Ba rưỡi chiều.
Người thì đến bệnh viện người thì quay về huyện ủy. Mọi người đều đã tản hết đi.
Sự việc ồn ào như vậy, có muốn giấu cũng không giấu được. Hướng Đạo Phát và các lãnh đạo trong thời gian ngắn đã nhận được thông tin, lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Tạ Tuệ Lan không tiếp tục thị sát ở cục Chiêu thương nữa, về thẳng huyện ủy. Đoạn Chính An đang làm việc ở Ủy ban kiểm tra và kỉ luật thành phố vừa nhận được tin này cũng không thể ở lại thành phố thêm được nữa, lập tức cho lái xe đưa về huyện Duyên Đài.
Chuyện này đã được truyền cả trong ngoài huyện.
Đánh cục trưởng và huyện trưởng huyện bên cạnh? Chảy cả máu mũi và máu miệng.
Một số cán bộ cảm thấy sợ hãi. Đổng Cục trưởng này cũng thật là quá độc đi, làm thế nào một ngày không gây ra chuyện thì hắn không chịu nổi à? Chuyện ầm ĩ bên cục Tài chính mới qua được vài ngày thì lại xảy ra chuyện đánh huyện trưởng? Phan Chu thì còn chấp nhận được nhưng Lịch Phong thì hắn phải biết là ai chứ? Chí ít cũng là huyện trưởng của một huyện. cho dù huyện Đại Phong đã làm điều không thuận mắt với huyện Duyên Đài nhưng cũng không thể động thủ, chẳng lẽ muốn gây ra scandal chính trị hay sao?
Đổng Cục trưởng lần này không thể yên ổn được rồi.
Tất cả mọi người không thể tránh khỏi suy nghĩ như vậy.
Chuyện này rất nghiêm trọng rồi. Cho dù Đổng Cục trưởng có chỗ dựa lớn đến cỡ nào, có người nhà làm ở trung ương nhưng quy tắc là quy tắc. Trên quan trường có rất nhiều quy định mà cơ bản không thể phá vỡ, động thủ đánh người, điều này là điều kiêng kị nhất. Có chỗ dựa lớn đến đâu cũng vô dụng, lại trong tình huống rất khó cứu là đánh cục trưởng và huyện trưởng của một huyện, làm đến vị trí này, làm sao có chuyện họ không có những mối quan hệ đủ để dìm Đổng Học Bân không ngóc đầu lên được?
Cùng lúc đó.
Tại trụ sở cục Chiêu thương.
La Hải Đình lo lắng: “Cục trưởng, lần này…”
Tôn Thụ Lập nhíu mày nói:
“Lịch Phong vừa mới gọi điện hình như là gọi lên thành phố, chuyện này, ài…”
Mọi người đều cảm thấy Đổng Học Bân đã hơi kích động rồi nhưng cũng không biết nói sao.
Nhưng Đổng Học Bân một chút lo lắng cũng không, khoát khoát tay nói: “Thôi được rồi, mọi người đi làm việc cả đi, còn chưa hết giờ làm việc mà” Thoáng nhìn thấy một người đàn ông trung niên có đôi mắt nhỏ cầm đồ gì đó đi qua, Đổng Học Bân không muốn nói chuyện với mọi người nữa, vội vã bước tới: “Đợi một chút!”
Người đàn ông trung niên có đôi mắt nhỏ quay đầu lại, giọng hồ nghi: “Đổng Cục trưởng gọi tôi?”
Đổng Học Bân cười cười: “Đúng, đi thôi, có chút việc cần tìm anh, đi đến phòng làm việc của tôi nào!”
Người này không hiểu chuyện gì, nhưng dù biết Đổng Cục trưởng lần này khó mà tránh khỏi việc mất chức nhưng cũng không dám chậm trễ, liền vội cầm đồ đi theo Đổng Học Bân đến phòng làm việc.
Trong đại viện, nhìn thấy bộ dạng của Đổng Học Bân vẫn giống như không có chuyện gì xảy ra, Tôn Thụ Lập và La Hải Đình đều cảm thấy có chút khâm phục. Bây giờ là lúc nào rồi chứ? Trời sắp sụp xuống, tiền đồ sắp bị hủy hoại nhưng mọi người đều nhận thấy Đổng Học Bân bình chân như vại? Không cần nói ra, thái độ này đã làm cho ngưới khác phải thán phục, trách không được người ta có thể làm cục trưởng, sơn băng địa liệt không làm cho biến sắc, đây quả đúng là cảnh giới giữa người với người.
Hai mươi phút sau.
Trong phòng làm việc, Đổng Học Bân tiễn người đàn ông có đôi mắt nhỏ đi ra: “Cảm ơn!”
Người đó hấp tấp nói: “Đứng khách sáo, vậy để tôi chuẩn bị, khoảng tầm tối tối có thể xuất phát”.
“Được rồi, phiền anh quá” Đổng Học Bân biểu cảm như thể đã trút được gánh nặng: “Đến lúc đó tôi chờ điện thoại”.
Trên hành lang có người nhìn thấy cảnh này, chớp mắt một cách kì lạ. Không ai biết Đổng Cục trưởng và người đàn ông đó ở trong phòng đã bàn bạc chuyện gì.
Reng, reng, reng. Tiếng chuông điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên.
Là Phó Huyện ủy Tào Húc Bằng gọi điện đến.
Tào Húc Bằng rất tức giận, vừa nghe máy đã lớn giọng: “Tiểu Đổng! Cậu đang làm cái gì thế hả? Cậu nói cho tôi biết là cậu đang làm trò gì? Còn đánh cả Huyện trưởng? Đánh Chu Phan? Tiểu Đồng à, cậu điên rồi, điên thật rồi!” Vì rất coi trọng Đổng Học Bân nên Tào Húc Bằng mới tức giận như vậy: “Tôi hết cách với cậu rồi! Cậu đúng là không có chuyện gì là không dám làm. Huyện đã triệu tập hội nghị khẩn cấp. Trên đường đến đây, thị ủy còn gọi điện khiển trách, tất cả đều bị phê bình! Cậu…”
Đổng Học Bân cười khổ nói: “Thật là oan uổng cho tôi, tôi thực sự không có động thủ mà”.
Tào Húc Bằng không tin lời hắn nói. Người khác thì không thể làm ra chuyện này nhưng với Tiểu Đổng thì chẳng có gì là không thể: “Hướng Bí thư cùng Tạ Huyện trưởng đang bàn bạc, cậu đợi kết quả đi!”
Một lát sau, Đoạn Chính An cũng gọi điện tới hung hăng phê bình Đổng Học Bân. Đổng Học Bân ở sở thú đã đánh hổ để cứu con trai anh, Đoạn Chính An không nghĩ Đổng Học Bân lại có thể làm chuyện này.
Lúc sau, một số người có quan hệ tốt với Đổng Học Bân cũng gọi điện tới. Sự việc ầm ĩ lên, không ai là không biết.
Thấy nhiều người quan tâm đến mình như vậy, Đổng Học Bân cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Đều là anh em tốt, thế nhưng sau khi hắn giải thích lại với họ là không phải hắn đã gây ra chuyện này nhưng một điều làm Đổng Học Bân bực mình là lời hắn nói ra, không có ai tin hắn hết.
Chả lẽ, trong mắt mọi người tôi xấu đến vậy sao?
Lúc đó anh em đã sử dụng STOP, không thể nào nhìn ra là anh em ra quyền, tại sao mọi người lại đều cho rằng là tôi gây ra chuyện này?
Tiếng xấu của Đổng Học Bân đã sớm lan truyền, đừng nói đến huyện trưởng, nếu nói Đổng Học Bân đánh thị trưởng thì người ta cũng không hoài nghi gì.
Tên này chuyện gì cũng dám làm, mọi người đã quen với chuyện này rồi.
Reng reng reng! Reng reng reng! Số điện thoại của Hồ Tư Liên hiện lên trên điện thoại của Đổng Học Bân.
Hắng hắng giọng, Đổng Học Bân nghe điện thoại: “A lô, Hồ tỷ”.
Hồ Tư Liên thở dài: “Đã có kết quả rồi. Tạ Huyện trưởng muốn cho anh tạm đình chỉ công tác, sự tình cứ để sau hãy nói. Ý của Tào và Đoạn Huyện trưởng cũng như vậy. Nhưng bên đó thành phố lại không đồng ý. Hướng Bí thư cũng khó nói. Lịch Huyện trưởng đã báo cáo lên Ủy ban kiểm tra kỉ luật thành phố và lãnh đạo thành phố, áp lực bên trên rất lớn. Hướng Bí thư và Tạ Huyện trưởng cũng bị phê bình”.
Áp lực từ trên thành phố?
“Xử phạt cái gì?”
“Mất chức. Từ hôm nay trở đi anh sẽ không đảm nhiệm chức cục trưởng cục Chiêu thương nữa”.
Đổng Học Bân biến sắc: “Sao lại nhanh như vậy? Sự việc còn chưa điều tra rõ ràng mà đã cách chức tôi? Tên Lịch Phong điên rồi” Hắn cũng cho rằng mình sẽ bị đình chỉ công tác, sau đó có thể khôi phục chức vụ nhưng không ngờ lại có thể bị tước hẳn mũ quan. Khốn kiếp! Cứ cho là láng giềng với nhau không nên đánh nhưng bọn khốn nạn chúng ức hiếp người ta như vậy. Hay là còn không định cho chúng tôi quyền được tức giận? Lợi dụng quan hệ với thị ủy áp bức huyện Duyên Đài chúng tao? Hắn nghĩ hắn là ai?
Hồ Tư Liên nói: “Anh có biết hay không? Anh cũng làm cho Tạ Huyện trưởng rất tức giận”.
Đổng Học Bân cảm thấy thực sự có lỗi. Thật ra khi thấy cấp trên trực tiếp gọi điện thoại cho mình, hắn biết Tạ Tuệ Lan đã giận anh rồi: “Tạ Huyện trưởng nói sao?”
“Còn có thể nói gì? Tạ Huyện trưởng cố gắng nói với bên trên nhưng chuyện anh bị cách chức không thể cứu vãn được. Còn có khả năng còn tiếp tục bị xử phạt. Lần này Tạ Huyện trưởng cũng thật sự hết cách rồi. Tôi xem ý của Tạ Tuệ Lan là… anh bị cách chức sau đó cô ấy sẽ điều anh đến cơ quan ở huyện khác trong thành phố, tạm thời tránh khỏi dư luận, sau đó chờ khoảng một hai năm sự tình lắng xuống thì đưa anh trở lại…”
Hồ Tư Liên biết đây là cách tốt nhất. Đổng Học Bân còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian phía trước, ít nhất cũng không đến mức bị chấm dứt sự nghiệp chính trị. Chỉ là một hai năm mà thôi, thoáng cái rồi cũng sẽ qua. Đồng thời Hồ Tư Liên thấy Tạ Huyện trưởng rất coi trọng Đổng Học Bân. Lần này dù cũng rất giận anh ta nhưng cũng nhất quyết đứng ra bảo vệ cho anh. Nếu là người bình thường, đánh huyện trưởng như vậy thì coi như xong đời rồi, cơ bản là không còn cơ hội mà ngóc đầu lên được. Chuyện này cho Hồ Tư Liên biết, Tạ Huyện trưởng vô cùng cưng chiều Đổng Học Bân… Hầu như không có nguyên tắc gì nữa. trong tình huống này mà còn đứng ra bảo vệ Đổng Học Bân thì thực sự là một hành động chính trị mạo hiểm.
Nhưng Đổng Học Bân lại không chấp nhận!
Một hai năm? Cuộc đời hắn có bao nhiêu lần một hai năm?
Lịch Phong? Ngươi quả là có cơ lớn. Còn dám làm cho lãnh đạo thành phố phê bình Tạ Tuệ Lan! Tên khốn kiếp chán sống!
Đổng Học Bân nói: “Hồ tỷ, Tạ Huyện trưởng đang giận tôi. Tôi không thể trực tiếp gọi điện cho cô ấy được. Chị nói với Tạ Huyện trưởng, chuyện này tôi sẽ tự giải quyết!”
“Sao? Anh có cách?”
“Có!”
Gác máy. Chuông di động lại vang lên. Là Dương Triệu Đức.
Đổng Học Bân nhấn nút nghe: “Chú Dương…”
Dương Triệu Đức thở dài, nhưng không trách cứ hắn: “Sự tình lần này chú đã biết cả rồi, lần này cháu gặp rắc rồi không nhỏ. Đã đến tai lãnh đạo thành phố rồi thì cũng khó có cách mà giải quyết được. Như thế này, cháu cũng đừng lo lắng. Cách chức thì cách chức, đợi vài ngày chú sẽ chuyển cho cháu lên thành phố, làm ở đó khoảng một hai năm, đợi sóng gió qua đi, chú Dương cháu sẽ tìm cách đưa cháu sang huyện khác”.
Không phải Dương Triệu Đức không đủ lực, mà trước hết hắn còn phải câu thông với lãnh đạo cơ quan đã.
Nhưng đây không phải là sự kiện chính trị đơn thuần. chuyện này đã khiến chi nhiều người bức xúc, Dương Triệu Đức muốn bảo vệ cho hắn thì cũng phải đợi cho mọi chuyện lắng xuống đã.
Đổng Học Bân cười nói: “Chú Dương, cảm ơn chú!”
“Chú cũng không giúp được cái gì, cháu cảm ơn cái gì? Nhưng mẹ cháu ở đó, cháu mau đến khuyên nhủ bà đi”.
“Mẹ cháu làm sao?”
“Hiểu Bình vừa gọi điện thoại cho chú, trong điện thoại khóc suốt, sợ cháu gặp chuyện gì không hay…” Dương Triệu Đức đau khổ nói: “Chú phải khuyên can mãi bà mới yên tâm được chút”.
Mẹ mình khóc??
Đổng Học Bân tự trách mình, cơn tức giận cũng theo đó mà dồn lên.
Vào thời điểm nghe thấy mình đã bị cách chức, Đổng Học Bân còn có ý định đem Phan Chu thu thập là xong, nhằm tránh đêm dài lắm mộng. Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi ý định. Khốn kiếp, huyện Đại Phong các người lại dám làm như vậy! Các người thật là khinh người quá đáng, còn tìm đến thị ủy để gây áp lực cho bên tao! Dám phê bình Tạ Tuệ Lan? Còn làm cho mẹ tao khóc? ĐCM, huyện Duyên Đài chúng tao chỉ là quả hồng mềm cho các người bóp thôi ư? Đổng Học Bân nàydể bị khi dễ như vậy sao?
Đi gặp bà ngoại chúng mày đi!
Anh em phải sợ chúng mày sao?
Các người muốn làm ầm lên ư? Có phải là muốn triệt đường làm quan của Đổng Học Bân này?
Được! Anh em đang lo sự tình náo không lớn đây! Tao sẽ cùng chúng mày ồn ào cho tốt! Nhìn xem con mẹ nó ai hơn ai! Tao cũng không tin!
Đổng Học Bân nói với Triệu Đức Dương là tự mình đã có cách xong thì liền gác điện thoại.
Đến đây!
Xem ai sợ ai!
Tao sẽ cho huyện Đại Phong chúng mày biết hậu quả của việc khinh người quá đáng!
Người thì đến bệnh viện người thì quay về huyện ủy. Mọi người đều đã tản hết đi.
Sự việc ồn ào như vậy, có muốn giấu cũng không giấu được. Hướng Đạo Phát và các lãnh đạo trong thời gian ngắn đã nhận được thông tin, lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Tạ Tuệ Lan không tiếp tục thị sát ở cục Chiêu thương nữa, về thẳng huyện ủy. Đoạn Chính An đang làm việc ở Ủy ban kiểm tra và kỉ luật thành phố vừa nhận được tin này cũng không thể ở lại thành phố thêm được nữa, lập tức cho lái xe đưa về huyện Duyên Đài.
Chuyện này đã được truyền cả trong ngoài huyện.
Đánh cục trưởng và huyện trưởng huyện bên cạnh? Chảy cả máu mũi và máu miệng.
Một số cán bộ cảm thấy sợ hãi. Đổng Cục trưởng này cũng thật là quá độc đi, làm thế nào một ngày không gây ra chuyện thì hắn không chịu nổi à? Chuyện ầm ĩ bên cục Tài chính mới qua được vài ngày thì lại xảy ra chuyện đánh huyện trưởng? Phan Chu thì còn chấp nhận được nhưng Lịch Phong thì hắn phải biết là ai chứ? Chí ít cũng là huyện trưởng của một huyện. cho dù huyện Đại Phong đã làm điều không thuận mắt với huyện Duyên Đài nhưng cũng không thể động thủ, chẳng lẽ muốn gây ra scandal chính trị hay sao?
Đổng Cục trưởng lần này không thể yên ổn được rồi.
Tất cả mọi người không thể tránh khỏi suy nghĩ như vậy.
Chuyện này rất nghiêm trọng rồi. Cho dù Đổng Cục trưởng có chỗ dựa lớn đến cỡ nào, có người nhà làm ở trung ương nhưng quy tắc là quy tắc. Trên quan trường có rất nhiều quy định mà cơ bản không thể phá vỡ, động thủ đánh người, điều này là điều kiêng kị nhất. Có chỗ dựa lớn đến đâu cũng vô dụng, lại trong tình huống rất khó cứu là đánh cục trưởng và huyện trưởng của một huyện, làm đến vị trí này, làm sao có chuyện họ không có những mối quan hệ đủ để dìm Đổng Học Bân không ngóc đầu lên được?
Cùng lúc đó.
Tại trụ sở cục Chiêu thương.
La Hải Đình lo lắng: “Cục trưởng, lần này…”
Tôn Thụ Lập nhíu mày nói:
“Lịch Phong vừa mới gọi điện hình như là gọi lên thành phố, chuyện này, ài…”
Mọi người đều cảm thấy Đổng Học Bân đã hơi kích động rồi nhưng cũng không biết nói sao.
Nhưng Đổng Học Bân một chút lo lắng cũng không, khoát khoát tay nói: “Thôi được rồi, mọi người đi làm việc cả đi, còn chưa hết giờ làm việc mà” Thoáng nhìn thấy một người đàn ông trung niên có đôi mắt nhỏ cầm đồ gì đó đi qua, Đổng Học Bân không muốn nói chuyện với mọi người nữa, vội vã bước tới: “Đợi một chút!”
Người đàn ông trung niên có đôi mắt nhỏ quay đầu lại, giọng hồ nghi: “Đổng Cục trưởng gọi tôi?”
Đổng Học Bân cười cười: “Đúng, đi thôi, có chút việc cần tìm anh, đi đến phòng làm việc của tôi nào!”
Người này không hiểu chuyện gì, nhưng dù biết Đổng Cục trưởng lần này khó mà tránh khỏi việc mất chức nhưng cũng không dám chậm trễ, liền vội cầm đồ đi theo Đổng Học Bân đến phòng làm việc.
Trong đại viện, nhìn thấy bộ dạng của Đổng Học Bân vẫn giống như không có chuyện gì xảy ra, Tôn Thụ Lập và La Hải Đình đều cảm thấy có chút khâm phục. Bây giờ là lúc nào rồi chứ? Trời sắp sụp xuống, tiền đồ sắp bị hủy hoại nhưng mọi người đều nhận thấy Đổng Học Bân bình chân như vại? Không cần nói ra, thái độ này đã làm cho ngưới khác phải thán phục, trách không được người ta có thể làm cục trưởng, sơn băng địa liệt không làm cho biến sắc, đây quả đúng là cảnh giới giữa người với người.
Hai mươi phút sau.
Trong phòng làm việc, Đổng Học Bân tiễn người đàn ông có đôi mắt nhỏ đi ra: “Cảm ơn!”
Người đó hấp tấp nói: “Đứng khách sáo, vậy để tôi chuẩn bị, khoảng tầm tối tối có thể xuất phát”.
“Được rồi, phiền anh quá” Đổng Học Bân biểu cảm như thể đã trút được gánh nặng: “Đến lúc đó tôi chờ điện thoại”.
Trên hành lang có người nhìn thấy cảnh này, chớp mắt một cách kì lạ. Không ai biết Đổng Cục trưởng và người đàn ông đó ở trong phòng đã bàn bạc chuyện gì.
Reng, reng, reng. Tiếng chuông điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên.
Là Phó Huyện ủy Tào Húc Bằng gọi điện đến.
Tào Húc Bằng rất tức giận, vừa nghe máy đã lớn giọng: “Tiểu Đổng! Cậu đang làm cái gì thế hả? Cậu nói cho tôi biết là cậu đang làm trò gì? Còn đánh cả Huyện trưởng? Đánh Chu Phan? Tiểu Đồng à, cậu điên rồi, điên thật rồi!” Vì rất coi trọng Đổng Học Bân nên Tào Húc Bằng mới tức giận như vậy: “Tôi hết cách với cậu rồi! Cậu đúng là không có chuyện gì là không dám làm. Huyện đã triệu tập hội nghị khẩn cấp. Trên đường đến đây, thị ủy còn gọi điện khiển trách, tất cả đều bị phê bình! Cậu…”
Đổng Học Bân cười khổ nói: “Thật là oan uổng cho tôi, tôi thực sự không có động thủ mà”.
Tào Húc Bằng không tin lời hắn nói. Người khác thì không thể làm ra chuyện này nhưng với Tiểu Đổng thì chẳng có gì là không thể: “Hướng Bí thư cùng Tạ Huyện trưởng đang bàn bạc, cậu đợi kết quả đi!”
Một lát sau, Đoạn Chính An cũng gọi điện tới hung hăng phê bình Đổng Học Bân. Đổng Học Bân ở sở thú đã đánh hổ để cứu con trai anh, Đoạn Chính An không nghĩ Đổng Học Bân lại có thể làm chuyện này.
Lúc sau, một số người có quan hệ tốt với Đổng Học Bân cũng gọi điện tới. Sự việc ầm ĩ lên, không ai là không biết.
Thấy nhiều người quan tâm đến mình như vậy, Đổng Học Bân cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Đều là anh em tốt, thế nhưng sau khi hắn giải thích lại với họ là không phải hắn đã gây ra chuyện này nhưng một điều làm Đổng Học Bân bực mình là lời hắn nói ra, không có ai tin hắn hết.
Chả lẽ, trong mắt mọi người tôi xấu đến vậy sao?
Lúc đó anh em đã sử dụng STOP, không thể nào nhìn ra là anh em ra quyền, tại sao mọi người lại đều cho rằng là tôi gây ra chuyện này?
Tiếng xấu của Đổng Học Bân đã sớm lan truyền, đừng nói đến huyện trưởng, nếu nói Đổng Học Bân đánh thị trưởng thì người ta cũng không hoài nghi gì.
Tên này chuyện gì cũng dám làm, mọi người đã quen với chuyện này rồi.
Reng reng reng! Reng reng reng! Số điện thoại của Hồ Tư Liên hiện lên trên điện thoại của Đổng Học Bân.
Hắng hắng giọng, Đổng Học Bân nghe điện thoại: “A lô, Hồ tỷ”.
Hồ Tư Liên thở dài: “Đã có kết quả rồi. Tạ Huyện trưởng muốn cho anh tạm đình chỉ công tác, sự tình cứ để sau hãy nói. Ý của Tào và Đoạn Huyện trưởng cũng như vậy. Nhưng bên đó thành phố lại không đồng ý. Hướng Bí thư cũng khó nói. Lịch Huyện trưởng đã báo cáo lên Ủy ban kiểm tra kỉ luật thành phố và lãnh đạo thành phố, áp lực bên trên rất lớn. Hướng Bí thư và Tạ Huyện trưởng cũng bị phê bình”.
Áp lực từ trên thành phố?
“Xử phạt cái gì?”
“Mất chức. Từ hôm nay trở đi anh sẽ không đảm nhiệm chức cục trưởng cục Chiêu thương nữa”.
Đổng Học Bân biến sắc: “Sao lại nhanh như vậy? Sự việc còn chưa điều tra rõ ràng mà đã cách chức tôi? Tên Lịch Phong điên rồi” Hắn cũng cho rằng mình sẽ bị đình chỉ công tác, sau đó có thể khôi phục chức vụ nhưng không ngờ lại có thể bị tước hẳn mũ quan. Khốn kiếp! Cứ cho là láng giềng với nhau không nên đánh nhưng bọn khốn nạn chúng ức hiếp người ta như vậy. Hay là còn không định cho chúng tôi quyền được tức giận? Lợi dụng quan hệ với thị ủy áp bức huyện Duyên Đài chúng tao? Hắn nghĩ hắn là ai?
Hồ Tư Liên nói: “Anh có biết hay không? Anh cũng làm cho Tạ Huyện trưởng rất tức giận”.
Đổng Học Bân cảm thấy thực sự có lỗi. Thật ra khi thấy cấp trên trực tiếp gọi điện thoại cho mình, hắn biết Tạ Tuệ Lan đã giận anh rồi: “Tạ Huyện trưởng nói sao?”
“Còn có thể nói gì? Tạ Huyện trưởng cố gắng nói với bên trên nhưng chuyện anh bị cách chức không thể cứu vãn được. Còn có khả năng còn tiếp tục bị xử phạt. Lần này Tạ Huyện trưởng cũng thật sự hết cách rồi. Tôi xem ý của Tạ Tuệ Lan là… anh bị cách chức sau đó cô ấy sẽ điều anh đến cơ quan ở huyện khác trong thành phố, tạm thời tránh khỏi dư luận, sau đó chờ khoảng một hai năm sự tình lắng xuống thì đưa anh trở lại…”
Hồ Tư Liên biết đây là cách tốt nhất. Đổng Học Bân còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian phía trước, ít nhất cũng không đến mức bị chấm dứt sự nghiệp chính trị. Chỉ là một hai năm mà thôi, thoáng cái rồi cũng sẽ qua. Đồng thời Hồ Tư Liên thấy Tạ Huyện trưởng rất coi trọng Đổng Học Bân. Lần này dù cũng rất giận anh ta nhưng cũng nhất quyết đứng ra bảo vệ cho anh. Nếu là người bình thường, đánh huyện trưởng như vậy thì coi như xong đời rồi, cơ bản là không còn cơ hội mà ngóc đầu lên được. Chuyện này cho Hồ Tư Liên biết, Tạ Huyện trưởng vô cùng cưng chiều Đổng Học Bân… Hầu như không có nguyên tắc gì nữa. trong tình huống này mà còn đứng ra bảo vệ Đổng Học Bân thì thực sự là một hành động chính trị mạo hiểm.
Nhưng Đổng Học Bân lại không chấp nhận!
Một hai năm? Cuộc đời hắn có bao nhiêu lần một hai năm?
Lịch Phong? Ngươi quả là có cơ lớn. Còn dám làm cho lãnh đạo thành phố phê bình Tạ Tuệ Lan! Tên khốn kiếp chán sống!
Đổng Học Bân nói: “Hồ tỷ, Tạ Huyện trưởng đang giận tôi. Tôi không thể trực tiếp gọi điện cho cô ấy được. Chị nói với Tạ Huyện trưởng, chuyện này tôi sẽ tự giải quyết!”
“Sao? Anh có cách?”
“Có!”
Gác máy. Chuông di động lại vang lên. Là Dương Triệu Đức.
Đổng Học Bân nhấn nút nghe: “Chú Dương…”
Dương Triệu Đức thở dài, nhưng không trách cứ hắn: “Sự tình lần này chú đã biết cả rồi, lần này cháu gặp rắc rồi không nhỏ. Đã đến tai lãnh đạo thành phố rồi thì cũng khó có cách mà giải quyết được. Như thế này, cháu cũng đừng lo lắng. Cách chức thì cách chức, đợi vài ngày chú sẽ chuyển cho cháu lên thành phố, làm ở đó khoảng một hai năm, đợi sóng gió qua đi, chú Dương cháu sẽ tìm cách đưa cháu sang huyện khác”.
Không phải Dương Triệu Đức không đủ lực, mà trước hết hắn còn phải câu thông với lãnh đạo cơ quan đã.
Nhưng đây không phải là sự kiện chính trị đơn thuần. chuyện này đã khiến chi nhiều người bức xúc, Dương Triệu Đức muốn bảo vệ cho hắn thì cũng phải đợi cho mọi chuyện lắng xuống đã.
Đổng Học Bân cười nói: “Chú Dương, cảm ơn chú!”
“Chú cũng không giúp được cái gì, cháu cảm ơn cái gì? Nhưng mẹ cháu ở đó, cháu mau đến khuyên nhủ bà đi”.
“Mẹ cháu làm sao?”
“Hiểu Bình vừa gọi điện thoại cho chú, trong điện thoại khóc suốt, sợ cháu gặp chuyện gì không hay…” Dương Triệu Đức đau khổ nói: “Chú phải khuyên can mãi bà mới yên tâm được chút”.
Mẹ mình khóc??
Đổng Học Bân tự trách mình, cơn tức giận cũng theo đó mà dồn lên.
Vào thời điểm nghe thấy mình đã bị cách chức, Đổng Học Bân còn có ý định đem Phan Chu thu thập là xong, nhằm tránh đêm dài lắm mộng. Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi ý định. Khốn kiếp, huyện Đại Phong các người lại dám làm như vậy! Các người thật là khinh người quá đáng, còn tìm đến thị ủy để gây áp lực cho bên tao! Dám phê bình Tạ Tuệ Lan? Còn làm cho mẹ tao khóc? ĐCM, huyện Duyên Đài chúng tao chỉ là quả hồng mềm cho các người bóp thôi ư? Đổng Học Bân nàydể bị khi dễ như vậy sao?
Đi gặp bà ngoại chúng mày đi!
Anh em phải sợ chúng mày sao?
Các người muốn làm ầm lên ư? Có phải là muốn triệt đường làm quan của Đổng Học Bân này?
Được! Anh em đang lo sự tình náo không lớn đây! Tao sẽ cùng chúng mày ồn ào cho tốt! Nhìn xem con mẹ nó ai hơn ai! Tao cũng không tin!
Đổng Học Bân nói với Triệu Đức Dương là tự mình đã có cách xong thì liền gác điện thoại.
Đến đây!
Xem ai sợ ai!
Tao sẽ cho huyện Đại Phong chúng mày biết hậu quả của việc khinh người quá đáng!
/2031
|