Trong phòng.
Bầu không khí có chút không ổn!
Đổng Học Bân đều có tâm tư muốn nhảy từ trên lầu xuống.
Bởi vì mang về nhiều đồ quá, cho nên rất nhiều hộp đều bị Đổng Học Bân bỏ lại, như vậy mới miễn cưỡng giảm diện tích cất vào trong hành lý, mà làm như thế, cũng làm cho chính hắn lộn xộn, lúc đầu cho rằng cái túi kia là tây trang mua cho Khương huyện trưởng, ai ngờ cầm nhầm, cái túi đó, lại là túi đồ lót mua cho Từ Yến, hơn nữa còn là màu đen, hơn nữa còn là loại đồ lót tơ tằm gợi cảm, kết quả hiện tại nằm trong tay của Khương huyện trưởng, nhớ đến hồi nãy sau khi đi ra mình còn thúc giục Khương huyện trưởng nhanh thử đồ một chút, tâm tự sát Đổng Học Bân đều có!
Thử?
Thử cái rắm!
Người ta có thể thử mới là lạ!
Mồ hôi của Đổng Học Bân đều xuống tới, tôi nói Khương huyện trưởng sao ngồi ở đàng kia không thử đồ, thì ra người ta căn bản là không có biện pháp thử!
Đồ lót!
Cái này làm cho người ta nghĩ như thế nào!
Ngoại trừ tình nhân và người yêu, giữa bạn trai bạn gái đều rất ít tặng cái này!
Càng đừng nói quan hệ của Đổng Học Bân và Khương Phương Phương! Đó chính là lãnh đạo và thuộc hạ! Có thế nào cũng không thể đưa đồ lót! Còn là đồ lót gợi cảm!
Trời ơi!
Xong!
Mất mặt lớn rồi!
Khương Phương Phương thật ra vẫn vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha, biểu tình không nhìn ra cái gì, cô ấy là cái tính cách này, chuyện gì đều không dao động được cô ấy.
Nhưng người ta trong lòng nghĩ như thế nào, Đổng Học Bân cũng không biết.
Đổng Học Bân phải nói, cái này liên quan đến nhân phẩm của mình, không thể không giải thích, hắn vội vàng đi tới nói: Chị Khương, hiểu lầm. Hiểu lầm, sao. . . Sao là đồ lót, đây là của trong túi?
Khương Phương Phương ừ một tiếng, Làm sao vậy?
Đổng Học Bân lau mồ hôi nói: Coi tôi ầm ĩ, tôi còn tưởng rằng đó là tây trang, lúc này mới khiến cho ngài thử, hắc. Ngài cũng biết tôi một mình trở về, đồ có thể mang cũng có hạn, tôi phải một lần nữa đem đóng gói trước đây hủy đi. Kết quả tự mình cũng làm rối loạn!
Khương Phương Phương nhìn hắn, Tây trang?
Đúng vậy. Đổng Học Bân rất nhanh lật lật bên cạnh, lúc này mở ra xác nhận trước một chút. Mới lấy hộp bên trong ra, mở ra, chính là một bộ tây trang màu trắng hưu nhàn rất đẹp, Đây mới là cho ngài, xem tôi xem tôi, cái này không phải làm trò cười sao, ai da!
Khương Phương Phương cũng cười, Tôi nói cũng phải, đưa tôi đồ lót còn mở to con mắt giục tôi thử, cậu cũng làm tôi hồ đồ. Tôi còn buồn bực đây.
Đổng Học Bân náo loạn đỏ mặt, Tại tôi, tại tôi.
Không sao. Khương Phương Phương đứng lên tiếp nhận tây trang, Cái này thật ra có thể thử, ừm. Tôi mặc vào nhìn.
Tây trang màu trắng rất nhanh lên thân, Khương Phương Phương vuốt vuốt nút buộc, đi tới gương nhỏ trước phòng khách, Không tồi.
Đổng Học Bân cũng tán thưởng: Rất vừa người, tôi biết ngài nhỏ, nên mua một cái đặc biệt ôm thân.
Khương Phương Phương nhìn vài lần nữa, nói: Màu sắc kiểu dáng cũng tốt, phối với quần này cũng hợp, tôi rất thích, cậu có lòng rồi.
Đổng Học Bân cười nói: Ngài thích là được.
Khương Phương Phương cởi áo ra thu lại, Cảm ơn.
Ngài đừng khách khí, ngài không phải cũng tặng tôi dây lưng sao. Đổng Học Bân nói: Tôi đang cần một cái dây lưng, không ngờ rằng hiện tại cũng có.
Hai người lại ngồi xuống sô pha.
Hộp đồ lót ngay trên bàn trà, Đổng Học Bân nhìn thấy một lần thì xấu hổ một lần, không khỏi nói tránh đi: Chị Khương, ngài gọi tôi trở về là vì cuộc họp thường uỷ ngày mai sao?
Khương Phương Phương ừm nói: Đúng vậy.
Đổng Học Bân hỏi: Ngày mai phải quyết định tiền của trung ương dùng ở nơi nào?
Khương Phương Phương khẽ gật đầu, Mấy ngày nay tôi cho tiểu Lý xuống phía dưới điều tra nghiên cứu một chút, các hương trấn đều đại khái thăm dò tình huống, cũng làm ra một ít số liệu và công tác thống kê, nếu muốn sửa đường, cải thiện chất lượng tốt lên, nhưng không nhất định trông cậy hương trấn có thể ngay lập tức tốt lên, ít nhất thì giao thông thuậ tiện hơn một ít đối với chất lượng sinh hoạt của các hương thân cũng là một đề cao, số tiền như thế, nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, tất cả đường đều sửa cũng không hiện thực, thế nhưng mấy đoạn đường quan trọng vẫn phải sửa một chút, huyện chúng ta vì những con đường này, đã buồn rất nhiều năm.
Hai người coi như là một phe.
Khương huyện trưởng muốn Đổng Học Bân tại cuộc họp thường uỷ giúp nàng cổ vũ, Đổng Học Bân cũng hiểu.
Đổng Học Bân đồng ý nói: Là phải sửa, mấy con đường ngoài thị trấn, Land Rover đi vào đều lao lực, càng không nói xe khác.
Ừm, là chuyện lửa sém lông mày, không thể đợi.
Đúng vậy, đem tiền dùng để sửa đường cũng không quá.
Điểm này không có khả năng, xem cuộc họp thường uỷ ngày mai có thể tranh thủ được bao nhiêu đã.
Hai người lại thương thảo một hồi về chuyện sửa đường, cuối cùng cũng đạt thành nhận thức chung.
. . .
Trò chuyện xong công sự, cũng tám giờ hơn.
Khương Phương Phương đứng lên vuốt vuốt tóc, Được rồi, cũng cần phải trở về.
Được, vậy tôi đưa ngài. Đổng Học Bân cũng đứng lên, đem cái túi chứa tây trang đưa cho cô ấy, Quần áo ngài đừng quên.
Được.
Còn có lá trà.
Cầm đây, cậu cũng đừng đi ra.
Đổng Học Bân vừa muốn đi ra ngoài mở cửa cho cô ấy, Khương Phương nhưng không nhúc nhích, nhìn túi đồ lót trên bàn trà, Đây là chuẩn bị tặng người sao?
Hả? Không có.
Không tặng thì cậu mua làm gì?
Khụ khụ, cái này. . .
Đổng Học Bân cũng không có cách nào nói, vợ hắn không ở bên cạnh, nói tặng vợ cũng không đúng, nhưng nếu không tặng người, mình là đàn ông thì mua đồ lót làm gì? Nói như thế nào cũng không được!
Khương Phương Phương cũng không hỏi nhiều, ngược lại cầm lấy túi mở ra nhìn thoáng qua, ngữ ra kinh người nhàn nhạt nói một câu, Bằng không cho tôi đi.
Đổng Học Bân kinh ngạc, Cho ngài?
Khương Phương Phương lấy bóp tiền ra, Tôi vừa rồi thấy số đo, rất thích hợp, màu sắc và kiểu dáng cũng rất không tồi, tôi vừa lúc thiếu một bộ, hơn nữa tôi đều đem đóng gói bên trong mở ra, tặng người cũng không được, không lấy không của cậu, cậu mua bao nhiêu tiền?
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Mở đóng gói thì mở, không có việc gì.
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Tôi thật sự thích cái bộ đồ lót này, loại kiểu dáng này ở tỉnh thành cũng chưa chắc đã mua được? Hẳn là La-Perla mới nhất, sản phẩm đồ lót quốc tế không ít, bất quá mấy sản phẩm quốc tế nổi tiếng trong năm nay, đại khái chỉ có La-Perla ở kinh thành mới có, mấy ngàn?
Ngài muốn thì cứ lấy đi, cái gì không cần phải trả tiền lại.
Vậy không được, rất quý, cậu để tặng người mà.
Tôi tặng người nào chứ, không có, thật ra cũng là đưa ngài, ngài đem đi đi.
Khương Phương Phương nhìn nhìn hắn, Cho tôi?
A, ừm. Đổng Học Bân hàm hàm hồ hồ một tiếng.
Khương Phương Phương gật đầu, đem bóp tiền cất trở lại, dừng một chút, đem túi đồ lót cầm ở trong tay, Tôi nhận, vậy cảm ơn?
Thật nhận hả?
Đổng Học Bân trong lòng đổ mồ hôi một trận, tặng lãnh đạo đồ lót, lãnh đạo còn nhận, cái này nghĩ như thế nào đều không ổn! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bầu không khí có chút không ổn!
Đổng Học Bân đều có tâm tư muốn nhảy từ trên lầu xuống.
Bởi vì mang về nhiều đồ quá, cho nên rất nhiều hộp đều bị Đổng Học Bân bỏ lại, như vậy mới miễn cưỡng giảm diện tích cất vào trong hành lý, mà làm như thế, cũng làm cho chính hắn lộn xộn, lúc đầu cho rằng cái túi kia là tây trang mua cho Khương huyện trưởng, ai ngờ cầm nhầm, cái túi đó, lại là túi đồ lót mua cho Từ Yến, hơn nữa còn là màu đen, hơn nữa còn là loại đồ lót tơ tằm gợi cảm, kết quả hiện tại nằm trong tay của Khương huyện trưởng, nhớ đến hồi nãy sau khi đi ra mình còn thúc giục Khương huyện trưởng nhanh thử đồ một chút, tâm tự sát Đổng Học Bân đều có!
Thử?
Thử cái rắm!
Người ta có thể thử mới là lạ!
Mồ hôi của Đổng Học Bân đều xuống tới, tôi nói Khương huyện trưởng sao ngồi ở đàng kia không thử đồ, thì ra người ta căn bản là không có biện pháp thử!
Đồ lót!
Cái này làm cho người ta nghĩ như thế nào!
Ngoại trừ tình nhân và người yêu, giữa bạn trai bạn gái đều rất ít tặng cái này!
Càng đừng nói quan hệ của Đổng Học Bân và Khương Phương Phương! Đó chính là lãnh đạo và thuộc hạ! Có thế nào cũng không thể đưa đồ lót! Còn là đồ lót gợi cảm!
Trời ơi!
Xong!
Mất mặt lớn rồi!
Khương Phương Phương thật ra vẫn vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha, biểu tình không nhìn ra cái gì, cô ấy là cái tính cách này, chuyện gì đều không dao động được cô ấy.
Nhưng người ta trong lòng nghĩ như thế nào, Đổng Học Bân cũng không biết.
Đổng Học Bân phải nói, cái này liên quan đến nhân phẩm của mình, không thể không giải thích, hắn vội vàng đi tới nói: Chị Khương, hiểu lầm. Hiểu lầm, sao. . . Sao là đồ lót, đây là của trong túi?
Khương Phương Phương ừ một tiếng, Làm sao vậy?
Đổng Học Bân lau mồ hôi nói: Coi tôi ầm ĩ, tôi còn tưởng rằng đó là tây trang, lúc này mới khiến cho ngài thử, hắc. Ngài cũng biết tôi một mình trở về, đồ có thể mang cũng có hạn, tôi phải một lần nữa đem đóng gói trước đây hủy đi. Kết quả tự mình cũng làm rối loạn!
Khương Phương Phương nhìn hắn, Tây trang?
Đúng vậy. Đổng Học Bân rất nhanh lật lật bên cạnh, lúc này mở ra xác nhận trước một chút. Mới lấy hộp bên trong ra, mở ra, chính là một bộ tây trang màu trắng hưu nhàn rất đẹp, Đây mới là cho ngài, xem tôi xem tôi, cái này không phải làm trò cười sao, ai da!
Khương Phương Phương cũng cười, Tôi nói cũng phải, đưa tôi đồ lót còn mở to con mắt giục tôi thử, cậu cũng làm tôi hồ đồ. Tôi còn buồn bực đây.
Đổng Học Bân náo loạn đỏ mặt, Tại tôi, tại tôi.
Không sao. Khương Phương Phương đứng lên tiếp nhận tây trang, Cái này thật ra có thể thử, ừm. Tôi mặc vào nhìn.
Tây trang màu trắng rất nhanh lên thân, Khương Phương Phương vuốt vuốt nút buộc, đi tới gương nhỏ trước phòng khách, Không tồi.
Đổng Học Bân cũng tán thưởng: Rất vừa người, tôi biết ngài nhỏ, nên mua một cái đặc biệt ôm thân.
Khương Phương Phương nhìn vài lần nữa, nói: Màu sắc kiểu dáng cũng tốt, phối với quần này cũng hợp, tôi rất thích, cậu có lòng rồi.
Đổng Học Bân cười nói: Ngài thích là được.
Khương Phương Phương cởi áo ra thu lại, Cảm ơn.
Ngài đừng khách khí, ngài không phải cũng tặng tôi dây lưng sao. Đổng Học Bân nói: Tôi đang cần một cái dây lưng, không ngờ rằng hiện tại cũng có.
Hai người lại ngồi xuống sô pha.
Hộp đồ lót ngay trên bàn trà, Đổng Học Bân nhìn thấy một lần thì xấu hổ một lần, không khỏi nói tránh đi: Chị Khương, ngài gọi tôi trở về là vì cuộc họp thường uỷ ngày mai sao?
Khương Phương Phương ừm nói: Đúng vậy.
Đổng Học Bân hỏi: Ngày mai phải quyết định tiền của trung ương dùng ở nơi nào?
Khương Phương Phương khẽ gật đầu, Mấy ngày nay tôi cho tiểu Lý xuống phía dưới điều tra nghiên cứu một chút, các hương trấn đều đại khái thăm dò tình huống, cũng làm ra một ít số liệu và công tác thống kê, nếu muốn sửa đường, cải thiện chất lượng tốt lên, nhưng không nhất định trông cậy hương trấn có thể ngay lập tức tốt lên, ít nhất thì giao thông thuậ tiện hơn một ít đối với chất lượng sinh hoạt của các hương thân cũng là một đề cao, số tiền như thế, nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, tất cả đường đều sửa cũng không hiện thực, thế nhưng mấy đoạn đường quan trọng vẫn phải sửa một chút, huyện chúng ta vì những con đường này, đã buồn rất nhiều năm.
Hai người coi như là một phe.
Khương huyện trưởng muốn Đổng Học Bân tại cuộc họp thường uỷ giúp nàng cổ vũ, Đổng Học Bân cũng hiểu.
Đổng Học Bân đồng ý nói: Là phải sửa, mấy con đường ngoài thị trấn, Land Rover đi vào đều lao lực, càng không nói xe khác.
Ừm, là chuyện lửa sém lông mày, không thể đợi.
Đúng vậy, đem tiền dùng để sửa đường cũng không quá.
Điểm này không có khả năng, xem cuộc họp thường uỷ ngày mai có thể tranh thủ được bao nhiêu đã.
Hai người lại thương thảo một hồi về chuyện sửa đường, cuối cùng cũng đạt thành nhận thức chung.
. . .
Trò chuyện xong công sự, cũng tám giờ hơn.
Khương Phương Phương đứng lên vuốt vuốt tóc, Được rồi, cũng cần phải trở về.
Được, vậy tôi đưa ngài. Đổng Học Bân cũng đứng lên, đem cái túi chứa tây trang đưa cho cô ấy, Quần áo ngài đừng quên.
Được.
Còn có lá trà.
Cầm đây, cậu cũng đừng đi ra.
Đổng Học Bân vừa muốn đi ra ngoài mở cửa cho cô ấy, Khương Phương nhưng không nhúc nhích, nhìn túi đồ lót trên bàn trà, Đây là chuẩn bị tặng người sao?
Hả? Không có.
Không tặng thì cậu mua làm gì?
Khụ khụ, cái này. . .
Đổng Học Bân cũng không có cách nào nói, vợ hắn không ở bên cạnh, nói tặng vợ cũng không đúng, nhưng nếu không tặng người, mình là đàn ông thì mua đồ lót làm gì? Nói như thế nào cũng không được!
Khương Phương Phương cũng không hỏi nhiều, ngược lại cầm lấy túi mở ra nhìn thoáng qua, ngữ ra kinh người nhàn nhạt nói một câu, Bằng không cho tôi đi.
Đổng Học Bân kinh ngạc, Cho ngài?
Khương Phương Phương lấy bóp tiền ra, Tôi vừa rồi thấy số đo, rất thích hợp, màu sắc và kiểu dáng cũng rất không tồi, tôi vừa lúc thiếu một bộ, hơn nữa tôi đều đem đóng gói bên trong mở ra, tặng người cũng không được, không lấy không của cậu, cậu mua bao nhiêu tiền?
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Mở đóng gói thì mở, không có việc gì.
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Tôi thật sự thích cái bộ đồ lót này, loại kiểu dáng này ở tỉnh thành cũng chưa chắc đã mua được? Hẳn là La-Perla mới nhất, sản phẩm đồ lót quốc tế không ít, bất quá mấy sản phẩm quốc tế nổi tiếng trong năm nay, đại khái chỉ có La-Perla ở kinh thành mới có, mấy ngàn?
Ngài muốn thì cứ lấy đi, cái gì không cần phải trả tiền lại.
Vậy không được, rất quý, cậu để tặng người mà.
Tôi tặng người nào chứ, không có, thật ra cũng là đưa ngài, ngài đem đi đi.
Khương Phương Phương nhìn nhìn hắn, Cho tôi?
A, ừm. Đổng Học Bân hàm hàm hồ hồ một tiếng.
Khương Phương Phương gật đầu, đem bóp tiền cất trở lại, dừng một chút, đem túi đồ lót cầm ở trong tay, Tôi nhận, vậy cảm ơn?
Thật nhận hả?
Đổng Học Bân trong lòng đổ mồ hôi một trận, tặng lãnh đạo đồ lót, lãnh đạo còn nhận, cái này nghĩ như thế nào đều không ổn! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|