Trong phòng làm việc.
Năm sáu người đứng ồn ào.
Anh một câu tôi một chữ, cũng bởi vì chút chuyện cỏn con mà xông vào phòng làm việc của Đổng Học Bân, tài chính mấy chục triệu đã làm cho tất cả mọi người đỏ con mắt!
Đổng huyện trưởng! Ngài phải cho chúng tôi một câu trả lời!
Tiền của thôn chúng tôi ngày hôm nay phải đến!
Thôn dân sắp làm sập nhà tôi rồi!
Không có ngân sách chúng tôi cũng không có mặt mũi trở về!
Mấy người cán bộ thôn càng ồn ào tiếng động càng lớn, cánh cửa không đóng, nhiều người của chính phủ huyện cũng đều vây quanh đến đây, cũng có người gọi điện thoại gọi bảo vệ.
Đổng Học Bân đè nặng cơn tức nói: Tôi lập lại lần nữa, tôi không biết thôn các người là tình huống gì, nhưng các người muốn xin ngân sách hoặc là khoản cứu tế, tới chổ của tôi cũng vô dụng, đi với chính phủ hương trấn các người, nếu có cần, khiến cho hương trấn gửi báo cáo cho tôi!
Lão đầu đi đầu nói: Đã gửi qua! Cục tài chính không cho tiền!
Đổng Học Bân nói: Cục tài chính không phê duyệt, tự nhiên có lo lắng của bọn họ, hơn nữa cái này cũng không phải ông nói một câu là tiền có thể xuống, phải được qua phê duyệt, đều trở lại chờ tin tức đi.
Chúng tôi chờ không được!
Cái này đều hơn mười ngày rồi!
Các người trong huyện không chi cho trấn chúng tôi! Chúng tôi cũng không lấy được khoản cứu tế!
Đây là đòi tiền sao?
Cái này rõ ràng là đoạt tiền!
Nghĩ tiền của trong huyện bọn họ là đến không! Tất cả đều muốn lấy!
Đổng Học Bân đã bị chọc giận, còn ngang ngạnh với tôi? Tôi chửi chết các người!
Thằng nhãi này có tính tình gì. Đổng Học Bân vỗ bàn cái rầm một tiếng, đứng lên, Các người đừng con mẹ nó nói lời vô ích với tôi! Trước đây sao không thấy các ngươi kêu gào cái này vậy? Hả? Hiện tại trung ương vừa chi ngân sách cho huyện! Các người tất cả đều sống không nổi nữa! Trước đây sống như thế nào? Trước đây thế nào thì bây giờ sống thế ấy cho tôi! Sống không nổi? Vậy tất cả đều cuốn gói cút đi cho tôi! Các người làm không được có người khác làm! Còn đến chính phủ huyện đòi tiền? Còn ồn ào trong huyện? Chính phủ trấn bảo các người tới các người liền tới hả? Tôi bảo các người đi trung ương luôn đấy!
Lão đầu cũng phát hỏa, Thật sự không có biện pháp! Chúng tôi chỉ có thể đi trung ương!
Đổng Học Bân chỉ chỉ ông ta, quay ra mấy người khoa viên chính phủ huyện ngây người bên ngoài nói: Gọi Diêu thư ký tới cho tôi! Tìm một tài xế trong ban tài xế!
Một lát sau, Diêu Thúy chạy đến đây, Đổng huyện trưởng, ngài tìm tôi?
Phía sau còn theo một lão tài xế, không hiểu gì cả.
Đổng Học Bân dùng một ngón tay chỉ đám cán bộ thôn, Tiểu Diêu! Tôi cho cô một nhiệm vụ! Đưa những cán bộ thôn này đi trung ương! Lái xe đưa bọn họ đi!
Cán bộ thôn đều sửng sốt một chút.
Diêu Thúy và tài xế cũng ặc một tiếng.
Đổng Học Bân lạnh lùng chỉ vào đám cán bộ thôn, Tôi nói luôn ở chỗ này! Các người ngày hôm nay không đi đều con mẹ nó không được! Nhìn về phía Diêu Thúy, Đưa bọn họ đi!
Đổng huyện trưởng phát hỏa!
Mấy người cán bộ thôn nhất thời cũng có chút mềm mại.
Lão đầu tức giận không nhẹ, nhưng vẫn không nói nữa.
Diêu Thúy nhìn mấy người, rất phối hợp nói: Mời.
Mấy người cán bộ thôn đương nhiên không có khả năng đi, bọn họ chỉ là nói mà thôi.
Đổng Học Bân cũng không quản bọn họ, nói với Diêu Thúy: Số điện thoại trấn trưởng trấn bọn họ bao nhiêu! Cho tôi!
Diêu Thúy thẳng thắn mở danh bạ điện thoại, tự mình bấm một dãy số. Đổng Học Bân mượn điện thoại của cô ấy để bên cái lỗ tai.
Tít tít tít. Điện thoại thông.
A lô, Diêu thư ký?
Tôi Đổng Học Bân!
A, Đổng huyện trưởng, chào ngài chào ngài.
Đổng Học Bân mở đầu liền mắng, Còn dung túng cán bộ thôn tới chính phủ huyện gây sự? Ông làm ăn cái gì thế! Khống chế không được cục diện? Vậy trước đó làm gì! Còn cho người bên dưới chạy tới chính phủ huyện gây chuyện? Vượt cấp báo cáo? Vậy chính phủ trấn các người làm gì! Bài biện trang trí hả?
Không có không có, chúng tôi, chúng tôi cũng không biết.
Không biết? Vậy ông biết cái gì! Hả?
Ngài trước xin bớt giận! Tôi lập tức đi qua! Tôi lập tức qua đi xử lý! Quan lớn một cấp đè người chết. Nghe Đổng huyện trưởng nổi giận, trưởng trấn cũng có chút đổ mồ hôi.
Cúp điện thoại. Đổng Học Bân đem điện thoại trả lại cho Diêu Thúy, thấy đám cán bộ thôn này không hé răng. Hắn lại liếc mắt nhìn về phía cục trưởng cục dân chính Hứa Học Long, Còn có ông nữa Hứa cục trưởng! Ông cũng đừng kêu khổ với tôi! Tôi biết mỗi phòng ban đều có khó khăn riêng! Khó xử ai không có? Chỉ các người không có xe? Phòng ban không có xe rất nhiều! Cho dù mấy người phó huyện trưởng cần xe đều xin sớm! Còn không nhất định có thể được! Không có xe thì làm sao? Không có xe các người công tác không được? Không có xe cục dân chính bị liệt? Không có xe tâm tình của mọi người sẽ khống chế không được? Vậy tôi thấy cái này không phải vấn đề có hay không có xe rồi! Đây là năng lực lãnh đạo của cá nhân ông có vấn đề! Dân chính không phải tôi phân công quản lý! Nhưng nếu như ông nghĩ khống chế không được cục diện! Ông có thể đưa báo cáo từ chức với lãnh đạo phân công quản lý các người! Tôi đưa qua cho ông cũng được!
Hứa Học Long bị quở trách cũng có chút bực mình, một bụng muốn phản bác, nhìn sắc mặt của Đổng Học Bân, ông ta chỉ mồi điếu thuốc im lặng hút, một câu cũng không nói.
Mắng xong người, Đổng Học Bân cơn tức cũng xuống một ít, thế nhưng vừa chờ hắn cầm ly uống nước, ánh mắt thoáng nhìn vài người dưới lầu đại viện huyện uỷ, một người bên trong là Trần Tiểu Mỹ đã sớm đi, Trần đại tỷ bị người vây ở đây, bốn năm người ríu ra ríu rít với cô ấy, Trần Tiểu Mỹ cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, nói có lệ vài câu, nhưng tựa như không có biện pháp thoát thân, bị cuốn lấy.
Không cần hỏi cũng biết!
Khẳng định là đòi tiền!
Đổng Học Bân cơn tức lại nổi lên!
Quay người lại, Đổng Học Bân cũng không quản những người khác, đi nhanh ra phòng làm việc, đen mặt đùng đùng đi xuống lầu, đi ra ký túc xá.
Diêu Thúy nhanh chóng đuổi theo.
Mấy người khoa viên chính phủ huyện cũng không quá yên tâm, đều đi ra theo.
Trần cục trưởng, ngày hôm nay cô phải cho tôi câu trả lời chứ?
Lão Trần, trắc trở của chúng tôi cô cũng biết, tài chính trong huyện nhiều như vậy, sao muốn một triệu mà khó khăn như thế hả?
Tiểu Trần à, khoản chi của chúng tôi bên kia cô giúp đỡ một chút đi, sao còn chưa có xuống?
Cô đừng đánh thái cực với chúng tôi, việc nhỏ như vậy cần phải đẩy tới đẩy lui không? Văn kiện tôi đều mang đến, cô ký một chữ là được!
Trần Tiểu Mỹ cười khổ nói: Tôi thật không làm chủ được.
Một người tức giận nói: Cô không làm chủ được vậy ai làm chủ được hả?
Đổng Học Bân tới, Tôi làm chủ được! Có chuyện gì nói với tôi!
Vừa nhìn Đổng huyện trưởng tới, mấy người sắc mặt vui vẻ, Đổng huyện trưởng, đang muốn nói ngài!
Chúng tôi xin đã vài ngày, tiền này rốt cuộc lúc nào có thể xuống tới? Tất cả mọi người đều đang chờ. Một cán bộ của cục văn hóa nói.
Trần Tiểu Mỹ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát thân, Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, nhìn về phía mấy người, Văn kiện đều mang đến sao?
Đều mang theo đều mang theo. Mấy người cán bộ cũng là vì chuyện này tới, nghe vậy đều lấy ra văn kiện, đều đưa cho hắn.
Đổng Học Bân tiếp nhận tới nhìn.
Cục văn hóa muốn xây dựng thêm ký túc xá. . .
Cục nông nghiệp muốn làm thí nghiệm. . .
Cục khoa học kỹ thuật muốn dời địa điểm công tác mới. . .
Tất cả đều là chút chuyện vớ vẫn, có bao nhiêu tiền cũng không đủ cho bọn họ đạp hư!
Đổng Học Bân không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tay với Trần Tiểu Mỹ, Có bút Không? Cho tôi mượn.
Trần Tiểu Mỹ ngẩn ra, lập tức lấy bút máy cho hắn. ,
Đổng Học Bân tiếp nhận tới viết hai chữ ở trên mặt, sau đó lại ký phần thứ hai, cuối cùng ký văn kiện thứ ba thứ tư.
Mấy người còn tưởng rằng Đổng Học Bân ký đồng ý, đều mỉm cười một chút.
Nhưng sau một khắc, Đổng Học Bân đem văn kiện đưa về cho bọn họ.
Mấy người lúc này mới kinh ngạc thấy, dưới chữ ký lại có thể là hai chữ Lui về!
Đổng huyện trưởng!
Ngài cái này!
Động tĩnh bên này đưa tới không ít người.
Khoa viên đều nhìn qua, rất nhiều lãnh đạo huyện cũng là từ trên cửa sổ nhìn xuống.
Chỉ thấy Đổng Học Bân quay lại bọn họ liền nói: Các người rất rãnh phải không? Cái này vẫn còn là giờ đi làm! Mỗi ngày ngay cả công tác cũng không làm mà tới đây đòi tiền? Một lần còn chưa xong! Còn năm lần bảy lượt không dứt! Được đấy! Rãnh rỗi cũng tốt! Vậy tôi tìm chút chuyện cho các người! Hiện tại trong tỉnh hưởng ứng hiệu triệu của trung ương! Đang chỉnh đốn vấn đề nhân viên công vụ trong thời gian công tác chơi trò chơi mặc kệ công chuyện ở quy mô lớn! Tôi thấy phòng ban các người đều rất thanh nhàn! Vậy vừa lúc lấy các người làm nơi thí điểm! Quay đầu lại tôi nói một câu với Bồ bí thư! Cuộc họp thường uỷ tôi sẽ nói ra!
Cái gì?
Làm thí điểm?
Còn là do ủy ban kỷ luật chỉnh đốn? ?
Mấy người đều hít một hơi thật sâu, Đổng huyện trưởng, chúng tôi cái này. . .
Đổng Học Bân không để ý đến bọn họ, nhìn về phía Trần Tiểu Mỹ nói: Sau này khoản chi hơn trăm ngàn của cục tài chính! Toàn bộ phải do tôi ký tên! Ai có chuyện! Để cho bọn họ tới tìm tôi!
Lời này rất lớn, hầu như đều vang khắp đại viện huyện uỷ!
Trần Tiểu Mỹ lập tức đáp ứng, Tôi đã biết.
Reng reng reng, điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân vừa nhìn dãy số, liền tiếp, Uy! Đổng Học Bân!
Đổng huyện trưởng, tôi lão Trịnh của cục giáo dục, tôi muốn hỏi một chút tiền của chúng tôi hai ngày nay có thể tới không? Tiền lương giáo viên đã là lửa sém lông mày rồi, chuyện của bọn nhỏ mới là đại sự, ngài nói phải không? Chỉ có đem lực lượng giáo viên nâng cao thì giáo dục của chúng ta mới có tiến triển! Ông ta đem lời của Đổng Học Bân lúc trước tại cuộc họp thường uỷ lấy ra nói nữa, đây là nói lại cái của hắn.
Ngân sách giáo dục của các người đâu?
Đã dùng xong, hiện tại không bao nhiêu.
Mấy triệu! Tất cả đều dùng xong?
Ừm, căn bản không đủ, cho nên mới muốn xin thêm.
Đổng Học Bân nhất thời nổi lửa lên tận lông mi, quát lớn: Trong tất cả phòng ban cục ủy của huyện thì cục giáo dục các người là giàu có nhất! Vừa rồi mới chi xuống không bao lâu! Mấy triệu để cho các người lăn qua lăn lại nửa ngày! Ngay cả một động tĩnh cũng không có! Ngay cả chuyện nên làm cũng chưa làm! Tôi hỏi các ngươi tiền đều đi đâu vậy? Hả? Đi con mẹ nó chỗ nào rồi? Một chút quy hoạch cũng không có! Vậy muốn con mẹ nó lãnh đạo cục giáo dục các người làm gì! Muốn họ Trịnh ông làm gì! Hả? Bây giờ còn ưỡn mặt đòi tiền? Tôi nói cho ông biết! Một đồng tiền cũng không có! Tự mình nghĩ biện pháp cho tôi!
Đầu kia Trịnh phó cục trưởng bị mắng choáng váng!
Người của đại viện huyện uỷ cũng nghe mà hết hồn!
Đổng huyện trưởng nổi bão!
Là thật sự nổi bão! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Năm sáu người đứng ồn ào.
Anh một câu tôi một chữ, cũng bởi vì chút chuyện cỏn con mà xông vào phòng làm việc của Đổng Học Bân, tài chính mấy chục triệu đã làm cho tất cả mọi người đỏ con mắt!
Đổng huyện trưởng! Ngài phải cho chúng tôi một câu trả lời!
Tiền của thôn chúng tôi ngày hôm nay phải đến!
Thôn dân sắp làm sập nhà tôi rồi!
Không có ngân sách chúng tôi cũng không có mặt mũi trở về!
Mấy người cán bộ thôn càng ồn ào tiếng động càng lớn, cánh cửa không đóng, nhiều người của chính phủ huyện cũng đều vây quanh đến đây, cũng có người gọi điện thoại gọi bảo vệ.
Đổng Học Bân đè nặng cơn tức nói: Tôi lập lại lần nữa, tôi không biết thôn các người là tình huống gì, nhưng các người muốn xin ngân sách hoặc là khoản cứu tế, tới chổ của tôi cũng vô dụng, đi với chính phủ hương trấn các người, nếu có cần, khiến cho hương trấn gửi báo cáo cho tôi!
Lão đầu đi đầu nói: Đã gửi qua! Cục tài chính không cho tiền!
Đổng Học Bân nói: Cục tài chính không phê duyệt, tự nhiên có lo lắng của bọn họ, hơn nữa cái này cũng không phải ông nói một câu là tiền có thể xuống, phải được qua phê duyệt, đều trở lại chờ tin tức đi.
Chúng tôi chờ không được!
Cái này đều hơn mười ngày rồi!
Các người trong huyện không chi cho trấn chúng tôi! Chúng tôi cũng không lấy được khoản cứu tế!
Đây là đòi tiền sao?
Cái này rõ ràng là đoạt tiền!
Nghĩ tiền của trong huyện bọn họ là đến không! Tất cả đều muốn lấy!
Đổng Học Bân đã bị chọc giận, còn ngang ngạnh với tôi? Tôi chửi chết các người!
Thằng nhãi này có tính tình gì. Đổng Học Bân vỗ bàn cái rầm một tiếng, đứng lên, Các người đừng con mẹ nó nói lời vô ích với tôi! Trước đây sao không thấy các ngươi kêu gào cái này vậy? Hả? Hiện tại trung ương vừa chi ngân sách cho huyện! Các người tất cả đều sống không nổi nữa! Trước đây sống như thế nào? Trước đây thế nào thì bây giờ sống thế ấy cho tôi! Sống không nổi? Vậy tất cả đều cuốn gói cút đi cho tôi! Các người làm không được có người khác làm! Còn đến chính phủ huyện đòi tiền? Còn ồn ào trong huyện? Chính phủ trấn bảo các người tới các người liền tới hả? Tôi bảo các người đi trung ương luôn đấy!
Lão đầu cũng phát hỏa, Thật sự không có biện pháp! Chúng tôi chỉ có thể đi trung ương!
Đổng Học Bân chỉ chỉ ông ta, quay ra mấy người khoa viên chính phủ huyện ngây người bên ngoài nói: Gọi Diêu thư ký tới cho tôi! Tìm một tài xế trong ban tài xế!
Một lát sau, Diêu Thúy chạy đến đây, Đổng huyện trưởng, ngài tìm tôi?
Phía sau còn theo một lão tài xế, không hiểu gì cả.
Đổng Học Bân dùng một ngón tay chỉ đám cán bộ thôn, Tiểu Diêu! Tôi cho cô một nhiệm vụ! Đưa những cán bộ thôn này đi trung ương! Lái xe đưa bọn họ đi!
Cán bộ thôn đều sửng sốt một chút.
Diêu Thúy và tài xế cũng ặc một tiếng.
Đổng Học Bân lạnh lùng chỉ vào đám cán bộ thôn, Tôi nói luôn ở chỗ này! Các người ngày hôm nay không đi đều con mẹ nó không được! Nhìn về phía Diêu Thúy, Đưa bọn họ đi!
Đổng huyện trưởng phát hỏa!
Mấy người cán bộ thôn nhất thời cũng có chút mềm mại.
Lão đầu tức giận không nhẹ, nhưng vẫn không nói nữa.
Diêu Thúy nhìn mấy người, rất phối hợp nói: Mời.
Mấy người cán bộ thôn đương nhiên không có khả năng đi, bọn họ chỉ là nói mà thôi.
Đổng Học Bân cũng không quản bọn họ, nói với Diêu Thúy: Số điện thoại trấn trưởng trấn bọn họ bao nhiêu! Cho tôi!
Diêu Thúy thẳng thắn mở danh bạ điện thoại, tự mình bấm một dãy số. Đổng Học Bân mượn điện thoại của cô ấy để bên cái lỗ tai.
Tít tít tít. Điện thoại thông.
A lô, Diêu thư ký?
Tôi Đổng Học Bân!
A, Đổng huyện trưởng, chào ngài chào ngài.
Đổng Học Bân mở đầu liền mắng, Còn dung túng cán bộ thôn tới chính phủ huyện gây sự? Ông làm ăn cái gì thế! Khống chế không được cục diện? Vậy trước đó làm gì! Còn cho người bên dưới chạy tới chính phủ huyện gây chuyện? Vượt cấp báo cáo? Vậy chính phủ trấn các người làm gì! Bài biện trang trí hả?
Không có không có, chúng tôi, chúng tôi cũng không biết.
Không biết? Vậy ông biết cái gì! Hả?
Ngài trước xin bớt giận! Tôi lập tức đi qua! Tôi lập tức qua đi xử lý! Quan lớn một cấp đè người chết. Nghe Đổng huyện trưởng nổi giận, trưởng trấn cũng có chút đổ mồ hôi.
Cúp điện thoại. Đổng Học Bân đem điện thoại trả lại cho Diêu Thúy, thấy đám cán bộ thôn này không hé răng. Hắn lại liếc mắt nhìn về phía cục trưởng cục dân chính Hứa Học Long, Còn có ông nữa Hứa cục trưởng! Ông cũng đừng kêu khổ với tôi! Tôi biết mỗi phòng ban đều có khó khăn riêng! Khó xử ai không có? Chỉ các người không có xe? Phòng ban không có xe rất nhiều! Cho dù mấy người phó huyện trưởng cần xe đều xin sớm! Còn không nhất định có thể được! Không có xe thì làm sao? Không có xe các người công tác không được? Không có xe cục dân chính bị liệt? Không có xe tâm tình của mọi người sẽ khống chế không được? Vậy tôi thấy cái này không phải vấn đề có hay không có xe rồi! Đây là năng lực lãnh đạo của cá nhân ông có vấn đề! Dân chính không phải tôi phân công quản lý! Nhưng nếu như ông nghĩ khống chế không được cục diện! Ông có thể đưa báo cáo từ chức với lãnh đạo phân công quản lý các người! Tôi đưa qua cho ông cũng được!
Hứa Học Long bị quở trách cũng có chút bực mình, một bụng muốn phản bác, nhìn sắc mặt của Đổng Học Bân, ông ta chỉ mồi điếu thuốc im lặng hút, một câu cũng không nói.
Mắng xong người, Đổng Học Bân cơn tức cũng xuống một ít, thế nhưng vừa chờ hắn cầm ly uống nước, ánh mắt thoáng nhìn vài người dưới lầu đại viện huyện uỷ, một người bên trong là Trần Tiểu Mỹ đã sớm đi, Trần đại tỷ bị người vây ở đây, bốn năm người ríu ra ríu rít với cô ấy, Trần Tiểu Mỹ cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, nói có lệ vài câu, nhưng tựa như không có biện pháp thoát thân, bị cuốn lấy.
Không cần hỏi cũng biết!
Khẳng định là đòi tiền!
Đổng Học Bân cơn tức lại nổi lên!
Quay người lại, Đổng Học Bân cũng không quản những người khác, đi nhanh ra phòng làm việc, đen mặt đùng đùng đi xuống lầu, đi ra ký túc xá.
Diêu Thúy nhanh chóng đuổi theo.
Mấy người khoa viên chính phủ huyện cũng không quá yên tâm, đều đi ra theo.
Trần cục trưởng, ngày hôm nay cô phải cho tôi câu trả lời chứ?
Lão Trần, trắc trở của chúng tôi cô cũng biết, tài chính trong huyện nhiều như vậy, sao muốn một triệu mà khó khăn như thế hả?
Tiểu Trần à, khoản chi của chúng tôi bên kia cô giúp đỡ một chút đi, sao còn chưa có xuống?
Cô đừng đánh thái cực với chúng tôi, việc nhỏ như vậy cần phải đẩy tới đẩy lui không? Văn kiện tôi đều mang đến, cô ký một chữ là được!
Trần Tiểu Mỹ cười khổ nói: Tôi thật không làm chủ được.
Một người tức giận nói: Cô không làm chủ được vậy ai làm chủ được hả?
Đổng Học Bân tới, Tôi làm chủ được! Có chuyện gì nói với tôi!
Vừa nhìn Đổng huyện trưởng tới, mấy người sắc mặt vui vẻ, Đổng huyện trưởng, đang muốn nói ngài!
Chúng tôi xin đã vài ngày, tiền này rốt cuộc lúc nào có thể xuống tới? Tất cả mọi người đều đang chờ. Một cán bộ của cục văn hóa nói.
Trần Tiểu Mỹ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát thân, Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, nhìn về phía mấy người, Văn kiện đều mang đến sao?
Đều mang theo đều mang theo. Mấy người cán bộ cũng là vì chuyện này tới, nghe vậy đều lấy ra văn kiện, đều đưa cho hắn.
Đổng Học Bân tiếp nhận tới nhìn.
Cục văn hóa muốn xây dựng thêm ký túc xá. . .
Cục nông nghiệp muốn làm thí nghiệm. . .
Cục khoa học kỹ thuật muốn dời địa điểm công tác mới. . .
Tất cả đều là chút chuyện vớ vẫn, có bao nhiêu tiền cũng không đủ cho bọn họ đạp hư!
Đổng Học Bân không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tay với Trần Tiểu Mỹ, Có bút Không? Cho tôi mượn.
Trần Tiểu Mỹ ngẩn ra, lập tức lấy bút máy cho hắn. ,
Đổng Học Bân tiếp nhận tới viết hai chữ ở trên mặt, sau đó lại ký phần thứ hai, cuối cùng ký văn kiện thứ ba thứ tư.
Mấy người còn tưởng rằng Đổng Học Bân ký đồng ý, đều mỉm cười một chút.
Nhưng sau một khắc, Đổng Học Bân đem văn kiện đưa về cho bọn họ.
Mấy người lúc này mới kinh ngạc thấy, dưới chữ ký lại có thể là hai chữ Lui về!
Đổng huyện trưởng!
Ngài cái này!
Động tĩnh bên này đưa tới không ít người.
Khoa viên đều nhìn qua, rất nhiều lãnh đạo huyện cũng là từ trên cửa sổ nhìn xuống.
Chỉ thấy Đổng Học Bân quay lại bọn họ liền nói: Các người rất rãnh phải không? Cái này vẫn còn là giờ đi làm! Mỗi ngày ngay cả công tác cũng không làm mà tới đây đòi tiền? Một lần còn chưa xong! Còn năm lần bảy lượt không dứt! Được đấy! Rãnh rỗi cũng tốt! Vậy tôi tìm chút chuyện cho các người! Hiện tại trong tỉnh hưởng ứng hiệu triệu của trung ương! Đang chỉnh đốn vấn đề nhân viên công vụ trong thời gian công tác chơi trò chơi mặc kệ công chuyện ở quy mô lớn! Tôi thấy phòng ban các người đều rất thanh nhàn! Vậy vừa lúc lấy các người làm nơi thí điểm! Quay đầu lại tôi nói một câu với Bồ bí thư! Cuộc họp thường uỷ tôi sẽ nói ra!
Cái gì?
Làm thí điểm?
Còn là do ủy ban kỷ luật chỉnh đốn? ?
Mấy người đều hít một hơi thật sâu, Đổng huyện trưởng, chúng tôi cái này. . .
Đổng Học Bân không để ý đến bọn họ, nhìn về phía Trần Tiểu Mỹ nói: Sau này khoản chi hơn trăm ngàn của cục tài chính! Toàn bộ phải do tôi ký tên! Ai có chuyện! Để cho bọn họ tới tìm tôi!
Lời này rất lớn, hầu như đều vang khắp đại viện huyện uỷ!
Trần Tiểu Mỹ lập tức đáp ứng, Tôi đã biết.
Reng reng reng, điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân vừa nhìn dãy số, liền tiếp, Uy! Đổng Học Bân!
Đổng huyện trưởng, tôi lão Trịnh của cục giáo dục, tôi muốn hỏi một chút tiền của chúng tôi hai ngày nay có thể tới không? Tiền lương giáo viên đã là lửa sém lông mày rồi, chuyện của bọn nhỏ mới là đại sự, ngài nói phải không? Chỉ có đem lực lượng giáo viên nâng cao thì giáo dục của chúng ta mới có tiến triển! Ông ta đem lời của Đổng Học Bân lúc trước tại cuộc họp thường uỷ lấy ra nói nữa, đây là nói lại cái của hắn.
Ngân sách giáo dục của các người đâu?
Đã dùng xong, hiện tại không bao nhiêu.
Mấy triệu! Tất cả đều dùng xong?
Ừm, căn bản không đủ, cho nên mới muốn xin thêm.
Đổng Học Bân nhất thời nổi lửa lên tận lông mi, quát lớn: Trong tất cả phòng ban cục ủy của huyện thì cục giáo dục các người là giàu có nhất! Vừa rồi mới chi xuống không bao lâu! Mấy triệu để cho các người lăn qua lăn lại nửa ngày! Ngay cả một động tĩnh cũng không có! Ngay cả chuyện nên làm cũng chưa làm! Tôi hỏi các ngươi tiền đều đi đâu vậy? Hả? Đi con mẹ nó chỗ nào rồi? Một chút quy hoạch cũng không có! Vậy muốn con mẹ nó lãnh đạo cục giáo dục các người làm gì! Muốn họ Trịnh ông làm gì! Hả? Bây giờ còn ưỡn mặt đòi tiền? Tôi nói cho ông biết! Một đồng tiền cũng không có! Tự mình nghĩ biện pháp cho tôi!
Đầu kia Trịnh phó cục trưởng bị mắng choáng váng!
Người của đại viện huyện uỷ cũng nghe mà hết hồn!
Đổng huyện trưởng nổi bão!
Là thật sự nổi bão! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|