Đưa tay.
Cửa phòng vệ sinh mở ra.
Bên trong, đập vào mặt là một luồng hơi nước nóng hổi, đánh vào trên mặt mũi của Đổng Học Bân, còn táp vào thân của hắn, trong hơi nước phần lớn là mùi thơm của xà phòng cũng như là của sữa tắm, nhưng cẩn thận ngửi, vẫn có thể ngửi thấy được mùi vị trên người của chị Từ và chị Trương, Đổng Học Bân không phải cầm tinh con chó, nhưng hai người phụ nữ bên trong này đều đã cởi quần áo, hắn lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, tự nhiên cũng nhận ra được mùi vị trên người của hai nàng, chị Từ là cái loại mùi thơm thoang thoảng nội liễm bên trong, còn của Trương đại tỷ là cái loại hương thơm phô trương.
Hơi nước rất lớn.
Trong WC có cảm giác như đầy sương mù.
Đổng Học Bân sau khi tiến vào cũng không đóng cửa, hơi nước mới theo cánh cửa bay ra một ít, tầm nhìn bên trong cũng dần dần rõ ràng.
Học Bân.
A, chị Từ.
Cậu cứ tự nhiên đi.
Được được, xin lỗi.
Không có gì, thật ra chị trước khi đi tắm quên hỏi cậu một tiếng.
Đổng Học Bân đi về phía trước, tìm được bồn cầu, mở nắp che ra, bất quá ánh mắt của hắn không nằm ở bồn cầu, mà là không tự giác chuyển về hướng tấm màn nhựa nơi phát ra âm thanh của Từ Yến, tấm màn nhựa hình tròn, bên trong có dây kéo, làm cho góc phòng vệ sinh thành một vòng tròn nhỏ, bên trong không ngừng có hơi nước bay ra, tuy rằng không nhìn thấy phía sau tấm màn, nhưng mà Đổng Học Bân vẫn có thể thấy được những bộ phận lộ ra đằng sau nó, lộ ra bốn bàn chân đẹp trắng bóng, vị trí mắt cá chân của một bàn chân có một dấu vết nho nhỏ, hiển nhiên là chân của chị Từ, đây là vết thương cô ấy bị khi tham gia huấn luyện ở quốc an lúc còn trẻ, một bàn chân khác thì có đầu móng chân được sơn đỏ tươi, vừa nhìn cũng biết là của chị Trương rồi.
Bốn bàn chân rất trắng, đều rất đẹp.
Học Bân, xong chưa?
Ha ha, tên nhóc này đang khẩn trương đây mà?
Chúng tôi không nhìn thấy đâu, cậu làm của cậu đi.
Đổng Học Bân xấu hổ, nhanh chóng nói hai tiếng, cởi quần, thế nhưng bên cạnh thân khoảng nửa thước là hai đại mỹ nhân, Đổng Học Bân lại là kẻ da mặt mỏng, tinh thần đều đang căng thẳng, tuy ràng nói là mót lắm rồi, nhưng mà làm thế nào cũng không ra được, cứ thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn.
Nửa phút đồng hồ trôi qua.
Một phút đồng hồ trôi qua.
Đổng Học Bân càng ngày càng xấu hổ, càng xấu hổ thì lại càng không ra được, mà không ra được thì càng khẩn trương, phù, thả lỏng một chút, thả lỏng một chút.
Kết quả vẫn là không được.
Hai người bên trong đều đã ở độ tuổi trung niên, phỏng chừng cũng đoán được trạng thái tâm lý của Đổng Học Bân, vì vậy hai người cũng không giục nữa, tiếp tục tắm rửa của mình, tiếng nước ào ào vang lên, vòi phun lại được mở, nước không ngừng chảy xuống trên bốn bàn chân, thậm chí Đổng Học Bân còn nhìn thấy trên bàn chân có móng chân được sơn màu đỏ của Trương Long Quyên hiện ra thêm một bàn tay, đang chà rửa nó.
Lão Từ, đừng đẩy tôi.
Bà đẩy tôi thì có.
Đừng đẩy, tôi đứng không được.
A, bà đẩy tôi làm gì.
Nhưng mà bà đẩy tôi trước.
Cái chổ nó có nhiêu đó, bà cố chịu một chút đi.
Ha ha, sao bà không chịu đi, mà lại chen qua chổ tôi.
Đừng đẩy nữa, bà cứ thích gây chuyện, Học Bân đang ở bên ngoài kìa, hai bà già hơn bốn mươi rồi mà cứ cãi nhau như đứa con nít vậy, làm cho đứa nhỏ người ta chê cười.
Hai người đẩy qua đẩy lại như vậy, làm cho Đổng Học Bân được no mắt.
Vì sao? Quả thật, ở bên ngoài tấm nhựa đúng là không thấy bên trong.
Nhưng bọn họ đẩy nhau như thế, thân thể không khỏi dính lên trên tấm nhựa, bên trong còn đang mở vòi phun, trên người của chị Trương và chị Từ tất cả đều là nước, đụng vào như vậy, tấm nhựa khẳng định sẽ dính lên trên người, lộ ra trước tiên chính là Trương Long Quyên, đùi của cô ấy dính trên tấm nhựa, ngay lập tức làm cho độ cong trên đùi lộ ra, thấy được rất rõ ràng, thậm chí ngay cả màu da cũng nhìn thấy một ít, chờ chị Trương rút đùi ra khỏi tấm nhựa, thì kế tiếp chính là Từ Yến, hình như là bị chị Trương đẩy, sau lưng của chị Từ toàn bộ đều dính trên tấm nhựa, chân nhỏ dính lên, mông đẹp cũng dính lên, tất cả hiện ra trên tấm nhựa. Bất quá Từ Yến dù sao cũng đã luyện tập hơn hai mươi năm, nói là bộ đội xuất ngũ cũng không quá, chị Trương là một thương nhân ăn sung mặc sướng làm sao là đối thủ của cô ấy được. Chị Từ sau khi dính đòn, ngay lập tức phản kích, cũng không biết có phải chụp lấy tay của chị Trương hay không, kết quả là Đổng Học Bân thấy được chính diện thân thể của Trương Long Quyên dán sát vào tấm nhựa.
Ài, tấm nhựa hạnh phúc.
Đổng Học Bân chảy máu mũi cảm khái một câu.
Kết quả trải qua một màn hấp dẫn như thế, Đổng Học Bân càng không còn tâm tư đi WC, chờ hai nàng yên tĩnh lại, Đổng Học Bân cũng không còn phúc nhìn nữa, lại nhìn chung quanh một chút, ánh mắt rơi vào trên máy giặt quần áo, hắn thấy, quần áo của Từ Yến và Trương Long Quyên đều để bên ngoài máy giặt cả, chỉ bất quá có dùng một tấm nhựa khác đè lên, tựa hồ là sợ nước làm ướt, hoặc có thể là do biết Đổng Học Bân muốn vào nên chị Từ đã che lại, nhưng xung quanh vẫn lộ ra một ít.
Cổ áo sơ mi.
Ngay cả vớ chân cũng có.
Còn có một mảnh nhỏ màu đỏ rực, không biết có phải là của áo ngực hay không.
Đổng Học Bân lại một lần nữa được phúc nhìn, dần dần, tâm tình cũng thả lỏng một ít.
Lúc này, tiếng vòi phun nước bên trong cũng ngừng, chỉ nghe Từ Yến nói : Học Bân, tên nhóc cậu xong chưa?
Khụ khụ, xong ngay, xong ngay! Đổng Học Bân đã cởi quần nửa ngày, đang nhanh chóng mặc lên lại.
Từ Yến ừ một tiếng : Tôi và lão Trương cũng tắm xong rồi, cũng nên đi ra ngoài mặc quần áo, cậu còn bao lâu nữa? Bằng không đem khăn tắm cho chúng tôi ?
Tôi sắp xong rồi, được, tôi đem cho hai ngài.
Treo trên cái giá đấy, lấy hai cái.
Đổng Học Bân liền kéo quần lên, đưa tay kéo lấy hai cái khăn tắm dài trắng, đi tới trước tấm nhựa : Được rồi, ặc, làm sao cho ngài?
Không cần kéo màn ra, ừm, nhét vào phía dưới đi. Chị Từ lúc ở riêng với Đổng Học Bân, cho tới bây giờ đều rất là phóng khoáng, rất không sao cả, bất quá có bạn học cũ ở đây, chị Từ tự nhiên không thể tùy ý giống như trước, nhân chi thường tình mà thôi.
Sau đó, bên trong có một bàn tay phụ nữ thò ra lấy khăn tắm vào.
Đổng Học Bân lập tức nhìn thấy được đầu gối và chân nhỏ của chị Từ và chị Trương, thậm chí là một chút ở trên đầu gối nữa, hắn kìm chế tim đập, khom lưng đưa khăn tắm qua, sau đó chị Từ lấy đi một cái, rồi chị Trương cũng lấy một cái.
Trước khi cậu cầm khăn tắm có rửa tay không vậy? Là tiếng cười của Trương Long Quyên.
Đổng Học Bân à một tiếng : A, đã quên, vậy tôi lấy hai cái khác.
Trương Long Quyên nói : Không sao cả, chị không chê cậu bẩn, lão Từ, bà đổi không?
Từ Yến : Tôi không chú ý nhiều như vậy.
Trương Long Quyên nói : Ha ha, vậy không sao, lão Từ cũng không chê cậu. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Cửa phòng vệ sinh mở ra.
Bên trong, đập vào mặt là một luồng hơi nước nóng hổi, đánh vào trên mặt mũi của Đổng Học Bân, còn táp vào thân của hắn, trong hơi nước phần lớn là mùi thơm của xà phòng cũng như là của sữa tắm, nhưng cẩn thận ngửi, vẫn có thể ngửi thấy được mùi vị trên người của chị Từ và chị Trương, Đổng Học Bân không phải cầm tinh con chó, nhưng hai người phụ nữ bên trong này đều đã cởi quần áo, hắn lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, tự nhiên cũng nhận ra được mùi vị trên người của hai nàng, chị Từ là cái loại mùi thơm thoang thoảng nội liễm bên trong, còn của Trương đại tỷ là cái loại hương thơm phô trương.
Hơi nước rất lớn.
Trong WC có cảm giác như đầy sương mù.
Đổng Học Bân sau khi tiến vào cũng không đóng cửa, hơi nước mới theo cánh cửa bay ra một ít, tầm nhìn bên trong cũng dần dần rõ ràng.
Học Bân.
A, chị Từ.
Cậu cứ tự nhiên đi.
Được được, xin lỗi.
Không có gì, thật ra chị trước khi đi tắm quên hỏi cậu một tiếng.
Đổng Học Bân đi về phía trước, tìm được bồn cầu, mở nắp che ra, bất quá ánh mắt của hắn không nằm ở bồn cầu, mà là không tự giác chuyển về hướng tấm màn nhựa nơi phát ra âm thanh của Từ Yến, tấm màn nhựa hình tròn, bên trong có dây kéo, làm cho góc phòng vệ sinh thành một vòng tròn nhỏ, bên trong không ngừng có hơi nước bay ra, tuy rằng không nhìn thấy phía sau tấm màn, nhưng mà Đổng Học Bân vẫn có thể thấy được những bộ phận lộ ra đằng sau nó, lộ ra bốn bàn chân đẹp trắng bóng, vị trí mắt cá chân của một bàn chân có một dấu vết nho nhỏ, hiển nhiên là chân của chị Từ, đây là vết thương cô ấy bị khi tham gia huấn luyện ở quốc an lúc còn trẻ, một bàn chân khác thì có đầu móng chân được sơn đỏ tươi, vừa nhìn cũng biết là của chị Trương rồi.
Bốn bàn chân rất trắng, đều rất đẹp.
Học Bân, xong chưa?
Ha ha, tên nhóc này đang khẩn trương đây mà?
Chúng tôi không nhìn thấy đâu, cậu làm của cậu đi.
Đổng Học Bân xấu hổ, nhanh chóng nói hai tiếng, cởi quần, thế nhưng bên cạnh thân khoảng nửa thước là hai đại mỹ nhân, Đổng Học Bân lại là kẻ da mặt mỏng, tinh thần đều đang căng thẳng, tuy ràng nói là mót lắm rồi, nhưng mà làm thế nào cũng không ra được, cứ thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn.
Nửa phút đồng hồ trôi qua.
Một phút đồng hồ trôi qua.
Đổng Học Bân càng ngày càng xấu hổ, càng xấu hổ thì lại càng không ra được, mà không ra được thì càng khẩn trương, phù, thả lỏng một chút, thả lỏng một chút.
Kết quả vẫn là không được.
Hai người bên trong đều đã ở độ tuổi trung niên, phỏng chừng cũng đoán được trạng thái tâm lý của Đổng Học Bân, vì vậy hai người cũng không giục nữa, tiếp tục tắm rửa của mình, tiếng nước ào ào vang lên, vòi phun lại được mở, nước không ngừng chảy xuống trên bốn bàn chân, thậm chí Đổng Học Bân còn nhìn thấy trên bàn chân có móng chân được sơn màu đỏ của Trương Long Quyên hiện ra thêm một bàn tay, đang chà rửa nó.
Lão Từ, đừng đẩy tôi.
Bà đẩy tôi thì có.
Đừng đẩy, tôi đứng không được.
A, bà đẩy tôi làm gì.
Nhưng mà bà đẩy tôi trước.
Cái chổ nó có nhiêu đó, bà cố chịu một chút đi.
Ha ha, sao bà không chịu đi, mà lại chen qua chổ tôi.
Đừng đẩy nữa, bà cứ thích gây chuyện, Học Bân đang ở bên ngoài kìa, hai bà già hơn bốn mươi rồi mà cứ cãi nhau như đứa con nít vậy, làm cho đứa nhỏ người ta chê cười.
Hai người đẩy qua đẩy lại như vậy, làm cho Đổng Học Bân được no mắt.
Vì sao? Quả thật, ở bên ngoài tấm nhựa đúng là không thấy bên trong.
Nhưng bọn họ đẩy nhau như thế, thân thể không khỏi dính lên trên tấm nhựa, bên trong còn đang mở vòi phun, trên người của chị Trương và chị Từ tất cả đều là nước, đụng vào như vậy, tấm nhựa khẳng định sẽ dính lên trên người, lộ ra trước tiên chính là Trương Long Quyên, đùi của cô ấy dính trên tấm nhựa, ngay lập tức làm cho độ cong trên đùi lộ ra, thấy được rất rõ ràng, thậm chí ngay cả màu da cũng nhìn thấy một ít, chờ chị Trương rút đùi ra khỏi tấm nhựa, thì kế tiếp chính là Từ Yến, hình như là bị chị Trương đẩy, sau lưng của chị Từ toàn bộ đều dính trên tấm nhựa, chân nhỏ dính lên, mông đẹp cũng dính lên, tất cả hiện ra trên tấm nhựa. Bất quá Từ Yến dù sao cũng đã luyện tập hơn hai mươi năm, nói là bộ đội xuất ngũ cũng không quá, chị Trương là một thương nhân ăn sung mặc sướng làm sao là đối thủ của cô ấy được. Chị Từ sau khi dính đòn, ngay lập tức phản kích, cũng không biết có phải chụp lấy tay của chị Trương hay không, kết quả là Đổng Học Bân thấy được chính diện thân thể của Trương Long Quyên dán sát vào tấm nhựa.
Ài, tấm nhựa hạnh phúc.
Đổng Học Bân chảy máu mũi cảm khái một câu.
Kết quả trải qua một màn hấp dẫn như thế, Đổng Học Bân càng không còn tâm tư đi WC, chờ hai nàng yên tĩnh lại, Đổng Học Bân cũng không còn phúc nhìn nữa, lại nhìn chung quanh một chút, ánh mắt rơi vào trên máy giặt quần áo, hắn thấy, quần áo của Từ Yến và Trương Long Quyên đều để bên ngoài máy giặt cả, chỉ bất quá có dùng một tấm nhựa khác đè lên, tựa hồ là sợ nước làm ướt, hoặc có thể là do biết Đổng Học Bân muốn vào nên chị Từ đã che lại, nhưng xung quanh vẫn lộ ra một ít.
Cổ áo sơ mi.
Ngay cả vớ chân cũng có.
Còn có một mảnh nhỏ màu đỏ rực, không biết có phải là của áo ngực hay không.
Đổng Học Bân lại một lần nữa được phúc nhìn, dần dần, tâm tình cũng thả lỏng một ít.
Lúc này, tiếng vòi phun nước bên trong cũng ngừng, chỉ nghe Từ Yến nói : Học Bân, tên nhóc cậu xong chưa?
Khụ khụ, xong ngay, xong ngay! Đổng Học Bân đã cởi quần nửa ngày, đang nhanh chóng mặc lên lại.
Từ Yến ừ một tiếng : Tôi và lão Trương cũng tắm xong rồi, cũng nên đi ra ngoài mặc quần áo, cậu còn bao lâu nữa? Bằng không đem khăn tắm cho chúng tôi ?
Tôi sắp xong rồi, được, tôi đem cho hai ngài.
Treo trên cái giá đấy, lấy hai cái.
Đổng Học Bân liền kéo quần lên, đưa tay kéo lấy hai cái khăn tắm dài trắng, đi tới trước tấm nhựa : Được rồi, ặc, làm sao cho ngài?
Không cần kéo màn ra, ừm, nhét vào phía dưới đi. Chị Từ lúc ở riêng với Đổng Học Bân, cho tới bây giờ đều rất là phóng khoáng, rất không sao cả, bất quá có bạn học cũ ở đây, chị Từ tự nhiên không thể tùy ý giống như trước, nhân chi thường tình mà thôi.
Sau đó, bên trong có một bàn tay phụ nữ thò ra lấy khăn tắm vào.
Đổng Học Bân lập tức nhìn thấy được đầu gối và chân nhỏ của chị Từ và chị Trương, thậm chí là một chút ở trên đầu gối nữa, hắn kìm chế tim đập, khom lưng đưa khăn tắm qua, sau đó chị Từ lấy đi một cái, rồi chị Trương cũng lấy một cái.
Trước khi cậu cầm khăn tắm có rửa tay không vậy? Là tiếng cười của Trương Long Quyên.
Đổng Học Bân à một tiếng : A, đã quên, vậy tôi lấy hai cái khác.
Trương Long Quyên nói : Không sao cả, chị không chê cậu bẩn, lão Từ, bà đổi không?
Từ Yến : Tôi không chú ý nhiều như vậy.
Trương Long Quyên nói : Ha ha, vậy không sao, lão Từ cũng không chê cậu. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|