Quyền Tài

Chương 285 - Thất Vọng Đau Khổ!

/2031


Gây chuyện còn bỏ chạy. . .

Còn đụng phải mẹ của Đổng cục trưởng. . .

Thật ra không cần Đổng Học Bân nói cái gì, cảnh sát giao thông bên kia cũng đã sớm hành động, tuy rằng đã là thời gian ra về, nhưng bọn họ vẫn rất nhanh liên hệ tới người phụ trách tương quan, lập tức lấy ra được đoạn băng ghi hình của đoạn đường gần chợ. Ở đây không phải kinh thành, độ bao phủ của máy quay không đủ, bởi địa điểm xảy ra chuyện cũng không phải đường chủ yếu, không có cameras, cho nên chỉ có thể bắt đầu tra xe cộ đi ngang qua từ đoạn đường khác, đồng thời sai mấy người cảnh sát điều tra chứng cứ xung quanh, thuận tiện tìm xem có người chứng kiến hay không.

Reng reng reng, tiếng chuông điện thoại di động vang lê.

Đổng Học Bân trong hành lang bệnh viện tiếp điện thoại, Lương cục trưởng.

. . . mẹ cậu thế nào? Lương Thành Bằng hỏi.

Đang truyền dịch, tình huống tạm thời ổn định.

Vậy là tốt rồi, cậu trước không nên cấp, tôi đã tăng số cảnh lực đi thăm dò, tin tưởng rất nhanh là có thể có kết quả. Lương Thành Bằng vô cùng coi trọng đối với chuyện này, sau khi nhận được tin tức, lập tức hạ lệnh tra, thậm chí khi tất yếu có thể phong tỏa đường, Tiểu Đổng cục trưởng đắc tội rất nhiều người, lại ở trong một nơi đặc thù như hệ thống công an, cho nên Lương Thành Bằng đã làm tốt dự định xấu nhất, ngoại trừ tai nạn xe ngoài ý muốn, cũng không loại trừ được tình huống có người muốn trả thù Đổng cục trưởng và người nhà của hắn, vô luận như thế nào đều phải tìm được người gây ra họa!

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân đi trở về phòng bệnh, nhìn Loan Hiểu Bình nằm trên giường bệnh, hắn đi qua ngồi xuống, cầm tay của mẹ nói: Sao không ngủ?

Loan Hiểu Bình nói: Không ngủ được, tài xế gây chuyện tìm được rồi sao?

Đổng Học Bân trên mặt hung ác, Vẫn chưa, mẹ, tình huống ngay lúc đó mẹ nói lại với con một lần.

Loan Hiểu Bình suy nghĩ một chút, thở dài nói: Buổi tối mẹ từ gia thuộc viện cục công an đi ra ngoài chợ, tìm mua chổ bán dây, lúc đầu hẳn là đi ra sớm, bất quá gặp phải gia trưởng của một học sinh, nên nhiều lời một hồi, chờ mua xong dây đã tám giờ hơn, mẹ đi theo đường tây ra khỏi chợ, quẹo qua đường nhỏ, muốn qua bên kia lấy xe, nhưng mẹ vừa quẹo qua đường nhỏ, phía sau có một chiếc xe chạy tới, chạy sát vào lề, mẹ cũng không ngờ rằng xe có thể đụng vào mẹ, hơn nữa xe chạy rất chậm, kết quả chờ mẹ mới vừa đi đến chổ giao nhau của đường nhỏ, xe phía sau liền đi qua bên cạnh mẹ, sau đó thì quẹo phải.

Đổng Học Bân nghiêm mặt nói: Trực tiếp đụng vào mẹ?

Là đuôi xe quẹt một chút, không phải đầu xe đụng.

Đuôi xe sao quẹt trúng được?

Mẹ không chú ý xe, thấy đèn xanh đèn đỏ phía trước thay đổi, chạy nhanh muốn vượt qua cái đèn xanh kia, kết quả xe phía sau lúc này cũng vượt qua quẹo vào, mẹ không lưu ý mới bị quẹt một chút, đụng phải tay của mẹ, sau đó mẹ ngã xuống đất. Loan Hiểu Bình hồi tưởng tình cảnh ngay lúc đó, Xe đó cũng không dừng lại, quẹo qua đường đi luôn, mẹ ngã xuống ngay chổ bồn hoa, có cây che lại, nên cũng không thấy được bảng số xe.

Đổng Học Bân trầm xuống, Mẹ nghĩ xe kia là cố ý đụng mẹ sao?

Không phải. Loan Hiểu Bình lắc đầu, Có thể là trùng hợp.

Trùng hợp? Nếu không phải cố ý, vì sao đụng người còn không dừng xe? Ngay cả đến xem cũng không có? Đổng Học Bân cũng sợ là người khác trả thù mình, trong lòng rất nghi thần nghi quỷ, Vậy xe đó có màu gì?

Hình như là … màu đen.

Là loại xe gì?

Cái này mẹ không hiểu, nên cũng không biết.

Lại lý giải một chút, Đổng Học Bân nghĩ cái này không giống như là trả thù, nếu đối phương muốn đụng mẹ già, hẳn là trực tiếp dùng đầu xe đụng vào, sẽ không quẹo qua rồi mới quẹt đuôi xe trúng, nhưng ngay cả là ngoài ý muốn, Đổng Học Bân cũng rất tức tối, đụng vào người, ngay cả xuống xe nhìn cũng không nhìn lái xe đi, cũng may mẹ già không bị thương nặng, nếu như cánh tay bị gãy hoặc bị chấn thương ở đâu đó, xe gây chuyện ngay cả xe cấp cứu cũng không gọi, như vậy, mẹ già ngất xỉu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đây là hỏi cũng đều không cần hỏi! Từ sau khi cha qua đời, Loan Hiểu Bình và Đổng Học Bân vẫn sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm vô cùng sâu, hiện tại mẹ già thiếu chút nữa chết, điều này làm cho Đổng Học Bân tức đến nổ phổi!

Mẹ kiếp!

Mày chờ con mẹ nó cho tao!

Đổng Học Bân ra bệnh viện, lái xe đến cục công an huyện.

Đã qua thời gian ra về, phần lớn phòng làm việc cục công an đều tắt đèn, chỉ có mấy phòng ca đêm còn sáng, Đổng Học Bân lên lầu, thẳng đến trung tâm chỉ huy, đẩy cửa, bên trong là một phó chủ nhiệm phòng làm việc và mấy người cảnh viên, cục trưởng Lương Thành Bằng cũng có mặt, biểu tình mọi người nghiêm túc, đều nhìn chằm chằm máy vi tính phía trước, trên màn hình chính là hình ảnh ghi lại trên đoạn đường hồi nãy.

Cục trưởng Lương. Đổng Học Bân bước tới.

Lương Thành Bằng quay đầu lại, Đổng cục trưởng, cậu đến đúng lúc lắm.

Tra được chưa? Đổng Học Bân ổn định tinh thần, Xe gì?

Một người cảnh viên bên cạnh nói: Căn cứ theo giám định vết tích của xe và miêu tả của xung quanh người chứng kiến tại hiện trường, lúc đó có xuất hiện khoảng chừng ba chiếc xe, trải qua chúng tôi điều tra, cuối cùng từ trong băng ghi hình tập trung một chiếc xe hiềm nghi rất lớn. Hắn dùng một ngón tay máy chỉ vào màn hình vi tính, Ngài xem, cũng chính là chiếc này. Trên hình ảnh là một chiếc xe có rèm che màu đen chụp được lúc qua đường, đó là một chiếc Toyota màu đen.

Toyota? Đổng Học Bân sửng sốt một chút.

Đây là bảng số xe. Cảnh viên phóng đại hình ảnh, chỉnh ra cái bảng số xe kia.

Đổng Học Bân nhìn một chút liền phát hỏa, cái bảng số xe này, chính là xe của đoàn khảo sát Nhật Bản, tuyệt đối không sai được!

Có thể xác định sao? Lương Thành Bằng bình tĩnh hỏi.

Cảnh viên nói: Cơ bản không sai, đụng người chính là chiếc xe này.

Lại phóng hình ảnh rõ ràng hơn chút, có thể thấy tài xế lái xe, chính là tài xế buổi chiều lái chiếc Toyota đụng người còn đánh người kia, nắm tay của Đổng Học Bân đã nắm chặt lại, cái đám khốn nạn này, chuyện hồi chiều còn chưa tính rõ ràng với bọn họ, hiện tại lại khi dễ đến trên đầu tôi? Lúc đó cảnh sát cố ý cho qua bọn họ, giấy phép lái xe của tài xế đã sớm quá thời hạn, là lái xe không giấy phép, không thể chạy trên đường, không ngờ rằng đối phương căn bản là không coi ra gì, còn dám lái xe, còn dám đụng người gây chuyện bỏ chạy! Trong mắt căn bản là không có pháp luật!

Đổng Học Bân quay đầu muốn đi.

Tiểu Đổng, cậu về trước đi! Lương Thành Bằng gọi hắn lại, Bình tĩnh một chút.

Đổng Học Bân quay đầu lại nhìn ông ta, Ngài kêu tôi làm sao bình tĩnh? Mẹ của tôi thiếu chút nữa mất mạng!

Cậu hiện tại đi có thể làm ra tác dụng gì? Đem người bắt trở về? Yên tâm đi, tuy rằng mẹ cậu không trọng thương, tội gây chuyện bỏ chạy bình thường chỉ có trọng thương hoặc tử vong mới có thể áp dụng hình phạt ba năm đến bảy năm, nhưng cho dù phải không tội gây chuyện bỏ chạy, chuyện này cũng sẽ không nói rõ ràng được. Lương Thành Bằng lập tức quay qua người bên cạnh nói: Đi đến khách sạn của đoàn khảo sát Nhật Bản nghỉ kiểm tra chiếc xe gây chuyện, lập tức làm giám định, xác nhận trước có phải là chiếc Toyota đụng người hay không.

Người kia nhận lệnh rời đi.

Đổng Học Bân nhẫn nhịn nói: Lương cục trưởng!

Cậu ở chỗ này chờ với tôi, ra kết quả rồi nói.

Chuyện tình đều rõ ràng, còn chờ cái gì?

Lương Thành Bằng sợ hắn kích động, Lỡ như tra sai xe thì sao? Không nên gấp, lập tức có tin tức ngay!

Lương Thành Bằng cũng biết vấn đề lần này tương đối nghiêm trọng, nhưng không giống chuyện tông xe buổi chiều, đụng người bỏ chạy, cái này đã không còn giản đơn là tranh cãi dân sự, nói nghiêm trọng là muốn chịu trách nhiệm pháp luật, huống chi chuyện tình liên lụy đến người nhà cán bộ huyện Duyên Đài và Đoàn khảo sát Nhật Bản, cái này càng mẫn cảm, để bảo đảm ..., Lương Thành Bằng gọi điện thoại đi, lúc này cùng bí thư huyện uỷ Hướng Đạo Phát báo cáo tình huống.

Nghe được tin tức Hướng Đạo Phát nhíu mày một túc, trong lòng nói sao chuyện gì đều liên quan đến Đổng Học Bân? Loại đầu tư khảo sát này đang thời kì then chốt sao lại gặp chuyện không may! Ông dùng ngón tay gõ bàn suy nghĩ một chút, gọi cho Mạnh Tường Lân, đem chuyện tình nói ra, kêu ông ta lập tức đi khách sạn xử lý chuyện này.

Mạnh Tường Lân sau khi biết, sợ run một chút, lập tức gọi cho điện thoại của Đoàn khảo sát Nhật Bản.

Trong khách sạn.

Tầng ba, phòng 3012.

Phiên dịch buông điện thoại xuống, dùng tiếng Nhật nói: Phản Bản tiên sinh, là điện thoại của cục trưởng Mạnh cục chiêu thương, ông ta nói cảnh sát đang tới, nói xe của chúng ta liên quan đến một vụ án giao thông. Hắn đem những chuyện vừa nghe trong điện thoại thuật lại từ đầu đến cuối, nói xong, trong giọng nói phiên dịch hơi thấp thỏm một ít, Có phải là khoảng chừng một tiếng trước lúc trở về từ nhà hàng, ở ngay chỗ quẹo đó?

Phản Bản tiên sinh sắc mặt hơi trầm xuống, Chuyện gì xảy ra?

Mấy người thư ký phiên dịch hai mặt nhìn nhau, tài xế thì ánh mắt co rụt lại, có chút khẩn trương lên.

Im lặng chốc lát, thư ký hồi ức nói: Ngay chổ quẹo đó, hình như là đụng vào cái gì, tôi nghe có tiếng kêu.

Phản Bản tiên sinh thật ra cũng nghe thấy, bọn họ lúc đó vừa cùng mấy người bạn cũ ăn cơm xong, trên đường trở về xe hình như đụng phải vật gì, vang lên một chút, Phản Bản đang gọi điện thoại cho công ty, nói chuyện, không quá chú ý, chờ lúc buông điện thoại xuống ông ta còn hỏi một câu tiếng động gì, tài xế mà ông vẫn rất tin tưởng lại nói không có gì, nói xe hình như trúng ổ gà.

Thư ký và phiên dịch lúc đó cũng không thấy được, lực chú ý bọn họ không để ở bên ngoài, sau khi nghe được âm thanh nhìn lại, bên ngoài là một khu bồn hoa lớn, cái gì cũng không có, cho nên cũng không coi là gì.

Chỉ có tài xế thấy được rõ ràng, lúc hắn quẹo vào thì nhìn thấy một phụ nữ trung niên, đuôi xe sau khi quẹt một cái, trong lòng tài xế khẩn trương một tiếng, thầm nghĩ không tốt, từ kính chiếu hậu nhìn nhìn, người phụ nữ kia có thể bị đụng ngã, nhưng không có máu, tài xế lúc này mới yên tâm, nghĩ thầm người phụ nữ kia cũng sẽ không bị trọng thương, hơn nữa luc chiều hắn đã làm ra tai nạn xe cộ, tài xế sợ Phản Bản tiên sinh trách tội, nên không lên tiếng, giả vờ trấn định tiếp tục lái xe, dừng cũng không dừng.

Trương Chí Phong. Mấy người đều nhìn về phía tài xế.

Tài xế Trương Chí Phong làm bộ nói: Tôi cũng không chú ý, không thấy được có người.

Một buổi chiều tối làm ra hai vụ tai nạn xe cộ, cho dù là Phản Bản tiên sinh rất tin tưởng Trương Chí Phong, cũng không nhăn mặt nhíu mày.

Trương Chí Phong có chút do dự bất an, trốn tránh trách nhiệm nói: Phản Bản tiên sinh, Trung Quốc có loại thủ đoạn lừa dối, người ở đây gọi ăn vạ, bởi vì phương pháp giao thông, lái xe đụng vào người đi đường, mặc kệ là khuyết điểm của ai, cuối cùng đều là lái xe phải gánh chịu phần lớn trách nhiệm, cho nên có người chui chỗ trống, bình thường thấy xe chạy đến sẽ giả bộ đi ra, sau đó nằm trên mặt đất giả dạng bị thương, vì lừa gạt tiền, ừm, buổi tối chúng ta vẫn chạy bình thường, lúc này đột nhiên có một người lao ra xe của chúng ta, phỏng chừng khẳng định là dân ăn vạ.

Phản Bản tiên sinh ngạc nhiên nói: Còn có loại sự tình này?

Phiên dịch cũng gật đầu, Có, hơn nữa ở chỗ này rất thông thường.

Người bị thương đâu? Phản Bản tiên sinh hỏi: Bị thương cái gì?

Phiên dịch nói: Nghe cục trưởng Mạnh nói không có trở ngại gì, cũng là ngất một chút, bị thương nhẹ mà thôi ba.

Lúc này, cảnh sát tới, vài người bên trong trực tiếp đi ra bãi đỗ xe, tìm được chiếc Toyota, vừa nhìn, đuôi xe quả nhiên có một chút vết tích, mấy người còn lại lên lầu, nhấn chuông cửa phòng 3012, cùng mấy người Nhật Bản hỏi tình huống. Theo lý thuyết hẳn là là đem tài xế gây chuyện và những người Nhật Bản ngồi trên xe mang về đội cảnh sát giao thông để hỏi, nhưng những người này thân phận đặc thù, nên rộng tay một ít, chỉ ở khách sạn điều tra chứng cứ.

Bởi vì loại sự cố này điều tra tương đối phiền phức, khoảng chừng hai mươi phút trôi qua cũng chưa làm xong.

Phản Bản tiên sinh nhìn thời gian, có chút không nhịn được, Còn gì hay không?

Tài xế Trương Chí Phong cũng không khẩn trương, người bị đụng cũng không bị thương cái gì, không xảy ra đại sự, nhìn mấy người cảnh sát giao thông nói: Tôi đã nói vài lần, tôi không phát hiện có người, cho nên mới trực tiếp lái xe đi, hơn nữa là chính bà ta lao ra, đây là muốn moi tiền của chúng tôi, các người muốn điều tra phải đi điều tra bà ta, không phải cũng không bị thương sao? Làm cái gì thế? Phản Bản tiên sinh còn muốn nghỉ ngơi đấy!

Moi tiền anh? Một cảnh sát giao thông nổi giận, Anh lập lại lần nữa coi!

Người lão cảnh viên cũng trừng mắt một cái, Đó là người nhà của cục công an chúng tôi! Là mẹ của Đổng cục trưởng! Moi tiền? Anh thật biết nghĩ! Lời này tài xế nói ra như đổ thêm dầu vào lửa, mấy người cảnh viên ở đây đều hận không thể trực tiếp đem người này mang về trong cục, mẹ của Đổng cục trưởng ăn vạ? Lời này kẻ ngu si đều không tin, trên dưới huyện cục ai không biết Đổng cục trưởng nhà có tiền, nhìn chiếc Mercedes Benz mà hắn lái là biết, xe hơn cả triệu còn mua được, chẳng lẽ còn thiếu mấy chục đồng nho nhỏ ấy sao?

Mẹ của Đổng cục trưởng? Trương Chí Phong sửng sốt, là người nhà của lãnh đạo cục công an?

Ngay lúc mấy người cảnh viên cùng Trương Chí Phong nổi lên tranh chấp, Mạnh Tường Lân tới.

Hô cái gì mà hô! Mạnh Tường Lân quay lại quát mấy người cảnh viên : Chú ý phương thức công tác!

Đám người của cục công an cũng không mua mặt mũi của Mạnh Tường Lân, nhưng ngại vu đối phương là người phụ trách đầu tư khảo sát lần này, có quan hệ vô cùng gần với Hướng bí thư, cho nên bực mình thì bực mình, nhưng vẫn không có tranh cãi cái gì. Mạnh Tường Lân răn dạy những người của cục công an, cũng là làm cho người của đoàn khảo sát Nhật Bản thấy, ông ta cũng không muốn đoàn khảo sát sản sinh ấn tượng không tốt gì đối với huyện Duyên Đài.

Mạnh Tường Lân nói tiếp: Kết quả điều tra thế nào?

Là bọn họ đụng người, vết tích trên xe đã giám định ra. Một cảnh viên nói.

Trương Chí Phong cãi lại nói: Đã nói không phải chúng ta đụng, là chính bà ta lao ra!

Mạnh Tường Lân nhìn về phía Phản Bản, Phản Bản tiên sinh, ngài xem. . . Ông ta chủ yếu muốn nhìn thái độ của Phản Bản một chút, nếu như Phản Bản cái gì cũng không nói, để cảnh sát xử lý, nếu như Phản Bản không giữ người tài xế này, vậy. . .

Phản Bản nhìn hắn, nói một chuỗi tiếng Nhật.

Phiên dịch dùng tiếng Trung nói: Phản Bản tiên sinh nói sẽ bồi thường nhất định, nhưng chuyện này dừng ở đây, bọn họ lúc đó cũng không có thấy người phụ nữ kia, không phải là khuyết điểm của bọn họ.

Một cảnh viên sắc mặt trầm trọng, đụng người bỏ chạy, cái này không phải khuyết điểm của các người?

Mạnh Tường Lân lại cùng Phản Bản nói vài câu.

Cuối cùng, phiên dịch của Phản Bản nói: Phản Bản tiên sinh nói ngài ấy còn muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai hãy tính.

Mạnh Tường Lân thấy Phản Bản sắc mặt hờn giận, chỉ biết ông ta đã không nhịn được, suy nghĩ một chút, nói: Vậy không quấy rối, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý. Quay đầu nhìn về phía mấy người cục công an, Đi thôi.

Mấy người cảnh viên kinh ngạc nói: Đi?

Người còn chưa có bắt, chuyện tình còn chưa có làm, đi?

Mạnh Tường Lân cũng mặc kệ bọn họ, đi đến trong hành lang gọi điện thoại cho Hướng Đạo Phát, A lô, Hướng bí thư, chuyện tình đã điều tra xong, là xe của đoàn khảo sát đụng người, nhưng nguyên nhân sự cố còn phải điều tra, Phản Bản tiên sinh bọn họ đều nói là mẹ của Đổng cục trưởng tự mình lao ra, bất quá, cũng đã đáp ứng đền tiền, tôi thấy Phản Bản tiên sinh rất coi trọng đối với tài xế, quan hệ có thể không bình thường, sẽ không khiến cho người của cục công an nói cái gì nữa, ngài xem chuyện này có phải là xử lý nhẹ nhàng? Dù sao mẹ của Đổng Học Bân cũng không bị thương nặng, muốn truy cứu trách nhiệm, tôi sợ Phản Bản tiên sinh bên kia. . . Mạnh Tường Lân đối với Đổng Học Bân một chút hảo cảm cũng không có, trong lòng đương nhiên là nghiêng về Phản Bản tiên sinh có thể mang đến chiến tích cho ông ta.

Hướng Đạo Phát lãnh đạm nói: Tôi đã biết.

Chỉ lát sau, Hướng Đạo Phát gọi điện thoại tới điện thoại di động của Lương Thành Bằng.

Dựa theo tranh cãi dân sự giải quyết, xử lý nhẹ nhàng. Hướng Đạo Phát nói.

Lương Thành Bằng giật mình, Vậy tài xế gây chuyện đâu? Hắn lái xe không giấy phép! Hơn nữa còn bỏ chạy!

Đối phương lúc đó cũng không biết đụng vào người, không phải ác ý bỏ chạy, trước hết không nên động. Hướng Đạo Phát nói: Được rồi, chuyện này ông mau chóng làm, làm tốt công tác tư tưởng với Đổng Học Bân và mẹ hắn, muốn bọn họ có cái nhìn đại cục một chút, không nên ầm ĩ lớn, tất cả đều là vì phát triển kinh tế trong huyện.

Tít tít tít, điện thoại đã cúp.

Lương Thành Bằng ngồi tại chỗ này cầm điện thoại di động nhíu mày, hiển nhiên không ngờ rằng sẽ là một kết quả như thế!

Xử lý nhẹ nhàng !?

Lái xe không giấy phép đụng người còn bỏ chạy, loại vụ án này cũng có thể xử lý nhẹ nhàng? Huống chi đụng vào người nhà cán bộ cục công an! Nếu như thật sự làm như vậy, ông làm sao ăn nói cùng Đổng cục trưởng? Sao ăn nói cùng người của cục công an? Vì mấy người người Nhật Bản đầu tư mà hi sinh lợi ích dân chúng của huyện Duyên Đài? Chuyện buổi chiều đã như thế, chuyện bây giờ cũng vậy, lấy đại cục làm trọng? Cái này đâu phải là đại cục cái gì!

Cho dù Lương Thành Bằng là cán bộ do Hướng Đạo Phát đề bạt lên, trong chuyện này, Lương Thành Bằng cũng nghĩ Hướng bí thư xử lý quá mức khó hiểu! Mặc dù ông xem Đổng Học Bân không vừa mắt, Tiểu Đổng cũng vì huyện Duyên Đài mà làm không ít cống hiến, chuyện trực tiếp cho ngươi được lợi thì có hai cái, ông có thể lên làm bí thư huyện uỷ, là Đổng Học Bân tìm được bằng chứng lật đổ bí thư trước, trước đó ông có thể được thành phố trong tỉnh khen ngợi, cũng là Đổng Học Bân liều mạng tranh công vì huyện Duyên Đài, nhưng còn bây giờ thì sao? Mẹ của Đổng cục trưởng bị người đụng phải, ông tuyệt nhiên không cố kỵ cống hiến của Tiểu Đổng, ngược lại đi nghiêng về đám người Nhật Bản ??

Cái này làm cho quá thất vọng đau khổ rồi !?


/2031

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status