Ba ngày sau.
Ngoài cửa biệt thự của Tạ lão gia tử.
Land Rover dừng lại, Đổng Học Bân nhanh chóng xuống xe mở cửa sau xe, cẩn thận nâng Tạ Tuệ Lan đang ôm đứa nhỏ xuống xe. Vợ xuất viện, bởi vì sinh đẻ, cho nên cũng không cần phải nằm lại vài ngày giống như sinh mổ, ba ngày là đã khôi phục lại năng lực hành động không khác biệt rồi, bất quá vẫn nên ở cữ, tuy nói có thể bước đi, tuy nói trạng thái tinh thần của Tuệ Lan không tồi, nhưng Đổng Học Bân vẫn tận lực không cho cô ấy hoạt động, ở cữ chính là chuyện lớn, trong một tháng này nếu như không dưỡng tốt, sau này sẽ để lại không ít bệnh tật.
Tuệ Lan đã về rồi?
Chị, chị rốt cục cũng xuất viện!
Ha ha, cháu ngoại trai của cậu, nhanh gọi cậu đi!
Để cho Tuệ Lan và đứa nhỏ vào đi, bên ngoài nóng, cũng có gió.
Đúng đúng, nhanh chóng vào trước đi, lão gia tử cũng đang chờ, ở đây chỉ có lão gia tử không gặp cục cưng, được rồi Tuệ Lan, tứ gia gia của con ngày hôm nay cũng tới, đang chơi cờ với lão gia tử.
Đi ra phần lớn là nữ quyến, Hàn Tinh, Hạ Diễm Trân, Từ Lệ Phân, còn có Tạ Hạo Tạ Nhiên Tạ Tĩnh bọn họ, bên cạnh Hàn Tinh còn thấy được thân ảnh của mẹ Đổng Học Bân, Loan Hiểu Bình từ ba ngày trước sau khi Tuệ Lan sinh ba tiếng đồng hồ đã đến bệnh viện, vẫn ở tại Tây Giao.
Tạ Tuệ Lan mỉm cười, Mọi người sao đều đi ra vậy, đều là trưởng bối, đi ra như vậy, làm cho con cảm thấy ngượng, ha ha.
Hạ Diễm Trân cười nói: Nha đầu con thấy ngượng qua bao giờ?
Từ Lệ Phân nói: Thím hai đi ra là muốn ôm đứa nhỏ một cái, ngày hôm qua ngày hôm trước lúc ở bệnh viện cả đám các người đều giành ôm, thím còn không đến lượt.
Tạ Tuệ Lan đem đứa nhỏ đưa qua, Vậy cho thím hai ôm trước.
A! Từ Lệ Phân cao hứng, tiếp nhận tới liền hôn lấy hôn để, tựa như rất thích đứa nhỏ.
Tạ Hạo hấp tấp nói: Mẹ, cho con ôm một chút đi, nhanh cho con!
Em giành cái gì thế. Tạ Tĩnh chen qua trước, Cho con cho con, con trước.
Tiểu bảo bảo thành cục cưng vàng, ai cũng đều muốn ôm, Từ Lệ Phân ôm xong thay đổi qua Tạ Hạo, Tạ Hạo còn chưa có ôm được bao lâu đã bị Tạ Tĩnh đoạt đi, Tạ Nhiên cuối cùng cũng ôm một lần, cuối cùng mới đem cục cưng cho Loan Hiểu Bình và Hàn Tinh, hai thân gia vừa ôm đứa nhỏ vừa nói cười đi vào trong, mọi người cũng đều vào, cục cưng này thật ra không sợ người lạ, ai ôm đều được, nó mở mắt to nháy nháy, rất khả ái. Ngoài cửa chỉ còn lại Tạ Tuệ Lan và Đổng Học Bân, đứa nhỏ bị bọn họ ôm đi, cũng không ai quản Tạ Tuệ Lan.
Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ.
Đã nhìn ra chưa? Cũng là ông xã của em tốt? Đổng Học Bân tự biên tự diễn, đưa tay đỡ cô ấy, Đi thôi, chúng ta cũng đi vào.
Tạ Tuệ Lan vẫn không nhúc nhích, ung dung cười nói: Lười động, hầu hạ đi.
Được. Đổng Học Bân cũng không hai lời, một tay dùng một thế ôm lấy Tuệ Lan vào trong lòng, cười ha ha đi vào biệt thự.
Chậm một chút, muốn ngã Tạ tỷ anh hả?
Hắc, có người ôm em còn ý kiến à.
. . .
Trong biệt thự.
Lúc hai vợ chồng Đổng Học Bân đi vào, thì thấy tiểu bảo bảo đã xuất hiện ở trong lòng của Tạ lão gia tử, lão gia tử vừa nói vừa cười ha ha, cứ như một đúa nhỏ, đem ngón tay chơi đùa với cục cưng, vừa nhìn cũng là vui vẻ cực kỳ, còn liên tiếp khen cục cưng đẹp trai.
Lão tứ, ông cũng ôm một cái. Tạ lão gia tử đem đứa nhỏ chuyển qua.
Tứ gia gia liền mỉm cười đem đứa nhỏ ôm ở trong tay, Không khóc không ầm ĩ, được, là một tiểu nam tử hán!
Tạ Tuệ Lan vừa vào nhà nhẹ nhàng cười, Đó là do con đã dặn con của con trước rồi, dặn nó một hồi đừng khóc, ha ha, tiểu tử kia nghe con nói.
Tứ gia gia nhìn Tuệ Lan, chỉ chỉ cô ấy nói: Nhìn vẻ mặt của nha đầu con kìa, được rồi, sau này cũng coi như không ai có thể làm gì được con.
Đổng Học Bân nhanh chóng chào hỏi trưởng bối, nhất là Tứ gia gia, hắn khách khí hỏi thămmột tiếng, biết điều động lần này của mình, là Tứ gia gia lên tiếng, ông ta hiện tại là người tại chức cấp bậc cao nhất của Tạ gia, thường ủy cục chính trị cấp chính quốc, bí thư ủy ban kỷ luật trung ương, tuy rằng tuổi tác nhỏ hơn so với Tạ lão gia tử tám chín tuổi, nhưng vẫn đang nhậm chức, Đổng Học Bân thật ra cũng chỉ thấy qua Tứ gia gia một lần, cũng là trong hôn lễ của mình và Tuệ Lan, thời gian khác Tứ gia gia cơ bản đều là bề bộn nhiều việc, Đổng Học Bân cũng không phải có thể thường trở về, cho nên cũng không có cơ hội nhìn thấy.
Tứ gia gia vẫy tay, Học Bân, ha ha, đến đây ngồi.
Đổng Học Bân đem Tuệ Lan dìu đến trên sô pha cho cô ấy ngồi xuống, lúc này mới đi đến bên cạnh Tứ gia gia, Chuyện công tác của con, cảm ơn ngài nhiều lắm.
Tứ gia gia xua tay nói: Là con tự mình nỗ lực, hồ sơ của con ta đều nhìn, làm rất đẹp, không tồi, tiếp tục nỗ lực.
Khẳng định.
Bất quá tính cách của con. . .
Tứ gia gia vừa muốn giáo dục Đổng Học Bân hai câu, Tạ Tuệ Lan trên sô pha liền cắt đứt, Ai muốn phê bình ông xã nhỏ của con, con sẽ mất hứng đó.
Tứ gia gia bị cô ấy chọc nở nụ cười, Nha đầu kia.
Bất tính tình của quá Tạ Tuệ Lan mọi người cũng đều biết, sớm quen rồi.
Hàn Tinh mỉm cười nói: Cũng sắp đến giờ con, ngày hôm nay không cần bảo mẫu làm cơm, tôi tự mình xuống bếp.
Tạ lão gia tử lắc tay, đem cục cưng từ chỗ Tứ gia gia ôm lấy, vừa đùa với đứa nhỏ vừa nói: Không vội ăn, tên của đứa nhỏ quyết định chưa?
Hàn Tinh nói: Suy nghĩ nửa ngày cũng không có.
Tạ lão gia tử nhìn về phía Loan Hiểu Bình, Thân gia, bên kia thì sao?
Đối mặt nhiều quan to trung ương như vậy, Loan Hiểu Bình cũng có vẻ có chút co quắp, nói: Trình độ văn hóa của tôi thấp, có thể không làm được.
Hàn Tinh nói: Thân gia, bà là dạy học mà, văn hóa nội tình đều phong phú hơn so với tôi, sao có thể thấp.
Thật ra tôi cũng chưa nghĩ ra. Loan Hiểu Bình vẫn không đặt tên.
Đổng Học Bân trọng trọng ho khan một tiếng, Vậy cái gì, thật ra con có nghĩ đến một cái tên, mọi người nghe một chút thế nào a, ừm, Đổng Trọng.
Hàn Tinh lập lại, Đổng Trọng? Đổng Trọng?
Tạ Tuệ Lan liếc hắn, Anh muốn cho con của em sau này làm mập mạp hả?
Đổng Học Bân mắt trợn trắng, Cái gì mà mập mạp chứ, hai ta đều là gầy, đứa nhỏ sau này có thể mập chổ nào? Không phải trọng của trọng lượng, là trọng của trọng như Thái Sơn.
Tạ Quốc Bang suy nghĩ một chút, Ừm, tôi thấy cái này có thể, tên không tồi, đơn giản, điệu thấp, còn có phân lượng.
Hàn Tinh và Tạ Tuệ Lan tựa như có chút không quá thoả mãn, có thể cảm thấy tên này quá đơn giản, ý kiến cũng sản sinh một chút phân kỳ, nhưng cuối cùng Tạ lão gia tử cũng nói có thể, Tứ gia gia tỏ thái độ là không cảm thấy được, cũng không cảm thấy không tốt, Loan Hiểu Bình cho rằng không sao cả, không có ý kiến gì. Kết quả thương lượng nửa ngày, tên vẫn là dựa theo ý tứ của Đổng Học Bân, dù sao tiểu bảo bảo là họ cha, trên quan niệm truyền thống, mọi người vẫn là tương đối tôn trọng ý kiến của Đổng Học Bân.
Đổng Trọng!
Tên của cục cưng cũng coi như xác định rồi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Ngoài cửa biệt thự của Tạ lão gia tử.
Land Rover dừng lại, Đổng Học Bân nhanh chóng xuống xe mở cửa sau xe, cẩn thận nâng Tạ Tuệ Lan đang ôm đứa nhỏ xuống xe. Vợ xuất viện, bởi vì sinh đẻ, cho nên cũng không cần phải nằm lại vài ngày giống như sinh mổ, ba ngày là đã khôi phục lại năng lực hành động không khác biệt rồi, bất quá vẫn nên ở cữ, tuy nói có thể bước đi, tuy nói trạng thái tinh thần của Tuệ Lan không tồi, nhưng Đổng Học Bân vẫn tận lực không cho cô ấy hoạt động, ở cữ chính là chuyện lớn, trong một tháng này nếu như không dưỡng tốt, sau này sẽ để lại không ít bệnh tật.
Tuệ Lan đã về rồi?
Chị, chị rốt cục cũng xuất viện!
Ha ha, cháu ngoại trai của cậu, nhanh gọi cậu đi!
Để cho Tuệ Lan và đứa nhỏ vào đi, bên ngoài nóng, cũng có gió.
Đúng đúng, nhanh chóng vào trước đi, lão gia tử cũng đang chờ, ở đây chỉ có lão gia tử không gặp cục cưng, được rồi Tuệ Lan, tứ gia gia của con ngày hôm nay cũng tới, đang chơi cờ với lão gia tử.
Đi ra phần lớn là nữ quyến, Hàn Tinh, Hạ Diễm Trân, Từ Lệ Phân, còn có Tạ Hạo Tạ Nhiên Tạ Tĩnh bọn họ, bên cạnh Hàn Tinh còn thấy được thân ảnh của mẹ Đổng Học Bân, Loan Hiểu Bình từ ba ngày trước sau khi Tuệ Lan sinh ba tiếng đồng hồ đã đến bệnh viện, vẫn ở tại Tây Giao.
Tạ Tuệ Lan mỉm cười, Mọi người sao đều đi ra vậy, đều là trưởng bối, đi ra như vậy, làm cho con cảm thấy ngượng, ha ha.
Hạ Diễm Trân cười nói: Nha đầu con thấy ngượng qua bao giờ?
Từ Lệ Phân nói: Thím hai đi ra là muốn ôm đứa nhỏ một cái, ngày hôm qua ngày hôm trước lúc ở bệnh viện cả đám các người đều giành ôm, thím còn không đến lượt.
Tạ Tuệ Lan đem đứa nhỏ đưa qua, Vậy cho thím hai ôm trước.
A! Từ Lệ Phân cao hứng, tiếp nhận tới liền hôn lấy hôn để, tựa như rất thích đứa nhỏ.
Tạ Hạo hấp tấp nói: Mẹ, cho con ôm một chút đi, nhanh cho con!
Em giành cái gì thế. Tạ Tĩnh chen qua trước, Cho con cho con, con trước.
Tiểu bảo bảo thành cục cưng vàng, ai cũng đều muốn ôm, Từ Lệ Phân ôm xong thay đổi qua Tạ Hạo, Tạ Hạo còn chưa có ôm được bao lâu đã bị Tạ Tĩnh đoạt đi, Tạ Nhiên cuối cùng cũng ôm một lần, cuối cùng mới đem cục cưng cho Loan Hiểu Bình và Hàn Tinh, hai thân gia vừa ôm đứa nhỏ vừa nói cười đi vào trong, mọi người cũng đều vào, cục cưng này thật ra không sợ người lạ, ai ôm đều được, nó mở mắt to nháy nháy, rất khả ái. Ngoài cửa chỉ còn lại Tạ Tuệ Lan và Đổng Học Bân, đứa nhỏ bị bọn họ ôm đi, cũng không ai quản Tạ Tuệ Lan.
Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ.
Đã nhìn ra chưa? Cũng là ông xã của em tốt? Đổng Học Bân tự biên tự diễn, đưa tay đỡ cô ấy, Đi thôi, chúng ta cũng đi vào.
Tạ Tuệ Lan vẫn không nhúc nhích, ung dung cười nói: Lười động, hầu hạ đi.
Được. Đổng Học Bân cũng không hai lời, một tay dùng một thế ôm lấy Tuệ Lan vào trong lòng, cười ha ha đi vào biệt thự.
Chậm một chút, muốn ngã Tạ tỷ anh hả?
Hắc, có người ôm em còn ý kiến à.
. . .
Trong biệt thự.
Lúc hai vợ chồng Đổng Học Bân đi vào, thì thấy tiểu bảo bảo đã xuất hiện ở trong lòng của Tạ lão gia tử, lão gia tử vừa nói vừa cười ha ha, cứ như một đúa nhỏ, đem ngón tay chơi đùa với cục cưng, vừa nhìn cũng là vui vẻ cực kỳ, còn liên tiếp khen cục cưng đẹp trai.
Lão tứ, ông cũng ôm một cái. Tạ lão gia tử đem đứa nhỏ chuyển qua.
Tứ gia gia liền mỉm cười đem đứa nhỏ ôm ở trong tay, Không khóc không ầm ĩ, được, là một tiểu nam tử hán!
Tạ Tuệ Lan vừa vào nhà nhẹ nhàng cười, Đó là do con đã dặn con của con trước rồi, dặn nó một hồi đừng khóc, ha ha, tiểu tử kia nghe con nói.
Tứ gia gia nhìn Tuệ Lan, chỉ chỉ cô ấy nói: Nhìn vẻ mặt của nha đầu con kìa, được rồi, sau này cũng coi như không ai có thể làm gì được con.
Đổng Học Bân nhanh chóng chào hỏi trưởng bối, nhất là Tứ gia gia, hắn khách khí hỏi thămmột tiếng, biết điều động lần này của mình, là Tứ gia gia lên tiếng, ông ta hiện tại là người tại chức cấp bậc cao nhất của Tạ gia, thường ủy cục chính trị cấp chính quốc, bí thư ủy ban kỷ luật trung ương, tuy rằng tuổi tác nhỏ hơn so với Tạ lão gia tử tám chín tuổi, nhưng vẫn đang nhậm chức, Đổng Học Bân thật ra cũng chỉ thấy qua Tứ gia gia một lần, cũng là trong hôn lễ của mình và Tuệ Lan, thời gian khác Tứ gia gia cơ bản đều là bề bộn nhiều việc, Đổng Học Bân cũng không phải có thể thường trở về, cho nên cũng không có cơ hội nhìn thấy.
Tứ gia gia vẫy tay, Học Bân, ha ha, đến đây ngồi.
Đổng Học Bân đem Tuệ Lan dìu đến trên sô pha cho cô ấy ngồi xuống, lúc này mới đi đến bên cạnh Tứ gia gia, Chuyện công tác của con, cảm ơn ngài nhiều lắm.
Tứ gia gia xua tay nói: Là con tự mình nỗ lực, hồ sơ của con ta đều nhìn, làm rất đẹp, không tồi, tiếp tục nỗ lực.
Khẳng định.
Bất quá tính cách của con. . .
Tứ gia gia vừa muốn giáo dục Đổng Học Bân hai câu, Tạ Tuệ Lan trên sô pha liền cắt đứt, Ai muốn phê bình ông xã nhỏ của con, con sẽ mất hứng đó.
Tứ gia gia bị cô ấy chọc nở nụ cười, Nha đầu kia.
Bất tính tình của quá Tạ Tuệ Lan mọi người cũng đều biết, sớm quen rồi.
Hàn Tinh mỉm cười nói: Cũng sắp đến giờ con, ngày hôm nay không cần bảo mẫu làm cơm, tôi tự mình xuống bếp.
Tạ lão gia tử lắc tay, đem cục cưng từ chỗ Tứ gia gia ôm lấy, vừa đùa với đứa nhỏ vừa nói: Không vội ăn, tên của đứa nhỏ quyết định chưa?
Hàn Tinh nói: Suy nghĩ nửa ngày cũng không có.
Tạ lão gia tử nhìn về phía Loan Hiểu Bình, Thân gia, bên kia thì sao?
Đối mặt nhiều quan to trung ương như vậy, Loan Hiểu Bình cũng có vẻ có chút co quắp, nói: Trình độ văn hóa của tôi thấp, có thể không làm được.
Hàn Tinh nói: Thân gia, bà là dạy học mà, văn hóa nội tình đều phong phú hơn so với tôi, sao có thể thấp.
Thật ra tôi cũng chưa nghĩ ra. Loan Hiểu Bình vẫn không đặt tên.
Đổng Học Bân trọng trọng ho khan một tiếng, Vậy cái gì, thật ra con có nghĩ đến một cái tên, mọi người nghe một chút thế nào a, ừm, Đổng Trọng.
Hàn Tinh lập lại, Đổng Trọng? Đổng Trọng?
Tạ Tuệ Lan liếc hắn, Anh muốn cho con của em sau này làm mập mạp hả?
Đổng Học Bân mắt trợn trắng, Cái gì mà mập mạp chứ, hai ta đều là gầy, đứa nhỏ sau này có thể mập chổ nào? Không phải trọng của trọng lượng, là trọng của trọng như Thái Sơn.
Tạ Quốc Bang suy nghĩ một chút, Ừm, tôi thấy cái này có thể, tên không tồi, đơn giản, điệu thấp, còn có phân lượng.
Hàn Tinh và Tạ Tuệ Lan tựa như có chút không quá thoả mãn, có thể cảm thấy tên này quá đơn giản, ý kiến cũng sản sinh một chút phân kỳ, nhưng cuối cùng Tạ lão gia tử cũng nói có thể, Tứ gia gia tỏ thái độ là không cảm thấy được, cũng không cảm thấy không tốt, Loan Hiểu Bình cho rằng không sao cả, không có ý kiến gì. Kết quả thương lượng nửa ngày, tên vẫn là dựa theo ý tứ của Đổng Học Bân, dù sao tiểu bảo bảo là họ cha, trên quan niệm truyền thống, mọi người vẫn là tương đối tôn trọng ý kiến của Đổng Học Bân.
Đổng Trọng!
Tên của cục cưng cũng coi như xác định rồi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|