Hơn mười ngày tĩnh dưỡng, Đổng Học Bân rốt cục xuất viện.
Mấy ngày này được Cù Vân Huyên và của Tạ Tuệ Lan làm bạn và chăm sóc, trạng thái tinh thần của Đổng Học Bân có thể thả lỏng lớn nhất, thần sắc khí sắc đều tốt hơn rất nhiều, mặc dù có nổi giận, hiện tại cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng khó thở cái gì hoặc là tim ngừng đập, nhưng bác sĩ phụ trách của Đổng Học Bân Dương chủ nhiệm lại chẳng lạc quan, nói loại bệnh trên tinh thần không phải ngày một ngày hai có thể tốt, muốn Đổng Học Bân chú ý nghỉ ngơi, để tránh tái phát.
Bên ngoài đã gần là mùa đông, không khí lạnh buốt, Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên hai người đều mặc thêm áo gió.
Trong đại viện bệnh viện, Cù Vân Huyên gắp cổ áo cho Đổng Học Bân, Vậy em trở lại kinh thành?
Ừm, đừng chậm trễ chính sự, thu phách năm nay cũng nên làm. Đổng Học Bân nói: Tạ tỷ, em cũng đi làm đi, mấy ngày nay khổ cực hai người. Tạ Tuệ cười nói, Một lát cục công an huyện sẽ có hội nghị khen ngợi, anh nên chuẩn bị diễn thuyết đi.
Cù Vân Huyên dặn nói: Nhớ kỹ thả lỏng tinh thần, đừng quá liều mạng, chờ em rảnh rỗi sẽ đến thăm anh.
Đổng Học Bân đáp ứng, sau khi nói chuyện một chút nữa, mới đi lấy đồ về.
Nhìn thời gian, thời gian còn có một chút, Đổng Học Bân đầu tiên là về nhà viết mấy câu để diễn thuyết, bởi vì trước đây từng có kinh nghiệm, lần này viết rất thuận, khoảng chừng năm phút đồng hồ là chuẩn bị tốt, Đổng Học Bân xuống lầu lái xe, đến chổ rửa xe đem xe rửa sạch một cái, rồi thay dầu thay nhớt, sau đó mới không nhanh không chậm chạy đến đại viện cục công an huyện.
Ồ, Đổng cục trưởng!
Đổng cục trưởng, ngài xuất viện?
Đổng Học Bân cười ha ha bắt chuyện với mọi người, vào ký túc xá, lại được cấp trên và lãnh đạo cùng đồng sự ân cần thăm hỏi. Chờ chào hỏi xong với cục trưởng Lương Thành Bằng, phó cục trưởng Tần Dũng đám người, Đổng Học Bân trở lại phòng làm việc của mình, bắt đầu cầm lấy điện thoại gọi cho bạn cũ và các lãnh đạo, ví dụ như Hồ Tư Liên, ví dụ như bí thư chính pháp ủy Hoàng Lập, đây đều những người lúc Đổng Học Bân nằm viện luôn luôn gọi điện thoại hoặc tới thăm bệnh, Đổng Học Bân đương nhiên muốn cảm ơn một phen, biểu thị hôm nào qua nhà gặp nhau tự bái phỏng.
Chín giờ ba mươi phút.
Nên làm đều đã làm, chờ đến buổi khen thưởng lúc mười giờ thôi.
Đổng Học Bân thần thái sáng láng, tràn ngập nhiệt tình, nghỉ ngơi lâu lắm rồi, rốt cục có thể trở lại công tác.
Trong khoảng thời gian rãnh rỗi ấy, Đổng Học Bân lấy bút máy và vở, vẽ về quá trình hoạt động trong mấy năm nay, đây bắt đầu từ lúc Đổng Học Bân tiến vào nhân viên công vụ và lên chức phó khoa, hắn nghĩ mình có cần phải vẽ phác thảo một chút mục tiêu sau này. Trên tình cảm, Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên cũng không khiến cho hắn vội vã quyết định, hai cô ấy phỏng chừng đã lo lắng mình có đáng để các nàng thích hay không, tất cả còn chưa xác định, không chừng ngày nào đó Tạ tỷ Huyên di nghĩ thông suốt, theo một người đàn ông khác cũng không chừng, cho nên như bây giờ cũng rất tốt, không nghĩ và sẽ không suy nghĩ, cho mình một cơ hội thở dốc, cũng đồng thời cho Tạ tỷ và Huyên di một thời gian suy nghĩ.
Đổng Học Bân hiện tại muốn lo lắng chủ yếu là mục tiêu sự nghiệp.
Mấy tháng trước hắn sớm quyết định, mục tiêu sau là đề chính khoa, hiện tại cũng dự định như thế.
Hắn đến huyện Duyên Đài tiền nhiệm đã qua hơn nửa năm, tổng cộng công tích lưu lại nửa năm qua hầu như đều là đại công, tính đến ngày hôm nay muốn ban phát nhất đẳng công nhị đẳng công và tam đẳng công, Đổng Học Bân tổng cộng lấy được một tam đẳng công, hai nhị đẳng công và một nhất đẳng công, quả thật là công lao người khác làm vài chục năm đều lấy không được, căn cơ có rất vững chắc, lý lịch cũng trở nên càng ngày càng dầy, nếu như đổi một phó cục trưởng khác làm năm ba năm, dựa vào những chiến tích này đủ để vượt qua cửa ải phó khoa, nhảy trên đến chính khoa, nhưng Đổng Học Bân chỉ là một người mới tiến vào thể chế hơn một năm, cái độ khó này quá lớn.
Kỳ hạn phó khoa của tỉnh là một năm, hắn ngay cả một năm còn chưa có qua, càng đừng nói đề chính khoa.
Đặc biệt đề bạt không thể dễ dàng như vậy, thứ nhất phải có chiến tích, thứ hai ở trên phải có người.
Hai phương diện này Đổng Học Bân đều có, nhưng lại có thể nói cũng không có, Tạ Tuệ Lan mới đến, lại là người thứ hai, trên cuộc họp thường ủy hầu như đều là chổ của Hướng Đạo Phát, cho nên cho dù Tạ tỷ toàn lực ủng hộ mình, hy vọng cũng không lớn, hơn nữa những chiến tích của Đổng Học Bân đủ để cho một người cán bộ làm việc hai ba năm đặc biệt đề bạt, nhưng không đủ để khiến cho một người cán bộ làm chưa được một năm, ngay cả thử việc cũng chưa từng làm qua được đặc biệt đề bạt.
Khó !
Khó như lên trời!
Lật lật một ít hồ sơ, hồi ức tư liệu của một vài lãnh đạo huyện cục, thường vụ phó cục trưởng Hồ Nhất Quốc tại nhiệm mấy năm nay, tổng cộng lập được hai lần nhị đẳng công, bốn lần tam đẳng công, phó cục trưởng Cung Tông Văn cũng không khác biệt Hồ Nhất Quốc, chỉ là thiếu một nhị đẳng công, ngay cả Tần Dũng tư lịch không cao, hơn nữa tại với lý lịch tại sở công an tỉnh, hiện tại cũng có bốn lần tam đẳng công, công tích cũng không ít, không phải chỉ có Đổng Học Bân đỗ trạng nguyên. Hắn khách quan phân tích một chút, mình hiện tại cho dù đem hết toàn lực, đem lực lượng có thể sử dụng đều dùng tới, muốn nhắc tới chính khoa cũng không quá thực tế.
Chẳng lẽ từ bỏ? Thuận theo tự nhiên?
Cái này đương nhiên không có khả năng! Đổng Học Bân trong nháy mắt đã có kế hoạch!
Đợi đến tết âm lịch sang năm, thử việc phó khoa của Đổng Học Bân đã vượt qua, khi đó hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận nói với cấp trên một câu, độ khó của đặc biệt đề bạt cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều so với không vượt qua thử việc, nếu như mình torng một năm này lại lấy một ít chiến tích, khi đó vốn liếng lại lớn hơn nữa, thăng nhiệm chính khoa hy vọng cũng lớn hơn nữa, nếu không thì là chuyện hoàn toàn không có khả năng, phần công tích, tam đẳng công hiển nhiên không được, nhị đẳng công chỉ sợ cũng thiếu, chỉ có nhất đẳng công, Đổng Học Bân còn cần lập một nhất đẳng công mới được!
Suy nghĩ một chút, hai nhất đẳng công, hai nhị đẳng công.
Đến lúc đó thì ngay cả chiến tích của Lương Thành Bằng sợ rằng không cao như Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân âm thầm gật đầu một cái, quyết định như thế đi, phải trong mấy tháng lấy được một nhất đẳng công, chính khoa, hắn đã chờ không được!
Mười giờ, buổi khen ngợi bắt đầu.
Đổng Học Bân tinh thần chấn hưng ngồi ở phía trước hội trường, bên cạnh không chỉ có lãnh đạo cục công an huyện và lãnh đạo huyện, còn có lãnh đạo của thành phố tới, dù sao bên trong cũng có ban phát nhất đẳng công, một năm cũng không thấy có thể ban vài lần, thậm chí người của sở công an tỉnh cũng tới. Mười phút sau, hội nghị bắt đầu, lãnh đạo tỉnh tự mình mang cho Đổng Học Bân huân chương nhất đẳng công nhị đẳng công và tam đẳng, còn cười nói là trong toàn quốc lần đầu tiên đem một lượt nhất, nhị, tam đẳng công toàn bộ trao cho một người, chờ Đổng Học Bân nói tiếng cảm ơn, dưới tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đổng Học Bân rất thỏa mãn, những cái huân chương này đều là mình đem mạng ra đổi.
Sau đó, không ít người đều đến chúc cho Đổng Học Bân, Tạ Tuệ Lan cũng cười tủm tỉm vỗ vỗ vai của Đổng Học Bân, Đừng kiêu ngạo, không ngừng cố gắng.
Đổng Học Bân cung kính nói: Cảm ơn Tạ huyện trưởng, nhất định sẽ.
Ha ha... Tạ Tuệ Lan cười nói: Vậy tôi nhìn biểu hiện của cậu.
Bên cạnh người nhiều như vậy, Đổng Học Bân đương nhiên không dám làm càng, trong lòng nói thầm em dám giở giọng quan với anh à, ngoài miệng lại liên tục phụ họa, đợi một lát sau, Đổng Học Bân lại đi qua chào hỏi lãnh đạo thành phố và lãnh đạo tỉnh, tuy rằng Đổng Học Bân ở huyện Duyên Đài làm ra không ít danh tiếng, nhưng trong mắt lãnh đạo thành phố và lãnh đạo tỉnh thì không tính là cái gì, người ta chỉ là khách khí gật đầu, nói vài câu giọng quan còn to còi hơn cả Tạ Tuệ Lan, rồi không nói cái gì nữa. Kế tiếp cũng là liên hoan.
Dựa theo tình huống lúc trước, lãnh đạo trong thành phố và tỉnh tới phần lớn sẽ ăn bên cạnh, nhưng mà, một chiếc điện thoại đột nhiên vang lên.
Một người lãnh đạo của sở công an tỉnh đang cùng cười nói với Tần Dũng, Tần phó cục trưởng cũng là từ sở công an tỉnh điều tạm xuống, người nọ có thể là lãnh đạo cũ của gã, thế nhưng sau khi tiếp cú điện thoại này, sắc mặt của lãnh đạo sở công an cũng biến đổi, Cậu lập lại lần nữa. . . , làm sao! Chuông cảnh báo không vang lên. . . , tôi đã biết! Lập tức khống chế hiện trường! Ông ta hình như rất tức giận, cúp điện thoại cái kịch.
Tần Dũng sửng sốt, Hoắc sở trưởng. . . , . . .
Người nọ khoát khoát tay, không có nói thêm gì, mang theo người lập tức rời khỏi!
Lương Thành Bằng và Liễu Vĩ Nghiệp cùng lãnh đạo của cục công an huyện hai mặt nhìn nhau, người sáng suốt đều nhìn ra, đây là bên kia tỉnh đã xảy ra chuyện, nhưng còn là chuyện không nhỏ! Đổng Học Bân cũng buồn bực, rốt cuộc chuyện gì khiến cho đám người của tỉnh thành phố đều biến sắc? Lại vượt ngục? Còn có vụ án gì kinh thiên?
Sau buổi trưa, Đổng Học Bân trở lại phòng làm việc, reng reng reng, điện thoại trên bàn vang lên.
Hắn đưa tay tiếp, A lô, Đổng Học Bân.
Người gọi điện chính là Tần Dũng, Đổng lão đệ, mau nhìn TV, tin tức buổi trưa!
Đổng Học Bân giật mình, nhanh chóng lấy điều khiển từ xa mở cái TV hầu như rất ít đụng đến trên tường của phòng làm việc, chuyển mấy kênh liên tục, rốt cục tìm được kênh tin tức tỉnh. Hình ảnh xuất hiện một nhà bảo tàng tỉnh, nhìn từ xa còn không có gì, mà khi màn ảnh chuyển hướng lại gần bên trong nhà bảo tàng, Đổng Học Bân liền kinh ngạc, có mấy cái tủ thủy tinh đựng đồ triển lãm bị đánh nát mấy cái, văn vật bên trong không cánh mà bay!
Lại nghe giải thích trong phần tin tức, Đổng Học Bân mới rõ ràng, nhà bảo tàng tỉnh bị trộm!
Đổng Học Bân thần sắc căng thẳng, nói với điện thoại: Tần cục trưởng, cái này là chuyện gì xảy ra? Hệ thống bảo vệ của nhà bảo tàng bên kia không phải rất nghiêm mật sao? Cái này sao có thể bị trộm được?
Tần Dũng thở dài nói: Cố cung còn có thể bị trộm, không cần nói là nhà bảo tàng tỉnh.
Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng đúng : Người bắt được không?
Tôi cũng vừa biết tin tức, còn chưa có bắt được, ngay cả văn vật cụ thể bị trộm là cái gì cũng không rõ ràng, dù sao nghe nói lãnh đạo tỉnh đang giận tím mặt, đem một nửa cảnh lực phái ra, còn quy định trong vòng ba ngày phá án, nghĩ rằng hẳn là là văn vật hơn cấp hai rồi. Tần Dũng có người trong sở tỉnh, tin tức tương đối linh thông.
Đổng Học Bân trong lòng nói hèn chi Hoắc sở trưởng gấp gáp mang đội đi, vụ án lớn như vậy quả thật là rất ít có, trộm nhà bảo tàng? Còn thành công? Lần này đánh vào mặt của bao nhiêu người? Hơn nữa vụ án này nếu như kéo dài lâu, chờ tên trộm đem đồ đi cho ai thậm chí nhập cư trái phép ra nước ngoài, vậy tổn thất quả thật là không thể đo lường, văn vật hơn cấp hai, trừ phi là tổ truyền, bằng không ngay cả giao dịch hợp pháp cũng không cho phép, bạn nói thử xem nó có bao nhiêu trân quý, đó là di sản văn hóa, là tài phú lịch sử to lớn! Tên trộm này cũng to gan thật! Cả cái này cũng dám chôm!
Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, ngay cả đài truyền hình trung ương cũng đều đưa tin!
Toàn quốc các nơi ồ lên, lần này, tỉnh Bắc Hà lập tức trở thành tiêu điểm toàn quốc, ánh mắt tụ tập. Có tiếng mắng, có chỉ trích, trong tỉnh nhất thời đối mặt với áp lực rất lớn, nhất là hệ thống công an, hầu như triển khai tìm tòi trên từng cây số, đem hết toàn lực tìm kiếm văn vật bị trộm.
Đổng Học Bân đối với cái này cũng vô cùng quan tâm, cả buổi chiều đều ở trong cục.
Tới buổi chiều khoảng ba giờ, vụ án hình như cũng không có chút nào tiến triển, Đổng Học Bân cũng không nhìn, hắn biết đây là chuyện của sở công an tỉnh, không liên quan quá lớn đến mình, cho dù hắn muốn hỗ trợ cũng bất lực, không thể làm gì khác hơn là yên lặng ngồi nhìn, lại một lần nữa lo lắng nên kiếm ở chổ nào ra một đẳng công, nhất đẳng công không phải dễ kiếm như vậy, cho dù phá được một vụ án buôn thuốc phiện lớn cũng không chắc đã có thể cho.
Xoạt xoạt xoạt, Đổng Học Bân lật từng trang hồ sơ.
Nhưng một giờ trôi qua, vẫn không tìm được vụ án nào có thể mang đến cho hắn nhất đẳng công.
Đổng Học Bân nhẹ nhàng thở ra một hơi, quên đi, chuyện này gấp cũng không được, dù sao cũng còn mấy tháng mới hết một năm thử việc, thời gian còn dào, chờ gặp phải cơ hội thì nắm chắc một chút, kết quả là Đổng Học Bân gọi điện thoại cho đồn công an Huệ Điền Hương một chút, để cho bọn họ gửi tới một ít hồ sơ vụ án, hắn chuẩn bị bắt tay vào xử lý vụ án cũ của hương, đem hiệu suất phá án của Huệ Điền Hương tăng cao lên một ít.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại lại vang lên.
Lúc này là Lương Thành Bằng gọi tới, Đổng cục trưởng, tới phòng làm việc của tôi một chuyến.
Học Bân buông điện thoại, nhanh chóng lên lầu.
Cốc cốc cốc, hắn gõ cửa tiến vào nhìn Lương Thành Bằng ngồi ở phía sau bàn, Lương cục trưởng, ngài tìm tôi?
Lương Thành Bằng mặt ủ mày chau xoa xoa mi tâm, gật đầu một cái, Ngồi đi, ngồi xuống nói. Tiện tay đưa một xấp hồ sơ trên bàn làm việc, nói: Vụ án của bảo tàng tỉnh cậu có nghe nói chưa?
Nghe nói rồi. Hiện tại cả tỷ người trong nước đều đã biết, Đổng Học Bân làm sao không biết.
Lương Thành Bằng ừm một cái, đem phần văn kiện giao cho hắn, Cậu xem cái này đi.
Đây là. . . Đổng Học Bân hồ nghi đứng lên đi qua cầm văn kiện ở trong tay, bên trong không biết là vụ án gì, chỉ có một tấm hình ảnh và vài giới thiệu bên dưới, kim lũ ngọc y Lưu Thắng, khai quật mộ Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng ở mãn thành Tây Hán tỉnh Bắc Hà, là niên đại khai quật sớm nhất trong nước, đẳng cấp tối cao, là ngọc y hoàn chỉnh nhất, dùng tơ vàng kết lại ngọc phiến mà thành ngọc y trường, xài ngọc phiến kết thành truy phiến, tơ vàng nặng 1100 gam.
Thấy cái này, Đổng Học Bân một chút thì mở to hai mắt nhìn, Kim lũ ngọc y? Quốc bảo?
Lương Thành Bằng bất ngờ nhìn hắn, không ngờ rằng Tiểu Đổng cục trưởng kiến thức cũng rất rộng, Là quốc bảo, hơn nữa còn là thứ hạng cao trong quốc bảo.
Đổng Học Bân tốt xấu gì cũng là làm sinh ý đồ cổ, đương nhiên nhận thức cái thứ này, văn vật cấp một không phải trân quý nhất, trên nó còn có loại văn vật cấp quốc bảo, đây mới là đỉnh cấp trong văn vật, mà kim lũ ngọc y Lưu Thắng có ba danh xưng “nhất”, hiển nhiên là quốc bảo trong quốc bảo vô giá, căn bản không thể dùng tiền tài so sánh được, cái này có thể nói là văn vật lịch sử trân quý nhất trong toàn bộ tỉnh Bắc Hà!
Đổng Học Bân rõ ràng cái gì, Kim lũ ngọc y bị trộm! ?
Ài. . . , Lương Thành Bằng thở dài gật đầu, Ngoại trừ cái này, còn có vài món văn vật cũng vô cùng trân quý, phía sau có hình ảnh giới thiệu vắn tắt.
Đổng Học Bân nhanh chóng lật xem, càng xem càng kinh hãi, càng xem càng khiếp đảm, đều là thứ có giá trị vạn kim !!
Lương Thành Bằng nói: Hẳn là là một nhóm người gây ra, hơn nữa còn sớm có dự mưu, cấp trên thậm chí hoài nghi kế hoạch trộm cướp này ít nhất cũng được lên từ một năm trước, lẻn vào nhà bảo tàng, tránh được cảnh vệ, tránh được hệ thống cảnh báo, quả thật là làm rất cẩn thận, còn lẻn vào mấy lổ thủng của thiết bị bảo vệ nhà bảo tàng, sáng sớm lúc mở cửa, nhân viên công tác theo lệ cũ quét dọn vệ sinh thì mới phát hiện kim lũ ngọc y và vài món đồ khác không cánh mà bay.
Đổng Học Bân không rõ ràng Lương cục trưởng vì sao nói với mình cái này.
Lương Thành Bằng nhìn hắn, Trong tỉnh ra lệnh quy định ngày phá án, các huyện thành phải toàn lực phối hợp, thậm chí khi tất yếu thì thành lập chuyên án tổ điều tra tìm kiếm, phối hợp sở công an tỉnh phá án, Tiểu Đổng, cái vụ án này tôi giao cho cậu. Thật ra Lương Thành Bằng cũng là hưởng ứng triệu tập trong tỉnh, thông qua mà thôi, cả một đêm thời gian, đối phương hoàn toàn có thể chạy ra khỏi tỉnh Bắc Hà, cho dù còn ở lại chỗ này, cũng có khả năng không đến huyện Duyên Đài, nhưng thiết lập trạm kiểm soát là điều cần thiết, mấy cửa thu phí cao tốc, mấy con đường chủ yếu, những cái này đều phải làm hết, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Cái này là Đổng Học Bân lần đầu tiên nhận được nhiệm vụ lớn như vậy từ lãnh đạo trong cục, tinh thần rung lên, Vâng, cam đoan làm tốt!
Lương Thành Bằng khẽ gật đầu, lại đem một phần văn kiện giao cho hắn, Đây là tư liệu vụ án, cậu trở lại nghiên cứu, có phát hiện gì hoặc là tình huống, trực tiếp báo cáo với tôi.
Đổng Học Bân rất nghiêm túc cầm lấy tư liệu, chậm rãi đọc.
Lương Thành Bằng thật ra cũng không nghĩ rằng huyện Duyên Đài có thể phá được án này, cơ bản là không có khả năng, chỉ cần Đổng Học Bân có thể làm tốt chức trách không gây ra sai lầm là được, không cần tổn hao công sức.
Nhưng mà, Đổng Học Bân không nghĩ như vậy, trước đó không coi trọng nó là bởi vì danh bất chính ngôn bất thuận, hiện tại Lương cục trưởng ra mệnh hắn phụ trách truy tra lùng bắt của huyện Duyên Đài, Đổng Học Bân đã có thể đem chuyện này vào lòng, thứ nhất cũng là muốn thay quốc gia truy tìm về vài món văn vật, loại đồ này tuyệt đối không thể chảy ra ngoài được, thứ hai, đây chính là cơ hội lập công tốt, chuyện tình huyên náo như thế, nếu như Đổng Học Bân có thể đem văn vật trở về, không cần phải nói, một nhất đẳng công tuyệt đối chạy không thoát, đây chính là chuyện mà lãnh đạo tỉnh thậm chí lãnh đạo trung ương đều coi trọng!
Cũng chính là nó!
Có thể lên chính khoa hay không chính là ở đây!
Trước khi tan tầm, Đổng Học Bân bắt đầu gọi điện bố trí nhiệm vụ, cảnh sát giao thông tuần cảnh đều xuất động, bố trí trạm kiểm soát tại các con đường quan trọng, bên đội hình cảnh, Đổng Học Bân cũng gọi điện thoại cho Phùng phó đội trưởng, kêu hắn hỗ trợ tra án.
Đổng Học Bân liên hệ chỉ huy với tất cả mà không cần phân biệt gì cả, bất quá có thượng phương bảo kiếm của Lương cục trưởng, hiện tại với bộ phận nào hắn đều có thể chỉ huy một chút. Hồ Nhất Quốc và Triệu Kính Tùng tuy nói thấy Đổng Học Bân không vừa mắt, nhưng trong chuyện này vẫn không đối nghịch với hắn, nhà bảo tàng tỉnh bị trộm đã thành vụ án được toàn quốc quan tâm, ai dám ngáng chân tại loại thời điểm này? Có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ đền đâu!
Công tác lục soát được triển khai một cách rầm rộ.
Ra về, trở lại gia thuộc viện cục công an Đổng Học Bân cũng không có nhàn rỗi, cầm tư liệu nhiều lần suy nghĩ, cho dù tội phạm trộm cướp không ẩn thân tại huyện Duyên Đài, cũng sẽ không đi đường nhỏ bên này, nhưng Đổng Học Bân cũng hạ quyết tâm phải bắt được đám người này, cho dù là vượt phố vượt tỉnh, hắn cũng phải nghĩ biện pháp bắt được phần chiến công này!!!
Mấy ngày này được Cù Vân Huyên và của Tạ Tuệ Lan làm bạn và chăm sóc, trạng thái tinh thần của Đổng Học Bân có thể thả lỏng lớn nhất, thần sắc khí sắc đều tốt hơn rất nhiều, mặc dù có nổi giận, hiện tại cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng khó thở cái gì hoặc là tim ngừng đập, nhưng bác sĩ phụ trách của Đổng Học Bân Dương chủ nhiệm lại chẳng lạc quan, nói loại bệnh trên tinh thần không phải ngày một ngày hai có thể tốt, muốn Đổng Học Bân chú ý nghỉ ngơi, để tránh tái phát.
Bên ngoài đã gần là mùa đông, không khí lạnh buốt, Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên hai người đều mặc thêm áo gió.
Trong đại viện bệnh viện, Cù Vân Huyên gắp cổ áo cho Đổng Học Bân, Vậy em trở lại kinh thành?
Ừm, đừng chậm trễ chính sự, thu phách năm nay cũng nên làm. Đổng Học Bân nói: Tạ tỷ, em cũng đi làm đi, mấy ngày nay khổ cực hai người. Tạ Tuệ cười nói, Một lát cục công an huyện sẽ có hội nghị khen ngợi, anh nên chuẩn bị diễn thuyết đi.
Cù Vân Huyên dặn nói: Nhớ kỹ thả lỏng tinh thần, đừng quá liều mạng, chờ em rảnh rỗi sẽ đến thăm anh.
Đổng Học Bân đáp ứng, sau khi nói chuyện một chút nữa, mới đi lấy đồ về.
Nhìn thời gian, thời gian còn có một chút, Đổng Học Bân đầu tiên là về nhà viết mấy câu để diễn thuyết, bởi vì trước đây từng có kinh nghiệm, lần này viết rất thuận, khoảng chừng năm phút đồng hồ là chuẩn bị tốt, Đổng Học Bân xuống lầu lái xe, đến chổ rửa xe đem xe rửa sạch một cái, rồi thay dầu thay nhớt, sau đó mới không nhanh không chậm chạy đến đại viện cục công an huyện.
Ồ, Đổng cục trưởng!
Đổng cục trưởng, ngài xuất viện?
Đổng Học Bân cười ha ha bắt chuyện với mọi người, vào ký túc xá, lại được cấp trên và lãnh đạo cùng đồng sự ân cần thăm hỏi. Chờ chào hỏi xong với cục trưởng Lương Thành Bằng, phó cục trưởng Tần Dũng đám người, Đổng Học Bân trở lại phòng làm việc của mình, bắt đầu cầm lấy điện thoại gọi cho bạn cũ và các lãnh đạo, ví dụ như Hồ Tư Liên, ví dụ như bí thư chính pháp ủy Hoàng Lập, đây đều những người lúc Đổng Học Bân nằm viện luôn luôn gọi điện thoại hoặc tới thăm bệnh, Đổng Học Bân đương nhiên muốn cảm ơn một phen, biểu thị hôm nào qua nhà gặp nhau tự bái phỏng.
Chín giờ ba mươi phút.
Nên làm đều đã làm, chờ đến buổi khen thưởng lúc mười giờ thôi.
Đổng Học Bân thần thái sáng láng, tràn ngập nhiệt tình, nghỉ ngơi lâu lắm rồi, rốt cục có thể trở lại công tác.
Trong khoảng thời gian rãnh rỗi ấy, Đổng Học Bân lấy bút máy và vở, vẽ về quá trình hoạt động trong mấy năm nay, đây bắt đầu từ lúc Đổng Học Bân tiến vào nhân viên công vụ và lên chức phó khoa, hắn nghĩ mình có cần phải vẽ phác thảo một chút mục tiêu sau này. Trên tình cảm, Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên cũng không khiến cho hắn vội vã quyết định, hai cô ấy phỏng chừng đã lo lắng mình có đáng để các nàng thích hay không, tất cả còn chưa xác định, không chừng ngày nào đó Tạ tỷ Huyên di nghĩ thông suốt, theo một người đàn ông khác cũng không chừng, cho nên như bây giờ cũng rất tốt, không nghĩ và sẽ không suy nghĩ, cho mình một cơ hội thở dốc, cũng đồng thời cho Tạ tỷ và Huyên di một thời gian suy nghĩ.
Đổng Học Bân hiện tại muốn lo lắng chủ yếu là mục tiêu sự nghiệp.
Mấy tháng trước hắn sớm quyết định, mục tiêu sau là đề chính khoa, hiện tại cũng dự định như thế.
Hắn đến huyện Duyên Đài tiền nhiệm đã qua hơn nửa năm, tổng cộng công tích lưu lại nửa năm qua hầu như đều là đại công, tính đến ngày hôm nay muốn ban phát nhất đẳng công nhị đẳng công và tam đẳng công, Đổng Học Bân tổng cộng lấy được một tam đẳng công, hai nhị đẳng công và một nhất đẳng công, quả thật là công lao người khác làm vài chục năm đều lấy không được, căn cơ có rất vững chắc, lý lịch cũng trở nên càng ngày càng dầy, nếu như đổi một phó cục trưởng khác làm năm ba năm, dựa vào những chiến tích này đủ để vượt qua cửa ải phó khoa, nhảy trên đến chính khoa, nhưng Đổng Học Bân chỉ là một người mới tiến vào thể chế hơn một năm, cái độ khó này quá lớn.
Kỳ hạn phó khoa của tỉnh là một năm, hắn ngay cả một năm còn chưa có qua, càng đừng nói đề chính khoa.
Đặc biệt đề bạt không thể dễ dàng như vậy, thứ nhất phải có chiến tích, thứ hai ở trên phải có người.
Hai phương diện này Đổng Học Bân đều có, nhưng lại có thể nói cũng không có, Tạ Tuệ Lan mới đến, lại là người thứ hai, trên cuộc họp thường ủy hầu như đều là chổ của Hướng Đạo Phát, cho nên cho dù Tạ tỷ toàn lực ủng hộ mình, hy vọng cũng không lớn, hơn nữa những chiến tích của Đổng Học Bân đủ để cho một người cán bộ làm việc hai ba năm đặc biệt đề bạt, nhưng không đủ để khiến cho một người cán bộ làm chưa được một năm, ngay cả thử việc cũng chưa từng làm qua được đặc biệt đề bạt.
Khó !
Khó như lên trời!
Lật lật một ít hồ sơ, hồi ức tư liệu của một vài lãnh đạo huyện cục, thường vụ phó cục trưởng Hồ Nhất Quốc tại nhiệm mấy năm nay, tổng cộng lập được hai lần nhị đẳng công, bốn lần tam đẳng công, phó cục trưởng Cung Tông Văn cũng không khác biệt Hồ Nhất Quốc, chỉ là thiếu một nhị đẳng công, ngay cả Tần Dũng tư lịch không cao, hơn nữa tại với lý lịch tại sở công an tỉnh, hiện tại cũng có bốn lần tam đẳng công, công tích cũng không ít, không phải chỉ có Đổng Học Bân đỗ trạng nguyên. Hắn khách quan phân tích một chút, mình hiện tại cho dù đem hết toàn lực, đem lực lượng có thể sử dụng đều dùng tới, muốn nhắc tới chính khoa cũng không quá thực tế.
Chẳng lẽ từ bỏ? Thuận theo tự nhiên?
Cái này đương nhiên không có khả năng! Đổng Học Bân trong nháy mắt đã có kế hoạch!
Đợi đến tết âm lịch sang năm, thử việc phó khoa của Đổng Học Bân đã vượt qua, khi đó hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận nói với cấp trên một câu, độ khó của đặc biệt đề bạt cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều so với không vượt qua thử việc, nếu như mình torng một năm này lại lấy một ít chiến tích, khi đó vốn liếng lại lớn hơn nữa, thăng nhiệm chính khoa hy vọng cũng lớn hơn nữa, nếu không thì là chuyện hoàn toàn không có khả năng, phần công tích, tam đẳng công hiển nhiên không được, nhị đẳng công chỉ sợ cũng thiếu, chỉ có nhất đẳng công, Đổng Học Bân còn cần lập một nhất đẳng công mới được!
Suy nghĩ một chút, hai nhất đẳng công, hai nhị đẳng công.
Đến lúc đó thì ngay cả chiến tích của Lương Thành Bằng sợ rằng không cao như Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân âm thầm gật đầu một cái, quyết định như thế đi, phải trong mấy tháng lấy được một nhất đẳng công, chính khoa, hắn đã chờ không được!
Mười giờ, buổi khen ngợi bắt đầu.
Đổng Học Bân tinh thần chấn hưng ngồi ở phía trước hội trường, bên cạnh không chỉ có lãnh đạo cục công an huyện và lãnh đạo huyện, còn có lãnh đạo của thành phố tới, dù sao bên trong cũng có ban phát nhất đẳng công, một năm cũng không thấy có thể ban vài lần, thậm chí người của sở công an tỉnh cũng tới. Mười phút sau, hội nghị bắt đầu, lãnh đạo tỉnh tự mình mang cho Đổng Học Bân huân chương nhất đẳng công nhị đẳng công và tam đẳng, còn cười nói là trong toàn quốc lần đầu tiên đem một lượt nhất, nhị, tam đẳng công toàn bộ trao cho một người, chờ Đổng Học Bân nói tiếng cảm ơn, dưới tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đổng Học Bân rất thỏa mãn, những cái huân chương này đều là mình đem mạng ra đổi.
Sau đó, không ít người đều đến chúc cho Đổng Học Bân, Tạ Tuệ Lan cũng cười tủm tỉm vỗ vỗ vai của Đổng Học Bân, Đừng kiêu ngạo, không ngừng cố gắng.
Đổng Học Bân cung kính nói: Cảm ơn Tạ huyện trưởng, nhất định sẽ.
Ha ha... Tạ Tuệ Lan cười nói: Vậy tôi nhìn biểu hiện của cậu.
Bên cạnh người nhiều như vậy, Đổng Học Bân đương nhiên không dám làm càng, trong lòng nói thầm em dám giở giọng quan với anh à, ngoài miệng lại liên tục phụ họa, đợi một lát sau, Đổng Học Bân lại đi qua chào hỏi lãnh đạo thành phố và lãnh đạo tỉnh, tuy rằng Đổng Học Bân ở huyện Duyên Đài làm ra không ít danh tiếng, nhưng trong mắt lãnh đạo thành phố và lãnh đạo tỉnh thì không tính là cái gì, người ta chỉ là khách khí gật đầu, nói vài câu giọng quan còn to còi hơn cả Tạ Tuệ Lan, rồi không nói cái gì nữa. Kế tiếp cũng là liên hoan.
Dựa theo tình huống lúc trước, lãnh đạo trong thành phố và tỉnh tới phần lớn sẽ ăn bên cạnh, nhưng mà, một chiếc điện thoại đột nhiên vang lên.
Một người lãnh đạo của sở công an tỉnh đang cùng cười nói với Tần Dũng, Tần phó cục trưởng cũng là từ sở công an tỉnh điều tạm xuống, người nọ có thể là lãnh đạo cũ của gã, thế nhưng sau khi tiếp cú điện thoại này, sắc mặt của lãnh đạo sở công an cũng biến đổi, Cậu lập lại lần nữa. . . , làm sao! Chuông cảnh báo không vang lên. . . , tôi đã biết! Lập tức khống chế hiện trường! Ông ta hình như rất tức giận, cúp điện thoại cái kịch.
Tần Dũng sửng sốt, Hoắc sở trưởng. . . , . . .
Người nọ khoát khoát tay, không có nói thêm gì, mang theo người lập tức rời khỏi!
Lương Thành Bằng và Liễu Vĩ Nghiệp cùng lãnh đạo của cục công an huyện hai mặt nhìn nhau, người sáng suốt đều nhìn ra, đây là bên kia tỉnh đã xảy ra chuyện, nhưng còn là chuyện không nhỏ! Đổng Học Bân cũng buồn bực, rốt cuộc chuyện gì khiến cho đám người của tỉnh thành phố đều biến sắc? Lại vượt ngục? Còn có vụ án gì kinh thiên?
Sau buổi trưa, Đổng Học Bân trở lại phòng làm việc, reng reng reng, điện thoại trên bàn vang lên.
Hắn đưa tay tiếp, A lô, Đổng Học Bân.
Người gọi điện chính là Tần Dũng, Đổng lão đệ, mau nhìn TV, tin tức buổi trưa!
Đổng Học Bân giật mình, nhanh chóng lấy điều khiển từ xa mở cái TV hầu như rất ít đụng đến trên tường của phòng làm việc, chuyển mấy kênh liên tục, rốt cục tìm được kênh tin tức tỉnh. Hình ảnh xuất hiện một nhà bảo tàng tỉnh, nhìn từ xa còn không có gì, mà khi màn ảnh chuyển hướng lại gần bên trong nhà bảo tàng, Đổng Học Bân liền kinh ngạc, có mấy cái tủ thủy tinh đựng đồ triển lãm bị đánh nát mấy cái, văn vật bên trong không cánh mà bay!
Lại nghe giải thích trong phần tin tức, Đổng Học Bân mới rõ ràng, nhà bảo tàng tỉnh bị trộm!
Đổng Học Bân thần sắc căng thẳng, nói với điện thoại: Tần cục trưởng, cái này là chuyện gì xảy ra? Hệ thống bảo vệ của nhà bảo tàng bên kia không phải rất nghiêm mật sao? Cái này sao có thể bị trộm được?
Tần Dũng thở dài nói: Cố cung còn có thể bị trộm, không cần nói là nhà bảo tàng tỉnh.
Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng đúng : Người bắt được không?
Tôi cũng vừa biết tin tức, còn chưa có bắt được, ngay cả văn vật cụ thể bị trộm là cái gì cũng không rõ ràng, dù sao nghe nói lãnh đạo tỉnh đang giận tím mặt, đem một nửa cảnh lực phái ra, còn quy định trong vòng ba ngày phá án, nghĩ rằng hẳn là là văn vật hơn cấp hai rồi. Tần Dũng có người trong sở tỉnh, tin tức tương đối linh thông.
Đổng Học Bân trong lòng nói hèn chi Hoắc sở trưởng gấp gáp mang đội đi, vụ án lớn như vậy quả thật là rất ít có, trộm nhà bảo tàng? Còn thành công? Lần này đánh vào mặt của bao nhiêu người? Hơn nữa vụ án này nếu như kéo dài lâu, chờ tên trộm đem đồ đi cho ai thậm chí nhập cư trái phép ra nước ngoài, vậy tổn thất quả thật là không thể đo lường, văn vật hơn cấp hai, trừ phi là tổ truyền, bằng không ngay cả giao dịch hợp pháp cũng không cho phép, bạn nói thử xem nó có bao nhiêu trân quý, đó là di sản văn hóa, là tài phú lịch sử to lớn! Tên trộm này cũng to gan thật! Cả cái này cũng dám chôm!
Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, ngay cả đài truyền hình trung ương cũng đều đưa tin!
Toàn quốc các nơi ồ lên, lần này, tỉnh Bắc Hà lập tức trở thành tiêu điểm toàn quốc, ánh mắt tụ tập. Có tiếng mắng, có chỉ trích, trong tỉnh nhất thời đối mặt với áp lực rất lớn, nhất là hệ thống công an, hầu như triển khai tìm tòi trên từng cây số, đem hết toàn lực tìm kiếm văn vật bị trộm.
Đổng Học Bân đối với cái này cũng vô cùng quan tâm, cả buổi chiều đều ở trong cục.
Tới buổi chiều khoảng ba giờ, vụ án hình như cũng không có chút nào tiến triển, Đổng Học Bân cũng không nhìn, hắn biết đây là chuyện của sở công an tỉnh, không liên quan quá lớn đến mình, cho dù hắn muốn hỗ trợ cũng bất lực, không thể làm gì khác hơn là yên lặng ngồi nhìn, lại một lần nữa lo lắng nên kiếm ở chổ nào ra một đẳng công, nhất đẳng công không phải dễ kiếm như vậy, cho dù phá được một vụ án buôn thuốc phiện lớn cũng không chắc đã có thể cho.
Xoạt xoạt xoạt, Đổng Học Bân lật từng trang hồ sơ.
Nhưng một giờ trôi qua, vẫn không tìm được vụ án nào có thể mang đến cho hắn nhất đẳng công.
Đổng Học Bân nhẹ nhàng thở ra một hơi, quên đi, chuyện này gấp cũng không được, dù sao cũng còn mấy tháng mới hết một năm thử việc, thời gian còn dào, chờ gặp phải cơ hội thì nắm chắc một chút, kết quả là Đổng Học Bân gọi điện thoại cho đồn công an Huệ Điền Hương một chút, để cho bọn họ gửi tới một ít hồ sơ vụ án, hắn chuẩn bị bắt tay vào xử lý vụ án cũ của hương, đem hiệu suất phá án của Huệ Điền Hương tăng cao lên một ít.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại lại vang lên.
Lúc này là Lương Thành Bằng gọi tới, Đổng cục trưởng, tới phòng làm việc của tôi một chuyến.
Học Bân buông điện thoại, nhanh chóng lên lầu.
Cốc cốc cốc, hắn gõ cửa tiến vào nhìn Lương Thành Bằng ngồi ở phía sau bàn, Lương cục trưởng, ngài tìm tôi?
Lương Thành Bằng mặt ủ mày chau xoa xoa mi tâm, gật đầu một cái, Ngồi đi, ngồi xuống nói. Tiện tay đưa một xấp hồ sơ trên bàn làm việc, nói: Vụ án của bảo tàng tỉnh cậu có nghe nói chưa?
Nghe nói rồi. Hiện tại cả tỷ người trong nước đều đã biết, Đổng Học Bân làm sao không biết.
Lương Thành Bằng ừm một cái, đem phần văn kiện giao cho hắn, Cậu xem cái này đi.
Đây là. . . Đổng Học Bân hồ nghi đứng lên đi qua cầm văn kiện ở trong tay, bên trong không biết là vụ án gì, chỉ có một tấm hình ảnh và vài giới thiệu bên dưới, kim lũ ngọc y Lưu Thắng, khai quật mộ Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng ở mãn thành Tây Hán tỉnh Bắc Hà, là niên đại khai quật sớm nhất trong nước, đẳng cấp tối cao, là ngọc y hoàn chỉnh nhất, dùng tơ vàng kết lại ngọc phiến mà thành ngọc y trường, xài ngọc phiến kết thành truy phiến, tơ vàng nặng 1100 gam.
Thấy cái này, Đổng Học Bân một chút thì mở to hai mắt nhìn, Kim lũ ngọc y? Quốc bảo?
Lương Thành Bằng bất ngờ nhìn hắn, không ngờ rằng Tiểu Đổng cục trưởng kiến thức cũng rất rộng, Là quốc bảo, hơn nữa còn là thứ hạng cao trong quốc bảo.
Đổng Học Bân tốt xấu gì cũng là làm sinh ý đồ cổ, đương nhiên nhận thức cái thứ này, văn vật cấp một không phải trân quý nhất, trên nó còn có loại văn vật cấp quốc bảo, đây mới là đỉnh cấp trong văn vật, mà kim lũ ngọc y Lưu Thắng có ba danh xưng “nhất”, hiển nhiên là quốc bảo trong quốc bảo vô giá, căn bản không thể dùng tiền tài so sánh được, cái này có thể nói là văn vật lịch sử trân quý nhất trong toàn bộ tỉnh Bắc Hà!
Đổng Học Bân rõ ràng cái gì, Kim lũ ngọc y bị trộm! ?
Ài. . . , Lương Thành Bằng thở dài gật đầu, Ngoại trừ cái này, còn có vài món văn vật cũng vô cùng trân quý, phía sau có hình ảnh giới thiệu vắn tắt.
Đổng Học Bân nhanh chóng lật xem, càng xem càng kinh hãi, càng xem càng khiếp đảm, đều là thứ có giá trị vạn kim !!
Lương Thành Bằng nói: Hẳn là là một nhóm người gây ra, hơn nữa còn sớm có dự mưu, cấp trên thậm chí hoài nghi kế hoạch trộm cướp này ít nhất cũng được lên từ một năm trước, lẻn vào nhà bảo tàng, tránh được cảnh vệ, tránh được hệ thống cảnh báo, quả thật là làm rất cẩn thận, còn lẻn vào mấy lổ thủng của thiết bị bảo vệ nhà bảo tàng, sáng sớm lúc mở cửa, nhân viên công tác theo lệ cũ quét dọn vệ sinh thì mới phát hiện kim lũ ngọc y và vài món đồ khác không cánh mà bay.
Đổng Học Bân không rõ ràng Lương cục trưởng vì sao nói với mình cái này.
Lương Thành Bằng nhìn hắn, Trong tỉnh ra lệnh quy định ngày phá án, các huyện thành phải toàn lực phối hợp, thậm chí khi tất yếu thì thành lập chuyên án tổ điều tra tìm kiếm, phối hợp sở công an tỉnh phá án, Tiểu Đổng, cái vụ án này tôi giao cho cậu. Thật ra Lương Thành Bằng cũng là hưởng ứng triệu tập trong tỉnh, thông qua mà thôi, cả một đêm thời gian, đối phương hoàn toàn có thể chạy ra khỏi tỉnh Bắc Hà, cho dù còn ở lại chỗ này, cũng có khả năng không đến huyện Duyên Đài, nhưng thiết lập trạm kiểm soát là điều cần thiết, mấy cửa thu phí cao tốc, mấy con đường chủ yếu, những cái này đều phải làm hết, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Cái này là Đổng Học Bân lần đầu tiên nhận được nhiệm vụ lớn như vậy từ lãnh đạo trong cục, tinh thần rung lên, Vâng, cam đoan làm tốt!
Lương Thành Bằng khẽ gật đầu, lại đem một phần văn kiện giao cho hắn, Đây là tư liệu vụ án, cậu trở lại nghiên cứu, có phát hiện gì hoặc là tình huống, trực tiếp báo cáo với tôi.
Đổng Học Bân rất nghiêm túc cầm lấy tư liệu, chậm rãi đọc.
Lương Thành Bằng thật ra cũng không nghĩ rằng huyện Duyên Đài có thể phá được án này, cơ bản là không có khả năng, chỉ cần Đổng Học Bân có thể làm tốt chức trách không gây ra sai lầm là được, không cần tổn hao công sức.
Nhưng mà, Đổng Học Bân không nghĩ như vậy, trước đó không coi trọng nó là bởi vì danh bất chính ngôn bất thuận, hiện tại Lương cục trưởng ra mệnh hắn phụ trách truy tra lùng bắt của huyện Duyên Đài, Đổng Học Bân đã có thể đem chuyện này vào lòng, thứ nhất cũng là muốn thay quốc gia truy tìm về vài món văn vật, loại đồ này tuyệt đối không thể chảy ra ngoài được, thứ hai, đây chính là cơ hội lập công tốt, chuyện tình huyên náo như thế, nếu như Đổng Học Bân có thể đem văn vật trở về, không cần phải nói, một nhất đẳng công tuyệt đối chạy không thoát, đây chính là chuyện mà lãnh đạo tỉnh thậm chí lãnh đạo trung ương đều coi trọng!
Cũng chính là nó!
Có thể lên chính khoa hay không chính là ở đây!
Trước khi tan tầm, Đổng Học Bân bắt đầu gọi điện bố trí nhiệm vụ, cảnh sát giao thông tuần cảnh đều xuất động, bố trí trạm kiểm soát tại các con đường quan trọng, bên đội hình cảnh, Đổng Học Bân cũng gọi điện thoại cho Phùng phó đội trưởng, kêu hắn hỗ trợ tra án.
Đổng Học Bân liên hệ chỉ huy với tất cả mà không cần phân biệt gì cả, bất quá có thượng phương bảo kiếm của Lương cục trưởng, hiện tại với bộ phận nào hắn đều có thể chỉ huy một chút. Hồ Nhất Quốc và Triệu Kính Tùng tuy nói thấy Đổng Học Bân không vừa mắt, nhưng trong chuyện này vẫn không đối nghịch với hắn, nhà bảo tàng tỉnh bị trộm đã thành vụ án được toàn quốc quan tâm, ai dám ngáng chân tại loại thời điểm này? Có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ đền đâu!
Công tác lục soát được triển khai một cách rầm rộ.
Ra về, trở lại gia thuộc viện cục công an Đổng Học Bân cũng không có nhàn rỗi, cầm tư liệu nhiều lần suy nghĩ, cho dù tội phạm trộm cướp không ẩn thân tại huyện Duyên Đài, cũng sẽ không đi đường nhỏ bên này, nhưng Đổng Học Bân cũng hạ quyết tâm phải bắt được đám người này, cho dù là vượt phố vượt tỉnh, hắn cũng phải nghĩ biện pháp bắt được phần chiến công này!!!
/2031
|