Trong trường.
Gần mười giờ.
Đổng Tuyền sau khi nói xin lỗi, lần này mặt cũng mất sạch sẽ, cũng không chuẩn bị tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, thông báo một tiếng rồi lái xe đi.
Ồ!
Người đi rồi!
Ai biết cái này gọi là cái gì không?
Ha ha, cái này gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên đó.
Xe vừa đi, tiếng hoan hô của các học sinh liền vang lên.
Chuyện tình thắng lợi với các học sinh, mọi người có vẻ rất hài lòng.
Vương phó hiệu trưởng lúc Đổng Tuyền đi ra cũng tránh đi, làm bộ đi một bên gọi điện thoại, thật ra chuyện bên này ông ta cũng nghe thấy được, thật không ngờ Đổng Tuyền nói xin lỗi nhanh như vậy, còn tự mình đi dìu Tương Mẫn? Theo Vương phó hiệu trưởng xem ra, mặc dù Đổng Học Bân là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương, nhưng Đổng Tuyền cũng không nên chịu thua như thế? Vương phó hiệu trưởng biết, bên trong khẳng định có chuyện ông không biết, hai người ở bên trong nói chuyện không ai biết, tám phần là nói chuyện liên quan đến tới cái gì, làm cho Đổng Tuyền không thể không cúi đầu.
Thường vụ phó thị trưởng đều đấu không lại hắn?
Vương phó hiệu trưởng lúc này cũng có tính toán, bước nhanh qua bên Tương Mẫn, vừa đi vừa nói, Tôi cho đi lấy thuốc rồi, còn đau không?
Tốt hơn nhiều. Tương Mẫn nở nụ cười.
Vương phó hiệu trưởng nói: Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Tương Mẫn cũng không ngồi, đứng lên đi vài bước, cũng được, chỉ là còn hơi đau.
Tôi đề nghị vẫn là đi bệnh viện, cô mà không đi, tôi tìm người đưa cô về nhà? Vương phó hiệu trưởng nói.
Tương Mẫn nói: Lập tức đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, học sinh lớp tôi cũng có một tiết mục, tôi khẳng định không đi được.
Vậy tôi tìm cho cô xe đẩy? Vương phó hiệu trưởng không muốn để Đổng Học Bân nhớ mình, cho nên liều mạng muốn bổ cứu trên người cô giáo Tương.
Bỗng nhiên, Đổng Học Bân từ trong hành lang đi ra.
Tất cả mọi người thấy được hắn, biểu tình của mọi người không đồng đều, phần lớn rất là hưng phấn.
Học trưởng đi ra!
Tiền bối! Anh quá lợi hại!
Học trưởng anh ngầu quá!
Học trưởng! Em yêu anh quá đi!
Câu cuối cùng là do một nữ sinh hô lên, âm thanh rất lớn, hầu như đè qua tất cả tiếng động, hình như là học sinh trong lớp của cô giáo Tương.
Rất nhiều người đều nở nụ cười.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía cô gái kia.
Da mặt cô bé có vẻ mỏng, bị người nhìn như thế, sắc mặt nhất thời đỏ lên, Tôi, tôi chỉ hô như thế, các người nhìn tôi làm gì. Đừng nhìn nữa.
Tất cả mọi người bị chọc cười.
Đổng Học Bân rất ít gặp phải loại tràng diện này. Trong lúc nhất thời cũng có chút bất đắc dĩ, nhanh chóng gật đầu với mọi người, nghe có người nói yêu hắn, hắn cũng cười, quả nhiên, học sinh là đáng yêu nhất, thị phi thấy rất rõ, cũng không có bị xã hội nhuộm ba phải cái nào cũng được, bọn họ dám yêu dám hận, dám nói dám cười, Đổng Học Bân cảm thấy mình cũng là cái loại người này, thẳng tính, trong ánh mắt không được phép có hạt cát.
Lúc này, lại có một học tỷ bị vài người đẩy ra, vị học tỷ kia rất xấu hổ. Bất quá vẫn nói với Đổng Học Bân: Học trưởng, sáng sớm xin lỗi, chúng em không biết anh là lãnh đạo, còn bắt anh treo băng rôn dọn đồ, cái này. . . Anh đừng chấp chúng em.
Hả?
Dọn đồ?
Treo băng rôn?
Trời!
Rất nhiều học sinh đều có chút hôn mê.
Nhưng Đổng Học Bân không thèm để ý, cười ha ha, Anh không phải lãnh đạo cái gì cả. Cũng là tốt nghiệp Liên Đại chúng ta, anh quay về trường học cũ cũng là tới hỗ trợ, tới chúc mừng, không có ưu điểm gì đáng nói. Cũng là có cánh tay khí lực, có thể giúp học đệ học muội dọn đồ cũng không phải đương nhiên sao, mấy người các em gầy như vậy, tay nhỏ chân nhỏ, các em đi anh còn lo các em ngã, có việc cứ tìm anh.
Học tỷ vừa còn chút khẩn trương lập tức nở nụ cười hì hì, Được, đây chính là anh nói.
Anh nói. Đổng Học Bân cười trò chuyện với các học sinh, trong lòng cũng rất khoái trá.
Nghe nói lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương trước đó một mực dọn đồ treo băng rôn bận rộn nửa ngày, tất cả mọi người đều hết chỗ nói, rất nhiều lãnh đạo trường học và giáo viên nghe mà đổ mồ hôi, cảm thấy bọn họ quá làm càn, cái này cũng quá không xem lãnh đạo là lãnh đạo? Đường đường là lãnh đạo cấp chính xử phải đi dọn đồ? Còn là hỗ trợ cho một đám học sinh? Nói ra phỏng chừng không người tin tưởng, nhưng chính là nghĩ tới điểm này, ánh mắt của mọi người nhìn Đổng Học Bân cũng thay đổi, đều cảm thấy hắn rất thân cận, không có kiêu ngạo, đặc biệt hiền hoà. Không giống với Đổng Tuyền mới vừa đi, ỷ vào mình quan lớn thì không coi ai ra gì diễu võ dương oai, hai người so ra, hoàn toàn không phải một đẳng cấp.
Đây mới là lãnh đạo!
Tất cả mọi người rất thích Đổng Học Bân!
Học trưởng, anh cho em xin chữ ký với!
Học trưởng, em cũng yêu anh, anh ngầu quá!
Đổng Học Bân thành tiêu điểm, được nhiều học sinh vây quanh, nhất là một ít nữ học sinh, liên tiếp chen tới phía trước, còn muốn hắn kí tên.
Đổng Học Bân đương nhiên là không có khả năng tùy tiện cho chữ kí, hắn cũng không phải ngôi sao, mà là một cán bộ, còn là cán bộ kiểm tra kỷ luật, vì vậy vội vàng có lệ vài câu, tố cáo mọi người, tách đoàn người, đi qua cô giáo Tương bên kia, Cô.
Ánh mắt của Nhạc Hải Đông và Tôn Như Hoa Triệu Mãnh nhìn về phía Đổng Học Bân rất dị dạng, cũng có chút xấu hổ.
Tương Mẫn cười chỉ chỉ hắn, Cậu đó, cũng không nói sớm cậu là lãnh đạo, còn gạt cô.
Đổng Học Bân kêu oan nói: Em cũng không có, ngày hôm qua lúc ăn em có nói em hiện tại là cán bộ, ngài nghĩ có phải không? Nhưng ngài không tin mà.
Tương Mẫn hồi ức, Đổng Học Bân quả thật là nói qua, . . . Tôi nghĩ tên nhóc cậu nói giỡn chứ.
Nhạc Hải Đông nhanh chóng nói: Học Bân, cái này. . . Chúc mừng cậu, không ngờ rằng vài năm công tác cậu xuất sắc như thế.
Tôn Như Hoa chớp con mắt nói: Phải nha, đều cấp chính xử, cậu cái này cũng quá dọa người, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy cán bộ cấp chính xử hai mươi sáu tuổi, không được, cậu phải cho tôi chụp ảnh chung, sau này nói cho người khác đây là bạn học tôi, hì hì, mặt mũi của tôi có thể sẽ to lắm đây.
Đổng Học Bân khiêm tốn nói: Không có, vừa rồi lấy chứng minh công tác thật ra cũng là dọa Đổng Tuyền, tôi thật ra cũng là hư chức, không có chức vụ lãnh đạo.
Triệu Mãnh nói: Vậy cũng là cấp chính xử, hơn nữa ủy ban kỷ luật trung ương loại chỗ này, thực chức hư chức đều không khác biệt lắm, qua vài năm rèn đúc một chút, một chức phó thị trưởng cũng có thể.
Mấy người bạn học cũ đều buông dáng vẻ, thay đổi thái độ.
Đổng Học Bân cười nói: Không đơn giản như vậy, tôi vài năm nay cũng là dựa vào vận khí, còn gặp được mấy người quý nhân, cho nên. . . Ha ha, đừng nói tôi, cô giáo Tương, ngài bị thương thế nào?
Tương Mẫn vui mừng nhìn Đổng Học Bân, đưa tay sờ đầu hắn một cái, ôn nhu nói: Cô không có việc gì, cũng là trong lòng vui vẻ thay cho cậu.
Đổng Học Bân cười cười, Đều là ngài dạy dỗ tốt. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Gần mười giờ.
Đổng Tuyền sau khi nói xin lỗi, lần này mặt cũng mất sạch sẽ, cũng không chuẩn bị tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, thông báo một tiếng rồi lái xe đi.
Ồ!
Người đi rồi!
Ai biết cái này gọi là cái gì không?
Ha ha, cái này gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên đó.
Xe vừa đi, tiếng hoan hô của các học sinh liền vang lên.
Chuyện tình thắng lợi với các học sinh, mọi người có vẻ rất hài lòng.
Vương phó hiệu trưởng lúc Đổng Tuyền đi ra cũng tránh đi, làm bộ đi một bên gọi điện thoại, thật ra chuyện bên này ông ta cũng nghe thấy được, thật không ngờ Đổng Tuyền nói xin lỗi nhanh như vậy, còn tự mình đi dìu Tương Mẫn? Theo Vương phó hiệu trưởng xem ra, mặc dù Đổng Học Bân là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương, nhưng Đổng Tuyền cũng không nên chịu thua như thế? Vương phó hiệu trưởng biết, bên trong khẳng định có chuyện ông không biết, hai người ở bên trong nói chuyện không ai biết, tám phần là nói chuyện liên quan đến tới cái gì, làm cho Đổng Tuyền không thể không cúi đầu.
Thường vụ phó thị trưởng đều đấu không lại hắn?
Vương phó hiệu trưởng lúc này cũng có tính toán, bước nhanh qua bên Tương Mẫn, vừa đi vừa nói, Tôi cho đi lấy thuốc rồi, còn đau không?
Tốt hơn nhiều. Tương Mẫn nở nụ cười.
Vương phó hiệu trưởng nói: Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Tương Mẫn cũng không ngồi, đứng lên đi vài bước, cũng được, chỉ là còn hơi đau.
Tôi đề nghị vẫn là đi bệnh viện, cô mà không đi, tôi tìm người đưa cô về nhà? Vương phó hiệu trưởng nói.
Tương Mẫn nói: Lập tức đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, học sinh lớp tôi cũng có một tiết mục, tôi khẳng định không đi được.
Vậy tôi tìm cho cô xe đẩy? Vương phó hiệu trưởng không muốn để Đổng Học Bân nhớ mình, cho nên liều mạng muốn bổ cứu trên người cô giáo Tương.
Bỗng nhiên, Đổng Học Bân từ trong hành lang đi ra.
Tất cả mọi người thấy được hắn, biểu tình của mọi người không đồng đều, phần lớn rất là hưng phấn.
Học trưởng đi ra!
Tiền bối! Anh quá lợi hại!
Học trưởng anh ngầu quá!
Học trưởng! Em yêu anh quá đi!
Câu cuối cùng là do một nữ sinh hô lên, âm thanh rất lớn, hầu như đè qua tất cả tiếng động, hình như là học sinh trong lớp của cô giáo Tương.
Rất nhiều người đều nở nụ cười.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía cô gái kia.
Da mặt cô bé có vẻ mỏng, bị người nhìn như thế, sắc mặt nhất thời đỏ lên, Tôi, tôi chỉ hô như thế, các người nhìn tôi làm gì. Đừng nhìn nữa.
Tất cả mọi người bị chọc cười.
Đổng Học Bân rất ít gặp phải loại tràng diện này. Trong lúc nhất thời cũng có chút bất đắc dĩ, nhanh chóng gật đầu với mọi người, nghe có người nói yêu hắn, hắn cũng cười, quả nhiên, học sinh là đáng yêu nhất, thị phi thấy rất rõ, cũng không có bị xã hội nhuộm ba phải cái nào cũng được, bọn họ dám yêu dám hận, dám nói dám cười, Đổng Học Bân cảm thấy mình cũng là cái loại người này, thẳng tính, trong ánh mắt không được phép có hạt cát.
Lúc này, lại có một học tỷ bị vài người đẩy ra, vị học tỷ kia rất xấu hổ. Bất quá vẫn nói với Đổng Học Bân: Học trưởng, sáng sớm xin lỗi, chúng em không biết anh là lãnh đạo, còn bắt anh treo băng rôn dọn đồ, cái này. . . Anh đừng chấp chúng em.
Hả?
Dọn đồ?
Treo băng rôn?
Trời!
Rất nhiều học sinh đều có chút hôn mê.
Nhưng Đổng Học Bân không thèm để ý, cười ha ha, Anh không phải lãnh đạo cái gì cả. Cũng là tốt nghiệp Liên Đại chúng ta, anh quay về trường học cũ cũng là tới hỗ trợ, tới chúc mừng, không có ưu điểm gì đáng nói. Cũng là có cánh tay khí lực, có thể giúp học đệ học muội dọn đồ cũng không phải đương nhiên sao, mấy người các em gầy như vậy, tay nhỏ chân nhỏ, các em đi anh còn lo các em ngã, có việc cứ tìm anh.
Học tỷ vừa còn chút khẩn trương lập tức nở nụ cười hì hì, Được, đây chính là anh nói.
Anh nói. Đổng Học Bân cười trò chuyện với các học sinh, trong lòng cũng rất khoái trá.
Nghe nói lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương trước đó một mực dọn đồ treo băng rôn bận rộn nửa ngày, tất cả mọi người đều hết chỗ nói, rất nhiều lãnh đạo trường học và giáo viên nghe mà đổ mồ hôi, cảm thấy bọn họ quá làm càn, cái này cũng quá không xem lãnh đạo là lãnh đạo? Đường đường là lãnh đạo cấp chính xử phải đi dọn đồ? Còn là hỗ trợ cho một đám học sinh? Nói ra phỏng chừng không người tin tưởng, nhưng chính là nghĩ tới điểm này, ánh mắt của mọi người nhìn Đổng Học Bân cũng thay đổi, đều cảm thấy hắn rất thân cận, không có kiêu ngạo, đặc biệt hiền hoà. Không giống với Đổng Tuyền mới vừa đi, ỷ vào mình quan lớn thì không coi ai ra gì diễu võ dương oai, hai người so ra, hoàn toàn không phải một đẳng cấp.
Đây mới là lãnh đạo!
Tất cả mọi người rất thích Đổng Học Bân!
Học trưởng, anh cho em xin chữ ký với!
Học trưởng, em cũng yêu anh, anh ngầu quá!
Đổng Học Bân thành tiêu điểm, được nhiều học sinh vây quanh, nhất là một ít nữ học sinh, liên tiếp chen tới phía trước, còn muốn hắn kí tên.
Đổng Học Bân đương nhiên là không có khả năng tùy tiện cho chữ kí, hắn cũng không phải ngôi sao, mà là một cán bộ, còn là cán bộ kiểm tra kỷ luật, vì vậy vội vàng có lệ vài câu, tố cáo mọi người, tách đoàn người, đi qua cô giáo Tương bên kia, Cô.
Ánh mắt của Nhạc Hải Đông và Tôn Như Hoa Triệu Mãnh nhìn về phía Đổng Học Bân rất dị dạng, cũng có chút xấu hổ.
Tương Mẫn cười chỉ chỉ hắn, Cậu đó, cũng không nói sớm cậu là lãnh đạo, còn gạt cô.
Đổng Học Bân kêu oan nói: Em cũng không có, ngày hôm qua lúc ăn em có nói em hiện tại là cán bộ, ngài nghĩ có phải không? Nhưng ngài không tin mà.
Tương Mẫn hồi ức, Đổng Học Bân quả thật là nói qua, . . . Tôi nghĩ tên nhóc cậu nói giỡn chứ.
Nhạc Hải Đông nhanh chóng nói: Học Bân, cái này. . . Chúc mừng cậu, không ngờ rằng vài năm công tác cậu xuất sắc như thế.
Tôn Như Hoa chớp con mắt nói: Phải nha, đều cấp chính xử, cậu cái này cũng quá dọa người, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy cán bộ cấp chính xử hai mươi sáu tuổi, không được, cậu phải cho tôi chụp ảnh chung, sau này nói cho người khác đây là bạn học tôi, hì hì, mặt mũi của tôi có thể sẽ to lắm đây.
Đổng Học Bân khiêm tốn nói: Không có, vừa rồi lấy chứng minh công tác thật ra cũng là dọa Đổng Tuyền, tôi thật ra cũng là hư chức, không có chức vụ lãnh đạo.
Triệu Mãnh nói: Vậy cũng là cấp chính xử, hơn nữa ủy ban kỷ luật trung ương loại chỗ này, thực chức hư chức đều không khác biệt lắm, qua vài năm rèn đúc một chút, một chức phó thị trưởng cũng có thể.
Mấy người bạn học cũ đều buông dáng vẻ, thay đổi thái độ.
Đổng Học Bân cười nói: Không đơn giản như vậy, tôi vài năm nay cũng là dựa vào vận khí, còn gặp được mấy người quý nhân, cho nên. . . Ha ha, đừng nói tôi, cô giáo Tương, ngài bị thương thế nào?
Tương Mẫn vui mừng nhìn Đổng Học Bân, đưa tay sờ đầu hắn một cái, ôn nhu nói: Cô không có việc gì, cũng là trong lòng vui vẻ thay cho cậu.
Đổng Học Bân cười cười, Đều là ngài dạy dỗ tốt. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|