Quyền Tài

Chương 1496 - Khảo Sát Thực Địa.

/2031


Ngày hôm sau.

Sáng sớm hơn sáu giờ.

Đổng Học Bân rời khỏi giường từ sớm, theo ánh sáng mặt trời xuống lầu.

Dưới lầu, phó huyện trưởng Từ Bá Dương cũng cùng phu nhân của mình trong hành lang đi tới, mỗi người cầm một túi, bỏ rác vào trong thùng rác phân loại chất thải.

Đổng huyện trưởng? Từ Bá Dương thấy hắn.

Đổng Học Bân cười nói: Từ huyện trưởng, dậy sớm như vậy?

Từ Bá Dương ừm một cái, Đi ăn điểm tâm với vợ, cậu cũng dậy rất sớm?

Phu nhân ông ta mỉm cười nói: Ngày hôm nay còn tăng ca à Đổng huyện trưởng? Làm việc?

Không có, nghỉ vài ngày, cái này không phải muốn đi ra ngoài đi bộ sao. Đổng Học Bân cười ha ha nói: Đến vùng ngoại thành đi dạo, nhìn non sông nước biếc.

Từ Bá Dương nói: Rất hăng hái.

Chủ yếu cũng là vận động, ha ha, đi. Đổng Học Bân lên xe.

Hắn cùng Từ Bá Dương có quan hệ không tốt lắm, gặp mặt cũng là tùy tiện nói chuyện tào lao một hai câu.

Đổng Học Bân lái xe ra đại viện, đi quán điểm tâm của nhà Diêu Thúy trước, Thúy nhi không ở, hình như đi đại viện huyện uỷ tăng ca, Đổng Học Bân hàn huyên cùng Diêu phụ Diêu mẫu một chút, chờ ăn điểm tâm, hắn nhìn thời gian, thấy không khác biệt lắm, liền lên xe trực tiếp đi đến hướng tỉnh thành. Trên đường Đổng Học Bân tiếp mấy cú điện thoại, có hẹn hắn ăn, có xin chỉ thị của hắn, Đổng Học Bân đáp vài câu rồi cũng không nói cái gì nữa, thậm chí ngay cả mình ở đâu cũng không có nói cho bất luận kẻ nào, công tác bảo mật làm rất khá, thậm chí ngay cả Khương Phương Phương và Diêu Thúy hắn cũng không nói, dù sao chuyện tình còn chưa có xác định, hôm nay chỉ là dẫn người ta đi khảo sát, khó mà nói nên cũng không thể nói.

. . .

Tỉnh thành.

Tám giờ hơn.

Đổng Học Bân đem xe dừng ở chổ rất xa của ngoài sân bay quân dụng, muốn tới gần cũng tới không được, đều là cảnh vệ phong tỏa, hắn vào không được.

Năm phút đồng hồ.

Mười phút.

Điện thoại rốt cục tới.

Là một dãy số xa lạ, cũng là tiếng nói của một người nam xa lạ.

A lô, là Đổng Học Bân sao? .

Là tôi, anh là?

Anh gọi tôi tiểu Tiền là được, chúng tôi là người của trung khoa viện, cô bảo tôi và tiểu Lữ sau khi tới thì gọi điện thoại cho anh, nói anh sẽ đưa chúng tôi xuống phía dưới khảo sát.

A, xin chào xin chào, các người tới?

Đã đến sân bay quân dụng tỉnh Thanh Tây.

Tôi cũng tới, bất quá tôi không vào được, các người ra đi, tại đường tây nam, có thể phải đi một hồi, thấy Land Rover là xe của tôi, màu đen.

Được, vậy một hồi gặp.

Được, một hồi gặp.

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân liền nhìn xung quanh hướng cách đó không xa.

Khoảng chừng qua năm phút đồng hồ, hai người nam nữ trẻ tuổi cầm hành lý đi tới hướng của hắn. Hai người tuổi cũng không lớn, ước chừng hơn hai mươi tuổi, không khác Đổng Học Bân lắm, nam rất nhã nhặn, mang mắt kính, nữ có chút thanh tú, diện mạo bình thường.

Mấy người gặp mặt.

Tiểu Tiền nhìn hắn, Là Đổng Học Bân sao? .

Là tôi, chào các người. Đổng Học Bân nắm tay với hai người bọn họ, Một đường khổ cực, lên xe đi, tới, hành lý tôi cầm cho, để ở cóp sau xe.

Tiểu Tiền tự mình cầm hành lý.

Tiểu Lữ là con gái, có vẻ cầm không nổi, cuối cùng vẫn là Đổng Học Bân hỗ trợ.

Cảm ơn. Tiểu Lữ nói cảm ơn, thấy chiếc Land Rover vài triệu trước mắt, cắn lưỡi nói: Đổng. . . Đồng chí, anh là người của phân viện tỉnh?

Đổng Học Bân cười nói: Không, tôi là người của chính phủ địa phương, Chung giáo sư không nói với các người?

Tiểu Lữ cười khổ nói: Cô chỉ nói chúng tôi liên hệ anh, không nói nhiều, cũng chưa nói cái khác, chúng tôi còn tưởng rằng anh là người của phân viện tỉnh.

Xưng hô anh thế nào? Tiểu Tiền hỏi.

Đổng Học Bân nói: Gọi Học Bân là được, tới, lên xe đi.

Mấy người lên Land Rover, Đổng Học Bân lái xe đi về trong huyện.

Đều là bạn cùng lứa tuổi, trọng tâm câu chuyện cũng có rất nhiều, ba người trên đường đi trò chuyện cũng rất hợp ý, có cười có nói kéo gần quan hệ lại.

Được rồi, chúng ta khảo sát ở đâu trước? Đổng Học Bân hỏi chính sự , Cái việc chọn vị trí này, có yêu cầu cứng nhắc gì không? Tại vùng núi?

Tiểu Tiền nói: Không nhất định là vùng núi, dù sao xung quanh không thể có hộ gia đình, hẻo lánh một chút, nhưng giao thông phải tốt, về phần cái khác, đợi sau này chúng tôi khảo sát thực địa, kiểm tra một vài thứ sau đó truyền lại trong viện, về phần quyết định thế nào, là quyết định của thầy cô bọn họ.

Như vậy à.

Có chổ phù hợp không?

Có, nhiều lắm, vậy chúng ta đi hương Thanh Thủy trước đi, bên kia là rừng núi, chỗ hẻo lánh, tuy rằng giao thông không quá thuận tiện, bất quá huyện chúng tôi gần đây đã khai triển công trình sửa đường, tài chính đã đến đúng chỗ, nếu như căn cứ thực nghiệm có thể chứng thực, chính phủ địa phương chúng tôi cũng sẽ tích cực phối hợp, khẳng định sẽ giải quyết vấn đề giao thông, cái này mọi người không cần lo lắng. Dù sao căn cứ thực nghiệm cần xây dựng, ít nhất cũng phải nửa năm đến một năm, đến lúc đó công trình sửa đường, khẳng định cũng hoàn công, thậm chí nhanh hơn, cho nên cái này đều không là vấn đề.

Chưa tới mười giờ.

Bọn họ tới hương Thanh Thủy.

Đổng Học Bân cũng không có liên hệ hương trấn địa phương phối hợp, trực tiếp mang tiểu Tiền và tiểu Lữ đi khảo sát thực địa, đến một chân núi.

Chụp ảnh.

Đo nhiệt độ.

Đo cự ly.

Tiểu Tiền tiểu Lữ bận việc.

Đổng Học Bân chớp mắt hỏi, Các người nghĩ ở đây cũng được chứ? .

Tiểu Lữ mỉm cười, Tôi nghĩ là có thể, không có vấn đề gì lớn, cũng là địa hình xung quanh có chút phức tạp, nhưng vẫn trong phạm vi.

Đổng Học Bân nói: Các người bay buổi tối? Không có việc gì, cũng không vội, buổi chiều tôi mang bọn ngươi đi hương trấn khác nhìn, cũng buổi trưa rồi, chúng ta đi ăn?

Tiểu Lữ sờ sờ bụng, Cũng đói bụng rồi.

Tiểu Tiền cũng lau lau mồ hôi, buông thiết bị nói: Ăn cơm thôi.

Đổng Học Bân nói: Vậy ăn ở đây luôn đi, chổ chúng tôi điều kiện kém, nếu có thể thì miễn cưỡng một chút.

Tiểu Tiền cười nói: Không sao, ăn cái gì đều như nhau.

Cất thiết bị vào, Đổng Học Bân lái xe đi một quán cơm nhỏ ở hương Thanh Thủy.

Mà khi hắn xuống xe, tiểu Tiền tiểu Lữ cũng đi xuống theo, Đổng Học Bân lại bị mấy người cán bộ hương lúc trước đã gặp mặt nhận ra.

Ai da! Đổng huyện trưởng!

Cái này. . . Sao ngài tới?

Mấy người cán bộ hương trợn tròn tròng mắt, khẳng định là miên man suy nghĩ, có người thậm chí lập tức lấy ra điện thoại di động muốn báo cho lãnh đạo hương, phỏng chừng sợ Đổng Học Bân là tới đột kích thị sát, cũng không trách mọi người trông gà hoá cuốc, thay đổi ai cũng như vậy, hơn nữa danh tiếng của thằng nhãi Đổng Học Bân này vẫn không tốt lắm, rất nhiều người đều có chút sợ hắn.

Đổng Học Bân vui vẻ, Tôi cũng là cùng bạn bè tới ăn một bữa cơm, tôi nói này mọi người không cần như vậy chứ? Thịt quay của hương Thanh Thủy rất có tiếng, còn không cho tôi ăn?

Không có không có!

Chúng tôi không có ý khác.

Mời ngài, ngày hôm nay bữa ăn này tính cho tôi.

Phía sau tiểu Tiền và tiểu Lữ đều nghe mà choáng váng, Đổng huyện trưởng?

Cái đệch! Không ngờ ngày hôm nay lái xe cho bọn họ chính là một huyện trưởng hả? ?

Tiểu Tiền tiểu Lữ có chút ngây ngốc, bọn họ lúc này mới biết được người trẻ tuổi đi cùng bọn họ đang làm gì! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


/2031

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status