Liên Đại.
Trong sân trường.
Mấy người bạn học cũ sau khi chạm mặt thì hưng phấn trò chuyện, nói về người yêuhay đứa nhỏ, nói công tác nói tiền lương, luôn có cảm giác gì đó ở đây. Đổng Học Bân là một người rất có thể nói chuyện, bất quá trong đại học hắn thường ít nói, thường là ngồi bàn cuối trong lớp cũng không có người nhận thức cái loại người như hắn, hiện tại trong bầu không khí bạn học cũ, loại phương thức này trong lúc nhất thời cũng không có khả năng sửa được, hơn nữa Đổng Học Bân gần đây cũng vô cùng điệu thấp, trong cơ quan cũng không giao lưu nhiều, vì vậy lại tạo thành cục diện Đổng Học Bân một câu cũng chen không vào lọt, ở một bên nghe ba người bọn họ nói chuyện phiếm. Ba người bọn họ ngoại trừ lúc đầu nói vài câu với Đổng Học Bân, trên cơ bản đều là tự mình hàn huyên, trọng tâm câu chuyện phần lớn cũng quay chung quanh Nhạc Hải Đông, dù sao cũng là cán bộ của cục giáo dục thành phố, đầu năm nay, đứa nhỏ đến trường tương đối không dễ dàng, Tôn Như Hoa và Triệu Mãnh cũng đều không phải hộ khẩu kinh thành, sau này khẳng định phải đối mặt một ít vấn đề, nếu có Nhạc Hải Đông giúp đỡ, vấn đề đứa nhỏ đến trường không chừng sẽ được giải quyết, vì vậy cũng rất khen tặng hắn.
Hải Đông, người yêu cậu sao không tới?
Ài, cô ấy cũng không phải của Liên Đại, không cho cô ấy đến đây.
Ha ha, tôi còn chưa thấy qua người yêu cậu đấy, bữa nào đó ăn một bữa cơm?
Được đấy, bất quá công chuyện của tôi có thể tương đối nhiều, đến lúc đó liên hệ sớm đi.
Hải Đông, nghe nói người yêu cậu rất đẹp, tôi cũng phải đi gặp, ngày nào đó ăn kêu tôi.
Trung tâm của cái vòng nhỏ hẹp xác định rồi, Đổng Học Bân hiển nhiên là không quan hệ, bất quá hắn thật ra cũng không lưu ý, bởi vì hắn cũng không là một người thích mấy trò này, gần đây lại thích điệu thấp im lặng, vì vậy chỉ mỉm cười ở một bên nghe bọn họ nói, Đổng Học Bân ngày hôm nay tới không phải vì nói chuyện phiếm, nhiệm vụ chủ yếu vẫn là giúp cô giáo Tương, tiện thể trông thấy bạn học cũ, nhớ lại thời thanh xuân.
Sau vài phút.
Thân ảnh của Tương Mẫn từ lễ đường bên kia bước nhanh đi tới.
A, cô giáo Tương.
Cô giáo Tương tới.
Ai da, cô giáo Tương sao lại trở nên đẹp thế?
Mấy người bọn họ lập tức đi qua, đều chào hỏi Tương Mẫn.
Tương Mẫn ngày hôm nay là một thân trang phục tương đối nghiêm túc, ở trên áo sơmi tây trang, trông có vẻ rất người lớn, bất quá thật ra cũng rất phù hợp với thân phận cô giáo của cô ấy, Xin lỗi, các người chờ lâu chưa? Bên cô có chút việc, chậm một chút, ồ, đây là Như Hoa sao? Ốm đi nhiều rồi.
Tôn Như Hoa thật cao hứng, Ngài cũng càng ngày càng đẹp.
Tương Mẫn nhìn về phía những người khác, Cậu là Triệu Mãnh à? Tên nhóc cậu lại cao lên rồi, phải có là một mét tám lăm không? Ừm, Hải Đông cũng có khí độ cán bộ, đều trưởng thành rồi. Nhìn học sinh của mình, trong ánh mắt của cô giáo Tương lộ ra không ít vui mừng.
Nhạc Hải Đông cười nói: Đều là do ngài giáo dục tốt.
Tôn Như Hoa sau khi thấy Tương Mẫn liền hưng phấn, đi tới ôm cánh tay của Tương Mẫn, vui cười nói: Cô, ngày hôm nay bọn em có nhiệm vụ gì?
Tương Mẫn cười nói: Lần này cô dẫn một lớp, muốn tập luyện một tiết mục tập thể, đến lúc đó có biểu diễn, trong lớp cũng không người, mà đột nhiên lại cho thêm nhiệm vụ, không kịp để cho bọn họ làm, không thể làm gì khác hơn là gọi các người tới hỗ trợ, có trí ra trí, có lực ra lực, buổi sáng mười giờ lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chính thức bắt đầu, chúng ta còn chưa đến bốn tiếng, phải tranh thủ.
Tôn Như Hoa nói: Được, vậy em ra trí.
Triệu Mãnh cười nói: Cô còn có trí? Trong khóa của cô giáo Tương cô nói cô hạng bao nhiêu?
Tám lạng nửa cân, cậu cũng đừng nói tôi. Tôn Như Hoa nhất thời trả lời lại một cách mỉa mai, mấy người lại cười ồn ào với nhau, vui đùa nửa ngày.
Chỉ có Đổng Học Bân đang đứng vững như Thái Sơn, một lời không ra.
Tương Mẫn nhìn hắn một cái, phỏng chừng cũng biết Đổng Học Bân từ trước đến nay là không quá hợp chúng, cũng không nhiều lời.
Bất quá không hợp chúng là một chuyện, trên thực tế Tôn Như Hoa và Nhạc Hải Đông bọn họ vẫn tương đối bài xích Đổng Học Bân, cha mẹ Tôn Như Hoa có tiền, không lo ăn không lo mặc, vẫn rất có cảm giác về sự ưu việt, gia đình Triệu Mãnh cũng không khác biệt lắm, đều là rất không tồi, Nhạc Hải Đông thì đừng nói nữa, tuổi còn trẻ mà đã làm đến cán bộ, phỏng chừng cũng là như lúc đi học, không quá để ý Đổng Học Bân, cũng không cần phải giao lưu làm gì.
. . .
Cửa lễ đường.
Tương Mẫn mang theo mấy người học sinh tiến vào.
Trong lễ đường có không ít người, có học sinh, có giáo viên, còn có lãnh đạo trường học, rất nhiều người đều chuẩn bị băng rôn và bảng tên lãnh đạo, có vài người là đột nhiên thông báo muốn tới, đều cần phải chuẩn bị, không có khả năng bỏ qua, hiện trường một mảnh bận rộn.
Bên trong.
Cô giáo Tương, lớp các người không ai tới? Một người giáo viên nói.
Tôi bảo bọn nhỏ tập luyện thêm vài lần, không cho tới. Tương Mẫn nói.
Thời gian không còn nhiều, vậy tôi tìm vài người của lớp giúp cô, các người còn phải đem đồ dọn đi ra ngoài, tôi thấy không ít. Người đó nói.
Cảm ơn, không cần, tôi dẫn theo mấy người học sinh tới, đều là đã tốt nghiệp. Dứt lời, Tương Mẫn quay đầu nói: Dọn bàn trước đi, ở phía sau đài, phải dọn ra ngoài, đến lúc đó bố trí thế nào thì nghe lãnh đạo nhà trường, đó không phải chuyện của chúng ta, được rồi, một ít lẵng hoa cũng phải dọn.
Hậu trường.
Triệu Mãnh khí lực lớn, một mình dọn bàn trước.
Đổng Học Bân cũng đi lên, một mình nắm lấy cái bàn gỗ có phủ khăn trải bàn.
Bất quá Tương Mẫn có thể là do thấy hắn quá gầy, đi tới giúp hắn cùng nhau dọn, Cô cũng tới.
Tôn Như Hoa vội nói: Cô giáo Tương đừng, sao có thể khiến cho ngài làm, em tới em tới.
Vậy được, cô giao cho các người, cô qua bên kia còn có chút việc, lập tức trở về. Cô giáo Tương đi, tìm một người lãnh đạo trường học giao lưu vài câu.
Tất cả mọi người bắt đầu bận việc, bất quá Nhạc Hải Đông không làm, chỉ là dọn một ít đồ tương đối thoải mái nhẹ nhàng, đi để ra ngoài.
Tôn Như Hoa bọn họ cũng không nói cái gì, tương đối mà nói thì Nhạc Hải Đông hôm nay đã khác biệt ngày xưa, đều là lãnh đạo cán bộ, cũng không thể bắt người ta dọn đồ nặng được.
Nhưng qua mười phút.
Triệu Mãnh thấy Nhạc Hải Đông rất rãnh rỗi, cũng có suy nghĩ, cuối cùng không làm nữa, hắn hiện tại cũng coi như cán bộ của xí nghiệp nhà nước, dọn đồ cùng một đám sinh viên, cũng thấy có chút hạ giá, cuối cùng đi qua bên Nhạc Hải Đông cùng nhau uống nước. Tôn Như Hoa là một nữ đồng chí, cũng không ai kêu cô ta cái gì, cô ấy vừa nhìn thấy hai người kia đều rút đi, cũng lẻn đi, trốn ra ngoài.
Ba người lại trò chuyện cùng nhau.
Cuối cùng, đồ nặng hầu như đều là Đổng Học Bân một mình dọn cả.
Một cái. . .
Ba cái. . .
Năm cái. . .
Tương Mẫn trở về, nhìn thấy Đổng Học Bân một mình bận việc, cũng nhìn Nhạc Hải Đông mấy người học sinh, không nói cái gì, lúc đầu đây là tự nguyện, vì vậy nhanh chóng tới giúp Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng không cần cô ấy, sống chết khiến cho cô giáo Tương nghỉ ngơi, tự mình dọn.
Đó là ân sư của mình, không quan tâm là dọn đồ hay là bưng trà rót nước, Đổng Học Bân chưa từng cảm thấy có cái gì hạ giá mất mặt, hắn ngược lại cho rằng là đương nhiên. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trong sân trường.
Mấy người bạn học cũ sau khi chạm mặt thì hưng phấn trò chuyện, nói về người yêuhay đứa nhỏ, nói công tác nói tiền lương, luôn có cảm giác gì đó ở đây. Đổng Học Bân là một người rất có thể nói chuyện, bất quá trong đại học hắn thường ít nói, thường là ngồi bàn cuối trong lớp cũng không có người nhận thức cái loại người như hắn, hiện tại trong bầu không khí bạn học cũ, loại phương thức này trong lúc nhất thời cũng không có khả năng sửa được, hơn nữa Đổng Học Bân gần đây cũng vô cùng điệu thấp, trong cơ quan cũng không giao lưu nhiều, vì vậy lại tạo thành cục diện Đổng Học Bân một câu cũng chen không vào lọt, ở một bên nghe ba người bọn họ nói chuyện phiếm. Ba người bọn họ ngoại trừ lúc đầu nói vài câu với Đổng Học Bân, trên cơ bản đều là tự mình hàn huyên, trọng tâm câu chuyện phần lớn cũng quay chung quanh Nhạc Hải Đông, dù sao cũng là cán bộ của cục giáo dục thành phố, đầu năm nay, đứa nhỏ đến trường tương đối không dễ dàng, Tôn Như Hoa và Triệu Mãnh cũng đều không phải hộ khẩu kinh thành, sau này khẳng định phải đối mặt một ít vấn đề, nếu có Nhạc Hải Đông giúp đỡ, vấn đề đứa nhỏ đến trường không chừng sẽ được giải quyết, vì vậy cũng rất khen tặng hắn.
Hải Đông, người yêu cậu sao không tới?
Ài, cô ấy cũng không phải của Liên Đại, không cho cô ấy đến đây.
Ha ha, tôi còn chưa thấy qua người yêu cậu đấy, bữa nào đó ăn một bữa cơm?
Được đấy, bất quá công chuyện của tôi có thể tương đối nhiều, đến lúc đó liên hệ sớm đi.
Hải Đông, nghe nói người yêu cậu rất đẹp, tôi cũng phải đi gặp, ngày nào đó ăn kêu tôi.
Trung tâm của cái vòng nhỏ hẹp xác định rồi, Đổng Học Bân hiển nhiên là không quan hệ, bất quá hắn thật ra cũng không lưu ý, bởi vì hắn cũng không là một người thích mấy trò này, gần đây lại thích điệu thấp im lặng, vì vậy chỉ mỉm cười ở một bên nghe bọn họ nói, Đổng Học Bân ngày hôm nay tới không phải vì nói chuyện phiếm, nhiệm vụ chủ yếu vẫn là giúp cô giáo Tương, tiện thể trông thấy bạn học cũ, nhớ lại thời thanh xuân.
Sau vài phút.
Thân ảnh của Tương Mẫn từ lễ đường bên kia bước nhanh đi tới.
A, cô giáo Tương.
Cô giáo Tương tới.
Ai da, cô giáo Tương sao lại trở nên đẹp thế?
Mấy người bọn họ lập tức đi qua, đều chào hỏi Tương Mẫn.
Tương Mẫn ngày hôm nay là một thân trang phục tương đối nghiêm túc, ở trên áo sơmi tây trang, trông có vẻ rất người lớn, bất quá thật ra cũng rất phù hợp với thân phận cô giáo của cô ấy, Xin lỗi, các người chờ lâu chưa? Bên cô có chút việc, chậm một chút, ồ, đây là Như Hoa sao? Ốm đi nhiều rồi.
Tôn Như Hoa thật cao hứng, Ngài cũng càng ngày càng đẹp.
Tương Mẫn nhìn về phía những người khác, Cậu là Triệu Mãnh à? Tên nhóc cậu lại cao lên rồi, phải có là một mét tám lăm không? Ừm, Hải Đông cũng có khí độ cán bộ, đều trưởng thành rồi. Nhìn học sinh của mình, trong ánh mắt của cô giáo Tương lộ ra không ít vui mừng.
Nhạc Hải Đông cười nói: Đều là do ngài giáo dục tốt.
Tôn Như Hoa sau khi thấy Tương Mẫn liền hưng phấn, đi tới ôm cánh tay của Tương Mẫn, vui cười nói: Cô, ngày hôm nay bọn em có nhiệm vụ gì?
Tương Mẫn cười nói: Lần này cô dẫn một lớp, muốn tập luyện một tiết mục tập thể, đến lúc đó có biểu diễn, trong lớp cũng không người, mà đột nhiên lại cho thêm nhiệm vụ, không kịp để cho bọn họ làm, không thể làm gì khác hơn là gọi các người tới hỗ trợ, có trí ra trí, có lực ra lực, buổi sáng mười giờ lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chính thức bắt đầu, chúng ta còn chưa đến bốn tiếng, phải tranh thủ.
Tôn Như Hoa nói: Được, vậy em ra trí.
Triệu Mãnh cười nói: Cô còn có trí? Trong khóa của cô giáo Tương cô nói cô hạng bao nhiêu?
Tám lạng nửa cân, cậu cũng đừng nói tôi. Tôn Như Hoa nhất thời trả lời lại một cách mỉa mai, mấy người lại cười ồn ào với nhau, vui đùa nửa ngày.
Chỉ có Đổng Học Bân đang đứng vững như Thái Sơn, một lời không ra.
Tương Mẫn nhìn hắn một cái, phỏng chừng cũng biết Đổng Học Bân từ trước đến nay là không quá hợp chúng, cũng không nhiều lời.
Bất quá không hợp chúng là một chuyện, trên thực tế Tôn Như Hoa và Nhạc Hải Đông bọn họ vẫn tương đối bài xích Đổng Học Bân, cha mẹ Tôn Như Hoa có tiền, không lo ăn không lo mặc, vẫn rất có cảm giác về sự ưu việt, gia đình Triệu Mãnh cũng không khác biệt lắm, đều là rất không tồi, Nhạc Hải Đông thì đừng nói nữa, tuổi còn trẻ mà đã làm đến cán bộ, phỏng chừng cũng là như lúc đi học, không quá để ý Đổng Học Bân, cũng không cần phải giao lưu làm gì.
. . .
Cửa lễ đường.
Tương Mẫn mang theo mấy người học sinh tiến vào.
Trong lễ đường có không ít người, có học sinh, có giáo viên, còn có lãnh đạo trường học, rất nhiều người đều chuẩn bị băng rôn và bảng tên lãnh đạo, có vài người là đột nhiên thông báo muốn tới, đều cần phải chuẩn bị, không có khả năng bỏ qua, hiện trường một mảnh bận rộn.
Bên trong.
Cô giáo Tương, lớp các người không ai tới? Một người giáo viên nói.
Tôi bảo bọn nhỏ tập luyện thêm vài lần, không cho tới. Tương Mẫn nói.
Thời gian không còn nhiều, vậy tôi tìm vài người của lớp giúp cô, các người còn phải đem đồ dọn đi ra ngoài, tôi thấy không ít. Người đó nói.
Cảm ơn, không cần, tôi dẫn theo mấy người học sinh tới, đều là đã tốt nghiệp. Dứt lời, Tương Mẫn quay đầu nói: Dọn bàn trước đi, ở phía sau đài, phải dọn ra ngoài, đến lúc đó bố trí thế nào thì nghe lãnh đạo nhà trường, đó không phải chuyện của chúng ta, được rồi, một ít lẵng hoa cũng phải dọn.
Hậu trường.
Triệu Mãnh khí lực lớn, một mình dọn bàn trước.
Đổng Học Bân cũng đi lên, một mình nắm lấy cái bàn gỗ có phủ khăn trải bàn.
Bất quá Tương Mẫn có thể là do thấy hắn quá gầy, đi tới giúp hắn cùng nhau dọn, Cô cũng tới.
Tôn Như Hoa vội nói: Cô giáo Tương đừng, sao có thể khiến cho ngài làm, em tới em tới.
Vậy được, cô giao cho các người, cô qua bên kia còn có chút việc, lập tức trở về. Cô giáo Tương đi, tìm một người lãnh đạo trường học giao lưu vài câu.
Tất cả mọi người bắt đầu bận việc, bất quá Nhạc Hải Đông không làm, chỉ là dọn một ít đồ tương đối thoải mái nhẹ nhàng, đi để ra ngoài.
Tôn Như Hoa bọn họ cũng không nói cái gì, tương đối mà nói thì Nhạc Hải Đông hôm nay đã khác biệt ngày xưa, đều là lãnh đạo cán bộ, cũng không thể bắt người ta dọn đồ nặng được.
Nhưng qua mười phút.
Triệu Mãnh thấy Nhạc Hải Đông rất rãnh rỗi, cũng có suy nghĩ, cuối cùng không làm nữa, hắn hiện tại cũng coi như cán bộ của xí nghiệp nhà nước, dọn đồ cùng một đám sinh viên, cũng thấy có chút hạ giá, cuối cùng đi qua bên Nhạc Hải Đông cùng nhau uống nước. Tôn Như Hoa là một nữ đồng chí, cũng không ai kêu cô ta cái gì, cô ấy vừa nhìn thấy hai người kia đều rút đi, cũng lẻn đi, trốn ra ngoài.
Ba người lại trò chuyện cùng nhau.
Cuối cùng, đồ nặng hầu như đều là Đổng Học Bân một mình dọn cả.
Một cái. . .
Ba cái. . .
Năm cái. . .
Tương Mẫn trở về, nhìn thấy Đổng Học Bân một mình bận việc, cũng nhìn Nhạc Hải Đông mấy người học sinh, không nói cái gì, lúc đầu đây là tự nguyện, vì vậy nhanh chóng tới giúp Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng không cần cô ấy, sống chết khiến cho cô giáo Tương nghỉ ngơi, tự mình dọn.
Đó là ân sư của mình, không quan tâm là dọn đồ hay là bưng trà rót nước, Đổng Học Bân chưa từng cảm thấy có cái gì hạ giá mất mặt, hắn ngược lại cho rằng là đương nhiên. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|