Ngày hôm sau.
Buổi sáng.
Trong Tứ Hợp viện.
Vài con chim sẻ ríu ra ríu rít trên cây hương thung, cành cây hoảng động, cái bóng rơi vào trên cửa sổ phòng bắc, trên đầu giường trong phòng.
Chợt lóe.
Nhoáng lên.
Đổng Học Bân bị bóng đen cành cây lắc lư trên mí mắt làm tỉnh, ngáp một cái, dụi mắt mở ra nhìn cửa sổ một chút, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, ừm, mới tám giờ hơn, dù sao gần đây cũng không đi làm, ngủ tiếp một chút đi, Đổng Học Bân cho con mắt nhắm lại, trở mình là tư thế thoải mái buông cánh tay và chân, chuẩn bị ngủ tiếp một tiếng đồng hồ.
Ừm?
Cái gì mềm mại vậy?
Trên chân kẹp cái gì đây?
Đổng Học Bân vừa dời chân, bỗng nhiên cảm giác đụng phải cái gì đó, cảm giác đặc biệt thoải mái, sau đó, hắn nghe được tiếng nói của một pn1.
Ừm?
Hả?
. . . Hô.
Đổng Học Bân lập tức thanh tỉnh, há hốc mồm mở tròng mắt nhìn qua theo phương hướng của âm thanh, lúc này mới trừng to mắt ra phát hiện, chân của mình khoát lên trên đùi được vớ chân bao lấy của Phương Văn Bình, sau đó bộ ngực đầy đặn của Phương Văn Bình áo ngực bao lấy đâm vào nhãn cầu, Đổng Học Bân cả kinh, cuống quít đem chân rút trở về, nửa ngày không kịp phản ứng, cuối cùng sau khi ổn định tinh thần mới nghĩ tới tình huống lúc này, mới nhớ tới tối hôm qua là mình đem cô ấy quay về nhà của mình, cái đệch, anh em sao ngủ chổ này?
Phương Văn Bình cũng tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt.
Đổng Học Bân và cô ấy mang theo ánh mắt buồn ngủ nhìn nhau.
Vẻ buồn ngủ của Phương Văn Bình nhất thời biến mất, sắc mặt cũng hơi thay đổi một chút, Đổng Học Bân? Sau đó nhìn chung quanh mấy lần, Phương Văn Bình lập tức ngồi dậy trên giường.
Đổng Học Bân không dậy, còn nằm, dù sao hắn không để ý tới.
Phương Văn Bình nhìn thân thể chỉ còn đồ lót, lập tức trầm mặt, Đây là đâu?
Nhà của tôi. Đổng Học Bân lạnh lùng đem chăn kéo qua tới một ít, còn muốn tiếp tục ngủ.
Phương Văn Bình trên người đã sớm lộ ra, nhưng không che lại, đen nghiêm mặt nói: Nhà cậu? Tôi sao ở nhà cậu?
Đổng Học Bân hừ nói: Bà nói đi!
Phương Văn Bình lạnh lùng nói: Tên nhóc cậu chơi tôi?
Đổng Học Bân thiếu chút nữa thổ huyết, lập tức từ trên giường xoay người ngồi dậy, tức giận nói: Bà nói cái gì vậy, còn chơi bà? Tôi ăn no hả? Bà đêm qua ở KTV liều mạng uống rượu với tôi, khoác lác lợi hại lắm, kết quả mới uống một chai mà bà đã không được, nằm ở trên sô pha không động đậy, còn ói lên người tôi, mẹ kiếp, vừa nói tới cái này là tôi tức, gọi điện thoại cho cháu gái bà cũng không được, vẫn tắt máy, tôi vác bà đi ra, bà còn không mang chứng minh thân phận, lúc đầu muốn cho bà ở khách sạn, kết quả người ta không cho bà thuê phòng, tôi chỉ có thể đem bà tới nhà tôi, bà nghĩ rằng tôi nguyện ý hả? Nôn đầy một thân, thiếu chút nữa làm tôi ác tâm chết, con người tôi không chịu được cái mùi vị kia!
Phương Văn Bình sờ sờ vớ chân của mình xác nhận một chút, sau khi nghe xong, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, có lẽ cũng là nhớ lại, Cậu cởi quần áo của tôi?
Đổng Học Bân lẽ thẳng khí hùng nói: Tôi cở!
Phương Văn Bình quát lạnh nói: Tôi cho cậu cởi sao!
Đổng Học Bân cũng tức lên, xuống giường đem áo lông và váy dài ném cho cô ấy, Vậy được, bà mặc đi, lợi hại thì bà cứ mặc đi, tôi con mẹ nó có ý tốt tìm một chỗ ở cho bà, bà còn ý kiến ý cò, bà nghĩ rằng tôi nguyện ý đem bà trở về hả? Tôi hận không thể ném bà trên đường cái!
Cầm y phục của mình, Phương Văn Bình cũng chán ghét nhíu nhíu mày, cầm quần áo ném trở lại, cái mùi vị nôn kia, cô ấy hiển nhiên cũng không thích, Cậu đừng ồn ào với tôi, tôi hiện tại muốn biết, Tứ Hợp viện của cậu nhiều phòng như vậy, sao lại ngủ một giường với tôi?
Đổng Học Bân trừng mắt nói: Đây là nhà tôi, tôi muốn ngủ chổ nào thì ngủ chổ đó!
Phương Văn Bình nhìn hắn nói: Muốn chiếm tiện nghi của lão nương phải không?
Chiếm tiện nghi của bà? Đổng Học Bân bật cười nói: Bà đừng hù chết tôi chứ! Tôi ăn no chiếm tiện nghi của bà? Ha ha! Bà thật là biết con mẹ nó đùa!
Hai người lại mắng nhau!
Bà một câu tôi một câu!
Cuối cùng Đổng Học Bân khoát tay chặn lại, Tôi lười nói với bà, tỉnh rồi? Đi nhanh lên đi nhanh lên, tôi còn phải ngủ, lười phản ứng bà!
Phương Văn Bình cười lạnh nói: Cậu nghĩ rằng tôi thích phản ứng cậu? Nói xong thì để thân thể trần truồng xuống giường, mang giày cao gót của mình, thế nhưng sau khi thấy quần áo bẩn, cô ấy lại nhíu mi, quay đầu lại nhìn về phía Đổng Học Bân trên giường ra lệnh nói: Cậu đi tìm một bộ quần áo cho tôi!
Đổng Học Bân nói: Không có!
Quần áo của Tạ Tuệ Lan cũng được! Phương Văn Bình nói.
Đổng Học Bân nói: Tôi có không có, trong nhà chỉ có quần áo của tôi!
Phương Văn Bình thay đổi sắc mặt, Thằng nhóc, cậu cố ý phải không?
Đổng Học Bân ngồi dậy, Vợ tôi không đến đây ở, tôi làm gì có quần áo của cô ấy, trong ngăn tủ cũng là tất cả quần áo, tự bà tìm! Nói xong, cũng mới chú ý tới hình dạng hầu như bán lỏa thể của Phương Văn Bình, ánh mắt không nhịn được nhìn quét đùi đẹp của cô ấy một lần, còn có bộ ngực được đồ lót bao lấy, khe ngực thật sâu cũng không lúc nào không mê hoặc ánh mắt của Đổng Học Bân, quá mê người.
Phương Văn Bình hít vào một hơi, cũng không mắng hắn, bước đi tới rất không khách khí mở tủ quần áo ra nhìn, tùy tiện lấy ra một cái quần muốn mặc vào, nhưng Đổng Học Bân gầy hơn so với cô ấy không ít, nhất là phần eo, Phương Văn Bình sau khi mặc vào ngay cả nút buộc đều không mang vào được, căn bản không có cách nào mặc, áo cũng vậy, cô ấy thử một cái áo sơmi của Đổng Học Bân, nhưng tới chỗ ngực, căn bản là không buộc nút được!
Phương Văn Bình cũng phiền, Mua cho tôi một bộ đi!
Mới sáng sớm làm gì có thương trường nào mở cửa? Đổng Học Bân cả giận nói: Bà thật đúng là sai toi như bảo mẫu hả? Tôi cho bà biết, buổi tối hôm qua tôi đã hầu hạ bà không ít, vừa đút nước cho bà vừa lau quần áo của bà, bà đừng được một tấc lại muốn tiến một thước nha Phương Văn Bình, không có quần áo thì bà cứ trần truồng đi, tôi mặc kệ bà!
Phương Văn Bình đứng ở nơi đó nghiêm mặt lạnh nói: Vậy tôi đi ra như thế nào? Ở truồng đi ra hả? Ha ha, cũng được, tôi một quả phụ thật ra không sao cả, dù sao mất mặt không phải tôi!
Đổng Học Bân cười ngược nói: Tôi là một thằng đàn ông, tôi cũng không sao cả!
Được! Đây là cậu nói? Phương Văn Bình cười đi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa của Tứ Hợp viện đột nhiên vang lên một tiếng, hình như bị người từ bên ngoài đẩy ra, Đổng Học Bân lúc này mới nhớ tới, mình tối hôm qua trở về không có khóa cửa, chỉ là đóng cửa.
Anh rể!
Đổng ca?
Anh dậy chưa?
Lại có thể là tiếng nói của Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh!
Tiếng bước chân của hai người càng ngày càng gần, trong nháy mắt đã tới cửa phòng bắc!
Đổng Học Bân hết hồn nhảy dựng lên, sắc mặt cũng lập tức trắng, Con mẹ nó! Hai người này sao tới!
Phương Văn Bình cũng không tốt hơn hắn chổ nào, cúi đầu nhìn thân thể bán lỏa của mình, đen mặt nói: Cậu tìm việc cho tôi rồi đấy! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Buổi sáng.
Trong Tứ Hợp viện.
Vài con chim sẻ ríu ra ríu rít trên cây hương thung, cành cây hoảng động, cái bóng rơi vào trên cửa sổ phòng bắc, trên đầu giường trong phòng.
Chợt lóe.
Nhoáng lên.
Đổng Học Bân bị bóng đen cành cây lắc lư trên mí mắt làm tỉnh, ngáp một cái, dụi mắt mở ra nhìn cửa sổ một chút, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, ừm, mới tám giờ hơn, dù sao gần đây cũng không đi làm, ngủ tiếp một chút đi, Đổng Học Bân cho con mắt nhắm lại, trở mình là tư thế thoải mái buông cánh tay và chân, chuẩn bị ngủ tiếp một tiếng đồng hồ.
Ừm?
Cái gì mềm mại vậy?
Trên chân kẹp cái gì đây?
Đổng Học Bân vừa dời chân, bỗng nhiên cảm giác đụng phải cái gì đó, cảm giác đặc biệt thoải mái, sau đó, hắn nghe được tiếng nói của một pn1.
Ừm?
Hả?
. . . Hô.
Đổng Học Bân lập tức thanh tỉnh, há hốc mồm mở tròng mắt nhìn qua theo phương hướng của âm thanh, lúc này mới trừng to mắt ra phát hiện, chân của mình khoát lên trên đùi được vớ chân bao lấy của Phương Văn Bình, sau đó bộ ngực đầy đặn của Phương Văn Bình áo ngực bao lấy đâm vào nhãn cầu, Đổng Học Bân cả kinh, cuống quít đem chân rút trở về, nửa ngày không kịp phản ứng, cuối cùng sau khi ổn định tinh thần mới nghĩ tới tình huống lúc này, mới nhớ tới tối hôm qua là mình đem cô ấy quay về nhà của mình, cái đệch, anh em sao ngủ chổ này?
Phương Văn Bình cũng tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt.
Đổng Học Bân và cô ấy mang theo ánh mắt buồn ngủ nhìn nhau.
Vẻ buồn ngủ của Phương Văn Bình nhất thời biến mất, sắc mặt cũng hơi thay đổi một chút, Đổng Học Bân? Sau đó nhìn chung quanh mấy lần, Phương Văn Bình lập tức ngồi dậy trên giường.
Đổng Học Bân không dậy, còn nằm, dù sao hắn không để ý tới.
Phương Văn Bình nhìn thân thể chỉ còn đồ lót, lập tức trầm mặt, Đây là đâu?
Nhà của tôi. Đổng Học Bân lạnh lùng đem chăn kéo qua tới một ít, còn muốn tiếp tục ngủ.
Phương Văn Bình trên người đã sớm lộ ra, nhưng không che lại, đen nghiêm mặt nói: Nhà cậu? Tôi sao ở nhà cậu?
Đổng Học Bân hừ nói: Bà nói đi!
Phương Văn Bình lạnh lùng nói: Tên nhóc cậu chơi tôi?
Đổng Học Bân thiếu chút nữa thổ huyết, lập tức từ trên giường xoay người ngồi dậy, tức giận nói: Bà nói cái gì vậy, còn chơi bà? Tôi ăn no hả? Bà đêm qua ở KTV liều mạng uống rượu với tôi, khoác lác lợi hại lắm, kết quả mới uống một chai mà bà đã không được, nằm ở trên sô pha không động đậy, còn ói lên người tôi, mẹ kiếp, vừa nói tới cái này là tôi tức, gọi điện thoại cho cháu gái bà cũng không được, vẫn tắt máy, tôi vác bà đi ra, bà còn không mang chứng minh thân phận, lúc đầu muốn cho bà ở khách sạn, kết quả người ta không cho bà thuê phòng, tôi chỉ có thể đem bà tới nhà tôi, bà nghĩ rằng tôi nguyện ý hả? Nôn đầy một thân, thiếu chút nữa làm tôi ác tâm chết, con người tôi không chịu được cái mùi vị kia!
Phương Văn Bình sờ sờ vớ chân của mình xác nhận một chút, sau khi nghe xong, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, có lẽ cũng là nhớ lại, Cậu cởi quần áo của tôi?
Đổng Học Bân lẽ thẳng khí hùng nói: Tôi cở!
Phương Văn Bình quát lạnh nói: Tôi cho cậu cởi sao!
Đổng Học Bân cũng tức lên, xuống giường đem áo lông và váy dài ném cho cô ấy, Vậy được, bà mặc đi, lợi hại thì bà cứ mặc đi, tôi con mẹ nó có ý tốt tìm một chỗ ở cho bà, bà còn ý kiến ý cò, bà nghĩ rằng tôi nguyện ý đem bà trở về hả? Tôi hận không thể ném bà trên đường cái!
Cầm y phục của mình, Phương Văn Bình cũng chán ghét nhíu nhíu mày, cầm quần áo ném trở lại, cái mùi vị nôn kia, cô ấy hiển nhiên cũng không thích, Cậu đừng ồn ào với tôi, tôi hiện tại muốn biết, Tứ Hợp viện của cậu nhiều phòng như vậy, sao lại ngủ một giường với tôi?
Đổng Học Bân trừng mắt nói: Đây là nhà tôi, tôi muốn ngủ chổ nào thì ngủ chổ đó!
Phương Văn Bình nhìn hắn nói: Muốn chiếm tiện nghi của lão nương phải không?
Chiếm tiện nghi của bà? Đổng Học Bân bật cười nói: Bà đừng hù chết tôi chứ! Tôi ăn no chiếm tiện nghi của bà? Ha ha! Bà thật là biết con mẹ nó đùa!
Hai người lại mắng nhau!
Bà một câu tôi một câu!
Cuối cùng Đổng Học Bân khoát tay chặn lại, Tôi lười nói với bà, tỉnh rồi? Đi nhanh lên đi nhanh lên, tôi còn phải ngủ, lười phản ứng bà!
Phương Văn Bình cười lạnh nói: Cậu nghĩ rằng tôi thích phản ứng cậu? Nói xong thì để thân thể trần truồng xuống giường, mang giày cao gót của mình, thế nhưng sau khi thấy quần áo bẩn, cô ấy lại nhíu mi, quay đầu lại nhìn về phía Đổng Học Bân trên giường ra lệnh nói: Cậu đi tìm một bộ quần áo cho tôi!
Đổng Học Bân nói: Không có!
Quần áo của Tạ Tuệ Lan cũng được! Phương Văn Bình nói.
Đổng Học Bân nói: Tôi có không có, trong nhà chỉ có quần áo của tôi!
Phương Văn Bình thay đổi sắc mặt, Thằng nhóc, cậu cố ý phải không?
Đổng Học Bân ngồi dậy, Vợ tôi không đến đây ở, tôi làm gì có quần áo của cô ấy, trong ngăn tủ cũng là tất cả quần áo, tự bà tìm! Nói xong, cũng mới chú ý tới hình dạng hầu như bán lỏa thể của Phương Văn Bình, ánh mắt không nhịn được nhìn quét đùi đẹp của cô ấy một lần, còn có bộ ngực được đồ lót bao lấy, khe ngực thật sâu cũng không lúc nào không mê hoặc ánh mắt của Đổng Học Bân, quá mê người.
Phương Văn Bình hít vào một hơi, cũng không mắng hắn, bước đi tới rất không khách khí mở tủ quần áo ra nhìn, tùy tiện lấy ra một cái quần muốn mặc vào, nhưng Đổng Học Bân gầy hơn so với cô ấy không ít, nhất là phần eo, Phương Văn Bình sau khi mặc vào ngay cả nút buộc đều không mang vào được, căn bản không có cách nào mặc, áo cũng vậy, cô ấy thử một cái áo sơmi của Đổng Học Bân, nhưng tới chỗ ngực, căn bản là không buộc nút được!
Phương Văn Bình cũng phiền, Mua cho tôi một bộ đi!
Mới sáng sớm làm gì có thương trường nào mở cửa? Đổng Học Bân cả giận nói: Bà thật đúng là sai toi như bảo mẫu hả? Tôi cho bà biết, buổi tối hôm qua tôi đã hầu hạ bà không ít, vừa đút nước cho bà vừa lau quần áo của bà, bà đừng được một tấc lại muốn tiến một thước nha Phương Văn Bình, không có quần áo thì bà cứ trần truồng đi, tôi mặc kệ bà!
Phương Văn Bình đứng ở nơi đó nghiêm mặt lạnh nói: Vậy tôi đi ra như thế nào? Ở truồng đi ra hả? Ha ha, cũng được, tôi một quả phụ thật ra không sao cả, dù sao mất mặt không phải tôi!
Đổng Học Bân cười ngược nói: Tôi là một thằng đàn ông, tôi cũng không sao cả!
Được! Đây là cậu nói? Phương Văn Bình cười đi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa của Tứ Hợp viện đột nhiên vang lên một tiếng, hình như bị người từ bên ngoài đẩy ra, Đổng Học Bân lúc này mới nhớ tới, mình tối hôm qua trở về không có khóa cửa, chỉ là đóng cửa.
Anh rể!
Đổng ca?
Anh dậy chưa?
Lại có thể là tiếng nói của Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh!
Tiếng bước chân của hai người càng ngày càng gần, trong nháy mắt đã tới cửa phòng bắc!
Đổng Học Bân hết hồn nhảy dựng lên, sắc mặt cũng lập tức trắng, Con mẹ nó! Hai người này sao tới!
Phương Văn Bình cũng không tốt hơn hắn chổ nào, cúi đầu nhìn thân thể bán lỏa của mình, đen mặt nói: Cậu tìm việc cho tôi rồi đấy! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|