Ngày quốc khánh thứ ba.
Buổi sáng, hơn mười giờ.
Gia thuộc viện cục công an, trong phòng khách nhà mình, Đổng Học Bân mặt không rửa, răng cũng không đánh, tóc tai thì lộn xộn, trên mặt tràn ngập khổ sở và phiền muộn, hắn chắp tay sau đít cầm điện thoại tới tới lui lui trong phòng ngủ, thỉnh thoảng nhấn số điện thoại của Tạ Tuệ, ngón tay cái run run, muốn nhấn lại không dám nhấn, lại chắp tay tới lui trong phòng, một vòng, hai vòng, ba vòng, chờ sau vài phút, Đổng Học Bân lần thứ hai cầm điện thoại lên, trong lòng vẫn không quyết định chủ ý, gọi? Không gọi? Gọi? Không gọi?
Cuối cùng, Đổng Học Bân cắn răng gọi.
Nhưng tít tít tít vang hơn mười lần, không người tiếp.
Đổng Học Bân trong lòng biết Tạ tỷ còn đang nổi nóng, không khỏi thở dài, đành đi đường vòng, đem điện thoại gọi cho thư ký Hồ Tư Liên, A lô, chị Hồ, tôi Đổng Học Bân đây.
Ha ha, Đổng cục trưởng, cậu trở về huyện Duyên Đài sao không nói tôi một tiếng, tôi còn đang chờ đây. , Trời, chị hiện tại là người nổi tiếng, tôi không phải sợ mời không được chị đó sao. , Chế giễu tôi có phải không? Tôi không cho mặt mũi ai cũng phải cho mặt mũi của cậu.
Vui đùa vài câu, Đổng Học Bân mới hỏi, Đúng rồi, Tạ huyện trưởng ngày hôm nay có an bài gì? Nghỉ ngơi sao?
Hồ Tư Liên chỉ biết Đổng Học Bân tám phần là tìm huyện trưởng có việc, nếu như đổi người khác, cô ấy khẳng định sẽ không tiết lộ hành tung của huyện trưởng, nhưng đối phương là Đổng Học Bân, chức vụ thư ký của cô chính là hắn giúp đỡ tranh thủ, Hồ Tư Liên suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: Tạ huyện trưởng vốn đang nghỉ ngơi, không ngờ sáng sớm nghe nói bên kinh thành tới một đám người, tựa hồ là chuẩn bị tới huyện Duyên Đài đầu tư, lai lịch không nhỏ, huyện trưởng từ sau khi tới huyện Duyên Đài vẫn coi trọng chuyện chiêu thương dẫn tư, cho nên bữa tiệc buổi trưa có thể sẽ tự mình đi, tôi và Lữ phó cục trưởng của cục chiêu thương huyện cũng sẽ đi tiếp khách. , Đổng Học Bân cau mày, Thương nhân trong kinh?
Ừm, người dẫn đầu hình như gọi là Ngụy Nam, tựa hồ nhận thức Tạ huyện trưởng. , Ngụy Nam? , Đổng Học Bân sắc mặt khẽ biến : Chị Hồ, có thể nói cho tôi biết bữa tiệc ở đâu không?
Hồ Tư Liên hơi chần chờ, cũng không có hỏi hắn muốn làm gì, thấp giọng đem địa chỉ nói cho hắn.
Cúp điện thoại di động, mặt của Đổng Học Bân liền đen xuống, Ngụy Nam tới? Tự nhiên còn muốn tới huyện Duyên Đài đầu tư? Ông già hắn tuy nói là ông chủ lớn của công ty khí tài y liệu, trong nhà có tiền, nhưng không đến mức đến cái chổ chim chẳng thèm bay qua như huyện Duyên để phát triển? Bên này không có ưu thế đầu tư gì cả! Mẹ kiếp! Cái này là ý không ở trong lời! Đổng Học Bân nhất thời nghĩ rõ ràng, này ảnh chụp cũng không toàn bộ là vì trả thù mình đoạt vị hôn thê của hắn, Ngụy Nam đây là muốn một lần nữa truy cầu Tạ Tuệ Lan! Hắn muốn có chủ ý của Tạ tỷ!
Thù mới hận cũ dấy lên trong lòng, Đổng Học Bân vỗ mạnh xuống xuống sô pha!
Đệch mợ mày! Tuyệt đối không thể khiến cho thằng khốn nạn này thực hiện được!
Buổi trưa mười hai giờ ba mươi.
Thị trấn Tây Khu, Đổng Học Bân đem xe dừng lại trước cửa một nhà hàng, đóng cửa xuống xe, hắn liếc mắt vào bãi đỗ xe của nhà hàng thấy một chiếc BMWs và một chiếc Toyota bảng số chính phủ huyện Duyên Đài, cái trước hẳn là xe của Ngụy Nam mà Đổng Học Bân đã gặp qua ở ga ra nhà Tạ lão gia tử, chiếc sau là xe công vụ của Tạ Tuệ Lan, tài xế lão Hình đang ngồi trong xe, vừa xem báo vừa ăn hamburger, Đổng Học Bân làm bộ vô tình đi qua, Ồ, Hình sư phụ.
Lão Hình sửng sốt, chào hỏi: Đổng cục trưởng.
Lão Hình là tài xế chuyên trách của Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân ở chính phủ huyện đã gặp qua một lần, nhưng không nói chuyện nhiều, Ha ha, sao lại ăn ở đây? Tạ huyện trưởng đi vào trong nhà hàng rồi à? , lão Hình gật đầu, không nhiều lời.
Đổng Học Bân căn bản cũng không dự định vào trong nhà hàng, cùng chờ bên ngoài, nói chuyện phiếm với lão Hình. Lão Hình là một người trung niên ổn trọng kiên định, nói chuyện không nhiều lắm, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, chỉ nói cho Đổng Học Bân biết Tạ huyện trưởng và thư ký Hồ mới vừa vào nhà hàng hơn mười phút, về phần chuyện khác, ví dụ như Tạ huyện trưởng hôm nay tâm tình thế nào, lão Hình không nói. Đổng Học Bân đối với ông cũng rất khách khí, dù sao cũng là thân tín bên cạnh lãnh đạo.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau.
Cửa nhà hàng mở ra, Tạ Tuệ Lan và Hồ Tư Liên cùng Ngụy Nam với ba người nam cùng nhau đi ra.
Hồ Tư Liên đi theo phía sau Tạ Tuệ Lan, một người trung niên cũng lộ vẻ khuôn mặt tươi cười nói chuyện cùng những người đầu tư từ kinh thành tới, người này hẳn là phó cục trưởng Lữ Đại Phát của cục chiêu thương.
Thấy Ngụy Nam, con ngươi của Đổng Học Bân liền co rụt lại, nhìn hướng Tạ Tuệ Lan, phát hiện Tạ tỷ híp mắt vẻ mặt thản nhiên mỉm cười, cùng Ngụy Nam và hai người khác cười cười nói nói, hình như cũng không có đem tâm tình vào công tác, Đổng Học Bân trong lòng bội phục, trước đây Tạ tỷ cùng Ngụy Nam cũng coi như là ầm ĩ dữ dội, nhưng cái này chỉ là trên sinh hoạt, một ngựa đổi một ngựa, Đổng Học Bân phỏng chừng mình hiện tại đi tới chào hỏi Tạ tỷ, Tạ Tuệ Lan tám phần sẽ không cho mình mặt mũi, bởi vì giờ này phút này cô ấy đã không chỉ đại biểu cho chính cô ta, mà là đại biểu toàn bộ huyện Duyên Đài.
Bên kia, Ngụy Nam cười ha ha nói: Hầu tử, thế nào? , một người thanh niên thân cao không thấp cười nói:, Hoàn cảnh đầu tư ở đây kém các huyện khác mộtchút, nhưng có ưu thế của mình, nếu như chính phủ có thể gia tăng ưu đãi đối với chúng tôi một chút, tôi nghĩ có thể nói chuyện xây dựng nhà máy. Hắn đối với hoàn cảnh ở đây coi như thoả mãn, tương đối thích hợp xây nhà máy. Ngụy Nam nhìn về phía Tạ Tuệ Lan, Tạ huyện trưởng, ở đây nói chuyện cũng không tiện, chúng ta đổi một chổ khác bàn?
Tạ Tuệ Lan nhìn thời gian, nói chuyện sau đó để cho Lữ phó cục trưởng bàn với bọn họ.
Tuy rằng có thể kiếm được một đầu tư lớn, đối với phát triển của huyện Duyên Đài rất có lợi, chiến tích cũng là của Tạ Tuệ Lan, nhưng làm lãnh đạo huyện, nhất là làm huyện trưởng, tự nhiên không có khả năng mọi việc phải tự làm, có thể cùng ăn bữa cơm coi như là biểu hiện huyện coi trọng với bên đầu tư. Bất quá Ngụy Nam mặt dày mày dạn nói muốn cùng Tạ Tuệ Lan nói chuyện hợp tác, đám người Hậu tử và một người khác tên gọi Chu tử tựa hồ biết dự định của Ngụy Nam, cũng đưa đẩy theo.
Cuối cùng, Tạ Tuệ Lan cùng Hồ Tư Liên thấp giọng giao lưu vài câu, quay đầu, gật đầu đồng ý. Hồ Tư Liên rõ ràng, đám người Ngụy Nam này có địa vị khẳng định không nhỏ, kim ngạch liên quan đến đầu tư cũng tuyệt đối khả quan, nếu không một nhà đầu tư còn không đến mức có thể đối thoại ngay mặt nói chuyện hợp tác cùng huyện trưởng.
Ngụy Nam cười nói: Tạ huyện trưởng mời chúng tôi ăn, lúc này đến phiên chúng tôi.
Chu tử nói: Sáng sớm đi ngang qua trung tâm vận động xạ kích, tay tôi ngứa ngáy liễu, chúng ta vừa bắn bia vừa bàn.
Hậu tử lập tức nói : Được, tôi cũng lâu rồi không sờ qua súng. , giữa lúc mấy người muốn lên xe lái xe, xa xa Đổng Học Bân đột nhiên đi đến, Ồ, thật trùng hợp, Tạ huyện trưởng cũng có mặt sao? , biểu tình trên mặt, muốn giả bao nhiêu có giả bấy nhiêu, Hồ Tư Liên thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhanh chóng ngậm miệng nuốt trở lại, cô ấy đương nhiên biết không phải là trùng hợp, địa chỉ nhà hàng cũng là cô ấy nói cho Đổng Học Bân.
Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, cười cười, Là Đổng cục trưởng, cậu cũng tới ăn?
So với bộ dạng đập cái điều khiển từ xa ngày hôm qua, quả thật là giống như hai người, nhưng Đổng Học Bân rõ ràng, cái này không phải người ta tha thứ cho mình, mà là Tạ Tuệ Lan lấy đại cục làm trọng, cũng không mang tâm tình cá nhân vào. Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Cũng không có, vừa vặn đi ngang qua bên này thấy xe ngài. , Tạ Tuệ Lan gật đầu, không nói thêm gì.
Thấy bộ dạng lạnh nhạt của Tạ huyện trưởng, Hồ Tư Liên không nghĩ cái gì, cô ấy không rõ ràng quan hệ của Tạ huyện trưởng và Đổng cục trưởng, chỉ là thoáng có chút kỳ quái, lẽ ra Đổng cục trưởng lần kia ở ký túc xá huyện ủy giúp Tạ huyện trưởng, cứu được người nam nhảy lầu, Tạ huyện trưởng hẳn là sẽ tương đối cảm ơn Đổng cục trưởng, sao lúc này nhìn không ra? Nhưng tâm tư của lãnh đạo cũng không phải Hồ Tư Liên có thể phỏng đoán đuọc, kỳ quái thì kỳ quái, nhưng không có gì ngoài ý muốn.
Ngụy Nam thì khác, hắn biết Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan đang yêu nhau, vừa nhìn biểu tình của Tạ Tuệ Lan, trong lòng rõ ràng, âm thầm cười nhạt không ngớt, nghĩ đến ảnh chụp hắn gửi cho ủy ban kỷ luật Tạ Tuệ Lan hẳn là nhận được rồi, vì vậy nhìn Đổng Học Bân một chút, trong lòng Ngụy Nam rất là vui sướng.
Từ khi có được ảnh chụp, Ngụy Nam liền làm được tất cả dự định, trước gây xích mích quan hệ của Tạ Tuệ Lan và của Đổng Học Bân, sau đó lao vào, đem Tạ Tuệ Lan một lần nữa cướp lại tới tay. Bất quá đã trải qua thất bại lần trước, Ngụy Nam ít nhiều cũng trầm ổn một ít, không mù quáng biểu lộ ra ý đồ của hắn, mà là trước mượn hơi mấy người bạn bè muốn đầu tư và thân phận nhà đầu tư tới huyện Duyên Đài, mượn cơ hội tiếp cận Tạ Tuệ Lan, chờ thời cơ thành thục mới làm dự định.
Đổng Học Bân nhìn Ngụy Nam, con mắt hơi nhíu lại.
Cho dù Tạ tỷ cùng mình đoạn tuyệt quan hệ, Đổng Học Bân cũng không cho phép Ngụy Nam chen chân vào, cái món nợ này, hắn sớm muộn gì cũng sẽ tính toán với Ngụy Nam.
Ngoài cửa nhà hàng. Học Bân vừa xuất hiện, bầu không khí chợt có chút im lặng.
Đổng Học Bân hình như không biết mình không được hoan nghênh, vẫn như trước nói mấy cái không có dinh dưỡng cùng Tạ Tuệ Lan.
Tạ Tuệ Lan câu được câu không đáp có lệ vài câu, cuối cùng, cô ấy nói: Tiểu Hồ, chuẩn bị xuất phát.
Cái này bình thường cũng là lãnh đạo ra lệnh đuổi khách, những người hơi có chút ánh am81t lúc này nên cáo từ rời đi, sẽ không quấy rối người ta, nhưng Đổng Học Bân hiển nhiên không có phần tự giác này, thấy Tạ Tuệ Lan không để ý đến hắn, trên mặt hắn có chút lúng túng, vừa chuyển đầu, nhìn về phía người trung niên, lập tức cười ha ha đi tới, nhiệt tình bắt tay với ông ta : Ấy! Đây không phải là Lữ cục trưởng sao? Cửu ngưỡng đại danh!
Lữ Đại Phát cũng lộ ra một nụ cười : Đổng cục trưởng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!
Đổng Học Bân rất nhiệt tình, ôm vai của ông nói chuyện, giống như là anh em ruột vậy.
Lữ Đại Phát thiếu chút nữa chửi ầm lên, trong lòng nói tôi quen thuộc với cậu lúc nào? Cậu làm gì mà gần gũi như vậy!
Hồ Tư Liên tốt xấu gì cũng là người đi ra của cục công an, đối với chuyện của Lữ Đại Phát và Đổng cục trưởng có hiểu biết một ít, thấy như vậy, biểu tình nhất thời có chút kinh ngạc, lần trước, hình như em gái Đường Cẩn của Đổng cục trưởng đến thôn Vũ Điền mua trúng thuốc lá giả, mà người thân của Lữ Đại Phát còn đẩy ngã Đường Cẩn, cuối cùng Đổng cục trưởng đi đến, đánh cho người thân của Lữ Đại Phát một trận, còn gọi điện nói chuyện với Lữ Đại Phát. Lẽ ra hai người phải nói là không thể đứng chung được mới đúng, sao cái này ...
Tạ Tuệ Lan không phải ứng Đổng Học Bân, mà trực tiếp lên xe.
Ngụy Nam âm hiểm nhìn Đổng Học Bân, cũng đi lấy xe.
Lão Lữ Đổng Học Bân đã sửa lại xưng hô : Các người muốn đi đâu vậy? Lữ Đại Phát thiếu chút nữa bị hắn làm tức chết, lão Lữ là để cậu gọi sao? Nhưng mà có các nhà đầu tư ở đây, ông cũng không nói được cái gì, giả cười nói : Đi đến trung tâm vận động xạ kích, chúng tôi cũng nên đi. Đổng cục trưởng, lần sau trò chuyện Ông cũng không muốn tiếp tục với Đổng Học Bân, nhưng không ngờ rằng, câu nói tiếp theo của đối phương khiến cho ông hộc máu.
Đổng Học Bân đột nhiên vỗ đùi nói : Trời, cái này không phải trùng hợp sao, tôi cũng muốn đi đến đó!
Cậu nói nhảm gì thế! Khóe mắt Lữ Đại Phát dần dần biến sắc : Cậu đi đến đó làm gì?
Đương nhiên là bắn bia! Đổng Học Bân mặt không đỏ tim không đập nhanh nói, lần thứ hai ôm lấy vai của ông : Lão Lữ, đi một chút, cũng tiện đường, tôi lái xe chở ông đi Lữ Đại Phát không biết nói gì luôn : Tôi có lái xe đến!
Đổng Học Bân mặc kệ, sống chết kéo ông ta qua bên xe mình, mở miệng là kêu lão Lữ này nọ : Còn khách khí với tôi làm gì, xe ông cứ để ở chổ này, đi một chút, lên xe của tôi!
Hồ Tư Liên nhìn về phía của Tạ huyện trưởng, trong lòng khổ sở nói : Đổng cục trưởng, cậu là ...
Đổng Học Bân giả ngu hỏi : Thư ký Hồ, chuyện gì?
Hồ Tư Liên không ngờ rằng Đổng Học Bân lại hỏi như thế, trong lúc nhất thời có chút hối hận vì đã nói địa điểm nhà hàng cho hắn biết, nhanh chóng nháy mắt với hắn một cái : Mọi người phải đi ... bàn công tác ... cậu ... Hồ Tư Liên sợ Tạ huyện trưởng mất hứng, cũng sợ bên đầu tư có suy nghĩ.
Đổng Học Bân nói : Bàn công tác à? Không phải đúng lúc sau? An toàn của bên đầu tư phải cam đoan, bí thư Hồ, chuyện này giao cho tôi!
Hồ Tư Liên cười khổ không thôi, cũng không biết nên nói thế nào.
Hai người nó nói, Lữ Đại Phát đã thoát khỏi tay của Đổng Học Bân, nhanh chóng đi tìm xe của mình.
Dù vậy, Đổng Học Bân nhanh tay lẹ mắt, ngăn cản bờ vai của ông : Lão Lữ, xe của tôi ở đối diện, ông đi qua bên kia làm gì, đi theo tôi
Lữ Đại Phát tuổi không nhỏ, quanh năm làm việc trong phòng, tố chất thân thể đương nhiên không cách nào so sánh với Đổng Học Bân, bị hắn kéo lên xe. Lữ Đại Phát phiền muộn, ông rốt cục đã nhìn ra, Đổng Học Bân là dày mặt muốn đi theo bọn họ đến sân tập bắn, gặp qua người mặt dày rồi, nhưng mà chưa thấy ai dày như thế. Tạ huyện trưởng còn ở bên kia, người ta không lên tiếng nói mang cậu đi, cậu dám đi theo? Cậu thật sự đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.
Lúc này, Chu tử ngây người nói : Vị vừa rồi chính là?
Hồ Tư Liên thấp giọng nói : Là Đổng phó cục trưởng của cục công an huyện
Hậu tử cũng ngẩn ra : Sao còn trẻ thế? Thoạt nhìn hắn chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu
Lúc này, Toyota và BMWs đều đến đây, Đổng Học Bân cũng lái xe, chạy đến bên cạnh hai người đầu tư, mở cửa mời bọn họ lên xe, nghiễm nhiên thành nhân viên chính phủ huyện làm công tác tiếp đãi bên đầu tư, nhưng trên thực tế, cục công an và chiêu thương dẫn tư đánh mười tám gậy cũng chẳng dính một gậy nào với nhau.
Thấy chiếc Mercedes Benz đậu bên cạnh, Hậu tử nhất thời ngơ ngác, quả thật có chút không dám tin tưởng.
Chu tử trợn tròn mắt, bọn họ bình thường hay chạy nam chạy bắc, kiến thức rất rộng, có thể đi nhiều chổ như vậy, đến huyện thành như vậy, còn chưa gặp qua người của cục công an huyện nào dám lái xe Benz cả, bọn họ đương nhiên biết cái này không phải là loại xe Mercedes Benz thông thường trong nước, chiếc Benz thương vụ này là loại cao cấp nhất, giá ít nhất cũng hơn một triệu, cái này là phải có lá gan lớn lắm, huyện trưởng còn ở bên kia kìa!
Ngay sau đó, Hậu tử bỗng nhiên mở to con mắt.
Chu tử thấp giọng hỏi : Làm sao vậy? Hậu tử dở khóc dở cười nói : Cậu xem trên tay hắn kìa
Tay? Tay làm sao? .... Nhìn cổ tay hắn đi
Chu tử vừa nhìn, biểu tình nhất thời kinh ngạc, hít một ngụm khí lạnh!
Bách đạt phỉ lệ, trên tay của phó cục trưởng cục công an tự nhiên mang một cái đồng hồ bách đạt phỉ lệ, nếu như là kiến thức của Lữ Đại Phát, phỏng chừng ngay cả nhãn hiệu của cái đồng hồ này cũng không rõ ràng, chứ đừng nói là giá trị, nhưng Hậu tử và Chu tử lại biết, hơn nữa cái đồng hồ này tám phần là thật, một cái đồng hồ như thế, sợ rằng còn đắt hơn cả cái xe Benz đang đậu trước mắt, là cái đồng hồ ít nhất cũng hai trăm triệu. Sau đó, đôi mắt hai người lại nhìn nhắm khối kỳ lân bội trên lưng quần của Đổng Học Bân, đều không biết nên nói cái gì cho phải.
Mẹ nó!
Đây con mẹ nó là cán bộ chính phủ sao?
Bộ món trang sức trên người đã hơn trăm ngàn, nhìn thế nào cũng thấy còn giàu hơn những người đầu tư như bọn họ!
Chu tử và Hậu tử liếc mắt liền nhìn ra Đổng cục trưởng này tuyệt đối không phải là phó cục trưởng cục công an bình thường, càng tuyệt đối không phải người thường, hai người bọn họ thấp giọng thương lượng một chút, cùng gật đầu với Ngụy Nam, nói cái gì đó, lập tức, hai người không nói hai lời lên xe của Đổng Học Bân, bọn họ đều cảm thấy hứng thú đối với Đổng Học Bân, Ngụy Nam câu mày, cũng không nói cái gì, lái xe đến bên cạnh chiếc Toyota, cười nói một tiếng với Tạ Tuệ Lan, sau đó lái xe phía trước dẫn đường.
Chiếc BMWs mở đường, Toyota ở giữa, xe Benz đi cuối, một đường đi thẳng đến trung tâm vận động xạ kích.
Chổ ấy cũng không phải nằm trong địa giới của huyện Duyên Đài, cũng có nửa giờ lộ trình.
Trên đường, Chu tử và Hậu tử ngồi ở phía sau đều giới thiệu lẫn nhau với Đổng Học Bân, hai người cũng đem danh thiếp cho Đổng Học Bân, Lữ Đại Phát là lãnh đạo của cục chiêu thương thì đương nhiên vô cùng chuyên nghiệp vô cùng, ngồi bên cạnh hai người, không ngừng đẩy mạnh việc đầu tư với huyện Duyên Đài. Bất quá Chu tử và Hậu tử đương nhiên không cảm thấy hứng thú với lời nói của Lữ Đại Phát, nghe thì nghe, thấy thì thấy, nhưng đầu tư thì trong lòng bọn họ đã sớm có tính tóa, hiện tại phải thấy được ưu đãi trong huyện đã, cho nên mặc kệ Lữ Đại Phát nói nhảm cái gì đó, bọn họ cũng thờ ơ.
Đổng Học Bân cũng không lên tiếng, căng thẳng nhìn chằm chằm chiếc Toyota phía trước, nhìn bóng lưng của Tạ Tuệ Lan.
Đổng cục trưởng Phía sau có người gọi hắn.
Đổng Học Bân quay đầu lại : Ừm? Có chuyện gì?
Chu tử hứng thú nói : Chiếc xe này thật không tồi, rất ngầu, rất đỉnh cấp
Trời, là của bạn bè, chỉ là mượn chạy mà thôi Đổng Học Bân vẫn dùng cái câu này để trả lời suốt.
Hậu tử ngồi bên cạnh nhìn cổ tay hắn, muốn dò xét một cht : Cái đồng hồ này cũng không phải là mượn chứ? Bách đạt phỉ lệ, tôi và Chu tử trước đó có xem qua một cái tại một hội đấu giá, không khác gì hình dạng và kiểu dáng này, ít nhất cũng một triệu tám trăm ngàn thì phải? Hai người bọn họ cũng không có ác ý gì, chỉ là quá tò mò thôi.
Vừa nghe lời này, Lữ Đại Phát liền hoảng sợ!
Đổng Học Bân khoát khoát tay : Giả đó, mua ngoài chợ, hình như khoảng một trăm tám
Lữ Đại Phát bừng tỉnh đại ngộ.
Chu tử và Hậu tử nhìn nhau cười khổ, giả? Sao có thể! Chút nhãn lực ấy bọn họ vẫn phải có!
Buổi sáng, hơn mười giờ.
Gia thuộc viện cục công an, trong phòng khách nhà mình, Đổng Học Bân mặt không rửa, răng cũng không đánh, tóc tai thì lộn xộn, trên mặt tràn ngập khổ sở và phiền muộn, hắn chắp tay sau đít cầm điện thoại tới tới lui lui trong phòng ngủ, thỉnh thoảng nhấn số điện thoại của Tạ Tuệ, ngón tay cái run run, muốn nhấn lại không dám nhấn, lại chắp tay tới lui trong phòng, một vòng, hai vòng, ba vòng, chờ sau vài phút, Đổng Học Bân lần thứ hai cầm điện thoại lên, trong lòng vẫn không quyết định chủ ý, gọi? Không gọi? Gọi? Không gọi?
Cuối cùng, Đổng Học Bân cắn răng gọi.
Nhưng tít tít tít vang hơn mười lần, không người tiếp.
Đổng Học Bân trong lòng biết Tạ tỷ còn đang nổi nóng, không khỏi thở dài, đành đi đường vòng, đem điện thoại gọi cho thư ký Hồ Tư Liên, A lô, chị Hồ, tôi Đổng Học Bân đây.
Ha ha, Đổng cục trưởng, cậu trở về huyện Duyên Đài sao không nói tôi một tiếng, tôi còn đang chờ đây. , Trời, chị hiện tại là người nổi tiếng, tôi không phải sợ mời không được chị đó sao. , Chế giễu tôi có phải không? Tôi không cho mặt mũi ai cũng phải cho mặt mũi của cậu.
Vui đùa vài câu, Đổng Học Bân mới hỏi, Đúng rồi, Tạ huyện trưởng ngày hôm nay có an bài gì? Nghỉ ngơi sao?
Hồ Tư Liên chỉ biết Đổng Học Bân tám phần là tìm huyện trưởng có việc, nếu như đổi người khác, cô ấy khẳng định sẽ không tiết lộ hành tung của huyện trưởng, nhưng đối phương là Đổng Học Bân, chức vụ thư ký của cô chính là hắn giúp đỡ tranh thủ, Hồ Tư Liên suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: Tạ huyện trưởng vốn đang nghỉ ngơi, không ngờ sáng sớm nghe nói bên kinh thành tới một đám người, tựa hồ là chuẩn bị tới huyện Duyên Đài đầu tư, lai lịch không nhỏ, huyện trưởng từ sau khi tới huyện Duyên Đài vẫn coi trọng chuyện chiêu thương dẫn tư, cho nên bữa tiệc buổi trưa có thể sẽ tự mình đi, tôi và Lữ phó cục trưởng của cục chiêu thương huyện cũng sẽ đi tiếp khách. , Đổng Học Bân cau mày, Thương nhân trong kinh?
Ừm, người dẫn đầu hình như gọi là Ngụy Nam, tựa hồ nhận thức Tạ huyện trưởng. , Ngụy Nam? , Đổng Học Bân sắc mặt khẽ biến : Chị Hồ, có thể nói cho tôi biết bữa tiệc ở đâu không?
Hồ Tư Liên hơi chần chờ, cũng không có hỏi hắn muốn làm gì, thấp giọng đem địa chỉ nói cho hắn.
Cúp điện thoại di động, mặt của Đổng Học Bân liền đen xuống, Ngụy Nam tới? Tự nhiên còn muốn tới huyện Duyên Đài đầu tư? Ông già hắn tuy nói là ông chủ lớn của công ty khí tài y liệu, trong nhà có tiền, nhưng không đến mức đến cái chổ chim chẳng thèm bay qua như huyện Duyên để phát triển? Bên này không có ưu thế đầu tư gì cả! Mẹ kiếp! Cái này là ý không ở trong lời! Đổng Học Bân nhất thời nghĩ rõ ràng, này ảnh chụp cũng không toàn bộ là vì trả thù mình đoạt vị hôn thê của hắn, Ngụy Nam đây là muốn một lần nữa truy cầu Tạ Tuệ Lan! Hắn muốn có chủ ý của Tạ tỷ!
Thù mới hận cũ dấy lên trong lòng, Đổng Học Bân vỗ mạnh xuống xuống sô pha!
Đệch mợ mày! Tuyệt đối không thể khiến cho thằng khốn nạn này thực hiện được!
Buổi trưa mười hai giờ ba mươi.
Thị trấn Tây Khu, Đổng Học Bân đem xe dừng lại trước cửa một nhà hàng, đóng cửa xuống xe, hắn liếc mắt vào bãi đỗ xe của nhà hàng thấy một chiếc BMWs và một chiếc Toyota bảng số chính phủ huyện Duyên Đài, cái trước hẳn là xe của Ngụy Nam mà Đổng Học Bân đã gặp qua ở ga ra nhà Tạ lão gia tử, chiếc sau là xe công vụ của Tạ Tuệ Lan, tài xế lão Hình đang ngồi trong xe, vừa xem báo vừa ăn hamburger, Đổng Học Bân làm bộ vô tình đi qua, Ồ, Hình sư phụ.
Lão Hình sửng sốt, chào hỏi: Đổng cục trưởng.
Lão Hình là tài xế chuyên trách của Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân ở chính phủ huyện đã gặp qua một lần, nhưng không nói chuyện nhiều, Ha ha, sao lại ăn ở đây? Tạ huyện trưởng đi vào trong nhà hàng rồi à? , lão Hình gật đầu, không nhiều lời.
Đổng Học Bân căn bản cũng không dự định vào trong nhà hàng, cùng chờ bên ngoài, nói chuyện phiếm với lão Hình. Lão Hình là một người trung niên ổn trọng kiên định, nói chuyện không nhiều lắm, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, chỉ nói cho Đổng Học Bân biết Tạ huyện trưởng và thư ký Hồ mới vừa vào nhà hàng hơn mười phút, về phần chuyện khác, ví dụ như Tạ huyện trưởng hôm nay tâm tình thế nào, lão Hình không nói. Đổng Học Bân đối với ông cũng rất khách khí, dù sao cũng là thân tín bên cạnh lãnh đạo.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau.
Cửa nhà hàng mở ra, Tạ Tuệ Lan và Hồ Tư Liên cùng Ngụy Nam với ba người nam cùng nhau đi ra.
Hồ Tư Liên đi theo phía sau Tạ Tuệ Lan, một người trung niên cũng lộ vẻ khuôn mặt tươi cười nói chuyện cùng những người đầu tư từ kinh thành tới, người này hẳn là phó cục trưởng Lữ Đại Phát của cục chiêu thương.
Thấy Ngụy Nam, con ngươi của Đổng Học Bân liền co rụt lại, nhìn hướng Tạ Tuệ Lan, phát hiện Tạ tỷ híp mắt vẻ mặt thản nhiên mỉm cười, cùng Ngụy Nam và hai người khác cười cười nói nói, hình như cũng không có đem tâm tình vào công tác, Đổng Học Bân trong lòng bội phục, trước đây Tạ tỷ cùng Ngụy Nam cũng coi như là ầm ĩ dữ dội, nhưng cái này chỉ là trên sinh hoạt, một ngựa đổi một ngựa, Đổng Học Bân phỏng chừng mình hiện tại đi tới chào hỏi Tạ tỷ, Tạ Tuệ Lan tám phần sẽ không cho mình mặt mũi, bởi vì giờ này phút này cô ấy đã không chỉ đại biểu cho chính cô ta, mà là đại biểu toàn bộ huyện Duyên Đài.
Bên kia, Ngụy Nam cười ha ha nói: Hầu tử, thế nào? , một người thanh niên thân cao không thấp cười nói:, Hoàn cảnh đầu tư ở đây kém các huyện khác mộtchút, nhưng có ưu thế của mình, nếu như chính phủ có thể gia tăng ưu đãi đối với chúng tôi một chút, tôi nghĩ có thể nói chuyện xây dựng nhà máy. Hắn đối với hoàn cảnh ở đây coi như thoả mãn, tương đối thích hợp xây nhà máy. Ngụy Nam nhìn về phía Tạ Tuệ Lan, Tạ huyện trưởng, ở đây nói chuyện cũng không tiện, chúng ta đổi một chổ khác bàn?
Tạ Tuệ Lan nhìn thời gian, nói chuyện sau đó để cho Lữ phó cục trưởng bàn với bọn họ.
Tuy rằng có thể kiếm được một đầu tư lớn, đối với phát triển của huyện Duyên Đài rất có lợi, chiến tích cũng là của Tạ Tuệ Lan, nhưng làm lãnh đạo huyện, nhất là làm huyện trưởng, tự nhiên không có khả năng mọi việc phải tự làm, có thể cùng ăn bữa cơm coi như là biểu hiện huyện coi trọng với bên đầu tư. Bất quá Ngụy Nam mặt dày mày dạn nói muốn cùng Tạ Tuệ Lan nói chuyện hợp tác, đám người Hậu tử và một người khác tên gọi Chu tử tựa hồ biết dự định của Ngụy Nam, cũng đưa đẩy theo.
Cuối cùng, Tạ Tuệ Lan cùng Hồ Tư Liên thấp giọng giao lưu vài câu, quay đầu, gật đầu đồng ý. Hồ Tư Liên rõ ràng, đám người Ngụy Nam này có địa vị khẳng định không nhỏ, kim ngạch liên quan đến đầu tư cũng tuyệt đối khả quan, nếu không một nhà đầu tư còn không đến mức có thể đối thoại ngay mặt nói chuyện hợp tác cùng huyện trưởng.
Ngụy Nam cười nói: Tạ huyện trưởng mời chúng tôi ăn, lúc này đến phiên chúng tôi.
Chu tử nói: Sáng sớm đi ngang qua trung tâm vận động xạ kích, tay tôi ngứa ngáy liễu, chúng ta vừa bắn bia vừa bàn.
Hậu tử lập tức nói : Được, tôi cũng lâu rồi không sờ qua súng. , giữa lúc mấy người muốn lên xe lái xe, xa xa Đổng Học Bân đột nhiên đi đến, Ồ, thật trùng hợp, Tạ huyện trưởng cũng có mặt sao? , biểu tình trên mặt, muốn giả bao nhiêu có giả bấy nhiêu, Hồ Tư Liên thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhanh chóng ngậm miệng nuốt trở lại, cô ấy đương nhiên biết không phải là trùng hợp, địa chỉ nhà hàng cũng là cô ấy nói cho Đổng Học Bân.
Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, cười cười, Là Đổng cục trưởng, cậu cũng tới ăn?
So với bộ dạng đập cái điều khiển từ xa ngày hôm qua, quả thật là giống như hai người, nhưng Đổng Học Bân rõ ràng, cái này không phải người ta tha thứ cho mình, mà là Tạ Tuệ Lan lấy đại cục làm trọng, cũng không mang tâm tình cá nhân vào. Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Cũng không có, vừa vặn đi ngang qua bên này thấy xe ngài. , Tạ Tuệ Lan gật đầu, không nói thêm gì.
Thấy bộ dạng lạnh nhạt của Tạ huyện trưởng, Hồ Tư Liên không nghĩ cái gì, cô ấy không rõ ràng quan hệ của Tạ huyện trưởng và Đổng cục trưởng, chỉ là thoáng có chút kỳ quái, lẽ ra Đổng cục trưởng lần kia ở ký túc xá huyện ủy giúp Tạ huyện trưởng, cứu được người nam nhảy lầu, Tạ huyện trưởng hẳn là sẽ tương đối cảm ơn Đổng cục trưởng, sao lúc này nhìn không ra? Nhưng tâm tư của lãnh đạo cũng không phải Hồ Tư Liên có thể phỏng đoán đuọc, kỳ quái thì kỳ quái, nhưng không có gì ngoài ý muốn.
Ngụy Nam thì khác, hắn biết Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan đang yêu nhau, vừa nhìn biểu tình của Tạ Tuệ Lan, trong lòng rõ ràng, âm thầm cười nhạt không ngớt, nghĩ đến ảnh chụp hắn gửi cho ủy ban kỷ luật Tạ Tuệ Lan hẳn là nhận được rồi, vì vậy nhìn Đổng Học Bân một chút, trong lòng Ngụy Nam rất là vui sướng.
Từ khi có được ảnh chụp, Ngụy Nam liền làm được tất cả dự định, trước gây xích mích quan hệ của Tạ Tuệ Lan và của Đổng Học Bân, sau đó lao vào, đem Tạ Tuệ Lan một lần nữa cướp lại tới tay. Bất quá đã trải qua thất bại lần trước, Ngụy Nam ít nhiều cũng trầm ổn một ít, không mù quáng biểu lộ ra ý đồ của hắn, mà là trước mượn hơi mấy người bạn bè muốn đầu tư và thân phận nhà đầu tư tới huyện Duyên Đài, mượn cơ hội tiếp cận Tạ Tuệ Lan, chờ thời cơ thành thục mới làm dự định.
Đổng Học Bân nhìn Ngụy Nam, con mắt hơi nhíu lại.
Cho dù Tạ tỷ cùng mình đoạn tuyệt quan hệ, Đổng Học Bân cũng không cho phép Ngụy Nam chen chân vào, cái món nợ này, hắn sớm muộn gì cũng sẽ tính toán với Ngụy Nam.
Ngoài cửa nhà hàng. Học Bân vừa xuất hiện, bầu không khí chợt có chút im lặng.
Đổng Học Bân hình như không biết mình không được hoan nghênh, vẫn như trước nói mấy cái không có dinh dưỡng cùng Tạ Tuệ Lan.
Tạ Tuệ Lan câu được câu không đáp có lệ vài câu, cuối cùng, cô ấy nói: Tiểu Hồ, chuẩn bị xuất phát.
Cái này bình thường cũng là lãnh đạo ra lệnh đuổi khách, những người hơi có chút ánh am81t lúc này nên cáo từ rời đi, sẽ không quấy rối người ta, nhưng Đổng Học Bân hiển nhiên không có phần tự giác này, thấy Tạ Tuệ Lan không để ý đến hắn, trên mặt hắn có chút lúng túng, vừa chuyển đầu, nhìn về phía người trung niên, lập tức cười ha ha đi tới, nhiệt tình bắt tay với ông ta : Ấy! Đây không phải là Lữ cục trưởng sao? Cửu ngưỡng đại danh!
Lữ Đại Phát cũng lộ ra một nụ cười : Đổng cục trưởng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!
Đổng Học Bân rất nhiệt tình, ôm vai của ông nói chuyện, giống như là anh em ruột vậy.
Lữ Đại Phát thiếu chút nữa chửi ầm lên, trong lòng nói tôi quen thuộc với cậu lúc nào? Cậu làm gì mà gần gũi như vậy!
Hồ Tư Liên tốt xấu gì cũng là người đi ra của cục công an, đối với chuyện của Lữ Đại Phát và Đổng cục trưởng có hiểu biết một ít, thấy như vậy, biểu tình nhất thời có chút kinh ngạc, lần trước, hình như em gái Đường Cẩn của Đổng cục trưởng đến thôn Vũ Điền mua trúng thuốc lá giả, mà người thân của Lữ Đại Phát còn đẩy ngã Đường Cẩn, cuối cùng Đổng cục trưởng đi đến, đánh cho người thân của Lữ Đại Phát một trận, còn gọi điện nói chuyện với Lữ Đại Phát. Lẽ ra hai người phải nói là không thể đứng chung được mới đúng, sao cái này ...
Tạ Tuệ Lan không phải ứng Đổng Học Bân, mà trực tiếp lên xe.
Ngụy Nam âm hiểm nhìn Đổng Học Bân, cũng đi lấy xe.
Lão Lữ Đổng Học Bân đã sửa lại xưng hô : Các người muốn đi đâu vậy? Lữ Đại Phát thiếu chút nữa bị hắn làm tức chết, lão Lữ là để cậu gọi sao? Nhưng mà có các nhà đầu tư ở đây, ông cũng không nói được cái gì, giả cười nói : Đi đến trung tâm vận động xạ kích, chúng tôi cũng nên đi. Đổng cục trưởng, lần sau trò chuyện Ông cũng không muốn tiếp tục với Đổng Học Bân, nhưng không ngờ rằng, câu nói tiếp theo của đối phương khiến cho ông hộc máu.
Đổng Học Bân đột nhiên vỗ đùi nói : Trời, cái này không phải trùng hợp sao, tôi cũng muốn đi đến đó!
Cậu nói nhảm gì thế! Khóe mắt Lữ Đại Phát dần dần biến sắc : Cậu đi đến đó làm gì?
Đương nhiên là bắn bia! Đổng Học Bân mặt không đỏ tim không đập nhanh nói, lần thứ hai ôm lấy vai của ông : Lão Lữ, đi một chút, cũng tiện đường, tôi lái xe chở ông đi Lữ Đại Phát không biết nói gì luôn : Tôi có lái xe đến!
Đổng Học Bân mặc kệ, sống chết kéo ông ta qua bên xe mình, mở miệng là kêu lão Lữ này nọ : Còn khách khí với tôi làm gì, xe ông cứ để ở chổ này, đi một chút, lên xe của tôi!
Hồ Tư Liên nhìn về phía của Tạ huyện trưởng, trong lòng khổ sở nói : Đổng cục trưởng, cậu là ...
Đổng Học Bân giả ngu hỏi : Thư ký Hồ, chuyện gì?
Hồ Tư Liên không ngờ rằng Đổng Học Bân lại hỏi như thế, trong lúc nhất thời có chút hối hận vì đã nói địa điểm nhà hàng cho hắn biết, nhanh chóng nháy mắt với hắn một cái : Mọi người phải đi ... bàn công tác ... cậu ... Hồ Tư Liên sợ Tạ huyện trưởng mất hứng, cũng sợ bên đầu tư có suy nghĩ.
Đổng Học Bân nói : Bàn công tác à? Không phải đúng lúc sau? An toàn của bên đầu tư phải cam đoan, bí thư Hồ, chuyện này giao cho tôi!
Hồ Tư Liên cười khổ không thôi, cũng không biết nên nói thế nào.
Hai người nó nói, Lữ Đại Phát đã thoát khỏi tay của Đổng Học Bân, nhanh chóng đi tìm xe của mình.
Dù vậy, Đổng Học Bân nhanh tay lẹ mắt, ngăn cản bờ vai của ông : Lão Lữ, xe của tôi ở đối diện, ông đi qua bên kia làm gì, đi theo tôi
Lữ Đại Phát tuổi không nhỏ, quanh năm làm việc trong phòng, tố chất thân thể đương nhiên không cách nào so sánh với Đổng Học Bân, bị hắn kéo lên xe. Lữ Đại Phát phiền muộn, ông rốt cục đã nhìn ra, Đổng Học Bân là dày mặt muốn đi theo bọn họ đến sân tập bắn, gặp qua người mặt dày rồi, nhưng mà chưa thấy ai dày như thế. Tạ huyện trưởng còn ở bên kia, người ta không lên tiếng nói mang cậu đi, cậu dám đi theo? Cậu thật sự đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.
Lúc này, Chu tử ngây người nói : Vị vừa rồi chính là?
Hồ Tư Liên thấp giọng nói : Là Đổng phó cục trưởng của cục công an huyện
Hậu tử cũng ngẩn ra : Sao còn trẻ thế? Thoạt nhìn hắn chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu
Lúc này, Toyota và BMWs đều đến đây, Đổng Học Bân cũng lái xe, chạy đến bên cạnh hai người đầu tư, mở cửa mời bọn họ lên xe, nghiễm nhiên thành nhân viên chính phủ huyện làm công tác tiếp đãi bên đầu tư, nhưng trên thực tế, cục công an và chiêu thương dẫn tư đánh mười tám gậy cũng chẳng dính một gậy nào với nhau.
Thấy chiếc Mercedes Benz đậu bên cạnh, Hậu tử nhất thời ngơ ngác, quả thật có chút không dám tin tưởng.
Chu tử trợn tròn mắt, bọn họ bình thường hay chạy nam chạy bắc, kiến thức rất rộng, có thể đi nhiều chổ như vậy, đến huyện thành như vậy, còn chưa gặp qua người của cục công an huyện nào dám lái xe Benz cả, bọn họ đương nhiên biết cái này không phải là loại xe Mercedes Benz thông thường trong nước, chiếc Benz thương vụ này là loại cao cấp nhất, giá ít nhất cũng hơn một triệu, cái này là phải có lá gan lớn lắm, huyện trưởng còn ở bên kia kìa!
Ngay sau đó, Hậu tử bỗng nhiên mở to con mắt.
Chu tử thấp giọng hỏi : Làm sao vậy? Hậu tử dở khóc dở cười nói : Cậu xem trên tay hắn kìa
Tay? Tay làm sao? .... Nhìn cổ tay hắn đi
Chu tử vừa nhìn, biểu tình nhất thời kinh ngạc, hít một ngụm khí lạnh!
Bách đạt phỉ lệ, trên tay của phó cục trưởng cục công an tự nhiên mang một cái đồng hồ bách đạt phỉ lệ, nếu như là kiến thức của Lữ Đại Phát, phỏng chừng ngay cả nhãn hiệu của cái đồng hồ này cũng không rõ ràng, chứ đừng nói là giá trị, nhưng Hậu tử và Chu tử lại biết, hơn nữa cái đồng hồ này tám phần là thật, một cái đồng hồ như thế, sợ rằng còn đắt hơn cả cái xe Benz đang đậu trước mắt, là cái đồng hồ ít nhất cũng hai trăm triệu. Sau đó, đôi mắt hai người lại nhìn nhắm khối kỳ lân bội trên lưng quần của Đổng Học Bân, đều không biết nên nói cái gì cho phải.
Mẹ nó!
Đây con mẹ nó là cán bộ chính phủ sao?
Bộ món trang sức trên người đã hơn trăm ngàn, nhìn thế nào cũng thấy còn giàu hơn những người đầu tư như bọn họ!
Chu tử và Hậu tử liếc mắt liền nhìn ra Đổng cục trưởng này tuyệt đối không phải là phó cục trưởng cục công an bình thường, càng tuyệt đối không phải người thường, hai người bọn họ thấp giọng thương lượng một chút, cùng gật đầu với Ngụy Nam, nói cái gì đó, lập tức, hai người không nói hai lời lên xe của Đổng Học Bân, bọn họ đều cảm thấy hứng thú đối với Đổng Học Bân, Ngụy Nam câu mày, cũng không nói cái gì, lái xe đến bên cạnh chiếc Toyota, cười nói một tiếng với Tạ Tuệ Lan, sau đó lái xe phía trước dẫn đường.
Chiếc BMWs mở đường, Toyota ở giữa, xe Benz đi cuối, một đường đi thẳng đến trung tâm vận động xạ kích.
Chổ ấy cũng không phải nằm trong địa giới của huyện Duyên Đài, cũng có nửa giờ lộ trình.
Trên đường, Chu tử và Hậu tử ngồi ở phía sau đều giới thiệu lẫn nhau với Đổng Học Bân, hai người cũng đem danh thiếp cho Đổng Học Bân, Lữ Đại Phát là lãnh đạo của cục chiêu thương thì đương nhiên vô cùng chuyên nghiệp vô cùng, ngồi bên cạnh hai người, không ngừng đẩy mạnh việc đầu tư với huyện Duyên Đài. Bất quá Chu tử và Hậu tử đương nhiên không cảm thấy hứng thú với lời nói của Lữ Đại Phát, nghe thì nghe, thấy thì thấy, nhưng đầu tư thì trong lòng bọn họ đã sớm có tính tóa, hiện tại phải thấy được ưu đãi trong huyện đã, cho nên mặc kệ Lữ Đại Phát nói nhảm cái gì đó, bọn họ cũng thờ ơ.
Đổng Học Bân cũng không lên tiếng, căng thẳng nhìn chằm chằm chiếc Toyota phía trước, nhìn bóng lưng của Tạ Tuệ Lan.
Đổng cục trưởng Phía sau có người gọi hắn.
Đổng Học Bân quay đầu lại : Ừm? Có chuyện gì?
Chu tử hứng thú nói : Chiếc xe này thật không tồi, rất ngầu, rất đỉnh cấp
Trời, là của bạn bè, chỉ là mượn chạy mà thôi Đổng Học Bân vẫn dùng cái câu này để trả lời suốt.
Hậu tử ngồi bên cạnh nhìn cổ tay hắn, muốn dò xét một cht : Cái đồng hồ này cũng không phải là mượn chứ? Bách đạt phỉ lệ, tôi và Chu tử trước đó có xem qua một cái tại một hội đấu giá, không khác gì hình dạng và kiểu dáng này, ít nhất cũng một triệu tám trăm ngàn thì phải? Hai người bọn họ cũng không có ác ý gì, chỉ là quá tò mò thôi.
Vừa nghe lời này, Lữ Đại Phát liền hoảng sợ!
Đổng Học Bân khoát khoát tay : Giả đó, mua ngoài chợ, hình như khoảng một trăm tám
Lữ Đại Phát bừng tỉnh đại ngộ.
Chu tử và Hậu tử nhìn nhau cười khổ, giả? Sao có thể! Chút nhãn lực ấy bọn họ vẫn phải có!
/2031
|