Buổi sáng.
Trong tầng hầm ngầm.
Đổng Học Bân ở trong phòng lo lắng đi qua đi lại nửa ngày, cũng không nghe thấy mỹ phụ trung niên bị mang đến đây, hắn không biết mỹ phụ có phải là bị người diệt khẩu trên đường không, cũng không biết cô ấy có thể bị nhốt tại chổ khác hay không, đợi thêm một lát, Đổng Học Bân đã ngồi không yên, muốn đòi người với bọn họ, không thì cũng phải biết mỹ phụ sống hay chết, mở cửa đi ra, giả dạng đi tới toilet ngoài cùng, sau khi đi ra, Đổng Học Bân chậm rãi bước tới chổ cầu thang phía trước, nhìn thoáng lên, quả nhiên, bên ngoài có không ít âm thanh, có người, và không chỉ là một người!
Động?
Đang nghĩ ngợi, trên cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Đổng Học Bân tỉnh táo lại, nhanh chóng lui ra phía sau bước thong thả trở về phòng của mình, đóng cửa, ghé tai vào cửa nghe, lịch kịch lịch kịch, tiếng bước chân không ít, hẳn là có ba bốn người.
Ai còn chưa ngủ, đi ra! Là tiếng của Mã Văn Đào.
Cạch cạch, ba cánh cửa mở ra.
Ngay sau đó là đầu đinh nói, Mã quản lý, có việc ngài phân phó.
Chỉ nghe Mã Văn Đào lạnh lùng nói: Miệng của con nữ cảnh này quá cứng, ông chủ hỏi cái gì nó cũng không nói, mặc kệ, ông chủ nói trước tiên giam nó ở tầng hầm ngầm, tìm người canh giữ nó, ai làm?
Tôi!
Để tôi!
Tôi đi làm cho!
Vài một âm thanh đồng thời vang lên.
Đổng Học Bân vừa nghe, sắc mặt khẽ biến, mở cửa đi ra ngoài, xa xa hành lang, chỉ thấy Mã Văn Đào đứng bên trái, hai người phía sau một trái một phải đè mỹ phụ trung niên xuống, trên người mỹ phụ vẫn bị trói chặt, bất quá so với lúc thấy cô ấy tại trung tâm, trên người tựa hồ đã ít thương tích hơn, sắc mặt cô ấy có chút suy yếu, tái nhợt đến đáng sợ, mặc dù đã vào mùa đông, nhưng mồ hôi hột vẫn chảy dài trên trán.
Mã Văn Đào cười cười, Các người rất tích cực, hắc hắc.
Đầu đinh và mấy người kia đều nhất xấu hổ, liếc nhau, không nói nữa.
Hầu Thiến nhìn mấy người phía sau muốn giành mình, trên mặt không có biểu tình, nhưng trong mắt hiện lên một tia thê lương.
Mã Văn Đào đương nhiên biết bọn họ suy nghĩ gì, ai phụ trách trong coi nữ cảnh này, vậy thì muốn chơi sao thì chơi, loại chuyện tốt này đương nhiên bọn họ cầu còn không được. Nếu như đổi lại trước đây, Mã Văn Đào cũng không sẽ để cho bọn bọn, mùi vị của nữ cảnh gã cũng muốn nếm thử, nhưng thứ nhất mỹ phụ này có chút lớn tuổi, không phải sở thích của Mã Văn Đào, thứ hai, hiện tại là thời khắc then chốt nhất, Mã Văn Đào trong mắt chỉ có tiền, cũng vô tâm chơi gái.
Nhìn nhìn bọn họ, Mã Văn Đào lặng lẽ cười nói: Nó thuộc về ai tôi không quản, các người phân chia đi.
Mấy người tôi nhìn anh anh lại nhìn tôi.
Thấy thế, Mã Văn Đào nói: Các người cùng nhau chơi cũng được, thay phiên chơi cũng được, nhưng có một điều, đừng để cho người chạy, nhớ kỹ chính sự!
Giữa lúc đầu đinh và mấy người sáng mắt lên, muốn thương lượng ai trước ai sau, dị biến nổi lên!
Mỹ phụ cũng không biết lấy khí lực từ đâu, thân thể suy yếu bỗng nhiên bộc phát ra một cổ lực lượng, thừa dịp hai gã to con bên cạnh đè vai của mình không tập trung, thân thể mỹ phụ bỗng nhiên nghiêng xuống, hai chân không bị trói bỗng đá qua một bên, đá vào chân của một gã, chợt duỗi chân, lập tức khập khiễng chạy đi đến hướng cầu thang, liều mạng dùng một tia khí lực cuối cùng muốn chạy trốn ra ngoài!
Mã Văn Đào lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Kết quả, thương thế của mỹ phụ dù sao cũng bị khắp toàn thân, không đợi cô ấy chạy được năm sáu bước, một gã to con đã đuổi theo cô ấy!
Vù, gã ta chụp lấy sợi dây trói sau lưng của mỹ phụ, kéo cô ấy lại, bốp một tiếng, một cước đá vào bụng của cô ấy, mỹ phụ nôn khan một tiếng, dạ dày bị chấn động, hộc ra rất nhiều thứ, sau đó ho khan vài tiếng nói, cô ấy liều mạng bò lên từ trên mặt đất, bởi vì hai tay bị trói, hai chân cô ấy không đứng lên được, nhưng vẫn dùng hết khí lực trụ một chân, chạy từng chút về phía cầu thang.
Mười centimet. . .
Hai mươi centimet. . .
Ba mươi centimet. . .
Có thể nhanh được sao? Trong mắt đám người này là chậm như ốc sên vậy!
Mã Văn Đào hừ một tiếng, giống như mèo vờn chuột chậm rãi đi qua, một cước đạp lên sau lưng mỹ phụ, cái này khiến cho mỹ phụ muốn động cũng không động đậy được, cằm ho ra máu, Ha ha, thật đúng là dư sức, loại thời điểm này mày còn muốn chạy?
Mỹ phụ đỏ mắt, Có bản lĩnh một đao chém chết tôi đi!
Các huynh đệ còn chưa có khoái hoạt, làm sao có thể cho mày chết, có phải không? Mã Văn Đào cười một tiếng.
Súc sinh! Mỹ phụ liều mạng lắc lắc thân thể muốn tránh thoát, Súc sinh! Buông ra!
Mã Văn Đào cười nói: Tao còn tưởng rằng mày rất cứng đầu, đánh như vậy mà không nói chuyện, không ngờ rằng cũng biết sợ. Chân vừa nhấc, Mã Văn Đào hung hăng đá vào lưng cô ấy một cái, làm cho cả người mỹ phụ lăn hai vòng, sau đó gã ngẩng đầu cười nói: Được rồi, các người chơi đi, đừng chơi chết người là được.
Mã ca! Xa xa Đổng Học Bân đột nhiên đi tới.
Mã Văn Đào cười nhìn hắn, Tiểu Tạ, chuyện gì?
Đổng Học Bân kiên trì nói: Cái này, ngai` xem có thể đem con đàn bà này cho tôi hay không.
Vừa nghe lời này, đầu đinh và vài người xung quanh đều cau mày, hiển nhiên rất mất hứng, dù sao vô luận Mã quản lý và ông chủ cần đến Đổng Học Bân thế nào, hắn cũng là một người mới tới, địa vị và mấy thứ khác cũng không bằng bọn họ, cho nên lời này thật sự có chút không biết tốt xấu.
Mã Văn Đào không lưu ý, rất cảm thấy hứng thú nói: À? Cho cậu?
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, Tôi rất thích loại đàn bà này, khụ khụ, ngài xem?
Không phải nói để cho các người thay phiên tới sao? Mã Văn Đào nói.
Vậy thì, tôi không. . . Ừm, không quen. Đổng Học Bân đóng vai một người “ Được sủng nên kiêu”, ý cũng là muốn một mình độc chiếm.
Đám người đầu đinh sắc mặt có chút thay đổi, ánh mắt nhìn về phía của Đổng Học Bân cũng vô cùng bất thiện.
Mã Văn Đào cười ha ha, nếu như không phải hắn bắt mỹ phụ, nghe Đổng Học Bân nói như vậy, gã sẽ nghi thần nghi quỷ một ít, nhưng hiện tại thì không suy nghĩ nhiều, hơn nữa buổi tối lúc gã cho tìm mấy người tiểu thư đi tới bồi Đổng Học Bân, sau đó lại nghe nói đối phương một người cũng không chịu, suy nghĩ một chút, đám tiểu thư này đều là những cô gái rất trẻ tuổi, từ mười tuổi đến hai mươi mốt tuổi, hèn chi Tiểu Tạ một người cũng không lưu lại, thì ra là thích cái loại đàn bà thành thục.
Tiểu Tạ muốn mỹ phụ này, Mã Văn Đào cũng không sao cả, bất quá xung quanh nhiều người nhìn như vậy, Mã Văn Đào không thể tỏ vẻ bất công cái gì.
Suy nghĩ một chút, Mã Văn Đào cười nói: Tiểu Tạ, khẩu vị của cậu rất lạ, con đàn bà này lớn hơn cậu hình như đến mười tuổi đấy? Ha ha, thật ra theo lý, người này là cậu bắt được, cho cậu cũng không có gì, nhưng cậu vừa rồi cũng thấy được, con đàn bà này tương đối dữ, cho dù bị đánh thành như vậy, khí lực cũng có một chút, thân thể cậu nhỏ như vậy, sợ là không thể chịu được nó, đừng để cho nó trốn thoát. Đây là nói có lệ, mặc dù mỹ phụ này có chạy ra khỏi phòng, trong tầng hầm ngầm nhiều người như vậy, bên ngoài lại có người nhìn chằm chằm, cho dù có mọc cánh thì cũng khó mà bay.
Đổng Học Bân vẻ mặt phiền muộn, nhưng không nói chuyện.
Mã Văn Đào nhìn một cái hắn, Như vậy đi, các người cứ theo quy tắc cũ mà quyết định đi.
Quy tắc cũ? Đổng Học Bân hơi sửng sốt.
Là đổ xí ngầu, ai lớn thì con đàn bà này của người đó. Mã Văn Đào quyết định, Ai có mang xí ngầu?
. . . Tôi có. Một người mặc âu phục đi tới, đưa tay vào túi quần.
Loại chuyện chia người này, bọn họ trước đây cũng không phải không có trải qua, thậm chí liên quan đến một ít lợi ích và tranh cãi khác, giằng co không được thì cũng rất nhiều người sẽ chọn dùng loại “quy tắc cũ” này để giải quyết, cũng là vì giữ đoàn kết nội bộ. Mã Văn Đào bây giờ cũng không có việc gì, hiện tại có thể làm cũng là chờ thuyền tới, vì vậy liền cảm thấy hứng thú, ngồi ở một bên, làm ra vẻ xem náo nhiệt.
Lúc này, có người đem một cái bàn nhỏ đến, mấy người lập tức vây quanh.
Đổng Học Bân chớp chớp mắt, Tính như thế nào?
Để tôi nói quy tắc Đầu đinh mắt lạnh nhìn Đổng Học Bân một chút, nói : Rất đơn giản, tổng cộng có ba con xi ngầu, trong tình huống bình thường, ai gieo ra được số lớn nhất, là của người đó, đương nhiên nếu như là loại thuận như một hai ba, ba bốn năm, thì dưới tình huống này cho dù là một hai ba nhỏ, cũng sẽ lớn hơn so với năm sáu sáu, còn nữa, nếu như ba con giống nhau, ví dụ như một một một, ba ba ba, vậy thì đương nhiên là nó lớn
Đổng Học Bân nói : Nói cách khác, lớn nhất là sáu sáu sáu?
Đúng vậy, còn có chuyện gì không?
Không
Vậy bắt đầu Đầu đinh hỏi : Ai tới trước?
Không ai nói, mấy người trên bàn đều đưa mắt nhìn Đổng Học Bân, Đổng Học Bân làm bộ không nhìn thấy, nhìn trời nhìn đất cũng không lên tiếng. Ở đâu cũng có hiện tượng ma cũ ăn hiếp ma mới cả, mà vụ việc tranh giành này cũng là do một mình Đổng Học Bân gây ra, mấy người đầu đinh thầm nghĩ hắn không hiểu quy củ, đương nhiên là đem toàn bộ mũi thương chỉa vào hắn, nếu như một người trong số bọn họ thắng, với quan hệ của bọn họ, đương nhiên là sẽ đem mỹ phụ kia chia đều, không có phần ham hố của Đổng Học Bân, cho nên tình huống bây giờ là bốn chống một.
Một giây ...
Hai giây ...
Một tên rốt cục không nhịn nổi : Tôi tới trước Hắn cầm lấy mấy hột xí ngầu trên bàn, ném vào trong một cái chén.
Leng keng ... leng keng ...
Xí ngầu va chạm với nhau, cuối cùng dừng lại trong chén ... 124! Một con số rất nhỏ!
Hắn ta vỗ trán, biết mình không được hên.
Bọn họ ai cũng muốn là người ra điểm lớn nhất, vì mỹ phụ còn chưa bị người chạm qua, ai mà không muốn là người đầu tiên nếm thử? loại mùi vụ của phụ nữ đàng hoàng này không giống với tiểu thư, huống chi mỹ phụ này còn có thân phận của cảnh sát, cái này càng khiến cho dục hỏa của đám người tăng lên. Đổng Học Bân tự nhiên lại muốn chiếm, à không đúng, phải nói là hắn muốn thắng, muốn cứu mỹ phụ trung niên này, Đổng Học Bân căn bản là không có lựa chọn hai!
Hầu Thiến nằm trên mặt đất, khuất nhục nhìn về bên kia.
Tôi tới! Một gã cao gầy đi tới, vung tay cầm lấy xí ngầu bỏ xuống!
Leng keng .... xí ngầu dừng lại ... 335! Cũng không lớn!
Ngay sau đó, người thứ ba bước ra đổ, lần này, rốt cục đã có số lớn .... 345! Số thuận!
Gã to con da hơi ngăm đen này nhếch miệng cười, nghiêng đầu nhìn về phía Hầu Thiến, cười nham nhở với cô ấy một cái, theo hắn thấy, con đàn bà này đã là vật trong tay hắn.
Trong tầng hầm ngầm.
Đổng Học Bân ở trong phòng lo lắng đi qua đi lại nửa ngày, cũng không nghe thấy mỹ phụ trung niên bị mang đến đây, hắn không biết mỹ phụ có phải là bị người diệt khẩu trên đường không, cũng không biết cô ấy có thể bị nhốt tại chổ khác hay không, đợi thêm một lát, Đổng Học Bân đã ngồi không yên, muốn đòi người với bọn họ, không thì cũng phải biết mỹ phụ sống hay chết, mở cửa đi ra, giả dạng đi tới toilet ngoài cùng, sau khi đi ra, Đổng Học Bân chậm rãi bước tới chổ cầu thang phía trước, nhìn thoáng lên, quả nhiên, bên ngoài có không ít âm thanh, có người, và không chỉ là một người!
Động?
Đang nghĩ ngợi, trên cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Đổng Học Bân tỉnh táo lại, nhanh chóng lui ra phía sau bước thong thả trở về phòng của mình, đóng cửa, ghé tai vào cửa nghe, lịch kịch lịch kịch, tiếng bước chân không ít, hẳn là có ba bốn người.
Ai còn chưa ngủ, đi ra! Là tiếng của Mã Văn Đào.
Cạch cạch, ba cánh cửa mở ra.
Ngay sau đó là đầu đinh nói, Mã quản lý, có việc ngài phân phó.
Chỉ nghe Mã Văn Đào lạnh lùng nói: Miệng của con nữ cảnh này quá cứng, ông chủ hỏi cái gì nó cũng không nói, mặc kệ, ông chủ nói trước tiên giam nó ở tầng hầm ngầm, tìm người canh giữ nó, ai làm?
Tôi!
Để tôi!
Tôi đi làm cho!
Vài một âm thanh đồng thời vang lên.
Đổng Học Bân vừa nghe, sắc mặt khẽ biến, mở cửa đi ra ngoài, xa xa hành lang, chỉ thấy Mã Văn Đào đứng bên trái, hai người phía sau một trái một phải đè mỹ phụ trung niên xuống, trên người mỹ phụ vẫn bị trói chặt, bất quá so với lúc thấy cô ấy tại trung tâm, trên người tựa hồ đã ít thương tích hơn, sắc mặt cô ấy có chút suy yếu, tái nhợt đến đáng sợ, mặc dù đã vào mùa đông, nhưng mồ hôi hột vẫn chảy dài trên trán.
Mã Văn Đào cười cười, Các người rất tích cực, hắc hắc.
Đầu đinh và mấy người kia đều nhất xấu hổ, liếc nhau, không nói nữa.
Hầu Thiến nhìn mấy người phía sau muốn giành mình, trên mặt không có biểu tình, nhưng trong mắt hiện lên một tia thê lương.
Mã Văn Đào đương nhiên biết bọn họ suy nghĩ gì, ai phụ trách trong coi nữ cảnh này, vậy thì muốn chơi sao thì chơi, loại chuyện tốt này đương nhiên bọn họ cầu còn không được. Nếu như đổi lại trước đây, Mã Văn Đào cũng không sẽ để cho bọn bọn, mùi vị của nữ cảnh gã cũng muốn nếm thử, nhưng thứ nhất mỹ phụ này có chút lớn tuổi, không phải sở thích của Mã Văn Đào, thứ hai, hiện tại là thời khắc then chốt nhất, Mã Văn Đào trong mắt chỉ có tiền, cũng vô tâm chơi gái.
Nhìn nhìn bọn họ, Mã Văn Đào lặng lẽ cười nói: Nó thuộc về ai tôi không quản, các người phân chia đi.
Mấy người tôi nhìn anh anh lại nhìn tôi.
Thấy thế, Mã Văn Đào nói: Các người cùng nhau chơi cũng được, thay phiên chơi cũng được, nhưng có một điều, đừng để cho người chạy, nhớ kỹ chính sự!
Giữa lúc đầu đinh và mấy người sáng mắt lên, muốn thương lượng ai trước ai sau, dị biến nổi lên!
Mỹ phụ cũng không biết lấy khí lực từ đâu, thân thể suy yếu bỗng nhiên bộc phát ra một cổ lực lượng, thừa dịp hai gã to con bên cạnh đè vai của mình không tập trung, thân thể mỹ phụ bỗng nhiên nghiêng xuống, hai chân không bị trói bỗng đá qua một bên, đá vào chân của một gã, chợt duỗi chân, lập tức khập khiễng chạy đi đến hướng cầu thang, liều mạng dùng một tia khí lực cuối cùng muốn chạy trốn ra ngoài!
Mã Văn Đào lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Kết quả, thương thế của mỹ phụ dù sao cũng bị khắp toàn thân, không đợi cô ấy chạy được năm sáu bước, một gã to con đã đuổi theo cô ấy!
Vù, gã ta chụp lấy sợi dây trói sau lưng của mỹ phụ, kéo cô ấy lại, bốp một tiếng, một cước đá vào bụng của cô ấy, mỹ phụ nôn khan một tiếng, dạ dày bị chấn động, hộc ra rất nhiều thứ, sau đó ho khan vài tiếng nói, cô ấy liều mạng bò lên từ trên mặt đất, bởi vì hai tay bị trói, hai chân cô ấy không đứng lên được, nhưng vẫn dùng hết khí lực trụ một chân, chạy từng chút về phía cầu thang.
Mười centimet. . .
Hai mươi centimet. . .
Ba mươi centimet. . .
Có thể nhanh được sao? Trong mắt đám người này là chậm như ốc sên vậy!
Mã Văn Đào hừ một tiếng, giống như mèo vờn chuột chậm rãi đi qua, một cước đạp lên sau lưng mỹ phụ, cái này khiến cho mỹ phụ muốn động cũng không động đậy được, cằm ho ra máu, Ha ha, thật đúng là dư sức, loại thời điểm này mày còn muốn chạy?
Mỹ phụ đỏ mắt, Có bản lĩnh một đao chém chết tôi đi!
Các huynh đệ còn chưa có khoái hoạt, làm sao có thể cho mày chết, có phải không? Mã Văn Đào cười một tiếng.
Súc sinh! Mỹ phụ liều mạng lắc lắc thân thể muốn tránh thoát, Súc sinh! Buông ra!
Mã Văn Đào cười nói: Tao còn tưởng rằng mày rất cứng đầu, đánh như vậy mà không nói chuyện, không ngờ rằng cũng biết sợ. Chân vừa nhấc, Mã Văn Đào hung hăng đá vào lưng cô ấy một cái, làm cho cả người mỹ phụ lăn hai vòng, sau đó gã ngẩng đầu cười nói: Được rồi, các người chơi đi, đừng chơi chết người là được.
Mã ca! Xa xa Đổng Học Bân đột nhiên đi tới.
Mã Văn Đào cười nhìn hắn, Tiểu Tạ, chuyện gì?
Đổng Học Bân kiên trì nói: Cái này, ngai` xem có thể đem con đàn bà này cho tôi hay không.
Vừa nghe lời này, đầu đinh và vài người xung quanh đều cau mày, hiển nhiên rất mất hứng, dù sao vô luận Mã quản lý và ông chủ cần đến Đổng Học Bân thế nào, hắn cũng là một người mới tới, địa vị và mấy thứ khác cũng không bằng bọn họ, cho nên lời này thật sự có chút không biết tốt xấu.
Mã Văn Đào không lưu ý, rất cảm thấy hứng thú nói: À? Cho cậu?
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, Tôi rất thích loại đàn bà này, khụ khụ, ngài xem?
Không phải nói để cho các người thay phiên tới sao? Mã Văn Đào nói.
Vậy thì, tôi không. . . Ừm, không quen. Đổng Học Bân đóng vai một người “ Được sủng nên kiêu”, ý cũng là muốn một mình độc chiếm.
Đám người đầu đinh sắc mặt có chút thay đổi, ánh mắt nhìn về phía của Đổng Học Bân cũng vô cùng bất thiện.
Mã Văn Đào cười ha ha, nếu như không phải hắn bắt mỹ phụ, nghe Đổng Học Bân nói như vậy, gã sẽ nghi thần nghi quỷ một ít, nhưng hiện tại thì không suy nghĩ nhiều, hơn nữa buổi tối lúc gã cho tìm mấy người tiểu thư đi tới bồi Đổng Học Bân, sau đó lại nghe nói đối phương một người cũng không chịu, suy nghĩ một chút, đám tiểu thư này đều là những cô gái rất trẻ tuổi, từ mười tuổi đến hai mươi mốt tuổi, hèn chi Tiểu Tạ một người cũng không lưu lại, thì ra là thích cái loại đàn bà thành thục.
Tiểu Tạ muốn mỹ phụ này, Mã Văn Đào cũng không sao cả, bất quá xung quanh nhiều người nhìn như vậy, Mã Văn Đào không thể tỏ vẻ bất công cái gì.
Suy nghĩ một chút, Mã Văn Đào cười nói: Tiểu Tạ, khẩu vị của cậu rất lạ, con đàn bà này lớn hơn cậu hình như đến mười tuổi đấy? Ha ha, thật ra theo lý, người này là cậu bắt được, cho cậu cũng không có gì, nhưng cậu vừa rồi cũng thấy được, con đàn bà này tương đối dữ, cho dù bị đánh thành như vậy, khí lực cũng có một chút, thân thể cậu nhỏ như vậy, sợ là không thể chịu được nó, đừng để cho nó trốn thoát. Đây là nói có lệ, mặc dù mỹ phụ này có chạy ra khỏi phòng, trong tầng hầm ngầm nhiều người như vậy, bên ngoài lại có người nhìn chằm chằm, cho dù có mọc cánh thì cũng khó mà bay.
Đổng Học Bân vẻ mặt phiền muộn, nhưng không nói chuyện.
Mã Văn Đào nhìn một cái hắn, Như vậy đi, các người cứ theo quy tắc cũ mà quyết định đi.
Quy tắc cũ? Đổng Học Bân hơi sửng sốt.
Là đổ xí ngầu, ai lớn thì con đàn bà này của người đó. Mã Văn Đào quyết định, Ai có mang xí ngầu?
. . . Tôi có. Một người mặc âu phục đi tới, đưa tay vào túi quần.
Loại chuyện chia người này, bọn họ trước đây cũng không phải không có trải qua, thậm chí liên quan đến một ít lợi ích và tranh cãi khác, giằng co không được thì cũng rất nhiều người sẽ chọn dùng loại “quy tắc cũ” này để giải quyết, cũng là vì giữ đoàn kết nội bộ. Mã Văn Đào bây giờ cũng không có việc gì, hiện tại có thể làm cũng là chờ thuyền tới, vì vậy liền cảm thấy hứng thú, ngồi ở một bên, làm ra vẻ xem náo nhiệt.
Lúc này, có người đem một cái bàn nhỏ đến, mấy người lập tức vây quanh.
Đổng Học Bân chớp chớp mắt, Tính như thế nào?
Để tôi nói quy tắc Đầu đinh mắt lạnh nhìn Đổng Học Bân một chút, nói : Rất đơn giản, tổng cộng có ba con xi ngầu, trong tình huống bình thường, ai gieo ra được số lớn nhất, là của người đó, đương nhiên nếu như là loại thuận như một hai ba, ba bốn năm, thì dưới tình huống này cho dù là một hai ba nhỏ, cũng sẽ lớn hơn so với năm sáu sáu, còn nữa, nếu như ba con giống nhau, ví dụ như một một một, ba ba ba, vậy thì đương nhiên là nó lớn
Đổng Học Bân nói : Nói cách khác, lớn nhất là sáu sáu sáu?
Đúng vậy, còn có chuyện gì không?
Không
Vậy bắt đầu Đầu đinh hỏi : Ai tới trước?
Không ai nói, mấy người trên bàn đều đưa mắt nhìn Đổng Học Bân, Đổng Học Bân làm bộ không nhìn thấy, nhìn trời nhìn đất cũng không lên tiếng. Ở đâu cũng có hiện tượng ma cũ ăn hiếp ma mới cả, mà vụ việc tranh giành này cũng là do một mình Đổng Học Bân gây ra, mấy người đầu đinh thầm nghĩ hắn không hiểu quy củ, đương nhiên là đem toàn bộ mũi thương chỉa vào hắn, nếu như một người trong số bọn họ thắng, với quan hệ của bọn họ, đương nhiên là sẽ đem mỹ phụ kia chia đều, không có phần ham hố của Đổng Học Bân, cho nên tình huống bây giờ là bốn chống một.
Một giây ...
Hai giây ...
Một tên rốt cục không nhịn nổi : Tôi tới trước Hắn cầm lấy mấy hột xí ngầu trên bàn, ném vào trong một cái chén.
Leng keng ... leng keng ...
Xí ngầu va chạm với nhau, cuối cùng dừng lại trong chén ... 124! Một con số rất nhỏ!
Hắn ta vỗ trán, biết mình không được hên.
Bọn họ ai cũng muốn là người ra điểm lớn nhất, vì mỹ phụ còn chưa bị người chạm qua, ai mà không muốn là người đầu tiên nếm thử? loại mùi vụ của phụ nữ đàng hoàng này không giống với tiểu thư, huống chi mỹ phụ này còn có thân phận của cảnh sát, cái này càng khiến cho dục hỏa của đám người tăng lên. Đổng Học Bân tự nhiên lại muốn chiếm, à không đúng, phải nói là hắn muốn thắng, muốn cứu mỹ phụ trung niên này, Đổng Học Bân căn bản là không có lựa chọn hai!
Hầu Thiến nằm trên mặt đất, khuất nhục nhìn về bên kia.
Tôi tới! Một gã cao gầy đi tới, vung tay cầm lấy xí ngầu bỏ xuống!
Leng keng .... xí ngầu dừng lại ... 335! Cũng không lớn!
Ngay sau đó, người thứ ba bước ra đổ, lần này, rốt cục đã có số lớn .... 345! Số thuận!
Gã to con da hơi ngăm đen này nhếch miệng cười, nghiêng đầu nhìn về phía Hầu Thiến, cười nham nhở với cô ấy một cái, theo hắn thấy, con đàn bà này đã là vật trong tay hắn.
/2031
|