Buổi sáng.
Trời đã sáng.
Bệnh viện phố Hòa Bình.
Trong phòng giải phẫu không có cửa sổ nên tối đen, Đổng Học Bân ngồi trên một cái ghế ngáp ngáp mở mắt ra tỉnh dậy, vô thức duỗi lưng một cái, một tia sáng mơ hồ tiến vào nhãn cầu, Đổng Học Bân nghi hoặc nhìn trái phải một chút, lại nhìn trên người một cái, không nhịn được vỗ trán của mình, lấy điện thoại ra nhìn, trời, đều bảy giờ sáng rồi.
Mình ngủ gục?
Ban đêm sau khi giải phẫu thì ngủ?
Hắc, sao cũng không ai gọi vậy hả?
Ngẫm lại mình cả đêm đều ngủ trong phòng giải phẫu, ngay cả là can đảm của Đổng Học Bân, cũng thấy được có chút âm trầm, coi chuyện này ầm ĩ kìa.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng giải phẫu bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Một người y tá đi đến, cạch một tiếng, mở đèn.
Bên trong nhất thời sáng rực, chiếu vào con mắt của Đổng Học Bân.
Cô y tá cách Đổng Học Bân cũng khoảng hai mét, đột nhiên thấy một người đứng ở trước mặt, y tá hoảng sợ a một tiếng, Ngài tỉnh dậy rồi?
Đổng Học Bân ừm một cái, Xin lỗi, ngủ lâu như vậy.
Tiểu y tá nói: Vốn đang muốn gọi ngài, không còn sớm nữa, vừa nhận được điện thoại, một hồi còn có một ca giải phẫu gấp, cho nên phòng giải phẫu phải sớm chuẩn bị.
Đổng Học Bân chỉnh sửa quần áo, Được, các người bận đi.
Cô y tá dẫn đường nói: Bác sĩ Đổng, mời ngài bên này, tôi mang ngài đi phòng bệnh của thầy Tôn, trên lầu ba.
Bác sĩ Đổng? Đổng Học Bân đổ mồ hôi một chút, xua tay nói: Bác sĩ cái gì. Tôi không phải bác sĩ.
Cô y tá ngọt ngào nở nụ cười một chút, Ngài quá khiêm tốn, bác sĩ ngoại khoa đứng đầu trong nước đều làm không được ca giải phẫu này còn ngài thì thành công, ngài không phải bác sĩ thì ai là bác sĩ?
Đổng Học Bân nói: Đừng gọi như thế.
Cô y tá hơi trầm ngâm, Vậy tôi gọi ngài là thầy Đổng.
Đổng Học Bân nói: Thầy Tôn khôi phục thế nào? Tỉnh dậy chưa?
Lúc sáu giờ đã tỉnh, đài truyền hình kinh thành đều đến. Cô y tá nói.
Đổng Học Bân theo cô ấy đi ra phòng giải phẫu, híp mắt thích ứng tia sáng bên ngoài.Đài truyền hình cũng tới?
Cô y tá gật đầu nói: Đúng vậy, thầy Tôn từ trong tay đám lưu manh cứu học sinh ra, sau khi bị đâm cũng không ngã xuống. Còn che chở bọn nhỏ chiến đấu với đám lưu manh, làm cho bọn xấu sợ hãi bỏ chạy, điểm này người bình thường không làm được. Người của đài truyền hình ban đêm đã tới rồi, đúng có người của vài một toà soạn cũng đều chờ từ hơn nửa đêm, còn đang làm phỏng vấn với đồng sự của thầy Tôn và học sinh.
Cuối hành lang.
Hai người xoay người lên lầu.
Trên đường một người bác sĩ nhìn thấy Đổng Học Bân, đứng lại, nhìn về phía y tá hỏi: Đây là bác sĩ Đổng?
Cô y tá lập tức ừm một cái, Đúng vậy.
Ông bác sĩ cười ha ha cầm tay của Đổng Học Bân, trong ánh mắt mang theo chút khách khí và tôn kính, Xin chào, anh là người của bệnh viện nào?
Đổng Học Bân cũng nắm tay với ông ta, Tôi thật không phải bác sĩ.
Bác sĩ cho rằng hắn không muốn nói. Cũng cười cười, không hỏi nhiều.
Đơn giản khách khí hai câu, Đổng Học Bân mới tiếp tục theo y tá lên lầu, bất quá lại có rất nhiều y tá đều chào hỏi Đổng Học Bân.
Bác sĩ Đổng.
Buổi sáng tốt lành bác sĩ Đổng.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ, cũng có chút mặt đỏ.
Chỉ biết nửa vời, bác sĩ cái gì.
Cô y tá ở bên cạnh cười nhẹ giải thích nói: Ngày hôm qua ngài làm ca giải phẫu kia thật sự quá đẹp, bác sĩ Trương và bác sĩ Lý bọn họ làm xong giải phẫu sau khi đi ra, tôi nghe thấy bọn họ hối hận lúc đó không có ghi hình lại, không đem phẫu thuật vài giây ghi lại, mấy người bác sĩ hối hận một cả đêm, sau đó bệnh viện từ trên xuống dưới cũng đều nghe nói ngài một giây đồng hồ khâu lại bảy châm. Đều rất bội phục ngài.
Đổng Học Bân bật cười nói: Còn ghi hình? Thôi đi.
Cô y tá nói: Nếu như ghi hình, lần giải phẫu này đều có thể làm tư liệu sách giáo khoa.
Đổng Học Bân trong lòng nói may mà không ghi, chính hắn là y thuật gì hắn còn không biết sao? Mới hai ngày nay xem vài quyển sách mà thôi, đến lúc đó sẽ bị lộ chắc.
. . .
Lầu ba.
Khu dưỡng bệnh.
Có thể là sự tích cứu người của Tôn Khải cảm động không ít người, bệnh viện cũng rất coi trọng, cố ý an bài cho hắn một phòng một người giám hộ.
Bác sĩ Đổng, tới rồi.
Cũng là phòng này?
Đúng vậy, vậy tôi đi về trước, còn có giải phẫu chuẩn bị.
Tốt, cảm ơn dẫn đường, cô bận của cô.
Đẩy cửa, đẩy không ra, từ trước cửa sổ nhỏ có thể thấy Tôn Khải và Tôn phụ Tôn mẫu nằm bên trong, Tạ Tĩnh cũng ngồi ở một bên, không nghe được đang nói cái gì.
Tích tích tích.
Đổng Học Bân nhấn chuông.
Bên trong nhất thời đi tới một người y tá, sau khi thấy Đổng Học Bân sửng sốt một chút, lập tức mở cửa nói: Ngài là bác sĩ Đổng sao? Mời đến. Tôn Khải còn đang trong thời kỳ nguy hiểm, bình thường là sẽ không cho đi vào, người nhà đều phải khống chế thời gian thăm bệnh, bất quá Đổng Học Bân hiển nhiên ngoại lệ, bởi vì ca phẫu thuật này trên cơ bản cũng là Đổng Học Bân một người làm, lại còn là thân hữu của thầy Tôn, đương nhiên là có quyền lợi thăm bệnh.
Cửa đóng lại.
Đổng Học Bân thấp giọng hỏi, Thế nào?
Y tá nói: Tình huống rất ổn định, huyết áp tim đập cũng bình thường, người bị thương tỉnh lại vào lúc sáu giờ sáng, bác sĩ Trương đã cho giảm thuốc. Giọng điệu của y tá, hình như là đang báo cáo với bác sĩ bệnh viện, hiển nhiên không đem Đổng Học Bân là người nhà bệnh nhân, mà coi hắn là bác sĩ.
Tạ Tĩnh đã thấy hắn, Anh rể!
Chị Tôn Khải vội đứng dậy nói: Cậu tỉnh dậy?
Đổng Học Bân cười nói: Vừa tỉnh, các người sao không gọi?
Sau khi giải phẫu y tá đã bảo anh. Tạ Tĩnh nói: Nhưng lây anh vài cái anh cũng không tỉnh, đều biết anh quá mệt mỏi, nên không quấy rối. Dừng một chút, Tạ Tĩnh hỏi ra nghi hoặc cô ấy nghẹn cả buổi tối, Anh rể, sao anh. . . Sao anh đột nhiên biết y thuật?
Đổng Học Bân nói: Tôi vẫn biết mà.
Anh không phải biết trung y sao? Em nghe chị em nói qua. Tạ Tĩnh nói.
Đổng Học Bân ho khan nói: Tây y cũng biết một chút, ài, đều không khác biệt lắm.
Tạ Tĩnh choáng váng nói: Cái gì mà không khác biệt lắm? Tây y và Trung y kém xa, hơn nữa giải phẫu ngoại khoa. . . Em chưa từng nghe anh nói qua anh hiểu những cái này?
Đổng Học Bân hàm hồ nói: Hiểu sơ sơ, hiểu sơ sơ mà thôi.
Tạ Tĩnh cười khổ nói: Anh hiểu cũng nhiều lắm, hình như sẽ không có cái gì ngài không hiểu vậy.
Tôn Khải nằm trên giường cũng suy yếu mở mắt ra nhìn hắn, Đổng ca.
Đổng Học Bân gật đầu một cái, Được không?
Ừm, tốt hơn nhiều, cảm ơn anh! Tôn Khải hiển nhiên biết là Đổng Học Bân làm phẫu thuật cho hắn.
Đổng Học Bân nói: Cảm ơn cái gì, người một nhà còn nói khách khí? Em đừng nói, nằm nghỉ ngơi đi, nhìn em không có việc gì anh cũng yên tâm.
Lúc này, Tôn mẫu bắt đầu ôm tay của Đổng Học Bân, đỏ mắt nói: Cảm ơn! Cảm ơn!
Đổng Học Bân nhanh chóng đỡ bà ấy, Dì, dì cũng đừng khách khí, ban đêm dì đều ngất xỉu đi một lần, đừng quá kích động, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Bất quá Tôn mẫu không nghe, Tôn phụ cũng vậy, kéo Đổng Học Bân liên tiếp nói cảm ơn.
Không lâu sau, y tá phía sau nói: Quấy rối các vị một chút, thời gian thăm bệnh đã hết, bằng không các người nghỉ ngơi năm phút đồng hồ? Một hồi bệnh nhân còn có kiểm tra.
Đổng Học Bân nói: Được, chúng tôi đi.
Y tá nói: Cũng không vội, vậy tôi đi ra ngoài lấy thuốc trước, có việc các người cứ gọi.
Tôn mẫu nói với con trai: Tiểu Khải, vậy con nghỉ ngơi nha, mẹ ở bên ngoài chờ con.
Tôn Khải nói: Mẹ, mẹ với ba và chị. . . Đều quay về đi. . . Đi đi, con không sao.
Tạ Tĩnh nói: Dì, chú, các người đều quay về đi, cả một đêm không chợp mắt, con ở lại với Tiểu Khải là được, thân thể của hai ngài lúc đầu đã không được, đừng làm cho hai ngài mệt suy sụp.
Chị Tôn Khải nói: Một mình em không được, chị cũng ở lại.
Đang nói chuyệ, y tá mới đi ra lại mở cửa trở về, quay vào bên trong nói: Bên ngoài có một vị Hạ Diễm Trân Hạ nữ sĩ tới thăm bệnh, là thân thuộc của các người sao?
Hạ nữ sĩ?
Hạ Diễm Trân? ?
Tạ Tĩnh kinh ngạc, ngây ngốc.
Tôn Khải nhất thời cũng khẩn trương lên, thân thể đều căng cứng.
Tôn phụ Tôn mẫu cũng không rõ, nhìn về phía Tạ Tĩnh nói: Tiểu Tĩnh, làm sao vậy?
Tạ Tĩnh thấp giọng nói: Mẹ con tới.
Hả? Mẹ con? Người Tôn gia cũng hít vào một hơi, bọn họ sớm nghe con trai nói, nhà của Tạ Tĩnh không phải nhà bình thường, đều là làm quan, hơn nữa tất cả đều là đại quan, cũng biết cha mẹ Tạ Tĩnh và người trong nhà vẫn đều phản đối tiểu Tĩnh cùng một chỗ với con trai bọn họ, vì thế, lúc trước ba mẹ tiểu Tĩnh còn đi qua quan hệ đem Tôn Khải từ trong trường học đá ra, nếu không phải anh rể của tiểu Tĩnh hỗ trợ, Tiểu Khải đã không thể làm thầy giáo được nữa.
Tôn mẫu nói: Cái này. . .
Tôn phụ lập tức nói: Con mau trở về đi tiểu Tĩnh, mẹ con khẳng định là tới tìm con.
Con không đi. Tạ Tĩnh khẽ cắn môi, quay lại y tá nói: Để cho mẹ tôi vào đi, cảm ơn.
Y tá thấy là người nhà, cũng không có hỏi, sau khi rời khỏi đây thì cho người vào, đóng cửa lại cho bọn họ.
Người vào chính là Hạ Diễm Trân.
Đổng Học Bân liền nói: Thím lớn.
Tiểu Bân cũng đến à? Hạ Diễm Trân gật đầu với hắn, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tạ Tĩnh, lại nhìn người của Tôn gia và Tôn Khải một chút.
Mọi người của Tôn gia có chút co quắp, cái này là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mẹ của tiểu Tĩnh, cũng nghe nói mẹ tiểu Tĩnh là quan lớn cấp phó bộ.
Tôn mẫu vội vàng đẩy đẩy Tạ Tĩnh, Tiểu Tĩnh, mau cùng mẹ con trở về đi, nhanh, Tiểu Khải có dì chú lo rồi, con cũng cả đêm không ngủ.
Tạ Tĩnh không nghe, ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn Hạ Diễm Trân. Bởi vì Tạ Quốc Lương và Hạ Diễm Trân hai vợ chồng mạnh mẽ phản đối chuyện của cô ấy và Tôn Khải, quan hệ của Tạ Tĩnh mấy tháng nay cùng trong nhà vô cùng kém, ngay cả nhà đều rất ít trở về.
Tôn phụ cũng nói: Tiểu Tĩnh, trở về đi.
Nhưng lúc này, Hạ Diễm Trân nói, Tiểu Khải vừa thoát khỏi nguy hiểm, bệnh tình vẫn chưa ổn định, để cho tiểu Tĩnh ở lại đi, con bẻ còn trẻ, tinh lực cũng đủ, ngủ ít một chút cũng không có gì. Dứt lời, đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, vỗ vỗ bàn tay của Tôn Khải, Tiểu Khải, dì đến thăm con, dì cũng vừa nhận được tin tức lúc sáng sớm, tới gấp nên không mua được gì, con cảm giác thế nào?
Tạ Tĩnh sửng sốt!
Người của Tôn gia cũng không ngờ rằng mẹ của tiểu Tĩnh lại là cái thái độ này! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trời đã sáng.
Bệnh viện phố Hòa Bình.
Trong phòng giải phẫu không có cửa sổ nên tối đen, Đổng Học Bân ngồi trên một cái ghế ngáp ngáp mở mắt ra tỉnh dậy, vô thức duỗi lưng một cái, một tia sáng mơ hồ tiến vào nhãn cầu, Đổng Học Bân nghi hoặc nhìn trái phải một chút, lại nhìn trên người một cái, không nhịn được vỗ trán của mình, lấy điện thoại ra nhìn, trời, đều bảy giờ sáng rồi.
Mình ngủ gục?
Ban đêm sau khi giải phẫu thì ngủ?
Hắc, sao cũng không ai gọi vậy hả?
Ngẫm lại mình cả đêm đều ngủ trong phòng giải phẫu, ngay cả là can đảm của Đổng Học Bân, cũng thấy được có chút âm trầm, coi chuyện này ầm ĩ kìa.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng giải phẫu bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Một người y tá đi đến, cạch một tiếng, mở đèn.
Bên trong nhất thời sáng rực, chiếu vào con mắt của Đổng Học Bân.
Cô y tá cách Đổng Học Bân cũng khoảng hai mét, đột nhiên thấy một người đứng ở trước mặt, y tá hoảng sợ a một tiếng, Ngài tỉnh dậy rồi?
Đổng Học Bân ừm một cái, Xin lỗi, ngủ lâu như vậy.
Tiểu y tá nói: Vốn đang muốn gọi ngài, không còn sớm nữa, vừa nhận được điện thoại, một hồi còn có một ca giải phẫu gấp, cho nên phòng giải phẫu phải sớm chuẩn bị.
Đổng Học Bân chỉnh sửa quần áo, Được, các người bận đi.
Cô y tá dẫn đường nói: Bác sĩ Đổng, mời ngài bên này, tôi mang ngài đi phòng bệnh của thầy Tôn, trên lầu ba.
Bác sĩ Đổng? Đổng Học Bân đổ mồ hôi một chút, xua tay nói: Bác sĩ cái gì. Tôi không phải bác sĩ.
Cô y tá ngọt ngào nở nụ cười một chút, Ngài quá khiêm tốn, bác sĩ ngoại khoa đứng đầu trong nước đều làm không được ca giải phẫu này còn ngài thì thành công, ngài không phải bác sĩ thì ai là bác sĩ?
Đổng Học Bân nói: Đừng gọi như thế.
Cô y tá hơi trầm ngâm, Vậy tôi gọi ngài là thầy Đổng.
Đổng Học Bân nói: Thầy Tôn khôi phục thế nào? Tỉnh dậy chưa?
Lúc sáu giờ đã tỉnh, đài truyền hình kinh thành đều đến. Cô y tá nói.
Đổng Học Bân theo cô ấy đi ra phòng giải phẫu, híp mắt thích ứng tia sáng bên ngoài.Đài truyền hình cũng tới?
Cô y tá gật đầu nói: Đúng vậy, thầy Tôn từ trong tay đám lưu manh cứu học sinh ra, sau khi bị đâm cũng không ngã xuống. Còn che chở bọn nhỏ chiến đấu với đám lưu manh, làm cho bọn xấu sợ hãi bỏ chạy, điểm này người bình thường không làm được. Người của đài truyền hình ban đêm đã tới rồi, đúng có người của vài một toà soạn cũng đều chờ từ hơn nửa đêm, còn đang làm phỏng vấn với đồng sự của thầy Tôn và học sinh.
Cuối hành lang.
Hai người xoay người lên lầu.
Trên đường một người bác sĩ nhìn thấy Đổng Học Bân, đứng lại, nhìn về phía y tá hỏi: Đây là bác sĩ Đổng?
Cô y tá lập tức ừm một cái, Đúng vậy.
Ông bác sĩ cười ha ha cầm tay của Đổng Học Bân, trong ánh mắt mang theo chút khách khí và tôn kính, Xin chào, anh là người của bệnh viện nào?
Đổng Học Bân cũng nắm tay với ông ta, Tôi thật không phải bác sĩ.
Bác sĩ cho rằng hắn không muốn nói. Cũng cười cười, không hỏi nhiều.
Đơn giản khách khí hai câu, Đổng Học Bân mới tiếp tục theo y tá lên lầu, bất quá lại có rất nhiều y tá đều chào hỏi Đổng Học Bân.
Bác sĩ Đổng.
Buổi sáng tốt lành bác sĩ Đổng.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ, cũng có chút mặt đỏ.
Chỉ biết nửa vời, bác sĩ cái gì.
Cô y tá ở bên cạnh cười nhẹ giải thích nói: Ngày hôm qua ngài làm ca giải phẫu kia thật sự quá đẹp, bác sĩ Trương và bác sĩ Lý bọn họ làm xong giải phẫu sau khi đi ra, tôi nghe thấy bọn họ hối hận lúc đó không có ghi hình lại, không đem phẫu thuật vài giây ghi lại, mấy người bác sĩ hối hận một cả đêm, sau đó bệnh viện từ trên xuống dưới cũng đều nghe nói ngài một giây đồng hồ khâu lại bảy châm. Đều rất bội phục ngài.
Đổng Học Bân bật cười nói: Còn ghi hình? Thôi đi.
Cô y tá nói: Nếu như ghi hình, lần giải phẫu này đều có thể làm tư liệu sách giáo khoa.
Đổng Học Bân trong lòng nói may mà không ghi, chính hắn là y thuật gì hắn còn không biết sao? Mới hai ngày nay xem vài quyển sách mà thôi, đến lúc đó sẽ bị lộ chắc.
. . .
Lầu ba.
Khu dưỡng bệnh.
Có thể là sự tích cứu người của Tôn Khải cảm động không ít người, bệnh viện cũng rất coi trọng, cố ý an bài cho hắn một phòng một người giám hộ.
Bác sĩ Đổng, tới rồi.
Cũng là phòng này?
Đúng vậy, vậy tôi đi về trước, còn có giải phẫu chuẩn bị.
Tốt, cảm ơn dẫn đường, cô bận của cô.
Đẩy cửa, đẩy không ra, từ trước cửa sổ nhỏ có thể thấy Tôn Khải và Tôn phụ Tôn mẫu nằm bên trong, Tạ Tĩnh cũng ngồi ở một bên, không nghe được đang nói cái gì.
Tích tích tích.
Đổng Học Bân nhấn chuông.
Bên trong nhất thời đi tới một người y tá, sau khi thấy Đổng Học Bân sửng sốt một chút, lập tức mở cửa nói: Ngài là bác sĩ Đổng sao? Mời đến. Tôn Khải còn đang trong thời kỳ nguy hiểm, bình thường là sẽ không cho đi vào, người nhà đều phải khống chế thời gian thăm bệnh, bất quá Đổng Học Bân hiển nhiên ngoại lệ, bởi vì ca phẫu thuật này trên cơ bản cũng là Đổng Học Bân một người làm, lại còn là thân hữu của thầy Tôn, đương nhiên là có quyền lợi thăm bệnh.
Cửa đóng lại.
Đổng Học Bân thấp giọng hỏi, Thế nào?
Y tá nói: Tình huống rất ổn định, huyết áp tim đập cũng bình thường, người bị thương tỉnh lại vào lúc sáu giờ sáng, bác sĩ Trương đã cho giảm thuốc. Giọng điệu của y tá, hình như là đang báo cáo với bác sĩ bệnh viện, hiển nhiên không đem Đổng Học Bân là người nhà bệnh nhân, mà coi hắn là bác sĩ.
Tạ Tĩnh đã thấy hắn, Anh rể!
Chị Tôn Khải vội đứng dậy nói: Cậu tỉnh dậy?
Đổng Học Bân cười nói: Vừa tỉnh, các người sao không gọi?
Sau khi giải phẫu y tá đã bảo anh. Tạ Tĩnh nói: Nhưng lây anh vài cái anh cũng không tỉnh, đều biết anh quá mệt mỏi, nên không quấy rối. Dừng một chút, Tạ Tĩnh hỏi ra nghi hoặc cô ấy nghẹn cả buổi tối, Anh rể, sao anh. . . Sao anh đột nhiên biết y thuật?
Đổng Học Bân nói: Tôi vẫn biết mà.
Anh không phải biết trung y sao? Em nghe chị em nói qua. Tạ Tĩnh nói.
Đổng Học Bân ho khan nói: Tây y cũng biết một chút, ài, đều không khác biệt lắm.
Tạ Tĩnh choáng váng nói: Cái gì mà không khác biệt lắm? Tây y và Trung y kém xa, hơn nữa giải phẫu ngoại khoa. . . Em chưa từng nghe anh nói qua anh hiểu những cái này?
Đổng Học Bân hàm hồ nói: Hiểu sơ sơ, hiểu sơ sơ mà thôi.
Tạ Tĩnh cười khổ nói: Anh hiểu cũng nhiều lắm, hình như sẽ không có cái gì ngài không hiểu vậy.
Tôn Khải nằm trên giường cũng suy yếu mở mắt ra nhìn hắn, Đổng ca.
Đổng Học Bân gật đầu một cái, Được không?
Ừm, tốt hơn nhiều, cảm ơn anh! Tôn Khải hiển nhiên biết là Đổng Học Bân làm phẫu thuật cho hắn.
Đổng Học Bân nói: Cảm ơn cái gì, người một nhà còn nói khách khí? Em đừng nói, nằm nghỉ ngơi đi, nhìn em không có việc gì anh cũng yên tâm.
Lúc này, Tôn mẫu bắt đầu ôm tay của Đổng Học Bân, đỏ mắt nói: Cảm ơn! Cảm ơn!
Đổng Học Bân nhanh chóng đỡ bà ấy, Dì, dì cũng đừng khách khí, ban đêm dì đều ngất xỉu đi một lần, đừng quá kích động, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Bất quá Tôn mẫu không nghe, Tôn phụ cũng vậy, kéo Đổng Học Bân liên tiếp nói cảm ơn.
Không lâu sau, y tá phía sau nói: Quấy rối các vị một chút, thời gian thăm bệnh đã hết, bằng không các người nghỉ ngơi năm phút đồng hồ? Một hồi bệnh nhân còn có kiểm tra.
Đổng Học Bân nói: Được, chúng tôi đi.
Y tá nói: Cũng không vội, vậy tôi đi ra ngoài lấy thuốc trước, có việc các người cứ gọi.
Tôn mẫu nói với con trai: Tiểu Khải, vậy con nghỉ ngơi nha, mẹ ở bên ngoài chờ con.
Tôn Khải nói: Mẹ, mẹ với ba và chị. . . Đều quay về đi. . . Đi đi, con không sao.
Tạ Tĩnh nói: Dì, chú, các người đều quay về đi, cả một đêm không chợp mắt, con ở lại với Tiểu Khải là được, thân thể của hai ngài lúc đầu đã không được, đừng làm cho hai ngài mệt suy sụp.
Chị Tôn Khải nói: Một mình em không được, chị cũng ở lại.
Đang nói chuyệ, y tá mới đi ra lại mở cửa trở về, quay vào bên trong nói: Bên ngoài có một vị Hạ Diễm Trân Hạ nữ sĩ tới thăm bệnh, là thân thuộc của các người sao?
Hạ nữ sĩ?
Hạ Diễm Trân? ?
Tạ Tĩnh kinh ngạc, ngây ngốc.
Tôn Khải nhất thời cũng khẩn trương lên, thân thể đều căng cứng.
Tôn phụ Tôn mẫu cũng không rõ, nhìn về phía Tạ Tĩnh nói: Tiểu Tĩnh, làm sao vậy?
Tạ Tĩnh thấp giọng nói: Mẹ con tới.
Hả? Mẹ con? Người Tôn gia cũng hít vào một hơi, bọn họ sớm nghe con trai nói, nhà của Tạ Tĩnh không phải nhà bình thường, đều là làm quan, hơn nữa tất cả đều là đại quan, cũng biết cha mẹ Tạ Tĩnh và người trong nhà vẫn đều phản đối tiểu Tĩnh cùng một chỗ với con trai bọn họ, vì thế, lúc trước ba mẹ tiểu Tĩnh còn đi qua quan hệ đem Tôn Khải từ trong trường học đá ra, nếu không phải anh rể của tiểu Tĩnh hỗ trợ, Tiểu Khải đã không thể làm thầy giáo được nữa.
Tôn mẫu nói: Cái này. . .
Tôn phụ lập tức nói: Con mau trở về đi tiểu Tĩnh, mẹ con khẳng định là tới tìm con.
Con không đi. Tạ Tĩnh khẽ cắn môi, quay lại y tá nói: Để cho mẹ tôi vào đi, cảm ơn.
Y tá thấy là người nhà, cũng không có hỏi, sau khi rời khỏi đây thì cho người vào, đóng cửa lại cho bọn họ.
Người vào chính là Hạ Diễm Trân.
Đổng Học Bân liền nói: Thím lớn.
Tiểu Bân cũng đến à? Hạ Diễm Trân gật đầu với hắn, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tạ Tĩnh, lại nhìn người của Tôn gia và Tôn Khải một chút.
Mọi người của Tôn gia có chút co quắp, cái này là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mẹ của tiểu Tĩnh, cũng nghe nói mẹ tiểu Tĩnh là quan lớn cấp phó bộ.
Tôn mẫu vội vàng đẩy đẩy Tạ Tĩnh, Tiểu Tĩnh, mau cùng mẹ con trở về đi, nhanh, Tiểu Khải có dì chú lo rồi, con cũng cả đêm không ngủ.
Tạ Tĩnh không nghe, ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn Hạ Diễm Trân. Bởi vì Tạ Quốc Lương và Hạ Diễm Trân hai vợ chồng mạnh mẽ phản đối chuyện của cô ấy và Tôn Khải, quan hệ của Tạ Tĩnh mấy tháng nay cùng trong nhà vô cùng kém, ngay cả nhà đều rất ít trở về.
Tôn phụ cũng nói: Tiểu Tĩnh, trở về đi.
Nhưng lúc này, Hạ Diễm Trân nói, Tiểu Khải vừa thoát khỏi nguy hiểm, bệnh tình vẫn chưa ổn định, để cho tiểu Tĩnh ở lại đi, con bẻ còn trẻ, tinh lực cũng đủ, ngủ ít một chút cũng không có gì. Dứt lời, đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, vỗ vỗ bàn tay của Tôn Khải, Tiểu Khải, dì đến thăm con, dì cũng vừa nhận được tin tức lúc sáng sớm, tới gấp nên không mua được gì, con cảm giác thế nào?
Tạ Tĩnh sửng sốt!
Người của Tôn gia cũng không ngờ rằng mẹ của tiểu Tĩnh lại là cái thái độ này! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|