Từ gia.
Trong phòng ngủ.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, buổi chiều ba giờ, để Từ Yến ngồi ở trên giường, đi qua đi lại nhìn chằm chằm lên mặt của cô ta..
Những vết tàn nhang này của chị phát triển khi nào?
Khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, cũng chín mười năm rồi, không nhớ rõ.
. . . Còn nếp nhăn?
Cũng là khi đó, bất quá gần đây bị nặng thêm một chút.
Gần đây? Vậy cụ thể là mấy tháng?
Nửa năm trước, áp lực khá lớn, nếp nhăn xuất hiện nhiều, màu tàn nhang cũng đậm hơn.
Nửa năm à, Đổng Học Bân trong lòng mặc niệm một tiếng MENU, mở MENU ra nhìn thời gian còn thừa của mình, hai ngày nay lại tích góp một ít, đã để dành được khoảng bốn phút, nếu như dựa theo tính toán REVERSE một giây đồng hồ lui về một ngày, bốn phút cũng đủ rút lui từ nửa năm đến gần một năm thời gian, hẳn là đủ, nhưng chưa thử qua nên Đổng Học Bân cũng không rõ ràng lắm, vì vậy vẫn không biết nên làm thế nào.
Lúc này, chỉ nghe Từ Yến cười nói: Ngoại trừ con tôi, chị Từ cậu vẫn là lần đầu tiên tẩy trang cho người khác nhìn, thế nào? Có phải là rất già không?
Không có, cái này gọi là có mùi vị của phụ nữ thành thục.
Tên nhóc cậu, chỉ biết nịnh tôi. Cô ấy nghe được bật cười.
Chà chà tay, Đổng Học Bân nói: Vậy tôi bắt đầu? Nếu như có cái gì khó chịu, ngài cứ nói với tôi.
Từ Yến chậm rãi nhắm mắt lại.
Đổng Học Bân thở một hơi, nhấc tay lên, có chút ngượng ngùng chạm vào mặt của Từ Yến, ho nhẹ một tiếng, hắn từ từ đem ngón tay cái chạm thẳng vào khóe mắt của Từ Yến, dựa theo hướng chiều kim đồng hồ mà bắt đầu xoa, cái này đương nhiên là giả vờ giả vịt rồi, ấn ấn chổ này, xoa xoa chổ kia, lên lên xuống xuống, mùi vị phụ nữ thành thục trên người Từ Yến cũng chậm rãi bay vào trong lỗ mũi của Đổng Học Bân, mùi thơm nồng nàn, hắn thấy chị Từ từ từ nhắm hai mắt, tròng mắt không nhịn được cúi xuống nhìn trong cổ áo cô ấy một cái, cái này vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn Từ Yến gần như thế, thật kích động.
Ngài cảm giác thế nào?
Ừm, cũng được, rất thoải mái.
Thần y không thể dễ giả dạng tốt như vậy, Đổng Học Bân lại bắt đầu ấn mấy huyệt vị khác trên mặt, duy trì liên tục, sau đó mới đổi vị trí.
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ . . .
Hai tiếng đồng hồ . . .
Tiểu Đổng, mấy giờ rồi?
À, sắp sáu giờ.
Đừng xoa bóp nữa, ăn cơm trước đi, cậu cũng mệt mỏi rồi.
Đừng đừng, sắp được rồi.
Làm công tác chuẩn bị lâu như vậy, Đổng Học Bân nghĩ cũng đã đến lúc rồi, vì vậy ánh mắt định lại, chậm rãi nâng cằm của Từ Yến lên, đem toàn bộ lực chú ý tập trung qua, nếu muốn lui thời gian về phía sau, vậy cần phải thanh tịnh hoàn toàn, cho nên Đổng Học Bân đem ý niệm không chỉ tập trung ở trên khuôn mặt của Từ Yến, hơn nữa cũng khống chế được ý thức của mình tập trung ở thân thể đẫy đà của chị Từ, mang tâm tư thấp thỏm mặc niệm một tiếng REVERSE!
Thời gian còn thừa bắt đầu giảm dần!
Ba phút năm mươi tám giây. . .
Ba phút năm mươi bảy giây. . .
Ba phút năm mươi sáu giây. . .
Từ Yến lẳng lặng nhắm mắt ngồi ở chỗ kia, bỗng nhiên vùng xung quanh lông mày khẽ động, Ơ?
Đổng Học Bân không dám phân tâm, vô thức nói: Ngài làm sao vậy?
Có chút thay đổi, toàn thân đều ngứa.
Ngài nhịn một chút, đây là hiện tượng bình thường, lập tức tốt ngay.
Thật sao? Ừm.
Vừa nghe có động tĩnh, trong lòng Đổng Học Bân không khỏi vui, nghĩ là có hiệu quả, thế nhưng đưa mắt thường nhìn lên khuôn mặt Từ Yến một chút, nhưng phát hiện ra không có chút thay đổi nào rõ ràng cả.
Còn thừa ba phút. . .
Còn thừa hai phút. . .
Còn thừa một phút đồng hồ. . .
Đột nhiên, Đổng Học Bân rốt cục nhận ra một biến hóa kinh người, hầu như là trong nháy mắt, nếp nhăn nơi khoé mắt vừa rồi còn chưa có gì bỗng nhiên hơi co rụt lại, chỉ thấy những nếp nhăn hai bên khóe mắt của cô ấy cấp tốc co lại, rung động qua đi, hai vết tích hợp lại cùng nhau, cũng không nhìn thấy đường nhăn đâu cả, nhìn qua bên cạnh, những đường kéo dài của một nếp nhăn khác cũng chậm rãi rút ngắn, rút ngắn, đường nhăn nhanh chóng biến mất ở trên mặt!
Thật sự thành công rồi!
Có hiệu quả!
Cho dù đã đoán được kết quả, nhưng cái cảnh này vẫn gây khiếp sợ cực lớn đối với Đổng Học Bân, hắn nhìn mà có chút trợn tròn, con mắt đều trừng to ra.
Năm mươi giây. . .
Bốn mươi giây. . .
Ba mươi giây. . .
Không chỉ có nếp nhăn xảy ra biến hóa, lớp tàn nhang cũng vậy!
Theo thời gian trôi qua, tàn nhang đang từ từ giảm màu xuống, gần với màu da vàng, tuy rằng không có xu thế biến mất, nhưng màu sắc thật sự thay đổi!
Ba giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ . . .
Một giây đồng hồ. . .
REVERSE dùng xong! Thời gian lui về phía sau tự động giải trừ!
Cùng lúc đó, vùng xung quanh lông mày của Từ Yến cũng thả ra, Hiện tại lại không có cảm giác, được rồi sao?
Đổng Học Bân buông tay, nhìn chằm chằm Từ Yến, trong miệng hít một ngụm khí lạnh, trong lòng đã bị kích động dồn dập, REVERSE đối với con người cũng có hiệu quả, đây chính là một phát hiện to lớn!
Được rồi, ngài mở mắt đi.
Từ Yến vừa mở mắt, cười cười, nghiêng đầu nhìn thời gian, Đã đến giờ này rồi sao? Khổ cực cho Tiểu Đổng, được rồi, hai ta đi ăn thôi. Ngay giây đầu tiên tự nhiên lại không phải là muốn nhìn mặt mình, mà là đi ăn, hiển nhiên là Từ Yến căn bản không ôm hy vọng gì.
Đổng Học Bân trong lòng nói phản ứng của ngài đả kích người quá, Chị Từ, ngài soi gương trước được không? Ăn thì không cần gấp.
Từ Yến sờ sờ mặt, Sao? Có hiệu quả sao?
Ha ha, ngài tự mình nhìn sẽ biết. Đổng Học Bân không có tiết lộ.
Còn úp úp mở mở? Tốt lắm, tôi đi nhìn một chút. Từ Yến đứng lên đi qua hướng phòng tắm, Buổi tối ở nhà chị Từ ăn, muốn ăn cái gì?
Gì cũng được.
Ừm, vậy đợi lát nữa tôi mở tủ lạnh xem có cái gì ăn.
Chuyện này quyết định như thế đi, ngài cứ đi soi gương trước đã. Đổng Học Bân còn gấp hơn cô ấy.
Từ Yến lắc đầu nở nụ cười dưới, Hoàng thượng không vội thái giám gấp, ha ha, được rồi, tôi muốn nhìn xem có cái biến hóa gì, hay là tên nhóc cậu lại khoác lác với tôi.
Mười giây đồng hồ trôi qua.
Hai mươi giây đồng hồ trôi qua.
Trong phòng tắm bỗng nhiên truyền ra tiếng nói của chị Từ, Tiểu Đổng! Cậu mau tới đây!
Đổng Học Bân cười ha ha bước thong thả đi qua, Ngài gọi tôi?
Từ Yến kinh ngạc chỉ chỉ khuôn mặt trong gương, sờ sờ khóe mắt của mình, Chuyện gì xảy ra vậy? Sao màu của tàn nhang lại nhợt xuống? Vừa rồi lúc tẩy trang cũng không có màu này! Còn có nếp nhăn nữa, sáng sớm soi gương còn mà, sao hiện tại không có? Một cái cũng không thấy? Hiện tại Từ Yến dường như trẻ lại một tuổi, so với lúc vừa tẩy trang còn thuận mắt hơn nhiều, ặc, thật ra cô ấy đúng là trẻ lại một tuổi thật, vì REVERSE đem thân thể của cô ấy lui về mà.
Thấy Từ Yến kinh ngạc không thôi, Đổng Học Bân trong lòng rất thỏa mãn, cười nói: Xem ra trị liệu xoa bóp này thật sự thích hợp với ngài.
Đây là xoa bóp làm ra! ? Từ Yến hít một hơi nhìn hắn, Cái này cũng quá khó tin! Trời đất ơi!
Ngài hiện tại cảm giác thế nào? Có cái gì khó chịu không?
Không có. Từ Yến thở sâu một hơi, nghiêm mặt nói: Chưa bao giờ cảm giác sống tốt như vậy, trời ạ, tên nhóc cậu thật sự là có thể cho người ta bất ngờ! Tâm tình của Từ Yến vô cùng kích động, đứng ở trước gương soi qua soi lại liên tục, Không thể tin được, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì thật đúng là không thể tin được, đây là xoa bóp trung y gì vậy? Sao hiệu quả nhanh như vậy? Một buổi chiều mà đã được như vậy?
Là sư phụ tôi nghiên cứu ra, tên cụ thể cũng không có, hay gọi là xoa bóp mỹ dung đi.
Ngay từ đầu nghe cậu nói còn tưởng rằng cậu là nói giỡn, hiện tại tôi đều nghĩ tôi bị hoa mắt, tại sao có thể như vậy?
Đổng Học Bân tự đáy lòng tán thán nói: Chị Từ, ngài hiện tại thật xinh đẹp.
Cảm ơn. Từ Yến vuốt tóc lên, nói, Quá thần kỳ, sao xoa bóp còn có thể đạt được cái hiệu quả này? Tôi chưa từng nghe qua, Tiểu Đổng. Từ Yến đột nhiên nhìn về phía hắn, Nếu như nói như vậy, tất cả nếp nhăn của chị Từ đều có thể loại trừ sao? Tàn nhang cũng vậy?
Đổng Học Bân ho khan, Cái này, trên lý thuyết là có thể.
Từ Yến nhìn hắn, không nói chuyện.
Đổng Học Bân bị nhìn thấy có chút sợ hãi, nhất thời rõ ràng ý của Từ Yến, cuống quít nói: Ngày hôm nay có thể không làm được, loại thủ pháp xoa bóp này không thể dùng nhiều, sư phụ tôi nói có tác dụng phụ, qua vài ngày mới có thể tiếp tục dùng nữa, nếu không cũng không có hiệu quả. Thời gian còn thừa của REVERSE đã sớm sạch sẽ rồi.
Vậy qua vài ngày.
Thật ra loại hiệu quả này tôi cũng không ngờ, cái này cũng chia thể chất, cũng giống như dị ứng thuốc với, người với người không giống, hầu như tất cả mọi người đều xoa bóp không có hiệu quả, nhưng một phần rất ít người giống như ngài chỉ cần xoa bóp một lần là có thể có hiệu quả trị liệu rõ ràng. Đổng Học Bân đem câu chuyện này trở nên huyền ảo, hắn cũng không thần kỳ như vậy, Cho nên chuyện này ngài cũng đừng nói với bất luận người nào, nhớ phải giữ bí mật.
Người bình thường không có hiệu quả?
Đúng vậy, thể chất của ngài có thể là tương đối đặc thù, trùng hợp.
Biết rồi, yên tâm đi, chị Từ sẽ giữ bí mật cho cậu.
Vậy cảm ơn.
Là tôi cảm ơn tên nhóc cậu mới đúng. Từ Yến vẫn còn đang soi gương, suy nghĩ nói: Món quà này làm cho tôi quá bất ngờ, Tiểu Đổng, thật sự có thể loại trừ tất cả nếp nhăn sao?
Đổng Học Bân gật đầu, Hẳn là có thể, dù sao không dám nói khiến cho ngài trẻ lại hơn mười tuổi, nhưng trẻ lại sáu bảy tuổi thì vẫn có thể.
Cẩn thận nhìn cái gương nửa ngày, Từ Yến rốt cục mới thỏa mãn, sau đó bắt đầu trang điểm một chút, chờ sau khi làm xong, Từ Yến nhàn nhạt quay người lại, Tiểu Đổng, thế nào? Màu của tàn nhang đã không còn đậm như lúc đầu, trang điểm một chút cơ bản có thể có thể che đi bảy tám phần rồi.
Đổng Học Bân tán thán nói: Ngài hiện tại giống như người ba mươi bảy ba mươi bát tuổi vậy, thật sự là rất đẹp.
Ha ha. Từ Yến đi lên trước một bước, thân thiết mấy lấy tay của Đổng Học Bân kéo hắn ra khỏi phòng vệ sinh, Đi, tôi chuẩn bị làm cơm cho cậu, cậu thật đúng là cho chị Từ cậu bất ngờ một lần rồi lại một lần, cũng không biết tên nhóc cậu từ đâu lấy ra nhiều bản lĩnh như vậy, nếu như tôi có con gái, khẳng định sẽ gả cho cậu. Từ Yến không phải một người nói nhiều, ngày hôm nay một hơi nói nhiều như vậy, hiển nhiên là tâm tình rất tốt, có thể thấy được dung nhan đối với phụ nụ mà nói là có bao nhiêu quan trọng.
Thấy Từ Yến vui vẻ, Đổng Học Bân cũng cảm thấy mỹ mãn.
Trong phòng ngủ.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, buổi chiều ba giờ, để Từ Yến ngồi ở trên giường, đi qua đi lại nhìn chằm chằm lên mặt của cô ta..
Những vết tàn nhang này của chị phát triển khi nào?
Khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, cũng chín mười năm rồi, không nhớ rõ.
. . . Còn nếp nhăn?
Cũng là khi đó, bất quá gần đây bị nặng thêm một chút.
Gần đây? Vậy cụ thể là mấy tháng?
Nửa năm trước, áp lực khá lớn, nếp nhăn xuất hiện nhiều, màu tàn nhang cũng đậm hơn.
Nửa năm à, Đổng Học Bân trong lòng mặc niệm một tiếng MENU, mở MENU ra nhìn thời gian còn thừa của mình, hai ngày nay lại tích góp một ít, đã để dành được khoảng bốn phút, nếu như dựa theo tính toán REVERSE một giây đồng hồ lui về một ngày, bốn phút cũng đủ rút lui từ nửa năm đến gần một năm thời gian, hẳn là đủ, nhưng chưa thử qua nên Đổng Học Bân cũng không rõ ràng lắm, vì vậy vẫn không biết nên làm thế nào.
Lúc này, chỉ nghe Từ Yến cười nói: Ngoại trừ con tôi, chị Từ cậu vẫn là lần đầu tiên tẩy trang cho người khác nhìn, thế nào? Có phải là rất già không?
Không có, cái này gọi là có mùi vị của phụ nữ thành thục.
Tên nhóc cậu, chỉ biết nịnh tôi. Cô ấy nghe được bật cười.
Chà chà tay, Đổng Học Bân nói: Vậy tôi bắt đầu? Nếu như có cái gì khó chịu, ngài cứ nói với tôi.
Từ Yến chậm rãi nhắm mắt lại.
Đổng Học Bân thở một hơi, nhấc tay lên, có chút ngượng ngùng chạm vào mặt của Từ Yến, ho nhẹ một tiếng, hắn từ từ đem ngón tay cái chạm thẳng vào khóe mắt của Từ Yến, dựa theo hướng chiều kim đồng hồ mà bắt đầu xoa, cái này đương nhiên là giả vờ giả vịt rồi, ấn ấn chổ này, xoa xoa chổ kia, lên lên xuống xuống, mùi vị phụ nữ thành thục trên người Từ Yến cũng chậm rãi bay vào trong lỗ mũi của Đổng Học Bân, mùi thơm nồng nàn, hắn thấy chị Từ từ từ nhắm hai mắt, tròng mắt không nhịn được cúi xuống nhìn trong cổ áo cô ấy một cái, cái này vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn Từ Yến gần như thế, thật kích động.
Ngài cảm giác thế nào?
Ừm, cũng được, rất thoải mái.
Thần y không thể dễ giả dạng tốt như vậy, Đổng Học Bân lại bắt đầu ấn mấy huyệt vị khác trên mặt, duy trì liên tục, sau đó mới đổi vị trí.
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ . . .
Hai tiếng đồng hồ . . .
Tiểu Đổng, mấy giờ rồi?
À, sắp sáu giờ.
Đừng xoa bóp nữa, ăn cơm trước đi, cậu cũng mệt mỏi rồi.
Đừng đừng, sắp được rồi.
Làm công tác chuẩn bị lâu như vậy, Đổng Học Bân nghĩ cũng đã đến lúc rồi, vì vậy ánh mắt định lại, chậm rãi nâng cằm của Từ Yến lên, đem toàn bộ lực chú ý tập trung qua, nếu muốn lui thời gian về phía sau, vậy cần phải thanh tịnh hoàn toàn, cho nên Đổng Học Bân đem ý niệm không chỉ tập trung ở trên khuôn mặt của Từ Yến, hơn nữa cũng khống chế được ý thức của mình tập trung ở thân thể đẫy đà của chị Từ, mang tâm tư thấp thỏm mặc niệm một tiếng REVERSE!
Thời gian còn thừa bắt đầu giảm dần!
Ba phút năm mươi tám giây. . .
Ba phút năm mươi bảy giây. . .
Ba phút năm mươi sáu giây. . .
Từ Yến lẳng lặng nhắm mắt ngồi ở chỗ kia, bỗng nhiên vùng xung quanh lông mày khẽ động, Ơ?
Đổng Học Bân không dám phân tâm, vô thức nói: Ngài làm sao vậy?
Có chút thay đổi, toàn thân đều ngứa.
Ngài nhịn một chút, đây là hiện tượng bình thường, lập tức tốt ngay.
Thật sao? Ừm.
Vừa nghe có động tĩnh, trong lòng Đổng Học Bân không khỏi vui, nghĩ là có hiệu quả, thế nhưng đưa mắt thường nhìn lên khuôn mặt Từ Yến một chút, nhưng phát hiện ra không có chút thay đổi nào rõ ràng cả.
Còn thừa ba phút. . .
Còn thừa hai phút. . .
Còn thừa một phút đồng hồ. . .
Đột nhiên, Đổng Học Bân rốt cục nhận ra một biến hóa kinh người, hầu như là trong nháy mắt, nếp nhăn nơi khoé mắt vừa rồi còn chưa có gì bỗng nhiên hơi co rụt lại, chỉ thấy những nếp nhăn hai bên khóe mắt của cô ấy cấp tốc co lại, rung động qua đi, hai vết tích hợp lại cùng nhau, cũng không nhìn thấy đường nhăn đâu cả, nhìn qua bên cạnh, những đường kéo dài của một nếp nhăn khác cũng chậm rãi rút ngắn, rút ngắn, đường nhăn nhanh chóng biến mất ở trên mặt!
Thật sự thành công rồi!
Có hiệu quả!
Cho dù đã đoán được kết quả, nhưng cái cảnh này vẫn gây khiếp sợ cực lớn đối với Đổng Học Bân, hắn nhìn mà có chút trợn tròn, con mắt đều trừng to ra.
Năm mươi giây. . .
Bốn mươi giây. . .
Ba mươi giây. . .
Không chỉ có nếp nhăn xảy ra biến hóa, lớp tàn nhang cũng vậy!
Theo thời gian trôi qua, tàn nhang đang từ từ giảm màu xuống, gần với màu da vàng, tuy rằng không có xu thế biến mất, nhưng màu sắc thật sự thay đổi!
Ba giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ . . .
Một giây đồng hồ. . .
REVERSE dùng xong! Thời gian lui về phía sau tự động giải trừ!
Cùng lúc đó, vùng xung quanh lông mày của Từ Yến cũng thả ra, Hiện tại lại không có cảm giác, được rồi sao?
Đổng Học Bân buông tay, nhìn chằm chằm Từ Yến, trong miệng hít một ngụm khí lạnh, trong lòng đã bị kích động dồn dập, REVERSE đối với con người cũng có hiệu quả, đây chính là một phát hiện to lớn!
Được rồi, ngài mở mắt đi.
Từ Yến vừa mở mắt, cười cười, nghiêng đầu nhìn thời gian, Đã đến giờ này rồi sao? Khổ cực cho Tiểu Đổng, được rồi, hai ta đi ăn thôi. Ngay giây đầu tiên tự nhiên lại không phải là muốn nhìn mặt mình, mà là đi ăn, hiển nhiên là Từ Yến căn bản không ôm hy vọng gì.
Đổng Học Bân trong lòng nói phản ứng của ngài đả kích người quá, Chị Từ, ngài soi gương trước được không? Ăn thì không cần gấp.
Từ Yến sờ sờ mặt, Sao? Có hiệu quả sao?
Ha ha, ngài tự mình nhìn sẽ biết. Đổng Học Bân không có tiết lộ.
Còn úp úp mở mở? Tốt lắm, tôi đi nhìn một chút. Từ Yến đứng lên đi qua hướng phòng tắm, Buổi tối ở nhà chị Từ ăn, muốn ăn cái gì?
Gì cũng được.
Ừm, vậy đợi lát nữa tôi mở tủ lạnh xem có cái gì ăn.
Chuyện này quyết định như thế đi, ngài cứ đi soi gương trước đã. Đổng Học Bân còn gấp hơn cô ấy.
Từ Yến lắc đầu nở nụ cười dưới, Hoàng thượng không vội thái giám gấp, ha ha, được rồi, tôi muốn nhìn xem có cái biến hóa gì, hay là tên nhóc cậu lại khoác lác với tôi.
Mười giây đồng hồ trôi qua.
Hai mươi giây đồng hồ trôi qua.
Trong phòng tắm bỗng nhiên truyền ra tiếng nói của chị Từ, Tiểu Đổng! Cậu mau tới đây!
Đổng Học Bân cười ha ha bước thong thả đi qua, Ngài gọi tôi?
Từ Yến kinh ngạc chỉ chỉ khuôn mặt trong gương, sờ sờ khóe mắt của mình, Chuyện gì xảy ra vậy? Sao màu của tàn nhang lại nhợt xuống? Vừa rồi lúc tẩy trang cũng không có màu này! Còn có nếp nhăn nữa, sáng sớm soi gương còn mà, sao hiện tại không có? Một cái cũng không thấy? Hiện tại Từ Yến dường như trẻ lại một tuổi, so với lúc vừa tẩy trang còn thuận mắt hơn nhiều, ặc, thật ra cô ấy đúng là trẻ lại một tuổi thật, vì REVERSE đem thân thể của cô ấy lui về mà.
Thấy Từ Yến kinh ngạc không thôi, Đổng Học Bân trong lòng rất thỏa mãn, cười nói: Xem ra trị liệu xoa bóp này thật sự thích hợp với ngài.
Đây là xoa bóp làm ra! ? Từ Yến hít một hơi nhìn hắn, Cái này cũng quá khó tin! Trời đất ơi!
Ngài hiện tại cảm giác thế nào? Có cái gì khó chịu không?
Không có. Từ Yến thở sâu một hơi, nghiêm mặt nói: Chưa bao giờ cảm giác sống tốt như vậy, trời ạ, tên nhóc cậu thật sự là có thể cho người ta bất ngờ! Tâm tình của Từ Yến vô cùng kích động, đứng ở trước gương soi qua soi lại liên tục, Không thể tin được, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì thật đúng là không thể tin được, đây là xoa bóp trung y gì vậy? Sao hiệu quả nhanh như vậy? Một buổi chiều mà đã được như vậy?
Là sư phụ tôi nghiên cứu ra, tên cụ thể cũng không có, hay gọi là xoa bóp mỹ dung đi.
Ngay từ đầu nghe cậu nói còn tưởng rằng cậu là nói giỡn, hiện tại tôi đều nghĩ tôi bị hoa mắt, tại sao có thể như vậy?
Đổng Học Bân tự đáy lòng tán thán nói: Chị Từ, ngài hiện tại thật xinh đẹp.
Cảm ơn. Từ Yến vuốt tóc lên, nói, Quá thần kỳ, sao xoa bóp còn có thể đạt được cái hiệu quả này? Tôi chưa từng nghe qua, Tiểu Đổng. Từ Yến đột nhiên nhìn về phía hắn, Nếu như nói như vậy, tất cả nếp nhăn của chị Từ đều có thể loại trừ sao? Tàn nhang cũng vậy?
Đổng Học Bân ho khan, Cái này, trên lý thuyết là có thể.
Từ Yến nhìn hắn, không nói chuyện.
Đổng Học Bân bị nhìn thấy có chút sợ hãi, nhất thời rõ ràng ý của Từ Yến, cuống quít nói: Ngày hôm nay có thể không làm được, loại thủ pháp xoa bóp này không thể dùng nhiều, sư phụ tôi nói có tác dụng phụ, qua vài ngày mới có thể tiếp tục dùng nữa, nếu không cũng không có hiệu quả. Thời gian còn thừa của REVERSE đã sớm sạch sẽ rồi.
Vậy qua vài ngày.
Thật ra loại hiệu quả này tôi cũng không ngờ, cái này cũng chia thể chất, cũng giống như dị ứng thuốc với, người với người không giống, hầu như tất cả mọi người đều xoa bóp không có hiệu quả, nhưng một phần rất ít người giống như ngài chỉ cần xoa bóp một lần là có thể có hiệu quả trị liệu rõ ràng. Đổng Học Bân đem câu chuyện này trở nên huyền ảo, hắn cũng không thần kỳ như vậy, Cho nên chuyện này ngài cũng đừng nói với bất luận người nào, nhớ phải giữ bí mật.
Người bình thường không có hiệu quả?
Đúng vậy, thể chất của ngài có thể là tương đối đặc thù, trùng hợp.
Biết rồi, yên tâm đi, chị Từ sẽ giữ bí mật cho cậu.
Vậy cảm ơn.
Là tôi cảm ơn tên nhóc cậu mới đúng. Từ Yến vẫn còn đang soi gương, suy nghĩ nói: Món quà này làm cho tôi quá bất ngờ, Tiểu Đổng, thật sự có thể loại trừ tất cả nếp nhăn sao?
Đổng Học Bân gật đầu, Hẳn là có thể, dù sao không dám nói khiến cho ngài trẻ lại hơn mười tuổi, nhưng trẻ lại sáu bảy tuổi thì vẫn có thể.
Cẩn thận nhìn cái gương nửa ngày, Từ Yến rốt cục mới thỏa mãn, sau đó bắt đầu trang điểm một chút, chờ sau khi làm xong, Từ Yến nhàn nhạt quay người lại, Tiểu Đổng, thế nào? Màu của tàn nhang đã không còn đậm như lúc đầu, trang điểm một chút cơ bản có thể có thể che đi bảy tám phần rồi.
Đổng Học Bân tán thán nói: Ngài hiện tại giống như người ba mươi bảy ba mươi bát tuổi vậy, thật sự là rất đẹp.
Ha ha. Từ Yến đi lên trước một bước, thân thiết mấy lấy tay của Đổng Học Bân kéo hắn ra khỏi phòng vệ sinh, Đi, tôi chuẩn bị làm cơm cho cậu, cậu thật đúng là cho chị Từ cậu bất ngờ một lần rồi lại một lần, cũng không biết tên nhóc cậu từ đâu lấy ra nhiều bản lĩnh như vậy, nếu như tôi có con gái, khẳng định sẽ gả cho cậu. Từ Yến không phải một người nói nhiều, ngày hôm nay một hơi nói nhiều như vậy, hiển nhiên là tâm tình rất tốt, có thể thấy được dung nhan đối với phụ nụ mà nói là có bao nhiêu quan trọng.
Thấy Từ Yến vui vẻ, Đổng Học Bân cũng cảm thấy mỹ mãn.
/2031
|