Buổi trưa.
Gần Song Tỉnh.
Đổng Học Bân dựa theo địa chỉ Ngu Mỹ Hà nói tìm được cái công ty kia, nhìn căn nhà sáu bảy tầng, Đổng Học Bân cũng không đem xe dừng vào bãi đỗ xe, mà là trực tiếp chạy đến cửa lớn công ty, kẹt một tiếng dừng xe, mở cửa xe đi xuống!
A! Tiên sinh!
Tiên sinh, ở đây không thể dừng xe!
Mời đem xe xuống bãi đỗ xe!
Mấy người nhân viên công tác đều sửng sốt, đều nói nhắc nhở.
Nhưng Đổng Học Bân để ý cũng không để ý đến bọn họ, đã đem xe để tại cửa bọn họ, một tay đẩy cánh cửa chặn ở phía trước, đi nhanh vào.
Anh làm gì thế!
A! Xe anh!
Phía sau nhân viên công tác còn đang gọi hắn.
Nhưng có lẽ là thấy người này lái một chiếc Land Rover, còn là cái loại đỉnh cấp này, cho nên ngữ khí của bọn họ cũng không có ác liệt như vậy, không ngừng nhắc nhở.
Đổng Học Bân sao có thể để ý đến bọn họ, chuẩn bị đến thang máy.
Nhưng lúc này, một người bảo an nghe thấy được âm thanh, chuyển đầu đến đây nhìn, bước chân nhanh chóng đi tới nói: Tiên sinh, ngài còn chưa có đăng ký.
Đổng Học Bân mở miệng liền mắng, Tao đăng con mẹ nó ký!
Ngài sao lại nói như thế? Bảo an cũng phát hỏa, Ngài tìm ai?
Đổng Học Bân quát: Anh con mẹ nó quản tôi tìm ai! Cút qua một bên!
Bảo an nổi giận đùng đùng đi ngăn cản, nói: Không có hẹn trước không ai được vào!
Keng, thang máy tới, mấy người có thể là đi làm trong tòa cao ốc đều hiếu kỳ nhìn Đổng Học Bân, sau đó lần lượt vào trong thang máy.
Đổng Học Bân làm sao rãnh rỗi nói nhảm với bảo an. Chị Ngu hiện tại còn không biết thế nào, Ngu Mỹ Hà thiếu chút nữa bị người khi dễ, Đổng Học Bân đối với công ty này là một chút ấn tượng tốt cũng không có, sớm mang cục tức dẫn theo đến đây, ngay cả bảo an cũng khiến cho hắn tức, kết quả là, Đổng Học Bân ngay cả nói đều không lãng phí một câu, thấy thang máy sắp đóng cửa, thấy bảo an còn ở phía trước cản đường, Đổng Học Bân một cước đạp tới!
Bốp!
Bảo an bị đá bay ra!
Người lý giải Đổng Học Bân đều biết rõ. Đây là động tác chiêu bài của Đổng Học Bân. Từ trước đến nay sau khi một lời không hợp làm ra hành động đầu tiên đều là cái này!
Cũng là một cước!
Hung hăng một cước!
Một cước thành thạo không gì sánh được!
Mọi người xung quanh thấy trợn tròn mắt!
A!
Sao đánh người hả?
Đánh người! Đánh người!
Rất nhiều người của công ty đều hô lên.
Nhưng mà Đổng Học Bân không chút hoang mang đi vào thang máy, cũng không quản người trong thang máy xung quanh nhìn, thoải mái nhấn cái nút của tầng năm.
Bên ngoài rất loạn.
Cửa thang máy đã đóng.
Thang máy vẫn duy trì bầu không khí khẩn trương như thế đi lên, keng. Cửa thang máy mở ra. Tầng năm tới. Đổng Học Bân cất bước đi ra ngoài, phía sau có ba người cũng không biết là muốn xem náo nhiệt hay là đến tầng này, dĩ nhiên cũng mở mắt ở xa đi qua.
Mà làm cho bọn họ không ngờ chính là. Người thanh niên này dĩ nhiên tiến thẳng vào WC!
Hơn nữa càng để cho bọn họ trừng to mắt ra chính là, người trẻ tuổi kia lại có thể quẹo trái, mặt không đỏ tim không đập nhanh đẩy cửa vào WC nữ!
Má nó!
Hắn làm gì thế hả?
Ai đây? Tới làm gì?
Ba người hai mắt nhìn nhau, đầu óc đều không hoạt động nổi.
Đổng Học Bân mặc kệ cái này cái kia, hắn chỉ biết là chị Ngu có nguy hiểm, Đổng Học Bân hiện tại cơn tức đã đè không được, hơn nữa WC nữ của loại địa phương này bình thường đều có ngăn cách cánh cửa, cho dù bên trong có những người khác, cũng không thấy được gì, cho dù có người Đổng Học Bân cũng không thèm để ý, hắn hiện tại lưu ý chỉ có Ngu Mỹ Hà!
Chị Ngu!
Chị Ngu?
Chị ở chỗ đâu?
Đổng Học Bân liên tục gọi ba tiếng.
Một người nữ đồng chí vừa kéo quần muốn đi ra bị dọa hết hồn choáng váng, cuống quít đóng cửa phòng lại, hét lên một tiếng, Lưu manh!
Sau đó, cánh cửa tận cùng bên trong chậm rãi mở ra, lộ ra khuôn mặt nhát gan của chị Ngu, sau khi thấy Đổng Học Bân, chị Ngu vành mắt kích động đến đỏ lên, nước mắt ủy khuất và sợ hãi chảy ra, Học Bân, tôi. . . Tôi. . .
Đổng Học Bân đi nhanh qua đón, Không có việc gì chứ?
Không có việc gì, không có việc gì. Ngu Mỹ Hà lau nước mắt.
Đổng Học Bân lúc này cực kỳ đau lòng, Đừng khóc, đừng sợ, tôi tới rồi chị không cần phải sợ, con mẹ nó, bạn bè của Đổng Học Bân tôi cũng dám khi dễ, đủ ngầu rồi đấy!
Ngu Mỹ Hà nói: Bỏ đi Học Bân, tôi cũng, cũng không có chuyện gì.
Đổng Học Bân cả giận nói: Sao mà không có việc gì? Đây cũng là chị thông minh, nếu không còn không biết thế nào, còn con mẹ nó diễn hôn? Hôn con gái mẹ hắn ấy!
Học Bân, chúng ta. . .
Chị đừng quản, giao cho tôi!
Không cần, cậu, cậu đón tôi đi là được.
Như vậy sao được, tôi phải tính toán với bọn họ!
Đổng Học Bân là tính tình gì, người khi dễ hắn hắn còn có thể khiến cho đối phương yên ổn? Sao có thể! Đổng Học Bân không phải một người hiền như vậy, ai chọc vào thì người đó không may, trốn cũng đừng trốn, Đi, theo tôi quay về phòng làm việc kia, chỉ cho tôi là ai kêu chị diễn hôn! Tôi hôm nay cho thằng cháu trai đó biết cái gì gọi là diễn hôn!
Đổng Học Bân dứt lời, kéo chị Ngu từ WC nữ đi ra, bên ngoài còn vài người vây quanh xem náo nhiệt, vừa thấy bọn họ đi ra, đều tránh xa.
Ngu Mỹ Hà mềm nhũn chỉ chỉ một gian phòng làm việc bên kia.
Đổng Học Bân kéo Ngu Mỹ Hà đi qua, căn bản không gõ cửa, vẫn là động tác chiêu của Đổng Học Bân, một cước đá văng cửa!
Rầm!
Cánh cửa đều vặn vẹo!
Thế nhưng trong phòng không có một bóng người, ai cũng không có!
Người đâu? Đổng Học Bân sắc mặt âm ngoan nói.
Tôi cũng không biết, vừa, vừa rồi còn ở đây. Ngu Mỹ Hà nói.
Cô ấy nói vừa rồi, vậy cũng là nửa giờ trước đó, người hiển nhiên đã đi.
Lời này vừa ra, nữ đồng chí một phút đồng hồ trước trong WC nữ gặp phải Đổng Học Bân đi ra, bọn họ nói cô ấy cũng đại khái nghe được, phỏng chừng là đã biết bảy tám phần, Chị gái này, chị có phải là tới phỏng vấn? Bị khi dễ? Cô ấy hỏi.
Ngu Mỹ Hà cúi đầu ừ một tiếng.
Người nữ đã biết nguyên do, mới vừa rồi còn mắng Đổng Học Bân là lưu manh cô ấy cũng không tính toán cái gì, biết đối phương là có chuyện có nguyên nhân mới chạy vào WC nữ, không chỉ như thế, người nữ cũng nói: Tôi cũng tới phỏng vấn của, mấy lão khốn nạn kia không ai là thứ tốt, yêu cầu này cái yêu cầu kia của, mẹ nó, lão nương còn chưa hầu hạ ai, tôi cho chị biết, bọn họ vừa rồi đều đi ăn, tiệm cơm dưới lầu, tôi nghe bên trong một người gọi điện thoại nói, mới vừa đi không được mười phút, các người muốn tìm người thì đi tiệm cơm tìm đi.
Đổng Học Bân lập tức nói: Cảm ơn.
Người nữ nói: Không khách khí, bất quá mấy người đầu tư kia cũng không phải là người hiền, anh nên. . .
Đổng Học Bân trong lòng cười nhạt, bọn họ không phải người hiền? Giỡn hoài! Lẽ nào Đổng Học Bân tôi là người hiền? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Gần Song Tỉnh.
Đổng Học Bân dựa theo địa chỉ Ngu Mỹ Hà nói tìm được cái công ty kia, nhìn căn nhà sáu bảy tầng, Đổng Học Bân cũng không đem xe dừng vào bãi đỗ xe, mà là trực tiếp chạy đến cửa lớn công ty, kẹt một tiếng dừng xe, mở cửa xe đi xuống!
A! Tiên sinh!
Tiên sinh, ở đây không thể dừng xe!
Mời đem xe xuống bãi đỗ xe!
Mấy người nhân viên công tác đều sửng sốt, đều nói nhắc nhở.
Nhưng Đổng Học Bân để ý cũng không để ý đến bọn họ, đã đem xe để tại cửa bọn họ, một tay đẩy cánh cửa chặn ở phía trước, đi nhanh vào.
Anh làm gì thế!
A! Xe anh!
Phía sau nhân viên công tác còn đang gọi hắn.
Nhưng có lẽ là thấy người này lái một chiếc Land Rover, còn là cái loại đỉnh cấp này, cho nên ngữ khí của bọn họ cũng không có ác liệt như vậy, không ngừng nhắc nhở.
Đổng Học Bân sao có thể để ý đến bọn họ, chuẩn bị đến thang máy.
Nhưng lúc này, một người bảo an nghe thấy được âm thanh, chuyển đầu đến đây nhìn, bước chân nhanh chóng đi tới nói: Tiên sinh, ngài còn chưa có đăng ký.
Đổng Học Bân mở miệng liền mắng, Tao đăng con mẹ nó ký!
Ngài sao lại nói như thế? Bảo an cũng phát hỏa, Ngài tìm ai?
Đổng Học Bân quát: Anh con mẹ nó quản tôi tìm ai! Cút qua một bên!
Bảo an nổi giận đùng đùng đi ngăn cản, nói: Không có hẹn trước không ai được vào!
Keng, thang máy tới, mấy người có thể là đi làm trong tòa cao ốc đều hiếu kỳ nhìn Đổng Học Bân, sau đó lần lượt vào trong thang máy.
Đổng Học Bân làm sao rãnh rỗi nói nhảm với bảo an. Chị Ngu hiện tại còn không biết thế nào, Ngu Mỹ Hà thiếu chút nữa bị người khi dễ, Đổng Học Bân đối với công ty này là một chút ấn tượng tốt cũng không có, sớm mang cục tức dẫn theo đến đây, ngay cả bảo an cũng khiến cho hắn tức, kết quả là, Đổng Học Bân ngay cả nói đều không lãng phí một câu, thấy thang máy sắp đóng cửa, thấy bảo an còn ở phía trước cản đường, Đổng Học Bân một cước đạp tới!
Bốp!
Bảo an bị đá bay ra!
Người lý giải Đổng Học Bân đều biết rõ. Đây là động tác chiêu bài của Đổng Học Bân. Từ trước đến nay sau khi một lời không hợp làm ra hành động đầu tiên đều là cái này!
Cũng là một cước!
Hung hăng một cước!
Một cước thành thạo không gì sánh được!
Mọi người xung quanh thấy trợn tròn mắt!
A!
Sao đánh người hả?
Đánh người! Đánh người!
Rất nhiều người của công ty đều hô lên.
Nhưng mà Đổng Học Bân không chút hoang mang đi vào thang máy, cũng không quản người trong thang máy xung quanh nhìn, thoải mái nhấn cái nút của tầng năm.
Bên ngoài rất loạn.
Cửa thang máy đã đóng.
Thang máy vẫn duy trì bầu không khí khẩn trương như thế đi lên, keng. Cửa thang máy mở ra. Tầng năm tới. Đổng Học Bân cất bước đi ra ngoài, phía sau có ba người cũng không biết là muốn xem náo nhiệt hay là đến tầng này, dĩ nhiên cũng mở mắt ở xa đi qua.
Mà làm cho bọn họ không ngờ chính là. Người thanh niên này dĩ nhiên tiến thẳng vào WC!
Hơn nữa càng để cho bọn họ trừng to mắt ra chính là, người trẻ tuổi kia lại có thể quẹo trái, mặt không đỏ tim không đập nhanh đẩy cửa vào WC nữ!
Má nó!
Hắn làm gì thế hả?
Ai đây? Tới làm gì?
Ba người hai mắt nhìn nhau, đầu óc đều không hoạt động nổi.
Đổng Học Bân mặc kệ cái này cái kia, hắn chỉ biết là chị Ngu có nguy hiểm, Đổng Học Bân hiện tại cơn tức đã đè không được, hơn nữa WC nữ của loại địa phương này bình thường đều có ngăn cách cánh cửa, cho dù bên trong có những người khác, cũng không thấy được gì, cho dù có người Đổng Học Bân cũng không thèm để ý, hắn hiện tại lưu ý chỉ có Ngu Mỹ Hà!
Chị Ngu!
Chị Ngu?
Chị ở chỗ đâu?
Đổng Học Bân liên tục gọi ba tiếng.
Một người nữ đồng chí vừa kéo quần muốn đi ra bị dọa hết hồn choáng váng, cuống quít đóng cửa phòng lại, hét lên một tiếng, Lưu manh!
Sau đó, cánh cửa tận cùng bên trong chậm rãi mở ra, lộ ra khuôn mặt nhát gan của chị Ngu, sau khi thấy Đổng Học Bân, chị Ngu vành mắt kích động đến đỏ lên, nước mắt ủy khuất và sợ hãi chảy ra, Học Bân, tôi. . . Tôi. . .
Đổng Học Bân đi nhanh qua đón, Không có việc gì chứ?
Không có việc gì, không có việc gì. Ngu Mỹ Hà lau nước mắt.
Đổng Học Bân lúc này cực kỳ đau lòng, Đừng khóc, đừng sợ, tôi tới rồi chị không cần phải sợ, con mẹ nó, bạn bè của Đổng Học Bân tôi cũng dám khi dễ, đủ ngầu rồi đấy!
Ngu Mỹ Hà nói: Bỏ đi Học Bân, tôi cũng, cũng không có chuyện gì.
Đổng Học Bân cả giận nói: Sao mà không có việc gì? Đây cũng là chị thông minh, nếu không còn không biết thế nào, còn con mẹ nó diễn hôn? Hôn con gái mẹ hắn ấy!
Học Bân, chúng ta. . .
Chị đừng quản, giao cho tôi!
Không cần, cậu, cậu đón tôi đi là được.
Như vậy sao được, tôi phải tính toán với bọn họ!
Đổng Học Bân là tính tình gì, người khi dễ hắn hắn còn có thể khiến cho đối phương yên ổn? Sao có thể! Đổng Học Bân không phải một người hiền như vậy, ai chọc vào thì người đó không may, trốn cũng đừng trốn, Đi, theo tôi quay về phòng làm việc kia, chỉ cho tôi là ai kêu chị diễn hôn! Tôi hôm nay cho thằng cháu trai đó biết cái gì gọi là diễn hôn!
Đổng Học Bân dứt lời, kéo chị Ngu từ WC nữ đi ra, bên ngoài còn vài người vây quanh xem náo nhiệt, vừa thấy bọn họ đi ra, đều tránh xa.
Ngu Mỹ Hà mềm nhũn chỉ chỉ một gian phòng làm việc bên kia.
Đổng Học Bân kéo Ngu Mỹ Hà đi qua, căn bản không gõ cửa, vẫn là động tác chiêu của Đổng Học Bân, một cước đá văng cửa!
Rầm!
Cánh cửa đều vặn vẹo!
Thế nhưng trong phòng không có một bóng người, ai cũng không có!
Người đâu? Đổng Học Bân sắc mặt âm ngoan nói.
Tôi cũng không biết, vừa, vừa rồi còn ở đây. Ngu Mỹ Hà nói.
Cô ấy nói vừa rồi, vậy cũng là nửa giờ trước đó, người hiển nhiên đã đi.
Lời này vừa ra, nữ đồng chí một phút đồng hồ trước trong WC nữ gặp phải Đổng Học Bân đi ra, bọn họ nói cô ấy cũng đại khái nghe được, phỏng chừng là đã biết bảy tám phần, Chị gái này, chị có phải là tới phỏng vấn? Bị khi dễ? Cô ấy hỏi.
Ngu Mỹ Hà cúi đầu ừ một tiếng.
Người nữ đã biết nguyên do, mới vừa rồi còn mắng Đổng Học Bân là lưu manh cô ấy cũng không tính toán cái gì, biết đối phương là có chuyện có nguyên nhân mới chạy vào WC nữ, không chỉ như thế, người nữ cũng nói: Tôi cũng tới phỏng vấn của, mấy lão khốn nạn kia không ai là thứ tốt, yêu cầu này cái yêu cầu kia của, mẹ nó, lão nương còn chưa hầu hạ ai, tôi cho chị biết, bọn họ vừa rồi đều đi ăn, tiệm cơm dưới lầu, tôi nghe bên trong một người gọi điện thoại nói, mới vừa đi không được mười phút, các người muốn tìm người thì đi tiệm cơm tìm đi.
Đổng Học Bân lập tức nói: Cảm ơn.
Người nữ nói: Không khách khí, bất quá mấy người đầu tư kia cũng không phải là người hiền, anh nên. . .
Đổng Học Bân trong lòng cười nhạt, bọn họ không phải người hiền? Giỡn hoài! Lẽ nào Đổng Học Bân tôi là người hiền? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|