Quyền Tài

Chương 1472 - Một Ngày Mệt Mỏi!

/2031


Buổi chiều.

Trong khách sạn.

Đổng Học Bân đang gọi điện thoại an bài trong hành lang, cửa sảnh yến hội vừa mở ra, thư ký Lý Hiểu Na của Khương huyện trưởng bước nhanh đi ra.

Đổng huyện trưởng.

A, Lý thư ký.

Ngài gọi điện thoại trước đi.

Không có việc gì, gọi xong rồi, cô nói đi.

Bữa tiệc sắp xong, Khương huyện trưởng bảo tôi hỏi an bài của ngài thế nào?

Hành trình đều định rồi, đi mấy an bài khu hạng mục tốt trước, tùy thời đều có thể xuất phát, xe buýt tôi mướn nửa tháng, đang chờ ở dưới, đơn tuyên truyền hạng mục tôi cũng cho in bổ sung một ít, trong vòng một giờ sẽ có, về phần tiếng Anh buổi chiều trước năm giờ khẳng định không thành vấn đề. Chuyện trong đầu của Đổng Học Bân nhiều lắm Tôi nghĩ xem còn cái gì không, ừm, hẳn là không có.

Ngoại thương và nhà đầu tư trong nước cùng nhau xuống dưới?

Đúng vậy, ngày hôm nay trước đi xem phạm vi lớn, cũng cho mọi người lý giải huyện chúng ta một chút, về phần hạng mục nhỏ, tôi sẽ liên hệ riêng bọn họ, sao? Khương huyện trưởng có an bài gì sao?

Không có, tôi cũng là hỏi một chút, Khương huyện trưởng nói ngài trước đây đã làm hội chiêu thương quy mô lớn có kinh nghiệm hơn, so với tất cả mọi người, cho nên tất cả an bài đều do ngài định là được, ngài có cần thì báo cho trong huyện, đều có thể bật đèn xanh, cái khác trong huyện sẽ không nhúng tay.

Cảm ơn Khương huyện trưởng tín nhiệm, vậy được, tôi không còn kịp rồi, cô nói cùng Khương huyện trưởng một chút về an bài, tôi còn phải xuống lầu an bài người.

Tốt, Đổng huyện trưởng, ngài chú ý thân thể, tôi thấy sắc mặt ngài

À, có thể chưa ăn cơm, không có việc gì, chuyện nhỏ không sao đâu.

Chưa ăn cơm? Như vậy sao được, không được, tôi mang chút đồ ăn cho ngài.

Không cần Lý thư ký, trên đường đi rồi ăn, tôi tranh thủ đi xuống.

Sáng sớm ở thành phố chưa kịp ăn, vừa rồi tiệc đón gió hắn cũng vội vàng thu xếp nên chưa ăn cái gì, thời gian không đủ, cũng không lo những cái này, nói xong, Đổng Học Bân sốt ruột đi xuống lầu, vừa đi còn vừa gọi điện thoại Thành chủ nhiệm, liên hệ một chút bên kia, để cho bọn họ chuẩn bị, nhà đầu tư khoảng một giờ nữa là có thể đến, cơm đều ăn xong rồi, ừm, phải vạn vô nhất thất, đừng để xảy ra vấn đề, chuẩn bị tinh thần!

Tích tích, Đổng Học Bân vừa nhìn điện thoại di động, lập tức nói: Không nói, tôi có điện thoại vào. Nói ngay nhấn một cái trên màn hình A lô, Trương tổng.

Trương Long Quyên cười nói: Bận à?

Đúng vậy, đầu óc choáng váng rồi. Đổng Học Bân thở ra một hơi, nói: Đang muốn gọi cho ngài, hành trình buổi chiều tôi đều an bài rồi, bên ngài không thành vấn đề chứ?

Không thành vấn đề.

Vậy được, nghe an bài của tôi?

Hạng mục của chị Trương cũng nghe tên nhóc cậu, chị cũng lười nhìn, đến lúc đó cậu đề cử cho chị mấy cái là được, trực tiếp ký hẹn.

Trời, đừng, ngài cũng nên nhìn.”

Chị nếu như nhìn thì có thể chọn hạng mục tốt nhất hả?

Vậy tôi còn ước gì đấy, khẳng định phải an bài cho ngài hạng mục tốt, nếu không ngài từ xa đến đây, tôi sẽ băn khoăn lắm.

Ha ha, được, buổi chiều chị nhìn.

Được rồi, ngài là chuyên gia trong phương diện này, chúng tôi tuy rằng là chiêu thương, nhưng rất nhiều thứ cũng không hiểu nhiều so với ngài, mấy ngày nay ngài nên làm cố vấn cho cục chiêu thương của chúng tôi, ví dụ như hạng mục nào không thích hợp hạng mục nào có thể hấp dẫn người nhất, cái này ngài đều phải dạy chúng tôi, tôi trông cậy vào ngài, ha ha, còn có người do ngài mang đến ngài cũng phải nhiều lời tốt cho tôi, tôi biết bọn họ không có khả năng nghe ngài nói cái gì thì là cái đó, nhưng ngài cổ vũ khen tặng chúng tôi, khẳng định cũng có hiệu quả.

Ha ha, cậu thật sự sai bảo chị Trương cậu?

Khụ khụ, đến lúc đó tôi mời ngài ăn một bữa lớn.

Vậy chị chờ nha? Được, biết cậu bận, bận của cậu đi.

Cúp điện thoại mới đi ra đường, bên kia có mấy người huyện ủy tìm tới Đổng Học Bân, hỏi hắn một ít an bài cụ thể cùng công việc hạng mục.

Đổng Học Bân lần lượt dặn dò.

Sau khi nghe xong, bọn họ cũng đi thu xếp.

Hiện tại huyện Trinh Thủy đã ngưng tụ thành một khối, đoàn kết trước nay chưa có.

Mông bí thư và Khương huyện trưởng đều quyết định rồi, người khác cũng không có khả năng có ý kiến, càng không có, tất cả các phòng ban đều cực lực phối hợp công tác của cục chiêu thương, chính là muốn đánh trận ác liệt lần này, ngay cả vài người có ý kiến không tốt với Đổng Học Bân, nhưng năng lực công tác của Đổng Học Bân đã không ai hoài nghi, cấp trên tuy rằng nói cái cục diện này là công lao của cục chiêu thương, nhưng trên thực tế tất cả mọi người rõ ràng, nhiều nhà đầu tư như vậy căn bản là là Đổng Học Bân một người kéo tới, mắng hắn thì mắng hắn, không thích hắn thì không thích hắn, nhưng đối với năng lực của Đổng Học Bân, tất cả mọi người chịu phục.

Không có cách.

Người ta cũng là có năng lực này.

Buổi chiều một giờ: sảnh yến hội tàn tiệc.

Buổi chiều một giờ rưỡi: nhà đầu tư đều xuống lầu, Đổng Học Bân và người của cục chiêu thương mỗi người phụ trách một chiếc xe buýt, mang theo người xuống khu hạng mục phía dưới, ở trên xe cũng làm hướng dẫn du lịch, vừa giới thiệu phong cảnh và hoàn cảnh của huyện Trinh Thủy, vừa cũng đem một ít nội dung hạng mục không tồi tiết lộ.

Buổi chiều hai giờ: đến khu hạng mục, bắt đầu khảo sát.

Buổi chiều bốn giờ: khảo sát kết thúc, đi xe trở về.

Buổi chiều sáu giờ: xe buýt trở về khách sạn, cơm tối lần thứ hai mở tiệc chiêu đãi nhà đầu tư.

Chạng vạng bảy giờ rưỡi: lãnh đạo huyện gọi điện thoại đến điện thoại di động của Đổng Học Bân hỏi tình huống.

Buổi tối tám giờ: tiệc rươu tản, Đổng Học Bân cùng mấy nhà đầu tư ngày hôm nay biểu lộ ý đồ đầu tư nói chuyện, giải đáp vấn đề của bọn họ, giảm bớt lo lắng và lo lắng của bọn họ, cuối cùng còn làm can thiệp vào vấn đề chính sách ưu đãi, cũng lộ chân tướng.

Buổi tối chín giờ: Đổng Học Bân đi xe về nhà chuẩn bị nghỉ ngơi.

Buổi tối chín giờ hai mươi: Đổng Học Bân lại bị một cú điện thoại kêu trở lại, một người ngoại thương tiêu chảy, đau lăn ra đất, có thể là khí hậu không quen, bên kia nhân viên công tác được trong huyện an bài cũng đem không có chủ ý, chỉ có thể kêu Đổng Học Bân, Đổng Học Bân vội vàng chạy trở về kêu xe cứu thương, kết quả người nước ngoài kia có thể trọng gần một trăm năm chục ký, nhân viên y tế đều kéo không nổi, cuối cùng vẫn là Đổng Học Bân một người nâng hắn lên, đem ngoại thương đưa lên xe cứu thương, đồng thời cùng hắn đi bệnh viện.

Ban đêm mười một giờ: giải quyết xong chuyện của người nước ngoài kia, Đổng Học Bân mới từ bệnh viện đi ra.

Hừng đông 0 giờ: điện thoại tới, địa điểm khảo sát của ngày mai xảy ra chút vấn đề, Đổng Học Bân lại vội vã gọi mấy cú điện thoại bố trí nhiệm vụ.

Hừng đông một giờ: Đổng Học Bân mới về đến nhà, nằm ở trên giường liền ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau năm giờ: Đổng Học Bân lại bị điện thoại làm thức dậy, mặt cũng chưa kịp rửa đã lái xe ra cửa.

Mệt!

Quả thật là mệt chết!

Nhưng mệt thì mệt, Đổng Học Bân cũng đã rất lâu chưa từng chạy việc nhiều như thế! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


/2031

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status