Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Trấn nhỏ một mảnh yên tĩnh, ánh mặt trời sau cơn mưa sáng sớm đặc biệt nắng, cũng không phải cảm giác ôi bức, mà là ôn hòa và ấm áp, tia sáng xuyên qua cửa sổ, xuyên qua tấm thủy tinh, nhẹ nhàng sôi lên hai người nằm trên giường.
Con ngươi khẽ động, Đổng Học Bân ngáp mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn chế trần nhà bằng gỗ trên đầu, Đổng Học Bân qua hơn nửa ngày mới thanh tỉnh một ít, ngày hôm qua vừa lặn lội đường xa lái xe vừa che dù xách đồ cho cô giáo Tương, cuối cùng còn chạy trong mưa rất lâu, Đổng Học Bân cả người cũng mệt mỏi, lúc này còn nghĩ không có ngủ thoải mái, phỏng chừng ngủ tiếp một hai tiếng đồng hồ cũng hoàn toàn không có vấn đề, bất quá vừa nghĩ đến mặt trời đều chiếu vào mặt, cảm thấy cũng phải sáu giờ hơn rồi, hắn cũng không dự định ngủ tiếp, mình thì không sao cả, nghỉ ngơi rồi, muốn ngủ tới khi nào cũng đều được, nhưng hiện tại cô giáo Tương còn ở bên cạnh, hắn khẳng định. . .
Đúng rồi!
Cô giáo Tương!
Bị mình đá lọt giường rồi hả?
Đổng Học Bân mới nhớ tới tới bên cạnh còn có một người, cũng mới cảm giác ngón tay phải có chút xúc cảm thịt đầy ấp, vì vậy hơi nghiêng đầu nhìn qua, cái này vừa nhìn, Đổng Học Bân liền giựt mình nhảy dựng lên, cả kinh đến nổi tay phải đều run run.
Cô giáo Tương còn đang ngủ say, bất quá đã không phải là cái tư thế đưa lưng về phía của hắn tối hôm qua, mà là nghiêng người nằm chính diện hướng hắn, chăn trên người cũng tụt tới phần eo, áo tắm nửa người trên đều lộ ra, cái khe ngực sâu không thấy đáy cũng lọt vào nhãn cầu của Đổng Học Bân. Mà hắn thì, tư thế thân thể cũng không phải hình dạng của tối hôm qua, hơi chút có nghiêng về hướng cô giáo Tương, đáng giá nhất cũng chính là tay phải của Đổng Học Bân, không biết khoát ngực của lên cô giáo Tương lúc nào, mu bàn tay vừa lúc ụp lên trên phần ngực trái, hơn nữa ngón áp út còn lọt vào giữa khe ngực của cô giáo Tương, bị bao phủ vào, bởi vì bộ ngực cô giáo Tương quá lớn, ngón áp út của Đổng Học Bân trên cơ bản không có cách nào khác nhìn thấy được, đều bị chôn trong thịt.
Cái đệch!
Cắm vào lúc nào thế?
Cái này không phải muốn mạng nhỏ của mình sao?
Đổng Học Bân sợ hết hồn, bất quá cũng biết mình khẳng định không phải cố ý, giường một người chật như thế, hắn ngủ lại quen xoay người lộn xộn, cánh tay không có khả năng duy trì một tư thế liên tục cả đêm, không chừng lúc xoay người cánh tay đưa qua, đều là khó tránh khỏi.
May là cô giáo Tương không tỉnh.
Đổng Học Bân lòng còn sợ hãi, cuống quít giật giật tay phải. Rất sợ cô giáo Tương tỉnh dậy sẽ phát hiện, từng chút từng chút đem ngón áp út từ trong khe ngực của cô ấy rút ra.
Một centimét. . .
Hai centimét. . .
Ba centimét. . .
Ngón tay rốt cục đi ra.
Đổng Học Bân cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác trên tay bây giờ còn lưu lại nhiệt độ và sự đầy ấp, ừm, còn có mùi hương. Rất dễ chịu.
Có thể là cử động như thế, cũng làm cô giáo Tương thức dậy.
A? Phù.
Cô tỉnh dậy rồi à cô giáo Tương?
Cậu dậy sớm như vậy?
Ài, em cũng vừa mở mắt được vài giây.
Trời đã sáng? Mấy giờ rồi?
Không rõ ràng. Điện thoại di động để trên bàn âu.
Tương Mẫn vỗ vỗ con mắt, nhẹ nhàng xê dịch, từ trong chăn chui ra một ít tựa ở đầu giường, có thể cúi đầu thấy được áo tắm lộ ra không ít ngực, cô ấy liền rất tự nhiên đem khăn tắm nắm lên, kéo lên trên một chút. Lúc này mới đưa tay cầm lấy mắt kính trên bàn mang vào, nhấn điện thoại di động một cái, nhìn thời gian.Sáu giờ rưỡi, cũng được, cũng nên dậy.
Đổng Học Bân cười nói: Cũng không vội mà.
Đúng vậy, quần áo còn chưa có khô, cũng ra không được. Cô giáo Tương nói.
Vậy cô ngủ tiếp một chút, em đi gọi bữa sáng. Đổng Học Bân nói.
Cô cũng dậy, quần áo còn chưa có lấy ra, không phơi nắng cũng không khô được. Tương Mẫn ngáp một cái.
Cô đều động, ngày hôm qua rất mệt, để em làm cho. Đổng Học Bân mở chăn của mình, từ trên giường nhảy xuống mang dép đi.
Vậy khổ cực cậu.
Coi cô khách khí kìa, hẳn là thôi.
Ngày hôm qua chạy làm chân có chút đau, thật đúng là phải từ từ.
Được, cô đừng dậy, chờ bữa sáng tới rồi nói, cô nghỉ ngơi đi.
Đổng Học Bân khoác áo tắm lại, cứ như thế đi ra, sau khi gọi người phục vụ hai phần bữa sáng đưa đến đây cho bọn họ, mới xoay người trở lại, trong phòng cô giáo Tương cũng không ngủ tiếp, mà là vừa nằm vừa cầm một quyển số học nhìn, có thể là vẫn để ở trong túi xách của cô ấy, không để ở trên xe, từ điểm đó cũng nhìn ra cô giáo Tương là một người rất chuyên nghiệp, không lúc nào không nghĩ tới việc dạy học, cũng không quái lạ tại sao các học sinh đều đặc biệt thích cô ấy, có nỗ lực sẽ có hồi báo.
Đổng Học Bân cười vào phòng vệ sinh, lấy quần áo của mình đi tới, Cô dạy nhiều năm như vậy, còn dùng soạn bài?
Tương Mẫn gật đầu, Đương nhiên phải cần, xã hội đều đang tiến bộ, những người nhà giáo khẳng định cũng phải như vậy, cậu tốt nghiệp đã nhiều năm, không biết hoàn cảnh trường học hiện tại, các học sinh bị xã hội này làm cho xốc nổi, toàn không giống với hồi trước, cho nên trong một tiết học làm sao mới có thể khiến cho những học sinh xốc nổi này chăm chú nghe, nghĩ chương trình học của môn số học này có ý nghĩa, đây là chuyện của giáo viên, cậu cho rằng cứ máy móc là có thể? Đó là hai mươi năm trước, cho nên một người giáo sư hợp cách, không chỉ phải chuyên nghiệp về tri thức quá quan, còn phải biết giảng bài, có thể giao lưu tốt với học sinh.
Cũng phải.
Thời đại bây giờ cũng không dễ dàng.
Đổng Học Bân cầm quần áo treo ở phía trước cửa sổ, xoay người lại đi phòng vệ sinh, ngẩng đầu vừa nhìn, trên cơ bản đều là quần áo của cô giáo Tương, trong lúc nhất thời cũng nóng mặt lên, nhìn cái quần lót và áo lót, Đổng Học Bân muốn hỏi cô giáo Tương một tiếng, vừa nghĩ lại quên đi, cô giáo Tương người ta vẫn xem mình là đứa nhỏ, nếu như mình cấm kỵ cái này, ngược lại có vẻ xấu hổ, vì vậy lấy áo sơmi và quần của Tương Mẫn, đi ra ngoài treo lên, sau khi trở về cầm áo ngực và quần lót màu da của cô ấy, tiện thể cũng đem đôi vớ chân đen cầm vào trong tay, sau khi đi ra theo treo dưới ánh mặt trời, đồng thời đem cửa sổ mở ra một ít, có gió, có ánh mặt trời, khô cũng nhanh.
Trời mưa cả đêm, quần áo còn ướt lắm.
Quần áo còn nước nên lúc phơi bị chảy nươc, văng lên chăn của cô giáo Tương.
Cô giáo Tương ngẩng đầu nhìn, thẳng thắn khép cuốn sách lại lại đặt lên bàn, xoay người vén chăn lên xuống giường, Không rửa mặt à? Cậu trước hay cô trước?
Cô trước.
Được, vậy cô đi trước.
Tương Mẫn đóng cửa vào WC.
Đổng Học Bân tìm ghế ngồi xuống, nhìn quần áo và đồ lót bị gió thổi bay, biểu tình của hắn có chút mất tự nhiên, cười khổ không ngớt.
Không chỉ là quần áo của cô giáo Tương.
Then chốt còn có quần lót và vớ chân của mình.
Đổng Học Bân da mặt mỏng, cứ nghĩ khiến cho cô giáo Tương thấy sẽ không tốt, có thể hắn là quá tôn kính đối với Tương Mẫn, cho nên muốn đem một mặt tốt đẹp nhất của mình bày ra cho cô nhìn thấy, nghĩ đến tôn kính, hắn lại nhớ đến chuyện vừa rồi khi tỉnh dậy thì tay phải của mình úp lên trên ngực của cô ấy, lại ho khan lên.
Rửa mặt xong.
Điểm tâm cũng đưa tới.
Đổng Học Bân và Tương Mẫn ngồi xuống chuẩn bị ăn, người phục vụ là một người nam, sắc mặt có chút quái dị nhìn quần áo và đồ lót ở cửa sổ vài lần.
Đổng Học Bân trừng mắt nhìn hắn, Nhìn cái gì vậy!
Ặc, không có. Nam phục vụ nhanh chóng đóng cửa đi.
Tương Mẫn phê bình nói: Cậu này, làm gì mà tức lớn như vậy.
Đổng Học Bân mất hứng nói: Hắn nhìn đồ lót của cô, cái tố chất gì thế.
Tương Mẫn bình tĩnh nói: Hắn muốn thấy, chúng ta cũng không quản được con mắt của người ta, thái độ làm người phải khiêm tốn một chút, giáo dục lúc trước cậu đều đã quên rồi hả? Ăn đi.
Em khiêm tốn là có tiếng đấy.
Ha ha, cô cũng không nhìn ra.
Sau khi ăn xong, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Đổng Học Bân cùng cô giáo Tương thỉnh giáo về vấn đề toán cao cấp, đem bài học trước đây bỏ lại kiểm tra một lần.
Buổi trưa.
Tương Mẫn nói: Quần áo khô chưa?
Không biết, để em coi thử. Đổng Học Bân lau thử vớ chân và quần lót của mình, Không khác biệt lắm.
Của cô cũng khô? Tương Mẫn cất sách vở vào.
Đổng Học Bân duỗi thân sờ quần và áo sơmi của cô ấy, Áo sơmi tạm được, quần chân còn chưa có khô. Vì vậy cũng thuận lợi đưa tay sờ thủ áo lót màu da của Tương Mẫn, Khụ khụ, đồ lót của cô khô rồi.
Tương Mẫn ừm một cái, Vậy được, qua mười hai giờ lại tính tiền thuê một ngày, không được, đồ lót khô là được, trước mặc vào đi về xe cậu, đến lúc đó thay cái khác.
Tốt, em lấy xuống cho cô?
Được, cảm ơn.
Em đi phòng vệ sinh thay, cô thay trong phòng nha.
Đổng Học Bân cầm quần áo của mình đi WC, sau khi đóng cửa lại thuần thục mặc vào, đã nửa ngày trôi qua, trên tay thật ra còn lưu lại xúc cảm trên áo ngực của cô giáo Tương, cảm giác duy nhất cũng là vòng dây thép bên ngoài khung áo lót của cô giáo Tương quá cứng, ngực lớn như vậy, cũng không biết có chật hay không.
Cốc cốc cốc.
Đổng Học Bân từ bên trong gõ gõ cánh cửa, Cô xong chưa?
Rồi. Bên ngoài truyền đến tiếng nói của cô giáo Tương.
Vậy em đi ra. Đổng Học Bân cửa đẩy đi ra ngoài.
Tương Mẫn nghiêng thân ngồi ở trên giường, đang giơ chân mang vào chiếc vớ chân cuối cùng, đem ngón chân đầu và bàn chân nhét vào vớ, tư thế rất đẹp, chân cũng rất đẹp.
Quần được không?
Cũng được, có thể miễn cưỡng.
Vậy được, chúng ta đi trả tiền, bên này là tính tiền sau.
Không cần, cơm ngày hôm qua cũng là cậu mời, ngày hôm nay cô trả.
Ai da, cô cũng đừng khách khí với em, cô chiếu cố giáo dục em nhiều năm như vậy, hiện tại em cũng dư dả, sao còn có thể khiến cho cô dùng tiền, cô đây là khinh thường em.
Cứ để đứa nhỏ cậu trả tiền hoài như vậy sao được.
Không được, hôm nay vẫn là đứa nhỏ trả tiền.
Tương Mẫn mặc vớ chân, mang giày da đứng lên.
Đổng Học Bân cầm bóp đi ra trước, giành trả tiền, lúc này mới cùng cô giáo Tương biểu tình bất đắc dĩ đi ra, đi về hướng chiếc Land Rover của mình. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Sáng sớm.
Trấn nhỏ một mảnh yên tĩnh, ánh mặt trời sau cơn mưa sáng sớm đặc biệt nắng, cũng không phải cảm giác ôi bức, mà là ôn hòa và ấm áp, tia sáng xuyên qua cửa sổ, xuyên qua tấm thủy tinh, nhẹ nhàng sôi lên hai người nằm trên giường.
Con ngươi khẽ động, Đổng Học Bân ngáp mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn chế trần nhà bằng gỗ trên đầu, Đổng Học Bân qua hơn nửa ngày mới thanh tỉnh một ít, ngày hôm qua vừa lặn lội đường xa lái xe vừa che dù xách đồ cho cô giáo Tương, cuối cùng còn chạy trong mưa rất lâu, Đổng Học Bân cả người cũng mệt mỏi, lúc này còn nghĩ không có ngủ thoải mái, phỏng chừng ngủ tiếp một hai tiếng đồng hồ cũng hoàn toàn không có vấn đề, bất quá vừa nghĩ đến mặt trời đều chiếu vào mặt, cảm thấy cũng phải sáu giờ hơn rồi, hắn cũng không dự định ngủ tiếp, mình thì không sao cả, nghỉ ngơi rồi, muốn ngủ tới khi nào cũng đều được, nhưng hiện tại cô giáo Tương còn ở bên cạnh, hắn khẳng định. . .
Đúng rồi!
Cô giáo Tương!
Bị mình đá lọt giường rồi hả?
Đổng Học Bân mới nhớ tới tới bên cạnh còn có một người, cũng mới cảm giác ngón tay phải có chút xúc cảm thịt đầy ấp, vì vậy hơi nghiêng đầu nhìn qua, cái này vừa nhìn, Đổng Học Bân liền giựt mình nhảy dựng lên, cả kinh đến nổi tay phải đều run run.
Cô giáo Tương còn đang ngủ say, bất quá đã không phải là cái tư thế đưa lưng về phía của hắn tối hôm qua, mà là nghiêng người nằm chính diện hướng hắn, chăn trên người cũng tụt tới phần eo, áo tắm nửa người trên đều lộ ra, cái khe ngực sâu không thấy đáy cũng lọt vào nhãn cầu của Đổng Học Bân. Mà hắn thì, tư thế thân thể cũng không phải hình dạng của tối hôm qua, hơi chút có nghiêng về hướng cô giáo Tương, đáng giá nhất cũng chính là tay phải của Đổng Học Bân, không biết khoát ngực của lên cô giáo Tương lúc nào, mu bàn tay vừa lúc ụp lên trên phần ngực trái, hơn nữa ngón áp út còn lọt vào giữa khe ngực của cô giáo Tương, bị bao phủ vào, bởi vì bộ ngực cô giáo Tương quá lớn, ngón áp út của Đổng Học Bân trên cơ bản không có cách nào khác nhìn thấy được, đều bị chôn trong thịt.
Cái đệch!
Cắm vào lúc nào thế?
Cái này không phải muốn mạng nhỏ của mình sao?
Đổng Học Bân sợ hết hồn, bất quá cũng biết mình khẳng định không phải cố ý, giường một người chật như thế, hắn ngủ lại quen xoay người lộn xộn, cánh tay không có khả năng duy trì một tư thế liên tục cả đêm, không chừng lúc xoay người cánh tay đưa qua, đều là khó tránh khỏi.
May là cô giáo Tương không tỉnh.
Đổng Học Bân lòng còn sợ hãi, cuống quít giật giật tay phải. Rất sợ cô giáo Tương tỉnh dậy sẽ phát hiện, từng chút từng chút đem ngón áp út từ trong khe ngực của cô ấy rút ra.
Một centimét. . .
Hai centimét. . .
Ba centimét. . .
Ngón tay rốt cục đi ra.
Đổng Học Bân cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác trên tay bây giờ còn lưu lại nhiệt độ và sự đầy ấp, ừm, còn có mùi hương. Rất dễ chịu.
Có thể là cử động như thế, cũng làm cô giáo Tương thức dậy.
A? Phù.
Cô tỉnh dậy rồi à cô giáo Tương?
Cậu dậy sớm như vậy?
Ài, em cũng vừa mở mắt được vài giây.
Trời đã sáng? Mấy giờ rồi?
Không rõ ràng. Điện thoại di động để trên bàn âu.
Tương Mẫn vỗ vỗ con mắt, nhẹ nhàng xê dịch, từ trong chăn chui ra một ít tựa ở đầu giường, có thể cúi đầu thấy được áo tắm lộ ra không ít ngực, cô ấy liền rất tự nhiên đem khăn tắm nắm lên, kéo lên trên một chút. Lúc này mới đưa tay cầm lấy mắt kính trên bàn mang vào, nhấn điện thoại di động một cái, nhìn thời gian.Sáu giờ rưỡi, cũng được, cũng nên dậy.
Đổng Học Bân cười nói: Cũng không vội mà.
Đúng vậy, quần áo còn chưa có khô, cũng ra không được. Cô giáo Tương nói.
Vậy cô ngủ tiếp một chút, em đi gọi bữa sáng. Đổng Học Bân nói.
Cô cũng dậy, quần áo còn chưa có lấy ra, không phơi nắng cũng không khô được. Tương Mẫn ngáp một cái.
Cô đều động, ngày hôm qua rất mệt, để em làm cho. Đổng Học Bân mở chăn của mình, từ trên giường nhảy xuống mang dép đi.
Vậy khổ cực cậu.
Coi cô khách khí kìa, hẳn là thôi.
Ngày hôm qua chạy làm chân có chút đau, thật đúng là phải từ từ.
Được, cô đừng dậy, chờ bữa sáng tới rồi nói, cô nghỉ ngơi đi.
Đổng Học Bân khoác áo tắm lại, cứ như thế đi ra, sau khi gọi người phục vụ hai phần bữa sáng đưa đến đây cho bọn họ, mới xoay người trở lại, trong phòng cô giáo Tương cũng không ngủ tiếp, mà là vừa nằm vừa cầm một quyển số học nhìn, có thể là vẫn để ở trong túi xách của cô ấy, không để ở trên xe, từ điểm đó cũng nhìn ra cô giáo Tương là một người rất chuyên nghiệp, không lúc nào không nghĩ tới việc dạy học, cũng không quái lạ tại sao các học sinh đều đặc biệt thích cô ấy, có nỗ lực sẽ có hồi báo.
Đổng Học Bân cười vào phòng vệ sinh, lấy quần áo của mình đi tới, Cô dạy nhiều năm như vậy, còn dùng soạn bài?
Tương Mẫn gật đầu, Đương nhiên phải cần, xã hội đều đang tiến bộ, những người nhà giáo khẳng định cũng phải như vậy, cậu tốt nghiệp đã nhiều năm, không biết hoàn cảnh trường học hiện tại, các học sinh bị xã hội này làm cho xốc nổi, toàn không giống với hồi trước, cho nên trong một tiết học làm sao mới có thể khiến cho những học sinh xốc nổi này chăm chú nghe, nghĩ chương trình học của môn số học này có ý nghĩa, đây là chuyện của giáo viên, cậu cho rằng cứ máy móc là có thể? Đó là hai mươi năm trước, cho nên một người giáo sư hợp cách, không chỉ phải chuyên nghiệp về tri thức quá quan, còn phải biết giảng bài, có thể giao lưu tốt với học sinh.
Cũng phải.
Thời đại bây giờ cũng không dễ dàng.
Đổng Học Bân cầm quần áo treo ở phía trước cửa sổ, xoay người lại đi phòng vệ sinh, ngẩng đầu vừa nhìn, trên cơ bản đều là quần áo của cô giáo Tương, trong lúc nhất thời cũng nóng mặt lên, nhìn cái quần lót và áo lót, Đổng Học Bân muốn hỏi cô giáo Tương một tiếng, vừa nghĩ lại quên đi, cô giáo Tương người ta vẫn xem mình là đứa nhỏ, nếu như mình cấm kỵ cái này, ngược lại có vẻ xấu hổ, vì vậy lấy áo sơmi và quần của Tương Mẫn, đi ra ngoài treo lên, sau khi trở về cầm áo ngực và quần lót màu da của cô ấy, tiện thể cũng đem đôi vớ chân đen cầm vào trong tay, sau khi đi ra theo treo dưới ánh mặt trời, đồng thời đem cửa sổ mở ra một ít, có gió, có ánh mặt trời, khô cũng nhanh.
Trời mưa cả đêm, quần áo còn ướt lắm.
Quần áo còn nước nên lúc phơi bị chảy nươc, văng lên chăn của cô giáo Tương.
Cô giáo Tương ngẩng đầu nhìn, thẳng thắn khép cuốn sách lại lại đặt lên bàn, xoay người vén chăn lên xuống giường, Không rửa mặt à? Cậu trước hay cô trước?
Cô trước.
Được, vậy cô đi trước.
Tương Mẫn đóng cửa vào WC.
Đổng Học Bân tìm ghế ngồi xuống, nhìn quần áo và đồ lót bị gió thổi bay, biểu tình của hắn có chút mất tự nhiên, cười khổ không ngớt.
Không chỉ là quần áo của cô giáo Tương.
Then chốt còn có quần lót và vớ chân của mình.
Đổng Học Bân da mặt mỏng, cứ nghĩ khiến cho cô giáo Tương thấy sẽ không tốt, có thể hắn là quá tôn kính đối với Tương Mẫn, cho nên muốn đem một mặt tốt đẹp nhất của mình bày ra cho cô nhìn thấy, nghĩ đến tôn kính, hắn lại nhớ đến chuyện vừa rồi khi tỉnh dậy thì tay phải của mình úp lên trên ngực của cô ấy, lại ho khan lên.
Rửa mặt xong.
Điểm tâm cũng đưa tới.
Đổng Học Bân và Tương Mẫn ngồi xuống chuẩn bị ăn, người phục vụ là một người nam, sắc mặt có chút quái dị nhìn quần áo và đồ lót ở cửa sổ vài lần.
Đổng Học Bân trừng mắt nhìn hắn, Nhìn cái gì vậy!
Ặc, không có. Nam phục vụ nhanh chóng đóng cửa đi.
Tương Mẫn phê bình nói: Cậu này, làm gì mà tức lớn như vậy.
Đổng Học Bân mất hứng nói: Hắn nhìn đồ lót của cô, cái tố chất gì thế.
Tương Mẫn bình tĩnh nói: Hắn muốn thấy, chúng ta cũng không quản được con mắt của người ta, thái độ làm người phải khiêm tốn một chút, giáo dục lúc trước cậu đều đã quên rồi hả? Ăn đi.
Em khiêm tốn là có tiếng đấy.
Ha ha, cô cũng không nhìn ra.
Sau khi ăn xong, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Đổng Học Bân cùng cô giáo Tương thỉnh giáo về vấn đề toán cao cấp, đem bài học trước đây bỏ lại kiểm tra một lần.
Buổi trưa.
Tương Mẫn nói: Quần áo khô chưa?
Không biết, để em coi thử. Đổng Học Bân lau thử vớ chân và quần lót của mình, Không khác biệt lắm.
Của cô cũng khô? Tương Mẫn cất sách vở vào.
Đổng Học Bân duỗi thân sờ quần và áo sơmi của cô ấy, Áo sơmi tạm được, quần chân còn chưa có khô. Vì vậy cũng thuận lợi đưa tay sờ thủ áo lót màu da của Tương Mẫn, Khụ khụ, đồ lót của cô khô rồi.
Tương Mẫn ừm một cái, Vậy được, qua mười hai giờ lại tính tiền thuê một ngày, không được, đồ lót khô là được, trước mặc vào đi về xe cậu, đến lúc đó thay cái khác.
Tốt, em lấy xuống cho cô?
Được, cảm ơn.
Em đi phòng vệ sinh thay, cô thay trong phòng nha.
Đổng Học Bân cầm quần áo của mình đi WC, sau khi đóng cửa lại thuần thục mặc vào, đã nửa ngày trôi qua, trên tay thật ra còn lưu lại xúc cảm trên áo ngực của cô giáo Tương, cảm giác duy nhất cũng là vòng dây thép bên ngoài khung áo lót của cô giáo Tương quá cứng, ngực lớn như vậy, cũng không biết có chật hay không.
Cốc cốc cốc.
Đổng Học Bân từ bên trong gõ gõ cánh cửa, Cô xong chưa?
Rồi. Bên ngoài truyền đến tiếng nói của cô giáo Tương.
Vậy em đi ra. Đổng Học Bân cửa đẩy đi ra ngoài.
Tương Mẫn nghiêng thân ngồi ở trên giường, đang giơ chân mang vào chiếc vớ chân cuối cùng, đem ngón chân đầu và bàn chân nhét vào vớ, tư thế rất đẹp, chân cũng rất đẹp.
Quần được không?
Cũng được, có thể miễn cưỡng.
Vậy được, chúng ta đi trả tiền, bên này là tính tiền sau.
Không cần, cơm ngày hôm qua cũng là cậu mời, ngày hôm nay cô trả.
Ai da, cô cũng đừng khách khí với em, cô chiếu cố giáo dục em nhiều năm như vậy, hiện tại em cũng dư dả, sao còn có thể khiến cho cô dùng tiền, cô đây là khinh thường em.
Cứ để đứa nhỏ cậu trả tiền hoài như vậy sao được.
Không được, hôm nay vẫn là đứa nhỏ trả tiền.
Tương Mẫn mặc vớ chân, mang giày da đứng lên.
Đổng Học Bân cầm bóp đi ra trước, giành trả tiền, lúc này mới cùng cô giáo Tương biểu tình bất đắc dĩ đi ra, đi về hướng chiếc Land Rover của mình. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|