Buổi chiều.
Hai giờ hơn.
Trong hành lang ngoài phòng giải phẩu, Đổng Học Bân có thể dùng cái từ gấp khó dằn nổi để hình dung, hắn chắp tay sau đít đi qua đi lại một vòng rồi lại một vòng trong hành lang, một hồi vỗ vỗ trán, một hồi gãi gãi đầu, quả thật cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, trong lòng bất ổn, không thể bình tĩnh được, nhìn bóng đèn sáng trên cửa ngoài phòng giải phẫu, thằng nhãi này hận không thể một cước đá bay cánh cửa đi nhìn tình huống bên trong một cái, không rõ ràng trạng thái của vợ nên hiện tại Đổng Học Bân như là kiến bò trên chảo nóng, ngoại trừ sốt ruột cũng là thấp thỏm.
Học Bân, con ngồi một chút đi. Tạ Quốc Kiến nói.
Đổng Học Bân nắm chặt nắm tay, Chú hai, con làm sao mà ngồi được!
Tạ Hạo cũng nói: Anh rể, anh đừng đi lòng vòng nữa, em sắp hôn mê rồi.
Đổng Học Bân trừng hắn, Anh quản tên nhóc em hôn mê hay không, em ngồi thật rất kiên định.
Tạ Hạo cười to, Hắc hắc, đây là chuyện tốt mà, em đương nhiên kiên định, em đang cao hứng đây!
Đúng vậy Học Bân, là chuyện tốt mà, con gấp cái gì, chuẩn bị làm ba đi! Tạ Quốc Kiến nói.
Con cái này không phải sợ Tuệ Lan có gì sao, chú coi sắc mặt của cô ấy trắng bệch, coi cô ấy đau đớn, cái này lỡ như sinh không được, vậy làm sao bây giờ! Đổng Học Bân nói.
Tạ Quốc Kiến nói: Sẽ không đâu, con đừng nói xui miệng.
Ai da, sao còn chưa ra! Sao còn chưa ra! Đổng Học Bân trong miệng lẩm bẩm, bước chân cũng càng lúc càng nhanh, xoay quanh tại chỗ.
Mười phút trôi qua.
Hai mươi phút trôi qua.
Cánh cửa phòng giải phẫu không mở, nhưng hành lang bên kia truyền đến mấy âm thanh quen thuộc.
Anh rể! Bọn em tới! Là Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh hai người, Chị của em đâu?
Đổng Học Bân chỉ chỉ phòng giải phẫu, Bên trong, đã vào nửa ngày, nhưng một chút tin tức cũng không có! Cái này không phải làm cho sốt ruột sao! Anh đã nói để cho anh vào! Bọn họ còn không cho!
Tạ Nhiên trấn an nói: Anh rể, chị của em và đứa nhỏ khẳng định không có chuyện.
Chỉ mong vậy. Đổng Học Bân lại kề tai lên cửa phòng giải phẫu nghe nghe, cách âm quá tốt, nên cái gì đều nghe không được.
Nhìn thấy anh rể đơn độc một mình đối mặt vài quân hạm chiến thuyền của nước R mà mặt không đổi sắc dám đem du thuyền đụng vào họ dĩ nhiên thành cái dạng vô cùng lo lắng này, Tạ Tĩnh cũng thấy có chút buồn cười, biết Đổng Học Bân là thật lòng thật dạ lo lắng cho chị gái của bọn họ và đứa nhỏ.
Đột nhiên, tiếng bước chân lại vang lên.
Quốc Kiến!
Tiểu Bân!
Tạ Quốc Bang và Hàn Tinh trước sau đều tới!
Đổng Học Bân nhất thời bước đi qua, Ba, mẹ!
Đều tới? Hàn Tinh cấp thiết nói: Tuệ Lan đâu?
Đổng Học Bân kéo cánh tay mẹ vợ, Phòng giải phẫu, mẹ, mẹ nhanh chóng nói một chút với bọn họ, cho con đi vào nhìn đi, con lo lắng quá!
Hàn Tinh kiên quyết nói: Không cho con vào, thêm phiền.
Đổng Học Bân vỗ đùi nói: Nhưng chờ cũng không phải chuyện! Ai uda Cái này không phải muốn gấp chết con sao!
Hàn Tinh thật ra cũng sốt ruột, Trước đó Tuệ Lan đã trò chuyện với mẹ, mẹ cũng chào hỏi bệnh viện, ý của Tuệ Lan là muốn tự mình sinh, sinh đẻ, nếu như sinh mổ nói khẳng định sẽ nhanh hơn một ít, mổ một đường là được, nhưng sinh đẻ không phải dễ dàng như vậy, cần thời gian, cho nên con cũng đừng gấp.
Đổng Học Bân đứng ngồi không yên nói: Cô ấy sinh đẻ làm gì! Hiện tại không đều là sinh mổ sao? Sinh đẻ đau lắm, hơn nữa cũng có nguy hiểm!
Hàn Tinh giải thích nói: Nguy hiểm là đều có, nhưng sinh đẻ đối với đứa nhỏ tốt hơn, tổn thương đối với thân thể người mẹ cũng nhỏ nhất, có thể khôi phục nhanh hơn.
Đổng Học Bân thì thầm nói: Sinh mổ một dao là xong, ít chịu tội.
Tạ Tĩnh ở một bên cười nói: Anh rể, khẳng định không có việc gì, anh cứ yên tâm đi, thím lúc sinh chị cũng là sinh đẻ, anh xem chị của em cuối cùng thông minh thế nào, nghe nói đứa nhỏ sinh mổ không được thông minh như sinh đẻ, chị của em đây là phòng ngừa chu đáo mà.
Tạ Hạo vung tay giơ lên cao nói: Em cũng sắp làm cậu rồi!
Tạ Nhiên mỉm cười, Em giống hình dạng cậu ở chổ nào? Nhìn anh của em đi, đây mới giống.
Hứ, anh cứ nói quá. Tạ Hạo cười hắc hắc, vỗ vỗ bộ ngực mình nói: Chờ sau này chị xem, xem đứa nhỏ này thân với cậu nhỏ hay là thân với cậu lớn hơn.
Tạ Tĩnh cũng có chút thổn thức, Chỉ chớp mắt em đã sắp làm dì rồi, còn là dì cả, ài, vẫn đều cảm thấy mình còn trẻ, thật sự là đả kích.
Tạ Hạo cười nhạt, Đều hai mươi bảy hai mươi tám rồi, còn trẻ? Thành bà già rồi chị à.
Tạ Tĩnh tức giận, đưa tay đi đánh hắn, Em lập lại lần nữa! Ai bà già? Hả?
Dù sao không phải em, hắc hắc. . . A, chị đánh thật à, đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ! Tạ Hạo chạy trốn.
Tạ Tĩnh đuổi theo hắn đánh, Cứ thích chống đối chị, coi chị đánh chết tên nhóc em hay không! Em đứng lại đó cho chị!
Hai chị em ầm ĩ, bầu không khí trong hành lang cũng thoải mái hơn rất nhiều, sau đó là Tạ Quốc Lương và Hạ Diễm Trân hai vợ chồng tới vừa nhìn, cũng bật cười.
Anh hai chị hai tới? Tạ Quốc Kiến bắt chuyện một tiếng.
Tạ Quốc Lương ừ một tiếng, Lão gia tử vừa nghe cũng nói muốn đến đây, như một đứa nhỏ, vui vẻ không chịu được, anh và bác sĩ phải ngăn cản, cũng không dám cho lão gia tử chạy đến đây.
Tạ Quốc Bang vẫn chưa lên tiếng, ngồi ở chỗ kia nhìn cửa phòng giải phẫu, vẫn tương đối ổn trọng.
Hạ Diễm Trân lập tức hỏi thăm tình huống, nghe được Tuệ Lan còn chưa có ra, cũng ngồi chỗ đó đợi.
Người nhà Tạ gia trên cơ bản đều tới, bởi vì là bé trai người thứ nhất đời thứ tư, tràng diện cũng rất lớn, ngay cả Từ Lệ Phân của Tạ Quốc Kiến đang thị sát ở vùng ngoại thành cũng gấp gáp bỏ công tác lái xe chạy đến, mặc dù đứa nhỏ sau này khẳng định sẽ họ Đổng, bất quá đời thứ ba Tạ gia ở đây đã là con một chiếm đa số, lại ở kinh thành, quan niệm huyết thống cũ đã phai nhạt rất nhiều.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Bỗng nhiên, đèn phòng giải phẫu đột nhiên tắt.
Đổng Học Bân nhìn chằm chằm, là người đầu tiên phát hiện, ngay lập tức vọt tới.
Tạ Quốc Bang sắc mặt cũng hơi căng thẳng, đứng lên, hiển nhiên, cha của Tuệ Lan cũng không bình tĩnh giống như biểu hiện ra bên ngoài.
Đèn tắt rồi!
Đây là sắp ra!
Thế nào rồi! Sao không nghe thấy tiếng động?
Ánh mắt của mọi người Tạ gia cũng đều nhìn qua, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, cánh cửa phòng giải phẫu bị người từ bên trong đẩy ra, đi ra chính là nữ bác sĩ kia, bà ta hiển nhiên là nhận thức Hàn Tinh, bất quá thấy bí thư thị ủy đích thân tới, vẫn là cung kính gật đầu chào hỏi cùng Tạ Quốc Bang trước, một người bác sĩ và hai người y tá phía sau cũng đều căng thẳng, có chút câu nệ nhìn về phía người trong hành lang, lãnh đạo trung ương, cán bộ cấp bộ, tướng quân, bọn họ đều rõ ràng những người trước mắt là ai.
Đổng Học Bân nóng ruột nhất, kéo lấy nữ bác sĩ, Tuệ Lan đâu? Tuệ Lan đâu?
Nữ bác sĩ cũng không lưu ý, cười một tiếng, Ở bên trong, chúc mừng, mẫu tử bình an, là một bé trai! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Hai giờ hơn.
Trong hành lang ngoài phòng giải phẩu, Đổng Học Bân có thể dùng cái từ gấp khó dằn nổi để hình dung, hắn chắp tay sau đít đi qua đi lại một vòng rồi lại một vòng trong hành lang, một hồi vỗ vỗ trán, một hồi gãi gãi đầu, quả thật cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, trong lòng bất ổn, không thể bình tĩnh được, nhìn bóng đèn sáng trên cửa ngoài phòng giải phẫu, thằng nhãi này hận không thể một cước đá bay cánh cửa đi nhìn tình huống bên trong một cái, không rõ ràng trạng thái của vợ nên hiện tại Đổng Học Bân như là kiến bò trên chảo nóng, ngoại trừ sốt ruột cũng là thấp thỏm.
Học Bân, con ngồi một chút đi. Tạ Quốc Kiến nói.
Đổng Học Bân nắm chặt nắm tay, Chú hai, con làm sao mà ngồi được!
Tạ Hạo cũng nói: Anh rể, anh đừng đi lòng vòng nữa, em sắp hôn mê rồi.
Đổng Học Bân trừng hắn, Anh quản tên nhóc em hôn mê hay không, em ngồi thật rất kiên định.
Tạ Hạo cười to, Hắc hắc, đây là chuyện tốt mà, em đương nhiên kiên định, em đang cao hứng đây!
Đúng vậy Học Bân, là chuyện tốt mà, con gấp cái gì, chuẩn bị làm ba đi! Tạ Quốc Kiến nói.
Con cái này không phải sợ Tuệ Lan có gì sao, chú coi sắc mặt của cô ấy trắng bệch, coi cô ấy đau đớn, cái này lỡ như sinh không được, vậy làm sao bây giờ! Đổng Học Bân nói.
Tạ Quốc Kiến nói: Sẽ không đâu, con đừng nói xui miệng.
Ai da, sao còn chưa ra! Sao còn chưa ra! Đổng Học Bân trong miệng lẩm bẩm, bước chân cũng càng lúc càng nhanh, xoay quanh tại chỗ.
Mười phút trôi qua.
Hai mươi phút trôi qua.
Cánh cửa phòng giải phẫu không mở, nhưng hành lang bên kia truyền đến mấy âm thanh quen thuộc.
Anh rể! Bọn em tới! Là Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh hai người, Chị của em đâu?
Đổng Học Bân chỉ chỉ phòng giải phẫu, Bên trong, đã vào nửa ngày, nhưng một chút tin tức cũng không có! Cái này không phải làm cho sốt ruột sao! Anh đã nói để cho anh vào! Bọn họ còn không cho!
Tạ Nhiên trấn an nói: Anh rể, chị của em và đứa nhỏ khẳng định không có chuyện.
Chỉ mong vậy. Đổng Học Bân lại kề tai lên cửa phòng giải phẫu nghe nghe, cách âm quá tốt, nên cái gì đều nghe không được.
Nhìn thấy anh rể đơn độc một mình đối mặt vài quân hạm chiến thuyền của nước R mà mặt không đổi sắc dám đem du thuyền đụng vào họ dĩ nhiên thành cái dạng vô cùng lo lắng này, Tạ Tĩnh cũng thấy có chút buồn cười, biết Đổng Học Bân là thật lòng thật dạ lo lắng cho chị gái của bọn họ và đứa nhỏ.
Đột nhiên, tiếng bước chân lại vang lên.
Quốc Kiến!
Tiểu Bân!
Tạ Quốc Bang và Hàn Tinh trước sau đều tới!
Đổng Học Bân nhất thời bước đi qua, Ba, mẹ!
Đều tới? Hàn Tinh cấp thiết nói: Tuệ Lan đâu?
Đổng Học Bân kéo cánh tay mẹ vợ, Phòng giải phẫu, mẹ, mẹ nhanh chóng nói một chút với bọn họ, cho con đi vào nhìn đi, con lo lắng quá!
Hàn Tinh kiên quyết nói: Không cho con vào, thêm phiền.
Đổng Học Bân vỗ đùi nói: Nhưng chờ cũng không phải chuyện! Ai uda Cái này không phải muốn gấp chết con sao!
Hàn Tinh thật ra cũng sốt ruột, Trước đó Tuệ Lan đã trò chuyện với mẹ, mẹ cũng chào hỏi bệnh viện, ý của Tuệ Lan là muốn tự mình sinh, sinh đẻ, nếu như sinh mổ nói khẳng định sẽ nhanh hơn một ít, mổ một đường là được, nhưng sinh đẻ không phải dễ dàng như vậy, cần thời gian, cho nên con cũng đừng gấp.
Đổng Học Bân đứng ngồi không yên nói: Cô ấy sinh đẻ làm gì! Hiện tại không đều là sinh mổ sao? Sinh đẻ đau lắm, hơn nữa cũng có nguy hiểm!
Hàn Tinh giải thích nói: Nguy hiểm là đều có, nhưng sinh đẻ đối với đứa nhỏ tốt hơn, tổn thương đối với thân thể người mẹ cũng nhỏ nhất, có thể khôi phục nhanh hơn.
Đổng Học Bân thì thầm nói: Sinh mổ một dao là xong, ít chịu tội.
Tạ Tĩnh ở một bên cười nói: Anh rể, khẳng định không có việc gì, anh cứ yên tâm đi, thím lúc sinh chị cũng là sinh đẻ, anh xem chị của em cuối cùng thông minh thế nào, nghe nói đứa nhỏ sinh mổ không được thông minh như sinh đẻ, chị của em đây là phòng ngừa chu đáo mà.
Tạ Hạo vung tay giơ lên cao nói: Em cũng sắp làm cậu rồi!
Tạ Nhiên mỉm cười, Em giống hình dạng cậu ở chổ nào? Nhìn anh của em đi, đây mới giống.
Hứ, anh cứ nói quá. Tạ Hạo cười hắc hắc, vỗ vỗ bộ ngực mình nói: Chờ sau này chị xem, xem đứa nhỏ này thân với cậu nhỏ hay là thân với cậu lớn hơn.
Tạ Tĩnh cũng có chút thổn thức, Chỉ chớp mắt em đã sắp làm dì rồi, còn là dì cả, ài, vẫn đều cảm thấy mình còn trẻ, thật sự là đả kích.
Tạ Hạo cười nhạt, Đều hai mươi bảy hai mươi tám rồi, còn trẻ? Thành bà già rồi chị à.
Tạ Tĩnh tức giận, đưa tay đi đánh hắn, Em lập lại lần nữa! Ai bà già? Hả?
Dù sao không phải em, hắc hắc. . . A, chị đánh thật à, đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ! Tạ Hạo chạy trốn.
Tạ Tĩnh đuổi theo hắn đánh, Cứ thích chống đối chị, coi chị đánh chết tên nhóc em hay không! Em đứng lại đó cho chị!
Hai chị em ầm ĩ, bầu không khí trong hành lang cũng thoải mái hơn rất nhiều, sau đó là Tạ Quốc Lương và Hạ Diễm Trân hai vợ chồng tới vừa nhìn, cũng bật cười.
Anh hai chị hai tới? Tạ Quốc Kiến bắt chuyện một tiếng.
Tạ Quốc Lương ừ một tiếng, Lão gia tử vừa nghe cũng nói muốn đến đây, như một đứa nhỏ, vui vẻ không chịu được, anh và bác sĩ phải ngăn cản, cũng không dám cho lão gia tử chạy đến đây.
Tạ Quốc Bang vẫn chưa lên tiếng, ngồi ở chỗ kia nhìn cửa phòng giải phẫu, vẫn tương đối ổn trọng.
Hạ Diễm Trân lập tức hỏi thăm tình huống, nghe được Tuệ Lan còn chưa có ra, cũng ngồi chỗ đó đợi.
Người nhà Tạ gia trên cơ bản đều tới, bởi vì là bé trai người thứ nhất đời thứ tư, tràng diện cũng rất lớn, ngay cả Từ Lệ Phân của Tạ Quốc Kiến đang thị sát ở vùng ngoại thành cũng gấp gáp bỏ công tác lái xe chạy đến, mặc dù đứa nhỏ sau này khẳng định sẽ họ Đổng, bất quá đời thứ ba Tạ gia ở đây đã là con một chiếm đa số, lại ở kinh thành, quan niệm huyết thống cũ đã phai nhạt rất nhiều.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Bỗng nhiên, đèn phòng giải phẫu đột nhiên tắt.
Đổng Học Bân nhìn chằm chằm, là người đầu tiên phát hiện, ngay lập tức vọt tới.
Tạ Quốc Bang sắc mặt cũng hơi căng thẳng, đứng lên, hiển nhiên, cha của Tuệ Lan cũng không bình tĩnh giống như biểu hiện ra bên ngoài.
Đèn tắt rồi!
Đây là sắp ra!
Thế nào rồi! Sao không nghe thấy tiếng động?
Ánh mắt của mọi người Tạ gia cũng đều nhìn qua, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, cánh cửa phòng giải phẫu bị người từ bên trong đẩy ra, đi ra chính là nữ bác sĩ kia, bà ta hiển nhiên là nhận thức Hàn Tinh, bất quá thấy bí thư thị ủy đích thân tới, vẫn là cung kính gật đầu chào hỏi cùng Tạ Quốc Bang trước, một người bác sĩ và hai người y tá phía sau cũng đều căng thẳng, có chút câu nệ nhìn về phía người trong hành lang, lãnh đạo trung ương, cán bộ cấp bộ, tướng quân, bọn họ đều rõ ràng những người trước mắt là ai.
Đổng Học Bân nóng ruột nhất, kéo lấy nữ bác sĩ, Tuệ Lan đâu? Tuệ Lan đâu?
Nữ bác sĩ cũng không lưu ý, cười một tiếng, Ở bên trong, chúc mừng, mẫu tử bình an, là một bé trai! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|