Ngày hôm sau.
Ngày mới tờ mờ sáng.
Sáng sớm, dưới lầu gia thuộc viện.
Đổng Học Bân kéo hai cái va li một lớn một nhỏ từ trong hành lang đi ra, hí mắt tránh tia nắng chiếu vào mặt, hắn tìm được chiếc Land Rover đậu trong sân của mình, mở cóp sau ra nhét hành lý vào, lập tức gọi điện thoại cho chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện Mã Bân, gọi ông ta xuống lầu, đem chìa khóa ký túc xá và chìa khóa phòng làm việc của mình giao lại cho ông ta, cũng ký tên vào văn kiện, đế lúc này, Đổng Học Bân rốt cục đã hoàn toàn phân rõ quan hệ với huyện Trinh Thủy, giao tiếp hoàn thành, xã giao cũng xong rồi, là lúc rời đi.
Đổng Học Bân vốn muốn lặng lẽ rời đi, nên cáo biệt đều đã cáo biệt, cũng không muốn làm ra động tĩnh quá lớn, cho nên mới dậy sớm như vậy. Nhưng mà có thể là do ở dưới lầu hơi lâu, cũng có thể là tiếng nói của Mã Bân hơi lớn, bị người nghe được.
Một lát sau, không ít người xuống lầu.
Có Bồ An, có Thường Quyên, còn có Lý Hiểu Na, vân vân.
Đổng huyện trưởng.
Sao đều đi xuống vậy?
Phải đưa cậu đi, sao dậy sớm vậy? Còn tưởng rằng ngài đi buổi trưa.
Cảm ơn mọi người, không cần đưa, đều quay về đi.
Cậu đợi một lát, còn có đặc sản địa phương chưa cho cậu.
Ài, tôi lúc này len lén đi cũng là không muốn cho các người phiền phức.
Đổng huyện trưởng, không đúng, hẳn nên gọi là Đổng sở trưởng, ngài trở về cẩn thận một chút, đây là khẩu trang, ngài mang theo đi, nghe nói bên kinh thành gần đây có dịch cảm cúm, ngài cẩn thận một chút.
Được, vậy tôi lấy, cảm ơn.
Ngài lái xe chậm một chút, thuận buồm xuôi gió, rãnh rỗi thì trở về.
Tốt, nhất định, mọi người cũng phải bảo trọng, có cơ hội gặp lại.
Đi ra không ít người, Đổng Học Bân thậm chí còn thấy được khuôn mặt của Khương Phương Phương lộ ra từ sau cửa sổ trên lầu, Đổng Học Bân bình tĩnh gật đầu với cô ấy, lại cáo biệt vài câu với mọi người, rồi mới mở cửa lên xe, vừa phất tay vừa lái xe. Loại tràng diện này hắn vẫn thường không chịu nổi, luôn cảm thấy trong lòng có chút cay cay, vì vậy mở nhạc lên, mở ca khúc Sinh mệnh nộ phóng, âm điệu mạnh mẽ vang ra, cũng hòa tan đi thương cảm và phiền muộn trong lòng Đổng Học Bân, mở cửa sổ xe ra, để cho gió thổi vù vù vào mặt, khiến cho tóc và quần áo đều theo gió mà động, Đổng Học Bân một tay lái xe không tự chủ ngâm nga lên.
Nửa tiếng đồng hồ sau, xe ra khỏi ngoại ô huyện.
Đổng Học Bân cũng không quay đầu lại, ánh mắt đều nhìn thẳng phía trước, chỉ là trong lòng yên lặng nói một câu : Tạm biệt Trinh Thủy.
Một tiếng đồng hồ. . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Ba tiếng đồng hồ. . .
Đến buổi trưa, Đổng Học Bân đã vượt qua ba thành phố, một đường hướng đông.
Buổi trưa, Đổng Học Bân dừng lại tạ tiệm cơm ở một trấn nhỏ tùy tiện ăn một chút, sau đó tiếp tục vừa nghe âm nhạc vừa lái xe, rất nhàn nhã, cái này không phải là chạy về, mà hẳn là thuộc về phạm trù du sơn ngoạn thủy, có đôi khi tới ven hồ có hoàn cảnh không tồi, Đổng Học Bân dừng xe hí mắt hút một điếu thuốc, thậm chí còn có thể xuống dưới đi bộ nửa vòng, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.
Đi một chút dừng một chút.
Rất nhàn nhã.
Tất cả trọng trách trên người đều buông xuống, hắn hiện tại không có chức quan, không có công tác, không có lo lắng, cũng rất hưởng thụ cái thanh nhàn khó có được này.
Tôi muốn sinh mệnh nộ phóng. . .
Giống như bay lượn trên bầu trời. . .
Đổng Học Bân ngũ âm không được đầy đủ cao giọng cất tiếng ca, bởi vì mở cửa sổ, cửa sổ trên nóc cũng mở, những chiếc xe chạy thoáng qua xe của Đổng Học Bân, đều không nói gì nhìn về hướng người lái xe của Land Rover, tiếng ca đó thật sự không thể nói là êm tai. Nhưng Đổng Học Bân trong hoàn cảnh như vậy da mặt vẫn là rất dầy, căn bản không hề cố kỵ, nên hát cứ hát, nên ồn ào cứ ồn ào, nói chung cực kỳ đã ghiền.
Phía trước.
Khu phục vụ cao tốc.
Đổng Học Bân ngừng xe đi qua, xuống dưới đi vệ sinh.
Sau khi đi ra, bởi vì lười ăn cơm tiệm buổi tối, hắn đi siêu thị tùy tiện lấy đồ ăn vặt và các loại ướp lạnh, lúc này mới tính tiền đi ra.
Nhờ xe?
Ừm, tiện đường không?
Xem chị đi đâu?
Bên này tôi cũng không quá quen thuộc, dù sao cũng là hướng kinh thành.
Chỗ đó à, vậy không tiện đường, tôi sẽ xuống ở phía trước cao tốc.
Ha ha, không có việc gì, cũng cảm ơn các người.
Bên ngoài siêu thị, Đổng Học Bân nghe thấy được tiếng nói, đó là bóng lưng của một người phụ nữ trung niên, tựa như muốn đi nhờ xe, đang hỏi một đôi vợ chồng xem có tiện đường không. Đối với chuyện đi nhờ xe này Đổng Học Bân thật ra không xa lạ, chỉ bất quá chưa thử qua, nghe được đi kinh thành hắn cũng không nhịn được nhìn thoáng qua, tuy rằng nhìn không thấy trước mặt, nhưng theo bóng lưng của người phụ nữ này hẳn là tuổi không nhỏ, giày da đen và vớ chân đen là có thể nhìn ra, kiểu dáng tương đối cũ kỹ, giầy cũng không phải mới, phụ nữ trẻ tuổi trên cơ bản sẽ không mặc loại này, còn có vóc người thoáng đầy ắp với tiếng nói khàn khàn, phỏng chừng hẳn là trên dưới bốn mươi tuổi, ơ, sao nhìn có chút quen mắt?
Bên kia.
Người phụ nữ hơi nghiêng đầu, lại đi hỏi một người trẻ tuổi kế tiếp.
Có thể tiện đường ngồi xe một chút không? Đi hướng kinh thành.
Kinh thành? Tôi cũng không đi vào trong đó.
Đại khái có thể đi đâu? Tiện thể cho tôi đi một đoạn cũng được.
Tôi còn vội làm việc, xin lỗi chị, chị hỏi lại ai khác đi.
Không quan hệ, cũng cảm ơn cậu.
Người phụ nữ vài lần vấp phải trắc trở, không nhờ được xe nào cả, nhìn ánh mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu, đã gần hai giờ, là lúc nóng nhất trong ngà, phía sau lưng áo sơmi có thể thấy ra không ít mồ hôi, làm dây áo ngực đều lộ ra, hình như là màu da. Cô ấy nhìn bốn phía cũng không có người, lau mồ hôi trên cái trán, đi tới mái hiên dưới siêu thị tránh ánh mặt trời.
Đổng Học Bân xoay người lại lên xe, sau khi chuyển xe suy nghĩ một chút, vẫn là chạy về hướng người phụ nữ, hạ cửa sổ xe lớn tiếng nói: Chị gái, đi kinh thành phải không?
Người phụ nữ một tay che phía trên con mắt nhìn qua, Đúng vậy.
Đổng Học Bân chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt bên dưới, Tôi cũng trở lại kinh thành, vừa lúc tiện đường, bất quá tôi có thể không đến kinh thành, phải đi thành phố Phần Châu làm việc trước.
Không sao cả, cho tôi đi nhờ một đoạn đường là có thể.
Được, vậy chị lên xe đi.
Tốt, cảm ơn cậu.
Người phụ nữ đi ra.
Tay thả xuống, Đổng Học Bân lúc này cũng thấy được khuôn mặt của cô ấy, tóc buột cao, mang theo một cặp mắt kính, rất có khí chất một người mỹ phụ trung niên, nếu như là người khác, Đổng Học Bân bình thường nhìn thấy xong khuôn mặt này sẽ vô thức nhìn lên ngực lên đùi của người ta vài lần, nhưng lần này Đổng Học Bân không có, bởi vì khuôn mặt này thoáng cái khiến cho hắn sửng sốt.
Người phụ nữ bị ánh mặt trời làm chói mắt mở cửa lên xe.
Đổng Học Bân kinh hỉ nói: Cô giáo Tương! Ha ha! Thật sự là cô!
Tương Mẫn ngẩn ra, nhìn kỹ chàng trai trước mắt, trong lúc nhất thời cũng cười, chỉ vào hắn do dự một chút, Đổng. . . Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ, Ai da, cô còn nhớ rõ em?
Tương Mẫn cũng rất ngoài ý muốn, cười nói: Cậu mới tốt nghiệp ba năm, có thể không nhớ rõ cậu sao?
Mỹ phụ chính là cô giáo của đại học Liên Hợp Kinh Thành, lúc Đổng Học Bân học đại học, cô giáo Tương không chỉ là chủ nhiệm lớp của lớp máy tính bọn họ, còn dạy bọn họ về số học cao đẳng, có thể nói là được cô giáo Tương dạy dỗ bốn năm, hơn nữa sau đó cha của Đổng Học Bân qua đời, điều kiện kinh tế trong nhà cực kém, cô giáo Tương lúc đó cũng biết chuyện này, sau đó không chỉ một lần kéo Đổng Học Bân đi đến ký túc xá công nhân viên chức của cô ta làm cơm cho hắn ăn, lúc gần tốt nghiệp Đổng Học Bân có cúp học một môn, cũng là cô giáo Tương giúp đỡ hắn đi biện hộ giùm, cuối cùng mới đạt tiêu chuẩn, cho nên Tương Mẫn có thể nói là cô giáo mà Đổng Học Bân thời sinh viên tôn kính nhất, không ngờ rằng vậy mà lại ngẫu ngộ ở chỗ này.
Đổng Học Bân vui vẻ, Thật không ngờ rằng có thể ở chổ này gặp phải cô, chổ này rất xa, sao cô lại tới đây? Cô không dạy học à?
Hiện tại là nghỉ hè.
Ài, em đã quên mất.
Ha ha, cô là tới du ngoạn, lớn tuổi rồi, thân thể cũng càng ngày càng không tốt, muốn hoạt động, cho nên mới đi cùng đồng sự.
Sao lại đi nhờ xe?
Người tuổi trẻ các người không phải lưu hành cái này sao? Cô cũng muốn thể nghiệm một chút.
Hắc, cô đi một mình nguy hiểm lắm, hơn nữa còn là chổ hẻo lánh như thế.
Vốn là cùng mấy người đồng sự lái xe tới, thầy Trương Hải cậu biết không? À, cậu có thể không biết, là giáo viên mới tới sau khi cậu tốt nghiệp, lão Trương bị bệnh, bệnh bộc phát nặng, đi bệnh viện nhìn cũng không được, sau đó bọn họ lái xe trở về, lão Trương muốn nằm, xe cũng không đủ chỗ, cô nói cô đi một mình cũng được, không cùng bọn họ trở về, lúc này mới nghĩ muốn đi nhờ xe. Tương Mẫn đẩy đẩy cặp mắt kính, Lúc đầu dự định buổi chiều đi đến thành phố Uy Dương, chơi một chút nhìn một chút rồi tìm phòng trọ, bất quá buổi sáng tài xế đi nhờ xe đến nơi đây có việc, cho cô ở lại khu phục vụ, cô hỏi nửa ngày cũng không có người đi về hướng Uy Dương, nếu không cũng là không muốn cho cô đi nhờ, nhìn đi, làm cô chờ đổ mồ hôi đầy người, cũng không có một xe nào cho đi nhờ, cũng may gặp phải cậu.
Trùng hợp, ha ha.
Cậu cũng trở lại kinh thành?
Đúng vậy, hơn nữa em cũng không vội, cô nếu như không chê, cô muốn đi chỗ nào, em chở cô đi, cảnh khu và vân vân đều được.
Còn bắt cậu làm tài xế cho cô?
Hắc, cũng không phải dĩ nhiên sao, vinh hạnh của em mà.
Tốt nghiệp mới vài năm, cậu càng ngày càng có thể nói, lúc trước học sinh trong lớp, cậu không thích nói đặc biệt hướng nội, xã hội này, quả nhiên là có thể rèn đúc người.
Thật ra em hiện tại cũng không thích nói, cái này không phải gặp phải cô sao, ân sư của em, em vui vẻ, vui vẻ thì nói nhiều.
Nói cũng phải, sau khi tốt nghiệp cũng không thấy cậu tới thăm cô vậy.
Khụ khụ, một mực công tác ở bên ngoài, không có thời gian, cái này tại em, vậy lần này phạt em làm tài xế chuyên trách cho cô vài ngày.
Ha ha, được, tiện đường thì chúng ta cùng nhau đi, cô là đàn bà nói thật cũng có chút chột dạ.
Có em ở đây cô yên tâm, bảo đảm cô an toàn, vậy tài xế kiêm bảo tiêu của cô lái xe, đi thôi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Ngày mới tờ mờ sáng.
Sáng sớm, dưới lầu gia thuộc viện.
Đổng Học Bân kéo hai cái va li một lớn một nhỏ từ trong hành lang đi ra, hí mắt tránh tia nắng chiếu vào mặt, hắn tìm được chiếc Land Rover đậu trong sân của mình, mở cóp sau ra nhét hành lý vào, lập tức gọi điện thoại cho chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện Mã Bân, gọi ông ta xuống lầu, đem chìa khóa ký túc xá và chìa khóa phòng làm việc của mình giao lại cho ông ta, cũng ký tên vào văn kiện, đế lúc này, Đổng Học Bân rốt cục đã hoàn toàn phân rõ quan hệ với huyện Trinh Thủy, giao tiếp hoàn thành, xã giao cũng xong rồi, là lúc rời đi.
Đổng Học Bân vốn muốn lặng lẽ rời đi, nên cáo biệt đều đã cáo biệt, cũng không muốn làm ra động tĩnh quá lớn, cho nên mới dậy sớm như vậy. Nhưng mà có thể là do ở dưới lầu hơi lâu, cũng có thể là tiếng nói của Mã Bân hơi lớn, bị người nghe được.
Một lát sau, không ít người xuống lầu.
Có Bồ An, có Thường Quyên, còn có Lý Hiểu Na, vân vân.
Đổng huyện trưởng.
Sao đều đi xuống vậy?
Phải đưa cậu đi, sao dậy sớm vậy? Còn tưởng rằng ngài đi buổi trưa.
Cảm ơn mọi người, không cần đưa, đều quay về đi.
Cậu đợi một lát, còn có đặc sản địa phương chưa cho cậu.
Ài, tôi lúc này len lén đi cũng là không muốn cho các người phiền phức.
Đổng huyện trưởng, không đúng, hẳn nên gọi là Đổng sở trưởng, ngài trở về cẩn thận một chút, đây là khẩu trang, ngài mang theo đi, nghe nói bên kinh thành gần đây có dịch cảm cúm, ngài cẩn thận một chút.
Được, vậy tôi lấy, cảm ơn.
Ngài lái xe chậm một chút, thuận buồm xuôi gió, rãnh rỗi thì trở về.
Tốt, nhất định, mọi người cũng phải bảo trọng, có cơ hội gặp lại.
Đi ra không ít người, Đổng Học Bân thậm chí còn thấy được khuôn mặt của Khương Phương Phương lộ ra từ sau cửa sổ trên lầu, Đổng Học Bân bình tĩnh gật đầu với cô ấy, lại cáo biệt vài câu với mọi người, rồi mới mở cửa lên xe, vừa phất tay vừa lái xe. Loại tràng diện này hắn vẫn thường không chịu nổi, luôn cảm thấy trong lòng có chút cay cay, vì vậy mở nhạc lên, mở ca khúc Sinh mệnh nộ phóng, âm điệu mạnh mẽ vang ra, cũng hòa tan đi thương cảm và phiền muộn trong lòng Đổng Học Bân, mở cửa sổ xe ra, để cho gió thổi vù vù vào mặt, khiến cho tóc và quần áo đều theo gió mà động, Đổng Học Bân một tay lái xe không tự chủ ngâm nga lên.
Nửa tiếng đồng hồ sau, xe ra khỏi ngoại ô huyện.
Đổng Học Bân cũng không quay đầu lại, ánh mắt đều nhìn thẳng phía trước, chỉ là trong lòng yên lặng nói một câu : Tạm biệt Trinh Thủy.
Một tiếng đồng hồ. . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Ba tiếng đồng hồ. . .
Đến buổi trưa, Đổng Học Bân đã vượt qua ba thành phố, một đường hướng đông.
Buổi trưa, Đổng Học Bân dừng lại tạ tiệm cơm ở một trấn nhỏ tùy tiện ăn một chút, sau đó tiếp tục vừa nghe âm nhạc vừa lái xe, rất nhàn nhã, cái này không phải là chạy về, mà hẳn là thuộc về phạm trù du sơn ngoạn thủy, có đôi khi tới ven hồ có hoàn cảnh không tồi, Đổng Học Bân dừng xe hí mắt hút một điếu thuốc, thậm chí còn có thể xuống dưới đi bộ nửa vòng, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.
Đi một chút dừng một chút.
Rất nhàn nhã.
Tất cả trọng trách trên người đều buông xuống, hắn hiện tại không có chức quan, không có công tác, không có lo lắng, cũng rất hưởng thụ cái thanh nhàn khó có được này.
Tôi muốn sinh mệnh nộ phóng. . .
Giống như bay lượn trên bầu trời. . .
Đổng Học Bân ngũ âm không được đầy đủ cao giọng cất tiếng ca, bởi vì mở cửa sổ, cửa sổ trên nóc cũng mở, những chiếc xe chạy thoáng qua xe của Đổng Học Bân, đều không nói gì nhìn về hướng người lái xe của Land Rover, tiếng ca đó thật sự không thể nói là êm tai. Nhưng Đổng Học Bân trong hoàn cảnh như vậy da mặt vẫn là rất dầy, căn bản không hề cố kỵ, nên hát cứ hát, nên ồn ào cứ ồn ào, nói chung cực kỳ đã ghiền.
Phía trước.
Khu phục vụ cao tốc.
Đổng Học Bân ngừng xe đi qua, xuống dưới đi vệ sinh.
Sau khi đi ra, bởi vì lười ăn cơm tiệm buổi tối, hắn đi siêu thị tùy tiện lấy đồ ăn vặt và các loại ướp lạnh, lúc này mới tính tiền đi ra.
Nhờ xe?
Ừm, tiện đường không?
Xem chị đi đâu?
Bên này tôi cũng không quá quen thuộc, dù sao cũng là hướng kinh thành.
Chỗ đó à, vậy không tiện đường, tôi sẽ xuống ở phía trước cao tốc.
Ha ha, không có việc gì, cũng cảm ơn các người.
Bên ngoài siêu thị, Đổng Học Bân nghe thấy được tiếng nói, đó là bóng lưng của một người phụ nữ trung niên, tựa như muốn đi nhờ xe, đang hỏi một đôi vợ chồng xem có tiện đường không. Đối với chuyện đi nhờ xe này Đổng Học Bân thật ra không xa lạ, chỉ bất quá chưa thử qua, nghe được đi kinh thành hắn cũng không nhịn được nhìn thoáng qua, tuy rằng nhìn không thấy trước mặt, nhưng theo bóng lưng của người phụ nữ này hẳn là tuổi không nhỏ, giày da đen và vớ chân đen là có thể nhìn ra, kiểu dáng tương đối cũ kỹ, giầy cũng không phải mới, phụ nữ trẻ tuổi trên cơ bản sẽ không mặc loại này, còn có vóc người thoáng đầy ắp với tiếng nói khàn khàn, phỏng chừng hẳn là trên dưới bốn mươi tuổi, ơ, sao nhìn có chút quen mắt?
Bên kia.
Người phụ nữ hơi nghiêng đầu, lại đi hỏi một người trẻ tuổi kế tiếp.
Có thể tiện đường ngồi xe một chút không? Đi hướng kinh thành.
Kinh thành? Tôi cũng không đi vào trong đó.
Đại khái có thể đi đâu? Tiện thể cho tôi đi một đoạn cũng được.
Tôi còn vội làm việc, xin lỗi chị, chị hỏi lại ai khác đi.
Không quan hệ, cũng cảm ơn cậu.
Người phụ nữ vài lần vấp phải trắc trở, không nhờ được xe nào cả, nhìn ánh mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu, đã gần hai giờ, là lúc nóng nhất trong ngà, phía sau lưng áo sơmi có thể thấy ra không ít mồ hôi, làm dây áo ngực đều lộ ra, hình như là màu da. Cô ấy nhìn bốn phía cũng không có người, lau mồ hôi trên cái trán, đi tới mái hiên dưới siêu thị tránh ánh mặt trời.
Đổng Học Bân xoay người lại lên xe, sau khi chuyển xe suy nghĩ một chút, vẫn là chạy về hướng người phụ nữ, hạ cửa sổ xe lớn tiếng nói: Chị gái, đi kinh thành phải không?
Người phụ nữ một tay che phía trên con mắt nhìn qua, Đúng vậy.
Đổng Học Bân chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt bên dưới, Tôi cũng trở lại kinh thành, vừa lúc tiện đường, bất quá tôi có thể không đến kinh thành, phải đi thành phố Phần Châu làm việc trước.
Không sao cả, cho tôi đi nhờ một đoạn đường là có thể.
Được, vậy chị lên xe đi.
Tốt, cảm ơn cậu.
Người phụ nữ đi ra.
Tay thả xuống, Đổng Học Bân lúc này cũng thấy được khuôn mặt của cô ấy, tóc buột cao, mang theo một cặp mắt kính, rất có khí chất một người mỹ phụ trung niên, nếu như là người khác, Đổng Học Bân bình thường nhìn thấy xong khuôn mặt này sẽ vô thức nhìn lên ngực lên đùi của người ta vài lần, nhưng lần này Đổng Học Bân không có, bởi vì khuôn mặt này thoáng cái khiến cho hắn sửng sốt.
Người phụ nữ bị ánh mặt trời làm chói mắt mở cửa lên xe.
Đổng Học Bân kinh hỉ nói: Cô giáo Tương! Ha ha! Thật sự là cô!
Tương Mẫn ngẩn ra, nhìn kỹ chàng trai trước mắt, trong lúc nhất thời cũng cười, chỉ vào hắn do dự một chút, Đổng. . . Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ, Ai da, cô còn nhớ rõ em?
Tương Mẫn cũng rất ngoài ý muốn, cười nói: Cậu mới tốt nghiệp ba năm, có thể không nhớ rõ cậu sao?
Mỹ phụ chính là cô giáo của đại học Liên Hợp Kinh Thành, lúc Đổng Học Bân học đại học, cô giáo Tương không chỉ là chủ nhiệm lớp của lớp máy tính bọn họ, còn dạy bọn họ về số học cao đẳng, có thể nói là được cô giáo Tương dạy dỗ bốn năm, hơn nữa sau đó cha của Đổng Học Bân qua đời, điều kiện kinh tế trong nhà cực kém, cô giáo Tương lúc đó cũng biết chuyện này, sau đó không chỉ một lần kéo Đổng Học Bân đi đến ký túc xá công nhân viên chức của cô ta làm cơm cho hắn ăn, lúc gần tốt nghiệp Đổng Học Bân có cúp học một môn, cũng là cô giáo Tương giúp đỡ hắn đi biện hộ giùm, cuối cùng mới đạt tiêu chuẩn, cho nên Tương Mẫn có thể nói là cô giáo mà Đổng Học Bân thời sinh viên tôn kính nhất, không ngờ rằng vậy mà lại ngẫu ngộ ở chỗ này.
Đổng Học Bân vui vẻ, Thật không ngờ rằng có thể ở chổ này gặp phải cô, chổ này rất xa, sao cô lại tới đây? Cô không dạy học à?
Hiện tại là nghỉ hè.
Ài, em đã quên mất.
Ha ha, cô là tới du ngoạn, lớn tuổi rồi, thân thể cũng càng ngày càng không tốt, muốn hoạt động, cho nên mới đi cùng đồng sự.
Sao lại đi nhờ xe?
Người tuổi trẻ các người không phải lưu hành cái này sao? Cô cũng muốn thể nghiệm một chút.
Hắc, cô đi một mình nguy hiểm lắm, hơn nữa còn là chổ hẻo lánh như thế.
Vốn là cùng mấy người đồng sự lái xe tới, thầy Trương Hải cậu biết không? À, cậu có thể không biết, là giáo viên mới tới sau khi cậu tốt nghiệp, lão Trương bị bệnh, bệnh bộc phát nặng, đi bệnh viện nhìn cũng không được, sau đó bọn họ lái xe trở về, lão Trương muốn nằm, xe cũng không đủ chỗ, cô nói cô đi một mình cũng được, không cùng bọn họ trở về, lúc này mới nghĩ muốn đi nhờ xe. Tương Mẫn đẩy đẩy cặp mắt kính, Lúc đầu dự định buổi chiều đi đến thành phố Uy Dương, chơi một chút nhìn một chút rồi tìm phòng trọ, bất quá buổi sáng tài xế đi nhờ xe đến nơi đây có việc, cho cô ở lại khu phục vụ, cô hỏi nửa ngày cũng không có người đi về hướng Uy Dương, nếu không cũng là không muốn cho cô đi nhờ, nhìn đi, làm cô chờ đổ mồ hôi đầy người, cũng không có một xe nào cho đi nhờ, cũng may gặp phải cậu.
Trùng hợp, ha ha.
Cậu cũng trở lại kinh thành?
Đúng vậy, hơn nữa em cũng không vội, cô nếu như không chê, cô muốn đi chỗ nào, em chở cô đi, cảnh khu và vân vân đều được.
Còn bắt cậu làm tài xế cho cô?
Hắc, cũng không phải dĩ nhiên sao, vinh hạnh của em mà.
Tốt nghiệp mới vài năm, cậu càng ngày càng có thể nói, lúc trước học sinh trong lớp, cậu không thích nói đặc biệt hướng nội, xã hội này, quả nhiên là có thể rèn đúc người.
Thật ra em hiện tại cũng không thích nói, cái này không phải gặp phải cô sao, ân sư của em, em vui vẻ, vui vẻ thì nói nhiều.
Nói cũng phải, sau khi tốt nghiệp cũng không thấy cậu tới thăm cô vậy.
Khụ khụ, một mực công tác ở bên ngoài, không có thời gian, cái này tại em, vậy lần này phạt em làm tài xế chuyên trách cho cô vài ngày.
Ha ha, được, tiện đường thì chúng ta cùng nhau đi, cô là đàn bà nói thật cũng có chút chột dạ.
Có em ở đây cô yên tâm, bảo đảm cô an toàn, vậy tài xế kiêm bảo tiêu của cô lái xe, đi thôi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|