Nhà Chung Lệ Trân.
Mềm mại không được, vậy chỉ có thể mạnh bạo.
Đổng Học Bân ôm lấy Chung Lệ Trân vung chân đá văng cửa phòng ngủ, đem nữ tướng quân trẻ tuổi nhất bế đi vào. Bất quá nói là tướng quân, Chung giáo sư hiển nhiên chỉ là phương diện kỹ thuật, sức chiến đấu tự nhiên không có cách nào so sánh với Đổng Học Bân. Chung Lệ Trân cũng không có tránh, chỉ là đen mặt nhìn hắn, sắc mặt rất khó coi. Đổng Học Bân cũng không để ý cái này cái kia, dù sao lúc trước tại Phất Châu cũng không phải không ôm qua cô ấy, lúc đó hắn ôm Chung giáo sư như thế ít nhất vài giờ, cho nên cũng không có áp lực.
Phòng ngủ nhỏ.
Ở đây mới có chút hình dạng.
Một cái giường, một giá sách, một bàn học, cái khác không có, hình thành sự đối lập với phòng khách tất cả đều là thiết bị.
Cái phòng này thật tốt.
Xem ra hẳn là chổ ngủ của Chung giáo sư, được rồi.
Đổng Học Bân cảm thụ được xúc cảm mềm mại da thịt trên cánh tay và trên ngực của Chung giáo sư, trong lòng rung động, cũng không dám ôm lâu, nhanh chóng đem cô ấy đặt ở trên giường. Trước đó trên máy bay, hai người đã xảy ra một ít mờ ám, vì sưởi ấm Đổng Học Bân ngay cả đùi cô ấy cũng sờ qua vài lần, hiện tại dưới bầu không khí này, Đổng Học Bân cũng không nhịn được liếc liếc thân thể cô ấy, dưới áo dài trắng tất cả đều là da thịt đầy ắp của Chung giáo sư, chấn động do đặt lên trên giường, phần ngực của Chung giáo sư cũng lắc lư vài cái, cực kỳ mê người.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng.
Chung Lệ Trân lại ngồi dậy, muốn xuống giường, Chuyện của tôi không cần người khác quản!
Không được! Đổng Học Bân cũng rất mạnh mẽ đè vai cô ấy bắt cô ấy nằm xuống, còn chộp lấy chăn đem tới, Ngài phải nghỉ ngơi!
Công tác của tôi còn chưa xong!
Công tác có thể để ngày mai.
Tôi ngày mai cần, cậu tránh ra!
Tôi tránh ra cũng được, ngài cho tôi đo nhiệt độ trước, uống thuốc. Tôi đi làm cơm ngài ăn xong, khi đó rồi nói, bằng không ngày hôm nay ngài đừng nghĩ đi ra cái phòng ngủ này!
Cậu bị cái gì thế?
Tôi phải phụ trách đối với thân thể của ngài!
Tôi không cần cậu phụ trách, tôi phải đem số liệu tính ra trước!
Sức chiến đấu của tôi ngài đã từng gặp qua, hẳn là đều biết, cho dù tôi một tay không động, ngài cũng không ra được cái phòng ngủ này.
Nghe vậy, Chung Lệ Trân cũng cau mày không nói. Hình như rất tức giận.
Đổng Học Bân cũng mặc kệ cô ấy tức giận hay không tức giận, tìm tìm trong phòng ngủ, thấy được nhiệt kế trên bàn, cầm đến đưa cho cô ấy.Chung giáo sư?
Chung Lệ Trân không để ý đến hắn.
Thử đo nhiệt độ trước. Đổng Học Bân kín đáo đưa cho cô ấy.
Cái xưng hô dì họ này, Đổng Học Bân kêu có chút khó khăn, vẫn quen gọi Chung giáo sư.
Chung Lệ Trân vẫn bất động, mí mắt lại nhìn Đổng Học Bân.
Ngài nếu không không đo vậy chúng ta cùng ngồi chơi. Đổng Học Bân ngồi ở trên giường, cầm nhiệt kế lắc lắc, nói: Dù sao máy bay của tôi cũng là ngày mai. Hôm nay cũng không có chuyện gì, cả ngày tôi cũng rãnh, chuyện mẹ tôi dặn dò tôi phải làm được, ngài tự mình nhìn mà làm.
Vài giây sau, Chung Lệ Trân thở ra một hơi, lại một lần ngồi dậy khỏi giường.
Chẹp, tôi nói vô ích nửa ngày hả? Đổng Học Bân đè vai cô ấy nói: Ngài sao không nghe hả?
Ai biết Chung Lệ Trân mở tay hắn, rất cố sức, Còn đang mang giày cao gót! Tôi cởi giày!
Đổng Học Bân ặc một tiếng, buông lỏng tay ra, trước đó không quá chú ý, mình mạnh mẽ ôm cô ấy lên giường cũng không đem giày cô ấy cởi ra, sau đó đắp chăn. Giầy và chân cũng đều bị che lại, thấy Chung Lệ Trân xốc chăn lên, tấm lót giường màu xanh đều có chút bị giày cao gót làm ô uế.
Chung Lệ Trân cúi đầu đem giày cao gót màu đen quấn quanh chân đẹp cởi ra.
Một chiếc. . .
Hai chiếc. . .
Loảng xoảng hai tiếng ném xuống mặt đất.
Đổng Học Bân có chút xin lỗi, lúc cô ấy cởi giày liền đi tới bên giường vỗ vỗ vết bẩn trên tấm lót giường, còn đem tay vuốt vài cái, lúc này mới coi như sạch sẽ. Thế nhưng vừa nhấc đầu, ánh mắt của Đổng Học Bân liền nhìn thấy dưới váy áo của Chung Lệ Trân, vừa nhìn thì đã bị Đổng Học Bân thấy được. Mông của Chung Lệ Trân ngồi ở trên giường, khom lưng cởi giày đương nhiên phải co hai chân lên, nếu không khẳng định là không được, cô ấy vừa cởi xong giày, hai chân đều là quỳ gối trước người, hơn nữa là một chân cao một chân thấp, bên trong còn mặc váy ngắn, tuy rằng áo dài bên ngoài rất dài, nhưng không phủ xuống hết đầu gối, lần này, giống như phong cảnh giữa hai chân Chung Lệ Trân đều lộ ở trước mặt Đổng Học Bân, xuyên qua váy áo khoát trên đùi và váy ngắn nhỏ bên trong, Đổng Học Bân nhìn thấy một màu da nhàn nhạt, là vớ chân, sâu hơn bên trong thì bởi vì vấn đề ánh sáng nên có chút tối, thấy không rõ lắm, nhưng đùi đẹp đều có thể nhìn thấy không xót gì, cái này đã đủ khiến cho Đổng Học Bân mặt đỏ tim đập.
Chung Lệ Trân đem chân buông xuống, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đổng Học Bân vội vàng né tránh làm bộ không nhìn thấy.
Nhiệt kế. Chung Lệ Trân đưa tay, Nhanh lên một chút, thử xong tôi còn làm việc.
Ừm. Đổng Học Bân đem nhiệt kế đưa cho cô ấy, nhiệt kế đã được hắn chỉnh đến ba mươi lăm độ hơn, là cái loại nhiệt kế thủy ngân kiểu cũ.
Chung Lệ Trân cũng không nằm xuống, mở cổ áo của áo dài đem nhiệt kế nhét vào, ngón tay còn mở nút buộc áo sơmi bên trong.
Màu xanh.
Áo ngực màu xanh.
Đổng Học Bân con mắt như muốn lòi ra, tuy rằng động tác của cô ấy rất nhanh, nhưng vẫn khiến cho dư quang của thằng nhãi này nhìn được một ít quang huy chói mắt, mặt xấu hổ không nhìn cô ấy, mà là cúi đầu nhặt giày cao gót của Chung giáo sư lên, phủi phủi bụi dính trên giày, đặt ở một bên.
Chung Lệ Trân mang theo nhiệt kế, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Đổng Học Bân biết cô ấy là giận mình, dù sao người ta đều đã tuổi kia, quanh năm đều chủ trì nghiên cứu tại viện nghiên cứu, rất nhiều hạng mục lớn cho dù lãnh đạo viện nghiên cứu cũng phải tới trưng cầu cái nhìn của Chung Lệ Trân, cô ấy là học giả chuyên gia quyền uy nhất tại rất nhiều lĩnh vực, có thể nói là nói một không hai, Chung giáo sư lại quanh năm giao tiếp cùng số liệu nghiên cứu công thức vật lý, một là một mà hai là hai, hiển nhiên cũng dưỡng thành loại tính cách hiện tại này, căn bản nghe không người khác nói, ngoại trừ công tác cũng là công tác, ngoại trừ nghiên cứu cũng là nghiên cứu, lúc này Đổng Học Bân mạnh mẽ cắt đứt, còn buộc cô ấy làm cái này làm cái kia, Chung giáo sư có thể vui vẻ mới là lạ.
Nhưng không có biện pháp.
Vì thân thể của cô ấy, Đổng Học Bân chỉ có thể làm như vậy, không nói Hàn Tinh bên kia dặn dò, cũng là Đổng Học Bân cũng là phi thường quan tâm Chung giáo sư … nói chung là phụ nữ đẹp, thằng nhãi Đổng Học Bân này cho tới bây giờ đều rất quan tâm. Huống chi Đổng Học Bân nghĩ hắn và Chung giáo sư cùng sinh cộng tử qua, coi như là bạn bè, đối đãi bạn bè, mà bạn bè này còn là một mỹ phụ, Đổng Học Bân khẳng định là tận tâm tận lực.
Một phút đồng hồ. . .
Hai phút. . .
Ba phút. . .
Chung Lệ Trân đưa tay đi lấy nhiệt kế.
Đổng Học Bân lập tức nắm cổ tay mềm mại của cô ấy, Chờ một chút, đừng có gấp, năm phút đồng hồ, hiện tại lấy ra cũng không chuẩn.
Đã được rồi!
Không được, đợi lát nữa!
Tôi thử cho tới bây giờ đều là ba phút!
Vậy không được, ngày hôm nay ngài phải nghe tôi.
Đổng Học Bân biết không nói đạo lý được với cô ấy, chỉ có thể mạnh bạo, thấy Chung giáo sư lấy nhiệt kế, Đổng Học Bân thẳng thắn đem hai cổ tay cô ấy nắm lại.
Buông ra.
Chờ hai phút nữa.
Chung giáo sư hít vào một hơi, tức giận đến môi có chút run rẩy.
Đổng Học Bân cũng không quản, Cổ tay ngài đều nóng như thế, khẳng định là bị sốt rồi, sốt nhẹ cũng dễ nói, sốt cao là không được, phải nhìn xem rốt cuộc bao nhiêu độ.
Năm phút đồng hồ tới.
Đổng Học Bân mới buông tay của cô ấy ra.
Chung Lệ Trân xoa xoa cổ tay của mình, tay vói vào trong áo sơmi lấy nhiệt kế nhét trong áo ngực, lấy ra, nút buộc áo sơmi vẫn còn lộ ra ra bên ngoài một chút, Đổng Học Bân lại một lần nữa nhìn thấy áo ngực màu xanh của cô ấy, mặt trơn bóng, cũng không hoạ tiết, là cái loại đặc biệt bảo thủ, sợ bị Chung giáo sư phát hiện mình nhìn lén, Đổng Học Bân cũng nhanh chóng ngồi dậy, thay đổi một góc độ không nhìn thấy.
Giơ nhiệt kế, Chung Lệ Trân vừa nhìn, nói: Ba mươi bảy độ, không sốt. Nói xong đem chân xuống giường, dùng chân đẹp xỏ vào giày cao gót, Tôi làm việc.
Đổng Học Bân lại nói: Cho tôi xem.
Tôi đều xem xong, sốt nhẹ cũng không đến.
Không được, ngài cho tôi nhìn rồi nói.
Chung Lệ Trân không cho, chân mang vào một chiếc giày.
Đổng Học Bân kéo cô ấy không cho cô ấy đi, đem nhiệt kế nắm ở trong tay của cô ấy đoạt đến đây, nghi hoặc nhìn một chút.
Má ơi!
Nói nhảm phải không?
Cái gì mà ba mươi bảy độ!
Đổng Học Bân đều bội phục cô ấy rồi, đem nhiệt kế lắc lắc trước mắt cô ấy, Ngài gạt tôi có phải không? Cái gì không sốt? Rõ ràng là ba mươi tám độ rưỡi!
Vậy cũng không cao.
Không cao cái gì, đây là sốt cao!
Không nhiều chuyện như vậy! Còn chưa tới ba mươi chín độ!
Ngài không nghỉ ngơi, ba mươi chín độ là chuyện sớm muộn!
Tôi chưa nói tôi không nghỉ ngơi, tôi còn có một số liệu quan trọng muốn tính toán, chờ tôi xử lý xong tự nhiên sẽ nghỉ ngơi, cậu trở về đi.
Tôi trở về cái gì.
Chung Lệ Trân đem chiếc giày thứ hai cầm lên.
Đổng Học Bân cũng tức giận, khom lưng ngồi xổm xuống, giật lấy một chiếc giày cao gót mà Chung giáo sư đã mang vào trên chân đẹp.
Làm gì thế! Chung giáo sư quát.
Đổng Học Bân không nghe, chộp lấy chiếc giày khác trong tay cô ấy xuống, Mặc kệ ngài, ngày hôm nay tôi nói rõ với ngài, ngài nghe tôi cũng phải nghe, không nghe tôi cũng phải nghe!
Giày cao gót đều bị hắn ném ra xa.
Ngồi xổm trước mặt Chung giáo sư, có chút mùi vị thành thục bay tới trên mặt Đổng Học Bân.
Bất quá Đổng Học Bân lúc này cũng không có tâm tư nghĩ cái khác, vừa đứng lên vừa ôm lấy đùi đẹp đầy ắp của Chung Lệ Trân, trên tay đầy xúc cảm của da thịt nóng ấm từ hai chân, hơi dùng sức một chút, đem chân của Chung giáo sư nhét vào trong chăn, căng thẳng chăn ra, lần thứ hai đắp cô ấy.
Tôi đi lấy thuốc cho ngài.
Tôi không cần người khác quản.
Được, ngài không nghe cũng được, vậy tôi đi tìm dây? Ngài đừng buộc tôi như vậy tôi cũng không có biện pháp đâu đấy. Đổng Học Bân tàn bạo uy hiếp.
Chung Lệ Trân thật sự bị hắn chọc giận, nhưng sau khi tránh vài cái, cũng không động nữa.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Mềm mại không được, vậy chỉ có thể mạnh bạo.
Đổng Học Bân ôm lấy Chung Lệ Trân vung chân đá văng cửa phòng ngủ, đem nữ tướng quân trẻ tuổi nhất bế đi vào. Bất quá nói là tướng quân, Chung giáo sư hiển nhiên chỉ là phương diện kỹ thuật, sức chiến đấu tự nhiên không có cách nào so sánh với Đổng Học Bân. Chung Lệ Trân cũng không có tránh, chỉ là đen mặt nhìn hắn, sắc mặt rất khó coi. Đổng Học Bân cũng không để ý cái này cái kia, dù sao lúc trước tại Phất Châu cũng không phải không ôm qua cô ấy, lúc đó hắn ôm Chung giáo sư như thế ít nhất vài giờ, cho nên cũng không có áp lực.
Phòng ngủ nhỏ.
Ở đây mới có chút hình dạng.
Một cái giường, một giá sách, một bàn học, cái khác không có, hình thành sự đối lập với phòng khách tất cả đều là thiết bị.
Cái phòng này thật tốt.
Xem ra hẳn là chổ ngủ của Chung giáo sư, được rồi.
Đổng Học Bân cảm thụ được xúc cảm mềm mại da thịt trên cánh tay và trên ngực của Chung giáo sư, trong lòng rung động, cũng không dám ôm lâu, nhanh chóng đem cô ấy đặt ở trên giường. Trước đó trên máy bay, hai người đã xảy ra một ít mờ ám, vì sưởi ấm Đổng Học Bân ngay cả đùi cô ấy cũng sờ qua vài lần, hiện tại dưới bầu không khí này, Đổng Học Bân cũng không nhịn được liếc liếc thân thể cô ấy, dưới áo dài trắng tất cả đều là da thịt đầy ắp của Chung giáo sư, chấn động do đặt lên trên giường, phần ngực của Chung giáo sư cũng lắc lư vài cái, cực kỳ mê người.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng.
Chung Lệ Trân lại ngồi dậy, muốn xuống giường, Chuyện của tôi không cần người khác quản!
Không được! Đổng Học Bân cũng rất mạnh mẽ đè vai cô ấy bắt cô ấy nằm xuống, còn chộp lấy chăn đem tới, Ngài phải nghỉ ngơi!
Công tác của tôi còn chưa xong!
Công tác có thể để ngày mai.
Tôi ngày mai cần, cậu tránh ra!
Tôi tránh ra cũng được, ngài cho tôi đo nhiệt độ trước, uống thuốc. Tôi đi làm cơm ngài ăn xong, khi đó rồi nói, bằng không ngày hôm nay ngài đừng nghĩ đi ra cái phòng ngủ này!
Cậu bị cái gì thế?
Tôi phải phụ trách đối với thân thể của ngài!
Tôi không cần cậu phụ trách, tôi phải đem số liệu tính ra trước!
Sức chiến đấu của tôi ngài đã từng gặp qua, hẳn là đều biết, cho dù tôi một tay không động, ngài cũng không ra được cái phòng ngủ này.
Nghe vậy, Chung Lệ Trân cũng cau mày không nói. Hình như rất tức giận.
Đổng Học Bân cũng mặc kệ cô ấy tức giận hay không tức giận, tìm tìm trong phòng ngủ, thấy được nhiệt kế trên bàn, cầm đến đưa cho cô ấy.Chung giáo sư?
Chung Lệ Trân không để ý đến hắn.
Thử đo nhiệt độ trước. Đổng Học Bân kín đáo đưa cho cô ấy.
Cái xưng hô dì họ này, Đổng Học Bân kêu có chút khó khăn, vẫn quen gọi Chung giáo sư.
Chung Lệ Trân vẫn bất động, mí mắt lại nhìn Đổng Học Bân.
Ngài nếu không không đo vậy chúng ta cùng ngồi chơi. Đổng Học Bân ngồi ở trên giường, cầm nhiệt kế lắc lắc, nói: Dù sao máy bay của tôi cũng là ngày mai. Hôm nay cũng không có chuyện gì, cả ngày tôi cũng rãnh, chuyện mẹ tôi dặn dò tôi phải làm được, ngài tự mình nhìn mà làm.
Vài giây sau, Chung Lệ Trân thở ra một hơi, lại một lần ngồi dậy khỏi giường.
Chẹp, tôi nói vô ích nửa ngày hả? Đổng Học Bân đè vai cô ấy nói: Ngài sao không nghe hả?
Ai biết Chung Lệ Trân mở tay hắn, rất cố sức, Còn đang mang giày cao gót! Tôi cởi giày!
Đổng Học Bân ặc một tiếng, buông lỏng tay ra, trước đó không quá chú ý, mình mạnh mẽ ôm cô ấy lên giường cũng không đem giày cô ấy cởi ra, sau đó đắp chăn. Giầy và chân cũng đều bị che lại, thấy Chung Lệ Trân xốc chăn lên, tấm lót giường màu xanh đều có chút bị giày cao gót làm ô uế.
Chung Lệ Trân cúi đầu đem giày cao gót màu đen quấn quanh chân đẹp cởi ra.
Một chiếc. . .
Hai chiếc. . .
Loảng xoảng hai tiếng ném xuống mặt đất.
Đổng Học Bân có chút xin lỗi, lúc cô ấy cởi giày liền đi tới bên giường vỗ vỗ vết bẩn trên tấm lót giường, còn đem tay vuốt vài cái, lúc này mới coi như sạch sẽ. Thế nhưng vừa nhấc đầu, ánh mắt của Đổng Học Bân liền nhìn thấy dưới váy áo của Chung Lệ Trân, vừa nhìn thì đã bị Đổng Học Bân thấy được. Mông của Chung Lệ Trân ngồi ở trên giường, khom lưng cởi giày đương nhiên phải co hai chân lên, nếu không khẳng định là không được, cô ấy vừa cởi xong giày, hai chân đều là quỳ gối trước người, hơn nữa là một chân cao một chân thấp, bên trong còn mặc váy ngắn, tuy rằng áo dài bên ngoài rất dài, nhưng không phủ xuống hết đầu gối, lần này, giống như phong cảnh giữa hai chân Chung Lệ Trân đều lộ ở trước mặt Đổng Học Bân, xuyên qua váy áo khoát trên đùi và váy ngắn nhỏ bên trong, Đổng Học Bân nhìn thấy một màu da nhàn nhạt, là vớ chân, sâu hơn bên trong thì bởi vì vấn đề ánh sáng nên có chút tối, thấy không rõ lắm, nhưng đùi đẹp đều có thể nhìn thấy không xót gì, cái này đã đủ khiến cho Đổng Học Bân mặt đỏ tim đập.
Chung Lệ Trân đem chân buông xuống, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đổng Học Bân vội vàng né tránh làm bộ không nhìn thấy.
Nhiệt kế. Chung Lệ Trân đưa tay, Nhanh lên một chút, thử xong tôi còn làm việc.
Ừm. Đổng Học Bân đem nhiệt kế đưa cho cô ấy, nhiệt kế đã được hắn chỉnh đến ba mươi lăm độ hơn, là cái loại nhiệt kế thủy ngân kiểu cũ.
Chung Lệ Trân cũng không nằm xuống, mở cổ áo của áo dài đem nhiệt kế nhét vào, ngón tay còn mở nút buộc áo sơmi bên trong.
Màu xanh.
Áo ngực màu xanh.
Đổng Học Bân con mắt như muốn lòi ra, tuy rằng động tác của cô ấy rất nhanh, nhưng vẫn khiến cho dư quang của thằng nhãi này nhìn được một ít quang huy chói mắt, mặt xấu hổ không nhìn cô ấy, mà là cúi đầu nhặt giày cao gót của Chung giáo sư lên, phủi phủi bụi dính trên giày, đặt ở một bên.
Chung Lệ Trân mang theo nhiệt kế, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Đổng Học Bân biết cô ấy là giận mình, dù sao người ta đều đã tuổi kia, quanh năm đều chủ trì nghiên cứu tại viện nghiên cứu, rất nhiều hạng mục lớn cho dù lãnh đạo viện nghiên cứu cũng phải tới trưng cầu cái nhìn của Chung Lệ Trân, cô ấy là học giả chuyên gia quyền uy nhất tại rất nhiều lĩnh vực, có thể nói là nói một không hai, Chung giáo sư lại quanh năm giao tiếp cùng số liệu nghiên cứu công thức vật lý, một là một mà hai là hai, hiển nhiên cũng dưỡng thành loại tính cách hiện tại này, căn bản nghe không người khác nói, ngoại trừ công tác cũng là công tác, ngoại trừ nghiên cứu cũng là nghiên cứu, lúc này Đổng Học Bân mạnh mẽ cắt đứt, còn buộc cô ấy làm cái này làm cái kia, Chung giáo sư có thể vui vẻ mới là lạ.
Nhưng không có biện pháp.
Vì thân thể của cô ấy, Đổng Học Bân chỉ có thể làm như vậy, không nói Hàn Tinh bên kia dặn dò, cũng là Đổng Học Bân cũng là phi thường quan tâm Chung giáo sư … nói chung là phụ nữ đẹp, thằng nhãi Đổng Học Bân này cho tới bây giờ đều rất quan tâm. Huống chi Đổng Học Bân nghĩ hắn và Chung giáo sư cùng sinh cộng tử qua, coi như là bạn bè, đối đãi bạn bè, mà bạn bè này còn là một mỹ phụ, Đổng Học Bân khẳng định là tận tâm tận lực.
Một phút đồng hồ. . .
Hai phút. . .
Ba phút. . .
Chung Lệ Trân đưa tay đi lấy nhiệt kế.
Đổng Học Bân lập tức nắm cổ tay mềm mại của cô ấy, Chờ một chút, đừng có gấp, năm phút đồng hồ, hiện tại lấy ra cũng không chuẩn.
Đã được rồi!
Không được, đợi lát nữa!
Tôi thử cho tới bây giờ đều là ba phút!
Vậy không được, ngày hôm nay ngài phải nghe tôi.
Đổng Học Bân biết không nói đạo lý được với cô ấy, chỉ có thể mạnh bạo, thấy Chung giáo sư lấy nhiệt kế, Đổng Học Bân thẳng thắn đem hai cổ tay cô ấy nắm lại.
Buông ra.
Chờ hai phút nữa.
Chung giáo sư hít vào một hơi, tức giận đến môi có chút run rẩy.
Đổng Học Bân cũng không quản, Cổ tay ngài đều nóng như thế, khẳng định là bị sốt rồi, sốt nhẹ cũng dễ nói, sốt cao là không được, phải nhìn xem rốt cuộc bao nhiêu độ.
Năm phút đồng hồ tới.
Đổng Học Bân mới buông tay của cô ấy ra.
Chung Lệ Trân xoa xoa cổ tay của mình, tay vói vào trong áo sơmi lấy nhiệt kế nhét trong áo ngực, lấy ra, nút buộc áo sơmi vẫn còn lộ ra ra bên ngoài một chút, Đổng Học Bân lại một lần nữa nhìn thấy áo ngực màu xanh của cô ấy, mặt trơn bóng, cũng không hoạ tiết, là cái loại đặc biệt bảo thủ, sợ bị Chung giáo sư phát hiện mình nhìn lén, Đổng Học Bân cũng nhanh chóng ngồi dậy, thay đổi một góc độ không nhìn thấy.
Giơ nhiệt kế, Chung Lệ Trân vừa nhìn, nói: Ba mươi bảy độ, không sốt. Nói xong đem chân xuống giường, dùng chân đẹp xỏ vào giày cao gót, Tôi làm việc.
Đổng Học Bân lại nói: Cho tôi xem.
Tôi đều xem xong, sốt nhẹ cũng không đến.
Không được, ngài cho tôi nhìn rồi nói.
Chung Lệ Trân không cho, chân mang vào một chiếc giày.
Đổng Học Bân kéo cô ấy không cho cô ấy đi, đem nhiệt kế nắm ở trong tay của cô ấy đoạt đến đây, nghi hoặc nhìn một chút.
Má ơi!
Nói nhảm phải không?
Cái gì mà ba mươi bảy độ!
Đổng Học Bân đều bội phục cô ấy rồi, đem nhiệt kế lắc lắc trước mắt cô ấy, Ngài gạt tôi có phải không? Cái gì không sốt? Rõ ràng là ba mươi tám độ rưỡi!
Vậy cũng không cao.
Không cao cái gì, đây là sốt cao!
Không nhiều chuyện như vậy! Còn chưa tới ba mươi chín độ!
Ngài không nghỉ ngơi, ba mươi chín độ là chuyện sớm muộn!
Tôi chưa nói tôi không nghỉ ngơi, tôi còn có một số liệu quan trọng muốn tính toán, chờ tôi xử lý xong tự nhiên sẽ nghỉ ngơi, cậu trở về đi.
Tôi trở về cái gì.
Chung Lệ Trân đem chiếc giày thứ hai cầm lên.
Đổng Học Bân cũng tức giận, khom lưng ngồi xổm xuống, giật lấy một chiếc giày cao gót mà Chung giáo sư đã mang vào trên chân đẹp.
Làm gì thế! Chung giáo sư quát.
Đổng Học Bân không nghe, chộp lấy chiếc giày khác trong tay cô ấy xuống, Mặc kệ ngài, ngày hôm nay tôi nói rõ với ngài, ngài nghe tôi cũng phải nghe, không nghe tôi cũng phải nghe!
Giày cao gót đều bị hắn ném ra xa.
Ngồi xổm trước mặt Chung giáo sư, có chút mùi vị thành thục bay tới trên mặt Đổng Học Bân.
Bất quá Đổng Học Bân lúc này cũng không có tâm tư nghĩ cái khác, vừa đứng lên vừa ôm lấy đùi đẹp đầy ắp của Chung Lệ Trân, trên tay đầy xúc cảm của da thịt nóng ấm từ hai chân, hơi dùng sức một chút, đem chân của Chung giáo sư nhét vào trong chăn, căng thẳng chăn ra, lần thứ hai đắp cô ấy.
Tôi đi lấy thuốc cho ngài.
Tôi không cần người khác quản.
Được, ngài không nghe cũng được, vậy tôi đi tìm dây? Ngài đừng buộc tôi như vậy tôi cũng không có biện pháp đâu đấy. Đổng Học Bân tàn bạo uy hiếp.
Chung Lệ Trân thật sự bị hắn chọc giận, nhưng sau khi tránh vài cái, cũng không động nữa.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|