Sắp đến giờ ra về.
Nơi làm việc của văn phòng đường phố Quang Minh, tạp âm vẫn còn đang tiếp tục.
Tiệm ăn Lý thị đã tặng ba phiếu ăn miễn phí rồi, còn có người tham gia vấn đáp hay không?
Tôi tới, để tôi, chờ nửa giờ rồi.
Được, mời anh bạn này lên đài, đưa micro cho anh ấy đi.”
Tiếng cửa kính dập ầm ầm, rất nhiều nhân viên công tác trong phòng làm việc đều rất phiền, rất nhiều người ngay cả làm cũng làm không được, vì nghe bên ngoài ồn ào.
Phòng làm việc bí thư.
Đổng Học Bân mặt trầm như đá cầm lấy điện thoại gọi cho Sở Thanh Hoa, trong tiệc cưới bọn họ đã trao đổi số điện thoại.
A lô, Sở chủ nhiệm sao?
Ồ, Đổng chủ nhiệm, có việc sao?
Tiệm ăn Lý thị trên đường của các người bị cư dân chúng tôi kiện, các người lẽ nào không nhận được tin?
Thật sao? Cái này tôi không nghe nói, xã khu chúng tôi không ai phản ứng cái tình huống này cả, chuyện gì xảy ra?
Nhiễu dân, bọn họ mở âm thanh lớn gây ầm ĩ, không chỉ có cư dân chúng tôi bị ảnh hưởng, phòng làm việc chúng tôi hiện tại dù đóng cửa sổ cũng có thể nghe thấy bọn họ ầm ĩ, Sở chủ nhiệm, tôi không tin loại tạp âm này bên các người không có một chút phản ứng, ông có phải là nên cho đồng chí xuống nhìn một cái?
Ồ, chuyện này tôi thật không rõ ràng lắm, tôi sẽ điều tra.
Đổng Học Bân cười lạnh nói: Ông không biết sao? Có thể, nhưng tôi nói trước, Sở chủ nhiệm, đừng quá phận.
Sở Thanh Hoa âm thanh lạnh lẽo Lời này của cậu có ý gì
Tôi có ý gì ông rõ ràng. Đổng Học Bân có cái tính gì? Đây là người nói trở mặt liền trở mặt, Sở Thanh Hoa không chỉ không cho hắn mặt mũi, còn ở phía sau đâm lén hắn một dao, Đổng Học Bân sao có thể cho ông ta sắc mặt, Chuyện buổi trưa tôi không nói, chuyện này tôi nhớ kỹ, ông có thể không biết tôi, nhưng sau này ông sẽ lý giải, hiện tại tiệm ăn Lý thị ầm ĩ như thế, ai cho Lý Lộ hắn quyền lợi? Phố các người ngay cả quản cũng không quản? Nghe cũng không nghe? Các người mặc kệ cư dân xã khu cử báo, tôi không hỏi đến nhưng hiện tại đã ảnh hưởng tới cư dân của phố chúng tôi, tôi hy vọng văn phòng đường phố Bình An có thể làm việc theo lẽ công bằng, hành vi trái pháp luật của tiệm ăn Lý thị phải truy cứu!
Sở Thanh Hoa cười ha ha nói: Văn phòng đường phố Bình An công tác thế nào, không cần văn phòng đường phố Quang Minh các người tới khoa tay múa chân chứ?
Tôi cũng hy vọng như vậy, mà nếu tranh cãi không giải quyết được vậy tôi không ngại thay vị trí của vài lãnh đạo làm việc không làm quan tâm chuyện này!
Không hài lòng nửa câu, Đổng Học Bân cúp điện thoại.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Hai mươi phút. . .
Đã đến giờ ra về, nhưng Đổng Học Bân trên cửa sổ nhìn tiệm ăn Lý thị nhưng không thấy nhân viên công tác phố Bình An hoặc có người hỏi đến, ngay cả mặt mũi cũng không hiện ra, hiển nhiên là căn bản không dự định quản.
Đây là giỡn mặt với tôi sao?
Mẹ nó! Được! Tôi muốn nhìn xem ai dày vò lại ai!
Đổng Học Bân gật đầu một cái cầm cặp đi xuống lên xe, hung hăng một cước nhấn ga thẳng đến tiệm ăn Lý thị, nói đến dày vò gây chuyện, Đổng Học Bân chưa bao giờ sợ qua ai, biệt danh ôn thần của hắn không phải nói không như vậy!
Cửa tiệm ăn, đoàn người vẫn náo nhiệt như cũ.
Đổng Học Bân dừng xe lại, thì nhìn thấy Chu Diễm Như, Khúc Nghĩa Cường và Mạnh Sâm Quốc đám người đều ở đây, còn có một vài nhân viên công tác của văn phòng đường phố cũng có mặt tại đây, mọi người trong văn phòng đường phố Quang Minh hiển nhiên là bị đám người bọn họ chọc giận nên tìm tới cửa. Văn phòng đường phố Quang Minh và văn phòng đường phố Bình An xưa nay đã có mâu thuẫn sâu, xung đột vô số, huống chi hành vi của Lý Lộ chỉ lo mình không quan tâm đến người bên ngoài là rất ích kỷ, rất nhiều người bọn họ đều bị tạp âm làm phiền từ trưa đến giờ, lúc này sao có thể nuốt xuống?
Lập tức tắt ngay cho tôi! Các người đang làm trái pháp luật!
Không phải là đẩy mạnh tiêu thụ một chút sao? Không nghiêm trọng như thế chứ?
Ảnh hưởng cơ quan nhà nước làm việc, ông muốn tạo phản có phải không?
Hiện tại không phải đã đến giờ ra về rồi sao? Chúng tôi lập tức xong ngay.
Mạnh Sâm Quốc đang cãi nhau với Lý Lộ, nhưng Lý Lộ rõ ràng không coi chuyện này ra gì, tính tình của gã cũng khá lớn, mũi không phải mũi mắt không phải mắt nên không coi ai ra gì.
Đổng Học Bân xuống xe đến đây.
Chủ nhiệm.
Đổng chủ nhiệm.
Đổng Học Bân nhìn mấy người một cái, Người của phố Bình An đã tới chưa?
Khúc Nghĩa Cường nghiêm mặt lắc đầu Tôi không thấy.
Bọn họ không có tới. Chu Diễm Như phẫn nộ nói: Không thấy đâu hết, vừa rồi cũng có vài cư dân xã khu phố Bình An đến đây kêu bọn họ mở nhỏ chút nhi, báo cảnh sát rồi, nhưng người của bọn họ đến bây giờ cũng không xuất hiện.
Mạnh Sâm Quốc nói : Chủ nhiệm hiện tại làm sao bây giờ?
Lý Lộ thấy Đổng Học Bân tới, vùng xung quanh lông mày hơi nhíu lại.
Đổng Học Bân nhìn chằm chằm con mắt của Lý Lộ nhìn một chút, Không tắt phải không?
Bên kia, một người người phục vụ lớn tiếng nói: Ông chủ, phiếu ăn đã phát xong, có phải là …
Tăng thêm hai ngàn đồng! Lý Lộ lên tiếng, nhìn cũng không nhìn Đổng Học Bân, ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, gã còn muốn tiếp tục.
Chu Diễm Như nổi nóng, Quách Minh Phong và Vu Vinh Phong vừa nghe cũng nổi nóng, lúc này cũng không có phe phái hay không phe phái gì, mọi người ít nhất đều là người của văn phòng đường phố Quang Minh, đối mặt loại chuyện này thường thường đều là nhất trí đối ngoại, buổi chiều này, ai cũng đều bị ảnh hưởng.
Còn muốn tiếp tục?
Đổng Học Bân thấy thế cười cười, cái gì cũng không nói, xoay người đi xa một chút, lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại, là gọi cho cha của Ngu Mỹ Hà Liễu Thành Long.
A lô, chú Liễu, con Tiểu Đổng đây.
Ha ha, nghe nói con tới khu Nam Sơn tiền nhiệm? Ngày nào đó rảnh rỗi tìm con uống chút rượu.
Được, nhất định. Đổng Học Bân hơi trầm ngâm, Chú Liễu, có chút việc con . . .
Làm sao vậy?
Bên này có một phần tử ngoan cố, là tiệm ăn Lý thị số 3 phố Bình An khu Nam Sơn, mở âm thanh lớn gây ầm ĩ, làm cho bên bọn con không thể nào làm việc được,con muốn. . . Sở dĩ tìm Liễu Thành Long, là bởi vì lúc ở tại Nhật Bản Đổng Học Bân đã giúp qua ông ta một lần, Liễu Thành Long thiếu hắn một nhân tình, hơn nữa Liễu Thành Long vừa rồi tiền nhiệm tổng giám đốc công ty điện lực của thành phố Phần Châu, cái này rất đúng lúc.
Liễu thành long vừa suy xét Việc nhỏ nhi, số 3 phố Bình An phải không?
Đúng vậy.
Được, để chú gọi điện thoại.
“Cảm ơn chú Liễu.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân rút một điếu thuốc ra, thấy Chu Diễm Như và Mạnh Sâm Quốc bọn người ở phía sau nhìn hắn, chờ chỉ thị của hắn, Đổng Học Bân mồi thuốc hút, chậm rãi bước trở về, nhìn nhìn Lý Lộ còn đang chỉ huy, đi tới một bước vỗ vỗ bờ vai của gã, Cơ hội đã cho ông, ông không muốn, vậy nên cái gì cũng đừng nói nữa, ông chủ Lý, nếu ông muốn dày vò, tôi chơi cùng ông, tôi cho ông nhìn xem hai ta ai dày vò lại ai.
Lý Lộ trong mắt hiện tia khinh thường, cười nhạt không ngớt.
Lời của Đổng Học Bân nói Chu Diễm Như bọn họ cũng nghe được, đều nghi hoặc một chút.
Đúng lúc này, bụp một tiếng, âm thanh chợt biến mất hết, tất cả đèn đuốc của tiệm ăn Lý thị trong lúc nhất thời đều tắt hết, trong tiệm ăn tối đen một mảnh, một chút sáng cũng không có!
Lý Lộ kinh ngạc, nhất thời trợn tròn mắt!
Nơi làm việc của văn phòng đường phố Quang Minh, tạp âm vẫn còn đang tiếp tục.
Tiệm ăn Lý thị đã tặng ba phiếu ăn miễn phí rồi, còn có người tham gia vấn đáp hay không?
Tôi tới, để tôi, chờ nửa giờ rồi.
Được, mời anh bạn này lên đài, đưa micro cho anh ấy đi.”
Tiếng cửa kính dập ầm ầm, rất nhiều nhân viên công tác trong phòng làm việc đều rất phiền, rất nhiều người ngay cả làm cũng làm không được, vì nghe bên ngoài ồn ào.
Phòng làm việc bí thư.
Đổng Học Bân mặt trầm như đá cầm lấy điện thoại gọi cho Sở Thanh Hoa, trong tiệc cưới bọn họ đã trao đổi số điện thoại.
A lô, Sở chủ nhiệm sao?
Ồ, Đổng chủ nhiệm, có việc sao?
Tiệm ăn Lý thị trên đường của các người bị cư dân chúng tôi kiện, các người lẽ nào không nhận được tin?
Thật sao? Cái này tôi không nghe nói, xã khu chúng tôi không ai phản ứng cái tình huống này cả, chuyện gì xảy ra?
Nhiễu dân, bọn họ mở âm thanh lớn gây ầm ĩ, không chỉ có cư dân chúng tôi bị ảnh hưởng, phòng làm việc chúng tôi hiện tại dù đóng cửa sổ cũng có thể nghe thấy bọn họ ầm ĩ, Sở chủ nhiệm, tôi không tin loại tạp âm này bên các người không có một chút phản ứng, ông có phải là nên cho đồng chí xuống nhìn một cái?
Ồ, chuyện này tôi thật không rõ ràng lắm, tôi sẽ điều tra.
Đổng Học Bân cười lạnh nói: Ông không biết sao? Có thể, nhưng tôi nói trước, Sở chủ nhiệm, đừng quá phận.
Sở Thanh Hoa âm thanh lạnh lẽo Lời này của cậu có ý gì
Tôi có ý gì ông rõ ràng. Đổng Học Bân có cái tính gì? Đây là người nói trở mặt liền trở mặt, Sở Thanh Hoa không chỉ không cho hắn mặt mũi, còn ở phía sau đâm lén hắn một dao, Đổng Học Bân sao có thể cho ông ta sắc mặt, Chuyện buổi trưa tôi không nói, chuyện này tôi nhớ kỹ, ông có thể không biết tôi, nhưng sau này ông sẽ lý giải, hiện tại tiệm ăn Lý thị ầm ĩ như thế, ai cho Lý Lộ hắn quyền lợi? Phố các người ngay cả quản cũng không quản? Nghe cũng không nghe? Các người mặc kệ cư dân xã khu cử báo, tôi không hỏi đến nhưng hiện tại đã ảnh hưởng tới cư dân của phố chúng tôi, tôi hy vọng văn phòng đường phố Bình An có thể làm việc theo lẽ công bằng, hành vi trái pháp luật của tiệm ăn Lý thị phải truy cứu!
Sở Thanh Hoa cười ha ha nói: Văn phòng đường phố Bình An công tác thế nào, không cần văn phòng đường phố Quang Minh các người tới khoa tay múa chân chứ?
Tôi cũng hy vọng như vậy, mà nếu tranh cãi không giải quyết được vậy tôi không ngại thay vị trí của vài lãnh đạo làm việc không làm quan tâm chuyện này!
Không hài lòng nửa câu, Đổng Học Bân cúp điện thoại.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Hai mươi phút. . .
Đã đến giờ ra về, nhưng Đổng Học Bân trên cửa sổ nhìn tiệm ăn Lý thị nhưng không thấy nhân viên công tác phố Bình An hoặc có người hỏi đến, ngay cả mặt mũi cũng không hiện ra, hiển nhiên là căn bản không dự định quản.
Đây là giỡn mặt với tôi sao?
Mẹ nó! Được! Tôi muốn nhìn xem ai dày vò lại ai!
Đổng Học Bân gật đầu một cái cầm cặp đi xuống lên xe, hung hăng một cước nhấn ga thẳng đến tiệm ăn Lý thị, nói đến dày vò gây chuyện, Đổng Học Bân chưa bao giờ sợ qua ai, biệt danh ôn thần của hắn không phải nói không như vậy!
Cửa tiệm ăn, đoàn người vẫn náo nhiệt như cũ.
Đổng Học Bân dừng xe lại, thì nhìn thấy Chu Diễm Như, Khúc Nghĩa Cường và Mạnh Sâm Quốc đám người đều ở đây, còn có một vài nhân viên công tác của văn phòng đường phố cũng có mặt tại đây, mọi người trong văn phòng đường phố Quang Minh hiển nhiên là bị đám người bọn họ chọc giận nên tìm tới cửa. Văn phòng đường phố Quang Minh và văn phòng đường phố Bình An xưa nay đã có mâu thuẫn sâu, xung đột vô số, huống chi hành vi của Lý Lộ chỉ lo mình không quan tâm đến người bên ngoài là rất ích kỷ, rất nhiều người bọn họ đều bị tạp âm làm phiền từ trưa đến giờ, lúc này sao có thể nuốt xuống?
Lập tức tắt ngay cho tôi! Các người đang làm trái pháp luật!
Không phải là đẩy mạnh tiêu thụ một chút sao? Không nghiêm trọng như thế chứ?
Ảnh hưởng cơ quan nhà nước làm việc, ông muốn tạo phản có phải không?
Hiện tại không phải đã đến giờ ra về rồi sao? Chúng tôi lập tức xong ngay.
Mạnh Sâm Quốc đang cãi nhau với Lý Lộ, nhưng Lý Lộ rõ ràng không coi chuyện này ra gì, tính tình của gã cũng khá lớn, mũi không phải mũi mắt không phải mắt nên không coi ai ra gì.
Đổng Học Bân xuống xe đến đây.
Chủ nhiệm.
Đổng chủ nhiệm.
Đổng Học Bân nhìn mấy người một cái, Người của phố Bình An đã tới chưa?
Khúc Nghĩa Cường nghiêm mặt lắc đầu Tôi không thấy.
Bọn họ không có tới. Chu Diễm Như phẫn nộ nói: Không thấy đâu hết, vừa rồi cũng có vài cư dân xã khu phố Bình An đến đây kêu bọn họ mở nhỏ chút nhi, báo cảnh sát rồi, nhưng người của bọn họ đến bây giờ cũng không xuất hiện.
Mạnh Sâm Quốc nói : Chủ nhiệm hiện tại làm sao bây giờ?
Lý Lộ thấy Đổng Học Bân tới, vùng xung quanh lông mày hơi nhíu lại.
Đổng Học Bân nhìn chằm chằm con mắt của Lý Lộ nhìn một chút, Không tắt phải không?
Bên kia, một người người phục vụ lớn tiếng nói: Ông chủ, phiếu ăn đã phát xong, có phải là …
Tăng thêm hai ngàn đồng! Lý Lộ lên tiếng, nhìn cũng không nhìn Đổng Học Bân, ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, gã còn muốn tiếp tục.
Chu Diễm Như nổi nóng, Quách Minh Phong và Vu Vinh Phong vừa nghe cũng nổi nóng, lúc này cũng không có phe phái hay không phe phái gì, mọi người ít nhất đều là người của văn phòng đường phố Quang Minh, đối mặt loại chuyện này thường thường đều là nhất trí đối ngoại, buổi chiều này, ai cũng đều bị ảnh hưởng.
Còn muốn tiếp tục?
Đổng Học Bân thấy thế cười cười, cái gì cũng không nói, xoay người đi xa một chút, lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại, là gọi cho cha của Ngu Mỹ Hà Liễu Thành Long.
A lô, chú Liễu, con Tiểu Đổng đây.
Ha ha, nghe nói con tới khu Nam Sơn tiền nhiệm? Ngày nào đó rảnh rỗi tìm con uống chút rượu.
Được, nhất định. Đổng Học Bân hơi trầm ngâm, Chú Liễu, có chút việc con . . .
Làm sao vậy?
Bên này có một phần tử ngoan cố, là tiệm ăn Lý thị số 3 phố Bình An khu Nam Sơn, mở âm thanh lớn gây ầm ĩ, làm cho bên bọn con không thể nào làm việc được,con muốn. . . Sở dĩ tìm Liễu Thành Long, là bởi vì lúc ở tại Nhật Bản Đổng Học Bân đã giúp qua ông ta một lần, Liễu Thành Long thiếu hắn một nhân tình, hơn nữa Liễu Thành Long vừa rồi tiền nhiệm tổng giám đốc công ty điện lực của thành phố Phần Châu, cái này rất đúng lúc.
Liễu thành long vừa suy xét Việc nhỏ nhi, số 3 phố Bình An phải không?
Đúng vậy.
Được, để chú gọi điện thoại.
“Cảm ơn chú Liễu.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân rút một điếu thuốc ra, thấy Chu Diễm Như và Mạnh Sâm Quốc bọn người ở phía sau nhìn hắn, chờ chỉ thị của hắn, Đổng Học Bân mồi thuốc hút, chậm rãi bước trở về, nhìn nhìn Lý Lộ còn đang chỉ huy, đi tới một bước vỗ vỗ bờ vai của gã, Cơ hội đã cho ông, ông không muốn, vậy nên cái gì cũng đừng nói nữa, ông chủ Lý, nếu ông muốn dày vò, tôi chơi cùng ông, tôi cho ông nhìn xem hai ta ai dày vò lại ai.
Lý Lộ trong mắt hiện tia khinh thường, cười nhạt không ngớt.
Lời của Đổng Học Bân nói Chu Diễm Như bọn họ cũng nghe được, đều nghi hoặc một chút.
Đúng lúc này, bụp một tiếng, âm thanh chợt biến mất hết, tất cả đèn đuốc của tiệm ăn Lý thị trong lúc nhất thời đều tắt hết, trong tiệm ăn tối đen một mảnh, một chút sáng cũng không có!
Lý Lộ kinh ngạc, nhất thời trợn tròn mắt!
/2031
|