Đại viện huyện uỷ.
Cuộc họp thường uỷ khẩn cấp kết thúc.
Ra phòng họp, Khương Phương Phương liền gọi Đổng Học Bân lại, Đổng huyện trưởng, một hồi đi phòng làm việc của tôi một chuyến. Sau đó đi trước.
Được. Đổng Học Bân đáp ứng một tiếng.
Từ Bá Dương ở phía sau nhìn Đổng Học Bân một chút, trong lòng thiếu chút nữa chửi má nó.
Ông ta trước đó còn buồn bực tên họ Đổng cao thượng như thế từ lúc nào, cái tên mê làm quan này lại có thể yêu cầu chủ động giảm trọng trách đem cục phát triển cải cách loại phòng ban tương đối không tồi cho mình, hiện tại Từ Bá Dương mới rõ ràng, cao thượng cái rắm, tên họ Đổng này ngay từ đầu đã không có ý tốt đẹp, giao ra cục phát triển cải cách chỉ là một cú tung hỏa mù mà thôi, cái hắn nhớ thương chính là khoa học kỹ thuật trong tay của mình, lúc này mới làm bộ thân thể không khỏe áp lực quá lớn mượn cớ đem cục phát triển cải cách thần không biết quỷ không hay đổi lấy cục khoa học kỹ thuật do Từ Bá Dương phân công quản lý, quả thật là thiếu đạo đức về đến nhà rồi!
Cái tên khốn nạn này!
Cái này cũng quá khốn nạn mà!
Chiến tích đến tay lại bị mất, Từ Bá Dương tức giận cực kỳ.
Nếu như Từ Bá Dương giữ lấy khoa học kỹ thuật không cho, cái phần chiến tích này cũng là của ông ta rồi, nhưng hiện tại đã là công dã tràng, mình phân công quản lý khoa học kỹ thuật khẩu nhiều năm như vậy chưa từng làm ra hiệu quả, kết quả cho Đổng Học Bân mới vài ngày, thành tích đã tới rồi, lần này người được lợi từ căn cứ thực nghiệm vốn hẳn là có phần Từ Bá Dương, nhưng hiện tại bị Đổng Học Bân giở trò quỷ như thế, người được lợi chỉ còn có Đổng Học Bân Mông Duệ và Khương Phương Phương, được lợi thứ hai chính là cục khoa học kỹ thuật, căn bản không có phần của Từ Bá Dương, sao có thể khiến cho ông ta không giận? Nhưng việc đã đến nước này, tất cả đã không có biện pháp vãn hồi rồi, Từ Bá Dương chỉ có thể tức giận, nhưng biện pháp gì cũng không có.
Các lãnh đạo huyện khác đều nhìn Từ Bá Dương, trong lòng có chút đồng tình.
Lần này, Từ Bá Dương quả thật là bị Đổng Học Bân chơi, nhưng cũng rõ ràng thôi, Đổng Học Bân người ta có thể liên hệ hạng mục của trung khoa viện, đây là bản lĩnh của người ta, bọn họ cũng không hâm mộ được.
. . .
Phòng làm việc huyện trưởng.
Đổng Học Bân gõ cửa tiến vào, Khương huyện trưởng, ngài tìm tôi?
Khương Phương Phương cũng không đưa tay, trên tay đang chỉnh lý văn kiện hội nghị, Liên hệ lúc nào?
Cùng với Khương Phương Phương, Đổng Học Bân cũng không cần phải giấu diếm, cười ha ha nói: Lần trước trở lại kinh thành làm việc gặp phải một người bạn cũ, công tác tại trung khoa viện, ngẫu nhiên nhắc tới chuyện này, tôi nhờ cô ấy lưu tâm giúp huyện chúng ta, giúp chúng ta tranh thủ một chút, thật ra sau đó tôi cũng quên chuyện này, cũng không để bụng, mãi cho đến mấy ngày trước mới liên hệ lại, tôi mang theo mấy người đồng chí của trung khoa viện đi hương Thanh Thủy bí mật khảo sát một chút, lúc này mới lấy được tới, sau đó cũng là chờ tin tức của trung khoa viện, bởi vì chuyện tình còn chưa có xác định, cũng có khả năng không thành, cho nên trước đó tôi cũng không nói với ngài, nghĩ rằng đem khoa học kỹ thuật đến tay trước rồi nói, ặc, ngài đừng giận tôi nha? Tôi không phải cố ý gạt ngài.
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Không đến mức.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, Khụ khụ, nhìn sắc mặt của ngài hình như tức giận.
Không có, tôi tức giận cái gì? Khương Phương Phương nhìn con mắt của hắn, Tôi chỉ có chút cảm khái, cậu tuy rằng mới đến huyện Trinh Thủy bốn tháng, nhưng trong bốn tháng ngắn ngủi làm ra thành tích mà tôi làm huyện trưởng bốn năm thời gian không làm được, tôi có chút xấu hổ, tôi nghĩ bao gồm Mông bí thư ở bên trong tất cả lãnh đạo huyện cũng có thể cảm thấy xấu hổ đối với việc này, cảm ơn cậu Học Bân, nếu như huyện Trinh Thủy sau này có thể bỏ được cái mũ huyện nghèo khó cấp quốc gia, tôi nghĩ dân chúng muốn cảm ơn không phải Mông bí thư, không phải tôi, mà hẳn là thường vụ phó huyện trưởng này.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Coi ngài nói kìa, không có ngài chỉ huy và trù tính toàn cục, công tác của tôi cũng không khai triển được, đều là công lao của mọi người, của mọi người.
Khương Phương Phương mỉm cười, Rất khiêm tốn.
Ha ha, tôi cái này gọi là không kiêu. Đổng Học Bân nói.
Khương Phương Phương nói: Được rồi, mấy ngày này có việc cậu bận, đi đi.
Đổng Học Bân nói: Được, có tiến triển mới nhất tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài.
Ra phòng làm việc huyện trưởng, Đổng Học Bân gọi một cú điện thoại đánh cho Diêu Thúy, A lô, Diêu hương trưởng. . . Ha ha, chế giễu cô làm gì, cô đều tiền nhiệm rồi, tự nhiên phải kêu như thế. . . Được rồi, chuyện căn cứ thực nghiệm nghe nói rồi chứ? Ừm, người của trung khoa viện buổi chiều sẽ đến, giao tiếp ban đầu rất quan trọng, các người chú ý một chút, buổi chiều tôi đón người xong sẽ dẫn bọn họ đến hương Thanh Thủy các người, công tác phụ trách bên kia cũng là cô làm, về phần công trình sau này khai triển ra sao, hương Thanh Thủy tôi cũng giao cho cô phụ trách chủ yếu. . . Đúng vậy, trong huyện thành lập tổ chuyên nghiệp, tôi là tổ trưởng, cô cũng vào đi. Nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, có ngon ngọt, Đổng Học Bân tự nhiên muốn tăng cường người một nhà trước.
Lại gọi mấy cú điện thoại bố trí nhiệm vụ.
Làm xong những cái này, nghĩ vạn vô nhất thất rồi Đổng Học Bân mới đi xuống căn tin dưới lầu ăn cơm, căn tin đều sắp đóng cửa, đồ ăn cũng đều nguội, nhưng Đổng Học Bân cũng không chú ý nhiều như vậy, không cho đầu bếp căn tin hâm nóng cơm, bưng khay cơm đi ra góc ngồi ăn.
Căn tin chỉ một mình hắn.
Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải, thẳng thắn vừa ăn vừa lấy điện thoại di động ra, lòng mang chờ mong gọi một cú điện thoại cho mẹ vợ của mình.
Tít tít tít.
Điện thoại di động thông.
A lô, à, mẹ.
Con bên kia có động tĩnh gì?
À, con đang ăn.
Vậy ăn xong thì gọi, gấp cái gì, có việc gấp sao?
Đúng vậy, lần trước mẹ đáp ứng con rồi, nếu con làm ra thêm một phần chiến tích thì sẽ chứng thực chính xử cho con, một công trình kiến tạo mới nhất về căn cứ thực nghiệm của trung khoa viện đã được huyện bên con lấy được, tôi là phân công quản lý khoa học kỹ thuật, đang bàn bạc, hạng mục cũng xác định rồi, cái này có một tác dụng đáng kể với phát triển khoa học kỹ thuật của huyện Trinh Thủy, còn có hiệu ứng của các phương diện thì không cần phải nói, đều là thành tích, con làm người liên lạc và người phụ trách phương diện chính phủ của cái hạng mục này, vậy hiển nhiên là mình đầy công lao, mẹ nói đúng không? Đổng Học Bân cũng không ngại ngùng, lại thao thao bất tuyệt nói khoác cho mình.
Hàn Tinh bị hắn chọc cười, phê bình nói: Tên nhóc con, cái này cũng gọi là việc gấp sao? Ngay cả cơm cũng không ăn xong đã tranh công với mẹ? Tuyệt không ổn trọng.
Ài, với mẹ con còn ổn trọng cái gì, con cái này không phải nhớ nhà sao, cũng nhớ lão nhân gia, thật sự là vội vã trở về.
Con chỉ biết nói ngọt, ha ha, chuyện của căn cứ thực nghiệm mẹ nghe nói, Lệ Trân ngày hôm qua có đề cập qua một tiếng với mẹ, con thật có thể, ngay cả Lệ Trân đều lừa gạt, lúc đầu bảo con làm ra một phần chiến tích là muốn con kiên định công tác, con lại giỏ trò, đi đường ngang ngõ tắt.
Cái này sao nói là đi đường ngang ngõ tắt hả mẹ, con cái này là vì hơn trăm ngàn nhân dân trong huyện mà không tiếc vận dụng quan hệ nhân mạch của mình để kéo tới hạng mục này.
Hàn Tinh cười nói: Con thật biết nói.
Mẹ, điều động của con rốt cuộc thế nào rồi?
Được rồi, con kiên định nhi chứng thực công tác trước đi, mẹ hỏi giúp con một chút.
Ha ha, vậy cảm ơn mẹ. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Cuộc họp thường uỷ khẩn cấp kết thúc.
Ra phòng họp, Khương Phương Phương liền gọi Đổng Học Bân lại, Đổng huyện trưởng, một hồi đi phòng làm việc của tôi một chuyến. Sau đó đi trước.
Được. Đổng Học Bân đáp ứng một tiếng.
Từ Bá Dương ở phía sau nhìn Đổng Học Bân một chút, trong lòng thiếu chút nữa chửi má nó.
Ông ta trước đó còn buồn bực tên họ Đổng cao thượng như thế từ lúc nào, cái tên mê làm quan này lại có thể yêu cầu chủ động giảm trọng trách đem cục phát triển cải cách loại phòng ban tương đối không tồi cho mình, hiện tại Từ Bá Dương mới rõ ràng, cao thượng cái rắm, tên họ Đổng này ngay từ đầu đã không có ý tốt đẹp, giao ra cục phát triển cải cách chỉ là một cú tung hỏa mù mà thôi, cái hắn nhớ thương chính là khoa học kỹ thuật trong tay của mình, lúc này mới làm bộ thân thể không khỏe áp lực quá lớn mượn cớ đem cục phát triển cải cách thần không biết quỷ không hay đổi lấy cục khoa học kỹ thuật do Từ Bá Dương phân công quản lý, quả thật là thiếu đạo đức về đến nhà rồi!
Cái tên khốn nạn này!
Cái này cũng quá khốn nạn mà!
Chiến tích đến tay lại bị mất, Từ Bá Dương tức giận cực kỳ.
Nếu như Từ Bá Dương giữ lấy khoa học kỹ thuật không cho, cái phần chiến tích này cũng là của ông ta rồi, nhưng hiện tại đã là công dã tràng, mình phân công quản lý khoa học kỹ thuật khẩu nhiều năm như vậy chưa từng làm ra hiệu quả, kết quả cho Đổng Học Bân mới vài ngày, thành tích đã tới rồi, lần này người được lợi từ căn cứ thực nghiệm vốn hẳn là có phần Từ Bá Dương, nhưng hiện tại bị Đổng Học Bân giở trò quỷ như thế, người được lợi chỉ còn có Đổng Học Bân Mông Duệ và Khương Phương Phương, được lợi thứ hai chính là cục khoa học kỹ thuật, căn bản không có phần của Từ Bá Dương, sao có thể khiến cho ông ta không giận? Nhưng việc đã đến nước này, tất cả đã không có biện pháp vãn hồi rồi, Từ Bá Dương chỉ có thể tức giận, nhưng biện pháp gì cũng không có.
Các lãnh đạo huyện khác đều nhìn Từ Bá Dương, trong lòng có chút đồng tình.
Lần này, Từ Bá Dương quả thật là bị Đổng Học Bân chơi, nhưng cũng rõ ràng thôi, Đổng Học Bân người ta có thể liên hệ hạng mục của trung khoa viện, đây là bản lĩnh của người ta, bọn họ cũng không hâm mộ được.
. . .
Phòng làm việc huyện trưởng.
Đổng Học Bân gõ cửa tiến vào, Khương huyện trưởng, ngài tìm tôi?
Khương Phương Phương cũng không đưa tay, trên tay đang chỉnh lý văn kiện hội nghị, Liên hệ lúc nào?
Cùng với Khương Phương Phương, Đổng Học Bân cũng không cần phải giấu diếm, cười ha ha nói: Lần trước trở lại kinh thành làm việc gặp phải một người bạn cũ, công tác tại trung khoa viện, ngẫu nhiên nhắc tới chuyện này, tôi nhờ cô ấy lưu tâm giúp huyện chúng ta, giúp chúng ta tranh thủ một chút, thật ra sau đó tôi cũng quên chuyện này, cũng không để bụng, mãi cho đến mấy ngày trước mới liên hệ lại, tôi mang theo mấy người đồng chí của trung khoa viện đi hương Thanh Thủy bí mật khảo sát một chút, lúc này mới lấy được tới, sau đó cũng là chờ tin tức của trung khoa viện, bởi vì chuyện tình còn chưa có xác định, cũng có khả năng không thành, cho nên trước đó tôi cũng không nói với ngài, nghĩ rằng đem khoa học kỹ thuật đến tay trước rồi nói, ặc, ngài đừng giận tôi nha? Tôi không phải cố ý gạt ngài.
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Không đến mức.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, Khụ khụ, nhìn sắc mặt của ngài hình như tức giận.
Không có, tôi tức giận cái gì? Khương Phương Phương nhìn con mắt của hắn, Tôi chỉ có chút cảm khái, cậu tuy rằng mới đến huyện Trinh Thủy bốn tháng, nhưng trong bốn tháng ngắn ngủi làm ra thành tích mà tôi làm huyện trưởng bốn năm thời gian không làm được, tôi có chút xấu hổ, tôi nghĩ bao gồm Mông bí thư ở bên trong tất cả lãnh đạo huyện cũng có thể cảm thấy xấu hổ đối với việc này, cảm ơn cậu Học Bân, nếu như huyện Trinh Thủy sau này có thể bỏ được cái mũ huyện nghèo khó cấp quốc gia, tôi nghĩ dân chúng muốn cảm ơn không phải Mông bí thư, không phải tôi, mà hẳn là thường vụ phó huyện trưởng này.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Coi ngài nói kìa, không có ngài chỉ huy và trù tính toàn cục, công tác của tôi cũng không khai triển được, đều là công lao của mọi người, của mọi người.
Khương Phương Phương mỉm cười, Rất khiêm tốn.
Ha ha, tôi cái này gọi là không kiêu. Đổng Học Bân nói.
Khương Phương Phương nói: Được rồi, mấy ngày này có việc cậu bận, đi đi.
Đổng Học Bân nói: Được, có tiến triển mới nhất tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài.
Ra phòng làm việc huyện trưởng, Đổng Học Bân gọi một cú điện thoại đánh cho Diêu Thúy, A lô, Diêu hương trưởng. . . Ha ha, chế giễu cô làm gì, cô đều tiền nhiệm rồi, tự nhiên phải kêu như thế. . . Được rồi, chuyện căn cứ thực nghiệm nghe nói rồi chứ? Ừm, người của trung khoa viện buổi chiều sẽ đến, giao tiếp ban đầu rất quan trọng, các người chú ý một chút, buổi chiều tôi đón người xong sẽ dẫn bọn họ đến hương Thanh Thủy các người, công tác phụ trách bên kia cũng là cô làm, về phần công trình sau này khai triển ra sao, hương Thanh Thủy tôi cũng giao cho cô phụ trách chủ yếu. . . Đúng vậy, trong huyện thành lập tổ chuyên nghiệp, tôi là tổ trưởng, cô cũng vào đi. Nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, có ngon ngọt, Đổng Học Bân tự nhiên muốn tăng cường người một nhà trước.
Lại gọi mấy cú điện thoại bố trí nhiệm vụ.
Làm xong những cái này, nghĩ vạn vô nhất thất rồi Đổng Học Bân mới đi xuống căn tin dưới lầu ăn cơm, căn tin đều sắp đóng cửa, đồ ăn cũng đều nguội, nhưng Đổng Học Bân cũng không chú ý nhiều như vậy, không cho đầu bếp căn tin hâm nóng cơm, bưng khay cơm đi ra góc ngồi ăn.
Căn tin chỉ một mình hắn.
Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải, thẳng thắn vừa ăn vừa lấy điện thoại di động ra, lòng mang chờ mong gọi một cú điện thoại cho mẹ vợ của mình.
Tít tít tít.
Điện thoại di động thông.
A lô, à, mẹ.
Con bên kia có động tĩnh gì?
À, con đang ăn.
Vậy ăn xong thì gọi, gấp cái gì, có việc gấp sao?
Đúng vậy, lần trước mẹ đáp ứng con rồi, nếu con làm ra thêm một phần chiến tích thì sẽ chứng thực chính xử cho con, một công trình kiến tạo mới nhất về căn cứ thực nghiệm của trung khoa viện đã được huyện bên con lấy được, tôi là phân công quản lý khoa học kỹ thuật, đang bàn bạc, hạng mục cũng xác định rồi, cái này có một tác dụng đáng kể với phát triển khoa học kỹ thuật của huyện Trinh Thủy, còn có hiệu ứng của các phương diện thì không cần phải nói, đều là thành tích, con làm người liên lạc và người phụ trách phương diện chính phủ của cái hạng mục này, vậy hiển nhiên là mình đầy công lao, mẹ nói đúng không? Đổng Học Bân cũng không ngại ngùng, lại thao thao bất tuyệt nói khoác cho mình.
Hàn Tinh bị hắn chọc cười, phê bình nói: Tên nhóc con, cái này cũng gọi là việc gấp sao? Ngay cả cơm cũng không ăn xong đã tranh công với mẹ? Tuyệt không ổn trọng.
Ài, với mẹ con còn ổn trọng cái gì, con cái này không phải nhớ nhà sao, cũng nhớ lão nhân gia, thật sự là vội vã trở về.
Con chỉ biết nói ngọt, ha ha, chuyện của căn cứ thực nghiệm mẹ nghe nói, Lệ Trân ngày hôm qua có đề cập qua một tiếng với mẹ, con thật có thể, ngay cả Lệ Trân đều lừa gạt, lúc đầu bảo con làm ra một phần chiến tích là muốn con kiên định công tác, con lại giỏ trò, đi đường ngang ngõ tắt.
Cái này sao nói là đi đường ngang ngõ tắt hả mẹ, con cái này là vì hơn trăm ngàn nhân dân trong huyện mà không tiếc vận dụng quan hệ nhân mạch của mình để kéo tới hạng mục này.
Hàn Tinh cười nói: Con thật biết nói.
Mẹ, điều động của con rốt cuộc thế nào rồi?
Được rồi, con kiên định nhi chứng thực công tác trước đi, mẹ hỏi giúp con một chút.
Ha ha, vậy cảm ơn mẹ. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|