Buổi sáng, mười giờ.
Văn phòng đường phố Quang Minh, phòng họp nhỏ.
Đổng Học Bân ngồi vững như Thái Sơn ở ghế chủ, gõ gõ bàn nói: Mọi người có ý kiến gì không, đều nói đi.
Không một ai lên tiếng, tựa hồ đều bị tác phong làm việc không sợ trời không sợ đất của Đổng Học Bân làm chấn động.
Khúc bí thư. Ánh mắt của Đổng Học Bân quét về phía Khúc Nghĩa Cường, Anh nói đi?
Khúc Nghĩa Cường trầm ngâm một chút, gần đây gã và Đổng Học Bân qua lại rất gần, vừa thấy hắn gọi mình, trong lòng đã rõ ràng vài phần, đây là muốn gã cổ vũ, vì vậy nói: Ừm, tôi nghĩ là chuyện tốt, tổ khảo sát trung ương chủ động tìm tới chúng ta, cũng nói rõ là khẳng định đối với phố công tác của chúng ta, nếu là người ta chủ động, chúng ta cũng không từ chối được, cái này không phải là đào góc tường của anh em.
Đổng Học Bân thoả mãn gật đầu, Vương chủ nhiệm, cô cũng nói một chút đi.
Vương Ngọc Linh chớp mắt, thoải mái nói: Đều là cạnh tranh công bằng, ai có thể lấy được danh sách đơn vị kính lão mô phạm là có bản lĩnh, tôi nghĩ không có gì không thích hợp.
Cạnh tranh công bằng, nói cũng đúng. Đổng Học Bân ừ một tiếng.
Quách Minh Phong do dự nói: Nhưng trong khu vẫn đem trọng điểm khảo sát đặt ở văn phòng đường phố Bình An, chúng ta làm như thế, trong khu có thể. . .
Thật ra ai không muốn đoạt lấy danh sách của văn phòng đường phố Bình An?
Nhưng chuyện này quá nhạy cảm, lúc này cũng không ai muốn ra mặt.
Cảnh Tân Khoa vẫn không lên tiếng, im lặng uống trà, không có phát biểu ý kiến.
Lúc này, Đổng Học Bân tiếp một cú điện thoại, sau khi a lô một tiếng thì sắc mặt hơi nghiêm, chờ cúp điện thoại, hắn lập tức nói : Chuyện này trước tiên cứ quyết định như thế, lãnh đạo của tổ khảo sát kính lão mô phạm đã tới, chổ đầu tiên thị sát chính là một trung tâm hoạt động lão niên ở Hòe An, mặc kệ thế nào, mọi người trước tiên cứ phối hợp với công tác thị sát lần này của lãnh đạo, có vấn đề gì đến lúc đó hãy nói, được rồi, tan họp. Hắn trực tiếp vỗ bản, Quách chủ nhiệm, anh phân công quản lý kính lão, chuyện này anh theo toàn bộ hành trình, Bành sở trường, gọi mấy người cảnh sát nhân dân làm tốt công tác an toàn.
Cuộc họp kết thúc, Đổng Học Bân mang theo người chạy đến Hòe An.
Nhất thời, khoa viên của văn phòng đường phố Quang Minh đã biết tin tức tổ khảo sát trung ương muốn tới phố bọn họ khảo sát, có vài người tinh thần đại chấn, có vài người mở to mắt há hốc mồm.
Trời đất, không phải khảo sát văn phòng đường phố Bình An sao? Sao đột nhiên tới chổ chúng ta?
Tôi nghe nói là Đổng chủ nhiệm chúng ta lén liên hệ.
Vậy danh sách đơn vị kính lão mô phạm, chúng ta cũng có phần?
Đâu chỉ là có phần, tôi thấy là không thoát được rồi!
Vậy không phải là đoạt danh sách của văn phòng đường phố Bình An sao? Cái này chơi lớn rồi?
Mặc kệ nó, đây chính là chuyện tốt, là đề danh toàn quốc, dù sao xảy ra vấn đề có Đổng chủ nhiệm lo rồi.”
Cùng lúc đó.
Ở chổ văn phòng đường phố Bình An, lầu chính.
Sở Thanh Hoa đang ở trong phòng làm việc lật xem một phần văn kiện, suy nghĩ phương án ngày hôm nay cùng đi tổ khảo sát, đột nhiên, cánh cửa đột nhiên bị người ta gấp gáp gõ.
Sở Thanh Hoa cau mày.
Sở chủ nhiệm! Không tốt!
Hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì nữa? Làm sao vậy? Ông ta đưa tay đóng văn kiện lại.
Người cán bộ đi vào đỏ mặt tía tai nói: Tôi vừa đến khách sạn đón tổ khảo sát trung ương, nhưng người ta đã đi sớm rồi.
Sở Thanh Hoa không cho là đúng nói: Đại khái là trực tiếp xuống xã khu cải trang vi hành, có cái gì ngạc nhiên? Công tác không phải đã sớm bố trí từ ngày hôm qua rồi sao?
Không phải! Người nọ vội la lên: Vừa nhận được tin tức, Thành tổ trưởng mang theo người đi văn phòng đường phố Quang Minh!
Sở Thanh Hoa sửng sốt . . . Đi đến chỗ bọn họ làm gì?
Hình như là. . . Khảo sát.
Cái gì? Khảo sát bọn họ?
“Nghe nói Đổng Học Bân của văn phòng đường phố Quang Minh lén tiếp xúc qua cùng Thành tổ trưởng, có người thấy được, sau đó dây chuyền ngọc bích của Thành tổ trường tựa hồ đã trở lại như cũ, tôi vừa rồi điện thoại đưa ra chuyện bồi thường, Thành tổ trường cũng nói không cần, còn nói khảo sát đối với phố chúng ta đã kết thúc.
Mới một ngày? Kết thúc?
Là Đổng Học Bân đem người giành lấy!
Sắc mặt của Sở Thanh Hoa rốt cục thay đổi, tức giận vỗ bàn một cái, Đổng Học Bân! Mẹ kiếp thằng oắt con này!
Người cán bộ của văn phòng đường phố nói: Sở chủ nhiệm, hiện tại nên làm sao bây giờ?
Tôi đi chính phủ khu! Sở Thanh Hoa nổi giận đứng lên, cầm lấy đồ đi xuống lầu, ông ta trăm liệu ngàn liệu cũng không ngờ tới Đổng Học Bân lại có thể dùng thủ đoạn như thế, mượn chuyện người già lạc đường đoạt tổ khảo sát đi, Sở Thanh Hoa cũng thấy rất rõ ràng, văn phòng đường phố Quang Minh và văn phòng đường phố Bình An hai đơn vị hàng xóm này tuyệt đối không có khả năng đồng thời đề danh, nếu như danh sách đơn vị mô phạm thật sự bị Đổng Học Bân đoạt đi, vậy kết quả của Sở Thanh Hoa bọn họ là công dã tràng, không chỉ có chiến tích không thu hoạch được, mặt mũi cũng mất hết, đây là đánh vào mặt của bọn họ, Sở Thanh Hoa tất nhiên không thể cho phép loại sự tình này phát sinh, nói vậy bọn họ đâu còn mặt mũi gặp ai!
Mười phút. . .
Hai mươi phút. . .
Nửa giờ. . . .
Xã Hòe An, ngoài xã khu.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Thành tổ trường, ngài có chỉ thị gì đối với công tác của viện dưỡng lão chúng tôi? Ngài thấy còn có chỗ nào cần cải tiến không?
Thành Nghiêm Đông cười cười, Tôi thấy rất tốt, các phương diện làm cũng không tồi.
Người của tổ khảo sát cũng có khẽ gật đầu, thật ra là cũng như nhau, công tác viện dưỡng lão của bọn họ cũng không khác gì với bên văn phòng đường phố Bình An.
Vậy. . . Đổng Học Bân nói: Tôi dẫn các vị lãnh đạo đi Hòe An Nhị Trung xem nha?
Được, dẫn đường đi. Thành Nghiêm Đông mang theo người lên xe.
Mấy người cán bộ của văn phòng đường phố cùng đi vừa nhìn lãnh đạo tổ khảo sát có thái này độ, trong lòng đều khẽ động, thật là có trò vui rồi, trong lòng nói Đổng chủ nhiệm này nhìn còn trẻ tuổi như thế, nhưng cũng có bản lĩnh, một đám người như thế rõ ràng đã đoạt tới, không thể không nói, cái này đối với văn phòng đường phố Quang Minh bọn họ mà nói quả thật là một cơ hội hiếm có vô cùng, trong lúc nhất thời, Quách Minh Phong cũng không quản ảnh hưởng có được hay không, thái độ cũng nhiệt tình lên.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên.
Vừa nhìn dãy số, là của chính phủ khu, A lô, tôi Đổng Học Bân.
Tôi Trầm Phi! Là âm thanh của thường vụ phó khu trưởng, ngữ khí rất không khách khí, Lập tức đến phòng làm việc của tôi ngay!
Dứt lời, tít tít tít, bên kia đã đơn phương cúp điện thoại.
Đổng Học Bân biết áp lực sắp tới, cất điện thoại di động vào rồi thấp giọng xin lỗi cùng Thành tổ trường, sau đó nhiều lần dặn dò Quách Minh Phong và Chu Diễm Như vài tiếng, để cho bọn họ dẫn lãnh đạo khảo sát, còn hắn thì leo lên chiếc Santana mà hồi trước ông chủ tiệm ăn Lý thị đưa tăng, một đường chạy thẳng đến chính phủ khu.
Chính phủ khu Nam Sơn.
Ký túc xá chủ.
Đổng Học Bân lên lầu tìm phòng làm việc của Trầm Phi, đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ gõ.
Vào đi! Trầm Phi giọng nói rất trầm.
Đổng Học Bân bị thái độ của ông ta khiến cho có chút khó chịu, nhưng vẫn nhẫn nại mở cửa, chậm rãi bước vào, vào trong vừa nhìn, Sở Thanh Hoa cũng có mặt, đang nghiêm mặt ngồi ở ghế sô pha, Trầm khu trưởng, ồ, Sở chủ nhiệm cũng đến à, cái này, tìm tôi có việc?
Thấy hắn biết rõ cố, sắc mặt của Sở Thanh Hoa càng đen hơn.
Trầm Phi cầm văn kiện trong tay vỗ mạnh lên bàn, Văn phòng đường phố Quang Minh các người đang làm cái gì vậy? Đùa giỡn?
Đổng Học Bân làm bộ không rõ nên nói: Trầm khu trưởng, chúng tôi làm sao?
Cậu còn nói làm sao à! Trầm Phi chỉ chỉ hắn nói: Lãnh đạo của tổ khảo sát kính lão mô phạm là tới văn phòng đường phố Bình An khảo sát! Các người sao lại kéo qua? Hả?
Đổng Học Bân ra vẻ bừng tỉnh, Ồ, chuyện này tôi đang muốn báo cáo với trong khu, Trầm khu trưởng, cái này ngài đã oan uổng cho phố chúng tôi, không phải chúng tôi kéo qua, là buổi sáng Thành tổ trưởng chủ động tìm tôi, đưa ra yêu cầu muốn thị sát, lúc đó tôi cũng ngơ n gác, không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng người ta đã nói như vậy, ngài bảo chúng tôi trả lời thế nào? Không thể nói không cần thị sát? Cái này còn không phải đắc tội với lãnh đạo tổ khảo sát sao? Đối với công tác khảo sát của văn phòng đường phố Bình An cũng là một ảnh hưởng, cho nên tôi trước tiên đáp ứng.
Sở Thanh Hoa phát hỏa nói: Các người đây là đào góc tường!
Đổng Học Bân mắt lạnh nhìn hắn, Sở chủ nhiệm, chúng tôi cũng không có ý này, tôi chưa từng chủ động đưa ra yêu cầu gì.
Nghe nói cậu đem dây chuyền ngọc bích của Thành tổ trưởng sửa tốt lại? Trầm Phi nói: Còn nói Thành tổ trường chủ động tìm các người? Mục đích của phố các người là không thuần khiết! Đây là đào góc tường của phố anh em!
Đổng Học Bân không thích nghe, Trầm khu trưởng, mục đích của chúng tôi tại sao không thuần khiết? Không sai, tôi nhờ người sửa dây chuyền cho Thành tổ trường, đó là di vật của mẹ người ta, tôi giúp một tay chẳng lẽ không được? Cái này kêu là mục đích không tinh khiết? Vậy tôi muốn hỏi Sở chủ nhiệm! Thành tổ trưởng sau đó có kêu các người bồi thường dây chuyền ngọc bích không? Thấy Sở Thanh Hoa không lên tiếng, Đổng Học Bân lớn tiếng nói: Đó là dây chuyền giá trị hơn cả triệu đồng! Tôi thông qua quan hệ vất vả lắm mới cứu được chuyện này! Cái này chẳng lẽ không phải là giúp văn phòng đường phố Bình An sao? Chẳng lẽ không phải cứu hoả cho các người? Tại sao cá nhân tôi ra tiền ra sức suy nghĩ cả nửa ngày giúp các ngươi, còn là làm sai? Không nói cái khác, số tiền sửa chữa dây chuyền tôi coi như giúp cho văn phòng đường phố Bình An các người! Sở chủ nhiệm! Tôi hiện tại muốn hỏi một chút! Công tác của các người có làm đúng chỗ hay không! Tôi giúp trái giúp phải cứu hoả cho các người! Ông còn chạy đến trong khu báo cáo tôi? Ông có ý gì hả!
Sở Thanh Hoa thiếu chút nữa chửi má nó, ai con mẹ nó cần mày giúp hả! Nhưng lời này ông không thể nói, chuyện này quả thật là phố Bình An không có làm tốt công tác, mới khiến cho Đổng Học Bân tìm ra chỗ trống! Nhưng vừa nghĩ đến chuyện của Tô Tiểu Xuân cũng là Đổng Học Bân làm ra, không có nó cũng sẽ không có chuyện phía sau, Sở Thanh Hoa trong lòng càng giận, phổi sắp tức đến nổ luôn rồi!
Trong công phu mồm mép, Đổng Học Bân chưa từng sợ qua ai, nhìn Trầm Phi nói: Trầm khu trưởng, hiện tại chuyện tình đã như vậy, Thành tổ trường đã đưa ra yêu cầu tiến hành khảo sát với phố chúng tôi, nếu như trong khu thật sự nghĩ chúng tôi đào góc tường, vậy được, tôi hiện tại gọi điện thoại rút người, nói cùng Thành tổ trường để cho tổ khảo sát bọn họ muốn đi chổ nào thì đi! Nói văn phòng đường phố Quang Minh chúng tôi không chào đón bọn họ! Như vậy được không? Thường vụ phó khu trưởng tuy rằng cũng là thường ủy khu ủy, nhưng so ra cũng chỉ là trào lưu, so ra kém Vương An Thạch và Cảnh Nguyệt Hoa vị, áp lực cho Đổng Học Bân cũng không có lớn như vậy, cho nên thằng nhãi này cái gì cũng đều dám nói.
Trầm Phi nghe hắn nói như thế, còn dám chống đối tôi? Mẹ nó, sao khu Nam Sơn lại xuất hiện một ông trùm như vậy!
Không biết rằng chống đối lãnh đạo đối với Đổng Học Bân mà nói đã sớm là bình thường như ăn cơm, đừng nói chống đối, chuyện mắng lãnh đạo hắn cũng không phải là không làm qua!
Văn phòng đường phố Quang Minh, phòng họp nhỏ.
Đổng Học Bân ngồi vững như Thái Sơn ở ghế chủ, gõ gõ bàn nói: Mọi người có ý kiến gì không, đều nói đi.
Không một ai lên tiếng, tựa hồ đều bị tác phong làm việc không sợ trời không sợ đất của Đổng Học Bân làm chấn động.
Khúc bí thư. Ánh mắt của Đổng Học Bân quét về phía Khúc Nghĩa Cường, Anh nói đi?
Khúc Nghĩa Cường trầm ngâm một chút, gần đây gã và Đổng Học Bân qua lại rất gần, vừa thấy hắn gọi mình, trong lòng đã rõ ràng vài phần, đây là muốn gã cổ vũ, vì vậy nói: Ừm, tôi nghĩ là chuyện tốt, tổ khảo sát trung ương chủ động tìm tới chúng ta, cũng nói rõ là khẳng định đối với phố công tác của chúng ta, nếu là người ta chủ động, chúng ta cũng không từ chối được, cái này không phải là đào góc tường của anh em.
Đổng Học Bân thoả mãn gật đầu, Vương chủ nhiệm, cô cũng nói một chút đi.
Vương Ngọc Linh chớp mắt, thoải mái nói: Đều là cạnh tranh công bằng, ai có thể lấy được danh sách đơn vị kính lão mô phạm là có bản lĩnh, tôi nghĩ không có gì không thích hợp.
Cạnh tranh công bằng, nói cũng đúng. Đổng Học Bân ừ một tiếng.
Quách Minh Phong do dự nói: Nhưng trong khu vẫn đem trọng điểm khảo sát đặt ở văn phòng đường phố Bình An, chúng ta làm như thế, trong khu có thể. . .
Thật ra ai không muốn đoạt lấy danh sách của văn phòng đường phố Bình An?
Nhưng chuyện này quá nhạy cảm, lúc này cũng không ai muốn ra mặt.
Cảnh Tân Khoa vẫn không lên tiếng, im lặng uống trà, không có phát biểu ý kiến.
Lúc này, Đổng Học Bân tiếp một cú điện thoại, sau khi a lô một tiếng thì sắc mặt hơi nghiêm, chờ cúp điện thoại, hắn lập tức nói : Chuyện này trước tiên cứ quyết định như thế, lãnh đạo của tổ khảo sát kính lão mô phạm đã tới, chổ đầu tiên thị sát chính là một trung tâm hoạt động lão niên ở Hòe An, mặc kệ thế nào, mọi người trước tiên cứ phối hợp với công tác thị sát lần này của lãnh đạo, có vấn đề gì đến lúc đó hãy nói, được rồi, tan họp. Hắn trực tiếp vỗ bản, Quách chủ nhiệm, anh phân công quản lý kính lão, chuyện này anh theo toàn bộ hành trình, Bành sở trường, gọi mấy người cảnh sát nhân dân làm tốt công tác an toàn.
Cuộc họp kết thúc, Đổng Học Bân mang theo người chạy đến Hòe An.
Nhất thời, khoa viên của văn phòng đường phố Quang Minh đã biết tin tức tổ khảo sát trung ương muốn tới phố bọn họ khảo sát, có vài người tinh thần đại chấn, có vài người mở to mắt há hốc mồm.
Trời đất, không phải khảo sát văn phòng đường phố Bình An sao? Sao đột nhiên tới chổ chúng ta?
Tôi nghe nói là Đổng chủ nhiệm chúng ta lén liên hệ.
Vậy danh sách đơn vị kính lão mô phạm, chúng ta cũng có phần?
Đâu chỉ là có phần, tôi thấy là không thoát được rồi!
Vậy không phải là đoạt danh sách của văn phòng đường phố Bình An sao? Cái này chơi lớn rồi?
Mặc kệ nó, đây chính là chuyện tốt, là đề danh toàn quốc, dù sao xảy ra vấn đề có Đổng chủ nhiệm lo rồi.”
Cùng lúc đó.
Ở chổ văn phòng đường phố Bình An, lầu chính.
Sở Thanh Hoa đang ở trong phòng làm việc lật xem một phần văn kiện, suy nghĩ phương án ngày hôm nay cùng đi tổ khảo sát, đột nhiên, cánh cửa đột nhiên bị người ta gấp gáp gõ.
Sở Thanh Hoa cau mày.
Sở chủ nhiệm! Không tốt!
Hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì nữa? Làm sao vậy? Ông ta đưa tay đóng văn kiện lại.
Người cán bộ đi vào đỏ mặt tía tai nói: Tôi vừa đến khách sạn đón tổ khảo sát trung ương, nhưng người ta đã đi sớm rồi.
Sở Thanh Hoa không cho là đúng nói: Đại khái là trực tiếp xuống xã khu cải trang vi hành, có cái gì ngạc nhiên? Công tác không phải đã sớm bố trí từ ngày hôm qua rồi sao?
Không phải! Người nọ vội la lên: Vừa nhận được tin tức, Thành tổ trưởng mang theo người đi văn phòng đường phố Quang Minh!
Sở Thanh Hoa sửng sốt . . . Đi đến chỗ bọn họ làm gì?
Hình như là. . . Khảo sát.
Cái gì? Khảo sát bọn họ?
“Nghe nói Đổng Học Bân của văn phòng đường phố Quang Minh lén tiếp xúc qua cùng Thành tổ trưởng, có người thấy được, sau đó dây chuyền ngọc bích của Thành tổ trường tựa hồ đã trở lại như cũ, tôi vừa rồi điện thoại đưa ra chuyện bồi thường, Thành tổ trường cũng nói không cần, còn nói khảo sát đối với phố chúng ta đã kết thúc.
Mới một ngày? Kết thúc?
Là Đổng Học Bân đem người giành lấy!
Sắc mặt của Sở Thanh Hoa rốt cục thay đổi, tức giận vỗ bàn một cái, Đổng Học Bân! Mẹ kiếp thằng oắt con này!
Người cán bộ của văn phòng đường phố nói: Sở chủ nhiệm, hiện tại nên làm sao bây giờ?
Tôi đi chính phủ khu! Sở Thanh Hoa nổi giận đứng lên, cầm lấy đồ đi xuống lầu, ông ta trăm liệu ngàn liệu cũng không ngờ tới Đổng Học Bân lại có thể dùng thủ đoạn như thế, mượn chuyện người già lạc đường đoạt tổ khảo sát đi, Sở Thanh Hoa cũng thấy rất rõ ràng, văn phòng đường phố Quang Minh và văn phòng đường phố Bình An hai đơn vị hàng xóm này tuyệt đối không có khả năng đồng thời đề danh, nếu như danh sách đơn vị mô phạm thật sự bị Đổng Học Bân đoạt đi, vậy kết quả của Sở Thanh Hoa bọn họ là công dã tràng, không chỉ có chiến tích không thu hoạch được, mặt mũi cũng mất hết, đây là đánh vào mặt của bọn họ, Sở Thanh Hoa tất nhiên không thể cho phép loại sự tình này phát sinh, nói vậy bọn họ đâu còn mặt mũi gặp ai!
Mười phút. . .
Hai mươi phút. . .
Nửa giờ. . . .
Xã Hòe An, ngoài xã khu.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Thành tổ trường, ngài có chỉ thị gì đối với công tác của viện dưỡng lão chúng tôi? Ngài thấy còn có chỗ nào cần cải tiến không?
Thành Nghiêm Đông cười cười, Tôi thấy rất tốt, các phương diện làm cũng không tồi.
Người của tổ khảo sát cũng có khẽ gật đầu, thật ra là cũng như nhau, công tác viện dưỡng lão của bọn họ cũng không khác gì với bên văn phòng đường phố Bình An.
Vậy. . . Đổng Học Bân nói: Tôi dẫn các vị lãnh đạo đi Hòe An Nhị Trung xem nha?
Được, dẫn đường đi. Thành Nghiêm Đông mang theo người lên xe.
Mấy người cán bộ của văn phòng đường phố cùng đi vừa nhìn lãnh đạo tổ khảo sát có thái này độ, trong lòng đều khẽ động, thật là có trò vui rồi, trong lòng nói Đổng chủ nhiệm này nhìn còn trẻ tuổi như thế, nhưng cũng có bản lĩnh, một đám người như thế rõ ràng đã đoạt tới, không thể không nói, cái này đối với văn phòng đường phố Quang Minh bọn họ mà nói quả thật là một cơ hội hiếm có vô cùng, trong lúc nhất thời, Quách Minh Phong cũng không quản ảnh hưởng có được hay không, thái độ cũng nhiệt tình lên.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên.
Vừa nhìn dãy số, là của chính phủ khu, A lô, tôi Đổng Học Bân.
Tôi Trầm Phi! Là âm thanh của thường vụ phó khu trưởng, ngữ khí rất không khách khí, Lập tức đến phòng làm việc của tôi ngay!
Dứt lời, tít tít tít, bên kia đã đơn phương cúp điện thoại.
Đổng Học Bân biết áp lực sắp tới, cất điện thoại di động vào rồi thấp giọng xin lỗi cùng Thành tổ trường, sau đó nhiều lần dặn dò Quách Minh Phong và Chu Diễm Như vài tiếng, để cho bọn họ dẫn lãnh đạo khảo sát, còn hắn thì leo lên chiếc Santana mà hồi trước ông chủ tiệm ăn Lý thị đưa tăng, một đường chạy thẳng đến chính phủ khu.
Chính phủ khu Nam Sơn.
Ký túc xá chủ.
Đổng Học Bân lên lầu tìm phòng làm việc của Trầm Phi, đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ gõ.
Vào đi! Trầm Phi giọng nói rất trầm.
Đổng Học Bân bị thái độ của ông ta khiến cho có chút khó chịu, nhưng vẫn nhẫn nại mở cửa, chậm rãi bước vào, vào trong vừa nhìn, Sở Thanh Hoa cũng có mặt, đang nghiêm mặt ngồi ở ghế sô pha, Trầm khu trưởng, ồ, Sở chủ nhiệm cũng đến à, cái này, tìm tôi có việc?
Thấy hắn biết rõ cố, sắc mặt của Sở Thanh Hoa càng đen hơn.
Trầm Phi cầm văn kiện trong tay vỗ mạnh lên bàn, Văn phòng đường phố Quang Minh các người đang làm cái gì vậy? Đùa giỡn?
Đổng Học Bân làm bộ không rõ nên nói: Trầm khu trưởng, chúng tôi làm sao?
Cậu còn nói làm sao à! Trầm Phi chỉ chỉ hắn nói: Lãnh đạo của tổ khảo sát kính lão mô phạm là tới văn phòng đường phố Bình An khảo sát! Các người sao lại kéo qua? Hả?
Đổng Học Bân ra vẻ bừng tỉnh, Ồ, chuyện này tôi đang muốn báo cáo với trong khu, Trầm khu trưởng, cái này ngài đã oan uổng cho phố chúng tôi, không phải chúng tôi kéo qua, là buổi sáng Thành tổ trưởng chủ động tìm tôi, đưa ra yêu cầu muốn thị sát, lúc đó tôi cũng ngơ n gác, không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng người ta đã nói như vậy, ngài bảo chúng tôi trả lời thế nào? Không thể nói không cần thị sát? Cái này còn không phải đắc tội với lãnh đạo tổ khảo sát sao? Đối với công tác khảo sát của văn phòng đường phố Bình An cũng là một ảnh hưởng, cho nên tôi trước tiên đáp ứng.
Sở Thanh Hoa phát hỏa nói: Các người đây là đào góc tường!
Đổng Học Bân mắt lạnh nhìn hắn, Sở chủ nhiệm, chúng tôi cũng không có ý này, tôi chưa từng chủ động đưa ra yêu cầu gì.
Nghe nói cậu đem dây chuyền ngọc bích của Thành tổ trưởng sửa tốt lại? Trầm Phi nói: Còn nói Thành tổ trường chủ động tìm các người? Mục đích của phố các người là không thuần khiết! Đây là đào góc tường của phố anh em!
Đổng Học Bân không thích nghe, Trầm khu trưởng, mục đích của chúng tôi tại sao không thuần khiết? Không sai, tôi nhờ người sửa dây chuyền cho Thành tổ trường, đó là di vật của mẹ người ta, tôi giúp một tay chẳng lẽ không được? Cái này kêu là mục đích không tinh khiết? Vậy tôi muốn hỏi Sở chủ nhiệm! Thành tổ trưởng sau đó có kêu các người bồi thường dây chuyền ngọc bích không? Thấy Sở Thanh Hoa không lên tiếng, Đổng Học Bân lớn tiếng nói: Đó là dây chuyền giá trị hơn cả triệu đồng! Tôi thông qua quan hệ vất vả lắm mới cứu được chuyện này! Cái này chẳng lẽ không phải là giúp văn phòng đường phố Bình An sao? Chẳng lẽ không phải cứu hoả cho các người? Tại sao cá nhân tôi ra tiền ra sức suy nghĩ cả nửa ngày giúp các ngươi, còn là làm sai? Không nói cái khác, số tiền sửa chữa dây chuyền tôi coi như giúp cho văn phòng đường phố Bình An các người! Sở chủ nhiệm! Tôi hiện tại muốn hỏi một chút! Công tác của các người có làm đúng chỗ hay không! Tôi giúp trái giúp phải cứu hoả cho các người! Ông còn chạy đến trong khu báo cáo tôi? Ông có ý gì hả!
Sở Thanh Hoa thiếu chút nữa chửi má nó, ai con mẹ nó cần mày giúp hả! Nhưng lời này ông không thể nói, chuyện này quả thật là phố Bình An không có làm tốt công tác, mới khiến cho Đổng Học Bân tìm ra chỗ trống! Nhưng vừa nghĩ đến chuyện của Tô Tiểu Xuân cũng là Đổng Học Bân làm ra, không có nó cũng sẽ không có chuyện phía sau, Sở Thanh Hoa trong lòng càng giận, phổi sắp tức đến nổ luôn rồi!
Trong công phu mồm mép, Đổng Học Bân chưa từng sợ qua ai, nhìn Trầm Phi nói: Trầm khu trưởng, hiện tại chuyện tình đã như vậy, Thành tổ trường đã đưa ra yêu cầu tiến hành khảo sát với phố chúng tôi, nếu như trong khu thật sự nghĩ chúng tôi đào góc tường, vậy được, tôi hiện tại gọi điện thoại rút người, nói cùng Thành tổ trường để cho tổ khảo sát bọn họ muốn đi chổ nào thì đi! Nói văn phòng đường phố Quang Minh chúng tôi không chào đón bọn họ! Như vậy được không? Thường vụ phó khu trưởng tuy rằng cũng là thường ủy khu ủy, nhưng so ra cũng chỉ là trào lưu, so ra kém Vương An Thạch và Cảnh Nguyệt Hoa vị, áp lực cho Đổng Học Bân cũng không có lớn như vậy, cho nên thằng nhãi này cái gì cũng đều dám nói.
Trầm Phi nghe hắn nói như thế, còn dám chống đối tôi? Mẹ nó, sao khu Nam Sơn lại xuất hiện một ông trùm như vậy!
Không biết rằng chống đối lãnh đạo đối với Đổng Học Bân mà nói đã sớm là bình thường như ăn cơm, đừng nói chống đối, chuyện mắng lãnh đạo hắn cũng không phải là không làm qua!
/2031
|