Buổi chiều.
Văn phòng đường phố Quang Minh từ trên xuống dưới tất cả đều là nghị luận tức giận bất bình.
Nghe nói chưa? Văn phòng đường phố Bình An lấy được đề danh đơn vị mô phạm.
Sớm biết rồi! Cái trò gì thế này! Sao được bình chọn thế?
Cỡ bọn họ như vậy mà là mô phạm? Khảo sát cũng sẽ bị đá xuống!
Tỉnh chúng ta đề danh có hơn mười một, bất quá một tỉnh có thể được một hai đơn vị bình chọn, bọn họ khẳng định không được.
Nói cũng phải, lần trước tiệm ăn Lý thị gây tạp âm lớn như vậy, rất nhiều cư dân gọi điện thoại cử báo, nhưng phố Bình An bọn họ có phái người xem qua sao? Không có! Cái này còn là đơn vị mô phạm kính lão sao? Đùa à! Bọn họ tôn kính ai?
Bất quá tôi thấy trong khu đang ủng hộ bọn họ.
Ài, đơn vị mô phạm, nếu như chúng ta sớm tranh được tốt rồi.
Bọn họ khẳng định là đi quan hệ, bình thường đề danh này cũng không tới phiên bọn họ.
Trên lầu.
Phòng làm việc.
Đổng Học Bân chỉ huy người xuống phía dưới khai triển công tác của viện dưỡng lão, ngồi ở phía sau bàn làm việc hút thuốc, trên mặt âm trầm bất định, thật ra Đổng Học Bân hiện tại nhất cần một chiến tích chói mắt, vừa đến đã đắc tội nhiều người như vậy, lại không có ai đứng cùng hàng, trong khu lại không có quan hệ với lãnh đạo, cái này mới làm cho quan hệ của Đổng Học Bân cùng trong khu càng đi càng xa, lần này họp hắn đã rõ ràng cảm giác được bài xích của trong khu và các phố khác, có ý đem Đổng Học Bân đẩy ra biên giới, cái này không phải hiện tượng tốt, áp lực của hắn cũng rất lớn, nhưng nếu như lúc này Đổng Học Bân có thể lấy một phần chiến tích khiến cho tất cả mọi người nói không nên lời, ví dụ như đề danh đơn vị mô phạm, như vậy vấn đề cũng sẽ giải quyết dễ dàng, trong khu và những người khác cho dù có ý kiến đối với phương thức làm việc của hắn, cũng không có cách nào khác động vào hắn.
Đáng tiếc, cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Đơn vị mô phạm toàn quốc, đơn vị tiên tiến toàn quốc, Đổng Học Bân biết những cái này có bao nhiêu khó, riêng một đề danh cũng đã cực lớn, không phải dựa vào công tác là có thể, phải tuyên truyền thoả đáng, phải có sự tích điển hình, trên công tác cũng không thể làm lỗi, những cái này thiếu một thứ cũng không được.
Sở Thanh Hoa!
Văn phòng đường phố Bình An!
Đổng Học Bân hơi hí mắt lại, hung hăng dụi tàn thuốc.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động hiện ra hai chữ Mẹ già .
Học Bân đưa tay tiếp điện thoại, tâm tình không vui, nói: Mẹ, chuyện gì?
Loan Hiểu Bình nghi hoặc nói: Làm sao vậy? Bận công tác?
Đổng Học Bân thở dài nói: Cũng là có chút không thuận, không có việc gì, ừm? Ngài đang ở bên ngoài? Đầu kia của điện thoại có âm thanh của còi ô tô.
Ừm, ra về, mẹ muốn đi thăm con.
À, đã đến giờ rồi sao, được, mẹ đến đây đi.
Tại phố Quang Minh của khu Nam Sơn phải không? Mẹ không biết ký túc xá của con, ở đâu chờ con?
Như vậy, mẹ đi phố Quang Minh, phía đông có một hoa viên nhỏ, mẹ ở cửa hoa viên chờ con, chỗ đó cách nơi làm việc của con cũng không xa.
Vậy được, một lát gặp.
Được rồi, ngài mua đồ ăn luôn đi, trong nhà không có gì ăn hết.
Đứa nhỏ này, biết rồi.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân nhìn thời gian, cúi đầu mau chóng xử lý xong công tác, sớm tan tầm mười phút, lái xe đến hoa viên phố Quang Minh.
Buổi chiều năm giờ, lúc Đổng Học Bân đến còn chưa thấy được thân ảnh của mẹ già, vì vậy xuống xe đi vào ghế dài của hoa viên ngồi xuống, hút thuốc chờ.
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Bỗng nhiên, Loan Hiểu Bình xách theo một túi đồ ăn xa xa đi tới.
Đổng Học Bân mắt rất tốt, một chút thì nhìn thấy mẹ già, đứng lên đi qua bên kia, bất quá khiến cho hắn ngẩn ra chính là bên cạnh mẹ già còn có người khác, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, một người phụ nữ khoảng bốn mươi, còn có một người nam hơn ba mươi, trang phục ba người đều là tây trang áo sơmi, không giống cả nhà, nhìn qua giống như người trong cùng công ty, lúc này người đàn ông trung niên dẫn đầu đang cười nói với Loan Hiểu Bình.
Chị ơi, phố Bình An là ở đây sao?
Đối diện đường cái, bên này là phố Quang Minh.
À, chị ở tiểu khu bên này sao? Mấy viện dưỡng lão gần đây chị biết ở đâu không?
Tôi không biết mấy chổ này, không biết.
Mấy người hỏi đông hỏi tây, cuối cùng còn hỏi thăm chổ tụ tập của mấy người già, Loan Hiểu Bình vô cùng cảnh giác đánh giá bọn họ, không nói thêm gì.
Đổng Học Bân trong lòng ơ một tiếng, đi nhanh tới nói: Mẹ!
Tiểu Bân. Loan Hiểu Bình trong mắt an tâm lại, bà sợ gặp phải nhóm người lừa bán phụ nữ, thấy con trai tới mới yên tâm, sức chiến đấu của Tiểu Bân bà ấy cũng biết.
Đổng Học Bân chớp mắt nói: Đây là...
Không quen. Loan Hiểu Bình thấp giọng nói: Không biết đang làm gì.
Thấy người ta cảnh giác như vậy, Thành Nghiêm Đông dẫn đầu cười cười, Xin lỗi chị, chúng tôi không có ý gì, chỉ là hỏi đường một chút, quấy rầy chị.
Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không cho rằng mấy người này là lừa bán phụ nữ, hắn đến đây thì đầu tiên nhìn thấy trên cổ của người đàn ông trung niên có đeo một sợi dây chuyền ngọc bích, đi qua đi lại trong giới đồ cổ lâu như vậy, kiến thức của Đổng Học Bân đương nhiên không phải người bình thường có thể so sánh, sợi dây chuyện này có phân lượng rất đủ, đại khái có dài khoảng ngón tay, rộng nửa chỉ, món đồ này cũng rất là độc, loại băng, màu xanh rất đủ, thứ này hiện tại ít nhất cũng hơn cả triệu đồng, làm gì có ai mang theo dây chuyền quý như thế đi lừa bán phụ nữ?
Hỏi phố Bình An?
Hỏi viện dưỡng lão?
Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, nói: Là lãnh đạo của tổ khảo sát mô phạm kính lão trung ương sao?
Ba người tất cả đều sửng sốt, hiển nhiên không có phản ứng.
Thành Nghiêm Đông ngạc nhiên nói: Cậu là?
Đổng Học Bân vươn tay nắm lấy tay ông ta, Chủ nhiệm văn phòng đường phố Quang Minh, Đổng Học Bân.
Ba người nhìn nhau cười khổ, không ngờ rằng tùy tiện bị người ta nhận ra, còn gặp phải một người chủ nhiệm văn phòng đường phố trẻ tuổi như thế.
Thành Nghiêm Đông cũng bắt tay hắn, Xin chào, tôi làm công tác kính lão toàn quốc, Thành Nghiêm Đông.
Người phụ nữ kính lão toàn quốc và người nam cũng tự giới thiệu, một người là bộ dân chính, một người là đoàn trung ương. Đổng Học Bân nhìn ra được, Thành Nghiêm Đông tám phần là tổ trưởng tổ khảo sát lần này, bất quá mấy người này hẳn là không phải lãnh đạo cao cấp cái gì, chỉ là cán bộ cấp bậc bình thường mà thôi, có thể có một cấp phó đã là không sai rồi, quyền lợi trên chức vụ cũng không có cường thế, bất quá nếu người ta phụ trách khảo sát mười mấy đề danh của tỉnh Bắc Hà, vậy không thể chỉ nhìn chức vụ quyền lợi của người ta một cách đơn thuần, trong khảo sát đơn vị kính lão mô phạm, Thành Nghiêm Đông phỏng chừng là người quyết định của tổ khảo sát, chỉ cần ông ta đầu, đề danh khẳng định là có thể báo danh trung ương, không nhất định lấy được danh hiệu đơn vị mô phạm, nhưng ít ra cũng trúng cử, cho nên đơn vị đề danh khẳng định đã tìm người ta để hầu hạ rồi.
Đổng Học Bân khách khí nói: Hoan nghênh mấy lãnh đạo tới khu Nam Sơn khảo sát, còn tưởng rằng ngày mai mới tới, ừm, chổ ăn và nghỉ ngơi có an bài chưa? Tôi đi liên hệ một chút?
Thành Nghiêm Đông lắc lắc tay, cười ha ha, Không cần phiền phức, đã đặt khách sạn rồi.
Người phụ nữ trung niên nhìn ông ta, Tổ trưởng, bên kia?
Thành Nghiêm Đông gật đầu, không nhiều lời cùng Đổng Học Bân, cáo từ một câu liền đi, thấy phương hướng chính là khu vực của văn phòng đường phố Bình An đối diện đường cái.
Bên này, Đổng Học Bân cũng tiếp nhận đồ ăn trong tay của mẹ già, Mẹ, đi thôi.
Vậy mấy người đó là từ trung ương tới? Loan Hiểu Bình hỏi.
Đổng Học Bân ừm một cái, Khảo sát đơn vị mô phạm, xem ra là muốn tới đột nhiên tập kích, cải trang vi hành, bất quá không quan hệ với bên phố của con.
Loan Hiểu Bình à một tiếng, Vậy sao con không báo cáo cùng trong khu một chút?
Lời này thật ra nhắc nhở Đổng Học Bân, sửng sốt, hắn cười nhạt nói: Được đấy mẹ, xem ra lão Dương đồng chí đã kể với mẹ không ít chuyện trong thể chế, trí tuệ chính trị của mẹ so với con còn cao hơn nữa.
Loan Hiểu Bình cười nói: Ngay cả mẹ cũng dám chọc?
Ha ha, con là khen mẹ mà.
Về đến nhà.
Vừa vào phòng, Loan Hiểu Bình chết sống không cho Đổng Học Bân bận việc, mà là tự mình vào phòng bếp, tự nấu cơm tối.
Đổng Học Bân vừa nhìn, không thể làm gì khác hơn là cười ngồi xuống sô pha, mẹ già trước đó nói rất đúng, đoàn khảo sát len lén tới, bị mình gặp phải, về tình về lý đều phải thông báo một tiếng cùng văn phòng đường phố Bình An, tuy nói mâu thuẫn của Đổng Học Bân cùng Sở Thanh Hoa đã không cách nào điều giải, nhưng cái nhìn đại cục Đổng Học Bân cần phải có, hơn nữa hắn và lãnh đạo tổ khảo sát đã gặp mặt qua, lỡ như sau này Thành Nghiêm Đông lộ miệng, khiến cho trong khu biết Đổng Học Bân sớm rõ ràng tổ khảo sát tới nhưng không báo cáo, vậy vị trí của Đổng Học Bân sẽ càng xấu hổ, đây là biết mà không báo.
Vì vậy Đổng Học Bân gọi điện thoại cho đảng chính phố Bình An, hắn đương nhiên sẽ không trực tiếp liên hệ cùng Sở Thanh Hoa, hai người bọn họ đã sớm xé rách da mặt.
Tít tít tít, điện thoại thông.
Uy, phòng đảng chính, xin hỏi ai vậy? Bên đầu kia là tiếng nói của một thanh niên.
Đổng Học Bân ngữ khí ôn hoà nói: Tôi là Đổng Học Bân của văn phòng đường phố Quang Minh.
Người nọ sửng sờ, À, vậy để tôi chuyển cho Sở chủ nhiệm.
Không cần, tổ khảo...
Nhưng người nọ trực tiếp chuyển máy, tít tít tít, chuyển đến phòng làm việc chủ nhiệm.
Đổng Học Bân có chút phiền, mẹ nó, không nghe thấy tôi nói chuyện sao? Văn phòng đường phố Bình An các người không đem tôi để vào mắt à!
Âm thanh của Sở Thanh Hoa vang lên bên kia điện thoại.
Đổng Học Bân lạnh lùng nói: Tôi Đổng Học Bân.
Ừm? Bên kia im lặng, Ha ha, là Đổng chủ nhiệm à, có việc sao?
Cái khẩu khí gì đây ??
Đổng Học Bân lười nhiều lời với ông ta, đi thẳng vào chủ đề nói: Tôi trên đường trở về gặp phải lãnh đạo của tổ khảo sát đơn vị mô phạm kính lão Trung ương, đã tới khu Nam Sơn, đang ở trên đường cái hỏi đường, hỏi thăm địa chỉ của viện dưỡng lão các người, các người sớm chuẩn bị sẵn sàng đi.
Sở Thanh Hoa nhíu mày, Đã tới? Tựa hồ có chút không tin.
Dù sao nói tôi đã nói...
Đã biết!
Tít tít tít, Sở Thanh Hoa trực tiếp cúp điện thoại.
Cái đệch!
Đổng Học Bân phát hỏa, tôi con mẹ nó có ý tốt mật báo cho ông một chút, để cho các người sớm chuẩn bị nghênh tiếp đối phương đột nhiên tập kích, không đến mức bị người ta đánh cho một cái trở tay không kịp, ông thì ngược lại, cái này con mẹ nó là cái thái độ gì? Tôi có thù với ông thì thế nào? Không đợi tôi nói xong đã cúp điện thoại? Ngay cả một chữ cảm ơn cũng không nói! ?
Lão già kia! !
/2031
|