay nghề của ngài tôi thật sự là bội phục, quần áo của Siêu Siêu cũng là ngài làm?
Từ Yến cầm lấy cái ly, nhợt nhạt uống trà, Quần áo khi còn bé của Siêu Siêu đều là tôi tự mình may ra, bất quá sau khi lớn không mặc đồ do tôi làm, nó ngại kiểu dáng quá người lớn.
Đâu có, tôi mặc rất thích hợp.
Bởi vì cậu là làm lãnh đạo, quần áo quá mới cũng không tốt, chị cũng là coi không ít sách mới thiết kế ra được mấy kiểu dáng như thế, nhìn cậu thích, chị cũng vui vẻ, rốt cuộc không uổng phí. Từ Yến nhìn về phía hắn, Ha ha, thật ra nói cũng không sợ cậu chê cười, những quần này áo chị một tháng trước đã làm xong rồi, lần này tới kinh thành bỏ trong cóp sau xe, bất quá không biết có nên cho tên nhóc cậu hay không, cậu cũng biết chị đều tuổi này rồi, tốn mấy tháng làm quần áo cho một chàng trai, luôn luôn có chút trắc trở, có phải không?
Khụ khụ. Đổng Học Bân lý giải, hắn làm sao không phải hả?
Từ Yến vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, Bất quá lần này thì không giống, cậu vì chuyện của chị có thể làm phần này, vài món quần áo này thì coi là cái gì?
Đổng Học Bân tay khẽ động, cũng cầm ngược lại cô ấy, Ngài lại nói cái kia, chuyện của ngài cũng là chuyện của tôi, hẳn là thôi.
Được, không đề cập tới, không đề cập tới. Ngón tay của Từ Yến cũng thoáng kẹp lại, tay cầm tay không nói nữa.
Bầu không khí trong phòng có chút tĩnh.
Nhưng rất có cảm giác ấm áp.
Ồ, đã sáu giờ? Đổng Học Bân buông cô ấy ra đứng dậy nói: Tôi đi làm cơm.
Từ Yến cũng đứng dậy theo hắn, Hai mẹ con ta. . . Hai chị em ta cùng làm đi, ngày hôm qua để cậu bận việc cả một ngày, hôm nay cậu cũng nếm thử tay nghề của chị.
Được, ha ha, vậy tôi làm trợ thủ cho ngài. Đổng Học Bân bắt đầu cởi nút buộc, Vậy ngài chờ tôi thay quần áo đã, đừng làm dơ.
Thấy hắn quý những món quần áo này như thế, Từ Yến cũng cười một chút.
. . .
Sau vài phút.
Hai người vào phòng bếp.
Từ Yến rửa đồ ăn, Đổng Học Bân cắt thịt, thật giống hai vợ chồng.
Được rồi, có chuyện này còn chưa có nói cho tên nhóc cậu. Cơm canh đều đã lên bếp, mở lửa, Từ Yến bắt đầu bỏ vào trong nồi.
Đổng Học Bân nghiêng đầu nói: Chuyện gì?
Từ Yến nói: Buổi trưa chị không phải ăn cùng Lữ bộ trưởng sao?
À đúng rồi, tôi đã quên, ổng tìm ngài để làm gì? Đang êm đẹp ăn cơm cái gì? Ngài và ổng cũng đâu có quen đâu? Đổng Học Bân có chút cảnh giác, nháy con mắt nói: Ổng có phải là coi trọng ngài? Thằng nhãi này tuy rằng ngoài miệng cứ nói chị Từ nên tìm một người đi thêm một bước, ở một người luôn luôn không tốt, nhưng Đổng Học Bân thật ra là một người rất Hộ thực, Ổng đều lớn tuổi như vậy rồi.
Từ Yến bị hắn chọc nở nụ cười, Tên nhóc cậu nghĩ bậy cái gì thế.
Vậy là chuyện gì? Đổng Học Bân đưa rau qua cho cô ấy.
Nồi chảo cũng nóng, Từ Yến bỏ hành và gừng vào nói: Không chỉ một mình chị, Lữ bộ trưởng buổi trưa có tiệc, khoảng chừng mười mấy người, chị không quen bọn họ, cũng không nói cái gì, chỉ là cuối cùng cơm nước xong Lữ bộ trưởng gọi chị lại, hỏi chị có biết sở quốc an tỉnh bên cậu xảy ra chuyện hay không, chị nói có nghe nói một ít, sau đó Lữ bộ trưởng hỏi chị có ý muốn điều động hay không.
Đổng Học Bân sửng sốt, Điều động đến tỉnh của tôi?
Từ Yến ừ một tiếng, Phó sở trưởng sở quốc an tỉnh bên cậu.
Đổng Học Bân kích động nói: Vậy ngài nói như thế nào?
Ha ha, cậu nói chị nói như thế nào? Chuyện tốt như vậy cầu đều cầu không được, đương nhiên đồng ý, Lữ bộ trưởng nói bảo chị trở về chờ tin tức, chị phỏng chừng cũng là mấy ngày nữa điều động có thể xuống tới, không chừng còn có thể ngồi máy bay trở về cùng tên nhóc cậu đấy.
Ồ! Vậy đương nhiên tốt rồi. . . “ Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|