Ngoài sảnh.
Chổ lối đi.
Mười mấy người đang đứng xem náo nhiệt.
Đương sự cũng chỉ mấy người, Từ Trang và năm gã thanh niên, Phương Thủy Linh bọn họ dưới thông báo của quản lí hội sở cũng đi tới.
Ồ, chị Linh. Trần gia tiểu lục nhi nói.
Bên cạnh một thiếu niên nói: Chị Linh, chị cũng tới?
Lại có một người khác nói: Đây thật là bạn của chị hả? Không thể chứ?
Chút nhãn lực ấy bọn họ vẫn phải có, Từ Trang một thân quần áo bình thường, thậm chí còn có chút không sạch sẽ, khí chất cũng không có gì đặc biệt, vừa nhìn liền biết là người không có trình tự, cho nên mấy người bọn họ chưa từng coi đối phương là gì, biết cho dù Phương Thủy Linh nhận thức người này, cho dù Phương Thủy Linh thật sự là cùng người này đến đây ăn, quan hệ giữa bọn họ khẳng định cũng không thân.
Phương Thủy Linh nói: Là bạn tôi, làm sao vậy?
Trần gia tiểu lục nhi kéo áo nói: Chị xem chị Linh, ổng làm tôi vậy này.
Phương Thủy Linh thản nhiên nói: Không phải là dơ một cái áo sao, tôi đền cho cậu.
Cái này không phải chuyện của quần áo, đây là vấn đề mặt mũi của anh em. Trần gia tiểu lục nhi nói: Không cần chị đền chị Linh, chuyện này chị đừng quản!
Phương Thủy Linh nhìn hắn nói: Bạn bè tôi mang đến, mặt mũi của tôi cậu cũng không cho phải không?
Trần gia tiểu lục nhi nói: Không phải tôi không cho chị mặt mũi, lúc đầu tôi cũng đã nhường rồi, nhưng con mẹ nó lại dám đụng đến tôi, tôi có thể tha được mới là lạ! Dừng một chút, hắn nói: Chị Linh, hai nhà chúng ta cũng là thế giao, ngày hôm nay chị cho tôi mặt mũi, đừng nhúng tay!
Ông chủ hội sở và cao tầng đều không nói, chuyện này bọn họ thật sự là không nhúng tay vào được, vô luận là Phương Thủy Linh hay là Trần gia tiểu lục nhi, bọn họ đều không thể trêu vào.
Phương Thủy Linh thấy mặt mũi của mình cũng vô dụng, không khỏi cũng trầm mặt, Trần gia tiểu lục nhi, người này cô ấy cũng nhận thức rất lâu, có thể nói khi còn bé hai người đã quen biết, quan hệ của Phương gia với nhà bọn họ vẫn cũng không tồi, cái gọi là thế giao của Trần gia tiểu lục nhi, cái này thật ra một chút hơi nước cũng không có, quả thật là thế giao, Trần gia cùng Phương gia như nhau, là một trong mấy đại gia tộc số lượng không nhiều lắm của nước cộng hoà, cao tầng của Trần gia tuy rằng thua huy hoàng của Tạ gia, cũng không quyền cao chức trọng bằng Phương gia lão gia tử hiện tại, nhưng nhà bọn họ lại có quan hệ rất gần với bên phe tổng bí thư, lực ảnh hưởng trong mấy bộ ủy cũng vô cùng lớn, cùng Phương gia có thể nói là ngồi ngang hàng, Phương Thủy Linh đối với tiểu lục nhi tự nhiên vô cùng lý giải, biết đó là một người ỷ vào quan hệ trong nhà của mình bình thường khi dễ người, rất kiêu ngạo, trọng mặt mũi, không sợ trời không sợ đất, gây chuyện vô số kể, đánh qua giáo viên trường học, đánh qua lãnh đạo trường học, cùng bạn học thậm chí một ít tử tôn của giới quyền quý kinh thành càng không cần phải nói, chưa bao giờ là một người nhàn được. Cho nên khi nghe nói người Từ Trang chọc tới là hắn, Phương Thủy Linh cũng nhíu lông mày, Trần gia tiểu lục nhi không phải người hiền.
Đem người mang đi cho tôi! Trần gia tiểu lục nhi đen nghiêm mặt nói.
Từ Trang cũng biết đối phương địa vị rất lớn, vội nói: Phương tiểu thư!
Phương Thủy Linh đứng tới trước người Từ Trang, Tôi xem ai dám!
Một người đi cùng Trần gia tiểu lục nhi nói: Chị Linh, ổng chọc Lục ca, tuyệt đối không thể buông tha ổng, cái này chị đừng động.
Phương Thủy Linh nhìn chằm chằm vng` nàyậy chàng trai nói: Tiểu Đông, nơi này có chổ cho cậu nói sao?
Gã thanh niên tên tiểu Đông co rụt cái cổ lại, cũng không hé răng, nếu như nói Trần gia tiểu lục nhi cùng Phương Thủy Linh là tương xứng gia thế, tiểu Đông không cách nào so sánh với hai người này, hắn không dám chọc Phương Thủy Linh.
Trương Đông Phương cũng là thấy mà sốt ruột, lão Từ dù sao cũng là cùng đi theo ông, ông khẳng định không thể nhìn lão Từ gặp chuyện không may, đám thanh niên này vừa nhìn cũng là cái loại làm việc không có chút cố kỵ, hơn nữa ngay cả mặt mũi của Phương Thủy Linh đều có thể không cho? Cái này hiển nhiên nói rõ ràng gia thế của đối phương tuyệt đối không kém Phương Thủy Linh, nếu không sao còn có thể dám lỗ mãng trước mặt cháu gái tổng lý? Lại một người có bối cảnh rất lớn!
Làm sao bây giờ?
Chuyện xấu!
Lão Từ đều đã lớn tuổi, nếu như thật sự để người ta đánh một lần, thứ nhất trên mặt mũi quá nhục nhã, thứ hai, thân thể ông ta cũng không chịu được!
Chị Linh. Trần gia tiểu lục nhi nói: Vì một người xa lạ, chị trở mặt với chúng tôi, cái này cũng quá làm cho người ta thất vọng rồi?
Phương Thủy Linh nói: Tôi lập lại lần nữa, những người này là bạn tôi.
Trần gia tiểu lục nhi cũng động cơn tức, Vậy chị ngày hôm nay cũng là không ngăn không được?
Phương Thủy Linh cười lạnh nói: Tôi một nữ lưu, các người nhiều thanh niên như vậy, tôi muốn ngăn cũng ngăn không được, các người muốn đem người đi cũng có thể, các người không cho Phương Thủy Linh tôi mặt mũi cũng không quan hệ, nhưng các người nghe đây, tôi cũng nói trước, những người này là đồng sự của Đổng ca tôi, là Đổng ca tôi để cho bọn họ tới kinh thành làm việc, muốn mang người của anh ấy đi, các người tự mình trong lòng suy nghĩ đi!
Đổng ca?
Cái gì đổng ca?
Đổng ca nào hả?
Đám thanh niên đều ngẩn ra.
Trương Đông Phương và Từ Trang cũng ngây ngẩn cả người, Đổng bí thư? Phương Thủy Linh nói tên của Đổng bí thư để làm gì?
Phương Thủy Linh nhìn mấy người bọn họ nói: Tôi có thể gọi Đổng ca, các người nói là ai?
Trần gia tiểu lục nhi phản ứng nhanh nhất, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, . . . Là. . . Đổng Học Bân?
Phương Thủy Linh lấy điện thoại di động của mình, ra Các người muốn dẫn người đi, tôi cũng không quản, nhưng tôi khẳng định phải nói một tiếng với Đổng ca, anh ấy là tính tình gì các người hẳn là biết, sau này xảy ra chuyện cũng đừng trách tôi không nhắc nhở các người, khi đó tôi cái gì đều mặc kệ! Phương Thủy Linh hiển nhiên cũng phát hỏa, thân thể nghiêng đi tránh Từ Trang ra, cũng nói với Trương Đông Phương: Các người đừng ngăn, đều tránh ra, để cho bọn họ dẫn người đi!
Trương Đông Phương ặc một tiếng.
Từ Trang cũng khẩn trương đứng ở nơi đó.
Thế nhưng lần này, Trần gia tiểu lục nhi bên kia ngược lại không dám động, đám thanh niên cũng đều trừng to mắt nửa ngày, ai cũng không dám nói.
Ôn thần Đổng Học Bân?
Đây là người của hắn?
Bọn họ nhất thời quấn quýt không ngớt!
Trần gia tiểu lục nhi cũng đen mặt rất khó coi, Đổng Học Bân hắn không có gặp qua, thậm chí ngay cả bộ dáng như thế nào bọn họ cũng không biết, thế nhưng, tên này bọn họ sao có thể chưa từng nghe qua, thật sự có thể nói là như sấm bên tai, từ trưởng bối chỗ đó đã không biết nghe qua bao nhiêu lần!
Lục ca.
Lục ca, chúng ta. . .
Mấy người đều hỏi một tiếng.
Trần gia tiểu lục nhi sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng hít sâu, chậm rãi nói: Ngày hôm nay coi như xong, mặt mũi của Đổng ca tôi cho!
Trương Đông Phương kinh ngạc.
Lục ca! Một thiếu niên không cam lòng nói.
Trần gia tiểu lục nhi vung tay lên, Đi! Trở về!
Nói xong, hắn mang theo người xám xịt rời đi, trực tiếp rời khỏi hội sở.
Phương Thủy Linh hừ một tiếng với bóng lưng của mấy người bọn họ, sớm đoán được bọn họ không có can đảm ho he với Đổng ca. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Chổ lối đi.
Mười mấy người đang đứng xem náo nhiệt.
Đương sự cũng chỉ mấy người, Từ Trang và năm gã thanh niên, Phương Thủy Linh bọn họ dưới thông báo của quản lí hội sở cũng đi tới.
Ồ, chị Linh. Trần gia tiểu lục nhi nói.
Bên cạnh một thiếu niên nói: Chị Linh, chị cũng tới?
Lại có một người khác nói: Đây thật là bạn của chị hả? Không thể chứ?
Chút nhãn lực ấy bọn họ vẫn phải có, Từ Trang một thân quần áo bình thường, thậm chí còn có chút không sạch sẽ, khí chất cũng không có gì đặc biệt, vừa nhìn liền biết là người không có trình tự, cho nên mấy người bọn họ chưa từng coi đối phương là gì, biết cho dù Phương Thủy Linh nhận thức người này, cho dù Phương Thủy Linh thật sự là cùng người này đến đây ăn, quan hệ giữa bọn họ khẳng định cũng không thân.
Phương Thủy Linh nói: Là bạn tôi, làm sao vậy?
Trần gia tiểu lục nhi kéo áo nói: Chị xem chị Linh, ổng làm tôi vậy này.
Phương Thủy Linh thản nhiên nói: Không phải là dơ một cái áo sao, tôi đền cho cậu.
Cái này không phải chuyện của quần áo, đây là vấn đề mặt mũi của anh em. Trần gia tiểu lục nhi nói: Không cần chị đền chị Linh, chuyện này chị đừng quản!
Phương Thủy Linh nhìn hắn nói: Bạn bè tôi mang đến, mặt mũi của tôi cậu cũng không cho phải không?
Trần gia tiểu lục nhi nói: Không phải tôi không cho chị mặt mũi, lúc đầu tôi cũng đã nhường rồi, nhưng con mẹ nó lại dám đụng đến tôi, tôi có thể tha được mới là lạ! Dừng một chút, hắn nói: Chị Linh, hai nhà chúng ta cũng là thế giao, ngày hôm nay chị cho tôi mặt mũi, đừng nhúng tay!
Ông chủ hội sở và cao tầng đều không nói, chuyện này bọn họ thật sự là không nhúng tay vào được, vô luận là Phương Thủy Linh hay là Trần gia tiểu lục nhi, bọn họ đều không thể trêu vào.
Phương Thủy Linh thấy mặt mũi của mình cũng vô dụng, không khỏi cũng trầm mặt, Trần gia tiểu lục nhi, người này cô ấy cũng nhận thức rất lâu, có thể nói khi còn bé hai người đã quen biết, quan hệ của Phương gia với nhà bọn họ vẫn cũng không tồi, cái gọi là thế giao của Trần gia tiểu lục nhi, cái này thật ra một chút hơi nước cũng không có, quả thật là thế giao, Trần gia cùng Phương gia như nhau, là một trong mấy đại gia tộc số lượng không nhiều lắm của nước cộng hoà, cao tầng của Trần gia tuy rằng thua huy hoàng của Tạ gia, cũng không quyền cao chức trọng bằng Phương gia lão gia tử hiện tại, nhưng nhà bọn họ lại có quan hệ rất gần với bên phe tổng bí thư, lực ảnh hưởng trong mấy bộ ủy cũng vô cùng lớn, cùng Phương gia có thể nói là ngồi ngang hàng, Phương Thủy Linh đối với tiểu lục nhi tự nhiên vô cùng lý giải, biết đó là một người ỷ vào quan hệ trong nhà của mình bình thường khi dễ người, rất kiêu ngạo, trọng mặt mũi, không sợ trời không sợ đất, gây chuyện vô số kể, đánh qua giáo viên trường học, đánh qua lãnh đạo trường học, cùng bạn học thậm chí một ít tử tôn của giới quyền quý kinh thành càng không cần phải nói, chưa bao giờ là một người nhàn được. Cho nên khi nghe nói người Từ Trang chọc tới là hắn, Phương Thủy Linh cũng nhíu lông mày, Trần gia tiểu lục nhi không phải người hiền.
Đem người mang đi cho tôi! Trần gia tiểu lục nhi đen nghiêm mặt nói.
Từ Trang cũng biết đối phương địa vị rất lớn, vội nói: Phương tiểu thư!
Phương Thủy Linh đứng tới trước người Từ Trang, Tôi xem ai dám!
Một người đi cùng Trần gia tiểu lục nhi nói: Chị Linh, ổng chọc Lục ca, tuyệt đối không thể buông tha ổng, cái này chị đừng động.
Phương Thủy Linh nhìn chằm chằm vng` nàyậy chàng trai nói: Tiểu Đông, nơi này có chổ cho cậu nói sao?
Gã thanh niên tên tiểu Đông co rụt cái cổ lại, cũng không hé răng, nếu như nói Trần gia tiểu lục nhi cùng Phương Thủy Linh là tương xứng gia thế, tiểu Đông không cách nào so sánh với hai người này, hắn không dám chọc Phương Thủy Linh.
Trương Đông Phương cũng là thấy mà sốt ruột, lão Từ dù sao cũng là cùng đi theo ông, ông khẳng định không thể nhìn lão Từ gặp chuyện không may, đám thanh niên này vừa nhìn cũng là cái loại làm việc không có chút cố kỵ, hơn nữa ngay cả mặt mũi của Phương Thủy Linh đều có thể không cho? Cái này hiển nhiên nói rõ ràng gia thế của đối phương tuyệt đối không kém Phương Thủy Linh, nếu không sao còn có thể dám lỗ mãng trước mặt cháu gái tổng lý? Lại một người có bối cảnh rất lớn!
Làm sao bây giờ?
Chuyện xấu!
Lão Từ đều đã lớn tuổi, nếu như thật sự để người ta đánh một lần, thứ nhất trên mặt mũi quá nhục nhã, thứ hai, thân thể ông ta cũng không chịu được!
Chị Linh. Trần gia tiểu lục nhi nói: Vì một người xa lạ, chị trở mặt với chúng tôi, cái này cũng quá làm cho người ta thất vọng rồi?
Phương Thủy Linh nói: Tôi lập lại lần nữa, những người này là bạn tôi.
Trần gia tiểu lục nhi cũng động cơn tức, Vậy chị ngày hôm nay cũng là không ngăn không được?
Phương Thủy Linh cười lạnh nói: Tôi một nữ lưu, các người nhiều thanh niên như vậy, tôi muốn ngăn cũng ngăn không được, các người muốn đem người đi cũng có thể, các người không cho Phương Thủy Linh tôi mặt mũi cũng không quan hệ, nhưng các người nghe đây, tôi cũng nói trước, những người này là đồng sự của Đổng ca tôi, là Đổng ca tôi để cho bọn họ tới kinh thành làm việc, muốn mang người của anh ấy đi, các người tự mình trong lòng suy nghĩ đi!
Đổng ca?
Cái gì đổng ca?
Đổng ca nào hả?
Đám thanh niên đều ngẩn ra.
Trương Đông Phương và Từ Trang cũng ngây ngẩn cả người, Đổng bí thư? Phương Thủy Linh nói tên của Đổng bí thư để làm gì?
Phương Thủy Linh nhìn mấy người bọn họ nói: Tôi có thể gọi Đổng ca, các người nói là ai?
Trần gia tiểu lục nhi phản ứng nhanh nhất, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, . . . Là. . . Đổng Học Bân?
Phương Thủy Linh lấy điện thoại di động của mình, ra Các người muốn dẫn người đi, tôi cũng không quản, nhưng tôi khẳng định phải nói một tiếng với Đổng ca, anh ấy là tính tình gì các người hẳn là biết, sau này xảy ra chuyện cũng đừng trách tôi không nhắc nhở các người, khi đó tôi cái gì đều mặc kệ! Phương Thủy Linh hiển nhiên cũng phát hỏa, thân thể nghiêng đi tránh Từ Trang ra, cũng nói với Trương Đông Phương: Các người đừng ngăn, đều tránh ra, để cho bọn họ dẫn người đi!
Trương Đông Phương ặc một tiếng.
Từ Trang cũng khẩn trương đứng ở nơi đó.
Thế nhưng lần này, Trần gia tiểu lục nhi bên kia ngược lại không dám động, đám thanh niên cũng đều trừng to mắt nửa ngày, ai cũng không dám nói.
Ôn thần Đổng Học Bân?
Đây là người của hắn?
Bọn họ nhất thời quấn quýt không ngớt!
Trần gia tiểu lục nhi cũng đen mặt rất khó coi, Đổng Học Bân hắn không có gặp qua, thậm chí ngay cả bộ dáng như thế nào bọn họ cũng không biết, thế nhưng, tên này bọn họ sao có thể chưa từng nghe qua, thật sự có thể nói là như sấm bên tai, từ trưởng bối chỗ đó đã không biết nghe qua bao nhiêu lần!
Lục ca.
Lục ca, chúng ta. . .
Mấy người đều hỏi một tiếng.
Trần gia tiểu lục nhi sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng hít sâu, chậm rãi nói: Ngày hôm nay coi như xong, mặt mũi của Đổng ca tôi cho!
Trương Đông Phương kinh ngạc.
Lục ca! Một thiếu niên không cam lòng nói.
Trần gia tiểu lục nhi vung tay lên, Đi! Trở về!
Nói xong, hắn mang theo người xám xịt rời đi, trực tiếp rời khỏi hội sở.
Phương Thủy Linh hừ một tiếng với bóng lưng của mấy người bọn họ, sớm đoán được bọn họ không có can đảm ho he với Đổng ca. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|